Nói về thương nhân lớn nhất ở phủ Thuận Thiên là lão gia họ Đoàn tên Trung, nhân lúc phát sinh nạn hạn hán, Đoàn lão gia không chỉ trữ hàng mà cấu kết với phủ doãn Thuận Thiên - Sài Vinh âm thầm nâng giá, dân chúng ở vùng phụ cận vì mạng sống không thể không bán đất đai, thậm chí còn bán cả nhi nữ, thật sự không có tiền chỉ có thể ăn cả vỏ cây.

Qua thời gian dài, một nhóm hán tử đói đỏ mắt nổi dậy, cầm cuốc lưỡi liềm liên kết với nhau, đều đưa vợ con trốn vào trong núi. Ban ngày bọn họ trốn trong núi, ban đêm xuống núi cướp bóc lương thực tiền bạc, một đoạn thời gian ngắn ngủi, Đoàn lão gia đã bị cướp gần hai mươi lần, cơ hồ mỗi đêm đều đến một đám tặc, may sao hắn mướn vài kẻ võ nghệ cao cường, tay cầm binh khí của quan phủ cung cấp, bọn tặc tuy là người đông thế mạnh nhưng tay cầm cuốc sắt lưỡi liềm thì làm sao đối đầu với đám võ công cao cường này.

Cho nên đến nay nhà Đoàn lão gia vẫn vững như núi Thái Sơn, chẳng qua nhóm hán tử kia đều tráng kiện nên một ngày ăn hết của hắn mấy chục cân gạo trắng, Đoàn lão gia vẫn canh cánh trong lòng, sớm có tính toán mướn kẻ khác.

Bốn người Thanh Vũ đến quý phủ Đoạn lão gia bái kiến, tự xưng là giang hồ nhân sĩ, chẳng may gặp lúc đại hạn, đi đến nơi này thật sự mệt mỏi không thể dựa vào võ nghệ để kiếm cơm qua ngày.

Thủ lĩnh nhóm bảo vệ phủ là hán tử khoảng ba mươi, hắn nhìn Thanh Vũ đánh giá hồi lâu, xác nhận bốn người này không phải là phản tặc giả trang mới đưa bọn họ vào phủ, bốn người vừa bước vào đại môn thì 'Ầm!' một tiếng cửa liền đóng chặt, thủ lĩnh ôm quyền hướng Thanh Vũ nói: "Hiện nay đạo tặc rất loạn, chúng ta không thể không đề phòng, thông cảm bỏ qua cho."

Thanh Vũ cũng ôm quyền đáp lễ, thủ lĩnh là loại người lỗ mãng cũng không hỏi nhiều, lập tức dẫn bốn người vào nội đường bái kiến Đoàn lão gia.

Đoàn lão gia khoảng gần năm mươi, thân hình gầy gò, bốn người Thanh Vũ xoay người ôm quyền thi lễ hắn, lão nhân này làm như không thấy ai, ngồi ở ghế gỗ lim ung dung uống trà, bỗng húng hắng ho khan nhổ ra một cục đàm vào ống khảm vàng, Lâm Lang chán ghét bịt lỗ mũi, trừng mắt bất mãn.

Đoàn lão gia nhắm mắt dưỡng thần một lát, sau đó mở ra đôi mắt nhỏ cẩn thận đánh giá bốn người giây lát, chợt mở miệng hỏi: "Các ngươi thật sự là người giang hồ chứ? Ta nhìn thế nào cũng không giống a..."

Ánh mắt dời về phía Lâm Lang nói: "Nha đầu kia da trắng mặt trơn thế kia mà cũng lưu hành giang hồ à?"

Lại giơ tay chỉ Thanh Vũ: "Vừa rồi ngươi thi lễ với ta còn nhìn chằm chằm ta, lưng cũng chẳng cúi, đâu giống cách người hành tẩu vào Nam ra Bắc muốn giao tiếp người khác? Còn nữ tử kia nữa."

Cổ hắn xoay qua lại chỉ vào Ngũ Như Ý: "Rõ ràng là đánh đàn mãi nghệ, chỗ nào giống kẻ tập võ?"

Thanh Vũ không khỏi rùng mình, họ Đoàn này quả là kẻ khôn ranh, may sao nàng sớm có chuẩn bị, cười ôm quyền hướng hắn thi lễ: "Đoàn lão gia quả nhiên lợi hại, bất quá chúng ta mới đặt chân vào giang hồ mà thôi, chưa quen hình thức xã giao, thỉnh lão gia không phiền lòng."

Nói xong, giới thiệu từng người với hắn: "Đây là nhị đệ ta - Ngũ Nguyệt, một tay hảo kiếm pháp; đây là tam sư muội, tuyệt kỹ đàn tỳ bà câu hồn, đây là thê tử ta Lâm nhi, học được chân pháp phi đao."

Sau đó tự giới thiệu mình: "Kẻ bất tài gọi là Lý Phong, học được một ít quyền thuật, Đoàn lão gia nếu muốn thu lưu, bốn người chúng ta nhất định trung thành và tận tâm, muôn lần chết không chối từ."

Đoàn lão gia liếc nàng nói: "Bốn người các ngươi đều vô dụng 'giá áo túi cơm', còn không mau cút ra ngoài cho ta!"

Quay đầu mắng thủ lĩnh bảo vệ: "Cơm của ta cho ngươi ăn không phải trả tiền à? Còn không mau ném ra cửa? Lần sau nếu còn cho kẻ nào vào đây xin ăn, ngươi liền cút đi cho ta!"

Lâm Lang vừa nghe, nhịn không được định cãi lại, nhưng chưa nói thành lời, chợt nghe gã thủ lĩnh 'A!' một tiếng kêu to, ôm cổ ngã xuống, cuộn mình trên mặt đất không thể động đậy, Đoàn lão gia lắp bắp kinh hãi thì thấy Thanh Vũ ôm quyền hướng hắn nói: "Vừa rồi chỉ là một chiêu 'điểm huyệt từ xa', khiến Đoàn lão gia chê cười rồi." (Sâu: Ủa? Điểm huyệt bluetooth? Ủa ????)

Đoàn lão gia lúc này mới hiểu, tiểu tử thân hình gầy teo tưởng như yếu đuối nhưng quả thật là cao thủ, hắn vuốt hàm râu dê hồi lâu, chợt mở miệng nói: "Các ngươi mỗi ngày ăn bao nhiêu cơm?"

Câu hỏi này làm Thanh Vũ có chút bực, nàng không biết lão thái gia phú quý này vì sao lại hỏi thế, vẫn là Lâm Lang nhìn thấu suy nghĩ hắn, vội tiếp lời: "Mỗi người chúng ta một ngày ăn hai bát cơm là đủ."

"Bát cỡ như thế nào?" Đoàn lão gia nhíu mày hỏi.

Lâm Lang dùng ngón trỏ và ngón cái chụm lại khoa tay một vòng tròn, trên mặt ba người còn lại ứa ra mồ hôi lạnh, Đoàn lão gia mới vừa lòng gật đầu phân phó: "Vậy được rồi, bốn người các ngươi buổi tối phụ trách trông coi phủ, nếu có nửa điểm sơ suất lập tức cuốn gói cút đi!"

Bốn người vâng dạ đáp ứng, đang muốn rời khỏi cửa phòng, chợt nghe Đoàn lão gia mắng thủ lĩnh hộ vệ nằm dưới đất nước miếng văng khắp nơi: "Đồ vô dụng, lập tức mang theo thủ hạ của ngươi cút đi cho ta! Đừng ở chỗ này tốn cơm tốn gạo!"

Lúc này tên thủ lĩnh hộ vệ đã được giải huyệt, mặt đỏ bừng chậm rãi bò dậy, khẽ thở dài, cúi đầu ly khai Đoàn phủ, Thanh Vũ nhìn mà trong lòng áy náy không thôi.

Buổi tối cùng ngày, bốn người Thanh Vũ đi theo bốn mươi sáu hán tử, tổng cộng năm mươi người canh giữ kho hàng của Đoàn lão gia, kho hàng này ước chừng rộng hơn một ngàn thước, hàng hóa để trong kho đầy ắp.

Tối nay bốn người mới ăn một chén nhỏ cơm, ngay cả ăn cơm với đồ ăn cũng không có, canh giữ đến nửa đêm thì đều đói bụng kêu vang, Thanh Vũ - Ngũ Nguyệt - Ngũ Như Ý ba người trước kia đã nếm qua khổ cực, mùi vị đói bụng cũng không quá khó chịu đựng, lúc này Lâm Lang nhịn không được, nàng lặng lẽ đến bên tai Thanh Vũ than: "Ta đói bụng, đi kiếm cái gì ăn đây!"

Thanh Vũ nhỏ giọng nói: "Làm càn! Lúc này bao nhiêu là người đang nhìn, nàng muốn đi đâu tìm đồ ăn?"

Lâm Lang nhìn chung quanh chỗ bột mì gạo trắng bĩu môi: "Dù sao lương thực nhiều như vậy, trộm một ít người khác cũng sẽ không phát hiện. Nàng bảo Như Ý và Ngũ Nguyệt cùng lại đây giúp chúng ta, ta lấy một chút là được rồi!"

Thanh Vũ không có cách nào khác, hôm nay nàng cũng mới ăn hai chén cơm nhỏ, đói đến nỗi hoa cả mắt, cảm giác đói bụng so với ngủ không yên càng thêm khó chịu, đành phải ra hiệu bằng ánh mắt cho Ngũ Nguyệt và Ngũ Như Ý, âm thầm nói với Lâm Lang: "Cẩn thận! Đừng cho ai thấy!"

Ba người song song đứng một chỗ, Lâm Lang bước lui phía sau bọn họ, nhẹ nhàng đi đến kẽ hở nhỏ phía đối diện, từng bước đi đến trung tâm nhà kho, lúc này có bốn mươi hán tử đang canh giữ trước cửa, nhìn không tới tình hình bên trong.

Chuẩn bị lấy trộm thì Lâm Lang mới phát hiện trên người không có gì để đựng, vò đầu bứt tai suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cởi yếm xuống, cột cái yếm làm đôi đựng đầy gạo mới buộc chặt lại, đang muốn nhét vào người chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vang, nàng còn tưởng con chuột, chuẩn bị rời đi lại nghe một người nói: "Đến đây, mau ra tay nào!"

Lâm Lang giật mình, không phải cũng có người giống mình trộm gạo đó chứ?

Nàng đến khe hở nhìn thấy ngăn kho đối diện bị đào ra cái động, ba người mặc áo vá râu quai nón từ trong động đi ra, ôm từng bao lương thực ném vào động.

Đúng lúc này, một hán tử vừa mới mang bao gạo ra thì vừa lúc mặt đối mặt với Lâm Lang, Lâm Lang thấy không ổn, thừa dịp ba người kia còn đang sững sờ thì hết sức cao giọng hét lớn: "Có người tới a...có người cướp lương thực a..."

Vừa thét chót tai vừa chạy ra cửa, nàng không phải sợ ba hán tử kia, cũng chẳng phải lo canh giữ kho lúa của Đoàn lão gia, chỉ ngại nếu kho có chuyện thì một bát cơm nhỏ cũng chẳng có.

Ba hán tử nghe Lâm Lang hét to vội vàng chạy không quay đầu lại nhảy vào trong động. Nhóm canh giữ kho Đoàn lão gia đều chạy tới, Lâm Lang chỉ vào cái động lớn nói: "Bọn tặc chạy thoát nơi đó đó!"

Thủ lĩnh giữ kho thấy ngực Lâm Lang căng phồng thì hồ nghi hỏi: "Ngươi giấu gì trong người?"

Lâm Lang sửng sốt, suy nghĩ lập tức nói: "Bọn tặc đều chạy thoát cả rồi, ngươi còn quản chuyện này làm gì? Mau đuổi theo đi chứ!"

Thủ lĩnh giữ kho phục hồi tinh thần, để lại mười lăm tên canh giữ kho lương thực, chỉ vào Lâm Lang nói: "Các ngươi tìm ra trong cơ thể nàng chứa cái gì cho ta!"

Sau đó vội vàng mang theo ba mươi người nhảy vào động lớn.

Mười lăm đại hán từng bước một bước tới Lâm Lang, Lâm Lang ôm ngực chậm rãi lui về phía sau, Thanh Vũ đánh ánh mắt cho Ngũ Nguyệt, thân hình hai người chợt lóe ra chiêu, mười lăm đại hán không kịp kêu đã ngã xuống đất như người gỗ.

Lâm Lang nhìn bọn đại hán chán ghét nói: "Toàn bọn ngốc, dám đụng đến cô nương ta nhìn xem các ngươi có đủ đầu để chém hay không."

Nhìn qua Thanh Vũ thì thấy nàng chằm chằm nhìn vào bao lương thực không nói gì, Lâm Lang kỳ quái kéo ống tay áo nàng nói: "Nàng làm sao vậy? Sao không nói lời nào?"

Thanh Vũ nói: "Nàng xem trên các bao này có dấu gì vậy?"

Lâm Lang nhìn kỹ không khỏi giật mình, chỉ thấy ở giữa các bao đều có màu hồng ấn quan, căn bản lương thực này không phải của Đoàn lão gia mà là lương thực của công dùng cứu trợ hạn hán!

Lâm Lang hiểu ra, nhỏ giọng nói Thanh Vũ: "Không thể ngờ...quan địa phương cư nhiên cấu kết thương nhân, lương thực cứu trợ lại trở thành sở hữu riêng lái buôn để bán."

Thanh Vũ cau mày: "Mấy tháng trước, Hoàng thượng hạ chỉ cứu trợ lương thực, không nghĩ tới bọn quan này lớn mật, ngay cả thánh chỉ cũng dám trái lệnh, vốn việc này không phải chức trách của ta, nếu Hoàng thượng muốn ta điều tra rõ nguyên nhân nổi lên phản loạn thì việc này ta sẽ không bỏ mặc."

Ngũ Như Ý nghe vậy nghi hoặc: "Đại nhân, bây giờ người tính sao?"

Thanh Vũ tư lự nói: "Nơi này không cần điều tra nữa, ở địa phương chỉ sợ cũng giống vậy, Hoàng Thượng đăng cơ bất quá mới một năm, trong tay cũng chưa nắm quyền, uy nghi chưa đủ, quan viên lớn nhỏ căn bản chưa trung thành, sau lưng khẳng định có liên quan đến trọng thần trong triều, ngày mai chúng ta trực tiếp đi Thuận Thiên phủ đối chất cùng phủ doãn."

Người ít nói như Ngũ Nguyệt nghe đến đây cũng mở miệng: "Chỉ sợ phũ doãn không dễ dàng nhận tội."

Thanh Vũ bốc lên một nắm gạo thả ra, gằn từng tiếng: "Ta đã có cách."

Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người liền đi nha môn phủ Thuận Thiên, Ngũ Nguyệt dùng dùi gỗ đánh mạnh vào trống trước cửa nha môn, đám gia dịch nghe thấy trống vang vội vàng thay đổi quan phục, dẫn bốn người Thanh Vũ vào công đường.

Sài Vinh - Thuận Thiên phủ doãn đại lão gia ngồi trên ghế quan, tay gõ kinh đường mộc (miếng gỗ mà Bao Công ở công đường hay dùng đập bàn) quát: "Người nào đánh trống kêu oan đấy?"

Thanh Vũ mở to đôi mắt phượng đánh giá hắn, người này gần bốn mươi, tướng tá bệ vệ ra dáng quan phụ mẫu, trên bảng hiệu có khắc bốn chữ mạ vàng trên đỉnh đầu 'Công Chính Liêm Minh' thật là chói mắt.

Thanh Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, không đáp một câu.

Sài Vinh gặp bốn người này đứng ở công đường không chịu quỳ, hỏi bọn họ cũng không ai đáp, tên cầm đầu đứng ở giữa lại nhắm mắt, nhìn bộ dáng không chút sợ hãi.

Nữ tử bên cạnh thì hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn thẳng mình.

Những người này tuy mặc quần áo vải thô, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người thường.

Sài Vinh làm quan gần mười năm, tiếp xúc đủ loại người, trong lòng cũng đoán được những người này nhất định không đơn giản, nói không chừng là khâm sai triều đình phái đến điều tra.

Vì thế cũng không vội vàng, làm bộ vỗ kinh đường mộc, ngữ điệu khách khí rất nhiều: "Người dưới công đường có oan tình gì? Cứ nói ra để bản quan thay ngươi xử công bằng, thay ngươi đòi công đạo."

Đợi hồi lâu, rốt cuộc mới thấy Thanh Vũ chậm rãi mở to mắt, gằn từng tiếng: "Thứ nhất, tại hạ tố cáo thương nhân Đoàn Trung phủ Thuận Thiên, gặp lúc dân chúng khó khăn lại trữ hàng bán giá cao; Thứ hai, tố cáo Đoàn Trung trữ quan lương, ngầm chiếm quốc khố; Thứ ba, tố cáo phủ doãn Thuận Thiên - Sài Vinh cấu kết thương gia làm giàu, chuyển nhập quan lương vào kho thương gia thành tư lợi, khi quân phạm thượng, tội ác tày trời!"

Những lời gằn từng tiếng này làm Sài Vinh cả kinh mồ hôi lạnh chảy ròng, trên mặt dù giấu diếm sắc xanh, hai tay cũng không kìm được mà phát run, Sài Vinh cũng có kinh nghiệm quan trường, sau một lát ổn định tinh thần, thong dong hỏi ngược lại: "Các hạ tố cáo bản quan có chứng cứ gì không?"

Thanh Vũ nói: "Sài đại nhân muốn có chứng cứ thì không ngại đi một chuyến đến kho thương gia Đoàn Trung xem thử một chút?"

Sài Vinh cười lạnh, vỗ kinh đường mộc đáp ứng: "Được thôi, bản quan liền cùng ngươi đi một chuyến!"

Lâm Lang, Ngũ Nguyệt còn có Ngũ Như Ý ba người có chút hồ đồ, Thanh Vũ biết rõ lúc này đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn) Sài Vinh khẳng định đã phái người âm thầm báo Đoạn Trung dời chuyển quan lương, một chuyến này không phải uổng công sao?

Lâm Lang lặng lẽ kéo tay nàng, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, Thanh Vũ lại đưa tay giữ, vẫn ra vẻ đã định liệu trước.

Mọi người đi đến kho lương thực của Đoàn Trung, quả nhiên bên trong chẳng còn thấy quan lương đâu, Sài Vinh cười lạnh, lập tức thét người ra lệnh tả hữu trói lại bốn người, áp tải đại đường xét xử.

Thanh Vũ cũng không phản kháng, tùy ý để nha sai trói mình, ba người thấy nàng làm thế cũng mặc cho nha sai trói mình lại, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng tăng, chờ trở lại đại đường phủ nha.

Thanh Vũ bỗng giải khai dây trói trên người, quay đầu ra lệnh: "Đi theo ta!", ba người tuân lệnh lập tức giải khai dây trói trên người, bọn nha sai ngăn cản không được trơ mắt nhìn bọn họ ra sau kho phủ nha.

Sài Vinh đại nhân đi theo sau hô to: "Bắt bọn họ cho ta!"

Nha sai giữ cửa kho quan thương nghe lệnh chạy lại hỏi bọn họ: "Các ngươi là người nào, dám tới cửa kho quan thương?"

Lúc này Thanh Vũ mới lấy quan ấn trong người ra nói: "Ta là Bộ binh Thượng Thư Trác Thanh Vũ, chịu mật chiếu Hoàng thượng đến Tần Hoài điều tra phản loạn, vài người các ngươi lập tức mở cửa kho quan thương ra cho ta!"

Sài Vinh nơm nớp lo sợ tiếp quan ấn, kiểm tra là thật liền 'A!' một tiếng té ngã trên mặt đất, cúi mặt sát đất, run run không dám ngẩng đầu nửa phần.

Nha sai quản kho thấy phủ doãn đại nhân như thế liền không dám chậm trễ, vội vàng lấy chìa khóa mở cửa kho, một nửa kho thì chứa lương thực, nửa còn lại chất các thùng gỗ lớn sơn đen chứa đầy vàng bạc châu báu.

Thanh Vũ trợn tròn mắt quát lớn: "Sài Vinh! Người còn gì để nói? Một tháng trước Hoàng thượng hạ lệnh ngươi chẩn tai*, vì sao trong quan khố còn có nhiều lương thực như vậy? Còn vàng bạc lại từ đâu đến?" (*phát chẩn lương thực sau thiên tai)

Sài Vinh sợ tới mức đầu gối run rẩy, thế này hắn mới hiểu mình trúng kế dương đông kích tây của Trác Thanh Vũ, mãi nghĩ đến việc bọn họ đến kho Đoàn Trung tìm vật chứng cho nên mới yên tâm chuyển quan lương về kho phủ mình, không nghĩ tới Trác đại nhân trở về phủ lộ diện thân phận, bất ngờ tìm ra chứng cứ ở nơi mình.

Sài Vinh suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Bẩm đại nhân,,,hạ quan...hạ quan quả thật chẩn tai kém cỏi, không kịp thời phân phát cho dân chúng..."

Hắn thật ra thông minh nghĩ ra lý do thừa nhận mình làm việc bất lực mà không thừa nhận tội chiếm dụng quan lương làm của riêng.

Thanh Vũ cười lạnh, xoay người ngồi lên một thùng chứa châu báu nói: "Thật giỏi cho tên đại cẩu này, chết đến nơi mà còn quanh co lừa gạt bản quan?"

Ngẩng đầu ra hiệu ánh mắt cho Ngũ Nguyệt, Ngũ Nguyệt lập tức đến trước một bao lương thực, rút kiếm chém đứt bao thành hai đoạn, từ trong bao chảy ra toàn là cát.

Sài Vinh đang buồn bực chợt nghe Thanh Vũ cười lạnh: "Sài đại nhân, ngươi nhất định thấy kỳ lạ vì sao trong bao này đều là cát phải không?"

Sai Vinh gật đầu, không dám trả lời, Thanh Vũ lại nói: "Đây là do tối hôm qua tại kho lương Đoàn gia chúng ta đã cố ý đổi toàn bộ lương thực trong bao thành cát, hôm nay cư nhiên lại vào quan khố, ngươi còn dám nói ngươi không cấu kết với Đoạn Trung tư lợi bán quan lương à?!"

Sài Vinh nghe vậy cảm thấy đầu óc trống rỗng, rốt cuộc nghĩ không ra lời nào để nói, chợt nghe Thanh Vũ lên tiếng: "Giam hắn vào đại lao cho ta, sau đó áp giải tới Đại Lý tự ở kinh thành chờ xét xử!"

Nha dịch nghe lệnh cùng đáp: "Dạ!". Trong chớp mắt, Sài Vinh cảm thấy sét đánh bên tai, ngồi phịch trên mặt đất...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play