Sáng
sớm hôm sau, Diên Lạc Khôn quả nhiên phái người tìm máu chó mực cùng ba
cân chu sa, vùng hoang vu dã ngoại mà kiếm được những thứ này cũng vất
vả cho hắn, xem ra người này tính tình không hẳn là bướng bỉnh.
Thanh Vũ cũng không muốn làm khó hắn, sai người đổ máu chó mực vào thùng gỗ,
sau đó bôi vào mỗi người, dùng vật dơ bẩn đối phó với yêu quái hoàn toàn ứng nghiệm, Thanh Vũ dùng bút lông dính chu sa bảo ba ngàn binh sĩ sắp
xếp đội hình, từng bước vẽ chú trừ ma lên mũ và áo giáp mọi người, lại
phát một cái khăn ra lệnh mọi người phải bịt kín mắt, nếu cãi lời sẽ xử
theo quân pháp.
Diên Lạc
Khôn trong lòng căm tức Thanh Vũ biến cả đội ngũ quân sĩ áo giáp thành
ra quỷ vẽ bùa, hắn cự tuyệt vẽ bẩn lên người cũng không dùng khăn bịt
kín mắt, hắn muốn nhìn tận mắt đến tột cùng là trò hề gì.
Thanh Vũ cũng không quan tâm hắn, chỉ cần bảo trụ ba ngàn quân sĩ là được,
mặc kệ hắn xảy ra chuyện gì đều là hắn tự gieo gió gặt bão.
Chuẩn bị suốt cả buổi sáng, mãi đến trưa thì toàn quân mới sắp xếp thỏa đáng
xong, thừa dịp buổi trưa lúc mặt trời lên cao nắng chói chang, toàn quân bắt đầu xuất phát.
Tiến vào tử trấn là lúc sắc trời ám xuống, Thanh Vũ biết ánh nắng bị chướng
khí che khuất, bèn ra lệnh toàn quân đi theo mình tiến lên, trước đó
binh sĩ đã nghe hai tiểu giáo kể lại, nay đều tự giác bịt kín mắt như
người mù đi đường nhanh chóng xuyên qua ngã tư đường ở trấn nhỏ.
Chỉ có đốc lương giáo úy Diên Lạc Khôn không tin nên vừa tiến vào trấn liền nhìn bốn phía thì thấy trên mặt đất đầy tử thi, năm đó nơi này bị phản
quân giết loạn, mấy trăm thi hài không người chôn cất, năm dài tháng
rộng làm hư thối mốc meo, hắn hành quân đánh giặc nhiều năm, xem tình
trạng như vậy cũng không sợ hãi nhiều, nhưng đi tiếp vào một đoạn nữa
thì thấy rất nhiều bộ da coi như đầy đủ tay chân có thể nhìn ra được
hình dạng người.
Có cái
tay chân bị tổn hại chỉ còn lại cái bụng, có cái đã hoàn toàn nát bét,
nước tử thi chảy giàn giụa. May sao đêm qua cổ thụ yêu quái bị Thanh Vũ
dùng ngũ lôi chú đánh nên những bộ da này mới yên ắng rơi trên mặt đất,
không sinh ra động tĩnh kì quái nào, cho dù thế thì hình ảnh trên mặt
đất cũng đủ dọa người.
Diên Lạc Khôn vội bịt miệng, nhịn không thét lên, ghé đầu vào lưng ngựa nôn
ra, vừa nôn vừa vội nhắm mắt, chốc lát gan ruột như muốn đổ hết ra
ngoài.
Đại quân đi qua tử trấn, ước chừng cách xa một dặm Thanh Vũ mới ra lệnh quân sĩ tháo khăn
che mắt, chỉ có Diên Lạc Khôn thiếu chút nữa bị dọa thất kinh hồn vía,
may là quái thụ kia đã bị phá đạo hạnh không thể tác quái nữa, bằng
không hắn không có chú trừ ma và chú chống hôn mê trên người chỉ sợ sớm
đã bị bắt dính trên cây, bất quá người này có chút mạnh mẽ, gặp người
thường nếu không có phù chú nhìn thấy cảnh tượng kia chắc sớm hóa điên,
còn hắn chỉ bị nôn hơn nửa canh giờ, nhìn hắn muốn nôn ra cả ruột gan
thật là chật vật, Thanh Vũ thấy thế cũng hả giận.
Sau khi qua tử trấn, quân lương tiếp tục đi tiếp về phía Nam ba ngày, rốt
cuộc cũng đến đại doanh Nam Cương, lương thảo vận chuyển an toàn vào kho đại quân, Diên Lạc Khôn dẫn người theo đường cũ quay về, tiếp tục áp
tải lương thảo.
Thanh Vũ ở lại nhìn thấy giữa đại doanh là trấn quốc tướng quân Tào Tuyên, đưa
thánh chỉ Hoàng Thượng cho ông ta rồi hỏi tình thế quân binh hiện nay.
Đại tướng quân Tào Tuyên đã trú tại Nam Cương ba năm, người Miêu phản loạn
ngày càng nghiêm trọng, người Miêu tuy rằng không thông chiến pháp hay
kế lược, nhưng lại am hiểu vu thuật và độc cổ.
Binh sĩ bình thường căn bản không thể đối phó yêu nhân quái thuật này cho
nên Tào Tuyên đã ba năm mà vẫn chưa lập được chiến công nào, Hoàng đế
sớm bất mãn, vì thế Ninh thái sư mới mượn cơ hội này tiến cử Thanh Vũ,
hi vọng nàng lấy kì môn độn pháp trên danh nghĩa trợ giúp Tào Tuyên
nhưng thực tế chờ thời cơ cướp lấy binh quyền, điểm này Tào Tuyên sao
lại không biết.
Cho nên
tiếp đón vị đề đốc mới đến này một chút hòa nhã cũng không có, chỉ qua
loa đại khái mô tả tình huống hai bên cho nàng nghe, quân ta số lượng
tuy rằng chiếm ưu thế nhưng Nam Cương địa thế hiểm yếu, Miêu quân lại
quen thuộc địa hình vì thế mà tình thế cũng chẳng lạc quan.
Thanh Vũ biết tướng quân đối với mình qua loa cho xong, cũng không để ý hay
dây dưa, quay trở lại binh doanh của binh sĩ, xuất ra chút bạc khao
tướng sĩ khổ chiến tại Nam Cương ba năm, thuận tiện hỏi han tình huống ở biên quan. Quả nhiên binh sĩ gặp đại quan trong triều quan tâm an ủi
bọn họ, chốc lát đều quay tụ lại, chuyện trò rôm rả, nhất nhất đều tường thuật lại chiến sự biên quan cho nàng nghe.
Nguyên lai phản loạn lần này là thứ tử Ô Thư của Miêu vương Nam Cương, trong
quân Ô Thư chia làm hai đạo quân là Hắc Miêu và Bạch Miêu chỉ huy bởi
hai gã hộ pháp đại sư Xích Luyện và Bạch Hổ. Xích Luyện có thể khống chế mấy vạn độc xà bao vây quân địch, Bạch Hổ dùng vu thuật mê hoặc tâm trí người, cũng có thể lợi dụng chướng khí địa hình Nam Cương dẫn đại quân
vào cạm bẫy.
Tuy rằng
Miêu vương vẫn chưa phản loạn, nhưng trong triều ngay cả thứ tử hắn cũng chẳng thể trấn áp bình định, chỉ sợ một ngày người Miêu phản chiến.
Ba năm trước đây, Tào Tuyên lĩnh ba vạn đại quân bình định Nam Cương, sau
đó lại viện binh ba vạn quân, tình trạng vẫn như cũ, sáu vạn đại quân
lưu trú ba năm ở Nam Cương, một chút kết quả cũng không có, hiện tại
quân tình báo hiểm nguy, Thánh Thượng đã ra ba sắc lệnh, nếu trong vòng
nửa năm không báo tin thắng trận thì đầu ông ta khó giữ.
Thanh Vũ nghe binh sĩ tự thuật vẫn không biết chắc hai gã hộ pháp đại sư kia
tột cùng là yêu thuật gì, trừ phi tận mắt chứng kiến nếu như không nghĩ
ra biện pháp chống địch hữu hiệu.
Suy nghĩ hồi lâu, Thanh Vũ quyết định đến trại tướng quân cùng Tào Tuyên
thảo luận. Nay ông ta nhận ba sắc lệnh Thánh Thượng treo ở trên đầu,
tuyệt không dám đùa giỡn với tánh mạng, buộc lòng phải hợp tác với mình
không còn lựa chọn nào khác. Thanh Vũ quyết định chủ ý vào doanh trại
hướng Tào Tuyên làm lễ, nói thẳng với ông ta:
“Tào tướng quân, hạ quan lần này tới trợ giúp ngài đánh tan Miêu quân phản
loạn, ân oán riêng tư của chúng ta tạm thời gác qua một bên đi.”
Tào Tuyên đã ngoài bốn mươi, mày đen mặt trắng, mười ba tuổi đã ra chiến
trường lập công, là hán tử can đảm chân thành, bình thường ông đối với
việc tranh đấu triều đình vốn không để trong lòng, lần này đối với Thanh Vũ cũng không quan tâm chẳng qua dưỡng phụ Tào công công trước đó dùng
bồ câu đưa tin, thông báo cho ông ta đề phòng người này cướp binh quyền. Lúc này ông buông binh thư liếc nhìn Thanh Vũ, người trẻ tuổi trước mặt ngọc thụ lâm phong*, bộ dáng nhã nhặn, thật sự chẳng có điều gì kì lạ,
liền hỏi: “Trác đại nhân không ngại cứ nói thẳng!”
*Ngọc thụ lâm phong: khí chất thanh cao, tao nhã nhẹ nhàng nhưng ý chí quyết tâm sắt đá không gì có thể lay chuyển.
Thanh Vũ làm lễ nói: “Xin tướng quân cấp cho tại hạ năm trăm tử sĩ, đi thử một trận xà của người Miêu.”
Tào Tuyên nghe vậy không khỏi sửng sốt, nguyên lai tiểu tử này đã biết tình thế binh biến trước mắt. Ông ngưng mi nhìn Thanh Vũ hồi lâu, Thanh Vũ
cũng nhìn thẳng ông, hai người nhìn nhau một lát, Tào Tuyên rốt cuộc hỏi nàng: “Ngươi lấy năm trăm tử sĩ làm gì?”
Thanh Vũ đáp: “Tại hạ vẫn chưa chứng kiến độc xà trận của người Miêu, chỉ
bằng việc tưởng tượng để phá trận, vạn nhất biện pháp thất bại, năm trăm quân sĩ này nhất định chết thảm cho nên tại hạ cả gan mượn tướng quân
năm trăm tử sĩ.”
Tào
Tuyên không tưởng được tiểu tử gầy ốm nhìn nhu nhược mà khẩu khí lại lớn như vậy, nhíu mày lo lắng thật lâu sau cuối cùng đáp ứng nàng: “Được
rồi, cho ngươi năm trăm tử sĩ, nếu ngươi ra quân lần này sai lầm, liền
đánh ngươi một trăm côn.”
Thanh Vũ vô cùng sửng sốt, không thể tưởng đại tướng quân cư nhiên đưa ra
giao dịch như vậy, đang muốn tranh cãi, chỉ nghe Tào Tuyên nói tiếp:
“Không phải bản tướng không thứ cho ngươi phạm sai lầm, dù năm trăm quân này
đều là tử sĩ nhưng chung quy vẫn là năm trăm mạng người, nếu thất bại
không giáo huấn ngươi thì bảo ta làm tướng quân dùng cái gì phục chúng?”
Thanh Vũ nghe vậy chỉ biết nuốt xuống tất cả lời nói kề bên miệng, không
tranh cãi, hướng ông ta làm lễ lui về sau ra khỏi doanh trướng.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Tào Tuyên điểm năm trăm tử sĩ cấp Thanh Vũ, nàng cũng không vội vã mang binh sĩ ra tiền tuyến, mà bảo bọn họ tìm bốn
phía doanh trại ra một ngàn con rết bỏ vào ống trúc mang về.
Nhóm tử sĩ nghĩ thầm vị đề đốc này thật là quái lạ, kêu mọi người đến cũng
không ra trận giết địch mà đi tìm con rết, mặc dù mọi người thầm nghĩ
thế nhưng không thể không làm theo, rất nhanh sau đó một ngàn con rết bị nhốt trong ống trúc đưa đến trước mặt Thanh Vũ.
Tào Tuyên lúc này cũng thấy có chút kì quái đối với hành động của tiểu tử
này, đứng ở ngoài doanh trướng nhìn xem hắn muốn làm gì.
Chỉ thấy Thanh Vũ gắn vào mỗi ống trúc một hoàng phù, nhắm mắt ngưng thần,
một lát đem hoàng phù đốt thành tro, sau đó đem rết đổ xuống bùn đất,
trong miệng lẩm bẩm, bỗng quát một tiếng: “Khởi!”.
Một ngàn con rết chui vào bùn đất, nháy mắt hóa thành một ngàn binh, xếp
thành mười đội xếp hàng trước doanh trại tướng quân, Tào Tuyên cả kinh
há to miệng, vội vàng hỏi Thanh Vũ: “Trác đại nhân, binh…binh sĩ này đều là rết biến thành?”
Thanh Vũ cười cười nói: “Tướng quân nghe qua kì môn huyền thuật có truyền
thuyết biến đậu thành binh chưa? Hạ quan bất quá chỉ biến rết thành binh thôi.”, nói xong chỉ haha cười vài tiếng, lệnh cho năm trăm tử sĩ bôi
rượu hùng hoàng toàn thân, rồi mang theo mấy bao hùng hoàng nữa phòng
thân, thế này mới mang bọn họ cùng ngàn binh rết tiến về doanh trại Miêu quân.
Thanh
Vũ mang theo tử sĩ cùng đoàn binh rết chậm rãi tiến lên, căn cứ theo lời do thám hồi báo, Miêu doanh cách đây không đến mười dặm. Thanh Vũ âm
thầm dặn tướng sĩ cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm cần phải lập tức tránh
né.
Lại đi đến phía
trước mấy dặm, Thanh Vũ ngửi được mùi tanh trong gió, nháy mắt ý thức
được xà trận ở phía trước, nếu tiếp tục đi lên sẽ gặp cạm bẫy, nàng
hướng về sau vung tay lên, năm trăm quân sĩ lập tức hiểu ý, dùng chiết
hỏa tử châm mũi tên bắn vào bụi cỏ phía trước, xà trận lập tức bị làm
động, ngàn con độc xà từ trong bụi cỏ chạy ra, đủ loại màu sắc sặc rỡ,
tựa như một dải băng to trườn lại đây, năm trăm tử sĩ lập tức leo lên
cây, trên người bọn họ bôi rượu hùng hoàng nên đàn rắn đều đặt mục tiêu
vào đoàn binh rết bên dưới.
Răng nọc vừa cắn vào đoàn binh giả, lập tức binh giả hóa thành con rết chui
vào ruột, rết vốn là thiên địch của độc xà, đàn rắn nhìn thấy rết tự
nhiên tan tác quay đầu hướng phương khác chạy trốn.
Thật lâu lúc trước Thanh Vũ nghe nói cổ thuật của người Miêu sau khi mất
hiệu lực sẽ sinh ra phản phé, lúc này cổ thuật độc xà đã bị phá, đàn rắn tất nhiên sẽ trốn tới chỗ người thi cổ.
Thanh Vũ nghe hướng mùi tanh, dẫn dắt thủ hạ tử sĩ theo đàn rắn thối lui tìm
kiếm, đi chừng một dặm, phía trước liền thấy doanh trại Miêu quân, Miêu
binh trong doanh trại trong nháy mắt bị đàn rắn nuốt chửng, nơi nơi đều
nghe tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kinh hô.
Mấy ngàn độc xà chui vào chỗ doanh trại lớn nhất, Thanh Vũ đoán ra nơi đó
nhất định là Miêu quân hộ pháp sư Xích Luyện, ước chừng thời gian nửa
nén hương, một kẻ tóc tai bù xù mặc hắc y bào nổi điên dường như muốn
trốn thoát, cả người bị độc xà quấn quanh, Thanh Vũ hiểu được người này
chính là Xích Luyện, mượn cung của lính bên cạnh, gắn mũi tên châm lửa
ngắm chuẩn người nọ bắn ra, hỏa tiễn cắm vào ngực người nọ, đốt cả người lẫn rắn, ngọn lửa hừng hực phát, qua một lát đốt Xích Luyện thành một
đống cháy sém.
Lúc này
đàn rắn đã không thể khống chế được nhắm hướng Miêu quân tiến đến, Thanh Vũ cùng năm trăm quân sĩ đang chuẩn bị xem trò hay, đột nhiên từng đợt
âm thanh đội ngũ bước đều phía sau Miêu quân truyền tới, Thanh Vũ rút ra kính viễn vọng bên hông nhìn phương xa, không rét mà run…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT