Ngày
hôm sau lâm triều, Thanh Vũ nói thân thể ốm nhẹ sai người gửi thư tới
Hoàng Thượng, nàng ở nhà như hình với bóng cùng Lâm Lang. Lâm Lang bất
giác có chút 'thụ sủng nhược kinh', nhéo mũi nàng nói: "Coi như là nàng
có chút lương tâm, biết đã nhiều ngày không hảo bồi ta, hôm nay ta liền
tự tay làm món vịt túy hương thưởng cho nàng nhé."
Thanh Vũ cười nói: "Tuy ta luôn bận công vụ nhưng lòng ta luôn nghĩ về nàng,
hôm nay ta sẽ làm món hồng thiêu cẩm lý bồi tội cho phu nhân." Trên mặt
tuy mang ý cười, vừa làm nũng vô cùng thân thiết, nhưng lại đeo tảng đá
nặng trong lòng chìm nơi đáy cốc.
Thủy Tâm ôm Linh nhi đi qua lại ở ngoài phòng dỗ nàng ngủ, vừa nhìn thấy hai người kia thể hiện tình cảm, khóe miệng không khỏi mỉm cười, ẵm Linh
nhi đi qua chỗ khác.
Buổi trưa vừa qua khỏi, người một nhà đang vui vẻ ăn cơm trưa, ngoài cửa
bỗng một nha hoàn chạy vào, lảo đảo chạy vội tới trước mặt Lâm Lang la
to: "Phu nhân! Đã xảy ra chuyện! Đã xảy ra chuyện rồi!"
Thanh Vũ vẫn lạnh lùng ăn cơm, Lâm Lang cau mày trấn định nha hoàn nói:
"Ngươi đừng vội, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi cứ từ từ nói."
Nha hoàn vuốt ngực, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên bị Thanh Vũ chặn lại, từ tốn nói: "Nói chuyện nên nhìn trước ngó sau, cái gì nên, cái gì không
nên nói, trước khi mở miệng nên suy nghĩ cho kĩ."
Nha hoàn nghe lời mà không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, mở to hai mắt lặng lẽ nhìn Thanh Vũ, cũng không dám nói nữa.
Lâm Lang nghe Thanh Vũ nói, quay đầu nhìn nàng lúc lâu sau, phất tay lệnh
cho nha hoàn đi xuống, dừng lúc lâu lại nhìn chằm chằm Thanh Vũ nói:
"Nàng có việc gì gạt ta."
Thanh Vũ vẫn như cũ gắp thêm đồ ăn vào bát Lâm Lang, thấp giọng nói: "Ăn cơm trước đi, có chuyện gì nói sau."
Lâm Lang cảm thấy ngày càng bất an, sáng sớm rời giường thì mắt giật không
ngừng, cứ cảm thấy có sự tình gì đó phát sinh, hiện giờ càng lúc càng
thêm lo lắng, làm sao còn có tâm tình ăn cơm nữa.
Hai người im lặng vô thanh vô tức, Thủy Tâm cảm giác được chung quanh không khí không thích hợp, thức thời ôm Linh nhi đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thanh Vũ và Lâm Lang. Lâm Lang vẫn tràn đầy tức giận nhìn nàng, Thanh Vũ thì không dám nhìn ánh mắt Lâm Lang. Hai người giằng co hồi
lâu, chợt nghe gã hầu ngoài cửa bẩm báo: "Đại nhân, Tào đại tướng quân
đến."
Vừa dứt lời, cửa phòng 'Rầm!' một tiếng bị đẩy ra, Tào Tuyên mặt xanh mét đứng ở cửa trừng mắt nhìn Thanh Vũ.
Lâm Lang cả kinh tâm nhảy mạnh, chạy vội qua kéo tay Tào Tuyên nói: "Cha,
sao người lại giận dữ như vậy? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Thanh Vũ
vẫn không hé răng, ngồi im uống rượu.
Tào Tuyên cười lạnh nói: "Ngươi hỏi ta còn không bằng hỏi hảo tướng công
của ngươi đi! Hắn làm chuyện gì trong lòng rõ ràng biết!"
Lâm Lang không thể không nhìn về phía Thanh Vũ, lúc này, ánh mắt Thanh Vũ
đối diện ánh mắt nàng, lập tức lại dời sang một bên, lát sau mới kéo
nàng từ Tào Tuyên về phía mình, nắm hai tay nàng thấp giọng nói: "Tóm
lại...mặc kệ ta đối với người khác như thế nào, ta đối với nàng từ trước đến nay chưa từng thay đổi..."
Nói chưa hoàn câu, đột nhiên bị Tào Tuyên một chưởng đẩy lảo đảo và mắng:
"Tên ngụy quân tử! Còn muốn gạt nữ nhi của ta nữa sao? Luôn mồm nói đối
tốt với nó, lại rắp tâm hại ông nội cùng ông ngoại nó bị...bị...bị Hoàng Thượng hạ chỉ 'trảm cả nhà'!"
"Cả nhà bị trảm" bốn chữ thốt ra làm Lâm Lang như bị côn bổng đánh vào đầu, đầu óc quay cuồng kéo lấy tay áo phụ thân thất thần hỏi: "Cha...cả nhà
sao lại bị trảm? Cha nói rõ ràng xem...rốt cuộc nhà ai bị trảm?"
Tào Tuyên thở hổn hển, còn chưa mở miệng đã thấy hai hàng lệ chảy xuống,
nắm vai Lâm Lang nói: "Con ơi...sáng nay...sáng nay ngoại công con đi
vào triều sớm, còn chưa quá một canh giờ, trong cung điều trăm tên Cẩm Y Vệ đến Tướng phủ vây quanh, Hoàng Thượng phái người tuyên thánh chỉ,
nói ông nội và ông ngoại con ăn hối lộ trái pháp luật, phạm tội khi
quân, thánh chỉ kể ra họ phạm bảy đại tội, hôm qua ông nội con cũng đã
bị Hoàng Thượng và Trác Thanh Vũ lập mưu tử hình tại chỗ, hôm nay lại
phái Cẩm Y Vệ giải hết tất cả người của Tướng phủ và ngoại công con ra
giữa chợ, buổi trưa trảm đầu thị chúng, ngay ...ngay vừa rồi..." Tào
Tuyên đau đớn đến nỗi nói không nên lời, một kẻ chinh chiến sa trường
hơn mấy mươi năm lòng dạ sắt đá, thế mà lúc này lại ngồi xổm trên mặt
đất khóc rống.
Lâm Lang
cả kinh không nói được gì, ngơ ngác nhìn phụ thân, giống như không có
linh hồn, Thanh Vũ lòng đau đớn, ôm sau lưng nàng kéo nàng vào lòng, vẫn chẳng thể nói ra một câu an ủi.
"Xác ông ngoại đâu...xác ông nội đâu?" Lâm Lang gạt tay Thanh Vũ ra, bổ nhào đến trước mặt Tào Tuyên gào hỏi, Tào Tuyên nhắm hai mắt hít hơi thật
sâu, thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, cắn răng khóc không thành
tiếng: "Bị...bị Hoàng Thượng sai người...sai người thiêu thành...tro
cốt..."
Vừa dứt lời, Lâm
Lang hét lên tiếng thét chói tai, chớp mắt ngã trên mặt đất bất tỉnh
nhân sự, Thanh Vũ vội vàng ôm lấy nàng, đang muốn chạy về phòng ngủ, Tào Tuyên giống như phát điên, đưa tay muốn đoạt lại Lâm Lang, vừa ra tay
vừa mắng: "Ngươi đúng là ngụy quân tử! Ngươi đừng chạm vào nữ nhi của
ta!"
Thanh Vũ ôm lấy Lâm
Lang tránh đi tay hắn, nhấc chân đá hắn tránh ra, lạnh lùng hướng hắn
nói: "Cha, ta kính ông là hán tử thật sự, lại là cha Lâm Lang, cho nên
mới lưu lại mạng, Thừa tướng và Tào Công công đã bị trừng phạt đúng tội, ta chỉ trợ giúp Hoàng Thượng diệt trừ nghịch thần hại dân, thuận theo ý thiên hạ! Nay thế cục đã đổi, chức quan lẫn công lao của ông đều bị
cách đi, nếu ông còn dám phạm thượng, nói năng lỗ mãng với bản quan, cẩn thận bản quan không nể tình thân!"
Nói xong, nàng ôm Lâm Lang phất tay áo rời đi, Tào Tuyên ở sau lưng tức
giận hung hăng mắng: "Trác Thanh Vũ! Chỉ tại ta lúc trước mắt mù mới gả
Lâm Lang cho kẻ lòng lang dạ thú như ngươi! Một ngày nào đó ngươi sẽ bị
báo ứng!" Tào Tuyên ở sau lưng cao giọng mắng to, Thanh Vũ nháy mắt với
hạ nhân trong phủ, hơn mười người trẻ tuổi cùng tiến lên, đưa Tào Tuyên
nhốn nháo ra khỏi Thượng Thư phủ.
Thanh Vũ thu xếp Lâm Lang xong liền vội đi tới phủ ân sư, nay Ninh Thái sư đã được Hoàng Thượng hạ lệnh vô tội phóng thích, vừa mới đưa về nhà tĩnh
dưỡng, lão đã cao tuổi lại ở thiên lao âm lãnh ẩm ướt gần nửa năm, dù
cho thân mình bằng sắt cũng không chịu nổi, Thanh Vũ quỳ gối bên giường, hướng hắn dập đầu, thấp giọng nức nở khóc: "Ân sư...là đệ tử sai...làm
hại ân sư gặp chuyện, nay Tào Công công cùng Đổng Thừa tướng đều đã đền
tội, ân sư cuối cùng có thể an tâm rồi..."
Ninh Thái sư mở hờ hai mắt, nghe lời này mà không khỏi cười lên ba tiếng:
"Khà...khà...khà..." khóe mắt ngấn lệ, đứt quãng nói: "Lão phu...lão phu vốn tưởng rằng chịu tội oan nghiệt mà xuống âm phủ, bị...bị nhập quan
tài uổng mạng...ngay cả chết cũng không yên...không thể tưởng được...ông trời có mắt, cuối cùng giải nỗi oan khuất của lão phu khắp thiên
hạ...lão phu...lão phu có chết cũng sáng mắt...Thanh Vũ..."
Thanh âm dần mơ hồ, Thanh Vũ vội vàng ghé lỗ tai sát bên miệng Thái Sư, nghe
Thái Sư nói ra vài từ: "Hảo phụ...tá...xã tắc...thiên hạ thái
bình...ngoại...ngoại trấn man di..." một chữ cuối cùng nói ra, ngực Thái Sư không còn phập phồng thở, Thanh Vũ đưa tay dò xét hơi thở, lập tức
dập đầu thật sâu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, áy náy cùng tự
trách tồn ách ngay ngực, lòng như lửa thiêu mà đau đớn, nàng cắn răng
không muốn cho mình khóc thành tiếng...
Về nhà đã là chạng vạng, một đám thái giám mặc đồ đỏ thẫm đã ở tại đại
đường, thấy Thanh Vũ vội vàng săn đón, cao giọng nói: "Chúc mừng Trác
đại nhân, có tin vui!", lại ho hắng giọng vài tiếng mở ra một quyển cẩm
bạch hô: "Trác Thanh Vũ tiếp chỉ- - ". Già trẻ lớn bé trong phủ nghe lời này liền đồng loạt quỳ xuống, nghe thái giám cao giọng đọc: "Phụng
thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: "Nay Bộ Binh Thượng Thư Trác Thanh
Vũ trợ trẫm diệt trừ gian thần, quét sạch triều chính, trọng chấn triều
cương, lập được kì công, cải tạo luật lệ, xây dựng trăm năm sự nghiệp
hưng thịnh, là người kiệt xuất thay trẫm phân ưu giải nạn, đặc phong
Trác Thanh Vũ là Định quốc Thái sư, bổng lộc thêm một trăm đam, ban
thưởng tam tương minh châu ngọc khí, hoàng kim ba ngàn lượng, bạc trắng
một vạn lượng, cẩm gấm năm trăm thất. Mong khanh không kì vọng của phụ
trẫm, khâm thử."
Thanh Vũ không khỏi lo lắng phập phồng, hai từ 'Thái Sư' thật nặng...Nàng dập
đầu tạ ơn, hai tay tiếp thánh chỉ, thấy thái giám tuyên chỉ cúi chào
nàng, cười nói: "Nay phải sửa miệng xưng đại nhân là Thái sư, không biết Trác Thái sư còn nhận ra ta không?"
Thanh Vũ nhìn kĩ hắn vài lần, mới nhớ ra thái giám này ngày đó sau khi thi
đình dẫn mình đi Lại bộ lĩnh công vụ, năm đó mình bị đưa đến Võ Bình
cũng là từ hắn 'đưa' mình đi, không thể tưởng được hôm nay thành cực
phẩm đại thần cũng là hắn 'đưa' tin đến mình, phảng phất trong đó hết
thảy đều là duyên mệnh, Thanh Vũ nhìn thái giám này không khỏi cao giọng cười to, vừa cười vừa nhẹ hồi đầu, phân phó gã sai vặt thưởng cho mỗi
vị thái giám một thỏi vàng, sau đó cười lớn trở về phòng.
Vừa tới cửa phòng, Thanh Vũ ngồi trên bậc cửa, tay chống trán, trong lòng
không có nửa điểm vui sướng vì thăng quan, ngược lại...ngược lại thêm
hoảng, năm năm, trong năm năm nàng từ Huyện lệnh thất phẩm bước lên vị
trí Thái sư, cứ nghĩ làm quan thì sẽ không bị người khi dễ, không bị
người xem thường, vì trở nên nổi bật mà dùng mọi mưu mô thủ đoạn, nay
đều đã chiếm được...thế nhưng chẳng còn sảng khoái năm đó trộm ngựa rong ruổi trong rừng, còn có Lâm Lang...đó là lo lắng cùng khát vọng, cũng
làm nàng lo sợ bất an, cơ hồ đều muốn điên mất, nàng không biết mất Lâm
Lang hay không, dã tâm đã che mờ lý trí nàng lâu lắm rồi, nàng đã quên
đi nguyên lai điều trọng yếu nhất trong lòng nàng là Lâm Lang, việc đã
đến nước này...làm thế nào để bù đắp lại? Chính mình phải làm thế nào để bù đắp đây?
Thanh Vũ ôm
đầu ngồi dưới đất, ánh sáng ngọn nến trong phòng tỏa ra bên ngoài, thanh âm Lâm Lang trong phòng vang lên: "Ngươi đã trở lại." Thanh âm không
cao không thấp, ôn hòa, Thanh Vũ cũng đoán ra được trên mặt nàng hiện
giờ chắc rằng không có chút biểu tình, tựa như đối với kẻ xa lạ mà nói,
tâm phảng phất co rút đau đớn không thôi.
Nàng đứng lên, kéo bước chân thất tha thất thểu tới trước mặt Lâm Lang, cố
gắng tươi cười nói: "Cửu gia nói nàng chưa ăn cơm chiều, ta trước đi
thay quần áo , sau bảo người hâm lại đồ ăn mang đến, nàng muốn ăn thế
nào...", nói còn chưa hoàn đã bị Lâm Lang cắt ngang: "Dân phụ nào dám
làm phiền Thái sư đại nhân. Thái sư liếc mắt nhìn dân phụ cũng là vinh
hạnh cho dân phụ..." Lời nói chế nhạo này vào tai Thanh Vũ rõ ràng là
bất mãn, cúi đầu quát: "Lâm Lang!"
Lâm Lang không biết sợ lại tự nói cùng nước mắt rơi xuống: "Thỉnh Thái sư
bớt giận, dân phụ chỉ là nữ tử bình thường mà thôi, không thể chắn đường quan lộ của ngươi, nếu Thái sư lo lắng thì cứ giết luôn dân phụ đi..."
"Câm mồm!" Thanh Vũ lúc này thật sự tức giận, hai tay nắm chặt, cả người
phát run, vẫn nói ra lời cũ: "Ta nói rồi...mặc kệ ta làm chuyện gì, tâm
ta đối với nàng vĩnh viễn không thay đổi...về phần ông nội và ông ngoại
nàng...bọn họ...bọn họ phạm tội lớn, nàng không phải không biết...vì sao lại giận chó đánh mèo trút hết lên ta?"
Lâm Lang đang muốn mở miệng, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng thét
chói tai, hai người nghe ra là tiếng Thủy Tâm, không khỏi lo lắng, Thanh Vũ lập tức mở cửa chạy sang phòng Thủy Tâm, vào cửa thấy trên sàn có
con độc xà da đỏ, Thủy Tâm ôm Linh nhi lui vào góc giường, còn có con
lục xà quấn ở tay Thủy Tâm, hai loại rắn này đối với Thủy Tâm xem ra là
cực độc, Thủy Tâm tuy rằng từ nhỏ ở trong thôn cùng thợ săn lớn lên cũng nhìn quen độc vật, nhưng lúc này còn có Linh nhi ở bên người, nàng sợ
làm bị thương con nhỏ, đành phải la to gọi Thanh Vũ và Lâm Lang.
Lâm Lang nhìn thấy hai con rắn độc mà run rẩy, nhiều ngày nay không hiểu
sao trong phủ lại có nhiều rắn chui ra như vậy, trước đó nàng đã phân
phó Cửu gia đi mua hoàng phấn rải ngoài phủ, thế mà rắn vẫn thường xuất
hiện, từ nhỏ nàng rất sợ rắn, Thanh Vũ không ở bên cạnh nàng sợ hãi cũng ngủ không yên, thấy tình huống Thủy Tâm lúc này, nàng sợ tới mức muốn
bất tỉnh, vịn cửa phòng chống đỡ mới không làm cho mình té xuống đất.
Thanh Vũ trong lòng cũng sợ hãi, kêu Cửu gia gọi vài gã sai vặt cầm cậy gậy
trúc đè đầu rắn xuống, một gã khác thì dùng tay bắt rắn định đem nó đi,
bỗng nhiên, lục xà quấn tay Thủy Tâm bò ra lẻn đến cổ gã sai vặt cắn vào má hắn, Lâm Lang cả kinh ngã xuống ngoài cửa, Thanh Vũ vội vàng ôm chặt nàng.
Gã sai vặt đau đến mức ngã xuống kêu to, trong nháy mắt mặt tối đen lại, không đến một nén nhang thời gian liền tắt thở. Thanh Vũ vội bảo gã sai vặt khác nhân cơ
hội bắt lục xà, đưa hai con rắn ra khỏi phòng, dùng đinh sắt đóng vào
đầu nó, giơ tay chém rớt hai đầu rắn, thế này một đám người mới yên
lòng. Lâm Lang vào phòng trấn an Thủy Tâm hồi lâu, không nghĩ ra vì sao
trong phủ lại chui ra nhiều loại độc vật như vậy. Chẳng lẽ phủ này xây
trên nơi rắn trú ngụ. Nhưng mà...tòa nhà này đã ở lâu rồi cũng chỉ gần
đây mới thấy độc xà thường lui tới, chẳng lẽ...lại là Hạo Nguyệt giở trò thủ đoạn?
Thanh Vũ và
Lâm Lang cùng bồi bên cạnh Thủy Tâm, ba người cùng suy nghĩ đến một khả
năng liền liếc mắt nhìn nhau, Thanh Vũ cúi đầu suy tư hồi lâu, an ủi hai người: "Việc gì đến sẽ đến, hai người đừng sợ nữa, sáng sớm ngày mai ta đi thần cơ doanh trại mượn mấy cây dương thương nữa cho hai người phòng thân, trong khoảng thời gian này mọi người phải đề cao cảnh giác, khi
ngủ phải đóng kín cửa chính và cửa sổ, đừng để độc vật tiến vào.
Lâm Lang lại lạnh lùng, ôm lấy Linh nhi nói: "Không nhọc Thái sư quan tâm,
ngày mai ta liền mang Thủy Tâm muội cùng Linh nhi đi Thanh Phong Nhai,
ngươi tự chăm sóc chính ngươi đi!"
Thanh Vũ nghe vậy không khỏi tức giận, hung hăng nói: "Chuyện của hai ta, sao nàng phải liên lụy con nhỏ vào làm gì? Nó còn nhỏ như vậy, nàng nhẫn
tâm để cho nó chịu cực chịu khổ đi xe ngựa xa như vậy sao?"
Lâm Lang ngữ khí trào phúng nói: "Chịu chút đi đường mệt nhọc so với ngồi ở chỗ này chờ chết lại tốt hơn. Nay ngươi là thân vàng mệnh ngọc, mẹ con
ta không dám mệt ngươi quan tâm bảo hộ. Nếu hại ngươi bị nửa điểm thương tích chẳng phải Hoàng đế cho rằng chúng ta liên lụy ngươi. Sau này
ngươi đi quan lộ của ngươi, mẹ con chúng ta đi cầu độc mộc!"
Thanh Vũ tức giận cơ hồ muốn phát điên, nhịn không được giơ tay lên, Lâm Lang theo bản năng quay đầu sang một bên, Thanh Vũ đau lòng không biết mình
lại muốn làm thêm hỏng việc, vội buông tay, ôm chặt Lâm Lang vào lòng
nói: "Nàng...sao nàng cứ luôn tùy hứng như vậy? Lúc này mang Linh nhi
cùng Thủy Tâm đi rõ ràng là đi vào miệng cọp, các người ở trong phủ ta
còn có thể che chở các người, nếu các người rời đi chẳng phải tạo cơ hội cho hồ yêu ra tay sao?
Lâm Lang nghe vậy không khỏi càng ngày càng tức giận, lạnh lùng từ chối:
"Chúng ta ở lại trong phủ, ngươi có khả năng bảo hộ chúng ta sao? Chúng
ta ly khai ngươi cố ngăn chúng ta phải không? Ngươi rốt cuộc quan tâm
chức quan của ngươi hay là quan tâm chúng ta?" hung hăng cởi bỏ tay
Thanh Vũ, gằn từng tiếng: "Ngươi cứ làm đại quan đi thôi, Trác Thái sư
à!" xoay người ôm Linh nhi mở cửa mà đi.
Thanh Vũ tức giận muốn phun huyết, kéo giữ lấy nàng, thật vất vả giữ bình
tĩnh nói: "Được rồi, ta không gây với nàng nữa, nàng đã muốn dẫn Linh
nhi cùng Thủy Tâm muội rời đi thì hãy hỏi ý Thủy Tâm đã." Quay đầu hỏi
Thủy Tâm: "Thủy Tâm, muội nói đi, muội nguyện ý ở lại hay cùng Lâm Lang
đi Thanh Phong Nhai?"
Thủy Tâm bị hai nàng giằng co làm cho đầu muốn nổ, nàng âm thầm trong lòng
suy nghĩ, mặc dù Thanh Vũ có chút đạo hạnh nhưng xem ra không phải là
đối thủ của Hạo Nguyệt, ở lại chỗ này không thể nghi ngờ là chờ chết,
Lâm Lang từng nói qua, sư phụ nàng là thế ngoại cao nhân, đi Thanh Phong Nhai khẳng định so với ở lại nơi an toàn hơn, nhưng là...Linh nhi còn
nhỏ như vậy, vạn nhất trên đường gặp yêu ma, nàng gặp chuyện đã đành
nhưng còn đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Nay đi cũng chết, không đi cũng
chết, nàng suy đi tính lại, cuối cùng thử thời vận, Lâm Lang cũng có
chút võ công, trên đường cũng đỡ phần nào, cố gắng có thể bình an tới
Thanh Phong Nhai. Thế nhưng lại nghĩ đến sư phụ Lâm Lang là thế ngoại
cao nhân ngộ nhỡ nhìn ra Linh nhi không phải đứa nhỏ bình thường thì nên làm sao đây? Trong lòng do dự hồi lâu, Thủy Tâm rốt cuộc cắn răng hướng Thanh Vũ nói: "Ta...ta quyết định cùng Lâm Lang tỷ đi Thanh Phong
Nhai."
Thanh Vũ nghe vậy
giống như một đòn đánh xuống muốn hôn mê bất tỉnh, tựa như không nhìn
thấy hai người trước mặt, Lâm Lang rút tay ra, xoay người ôm Linh nhi
trở về phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT