Gã sai vặt bên người Lỗ Ngạn Phong chuyên đi tìm Thái y bốc thuốc, Thanh Vũ
xem phương thuốc nghe Thái y viện thảo luận, bình thường Thanh Vũ hay
gặp gã sai vặt hay đi bốc thuốc nên cũng quen mặt, hành trình thói quen
của gã nàng cũng biết rõ, phương thuốc cho Lỗ Ngạn Phong nàng cũng thuận tay cầm lấy xem không dưới ba lần, người này bệnh suyễn đã trở thành
mãn tính, Thanh Vũ nghĩ đến đây khóe miệng nâng lên tia cười lạnh, Thái y viện đều là lũ quan 'giá áo túi cơm' (vô dụng), suốt ngày được
triều đình cấp cho bổng lộc mà bệnh nhỏ này trị không hết, nếu một lũ
tốn cơm kia không có biện pháp trị bệnh cho Lỗ Ngạn Phong thì mình giúp
hắn một phen...
Hôm nay,
gã sai vặt lại tới Thái y viện, đem phương thuốc đặt lên bàn chờ quan
trông nom dược bốc thuốc, quay đầu thong thả đến gần hai gã Thái y rướn
cổ xem họ chơi cờ.
Thanh
Vũ chậm rãi bước đến quầy thuốc, lúc này quan bốc thuốc đưa lưng về phía nàng vội vàng tìm dược, còn không kịp nhìn phương thuốc gã kia đưa. Tay nàng cầm bút trên bàn, nhìn vào phương thuốc Lỗ Ngạn Phong lẩm nhẩm đọc "mạn đà la một lạng", nàng thêm một gạch thẳng đứng vào chữ 'nhất' biến thành "mạn đà la mười lạng". (Trong Đông y, 1 lạng = 31,25g)
Đừng xem thường một gạch này, hoa mạn đà la tên là Dương Kim hoa tính ôn hòa có thể trị bệnh suyễn ho khan do lạnh, trị liệu bệnh suyễn là hiệu quả
nhất, nhưng hoa này lại có độc mạnh, nếu dùng quá lượng trong thời gian
dài sẽ làm người dùng sinh ra ảo giác, cuối cùng độc phát mà chết.
Thanh Vũ sửa lại phương thuốc thần không biết quỷ không hay đi thong thả đến kệ sách Thái y lật xem sách thuốc.
Quan bốc thuốc cũng thật hồ đồ, nhìn phương thuốc có chút khác lạ lại tưởng
bệnh Lỗ Thượng Thư lâu ngày không hết, quan Thái y cố ý tăng liều, cho
nên nhanh chóng bốc thuốc giao cho gã sai vặt mang về phủ Thượng Thư.
Thời gian qua nhanh, trời đất lại bày ra cảnh sắc xuân về hoa nở, ánh mặt
trời ấm áp, từ phủ Thượng Thư truyền ra tin tức, mấy ngày nay Lỗ đại
nhân sốt cao không giảm, đêm qua không biết vì sao lại té ở hậu viện mê
man chưa tỉnh, sáng nay người nhà phát hiện đã qua đời.
Tin tức rất nhanh truyền vào triều đình, văn võ bá quan đều bóp cổ tay thở
dài, đều cảm than Lỗ đại nhân bạc mệnh, đang còn tráng niên tiền đồ phía trước thì lại bị tai họa bất ngờ, ngay cả Hoàng đế cũng chẳng hay biết
gì, ngồi ở kim loan đại điện thở dài mãi.
Trong triều cao thấp chỉ có Thanh Vũ mới biết rõ nguyên nhân Lỗ Ngạn Phong
chết, người này trúng độc hoa mạn đà la thì cho dù không chết cũng sẽ
phát điên, thôi thì bỏ mạng cũng chẳng ai có thể truy ra tội...
Lỗ Ngạn Phong đã chết, binh phù và đại ấn bộ Binh phải được người khác
chưởng quản, lần này ngoài dự đoán của mọi người, Tào công công lại đồng lòng cùng Ninh thái sư cực lực đề cử Thanh Vũ kế nhiệm Binh Bộ Thượng
Thư, Đổng thừa tướng mặc dù không rõ lý do, nhưng lão có cùng ý tưởng
đen tối với Tào công công vì thế cũng tỏ ra đồng ý. Hoàng đế sớm ưu ái
Thanh Vũ, lúc này thấy hai phái khó có được cùng chung ý kiến vì thế
cũng biết thời thế ban cho Thanh Vũ lãnh chức Binh Bộ Thượng Thư, binh
phù cũng do nàng quản lý. Kế hoạch chuẩn bị gần nửa năm rốt cuộc cũng
thành công, Thanh Vũ kiềm chế nỗi vui sướng như điên trong lòng, giả bộ
từ chối cuối cùng tỏ ra miễn cưỡng nhận binh phù, hướng Hoàng Thượng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Nghiêng ngả cũng đã hai năm, một khi thanh sam đổi thành hồng y, vui sướng khó
có thể nói nên lời, liên tục bảy ngày bá quan tong triều bất luận là
phái Ninh thái sư hay là phái của Tào công công đều mời cơm nàng, Thanh
Vũ thoái thác không được nên mỗi ngày đều uống đến say mèm mới trở về
phủ.
Nay Ngũ Nguyệt được
Tào công công phân phó theo bên người nàng thành tùy tùng, hồi phủ liền
lấy khăn ngâm qua nước lạnh đưa cho nàng lau mặt, động tác này làm nàng
trêu chọc một phen, ra vẻ 'thân thiết' một hồi.
Ở bên cạnh Thanh Vũ lâu ngày, Ngũ Nguyệt biết rõ nàng làm bộ như thích mình nhưng căn bản một chút cũng không chạm tới mình.
Thấy bộ dáng tưởng chừng 'lả lơi' nhưng thật ra luôn giữ khoảng cách, nói
nàng là ái nam ái nữ cũng chưa từng thấy nàng thân cận nam tử nào ngoài
mình, nghĩ tới nghĩ lui, Ngũ Nguyệt khẳng định Trác đại nhân một lòng
chỉ hướng đến vị Đông cung Thái tử kia thôi...
Thanh Vũ ở trong đình nhìn ánh trăng đến xuất thần, nay một bước lên mây,
quyền cao chức trọng, thực so với đề tên bảng vàng sướng hơn vạn phần,
đáng tiếc bên người không có người cùng mình chia sẻ...
Lúc này, Ngũ Nguyệt bỗng nhiên mở miệng nói: "Nếu thật nhớ hắn thì cứ đi gặp thôi."
Thanh Vũ nghe vậy không khỏi cười, ánh mắt trêu chọc nhìn hắn: "Ta chỉ ngắm trăng thôi, ngươi nghĩ ta nhớ tới ai?"
Ngũ Nguyệt thấy nàng không chịu thừa nhận cũng không nói nhiều, hai người cứ thế mà trầm mặc.
Qua giây lát, Thanh Vũ lại đứng lên, vào phòng ngủ không quay đầu lại nói:
"Tối nay ở ngoài sân, nếu có người hỏi thì nói ta uống rượu đã ngủ say."
Ngũ Nguyệt hiểu ý, hơi mở miệng đáp: "Dạ", thấy nàng đóng cửa phòng, lát
sau thay y phục dạ hành, rất nhanh xoay người bay qua tường.
Thanh Vũ triển khai khinh công lao đi phủ Thừa tướng, ngựa quen đường cũ đi
tới đài ngắm trăng, lúc này đã là canh hai, trong phòng Lâm Lang vẫn còn ánh nến, nàng nhảy vào phòng Lâm Lang, Thanh Vũ nhận ra cống phẩm đến
kinh thành hai ngày trước nay đã ở phủ Thừa tướng.
Lâm Lang đang chăm chú may vá, trên bàn còn bày nhiều hoa và hương thảo
trong rổ, xem ra đại tiểu thư đang làm túi hương, Thanh Vũ kéo khăn mặt
ra lặng lẽ tiến bên tai nàng, thình lình hỏi: "Đã trễ thế này còn đang
làm gì vậy?"
Lâm Lang bị nàng làm cho giật mình, nhìn nàng một cái lại tiếp tục khâu may, thở phì phì nói: "Ai cần ngươi lo!"
Thanh Vũ cũng không giận chỉ cười, nàng vừa dự tiệc trở về không lâu, cảm
giác say vẫn chưa biến mất, hồ đồ đoạt túi hương nói giỡn: "Chẳng lẽ là
đưa cho người trong lòng?"
Lâm Lang bị hành động này của nàng có chút tức giận, đoạt lại túi hương,
đẩy nàng ra muốn lảo đảo nói: "Cả người toàn mùi rượu thối, lập tức cút
ra ngoài cho ta! Đừng làm ô uế phòng ta!"
Nói xong ngồi xuống tiếp tục may vá, cũng không liếc mắt nhìn nàng một cái.
Thanh Vũ bị nàng quát lớn trong lòng thật mất hứng, mình quyền cao chức
trọng, trong triều cao thấp ai cũng không dám đắc tội, ngay cả gia gia
cùng ngoại công nàng còn phải nể mặt mình, nha đầu kia cư nhiên dám nói
chuyện như thế với mình.
Mặc dù nàng có vài phần men say, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, im lặng một
lát nhịn không được lại hướng Lâm Lang nói: "Ngươi tặng túi hương cho ta được không?"
Lâm Lang giương mắt ngó nàng một chút, ôn hòa nói: "Vì sao ta phải tặng cho ngươi?"
Thanh Vũ do dự giây lát thừa dịp có cảm giác say quyết định đem tâm ý nói cho nàng: "Bởi vì ta thích ngươi."
Lâm Lang nghe vậy nhẹ nhàng cười lạnh, vẫn không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi thích ta thì ta phải tặng túi hương cho ngươi sao?"
Thanh Vũ bị nói thế trên mặt nổi một mảnh đỏ bừng, lại nói: "Ta vì ngươi ngay cả tánh mạng đều không để ý, ngươi đưa ta túi hương có gì mà không
đáng?"
Lâm Lang nghe thế kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi nói ngươi vì ta ngay cả tánh mạng cũng không màng á?"
Lập tức lại phát ra chuỗi tiếng cười, lúc lắc đầu nói: "Linh Phượng Nhi,
ngươi làm ở Thái sư phủ lâu như vậy lại học được mạnh miệng à?"
Thanh Vũ biết trí nhớ nàng đã bị hồ yêu xóa sạch, vô luận mình nói gì nàng
cũng chẳng tin, cuối cùng nhìn thấy Lâm Lang rốt cuộc may xong túi
hương, đứng dậy lên tiếng trục khách: "Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi,
ngươi đi đi!"
Nghe thế
Thanh Vũ có chút giận, nhìn chăm chú nàng thật lâu, bỗng kéo nàng vào
lòng, cường hôn môi nàng. Lâm Lang thật vất vả giãy ra, tát một bạt tai
Thanh Vũ, mắng to: "Ngươi điên rồi!"
Sau đó đẩy mạnh Thanh Vũ ra còn nói: "Từ nay về sau ngươi đừng đến đây nữa, ta không muốn gặp lại ngươi!" quay lại thổi tắt nến, leo lên giường ngủ thẳng với bộ dáng tức giận đuổi người đi.
Thanh Vũ bị nàng khinh khi, nhưng không muốn rời đi như vậy, thật vất vả thốt ra câu hòa hảo: "Ta...ta thật sự thích ngươi, ta biết như vậy không hợp lễ...cũng sẽ không cưỡng cầu, nhưng là...ta chỉ cầu ngươi đừng đối với
ta như vậy được không? Ta chỉ cần gặp ngươi, trò chuyện với ngươi là
đủ..."
Giờ khắc này, Lâm
Lang nghe xong lời này rốt cuộc hiểu được tâm ý của nữ tử trước mặt này, nàng trầm mặc giây lát, vẫn đưa lưng về phía Thanh Vũ, ngữ khí lạnh
lùng:
"Ta sớm đã có người trong lòng, đầu tháng hai ta sẽ quay lại Thanh Phong Nhai gặp nàng, túi hương này là ta làm cho nàng."
Thanh Vũ nghe vậy nháy mắt rơi vào hầm băng lạnh lẽo, ngây ngốc giây lát,
thanh âm hơi run: "Là...sao?", dừng một lát vẫn chưa từ bỏ ý định lại
hỏi: "Hắn...hắn cũng thích ngươi sao?"
Lâm Lang không biết nên trả lời thế nào, nghĩ nghĩ một lúc dứt khoát trả lời: "Đương nhiên rồi."
Thanh Vũ lúc này lòng đầy đau thương, nghe không ra trong lời nói Lâm Lang ẩn giấu chột dạ, sương phòng tối đen, Lâm Lang nhìn không thấy trên mặt ai kia đã chảy xuống hai hàng nước mắt.
Trong phòng yên lặng, hồi lâu sau, Lâm Lang lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua, nàng không biết từ khi nào người kia đã ly khai, không biết vì sao,
trong lòng dâng lên tia đau đớn, có chút không đành lòng, miệng cười
khổ, nếu không biết tâm ý nàng thì tốt biết bao, lời sư tỷ lúc thành
thân ngày đó rõ ràng như vẫn bên tai, không chỉ vì nàng kia cũng vì
chính bản thân mình...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT