Hạo
Nguyệt và Tiên Tử sóng vai đi lên đỉnh trời, phía sau có một khí tức lờ
mờ theo đuôi, Tiên Tử đã nhiều lần ám chỉ với Hạo Nguyệt, nhưng Hạo
Nguyệt không thèm để ý, kéo nàng tiếp tục tiến lên. Mắt thấy đã sắp đến
được tiên cảnh ở Cửu Trọng Thiên, Hạo Nguyệt chợt dừng yêu quang lại,
tay trái hiện lên một vệt sáng màu tím, Tử Kim thoi xuất hiện trong lòng bàn tay. Hạo Nguyệt hợp hai mảnh con thoi lại, kéo một cái, trong nháy
mắt, Tử Kim thoi hóa thành một thanh trường thương hai đầu, mũi thương
đột nhiên chỉ vào yết hầu của người theo đuôi ở phía sau, dọa người nọ
thở ra một ngụm khí lạnh, một giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống, sững
sờ nhìn Hạo Nguyệt một lát, thật vất vả mới thốt ra được một câu:
- Tử Kim thoi... Ngươi mà lại có thể điều khiển Tử Kim thoi... Rốt cuộc ngươi là ai?
Hạo Nguyệt liếc mắt nhìn 'hắn' nói:
- Ta là ai thì liên quan gì đến ngươi? Lăng Phi Sương, ngươi lặng lẽ đi theo sau chúng ta là có mưu đồ làm loạn à?
Lúc này Lăng Phi Sương đã buông lỏng tinh thần, vẻ mặt bình tĩnh đáp:
- Công lực của mỗi người các ngươi đều vượt qua ta cả ngàn dặm vạn dặm,
ta nào dám có mưu đồ làm loạn các ngươi? Người tu hành như chúng ta, khổ tu hơn nửa đời người không phải là để cầu thành tiên sao, nếu hai vị có thể lên Cửu Trọng Thiên, vậy xin hãy rũ lòng từ bi, mang ta lên cùng
đi!
- Hừ! - Hạo Nguyệt cười gằn một tiếng:
- Thảo nào vừa rồi ngươi không hề nương tay cho đám người tu chân kia, ta ở trung tâm Ma giới đã nhìn rõ toàn bộ, thì ra đúng là muốn cầu chúng
ta mang ngươi vào tiên cảnh nhỉ?
Nâng tay lên phủi bụi bặm trên vạt áo, không hề giương mắt mà nói tiếp:
- Đáng lẽ ngươi trung thành và tận tâm làm việc giúp ta, ta cũng nên giúp ngươi, nhưng mà ngươi không có tiên khí hộ thân, không qua được tấm
chắn Tiên giới, ta không giúp được ngươi rồi.
Liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó thu hồi Tử Kim thương mà nắm tay Tiên Tử, không thèm để ý tới Lăng Phi Sương nữa, xoay người định tiếp tục tiến
lên. Lăng Phi Sương lại nhanh chóng đi tới phía trước cản hai người lại, nói:
- Vì sao không thể
giúp ta? Tu vi của các người đã đạt cảnh giới thần tiên, cho dù... cho
dù độ cho ta vài tia tiên khí thì có gì khó khăn đâu?
Tiên Tử đang định mở miệng nói chuyện, Hạo Nguyệt đã giành tiếp nhận câu
chuyện trước, đi tới trước mặt Lăng Phi Sương, tỉ mỉ quan sát hắn giây
lát, cố tình nói:
- Ngươi nhìn lại bộ dạng hiện tại của ngươi đi, chúng ta sẽ độ tiên khí cho một tên xú nam nhân à? Ngươi xứng chắc?
Lăng Phi Sương giật giật khóe miệng, tầm mắt dần rũ xuống, Tiên Tử thật sự không đành lòng, đành nói với hắn:
- Lăng Phi Sương, không phải chúng ta không chịu giúp ngươi, mà là sau
khi lên tầng ba mươi ba, chúng ta chỉ sợ sẽ có trận ác chiến, không dám
tùy tiện tiêu hao tiên khí. Ngươi yên tâm, chờ sau khi chúng ta bình an
trở về, chuyện chúng ta đã đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ tận lực làm
cho ngươi. Nếu như Lâm Lang thật sự không muốn... Chúng ta cũng sẽ chọn
một cô gái tốt cho ngươi, ngươi trở về hạ giới tĩnh dưỡng trước, chờ tin của chúng ta.
Lăng Phi Sương nhếch mép một cái, miễn cưỡng nở nụ cười mà nói:
- Tiên Tử nói phải...
Sau đó vực dậy mười lăm tên Phược Kiếm Đồng từ từ đi về hướng Thanh Phong Nhai.
Hạo Nguyệt "hừ" lạnh một tiếng nặng nề, xoay người định dắt Tiên Tử đi về
phía trước. Bỗng nhiên, sau lưng cảm nhận được nhiều tia kiếm khí vô
cùng sắc bén đang kéo tới, Hạo Nguyệt kéo Tiên Tử nhún người tránh
thoát, còn chưa kịp lấy hơi, vô số kiếm khí giống như gió táp đến từ bốn phương tám hướng đâm loạn xạ quanh thân thể. Hạo Nguyệt tránh trái
tránh phải, Tiên Tử hoàn toàn không kịp đánh trả. Hạo Nguyệt sớm đã đoán được là Lăng Phi Sương dùng kim khâu của nàng để thao túng Phược Kiếm
Đồng đánh lén hai người các nàng, vừa lúc tu Ma công xong mà vẫn chưa
biết uy lực ra sao, vì vậy Lăng Phi Sương này đúng lúc đụng phải họng
súng.
Mắt thấy một đợt
rồi lại một đợt kiếm khí phóng tới, Hạo Nguyệt nhanh chóng cởi áo ngoài, cầm áo xoay một vòng, kiếm khí bắn vào áo giống như bắn vào bông vải,
không có một chút tác dụng. Lăng Phi Sương sốt ruột, tiếp tục đâm kim
khâu một cái, bức ra đạo hạnh toàn thân của mười lăm tên Phược Kiếm
Đồng, cũng liều mạng xuất công lực toàn thân của chính mình, hung hăng
phóng mười lăm thanh tiên kiếm thần binh bay về phía Hạo Nguyệt. Một đòn này đã đánh cuộc toàn bộ tính mạng của Lăng Phi Sương, tung ra tất cả
tổ truyền của Thanh Phong Nhai. Thế nhưng, kiếm tiên bay vào áo khoác
của Hạo Nguyệt vẫn biến mất không thấy bóng dáng, giống như năm đó chúng tu sĩ đối kháng với Huyết Phượng Hoàng, thần binh lợi khí gì cũng không có tác dụng, giống như ném vào một cái động không đáy vậy.
Bất thình lình, trước mắt hiện ra ánh chớp đỏ tím, mười lăm thanh tiên kiếm đổi hướng từ trong áo khoác phóng ngược lại, Lăng Phi Sương và Phược
Kiếm Đồng há biết trốn nơi nào? Trong khoảnh khắc, mười lăm Phược Kiếm
Đồng đều bị thần kiếm của chính mình khoan thành thịt vụn, mười lăm
thanh kiếm thần cùng đâm vào thân thể Lăng Phi Sương. Hắn ngơ ngác nhìn
lợi kiếm trên bụng, một hồi lâu sau chợt cười ha hả.
Hạo Nguyệt liếc nhìn kẻ trông như điên như ma kia, nói với Tiên Tử:
- Ta coi thường xem hắn như kẻ hèn nhát, nào biết hắn còn có gan liều mình ám toán chúng ta.
- Thật ra... từ lúc hắn đồng ý dựa vào chúng ta, ta cũng đã đoán được,
không phải hắn thật tâm muốn đầu phục chúng ta, hắn chỉ muốn nằm vùng ở
bên cạnh chúng ta để tùy thời báo thù cho sư phụ hắn và chính hắn mà
thôi, hạ nhẫn tâm đối phó đám tu chân sĩ kia chẳng qua chỉ là khổ nhục
kế...
Cuộc nói chuyện giữa hai người bị gió thổi vào tai Lăng Phi Sương, hắn chậm rãi nhìn về phía Hạo Nguyệt, nói:
- Ngươi nói không sai... Ta đúng là một kẻ nhát gan... Mười mấy năm qua
ta vẫn không dám bày tỏ tấm chân tình, ta sợ lời lẽ đáng sợ của thế
gian... Tuy rằng ta phải tu thân dưỡng tính trong núi, khước từ trần
duyên, nhưng lòng vẫn không vượt qua được nhiễu nhương hỗn loạn của thế
gian... Sau này hối hận cũng đã muộn rồi... Cho tới bây giờ... cho tới
bây giờ ta vẫn không dám hy vọng xa vời có được Lâm Lang một lần nữa...
Ta tự biết không xứng với muội ấy...
Nước mắt dâng tràn trong hốc mắt rồi rơi xuống, nhìn lòng bàn tay, nghẹn ngào nói:
- Thân thể này... thân thể này vốn cũng không phải là ta... Giờ đây trả lại nó cho các người....
Trước mắt như hiện ra những hình ảnh khi còn bé, mình nắm bàn tay nhỏ bé của
Lâm Lang, cùng nàng đi học luyện võ, vui chơi nô đùa, có nàng bên cạnh,
mình chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, có mình bên cạnh, trên mặt nàng lúc
nào cũng xuất hiện nụ cười, nhớ nàng từng nói với mình: "Sư tỷ, sau này
chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời."
Trái tim đau đớn như bị co thắt, khóe miệng chảy ra một vệt máu, trên mặt
vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, Lăng Phi Sương lẩm bẩm nói đứt quãng:
- Chỉ tiếc... cuối cùng ta vẫn không thể giết các ngươi, Lâm Lang... sư
tỷ chỉ có thể làm cho muội được bấy nhiêu đây thôi, thứ lỗi cho ta...
Nàng chậm rãi quỳ xuống, đôi mắt từ từ khép lại, hô hấp dần dần ngừng.
- Nàng ta thế này cũng xem như một loại giải thoát... - Tiên Tử thì thào nói, trong lúc vô thức, trong mắt chảy ra hai giọt lệ.
- Nàng... không biết có thể tiếp tục một lòng chờ nữ nhân kia ở Vọng Hương đài* hay không...
*Vọng Hương đài là nơi mà vong hồn nhìn về dương thế tạm biệt người thân một lần cuối cùng.
Hạo Nguyệt kìm lòng không đặng nói ra một câu như vậy, Tiên Tử hơi giật
mình nhìn nàng, Hạo Nguyệt nâng tay áo lau đi một giọt nước mắt trên mí
mắt, làm như không có chuyện gì, dắt Tiên Tử tiếp tục đi lên tầng ba
mươi ba.
Huyết Phượng Hoàng đồng quy vu tận cùng với mấy trăm tên Ma nhân...
Trong chớp mắt, tình huống biến đổi nhanh làm cho tất cả mọi người ở đó đều có chút trở tay không kịp...
Lâm Lang ngoại trừ khóc thì đã không biết còn có thể làm gì nữa rồi, đau
lòng đến tột đỉnh, nhưng chợt có cảm giác đau đớn sốt ruột xẹt qua trong lòng, nàng cảm giác được, người kia cũng đã đi rồi... Không biết vì
sao, nàng chỉ là cảm giác được...
Tiếp tục sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa...
Người mình yêu.... Người yêu mình... Các nàng đều đã mất, thế gian này còn có gì để lưu luyến...
Càng nghĩ càng lẩn quẩn... càng nghĩ, trong đầu càng cảm thấy không thiết sống...
Lâm Lang dứt khoát rút Liễu Diệp phi đao bên hông ra, từ từ đặt trên cổ họng...
Tình huống biến đổi kích động đến Kim Sí Phượng Hoàng chuyển thế đang ở
trong kinh thành cũng có phản ứng, khí tức của Huyết Phượng Hoàng chớp
mắt đã không thấy nữa... Tại sao lại như vậy... Cha đã xảy ra chuyện gì
sao? Tuy rằng bất hòa với nàng, tuy kiếp trước kết thù kết oán với nàng, thế nhưng, dù sao nàng và mình đã có duyên mẫu nữ chính cống.
Đêm khuya ở phủ Thái sư, Linh nhi và tiểu Linh nhi đều đã ngủ say, ánh
trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên thân thể bé nhỏ của Nguyệt
Linh, từ từ, linh thức Kim Sí Phượng Hoàng tách ra từ trong thân thể
Nguyệt Linh, hóa thành một con tiểu phượng hoàng màu vàng. Mặc dù sau
khi chuyển thế hóa người, linh thức trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng máu mủ tình thân lại giống như một nút quan hệ vô hình, dẫn dắt nàng bay ra cánh cửa sổ mở lớn, trực tiếp đi về Tây Phương.
Khi Kim Sí Phượng Hoàng men theo khí tức của mẫu thân mà vỗ cánh bay đến
Tây Phương, hình ảnh trước mắt khiến nàng kinh hãi, mẫu thân rút Liễu
Diệp phi đao đang định tìm chết. Nàng không quan tâm nhiều, tức khắc
nhảy vào trong lòng Lâm Lang đụng vào cổ tay đang cầm đao, Lâm Lang kinh ngạc giật mình, lúc mở mắt đã thấy trong lòng là một con tiểu phượng
hoàng màu vàng, nó đang hướng mình kêu gào lo lắng. Một lần nữa nước mắt lại chảy xuống, nàng nhớ ra Thanh Vũ từng nói rằng "Con của chúng ta
vốn là Kim Sí Phượng Hoàng trên trời." Trước đây Lâm Lang không tin gì
cả, bây giờ thì nàng tin rồi, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được, con Kim Sí Phượng Hoàng nho nhỏ này chính là Nguyệt Linh của mình, đứa nhỏ vậy
mà lại tìm đến song thân của mình. Sau cùng Lâm Lang ôm đứa nhỏ thật
chặt mà khóc lớn thành tiếng, vì sao ông Trời không có mắt vậy chứ, luôn làm người tốt mà không có hảo báo, để lại cô nhi quả mẫu các nàng biết
làm sao...
- Mẹ... mẹ...
Kim Sí Phượng Hoàng ở trong lòng nàng gọi nàng, dùng chiếc cánh nhỏ bé lau nước mắt cho nàng, nói:
- Tuy rằng tiên thức của con không đủ, nhưng vẫn xem như có vài phần linh tính, trước hết mẹ đừng khóc nữa, nếu cha thân là phượng hoàng chân
chính thì nhất định sẽ trọng sinh. Mẹ nhanh kêu tiên trưởng quanh đây
biết chiêu hồn để thu hồi hồn phách cha lại, chúng ta sẽ đưa hồn phách
về quê nhà Âm Sơn Cổ Lâm của cha.
Lâm Lang nghe được điều này mới ngừng khóc, mời một vị lão tiên sinh biết
chiêu hồn để chỉ điểm, cùng với con gái hô suốt ba ngày ba đêm, gần như
muốn khản giọng, rốt cục mới tụ được ba hồn bảy vía của Thanh Vũ vào một chỗ, tiếp đến bỏ vào một bình sứ, sau đó không dám thờ ơ, cầm lông
phượng hoàng của Thanh Vũ đưa cho nàng trước đó, rồi ôm tiểu phượng
hoàng nhanh chóng đi tới cạnh huyết trì ở Âm Sơn Cổ Lâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT