Gần
đây trong kinh xảy ra sự kiện lạ, tam phu nhân của bộ binh viên ngoại
Triệu Lâm mất tích hai ngày, quan sai trong thành tìm kiếm khắp nơi,
không ngờ trong rừng Tây Giao phát hiện ra quần áo tam phu nhân, bên
cạnh có hai xác khô, tư thế chết thật khó coi, tuyệt không phải do người thường gây nên, nhóm quan sai phỏng đoán là do yêu ma, lập tức báo án
tử này với Thừa tướng.
Đổng thừa tướng cảm thấy việc này quá kỳ quái quỷ dị, nếu truyền ra ngoài
chỉ sợ nhiễu loạn dân tâm, vì thế hạ lệnh giữ kín việc này, những kẻ
biết nội tình nói năng thận trọng, trừ người của Binh bộ và Hình bộ thì
không ai khác biết. Sau đó Thừa tướng cũng làm một bản tấu chương qua
loa chỉ nói trong rừng Tây Giao có khả năng xuất hiện mãnh thú, thỉnh
Hoàng Thượng không cần phải đem người tới đó săn thú, cũng chỉ là chuyện nhỏ nên việc này xem như mơ hồ trôi qua.
Triệu Lâm là thuộc hạ của Thanh Vũ, chuyện tam phu nhân nàng cũng đã sớm
nghe, nhưng gần đây nàng bận việc triều chính, ứng phó Lỗ Ngạn Phong,
chân Thượng Thư đại nhân cũng đã sắp khỏi hẳn, nghe nói Thanh vũ biểu
hiện năng lực vượt trội so với hắn lúc còn đương chức khiến Hoàng Thượng ban thưởng, hắn sớm vội vã quay lại nắm quyền bộ Binh. Thanh Vũ đối với người nọ vừa giận vừa hận, nhưng vẫn chưa tìm ra biện pháp hữu hiệu
loại bỏ người kia, trong lòng cố chấp việc này, cho nên sự việc Triệu
phu nhân không liên quan đến mình, nàng cũng không để ý nhiều.
Liên tục ba ngày lâm triều, Đổng thừa tướng đều buồn ngủ, ngáp mấy ngày
liền, Thanh Vũ cảm thấy kì quái, Thừa tướng luôn cẩn thận nghiêm túc hơn nữa lại ở trước mặt Hoàng Thượng từ đó đến giờ chẳng hề biểu lộ cảm
xúc, vì sao mà nhiều ngày qua trước mặt bá quan văn võ thể hiện chẳng ra thể thống gì, rõ ràng chẳng phải tác phong của Thừa tướng, trong lòng
Thanh Vũ nhất thời nghi hoặc.
Hoàng đế nhìn tấu chương Bộ binh mở miệng hỏi: "Thủy Sư đề đốc Chiết Hải nắm giữ bao nhiêu binh sĩ?"
Lỗ Ngạn Phong ở nhà nằm gần ba tháng nên không hiểu rõ tình hình bộ Binh,
các bản trình từ các tỉnh, các bộ hắn cũng chưa từng xem chi tiết vì thế mà im lặng không trả lời được, suy nghĩ giây lát đang tính mở miệng cho có lệ chợt nghe Thanh Vũ tiếp lời:
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, vùng Chiết Hải có hai Thủy Sư Đề Đốc, một bên giữ tám vạn năm ngàn một trăm quân, một bên nắm sáu vạn năm ngàn ba trăm, tổng
cộng là mười lăm vạn lẻ bốn trăm người, hơn nữa qua mấy tháng bao vây
trừ cướp biển bắt không ít tù binh, tính cả những người này thì tổng
cộng là mười lăm vạn hai ngàn ba trăm người."
Hoàng Thượng nghe vậy gật đầu, lại hỏi: "Chỉ hơn mười lăm vạn hai ngàn người
nhưng vì sao mà mỗi tháng phải chi quân lương là tám mươi vạn lượng bạc
trắng? Hơn mười vạn lượng bạc đã đi nơi nào?"
Lỗ Ngạn Phong lại không biết trả lời ra sao, quân lương phân phát lung
tung là chuyện bất công trong quân đội, lúc này Hoàng Thượng đột nhiên
hỏi, hắn không kịp chuẩn bị, đang suy tư thì Thanh Vũ đã đáp:
"Hơn mười vạn lượng chỉ dùng để trợ cấp cho binh sĩ thương vong, thưởng cho
binh sĩ lập chiến công trừ bọn cường đạo, chi tiết đều ghi ở mặt sau tấu chương, thỉnh Hoàng Thượng minh giám."
Hoàng đế lập tức mở ra tiếp trang sau, xem xong gật gật đầu, thông qua tấu
chương chi quân lương. Việc này làm cho Lỗ Ngạn Phong bội phục Trác tiểu tử, hắn từng đau đầu khoản quân lương mà họ Trác này cư nhiên đã thay
hắn làm rất tốt, ngay cả Hoàng Thượng cũng nhìn không ra, tiểu tử này
thật tài ba, chỉ tiếc...người này khôn khéo lại có năng lực, không thể
lưu lại hắn.
Lỗ Ngạn Phong tà ác liếc nhìn Thanh Vũ, lại quay đầu nhìn Tào công công, hai người liếc nhau, trong lòng đã hiểu...
Một ngày nọ lúc nửa đêm, Thanh Vũ sớm tắt đèn đi ngủ, hai năm làm quan cũng đã kết oan gia cừu nhân không ít, nàng sớm tạo thói quen ngủ nhưng rất
tỉnh.
Trong khi mơ mơ
màng màng, cảm thấy trước mí mắt hiện lên một đường ánh kiếm, nàng phản
xạ có điều kiện xoay người, ngay sát người cái gối vừa nằm bị chặt làm
hai, trước mắt là một gã hắc y bịt mặt cầm trong tay thanh trường kiếm,
xuất thủ vây kín toàn thân nàng.
Thanh Vũ kinh ngạc nhảy dựng, trong tay nàng không có binh khí, cổ bị cứa qua một vết chảy máu thiếu chút nữa cắt vào yết hầu, vội vàng ôm miệng vết
thương bay qua cửa sổ nhảy ra sân. Thích khách lập tức đuổi theo, thanh
lợi kiếm như rồng bay loạn chém tới nàng, chiêu thức tấn công dũng mãnh
vô cùng, nhìn bốn phía nàng tìm không ra binh khí, trên người liên tục
bị cắt qua, Thanh Vũ không khỏi ứa mồ hôi lạnh, từ lúc bình sinh tới giờ nàng chỉ chứng kiến sư phụ võ công lợi hại, nhất định là Tào công công
tìm tuyệt đỉnh cao thủ đến hại mình.
Thanh Vũ bị buộc từng bước lui về phía sau, mắt thấy bị đẩy vào góc tường lui không thể lui, bỗng nhiên giương mắt thấy chạc cây đại thụ mọc đâm
trong tường, trong lòng vui vẻ giống như tìm thấy biện pháp cứu mạng, ra sức nhảy lên bẻ gãy nhánh cây, đẩy ra đường kiếm cùng thích khách triển khai chiêu thức.
Thích
khách này võ nghệ tuyệt đỉnh quả thực hiếm thấy, Thanh Vũ cùng hắn đấu
gần một canh giờ, song phương đánh với nhau ngang ngửa. Thanh Vũ càng
đấu càng hăng, cũng không lớn tiếng gọi tuần thú thị vệ trong phủ, nhánh cây trong tay nàng đã bị kiếm trảm thành vài đoạn, nàng vội vàng nhảy
lên một chạc cây khác, bẻ một nhánh cây lại đấu với thích khách.
Hai người đấu tới lui gần hai canh giờ, mệt thở hồng hộc, thích khách rốt
cuộc nâng kiếm không nổi, vừa thở hổn hển vừa nói với Thanh Vũ: "Trác
đại nhân, không thể tưởng tượng được ngươi thân thủ cao như vậy."
Thanh Vũ cũng cười với hắn: "Các hạ võ công cao cường thật sự là ngoài dự
kiến của ta, nếu ta đoán không sai thì ngươi được Tào công công phái tới giết ta chứ gì."
Thích
khách không trả lời, thu lại kiếm, cố ý chuyển đề tài: "Tại hạ tập võ
mười sáu năm, giết ba trăm mười ba người, chưa bao giờ thất bại, không
nghĩ tới hôm nay lại bị ngươi dùng nhánh cây đánh ngang hàng với ta, tại hạ tự biết không phải đối thủ của ngươi, chỉ một lần này không có lần
sau tới quầy rầy ngươi."
Nói xong hắn đang định nhảy lên bờ tường rời đi, Thanh Vũ đưa tay ngăn cản
hắn cười nói: "Các hạ võ công thật sự làm cho hạ quan bội phục, vừa lúc
tối nay trăng sáng, cả gan thỉnh các hạ cùng hạ quan uống một chén, các
hạ thấy thế nào?"
Thích khách nghe vậy có chút kì quái: "Tại hạ phụng mệnh tới lấy mạng ngươi, cư nhiên ngươi còn muốn mời ta uống rượu ư?"
Thanh Vũ cúi đầu cười nói: "Ta đánh với ngươi hai canh giờ, làm sao có thể
ngủ tiếp? Vừa lúc thèm rượu, không bằng liền cùng nhau uống một ly."
Thích khách 'haha' nở nụ cười, đút kiếm vào thắt lưng, theo Thanh Vũ bước vào đình, Thanh Vũ vào phòng lấy ra bầu rượu uống trước một ngụm, sau ném
cho thích khách.
Thích khách không khách khí, tay chụp lấy, mở khăn bịt mặt ra, ngửa đầu đổ rượu vào miệng.
"Sảnh đường lá rụng trăng soi bóng, ngọn gió rơi vào sương đêm say, trăng
sáng khó hiểu lòng cơn gió, thoảng qua lưu lại lệ hai hàng." Ngâm xong
Thanh Vũ khe khẽ thở dài.
Thích khách nghe nàng ngâm thơ xong, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Trác đại nhân khổ sở vì tình sao?"
Thanh Vũ cười cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao không trả lời.
Hai người trầm mặc không nói, thật lâu sau, Thanh Vũ mới xoay người cười với hắn nói: "Vẫn chưa biết tính danh các hạ."
Thích khách nói: "Trác đại nhân gọi tại hạ là Ngũ Nguyệt cũng được."
"Ngũ Nguyệt..." Thanh Vũ nhìn hắn trầm tư một lúc lâu, có tí trêu chọc nói: "Mỹ danh sao mà xứng với mỹ nam như thế."
Ngũ Nguyệt nghe vậy mặt hơi đỏ lên, theo bản năng ánh mắt nhìn sang hướng
khác, nâng bầu rượu lên ngửa đầu uống, nhưng bầu rượu chẳng còn giọt
nào, làm Thanh Vũ cười lớn, mặt Ngũ Nguyệt càng lúc càng khó coi.
Chờ nàng cười đủ, Ngũ Nguyệt mới hướng nàng nói:
"Người khác đều nói Binh Bộ Thị Lang Trác Thanh Vũ là kẻ quyến rũ như đàn bà..."
Thanh vũ nói: "Vậy à? Vậy ngươi cảm thấy ta là hạng người như vậy sao?"
Ngũ Nguyệt đặt ánh mắt trên người nàng nói: "Ngài quả thật giống mùi vị đàn bà đầy quyến rũ."
Thanh Vũ không khỏi sửng sốt, Ngũ Nguyệt lập tức nói: "Tuy nhiên trên người lại có một loại khí phách ngạo thị thiên hạ."
Nói xong hắn tự giễu khẽ cười nói:
"Ngay cả ta cũng không kìm lòng được mà bị ngài hấp dẫn, khuya khoắt lại ngồi đây cùng ngài uống rượu nói chuyện phiếm, nếu là trước kia...vạn lần ta không nghĩ tới chính mình lại như thế."
Thanh Vũ vỗ vỗ lưng hắn, mím môi nói: "Cám ơn"
Hai người trầm mặc một lát, Ngũ Nguyệt đứng dậy nói: "Giờ cũng không còn
sớm nữa, ta phải trở về bẩm báo. Hiện tại ngay cả ta cũng giết không
được ngài, trong chốc lát công công không thể tuyển được người khác hại
ngài đâu, tạm thời ngài có thể an tâm một thời gian."
Giọng nói lộ ra tí bất đắc dĩ, Thanh Vũ giữ lại hắn, cố ý nắm tay hắn, nhìn
thẳng hắn nói: "Phải không...vậy khi nào thì ngươi lại đến thăm ta?"
Ngũ Nguyệt nổi da gà, nhớ tới tin đồn trước kia nói nàng là ái nam ái nữ,
trong lòng có chút hoảng, nhưng không đành lòng đẩy tay nàng ra, hai
người cứ vậy giằng co một lát, Ngũ Nguyệt phải quyết tâm nói:
"Tại hạ...tại hạ qua một thời gian sẽ lại đến gặp ngài."
Thanh Vũ làm bộ như vui sướng nói: "Thật chứ? Ta chờ ngươi đấy!" quả thực tựa như cô nương đưa tiễn người trong lòng, đi theo phía sau Ngũ Nguyệt,
nhìn hắn từng bước đi đến góc tường, xoay người nhảy lên bờ tường cho
đến khi biến mất trong bóng đêm, sau đó mới quay lưng đi cười ha hả, trở về phòng vùi đầu ngủ.
Ngày hôm sau lâm triều, Thanh Vũ cố ý ưỡn ngực trước mặt Tào công công và
Đổng thừa tướng với bộ mặt sáng láng, bộ dáng hăng hái, Tào công công và Đổng thừa tướng không thèm liếc mắt nàng một cái, nhất là Đổng thừa
tướng, hai mắt càng thêm đen đậm, Thanh Vũ nhìn mà thấy kì quái, chẳng
lẽ phủ Thừa tướng xảy ra chuyện?
Trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ Lâm Lang có việc?
Trong lòng nàng sinh ra tia bất an, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước đây tôi tớ trong phủ Thị Lang tán gẫu, nghe nói trên người thây khô mặc quần áo đúng là ở phủ Thừa tướng, có người nhận ra thây mặc quần áo kia là nha
hoàn Thúy Cô, hơn nữa đã nhiều ngày qua không gặp nàng, nghĩ đến đây,
Thanh Vũ giật mình, chẳng lẽ...chuyện đó có liên quan đến phủ Thừa tướng sao?
Thanh Vũ lo lắng
vạn phần, ngay cả vào triều cũng không yên lòng, chỉ hận không thể đem
mặt trời hạ xuống, thật vất vả chờ đến chiều ngã về tây, nàng thay y
phục dạ hành, bên hông đeo thanh chủy thủ, vụng trộm chạy đến phủ Thừa
tướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT