Thanh Vũ đi đã hơn ba tháng, lưu lại ba nữ tử ở nhà là Lâm Lang, Thủy Tâm và
Như Ý, tiếc là Thủy Tâm cùng Như Ý đều tính cách trầm tĩnh, một mình ở
nhà cũng ngắm hoa, đàn tì bà có thể trôi qua ngày, Lâm Lang không có
việc gì làm, trước kia thường xuyên tụ hội cùng đám tiểu thư, phu nhân
quan lớn, nay nàng nhàm chán thường hồi tướng phủ vấn an Thừa tướng
ngoại công, có khi thuận đường vào cung bái kiến gia gia.
Hôm nay, Lâm Lang trở về tướng phủ, mấy ngày trước cùng Tú nương trong
tướng phủ học thêu, lúc này muốn nhờ Tú nương chỉ dẫn kiểu thêu khác,
vừa vặn gặp Tào công công ra cung tìm Thừa tướng chơi cờ, ba ông cháu
một bên chơi cờ, một bên thêu, nhàn rỗi nói việc nhà, hưởng không khí
đầm ấm vui vẻ.
Đổng Thừa
tướng hé mắt nhìn Lâm Lang đang thêu một đôi uyên ương, khóe miệng cong
lên chút cười, cầm lấy chén trà hớp một ngụm, không nhanh không chậm đặt một quân cờ lên tiếng:
"Ta nói Lâm Lang a, uyên ương này ta có thể thấy nhiều lắm, khi nào thì con thêu phía sau hai chim uyên ương to có mấy con uyên ương nhỏ nữa cho
ngoại công mở mắt xem a?"
Lâm Lang nghe vậy nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, ý ngoại công nói nàng làm
sao không biết, chỉ tiếc nàng với Thanh Vũ hữu tâm vô lực, đành phải làm bộ như không biết, tiếp tục chuyên tâm thêu đôi uyên ương.
Tào công công thấy Lâm Lang không lên tiếng tưởng nàng nữ nhi thẹn thùng cố ý không đáp lời, vì thế cũng đệm vào:
"Tâm can bảo bối à, con đừng trách ông nội nhiều lời, con cùng Trác tiểu tử
kia thành thân cũng đã năm tháng, sao bụng mãi không thấy động tĩnh? Con xem ông nội năm nay đã sắp bảy mươi lăm, nửa người đã nằm trong đất,
con còn không mau sinh chắt ngoan cho ông nội ôm một cái."
Lâm Lang bị hai người lời ra lời vào, để ý cũng không phải, không để ý cũng không được, cắn môi nói quanh co:
"Thanh Vũ...Thanh Vũ không phải còn đang bình loạn sao, hai người muốn con cùng với ai sinh con bây giờ.."
Tào công công thấy nàng ánh mắt mơ hồ, lời nói né tránh, trong đầu lóe ra ý niệm, kéo Lâm Lang qua lén nói:
"Tâm can bảo bối này, con nói thật cho ông nội nghe xem, có phải Trác tiểu tử kia không nên việc không?"
Câu này vừa ra làm Lâm Lang sắc mặt thêm đỏ, càng không biết trả lời như thế nào, Tào công công không chút để ý, tiếp tục nói:
"Ông nội tuy không phải 'đầy đủ', nhưng chuyện này trong hậu cung không phải khó, thế này nhé, ông nội viết ra phương thuốc, đây chính là phương
thuốc mà hậu cung phi tần muốn đậu thai rồng phải trăm phương nghìn kế
mới xin được, chờ Trác tiểu tử hồi kinh, con cứ theo phương thuốc mà
chuẩn bị tốt dược liệu, sắc thuốc hai canh giờ, trước khi đi ngủ hai đứa đều uống nửa chén, ông nội cam đoan trong vòng mười tháng nhất định có
chắt ngoan."
Lúc này Lâm Lang xấu hổ đến mặt ửng hồng, thiếu chút nữa kiếm đường chui xuống đất, nhịn không được mà bốc đồng:
"Ông nội, ông ngoại à, uổng cho Thanh Vũ lúc gần đi còn dặn con phải bồi bên cạnh hai người, giúp hai người vui vẻ, không nghĩ tới vừa đi, hai người đã tính kế chàng rồi, con...con không thèm để ý hai người nữa!"
Cố ý làm bộ tức giận phất tay áo muốn ra về, khiến Công công cùng Thừa
tướng cười to, cười xong Tào công công vẫn chấp bút viết phương thuốc,
phái người đuổi theo Lâm Lang giao trực tiếp vào tay nàng...
Nói đến Thủy Tâm, từ khi đến Thượng Thư phủ, ít nhiều cũng được hai vị tỷ
tỷ khác họ Thanh Vũ và Lâm Lang chiếu cố, Thủy Tâm cuối cùng được sống
mấy tháng an ổn, chỉ là...trong lòng nàng vẫn nhớ người mẹ chết thảm,
trong đầu thường hiện ra cảnh tượng Thạch Tam nương bị yêu nghiệt hãm
hại chết thảm ở thôn đình, đêm dài yên tĩnh nước mắt không nhẫn được mà
rơi lệ, trong nháy mắt cảnh tượng lại chuyển, trước mắt hiện ra cánh
đồng hoa trên Đà Long đảo, nhớ tới chồn bạc say nằm trong biển hoa dưới
ánh trăng, nhớ tới buổi sáng sớm ngày ấy dây dưa cùng Hạo Nguyệt, mỗi
lần tưởng đến, đối với hồ yêu kia hận tăng thêm, mỗi lần suy tư, đối với hồ yêu kia càng thêm oán.
Mấy tháng nay, tuy trên mặt nàng lộ ra cử chỉ dịu dàng, nhưng ai có thể
biết, trong lòng nàng oán hận chồng chất, quả thực tra tấn nàng sắp điên rồi...
Bất tri bất giác, thời gian qua đi hơn ba tháng, rời đi Đà Long đảo cũng gần bốn tháng,
một buổi sáng sớm, sau khi Thủy Tâm rửa mặt, ngắm hoa trong hoa viên,
thuận tiện hỗ trợ người làm vườn tỉa hoa, đột nhiên, trong bụng đột
nhiên có cảm giác động đậy, nàng cảm thấy kì quái, không hiểu vì sao tự
nhiên trong bụng lại có gì đó cử động?
Tuy thế nàng lại cố gắng suy nghĩ, có lẽ nhất thời ảo giác, vì thế cũng không để ý tới, vẫn cùng người làm vườn chăm sóc hoa.
Đúng là ý trời, hôm nay trùng hợp trong vườn có vài nhánh lan muốn chuyển
sang nơi khác, khu vườn mới bùn đất không đủ, Thủy Tâm liền cầm xẻng đào một chút đất mang đi cho vườn mới, nàng giơ xẻng lên ấn xuống đất, sau
đó nâng đất lên đổ vào xe gỗ, lại tiếp một xẻng nữa ấn xuống đất chợt
nghe dưới chân truyền đến một thanh âm nặng nề: "Ui da...đau quá a..."
Thủy Tâm vừa nghe qua thanh âm này mà hốt hoảng, ai đang nói vậy? Thanh âm
ẩn nhẫn, nặng nề bi thương, quả thực như oan hồn tố khổ.
Nàng nghi hoặc hỏi người làm vườn cách đó không xa: "Đại thúc, vừa rồi người có nói chuyện không?"
Người làm vườn ngẩng đầu lên khó hiểu trả lời: "Không có, ta không nói gì."
Thủy Tâm có chút hoang mang, vừa rồi nàng nghe thấy là giọng ai? Chẳng lẽ là ảo giác?
Nàng di di huyệt thái dương, không biết vì sao, gần đây cảm thấy cơ thể cứ
không khỏe, đầu tiên là buồn nôn, hiện tại lại xuất hiện ảo giác, thật
không hiểu có phải do mình ở trên yêu đảo lâu quá mà dính phải yêu khí
không...
Thủy Tâm nghỉ
ngơi một lát, giơ lên xẻng nhấn xuống, "Uiii!" một tiếng hét vang lên
khiến nàng nghe được rõ ràng chân thật, sợ tới mức nàng ném cái xẻng ra, nhưng người làm việc bên kia lại chẳng nghe thấy gì, cứ lẳng lặng làm
việc, Thủy Tâm sợ hãi tim đập bịch bịch, vừa rồi rõ ràng nàng nghe có
tiếng kêu to, vì sao người làm vườn kia không có chút phản ứng?
Chẳng lẽ...thanh âm này chỉ có nàng có thể nghe? Ý nghĩ này chợt lóe thì sau
lưng Thủy Tâm đã ra đầy mồ hôi lạnh, cả kinh xoay người trở về phòng
nghỉ ngơi, ai ngờ nàng vừa nhấc chân, chợt nghe giọng nói bay vào lỗ
tai: "Thủy Tâm...Thủy Tâm...là con sao? Ta là cha con đây..."
Thủy Tâm không khỏi dừng bước, nàng ép lại sợ hãi trong lòng, bán tín bán
nghi tự nói: "Cha? Là cha đang nói chuyện với con sao? Hiện giờ người
đang ở đâu?"
Thanh âm kì
lạ truyền đến từ dưới đất: "Ta ngay ở dưới chân con...Trác nữ nhân hại
chết ta...hồn phách của ta bám vào một miếng than củi...con phải nhanh
cứu ta...cứu ta..."
Thủy
Tâm nghe vậy vội dùng xẻng nhẹ nhàng múc lên ít đất, quả nhiên trong đất đào ra có lẫn một miếng củi bị cháy sạch thành than, lúc này mặt trời
nhô lên cao, Thủy Tâm thấy ẩn ẩn một cái bóng đen nấp vào lỗ thủng trên
miếng than củi, nàng không dám trì hoãn lâu ở ngoài trời nắng, lập tức
bỏ miếng than củi vào tay áo, vội vàng chạy về phòng, kéo rèm che cửa sổ xuống, không để ánh mặt trời chiếu vào, sau đó châm đèn, lấy miếng than củi ra, cẩn thận hỏi: "Cha...người thật là cha ta sao?"
Bóng đen theo lỗ thủng đứng lên, ngẩng đầu nói với nàng:
"Ta đúng thật là cha con...Y tiên Trầm Minh đây, năm đó ta vì chữa bệnh cho đệ đệ con mà rời đi Hoán Hoa thôn khi con mới mười lăm tuổi, ta bị nữ
nhân họ Trác hại chết, thiếu chút nữa cháy sạch hồn phi phách tán, may
mắn trời không tuyệt lộ, khiến ta ẩn thân vào miếng than củi này, trên
đời này người có thể nghe thấy ta nói chuyện trừ nữ nhi của ta còn có
thể là ai..."
Thủy Tâm nghe vậy có chút kì lạ hỏi:
"Người nói...Trác tỷ tỷ hại chết người? Con cảm thấy nàng cùng Lâm Lang tỷ tỷ
không phải người xấu, nếu không có các nàng con đã phải lưu lạc đầu
đường xó chợ, không đói chết cũng lạnh chết, cha có thể...có thể các
người có hiểu lầm gì chăng?"
Quỷ hồn cả giận nói:
"Hiểu lầm gì chứ! Nữ nhân họ Trác đầu tiên gạt ta dùng chính gan của ta cứu
đệ đệ con, kết quả đệ đệ con cũng không sống được, sau ta tìm nàng trả
thù, kết quả thiếu chút nữa bị nàng đốt hồn bay phách tán không thể đầu
thai, con nói xem cừu này không thể báo sao?"
Thủy Tâm nghe vậy có chút để ý, năm đó cha bỏ lại mình chỉ lo tìm dược chữa
bệnh cho đệ đệ, trong lòng nàng tích không ít oán trách, nay lại nghe
hắn kể lại sự tình không phân trái phải, vọng tưởng muốn mình đối phó ân nhân, trong lòng lại càng bùng lên lửa giận:
"Tiểu đệ vốn mắc bệnh nan y, chỉ do cha cố chấp, giờ đây lại oán trách người
khác lừa cha hay sao? Nếu không phải cha tìm cách trả thù, Trác tỷ tỷ
sao lại dùng lửa thiêu cha được? Cha có ngày hôm nay tất cả đều do gieo
gió gặt bão, sao có thể trách người khác được!"
Quỷ Hồn nghe nàng nói vậy càng thêm tức, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi có giúp ta hay không?"
"Không giúp!" Thủy Tâm đáp, tay với lấy một hộp sắt trên giá sách, bỏ than củi vào hộp, "Bộp!" hộp sắt đóng lại, đặt lên giá sách không bao giờ muốn
hỏi tới nữa.
Nay cha nàng đã hóa thành quỷ, nàng cũng không thể nói chuyện này với Thanh Vũ hay
Lâm Lang, lặng lẽ tìm cao nhân giúp hắn siêu độ, trong lòng tính toán,
đưa tay mở cửa phòng ra ngoài tìm pháp sư, bỗng buồn nôn, nhịn không
được nhào vào thùng phân nôn thật lâu, thật vất vả mới dừng lại được,
lòng khó hiểu, tay phải tham mạch tay trái, ai ngờ kết quả làm mình hồn
vía thất kinh, khiến nàng thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất...
Lâm Lang về nhà đã là chạng vạng, đầu bếp trong phủ sớm chuẩn bị tốt cơm
chiều, một mình nàng ngồi ở nhà ăn chờ Thủy Tâm đến, chờ mãi chẳng thấy
Thủy Tâm, nhịn không được mà tự mình bưng đồ ăn đến phòng nàng.
Vừa bước vào một bước khiến tim ngưng đập, Lâm Lang không khỏi hoảng sợ,
bốn phía cửa sổ đóng kín, Thủy Tâm tóc tai tán loạn, nằm lệch trên
giường, nước mắt chảy dài, Lâm Lang sốt ruột, vội buông đồ ăn, ngồi vào
bên giường ôm nàng vào ngực hỏi:
"Thủy Tâm muội muội, muội làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Muội cứ nói ra tỷ sẽ thay muội giải quyết!"
Ai ngờ hỏi thế nào Thủy Tâm vẫn không đáp, cắn chặt môi, nước mắt cứ tuôn
trào, Lâm Lang đau lòng như ai nhéo, không ngừng nâng tay lau nước mắt
cho nàng, nhịn không được cũng nước mắt rơi.
Hồi lâu, Thủy Tâm có chút cử động, mở miệng âm thanh khàn khàn hỏi Lâm Lang:
"Tỷ tỷ...ta rốt cuộc phải làm thế nào...thế nào đây?", tay phải không tự chủ mà nắm chặt lấy tay Lâm Lang.
Lâm Lang vội hỏi nàng: "Rốt cục muội đã xảy ra chuyện gì? Muội mau nói ra, tỷ sẽ giúp muội giải quyết tốt được không?"
Thủy Tâm lại nức nở nói: "Khi muội còn ở yêu đảo...từng bị Hạo Nguyệt...bị Hạo Nguyệt..."
tay không tự chủ lại nắm chặt tay Lâm Lang, Lâm Lang vội nói: "Muội không cần phải nói, ta đã hiểu được..."
Thủy Tâm thế này mới hít sâu một hơi nói tiếp:
"Ta tưởng rằng chạy thoát khỏi yêu đảo thì mọi chuyện đều trôi qua,
nhưng...nhưng...mấy tháng qua cơ thể ta không khỏe, luôn buồn nôn, ngay
cả kinh nguyệt mỗi tháng cũng không có, hôm nay ta xem mạch cho mình mới phát hiện...mới phát hiện..."
Thủy Tâm sợ hãi nói không được, gấp đến độ Lâm Lang truy vấn nàng: "Phát hiện cái gì? Muội nói nhanh đi!"
Thủy Tâm thiện lương mãi mới thoáng bình tâm, nhắm mắt thở sâu nói: "Ta phát hiện mình đã mang thai bốn tháng..."
Câu trả lời này khiến Lâm Lang cả kinh trợn mắt há mồm, nửa ngày hồi thần thì thào hỏi:
"Muội xác định...muội cùng Hạo Nguyệt từng có chuyện phòng the?"
Thủy Tâm nhắm mắt gật đầu, Lâm Lang khó hiểu nói:
"Nhưng mà...ta nghe Thanh Vũ có nói qua, Hạo Nguyệt...Hạo Nguyệt là hồ ly chín đuôi, nàng là nữ nhân không phải sao? Bằng cách nào...cách nào lại làm
cho muội mang thai?"
Thủy Tâm lắc lắc đầu nói: "Ta cũng không giải thích được vì sao lại như vậy, nhưng...nhưng vừa rồi ta bỗng nhớ tới khi rời đi yêu đảo, ba vị tiên
ông từng ở trong mộng đẩy tiểu hồ ly vào bụng ta, mới hiểu ra nguyên
nhân tạo ra sự này..."
Lâm Lang nghe xong không khỏi có chút buồn, không thể tưởng được...nếu
không, không nghĩ việc này cố tình lại tìm đến cửa nhà mình, nếu
là...nếu là mình cũng có thể vì Thanh Vũ có đứa nhỏ thì thật tốt...
Lâm Lang thấy Thủy Tâm như thế mà đau lòng vạn phần, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định cầm hai tay Thủy Tâm nói:
"Thủy Tâm muội, ta muốn muội phải suy nghĩ cho kỹ càng, muội có muốn giữ đứa nhỏ này không?"
Câu hỏi này không khỏi làm Thủy Tâm ngây người...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT