Tháng
ba, mùa xuân vẫn còn ấm áp là thời điểm cho muôn hoa đua nở, tranh nhau
khoe sắc, trong kinh thành trừ Ngự Hoa viên của Hoàng cung thì đẹp nhất, diễm lệ nhất, hương thơm ngát nhất vẫn là Vạn Hương viên phủ Thừa
tướng.
Mười lăm tháng ba
hàng năm, Đổng thừa tướng đều phát thiệp mời văn võ bá quan trong kinh
đến hoa viên ngắm sắc hoa cùng bình phẩm rượu ngon. Bá quan trò chuyện
cùng nhau, thượng nghị triều chính, cao hứng bình luận một chút chính
sự, và thỉnh thoảng còn có chút dân gian nhàn thoại.
Nói qua nói lại thì cũng sẽ có người nghe không hợp tai cho nên để tránh
gặp phiền toái, Đổng thừa tướng chỉ phát thiệp gửi phái Tào công công
cùng quan viên phái mình, còn quan viên phái Ninh thái sư thì chẳng
người nào nhìn qua Vạn Hương viên.
Chẳng qua điều lệ hàng năm này tựa hồ bị phá vỡ, mặc dù phủ Thừa tướng không
mời Ninh thái sư nhưng lại đưa thiếp tới đệ tử Lễ bộ Tả Thị Lang Trác
Thanh Vũ.
Thanh Vũ không biết Đổng thừa tướng và Tào công công lại có chủ ý gì, nàng đưa thiếp
mời cho ân sư Ninh thái sư hỏi ý kiến, tuy rằng Ninh thái sư biết Đổng
Thừa tướng bàn tính chuyện gì nhưng ngài không tiện nói ra, dù sao ngài
cũng chỉ mới quen biết Thanh Vũ một tháng, tri nhân tri diện bất tri
tâm. Nếu Đổng thừa tướng cố ý mượn sức Thanh Vũ thì vừa lúc ta cũng mượn cơ hội này thử người trẻ tuổi.
Nếu hắn thật sự là người ham phú quý, mê luyến nữ sắc thì mình cũng sớm biết rõ để sắp xếp việc cho thỏa đáng.
Vì thế Ninh thái sư cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Thừa tướng mời ngươi
thì cứ đi thôi, hành sự tùy theo hoàn cảnh, đừng để làm trò cười cho
thiên hạ."
Thanh Vũ cảm
giác Thái Sư tựa hồ có gì khó nói nhưng lại không nói gì nữa, trong lòng âm thầm có chút cảnh giác đối với lần ngắm hoa này. Quan trường như
chiến trường, mỗi bước đi đều liên quan đến tiền đồ vận mệnh, vô luận là Đổng thừa tướng hay là Ninh thái sư đều phải bàn tính, lần này Đổng
thừa tướng lấy cớ ngắm hoa chỉ sợ không đơn giản như vậy, mình nhất định vạn bước không thể đi sai nước cờ.
Thanh Vũ suy nghĩ thật lâu sau, cuối cùng vẫn mặc cho số phận, bởi vì không
thể thoái thác xã giao quan trường hơn nữa trong phủ kia còn có người đã lâu không gặp...
Đến ngày mười lăm tháng ba, Thanh Vũ thay một bộ đồ mới, đúng giờ đến phủ Thừa tướng cùng bá quan văn võ tề tựu tại đại đường.
Trong phủ Đổng thừa tướng đã bày ra yến hội, tiếp đón quan lại tùy ý ăn uống, rồi âm thầm lặng lẽ phân phó nha hoàn đưa tiểu thư ra hậu đường, nói
nhỏ với nàng xem thử tân nhậm Lễ bộ Thị Lang hợp tâm hay không? Nếu Lâm
Lang gật đầu đồng ý sẽ tìm cơ hội cho hai người có thời gian ở cùng một
chỗ.
Tửu lượng Thanh Vũ
lúc này đã khác trước, ở một gian yên tĩnh, nàng vốn tưởng rằng hôm nay
Thừa tướng sẽ làm khó dễ mình trước mặt mọi người, nhưng tiệc đã hơn nửa canh giờ Thừa tướng cùng Tào công công chẳng có chút phản ứng, đối xử
nàng bình đẳng như với quan viên khác.
Nàng lại không biết lúc này Lâm Lang hé màn nhìn về phía nàng thì thấy Lễ bộ Thị Lang so với nam nhân khác hoàn toàn bất đồng, một đôi lông mày như
vẽ, thái dương bừng sáng, dáng người thon gầy cao ráo, còn có đôi bàn
tay không giống tay nam nhân to thô ráp mà đôi tay như tạc ra từ cẩm
thạch thiên nhiên, mu bàn tay ẩn thấy huyết mạch, ngón tay thon dài có
lực, vừa nhìn biết ngay người luyện võ.
Khóe miệng Lâm Lang hơi cong lên, ánh mắt dừng lại ở mặt nạ đen trên mặt
người kia, nghe người khác nói Lễ bộ Thị Lang này thân hình không có một tì vết, trừ vết sẹo trên khuôn mặt kia làm người ta sợ hãi, cho nên mới dùng mặt nạ này che lại, kì thật...ai biết vết sẹo này có thật hay
không hay là hắn giấu đầu hở đuôi?
Muốn gạt bọn nam nhân thật quá dễ dàng, muốn gạt ta là người từng trải thì
quá khó khăn, trên mặt Lâm Lang không khỏi tươi cười, nha hoàn bên cạnh
nhìn thấy âm thầm vui vẻ, nhỏ giọng hỏi nàng: "Tiểu thư vừa ý Trác đại
nhân?"
Lâm Lang nhìn
xuống nhẹ nhàng gật đầu, nha hoàn mừng rỡ vội vàng đi đến bên Đổng thừa
tướng, đến gần lỗ tai Thừa tướng nói rõ ý tứ của tiểu thư.
Lâm Lang vẫn chăm chú nhìn Thanh Vũ, nụ cười trên mặt chợt ngưng đọng, ngón tay không tự chủ được sờ vào vòng ngọc.
Không ai trong phủ Thừa tướng biết thiên kim tiểu thư trong lòng sớm đã có
một đoạn tình duy nhất, chỉ tiếc đoạn tình này đến vội vàng, ra đi cũng
vội vã, không đọng lại hình ảnh tươi đẹp như chuyện tình của những người khác mà chỉ khiến lòng nàng thương tâm đau đớn, ngay cả người kia cũng
chẳng thể chạm vào.
Nhớ
lại lúc 4 tuổi được Thanh Phong Nhai cư sĩ Mai Mộ Tuyết thu làm đệ tử,
cùng đồng môn sư tỷ Lăng Phi Sương sống với nhau 9 năm, chín năm làm bạn những tưởng kiếp này sẽ cùng sư tỷ gắn bó như môi với răng, cho đến khi lớn lên, chứng kiến cảnh sư huynh Đỗ Hiểu Phong và sư tỷ bái thiên địa, đoạn tình trong lòng đã biến thành hư ảo. Mình cũng nhớ không rõ làm
sao mình có thể đến Thanh Phong Nhai và như thế nào trở về kinh thành,
chỉ nhớ rõ lúc sư tỷ bái đường cười với mình nói một câu cuối cùng: "Nữ
nhân rốt cuộc cũng bái đường với nam nhân kết thành vợ chồng, kiếp này
được cùng Hiểu Phong làm bạn, còn gì bằng?"
Khi đó mình cảm giác bản thân thay đổi, tính cách bất thường quái gở, động
tí là đánh chửi hạ nhân, ở Thanh Phong Nhai hay ở phủ Thừa tướng đều
giống nhau, không ai dám phản kháng, cũng không ai dám nói với mình từ
'Không', dù mình không muốn cho hai người sư huynh sư tỷ bái đường nhưng mình chẳng thể làm gì được...
Nghĩ đến đây, Lâm Lang rơi nước mắt, nàng vội vàng lau khóe mắt, tâm tư lại nhớ tới 'vị hôn phu' trước mắt.
Vị quan Thị Lang này nếu đoán không lầm thì đích thị là nữ giả nam trang,
vốn mình tính cả đời này không lấy chồng, hôm nay bị ngoại công lôi ra
đây tuyển chọn phu, tưởng rằng Lễ bộ Thị Lang là nam nhân bình thường,
không nghĩ tới là nữ giả nam, người này rõ to gan lớn mật không sợ Hoàng Thượng phát hiện giáng cho tội khi quân phạm thượng.
Bất quá nếu nàng là nữ tử cũng lại hợp ý ta...
Yến hội xong, quan viên được dẫn đến Vạn Hương viên ngắm hoa, trừ Thanh Vũ đã bị nha hoàn đưa ra sau hoa viên.
Bước đến trong đình đã thấy để sẵn hai chén rượu và một bầu rượu, Lâm Lang
đang ngồi trong đình, trên tay cầm nhành hoa đào, ánh mắt dừng ở phía
trước, ra vẻ ngắm hoa nhưng lại tựa như suy tư điều gì.
Lúc này Thanh Vũ rốt cuộc hiểu ra mục đích Đổng thừa tướng mời mình, tâm
dần nhảy dựng, tưởng rằng nửa năm không gặp lại thế mà vừa thấy Lâm Lang tim lại đập nhanh hơn lúc trước, cũng không nghĩ một lòng vẫn hướng tới nàng, cố tình vì nàng bôn ba, nay lấy thân phận nam tử gặp lại nàng
nhìn ra nàng không còn khí thế bức nhân như xưa, cũng không làm việc
xằng bậy, Thanh Vũ mơ hồ phát hiện mình không cam lòng, vì sao đối với
một nam tử xa lạ nàng liền có thể nhu thuận nghe theo?!
Đơn giản là nàng biết mình sắp lấy chồng?
Nếu nàng biết mình là nữ nhân liệu có giống lúc trước cố tình gây sự hay không?
Thanh Vũ trong lòng càng ngày càng khó chịu, ghen tuông ngày càng nồng đậm,
đi vào đình ngồi xuống nhưng không mở miệng nói chuyện với Lâm Lang,
giống như nàng ấy không tồn tại.
Trong lòng Lâm Lang cũng thật khó hiểu, mình dù gì cũng là tướng phủ thiên
kim, vì sao chỉ một quan Thị Lang nhỏ bé thấy nàng một câu thăm hỏi cũng không có, lập tức đến một bên ngồi xuống, nhìn nhau giống kẻ thù.
Nghĩ rằng nữ tử này sợ mình coi trọng nàng, lo lắng thiên tuế gia gia cùng
Thừa tướng ngoại công bức hôn, cho nên mới tỏ ra không có lễ phép như
vậy.
Khóe miệng Lâm Lang
lại cong lên một chút cười, chủ động cầm một ly rượu hướng Thanh Vũ nói: "Tiểu nữ Lâm Lang nghe nói Trác đại nhân được Hoàng Thượng tin dùng,
trong vòng nửa năm thăng lên ba cấp, tiểu nữ rất bội phục, trước xin
kính ngài." Nói xong ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thanh Vũ âm thầm cười nhạo nàng "gặp nam tử trẻ tuổi liền uống rượu vui
sướng". Trong lòng ghen tuông nồng nặc, chỉ hơi nhếch khóe miệng, cầm
lấy một chén rượu khác hướng nàng, ngửa đầu uống cạn, vẫn không nói một
lời.
Lâm Lang nhìn thấy quan Thị Lang như thế lại muốn chọc ghẹo, tâm trở nên vui vẻ, hướng nàng nhẹ giọng nói:
"Trác đại nhân mi thanh mục tú, dáng vẻ khí khái, vì sao lại mang mặt nạ? Chớ không phải tướng mạo ngài vô cùng tuấn mỹ, cho nên lo rằng người ta
nhìn thấy sẽ nhớ mãi không quên?", vừa nói một bên tay đưa qua làm bộ
muốn giở mặt nạ xuống.
Thanh Vũ vội vàng đứng dậy né tránh tay nàng, làm bộ cả giận nói: "Nam nữ thụ thụ bất tương thân, tiểu thư làm vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm."
Lâm Lang cười nói: "Ta lại càng muốn người ta hiểu lầm.", dứt lời giơ tay
chộp tới mặt nạ Thanh Vũ, Thanh Vũ lấy tay ngăn trở, hai người đấu tới
hai ba hiệp, Thanh Vũ nhảy ra ngoài đình cách nàng mấy trượng, trong
lòng càng ngày càng bất bình, nhịn không được mở miệng nói móc nàng:
"Người ta nói Tào tiểu thư trong tướng phủ mạnh mẽ, xảo quyệt, điêu ngoa tùy hứng, liếc nhìn nàng một cái liền bị hành hạ một tháng, hạ quan
cùng tiểu thư không thù không oán, vạn cầu tiểu thư buông tha tại hạ."
Từ nhỏ đến lớn Lâm Lang chưa từng bị ai châm chọc, không tưởng được lần
đầu gặp mặt quan Thị Lang vì sao lại nói lời cay độc như vậy, nàng nổi
trận lôi đình, mỉa mai trả lời: "Hừ, khuôn mặt ngươi ai lỡ nhìn thấy
chắc cũng phải phát bệnh ba tháng nên mới cần che đậy như thế, miễn cho
người ta mắng là Tang Môn tinh!"
Thanh Vũ lại đùa cợt nàng: "Hạ quan có phải là Tang Môn tinh hay không cũng
không quan trọng, trong kinh thành này vẫn còn rất nhiều cô nương muốn
gả gấp cho ta, nhưng Tào đại tiểu thư cũng đã 20 tuổi vẫn là khuê nữ, hạ quan cũng nghe người ta nói trong kinh thành chẳng có nam nhân nào dám
đến gần ngươi cho nên Thừa tướng mới thừa dịp ngắm hoa này mà chọn chồng cho ngươi, chiêu này chỉ lừa được kẻ vừa mới vào kinh thành thôi, thật
đáng thương làm sao, hạ quan xem ra...đời này ngươi nhất định làm gái lỡ thì rồi."
"Ngươi!" Vốn
dĩ Lâm Lang chưa bao giờ để việc nam nữ thành thân trong lòng, hiện tại
bị kẻ này châm chọc nổi giận lôi đình, ném nhành hoa đang cầm trong tay, lấy ra bên hông đôi Liễu Diệp phi đao đánh tới Thanh Vũ. Thanh Vũ né
người tránh thoát, lại nghe Lâm Lang mắng:
"Kẻ bán nam bán nữ như ngươi mà cũng muốn cưới vợ ư? Nam nhân trong kinh
thành có chết sạch cũng không ai thèm gả cho ngươi đâu!"
Trong lòng Thanh Vũ sớm đã có cơn tức, liền đá đôi Liễu Diệp phi đao vào thân cây, cãi lại: "Bản quan cho dù cả đời cùng nam nhân cũng tuyệt không
cưới ngươi!", câu này tuôn ra khiến Lâm Lang thêm tức giận đỏ bừng cả
khuôn mặt xinh đẹp, liền giật ra Liễu Diệp phi đao quét qua lá cây đại
thụ, vận nội công đánh tới Thanh Vũ, kình phong nổi lên cuốn ngàn phiến
lá cây xoáy hướng Thanh Vũ.
Nhìn thấy cơn gió tới gần, Thanh Vũ vận công hướng gió xoáy đánh một chưởng, trong nháy mắt cơn lốc lá cây bị đánh gãy, tốc độ càng nhanh hơn, quét
trở lại phía Lâm Lang.
Lâm Lang cả kinh trợn mắt há mồm, gió xoáy tới quá mau và mạnh, căn bản
nàng tránh không thoát, Thanh Vũ mắt thấy gió sắp đả thương nàng, vội
vàng nhún chân bay tới bên người nàng, ôm Lâm Lang né qua gió xoáy.
Lúc này, Đổng thừa tướng cùng Tào công công đang ngắm hoa nghe được động
tĩnh vội vàng chạy lại, đang muốn mở miệng thì thấy Lâm Lang tránh khỏi
Thanh Vũ, mặt đỏ tai hồng, tức giận ly khai hậu viện.
Đổng thừa tướng vuốt chòm râu, thong thả đi đến bên cạnh Thanh Vũ trước mặt
bá quan hỏi nàng: "Trác đại nhân cùng Lâm Lang tựa hồ thân mật nhỉ?"
Thanh Vũ đột nhiên phục hồi tinh thần, nhớ tới chuyện vừa rồi phát sinh,
trong lòng dâng lên cơn tức, nha đầu kia đối xử tốt với mình chỉ vì mình là nam nhân, nếu bị nàng phát hiện ra mình là nữ nhân sẽ lập tức nói
cho Đổng thừa tướng cùng Tào công công biết.
Cho dù hiện tại có yêu nàng cũng không phải thời điểm tốt, trừ phi thân
phận nữ nhi của mình không ảnh hưởng đến tánh mạng người nhà...trừ phi
mình là người dưới một người trên vạn người...đến khi đó dù nàng muốn
chạy trốn cũng không trốn được...
Thanh Vũ lấy lại bình tĩnh, xoay người chấp tay hướng Thừa tướng nói: "Hạ
quan vô đức vô năng, không xứng với quý phủ thiên kim, thỉnh Thừa tướng
chọn người khác." Nói ra những lời cuối, thân Thanh Vũ khẽ run, nàng
nhắm mắt lại, trong lòng nhủ thầm: "Ta muốn ngươi rốt cuộc không thể
tuyển được bất kì ai khác..."
Đổng thừa tướng nghe nàng nói lời này mà đứng lặng, hắn tưởng rằng lúc đó
hai người thân mật ăn ý, nói cách khác vừa rồi còn nhìn thấy Thanh Vũ ôm Lâm Lang, cũng không nghĩ đến...Trác tiểu tử này đã vậy còn không đồng
ý, cư nhiên trước mặt nhiều quan viên như vậy lại cự tuyệt mình, sắc mặt Đổng thừa tướng thật sự khó coi, văn võ bá quan khe khẽ xì xầm, Thanh
Vũ vẫn bình thường hướng mọi người chấp tay lại nói: "Cáo từ", xoay
người ly khai phủ Thừa tướng, thiếu chút nữa khiến Đổng thừa tướng nổ
khí giận trước mọi người.
Tin Lễ bộ Thị Lang Trác Thanh Vũ trước mặt mọi người cự hôn thiên kim phủ
Thừa tướng Tào Lâm Lang lan truyền khắp kinh thành từ phố lớn đến ngõ
nhỏ.
Trên mặt Thanh Vũ tuy rằng thể hiện bình thường nhưng trong lòng tựa như bị mấy đao chém rách nhói đau.
Nàng không biết đến năm nào tháng nào mới dưới một người trên vạn người,
cũng không biết Lâm Lang có thể vì lời nói kia của mình mà thành thân
với một nam tử khác hay không, nàng chỉ có thể uống hết một ngụm rồi lại một ngụm rượu, như đem tất cả nỗi khổ đau hòa vào từng ngụm rượu mà cố
nuốt xuống.
Chuyện Thanh
Vũ cự hôn cũng đã truyền đến tai Ninh thái sư, sau việc này Ninh thái sư đã hoàn toàn tin tưởng nàng. Một ngày nọ, Thái sư tới tìm Thanh Vũ,
giao cho nàng một việc khác.
Thanh Vũ tiếp nhận thánh dụ trong tay Ninh thái sư, cẩn thận nhìn lại một lần nữa, tâm nhảy dựng, thánh chỉ viết rành mạch: "Phụ tá tướng trấn quốc
Tào Tuyên bình loạn Nam Cương."
Ninh thái sư nói: "Thanh Vũ! Lần này lão phu đề cử ngươi với Hoàng Thượng,
không chỉ muốn mượn kỳ thuật của ngươi hỗ trợ Tào tướng quân bình định
phản loạn Nam Cương, mà tất yếu ngươi phải nắm giữ binh quyền, Tào Thiên Kiệt và Đổng thừa tướng không có binh quyền trong tay như hổ bị bẻ
răng, đối với việc ổn định triều đình rất có ích, ngươi trăm ngàn lần
đừng làm lão phu thất vọng..."
Thanh Vũ liếc nhìn Ninh thái sư, thu thánh chỉ vào tay áo, quỳ trên mặt đất cao giọng nói: "Thần tuân mệnh thánh chỉ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT