"Ngươi vẫn còn là xử nữ phải không?" ngón tay yêu quái chậm rãi chạm qua má
mình, mắt lộ ra tia bỡn cợt, khóe miệng cong lên nụ cười tà mị.
Thủy Tâm càng lúc càng thấy bất an, nguy hiểm tràn ngập, theo bản năng giãy
dụa muốn đẩy nàng kia ra, Hạo Nguyệt đặt hai tay vào bên hông nàng, muốn tránh cũng không thoát, muốn đẩy cũng không ra, nước mắt bất tri bất
giác rơi xuống, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Hạo Nguyệt.
"Bình thường ta không dùng sức mạnh với nữ nhân." Nàng kề sát mặt Thủy Tâm
nói, mũi chạm vào mũi, nữ tử bên dưới cả kinh tim đập loạn muốn nhảy ra
ngoài, nàng nói tiếp: "Nhưng với ngươi thì khác, ta muốn ngươi nếm thử
cảm giác bị dùng sức mạnh như thế nào, năm đó ngươi gây cho ta bao nhiêu ủy khuất cùng nhục nhã đều phải đòi lại trên người ngươi."
"Ta đắc tội với ngươi khi nào....ngươi nói cho ta biết, ta sẽ làm trâu làm
ngựa hoàn trả lại ngươi, cầu xin ngươi đừng đối với ta như vậy..." Thủy
Tâm khóc to, nàng chưa bao giờ nghĩ tới trinh tiết của mình lại bị một
nữ nhân cướp đi, hơn nữa nữ nhân này lại là yêu quái, trong lòng tràn
đầy sợ hãi, tiếng khóc càng khiến Hạo Nguyệt ngày càng phiền não, bỗng
nhiên Hạo Nguyện áp lên môi nàng, hai tay ôm lấy khuôn mặt nàng, đầu
lưỡi thâm nhập vào miệng nàng, cố gắng lục lọi toàn bộ bên trong khiến
nàng không thể phát ra thanh âm nào.
Hai người tranh đấu giây lát, Hạo Nguyệt cuối cùng có thể tạm rời ra, không thể ngờ nữ nhân này lại cố chấp như vậy, cắn chặt răng không nguyện
theo, Hạo Nguyệt càng thêm tức giận, cười cười nói: "Tính tình ngươi
cũng quật cường quá nhỉ.", vừa nói, tay từ ngực chậm rãi di chuyển xuống bên dưới, thân thể Thủy Tâm run rẩy, Hạo Nguyệt phát ra tiếng cười khẽ: "Nhưng cơ thể sẽ không biết lừa dối.", rồi chuyển người đè lên nàng
khiến nàng không thể động đậy, lại hung hăng nói: "Ngươi khẩu thị tâm
phi, trên mặt tỏ ra là liệt nữ, thực tế chẳng phải thế! Ta liền thuận
theo ý ngươi muốn!" Ngón tay bỗng đưa vào thân thể nàng, Thủy Tâm hét to một tiếng, dưới thân truyền đến đau đớn cơ hồ muốn ngất đi, nước mắt
mãnh liệt chảy ra, hận thiếu chút nữa cắn môi xuất huyết.
Sau một lúc lâu, Hạo Nguyệt chờ nàng dần thích ứng, nhẹ nhàng nói: "Sao
rồi? Loại cảm giác này không làm ngươi thất vọng chứ?", lời nói tuy rằng tràn đầy trêu chọc, tâm lại giống như kim đâm, nhìn nàng đau đến đổ mồ
hôi lạnh, cảm giác trả thù trong lòng sớm đã tan thành mây khói, lòng
tràn đầy đau xót cùng áy náy, muốn mở miệng nói câu quan tâm, nhưng
chẳng biết nói ra sao, theo bản năng nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm môi nàng,
tay trái chạm vào ngực nàng.
Đột nhiên, Thủy Tâm cắn một ngụm, Hạo Nguyệt rên lên, lấy tay đẩy nàng ra,
chùi miệng chảy máu, nhìn thấy nữ nhân kia liếm máu mình, lạnh lùng nhìn mình, cơn tức giận trong ngực bùng phát, cái đuôi đỏ phía sau lóe sáng
nhập vào cơ thể hai người, nàng không cần kìm nén nữa, nằm trên nữ nhân
kia tiến lên, Thủy Tâm giống như giận dữ, cắn vai, môi Hạo Nguyệt, thậm
chí cả trên ngực, vừa phản ứng giống ái nhân vui vẻ lại giống như cừu
nhân tranh đấu, tra tấn đối phương mệt mỏi đến khi mặt trời đổ nắng
chiều thì 'trận chiến' quyết liệt này mới dần bình ổn lại.
Hạo Nguyệt nằm sau lưng Thủy Tâm, tay khoát trên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về bụng bằng phẳng mà bóng loáng, vẻ lo lắng mười mấy năm qua dường như
tan như mây khói, từng hận nàng hại mình tự tay giết muội muội song
sinh, hận nàng hại mình bị lôi kiếp phá hủy toàn thôn, càng hận nàng
không biết liêm sỉ, ở bên trong linh tháp cưỡng bức mình, nay đã trả
được thù thì bỗng hiểu được, nguyên lai cừu hận chỉ là cớ, chân chính
hận là do con tim đóng băng vạn năm bị nàng hâm nóng xong thì đem đi vứt bỏ, 'đầu sỏ gây chuyện' không lưu lại một câu, xoay người hờ hững rời
đi, bị cảm giác lừa gạt dây dưa hơn mười mấy năm, giờ này ngày này,
không bao giờ để người này rời đi nữa, hữu tình cũng tốt, vô tình cũng
thế, chỉ cần có nàng bên cạnh cho dù ở Đà Long đảo bần hàn cũng đủ rồi.
"Máu của ta có vị gì?" Hạo Nguyệt nhịn không được mà trườn người qua, ngực
áp vào lưng nàng, mặt nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng hỏi, đau lòng sớm đã
hòa tan cừu hận, trong lòng muốn thân cận người yêu, chỉ tiếc tôn nghiêm lại ngăn cản nàng nói lời quan tâm, chỉ có thể hỏi câu chẳng đâu vào
đâu, chờ đợi nàng có thể hưởng ứng trả lời.
Thủy Tâm ngơ ngác nhìn đầu giường, hai mắt phảng phất mơ hồ, không lên tiếng.
Hạo Nguyệt đùa nghịch tóc nàng, cười lạnh: "Cho tới bây giờ đều là ta lột
sạch da người nấu xương uống máu, hôm nay lại bị ngươi uống máu..."
Thủy Tâm vẫn không để ý, cũng không động đậy.
Hạo Nguyệt không khỏi có chút bực bội, nàng là người trong yêu giới, không
hiểu nữ tử trần gian bị cướp đi trinh tiết sẽ sợ hãi, không khí lạnh
xuống một lúc lâu sau, Hạo Nguyệt đành buông ra thân thể nàng ngồi dậy,
trước khi bước đi thản nhiên lưu lại một câu: "Ta sẽ phái người tới đón
ngươi đến Vọng Hải Các.", nói xong cũng không quay đầu lại.
Thủy Tâm ngơ ngác nhìn phía trước, cũng không nói câu nào...
Hạo Nguyệt trở lại Vọng Hải Các khi sắc trời nhuốm muộn, sàn Vọng Hải Các
phủ một tầng phản sáng vàng, nàng không có tâm trí thưởng thức cảnh đẹp
này, gọi tới vài yêu thị phân phó: "Thu dọn cẩn thận Vọng Hải Các, đâu
đó xong xuôi thì cho người đưa ra tiền đảo đón cô nương kia về đây, gọi
tàm yêu (yêu quái may vá) đến may cho nàng vài bộ quần áo, mua chút
trang sức nữa, nhớ kĩ, phải mời nàng về, không được dọa nàng."
Ba gã yêu thị lĩnh mệnh vừa đi, nàng lại phân phó ba gã yêu thị khác: "Đi
xuống trần gian mua chút giấy hồng, nến đỏ còn có hỉ khăn, theo tục lệ
hôn lễ dưới trần bố trí cho Đà Long đảo này, một tháng sau ta muốn cử
hành đại hôn tuyên cáo tam giới, cưới Bồng Lai tiên tử ở Tiên giới vào
Yêu giới."
Ba gã yêu thị
vừa nghe không khỏi mừng rỡ, liên thanh chúc mừng: "Lúc đó quả thực Yêu
giới chí khí bừng bừng, chẳng khác nào giáng cho bọn Tiên giới luôn tự
cho mình siêu phàm kia một kích, chủ tử quả thật anh minh!"
Bản thân tuyên bố cùng Bồng Lai tiên tử đại hôn là vì diệt uy phong của
tiên giới, nàng đâu biết nàng thật sự một lòng muốn đặt Bồng Lai tiên tử ở vị trí đó.
Nhóm yêu
thị vui mừng ra cửa, Hạo Nguyệt mới xoay người lại, nhìn vào lầu các nơi Quỳnh cô nương ngơ ngác nhìn ánh tà dương, một lát sau mới nói:
"Hôm nay không cần nàng thị tẩm, trở về đi."
Quỳnh cô nương hiện lên tia cười khổ, không quay đầu lại nói:
"Tối nay người chuẩn bị cho nữ nhân kia thị tẩm người?"
Hạo Nguyệt cúi nhìn sửa sang lại quần áo, không trả lời. Nhiều năm trôi qua đã có nhiều nữ nhân bên cạnh, nàng sớm có thói quen sử dụng nhiều thái
độ cùng hành vi bức các nữ nhân rời đi, ngoại trừ nữ nhân khiến nàng một lòng một dạ đang ở tiền đảo kia, bất luận kẻ nào đều không có cảm xúc.
"Nàng về trước đi, ta sẽ gọi người đem Thúy Ngọc minh châu đến cho nàng, hạt
châu đó có thể giúp nàng tăng thêm trăm năm công lực."
Ngọc minh châu kia là từ kinh thành ở trần gian mang về, vì minh châu này mà nàng biến Tam phu nhân và Thúy cô thành hai cái thây khô.
"Không cần!"
Miêu yêu ngồi dậy đưa lưng về phía nàng nói: "Người cứ giữ lại cho người mình yêu sử dụng sau này đi."
Hạo Nguyệt cũng không quan tâm, hai tay khoanh lại ra vẻ không hề gì, miêu
yêu tuy không quay đầu lại, nhưng dùng dư quang ánh mắt thấy toàn bộ
hành động của nàng, ngực dâng đầy sự phẫn hận.
Lúc này, một nữ hầu cẩn thận bưng chén canh lại, quỳ trước miêu yêu nói: "Quỳnh cô nương, canh hạt sen đã nấu xong."
Quỳnh cô nương nhận chén canh, phất tay ra hiệu nữ hầu lui ra, lúc lâu sau mới đứng dậy tới trước mặt Hạo Nguyệt nói:
"Nếu muốn chia tay, trước khi đi, ta muốn tự tay đút cho người uống hết chén canh này, người đáp ứng ta chứ?"
Hạo Nguyệt do dự giây lát, đành phải há miệng, từng ngụm một uống hết chén
canh hạt sen, ánh trăng dần lên cao, Hạo Nguyệt nhìn thời gian trôi có
chút không kiên nhẫn, nói với Quỳnh cô nương:
"Được rồi, đừng vướng tay chân nữa, ta gọi người đưa nàng trở về.",
vừa dứt lời, thân thể bỗng cảm giác khác thường, hai chân Hạo Nguyệt mềm
nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi, nàng giật mình nhìn Quỳnh cô nương, gằn
từng tiếng: "Ngươi...ngươi dám hạ độc trong canh?"
Quỳnh cô nương chậm rãi ngồi xuống nhìn nàng nói: "Ta làm sao có thể hạ độc?
Người là hồ yêu chín đuôi, thế gian này chỉ sợ không có độc nào làm chết được người.",
nàng nghiêng người nằm lên người Hạo Nguyệt nói tiếp:
"Ta tìm đã lâu, rốt cuộc tìm được thuốc có thể khiến người tạm thời mất đi
công lực, ta đã sớm dự đoán được sớm hay muộn người cũng sẽ phụ ta, chỉ
không ngờ ngày đó tới nhanh như vậy, ta còn phải cảm tạ người, tánh
người luôn hoài nghi nhưng chưa từng nghi ngờ ta, cho nên ta mới dễ dàng lừa người ăn hết chén canh này như vậy."
Hạo Nguyệt hung hăng nhìn nàng nói: "Ngươi không sợ ta khôi phục công lực sẽ giết ngươi sao?"
Quỳnh cô nương cười lạnh: "Giết ta ư? Người có biết khi người nói không cần ta nữa chính là lúc người đã giết ta?"
Ánh mắt có chút ướt át, giọng điệu trở nên dâm tà: "Dù sao sớm hay muộn
cũng trở thành người cũ, không bằng đêm nay để ta làm tỷ tỷ dạy bảo tiên tử kia làm thế nào hầu hạ người?"
Hạo Nguyệt trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Quỳnh cô nương liếc mắt, ánh mắt lóe lên tà quang khiến đáy lòng Hạo Nguyệt chợt sợ hãi...
Nửa đêm canh hai, lúc trăng tròn treo cao trên đỉnh, tối nay vừa đúng ngày
rằm mười lăm. Thủy Tâm khoác áo choàng đi theo nhóm yêu thị bước tới
Vọng Hải Các, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời, trong lòng có chút lo
âu.
"Cô nương mời vào" nhóm yêu thị mở ra cửa phòng, Thủy Tâm do dự chậm rãi đi vào, bỗng cửa phòng sau lưng đóng chặt khóa trái.
Tim nàng đập loạn, lấy dũng khí, cả người lạnh lẽo, nắm chặt hai tay, từng bước đi tới ánh nến trong phòng.
"Muội muội, ngươi đã đến rồi?" một thanh âm quen thuộc từ sau bức màn tím
truyền tới, ánh nến rọi vào hai thân người sau màn, Thủy Tâm nhận ra,
một là Quỳnh cô nương, một cái khác...một cái khác đúng là người ân ái
cùng mình.
Thủy Tâm không tự chủ được mà tim càng loạn, cảm giác không rõ bùng nổ, nàng bình tâm
lạnh nhạt hỏi: "Hạo Nguyệt, ngươi muốn đùa gì vậy?"
"Ha ha ha ha..." chuỗi cười to vang lên khiến Thủy Tâm lo âu, khó
hiểu...nàng lại có chút sợ hãi không muốn nhìn đến tình trạng hai người
kia.
Bức màn che kéo ra,
cảnh tượng trước mắt muốn cắt nát tâm, hai tay Hạo Nguyệt bị trói ở đầu
giường, hai chân banh ra cột vào hai chân giường, Quỳnh cô nương nằm
trên người nàng, nàng không ngừng né môi, một chút, lại một chút, mỗi
khi chạm đến môi Quỳnh cô nương thì Quỳnh cô nương lại phát cười, giống
như con mèo đang vờn chuột.
Thủy Tâm lúc này mới nhìn rõ, trong miệng Hạo Nguyệt bị chặn một ngọc châu
xuyên một sợi dây cột chặt sau đầu nàng, cổ họng nàng chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên ư ử.
Hạo
Nguyệt nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn Thủy Tâm một lần, cắn răng,
lòng tràn đầy thẹn, chỉ có thể theo bản năng né tránh Quỳnh cô nương đùa cợt.
Thủy Tâm không nghĩ đến nàng là bậc chí tôn của yêu giới lại cam tâm bị ái thiếp đùa giỡn,
càng phẫn hận là nàng chẳng biết xấu hổ, loại sự khuê phòng này còn gọi
mình đến xem, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng khó chịu, ngực đau đớn muốn nát tan.
Quỳnh cô nương lại mở miệng, làm bộ như thân mật nói:
"Tối nay chủ tử cho người mang cô nương đến là muốn ta chỉ cho ngươi biết cách hầu hạ việc phòng the."
Thân thể bắt đầu nhấp nhô trước người Hạo Nguyệt, phát ra tiếng rên rỉ,
khiến Thủy Tâm muốn bịt lại lỗ tai, không muốn nghe cũng nhìn không
được, lòng đau như dao cắt, nàng không muốn nhìn đến Hạo Nguyệt cùng nữ
nhân khác kết giao, lại càng không muốn nhìn nàng cùng người khác làm
chuyện khó coi này, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Hạo Nguyệt như muốn phát điên, hai mắt biến thành màu đỏ, nhưng nàng đã mất hết công lực làm sao giải thoát.
Bỗng trên người đau đớn, miêu yêu hung hăng quất nàng một roi, trên ngực vùa xuất hiện vệt máu tươi, miệng vết thương liền chậm rãi khép lại, Quỳnh
cô nương lạnh giọng nói với Thủy Tâm:
"Ngươi có biết ta thích nàng nhiều thế nào không? Ta hận không thể hợp thành
một thể với nàng, đem cả máu thịt nàng nhập vào cơ thể ta, ta tình
nguyện vì nàng sống cũng vì nàng mà chết, chỉ cần nàng thích, ta đều
tình nguyện vì nàng mà làm. Thế nhưng nàng lại cố tình xem ta như không
tồn tại...bên người nàng luôn có một, rồi lại một nữ nhân khác. Quả
thật...ta nghĩ nàng chỉ vui đùa thôi, chỉ cần cuối cùng nàng ngoan ngoãn trở về bên ta là được, nhưng...nhưng hôm nay nàng trở về muốn lập ngươi làm hậu! Còn muốn đuổi ta đi!"
Quỳnh cô nương muốn phát điên đánh thêm mấy roi nữa trên người Hạo Nguyệt,
bỗng quay đầu dùng sức quất bốn, năm roi lên người Thủy Tâm té trên mặt
đất cơ hồ không dậy nổi.
"Ta mặc kệ chuyện các ngươi..."
Thủy Tâm cắn chặt răng đứng dậy: "Nàng thích ai thì liên quan gì đến ta, ta
chẳng thèm để ý tới, nàng hại chết mẹ ta, cướp đi trinh tiết của ta, ta
hận không thể nấu cốt, bầm thây nàng vạn đoạn!"
Hạo Nguyệt nghe lời nàng mà như sét đánh bên tai, quên giãy dụa, hai mắt
nhìn chằm chằm vào nóc nhà, Quỳnh cô nương không khỏi cười lạnh:
"Lời nàng nói người nghe rõ rồi chứ, người ta căn bản là vô tình với người, uổng công người yêu thương chân thành như vậy."
Thủy Tâm quyết tâm nói: "Chuyện các ngươi ta không xen vào, ta muốn quay về Hoa Hải tiền đảo, xin ngươi cho ta rời đi!"
Quỳnh cô nương đắc ý liếc mắt nhìn Hạo Nguyệt, ra lệnh yêu thị ngoài cửa
phòng, khóa cửa mở ra, Thủy Tâm lập tức chạy ra cửa không quay đầu lại,
vội vàng rời đi Vọng Hải Các, trở về căn nhà tranh của mình.
Vừa đóng lại cửa phòng, nước mắt mãnh liệt tuôn rơi, nàng nằm trên giường
khóc ngất. Trải qua hồi lâu, nàng ngừng khóc, chùi nước mắt, lấy bè trúc giấu dưới giường ra, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, lòng
càng thêm kiên định, nàng mở cửa phòng, kéo theo bè trúc cẩn thận tránh
yêu binh tuần tra, vội vàng chạy ra hướng bờ biển...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT