Trở về phủ, Thanh Vũ nhớ lại đêm qua ở cùng Lâm Lang mà vui rạo rực, nhất là
chuyện xưa của nha đầu kia, chân tướng như đánh thức người trong mộng,
Thanh Vũ lúc này đã lên xong kế sách.
Sáng sớm hôm sau, nàng liền đi phủ Thái sư, phải lấy lại phù chú trước kia
đi Nam Cương từng giao cho lão. Phù chú này gọi là Tang Môn phù, nếu nhà ai bị dán trước cửa sẽ bị Tang Môn thần vào nhà, cả ngươi lẫn vật đều
xui xẻo, tai họa không ngừng, lúc trước sư phụ đạo nhân truyền thụ cho
nàng từng nói qua, phù này không được dùng tùy tiện, nếu không sẽ tổn
hại đến âm đức, khi đó Thanh Vũ đem phù giao cho Thái sư cũng chỉ do
buồn bực nhất thời, ra đi ba ngày sau đã hối hận, may sao đến nay Lâm
Lang cũng không đáp ứng hôn sự nào, phù này cũng trở nên vô dụng.
Lúc này Thanh Vũ đã thu phù trở về, chỉ cần dán trước cửa thư phòng Bộ Binh Thượng Thư Lỗ Ngạn Phong, tên Lỗ Ngạn Phong này trước kia là người của
Tào công công, gần đây hay lui tới chỗ Ninh thái sư, lập trường không
rõ, nay trong tay hắn giữ binh phù, hai phái trong triều càng ra sức
tranh thủ lấy lòng, Thanh Vũ làm việc này cũng là bất đắc dĩ, nhưng vì
tiền đồ làm quan, thôi thì cấm kị để qua một bên đi.
Sự tình đã làm xong thỏa đáng, nàng cũng không vội vã hồi phủ, mà đến chợ, tỉ mỉ chọn ra túi lớn táo đỏ. Đêm qua làm hại tiểu-hạt-tiêu kia nôn
sạch sẽ, tuy trên mặt thể hiện sự sung sướng khi người gặp họa nhưng
trong lòng lại thấy xót, táo đỏ dùng chế biến thành mứt hoa quả tặng Lâm Lang xem như quà nhận lỗi.
Hồi phủ, nàng tự mình làm sạch táo, sau đó bỏ vào xửng, dùng mật hoa quế
thả vào ướp năm ngày, chế thành mứt hương hoa quế. Vừa mở xửng ra, mùi
hương quế phiêu lãng đãng, lấy một miếng bỏ vào miệng, không mềm không
cứng, vị ngọt thuần nhẹ nhàng lưu lại hương thơm.
Loại mứt này trước đây Thanh Vũ học được ở Lý gia, Lý Nguyên vào Nam ra Bắc
mới có loại mứt quả hương quế này, nay chỉ có vị thiên kim điêu ngoa ở
phủ Thừa tướng kia mới có lộc ăn, cũng là người duy nhất có thể ăn mứt
quả do tự tay quan Thị Lang làm.
Thanh Vũ để mứt quả vào rổ nhỏ, ban đêm đặt rổ trong phòng Lâm Lang, lúc gần đi lưu lại tờ giấy.
Hừng đông, Lâm Lang rời giường thấy cái rổ trên bàn, nàng tò mò xem tờ giấy, mặt trên viết:
"Đêm khuya chia nhau lời tâm sự, ăn nói vụng về chọc giận nhau, tràn đầy hối hận cùng hổ thẹn, không dám xuất hiện làm thương tổn, chỉ mong tiểu thư bớt giận cho, dâng mức quả lòng thành tâm ý, ngày khác khi công thành
danh toại, Linh Phượng lại theo cửa sổ vào."
Vài câu vè viết thật vô lại khiến người ta muốn giận, lại còn "ngày khác
khi công thành danh toại". Làm cho người ta trong lòng ẩn chút đau, có
tia vui mừng lại có tí cô đơn, khí tức cũng giảm đi phân nửa, Lâm Lang
âm thầm thở dài:
"Linh
Phượng Nhi ơi là Linh Phượng Nhi, ngươi rốt cuộc là nữ tử thế nào? Công
thành danh toại đâu dễ như vậy? Chẳng lẽ công bất thành danh không toại
thì ngươi sẽ không bao giờ về thăm ta nữa?" Nàng cầm lấy một miếng mứt
quả bỏ vào miệng đầy hương thơm, không biết vì sao, trong lòng lại như
mất mát, làm người ta có chút khó chịu...
Ba hôm sau, bỗng bộ Binh truyền ra tin tức: hôm qua Thượng Thư đại nhân
cùng Hoàng Thượng đến Tây Giao săn thú, đột nhiên từ trên lưng ngựa té
xuống, trên đầu bị nứt, chân trái gãy, căn bản trong ba tháng không thể
xuống giường.
Nay Thượng
thư không thể đi làm, quản sự chỉ có thể giao ấn quan cho Tả Thị Lang,
từ lúc khai triều tới nay đã định ra quy củ, trừ Hoàng đế không ai có
thể thay đổi, từ giờ đại ấn bộ Binh nằm trong tay Thanh Vũ, chuyện to
chuyện nhỏ đều phải do nàng phán mới tính, không còn ai dám không quan
tâm hay vờ như không thấy với nàng, nửa năm qua đi, cuối cùng tới bây
giờ Thanh Vũ mới có cảm giác tước vị.
Từ lúc quản đại ấn bộ Binh, nàng càng cần cù hơn trước, đem trận pháp huấn luyện ba đạo tân quân thao diễn, trưng binh, luyện binh khí, phát quân
lương, bất luận việc lớn nhỏ, công vụ đều tự tay xem qua, qua hai tháng, một xấp lớn quan văn chương đều phê xong, người mệt mỏi gầy đi nhiều.
Hoàng Thượng thấy nàng chủ quản bộ Binh chưa tới ba tháng đã làm xong nhiều
việc như vậy, phá lệ vừa lòng, trước mặt chúng quan văn võ ban thưởng
nàng một trăm lượng hoàng kim.
Kì thật nàng cố gắng không phải vì một trăm lượng hoàng kim, mà là muốn
Hoàng đế biết mình so với Lỗ Ngạn Phong càng thích hợp chưởng quản bộ
Binh, chỉ huy toàn quân.
Hiện tại xem ra, hai tháng vất vả cuối cùng không uổng phí, mục đích gần đạt được rồi...
Sau khi bãi triều, Hoàng Thượng trong lòng vui sướng, ban thưởng Thanh Vũ
cùng vài vị đại thần hộ tống ngài đến Ngự Hoa viên, nghe nói giữa hoa
viên vừa mọc thêm một gốc kì hoa, gọi lạ 'Huyết Lộ', toàn thân sáng lên
màu đỏ, tựa như bông tuyết huyết ngọc.
Thanh Vũ nghe miêu tả trong lòng nghi hoặc, đây không phải là Huyết Lộ Hoa mà mẫu thân ghi trong y kinh đây sao? Nghe nói hoa này kì độc, sinh trưởng bên cạnh Huyết Trì ở Âm Sơn Cổ Lâm, vận chuyển không dễ, nếu thực sự có thể đem nó từ ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, quả thật công lao không
nhỏ.
Mọi người theo Hoàng Thượng đi Ngự Hoa viên, Huyết Lộ Hoa trồng ở chính giữa hoa viên, xung
quanh bao quanh lưới sắt, ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể tùy ý tới
gần, hoa thật đẹp nhưng toàn thân cây đều là kịch độc, chỉ cần dính một
chút da thịt sẽ hóa thành vũng nước đen, sau đó ngưng tụ thành mảnh vụn
băng.
Các vị đại thần
chậc lưỡi khen ngợi, ngay cả Thanh Vũ không thích hoa cũng không thể
không âm thầm tán thưởng, hoa này quả thật không khác hoa mà mẫu thân
ghi chép, năm đó mẫu thân trúng độc hoa, may mắn nhờ độc nhện ngàn năm
mới bảo trụ, chống đỡ gần một năm, sau đó cơ duyên đến lấy được máu từ
tim Huyết Phượng Hoàng mới giải được độc, hôm nay xem ra hoa này thật
danh bất hư truyền.
Đoàn người ở hoa viên gần nửa canh giờ, Hoàng Thượng mới phân phó các quan trở về nghỉ ngơi.
Thanh Vũ hướng Hoàng Thượng cáo từ, một mình đi tới Nhân An điện, vừa ra khỏi cửa Hoàng thành chợt nghe sau lưng truyền đến thanh âm quen thuộc gọi
nàng: "Trác đại nhân."
Nàng nhìn lại, trong lòng nhảy dựng, thấy phía trước là Khải Huyền, hắn đứng cách đó không xa, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, người khoác kim quan
hoàng bào giày bạc, sau lưng còn có hai cung nữ hầu hạ, thiên hạ này bộ
dáng như vậy còn có thể là ai? Trong đầu Thanh Vũ chợt lóe, vội vàng quỳ xuống nói: "Hạ quan Trác Thanh Vũ, khấu kiến Thái tử."
Khải Huyền cười lớn, hắn cũng chấp tay làm lễ nói: "Mạt tướng chào Đốc quân đại nhân"
Lời này làm Thanh Vũ cười, Khải Huyền trên mặt càng sáng, hướng nàng nói:
"Trác đại nhân, ngày hai đầu tháng này là sinh thần của bản cung, không biết đại nhân có rỗi đến Đông cung chúc mừng?"
Thái tử đã mở lời, nàng đương nhiên không thể cự tuyệt, vì thế cúi đầu nói:
"Nhận được thịnh tình của Thái tử, hạ quan sao dám cự tuyệt? Hôm ấy nhất định đến đúng giờ."
Khải Huyền nghe vậy hơi vui vẻ: "Quyết định như vậy đi, đến lúc đó đừng để bản cung chờ lâu nhé."
Thanh Vũ chấp tay đáp: "Hạ quan không dám."
Khải Huyền lúc này mới chịu ly khai.
Hắn vừa đi xa, nụ cười trên mặt Thanh Vũ biến mất, Đông cung Thái tử này
ngày thường khí vũ hiên ngang tuấn dật bất phàm, đến cái nhăn mày cười
cũng khiến nàng không được tự nhiên, người này giống như nhìn ra thân
phận mình, yến hội ngày hai tháng tới kia chỉ sợ là Hồng Môn yến*, nàng
cẩn thận cân nhắc giây lát, vung mạnh tay áo, xoay người vội vàng quay
về phủ Thị Lang.
(*thuật ngữ "Hồng Môn yến" dùng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.)
Bảy ngày sau đúng sinh thần Thái tử, Thanh Vũ thay một bộ áo lam, cầm thiệp mời đến đúng giờ bước vào đại môn Đông Cung, cung nữ tiếp thiệp mời,
dẫn nàng tới gian phòng không lớn không nhỏ, mời nàng ngồi xuống rồi đi
thỉnh Thái tử, bước ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Thanh Vũ ngồi trong phòng kỹ lưỡng đánh giá, nơi này bố trí thoải mái vừa
lòng, trong phòng có giường lớn, đệm chăn đỏ uyên ương cẩm tú, không
giống mở tiệc chiêu đãi tân khách mà giống như khuê phòng vợ chồng ân
ái, Thanh Vũ theo trực giác cảm thấy không ổn, đang muốn đứng dậy rời đi thì cửa bỗng mở ra, Khải Huyền đi vào thuận tay đóng chặt cửa, Thanh Vũ tiến lên chấp tay nói:
"Hạ quan chúc mừng sinh thần Thái tử, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Khải Huyền miễn lễ, Thanh Vũ lập tức ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay là ngày sinh
thần của Thái tử, vì sao không thấy văn võ bá quan khác? Trên bàn cũng
chỉ có hai chén rượu là ý gì?"
Khải Huyền lại cười cười, đi đến cạnh bàn rót đầy hai chén rượu nhìn nàng
nói: "Trác đại nhân thông minh như vậy chẳng lẽ nhìn không ra hôm nay
bản cung chỉ chiêu đãi mỗi mình ngươi?"
Hắn dùng từ 'thông minh' ám chỉ hắn sớm biết Thanh Vũ là nữ nhi, Thanh Vũ
ngưng mi nhìn hắn, trong đầu tràn đầy suy tính kế thoát thân.
Khải Huyền thấy nàng không hé răng, biết mình đoán không sai, Trác đại nhân
đã thừa nhận thân phận, trong lòng vui mừng, vỗ ghế bên cạnh gọi nàng:
"Thỉnh đại nhân ngồi xuống bồi bản cung uống một chén có được không?"
Thái tử mở miệng, Thanh Vũ không thể không theo, chỉ biết chậm rãi ngồi
xuống bên cạnh hắn, tiếp chén rượu, Khải Huyền cầm chén rượu khác chạm
vào chén nàng, ngửa đầu một hơi cạn sạch, buông chén nhìn chằm chằm
nàng, Thanh Vũ bất đắc dĩ ngẩng đầu uống cạn, Khải Huyền lập tức rót đầy hai chén rượu, giơ chén lên nói: "Ngày sinh thần bản cung, Trác đại
nhân không có gì nói à?"
Thanh Vũ nói: "Thái tử hồng phúc tề thiên, hạ quan ăn nói vụng về, không dám bẩn tai Thái tử."
Khải Huyền không ngại chút nào nói: "Ai nói đại nhân ăn nói vụng về? Lúc
trước nếu không phải đại nhân dạy bản cung phòng ngừa thoái thác thì
Miêu Vương làm sao chịu hợp tác cùng triều đình? Kì thật đại nhân không
phải không biết nói mà là không muốn nói..."
Hắn nhìn Thanh Vũ, Thanh Vũ cũng nhìn lại hắn, không chút nhượng bộ, hai
người chăm chú nhìn đối phương một lát, Thanh Vũ vẫn không nói tiếng
nào, Khải Huyền nhìn ra ý khinh thường trong mắt nàng, trong lòng bùng
lên lửa giận, chén rượu cầm trong tay bỗng ném rơi xuống đất, Thanh Vũ
vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, trên mặt không có chút biểu lộ.
"Bản cung sớm biết nàng là nữ nhân, nếu muốn hại nàng, dù nàng có trăm cái đầu cũng không đủ chém..."
Thanh Vũ thản nhiên đáp: "Đa tạ Thái tử giúp đỡ, ơn Thái tử hạ quan sẽ báo đáp."
Thái tử ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Bản cung không cần báo đáp, bản
cung...chỉ cần nàng làm Thái tử phi, nàng có bằng lòng không?"
Thanh Vũ cả người cứng đờ, vạn lần nàng cũng chưa từng nghĩ tới Thái tử Huyễn nói trắng ra như thế, nàng lại tiếp tục bình tĩnh nhìn Thái tử, dù chưa nói nửa từ, ánh mắt cũng đã rõ ràng viết hai chữ 'cự tuyệt'.
Thái tử Huyễn chưa từ bỏ ý định, hắn rót tiếp hai chén rượu, trên mặt có
chút ửng hồng, không để ý đạo lễ quân thần hay nam nữ, nắm tay áo Thanh
Vũ nói:
"Thanh Vũ, bản
cung là Thái tử, tương lai sẽ đăng cơ làm Hoàng đế, nàng sẽ được làm
Hoàng hậu, sau này phụ trợ bản cung mang lại hòa bình ổn định cho đất
nước, làm một mẫu nghi thiên hạ, chẳng lẽ nàng lại không muốn?"
Thanh Vũ không nặng không nhẹ đẩy tay hắn đang nắm tay áo mình ra, đứng thẳng dậy, hai tay chấp lại cung kính nói:
"Thần tuy là nữ nhi, nhưng không có chí lập gia đình giúp chồng dạy con, Thái tử phi nhất định phải xuất thân hào môn tiểu thư khuê các, Thanh Vũ khó lòng phụng mệnh ý tốt của Thái tử."
Huyễn Thái tử nghe vậy thì mặt dần khó coi, ngón trỏ hắn gõ lên mặt bàn, đây
là thói quen từ nhỏ của Thái tử Huyễn, mỗi khi đau đầu khẩn trương, ngón trỏ sẽ không tự chủ mà chuyển động.
Hai người trầm mặc hồi lâu, hắn cắn răng uy hiếp: "Nếu bản cung muốn lấy nàng làm phi thì nàng có năng lực kháng cự chắc?"
Ánh mắt Thanh Vũ dần lạnh lùng, Huyễn Thái tử không khỏi nổi lên khí lạnh,
hai mắt không chịu thua nhìn nàng, lòng tràn đầy đều là hi vọng xa vời,
lại nghe Thanh Vũ thở dài nói: "Thanh Vũ bất quá chỉ là một nữ tử bình
thường, Thái tử tội tình gì phải khổ sở bức ép ta?"
Huyễn Thái tử lắc đầu nói: "Ở trong mắt bản cung, nàng khác với những nữ tử
khác, từ lúc bản cung biết nàng là nữ nhi, liền muốn lấy nàng làm vợ,
nàng có thể cho bản cung cơ hội không?" Vừa nói vừa đứng dậy đi đến
trước mặt nàng, nhẹ nhàng nắm tay nàng kéo nàng đến dựa bên giường.
Thanh Vũ thấy Huyễn Thái tử quả thật nhiệt tình, trong lòng nôn nóng, vội hất tay hắn ra, cầm chiếc đũa ném thẳng cây trụ nhà lớn, cây cột trong
phòng dù cứng rắn cũng bị xuyên qua cái lỗ, cái đũa bắn vào vách tường
chọc thủng vách tường nằm sâu bên trong, lực đạo quá lớn tựa như yêu
thuật.
Huyễn Thái tử cả kinh lúc lâu sau lại cười, Thanh Vũ nhân cơ hội lạnh lùng nói:
"Tìm mỹ nhân thì dễ, thần tướng trung lương khó cầu, Thái tử điện hạ thông
minh hẳn đã hiểu đạo lý này, nếu Thái tử buông tha hạ quan, ngày khác
trong triều sẽ là người hữu dụng, nếu Thái tử vẫn khăng khăng một mực,
hạ quan cũng liều mình 'cá chết rách lưới' cùng người cũng không phụng
mệnh, nếu việc này truyền ra ngoài nhiều nhất thì hạ quan bị đuổi đi,
Thái tử sẽ đánh mất thể diện, còn có thể bị Hoàng Thượng truất phế, hai
bên đều thiệt hại, thỉnh Thái tử cân nhắc thiệt hơn".
Nghe xong lời này, Huyễn Thái tử rốt cuộc bình tĩnh lại, hắn cẩn thận suy
nghĩ, kiềm chế cảm xúc trong lồng ngực, xoa trán, vung tay áo nói:
"Được rồi, bản cung biết nên làm thế nào, mời đại nhân trở về đi."
Thanh Vũ trong lòng không khỏi vui vẻ, đang muốn cáo từ ra về, lại nghe Huyễn Thái tử gọi lại:
"Trác đại nhân, chuyện tới nay chúng ta xem như là tâm phúc chi giao, có chuyện bản cung không thể không nhắc nhở ngươi."
Huyễn Thái tử nhìn nàng nói: "Gần đây, ta vô tình nghe phụ hoàng có ý muốn hạ chiếu thay ngươi lo hôn sự, liệu thân phận của ngươi..."
Thanh Vũ nghe vậy cũng nở nụ cười, việc này nàng đã sớm có biện pháp, đi đến
trước mặt Thái tử làm lễ nói: "Một khi đã vậy, liền thỉnh Thái tử cứu
giúp."
Nói xong nàng đến
gần tai hắn nói mấy câu, Huyễn Thái tử vừa nghe, sắc mặt đỏ ửng, xua tay nói: "Việc này không thể liên lụy bản cung được, nếu rơi vào tai Phụ
hoàng, lập tức sẽ phế bản cung."
Dừng một lúc lâu nói: "Bất quá đồn lời này ra ngoài bản cung vẫn có thể làm."
Thanh Vũ thế này mới cười: "Khổ nhọc Thái tử, hạ quan tạ ơn Thái tử."
Sau một lúc lâu Thái tử im lặng, sau khoát tay áo nói: "Bản cung giúp ngươi cũng có mục đích khác."
Thanh Vũ nghe lời này trong lòng sinh ra tia cảnh giác thì lại nghe Thái tử
nhỏ giọng nói: "Bản cung muốn...muốn được nhìn diện mạo thật của đại
nhân, không biết đại nhân có nguyện ý không?"
Thanh Vũ nghe vậy có chút khó xử, nếu Thái tử đã muốn buông tay việc lấy nàng làm vợ, hơn nữa lại giúp nàng, việc này không muốn cũng đã miễn cưỡng.
Vì thế, nàng xoay người lại từ từ gỡ mặt nạ ra, Thái tử vừa thấy tâm tư
liền hoảng hốt nhìn không dời mắt, ai nói không ai qua Hoàng Thượng
tuyển ra được ba ngàn hậu cung mỹ nhân thiên hạ.
Mỹ nhân trước mắt này đẹp tới mức không ai dám nhìn thẳng, vừa dời ánh mắt liền bị hấp dẫn quay lại, nguyên lai là có một loại sắc đẹp vừa khiến
người ta hổ thẹn vừa làm người ta không cam lòng, phàm phu nữ tử làm sao có thể so sánh được đây?
Thanh Vũ bị hắn nhìn cả người không thoải mái liền đeo mặt nạ trở lại, hướng Thái tử cáo từ, xoay người hồi phủ.
Vài ngày sau, trong kinh thành bỗng truyền ra một tin tức, bộ binh Tả Thị
Lang Trác Thanh Vũ kì thật là người ái nam ái nữ, lúc trước đến Nam
Cương bình định không khéo gặp gỡ Thái tử, hắn đơn phương thầm mến Thái
tử, kết quả bị phũ nhẫn tâm, mấy ngày trước đến Đông Cung tìm Thái tử
không khéo bị cung nữ nghe thấy, mới đem sự tình truyền ra.
Trong lúc nhất thời việc này truyền ồn ào huyên náo, mọi người biết được đều
không khỏi ngạc nhiên, khó trách lúc trước Trác Thanh Vũ cự tuyệt hôn sự của Thừa tướng, nguyên lai hắn là ái nam ái nữ, chỉ tiếc cho Lâm Lang
tiểu thư, tướng mạo như tiên nữ lại bị ô danh vì bị từ hôn, ai lại nghĩ
tới quan Thị Lang văn võ song toàn lại như thế?
Cho nên tục ngữ có câu 'thế gian rộng lớn, không có gì không thể xảy ra',
ông trời an bài mọi chuyện, người trần làm sao có thể tùy tiện đoán
được...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT