Rửa mặt xong, hai người cùng nhau nằm trên giường, ở giữa ngăn cách một cái chăn.
Tối nay mệt mỏi lâu như vậy, hai người không biết vì sao chẳng thể ngủ.
Lâm Lang lén nhìn đánh giá người ngủ bên cạnh, trong lòng nghi hoặc càng
lúc càng nhiều rốt cuộc lên tiếng hỏi: "Ngay cả ngủ ngươi cũng không
tháo mặt nạ xuống à?"
Giây lát sau Thanh Vũ mới mở miệng nói: "Phu nhân không sợ gương mặt ta sao?"
Lâm Lang trầm mặc một lát bỗng nói: "Linh Phượng Nhi, người muốn giấu ta tới khi nào?"
Thanh Vũ tuy rằng dự đoán được nàng đã nhận ra thân phận mình nhưng khi nghe
nàng kia gọi thân người vẫn khẽ run lên, trầm mặc giây lát, nàng chậm
rãi cởi bỏ nội y, lột bỏ bố che ngực, sau đó tháo luôn mặt nạ xuống.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, Lâm Lang nhìn thấy rõ người trước mặt, so
với lúc lần đầu gặp mặt càng thêm phần anh tuấn lại không mất đi vẻ xinh đẹp duyên dáng, mắt phượng, mũi thẳng, vầng trán cao rộng, khí chất bất phàm, hơn nữa không nghĩ gặp người mà trước kia đối với nàng vô lễ, còn hay bị gọi là 'tiện tì', hôm nay nàng là quan đứng đầu triều đình, ngay cả quan lại trong triều cũng không ai bì cũng chẳng ai dám chậm trễ
không tuân mệnh.
Giờ phút này, trong lòng Lâm Lang sinh ra nhiều ngũ vị, đột nhiên lại có cảm
giác không có mặt mũi nhìn người này, nắm góc chăn hồi lâu, nhịn không
được ngồi dậy.
Thanh Vũ kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Lâm Lang buồn bã không nói, xuống giường mặc quần áo mang hài vào.
Thanh Vũ nóng nảy nắm bả vai nàng quay người đối mặt hỏi: "Ngươi nhìn thấy ta nên không nguyện ý gắn bó?"
Hai giọt nước mắt chảy xuống, Lâm Lang đẩy nàng ra, tức giận: "Ngươi chết
tiệt! Ngươi cố ý đến giờ mới tiết lộ thân phận, làm cho ta ngay cả đường lui cũng không có!"
Lời
này như đập mạnh vào tim Thanh Vũ, tim muốn vỡ vụn thành mảnh nhỏ, nàng
sửng sốt một lát, thật vất vả mới nhẹ lay động đầu, nghẹn ngào nói:
"...Ngươi tình nguyện gả cho một kẻ không hề có tình cảm lại là ái nam ái nữ, cũng không nguyện ý cho ta một cơ hội ư?"
Lâm Lang thấy nói như vậy sẽ tổn thương nàng, cũng chẳng thể đem bí mật
chôn tận đáy lòng nói cho nàng biết, chỉ tại ông trời đui mù cố tình
trêu chọc mình trước kia gặp Lăng Phi Sương, tuy rằng Thanh Vũ không kém cạnh, lại có hôn ước chung thân, nhưng hiện nay tình thế này nếu chấp
nhận tức là hại nàng, đắn đo giây lát, quay đầu nói:
"Là...ta tình nguyện gả cho ái nam ái nữ cũng không gả cho nữ nhân, cho dù ngươi hồi hôn sự này ta cũng không một câu oán hận!"
Thanh Vũ đau đớn muốn bóp nát mép giường, sớm biết như thế...thẳng thắn đối
mặt làm gì? Nguyên lai chỉ bản thân mình đa tình, nghĩ rằng trong tay
nắm được nhược điểm sẽ ép nàng chấp nhận, không nghĩ đến kết cục thế
này, không bằng trước kia cứ nước giếng không phạm nước sông còn tốt
hơn.
Lâm Lang nâng tay áo chùi nước mắt, nói:
"Ngươi yên tâm, cho dù ngươi không thành thân ta cũng không hận ngươi, bí mật
của ngươi ta sẽ không lộ ra, nếu ngươi không yên tâm,...ngày mai ta liền quay về Thanh Phong Nhai, kiếp này không bao giờ trở lại kinh thành."
Thanh Vũ ngơ ngác nhìn sàn nhà, hoa rơi cố ý nhưng nước chảy lại vô tình, giờ khắc này nàng còn có thể nói cái gì nữa đây. Trơ mắt nhìn nàng phất tay áo bước ra ngoài mà một câu chào cũng không lưu lại, cái gì là ước pháp tam chương, cái gì phu nhân – phu quân, nhớ tới thật sự buồn cười, quả
thực ngay cả tiểu hài tử đùa vui cũng không như vậy...
Lâm Lang cũng ngây ngồi trên phiến đá trong đình, vốn tưởng rằng Trác Thanh Vũ bất quá là nữ phẫn nam trang bình thường cũng thích nam nhân, cùng
Trác Thanh Vũ đóng kịch giả phượng hư hoàng, không chạm đến cuộc sống
của nhau, thế nhưng vạn lần đều không nghĩ đến Trác đại nhân không phải
ai khác mà chính là Linh Phượng Nhi – người thích mình, nàng không phải
không thích người kia...mà là trong lòng đã có Lăng Phi Sương, dù thế
nào cũng không thể tiếp nhận người khác, nay đến kết cục này chỉ có thể
ra đi, chẳng còn con đường nào khác.
Ngồi trong đình một đêm, hừng đông ngày hôm sau, ngay cả điểm tâm Lâm Lang
cũng chưa ăn, lập tức trở về phòng thu dọn hành lý, kỳ thật cũng chẳng
có gì để sắp xếp, vốn là tay không đến Thượng Thư phủ, trải qua một đêm
mà lòng bỗng nhiên có cảm giác trống rỗng, muốn gặp người nọ lần cuối
trao cho nàng túi hương mà đêm nào đó người nọ cuống quít muốn lấy....
Thanh Vũ chẳng khác gì hơn cũng ngồi trong phòng suốt một đêm, khổ tâm một
đêm cũng đã nghĩ thông suốt, đành buông tay đoạn tình cảm này, sáng sớm
liền đi qua khách phòng xem xét bịnh tình Thái tử.
Lúc này Thái tử đã tỉnh dậy, sau một đêm sức khỏe đã chuyển biến tốt, sắc
mặt có tí hồng, hai mắt nhắm hờ, suy yếu gọi: "Thanh Vũ...là ngươi sao?"
Sau đó, lập tức gọi người đưa tới một chén cháo, bưng chén cháo thổi cho
bớt nóng, muốn tự tay đút đến miệng Thái tử bỗng thấy không ổn, phải mở
cửa gọi Ngũ Nguyệt tới đút cháo cho Thái tử.
Thái tử thấy nàng như thế trong lòng mất hứng, sắc mặt có chút suy sụp, Ngũ
Nguyệt mặc dù che giấu cảm xúc trên mặt nhưng trong lòng mừng thầm, tiếp nhận chén cháo thổi hơi đút cho Thái tử ăn hết, sau đó báo Thanh Vũ:
"Vừa rồi ta ra ngoài dạo một vòng, giống như thấy phượng liễn của Quận chúa đang đến đây, đại nhân nên chuẩn bị một chút."
Thanh Vũ nghe vậy suy nghĩ hỏi: "Còn bao lâu nữa Quận chúa mới đến?"
Ngũ Nguyệt đáp: "Ước chừng hai nén nhang."
Thanh Vũ nói: "Ngươi ở đây chiếu cố Thái tử, nếu nghe động tĩnh lập tức hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Ngũ Nguyệt nhìn nàng một lát, có chút kì quái nói: "Người biết rõ ta là người của Công Công, vì sao còn tín nhiệm ta?"
Thanh Vũ liếc nhìn hắn nói: "Trên đời này trừ ngươi ra ta còn có thể tin ai?"
Một câu này làm tâm tư Ngũ Nguyệt nổi loạn, khiến cho bất cứ người nào cũng cam tâm tình nguyện, khóe miệng Ngũ Nguyệt hơi cong lên hình cung, nhìn chăm chú nàng một lát sau đem ngân kiếm phi thân nhảy lên đỉnh phòng.
Thanh Vũ khẽ cười, lập tức đi đại đường, Quận chúa sớm không đến trễ không
đến, lại đến đúng ngày hôm sau Thái tử bị cướp ngục, xem ra có người đã
biết mình cứu Thái tử, vợ chồng Quận chúa đã gần tới cửa, hai người này
nhất định lấy cớ chúc mừng việc mình thành thân cùng Lâm Lang, âm thầm
phái người điều tra Thượng Thư phủ, hiện nay đành phải tùy cơ ứng biến.
Suy nghĩ một lát, Thanh Vũ gọi người lập tức chuẩn bị tốt trà bánh, chuẩn bị nghênh đón khách quý.
Đợi giây lát, ngoài cửa quả thực có động tĩnh, một chiếc xe ngựa sơn vàng đứng trước cửa.
Quận mã đỡ tay Quận chúa bước xuống, không đợi gã sai vặt chạy vào thông
báo, liền lập tức vào Thượng Thư phủ, Thanh Vũ vội vàng đi ra đón:
"Không biết Quận chúa và Quận mã đại giá, hạ quan không kịp từ xa nghênh đón,
thỉnh Quận chúa thứ cho hạ quan tội không chu toàn."
Quận chúa khẽ cười nói:
"Trác đại nhân không cần đa lễ, hôm nay ta cùng Quận mã đến chúc mừng ngươi
cùng thiên kim tướng phủ, không biết nhị vị đã chọn được ngày tốt nào để làm lễ thành thân chưa?"
Câu hỏi này làm khó Thanh Vũ, không biết mở miệng thế nào, do dự một lát,
đang muốn nói hồi lại việc thành thân, bỗng nhiên có một thanh âm tiếp
lời:
"Ta cùng đại nhân
vốn tính mười lăm này bái đường thành thân, nhưng hôm qua bỗng nhiên
nhận được tin tổ sư bà bà viên tịch, tiểu nữ tử phải chạy về Thanh Phong Nhai một chuyến, vì tổ sư bà bà giữ đạo hiếu ba năm cho nên hôn sự chỉ
có thể tiến hành ba năm sau..."
Một hỏi một đáp thật bình tĩnh, thật làm Thanh Vũ có chút lo lắng, Lâm Lang cúi chào vạn phúc với Quận chúa, sau đó kéo tay Thanh Vũ cứ như đêm qua chẳng phát sinh chuyện gì, hai người hòa thuận như vợ chồng.
Thanh Vũ quay đầu gọi tôi tớ dọn trà bánh, dắt tay Lâm Lang đưa vợ chồng Quận chúa đi dạo hoa viên, vừa đi vừa đánh giá tùy tùng theo Quận chúa,
những người này không có gì khác thường nhưng Quận mã bên cạnh Quận chúa lại có nhè nhẹ khói đen vây quanh, nếu đoán không sai thì Quận mã không phải người thường, phải cẩn thận quan sát hắn.
Bốn người ngồi ở hoa viên, Thanh Vũ cùng vợ chồng Quận chúa bàn luận chuyện trong triều, Lâm Lang ngồi một bên im lặng, Thanh Vũ ra vẻ vô cùng thân thiết với nàng, ở bên tai nàng thì thầm:
"Nhìn thẳng Quận mã, người này có vẻ không được bình thường."
Lâm Lang ở trong lòng bàn tay nàng viết chữ 'Được', hai người ở trước mặt mọi người đóng tốt vai vợ chồng.
Lâm Lang làm bộ thưởng thức hoa đào trong tay, ánh mắt lại lặng lẽ quan sát Quận mã nhất cử nhất động, người này lúc cầm chén rượu thì các đầu ngón tay duỗi thẳng, dùng hai đầu ngón tay nâng chén rượu, hướng Thanh Vũ
kính một chén, trong lòng bàn tay giơ tới trước mặt chợt lóe mà qua, trừ bỏ tư thế cầm chén rượu thì ngoài ra chẳng có gì không ổn.
Giây lát sau, vợ chồng Quận chúa bỗng nhiên đứng dậy cáo từ, Thanh Vũ níu
kéo khách hồi lâu sau đó cùng Lâm Lang đưa Quận chúa và Quận mã ra phủ,
vừa đóng lại cửa, ánh mắt Thanh Vũ trở nên sắc bén, quay đầu hỏi Lâm
Lang: "Vừa rồi có thấy Quận mã có gì kì quái không?"
Lâm Lang lắc đầu, Thanh Vũ lập tức xoay người đi đến phòng Thái tử, Lâm Lang có chút không yên cũng đi theo đến khách phòng.
Thanh Vũ đẩy cửa khách phòng ra, Ngũ Nguyệt trên đỉnh nhảy xuống, nàng vội hỏi: "Vừa rồi có nghe động tĩnh gì không?"
Ngũ Nguyệt khoanh hai tay ôm ngực, bộ dáng chẳng để ý, ngữ khí khẳng định
nói: "Vừa rồi ta cẩn thận vạn lần cũng không nghe động tĩnh gì."
Thanh Vũ nghe vậy nghi hoặc càng nhiều, chẳng lẽ mình sai lầm rồi.
Quận chúa và Quận mã thật sự chỉ đến chúc mừng thôi sao?
Tuy nhiên trên người Quận mã lại nhè nhẹ hắc khí, tuyệt đối không thể gạt
được hai mắt mình, người bình thường làm sao có yêu khí dày đặc như vậy
được?
Dù mình là Binh Bộ
Thượng Thư cầm binh phù, vợ chồng Quận chúa muốn mượn sức mình cũng là
tự nhiên nhưng vừa rồi nói chuyện phiếm cũng không thấy hai người có ý
tứ mượn binh, ngoài nguyên nhân tìm hiểu tung tích Thái tử thì không còn nguyên nhân nào khác.
Lâm Lang thấy nàng nhíu mày lúc lâu không nói gì, do dự một hồi đem túi hương trong lòng ra nói:
"Ta sẽ trở về nhà chào từ biệt phụ thân và ngoại công, sau này...sau này ngươi phải bảo trọng..."
Thanh Vũ không tiếp nhận, ánh mắt vẫn nhìn sang một bên giống như không nghe
thấy. Thái tử và Ngũ Nguyệt nhìn hai người họ cho là bằng hữu đang từ
biệt.
Lâm Lang thấy nàng không nhận, cười khổ nói: "Ngươi cho là kì lạ vì sao túi hương còn ở trong tay ta chứ gì?"
Dừng một lát nói tiếp: "Kỳ thật đêm đó ta lừa ngươi, túi hương này vẫn chưa
có cơ hội đưa cho người ta, tuy rằng quay về Thanh Phong Nhai sẽ thấy
người kia, đáng tiếc...túi hương này chỉ sợ không đưa được, tốt hơn lưu
lại cho ngươi..."
Thanh
Vũ vẫn không nói. Lâm Lang thấy nàng chẳng cử động, đặt túi hương lên
bàn, xoay người muốn ra ngoài, cổ tay lại bị nàng nắm kéo lại: "Không
được phép của ta, qua nhiều ngày ngươi cũng không được đi."
Lâm Lang nóng nảy hét to: "Họ Trác, ngươi còn dám như vậy đừng trách ta trở mặt!"
Thanh Vũ xiết chặt tay nàng quay sang nói với Ngũ Nguyệt và Thái tử: "Vài
ngày tới phải để ý một chút, Quốc sư kia không đơn giản, ta lo lắng hôm
nay Quận mã và Quận chúa đã phát hiện tung tích Thái tử, Ngũ Nguyệt
ngươi ở lại bên cạnh Thái tử, bảo hộ Thái tử, trong ba ngày Quận chúa và Quốc sư nhất định động thủ, mấy ngày này tất cả mọi người không được
tùy tiện ra phủ!"
Lâm
Lang nghe vậy mới hiểu ra là nàng lo lắng cho an nguy của mình, chỉ phất tay áo phẫn nộ trở về phòng, đem hành lý chuẩn bị trả về chỗ cũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT