Xuân
đi thu đến, chớp mắt đã sắp đến đông chí, đêm qua trong phủ Thái sư ở
kinh đô chào đón thêm một thiên kim, nghe nói tiểu tiểu thư vừa sinh ra
hai khóe mắt đã như được tô thêm hai vệt vàng nhạt, làn da trắng như
tuyết mịn, quả thật mềm mại quý khí cực kỳ, làm cho Thái sư đại nhân yêu thích đến chết đi sống lại, phóng hơn vạn quả pháo kêu vang tận trời
suốt cả một đêm.
Nhìn
con gái thiên phú dị bẩm của mình, Thanh Vũ vui đến suýt nữa phát điên,
ôm đứa nhỏ hôn lấy hôn để cho dù tiểu bảo bối đang không ngừng gào khóc
trong lòng nàng, vẫn là Lâm Lang xót con, vội vàng ôm đứa nhỏ vào trong
lòng mình, tiểu bảo bối mới ngừng khóc rống.
Nhìn đứa nhỏ đáng yêu chu chu cái miệng nhỏ nhắn mút sữa của mình, dáng vẻ
khả ái kia thật sự chọc người ta muốn hôn lên vài cái mới vừa lòng. Đêm
qua lúc sinh con Lâm Lang la khàn cả giọng, cuối cùng cũng đã biết tư vị sinh con như thế nào, ngẫm lại cảnh tượng lần trước mình giả vờ sinh
con, gương mặt xinh đẹp của Lâm Lang đỏ bừng lên, vỗ về khuôn mặt nhỏ
nhắn của đứa nhỏ, cười mắng:
- Quỷ tham ăn!
Lúc này Thanh Vũ nhào tới, nhịn không được lại muốn ôm ôm một cái, nhưng
không biết vì sao, tiểu bảo bối ở trong lòng Lâm Lang rất ngoan ngoãn,
nhưng vừa đến lòng Thanh Vũ lại la lối ầm ĩ ngọ nguậy lung tung, phải
trở về trong lòng Lâm Lang thì mới chịu an tĩnh lại, Lâm Lang nhịn không được cười trêu nàng nói:
- Xem ra bảo bối thích ta hơn.
Thanh Vũ "hừ" một tiếng, hậm hực đi tới đi lui một vòng trong phòng, sau đó đến gần nói bên tai Lâm Lang:
- Không phải nàng muốn biết lai lịch tâm can bảo bối của chúng ta sao?
Giờ ta sẽ nói cho nàng biết, nó vốn là Kim Sí Phượng Hoàng ở trên trời,
kiếp trước nó đã từng kết nghĩa kim lan cùng nàng, còn ta và nó thì có
một vài khúc mắc, cho nên nó mới đối đãi nàng tốt hơn ta.
Lâm Lang vẻ mặt không tin được liếc mắt nhìn nàng, thấp giọng nói:
- Tin nàng mới lạ đó!
Xoay người lại vui vẻ ôm đứa nhỏ cho nó bú sữa, vẫn không quên hỏi Thanh Vũ:
- Mấy ngày trước bảo nàng nghĩ tên cho đứa nhỏ, đã nghĩ ra chưa?
Thanh Vũ không ngừng cố gắng lấy lòng nữ nhi bảo bối, nắm cái chân nhỏ đang đá loạn xạ mà hôn nhẹ, nói:
- Nàng thấy Nguyệt Linh thế nào?
- Nguyệt Linh? - Lâm Lang không khỏi ngẩng đầu nhìn Thanh Vũ, nói:
- Tên rất dễ nghe, thế nhưng... vì sao lại lấy tên này?
Thanh Vũ đứng lên, một lát sau mới đáp:
- Hai vị mẫu thân thân sinh của ta một người gọi là Minh Nguyệt, một
người tên Công Tôn Linh, năm đó nếu không phải vì ta... Họ cũng sẽ không uổng mạng, hôm nay ta và nàng cũng cùng có nữ nhi ruột thịt của mình... Vậy coi như là tưởng niệm, để bảo bối của chúng ta biết năm đó nếu
không có hai vị nãi nãi của nó, cũng sẽ không có một trong hai người mẹ
của nó, kế tiếp cũng sẽ không có nó...
Thanh Vũ nhìn con gái vẫn còn trong tã, giọng nói dần dần có chút nghẹn ngào, Lâm Lang hiểu được trong lòng nàng đang đau xót, nhẹ nhàng nắm tay
nàng, hai người nhìn nhau không nói gì nữa...
Tin tức phủ Thái sư chào đón thiên kim bảo bối rất nhanh đã gây xôn xao
toàn bộ kinh thành, kinh động đến Hoàng đế đương triều cũng đích thân
đến phủ Thái sư nhìn xem tiểu bảo bối, sau khi hỏi qua tục danh của bảo
bối đã đích thân ban tặng danh hiệu "Kim Linh quận chúa". Ngoại công Tào đại tướng quân của thiên kim bảo bối vui vẻ cười toe toét suốt ba ngày, nỗi nhục năm kia khi Thừa tướng đền tội dường như đã tan thành mây
khói, sống lưng khom giờ đây lại trở nên thẳng tắp.
Thời gian loáng một cái đã qua bốn năm, Linh nhi bi bô tập nói năm đó đi
theo Thái sư phụ thân và Lâm Lang di nương đã dần lớn lên, sáu bảy tuổi
đã có thể học viết ít chữ, đọc thuộc một vài thi từ. Đứa nhỏ này nhu
thuận thông minh, nhất là cái miệng kia rất ngọt, mà tiểu Linh nhi kia
thì lại khác hoàn toàn. Lâm Lang vốn được nuông chiều từ nhỏ, đến nữ nhi bảo bối của nàng càng tập thành thói quen được sủng ái cực kỳ, mặc dù
tuổi còn nhỏ nhưng trình độ tùy hứng làm liều không hề thua kém mẹ mình, đã vậy cô bé còn là một thần tiên thiên phú dị bẩm chuyển thế, người
lớn đều không thể làm gì được cô bé.
Hôm nay nhổ lông gà trống lớn nhà hàng xóm, ngày mai giẫm hư danh hoa quý
thảo trong vườn, ngày kia chơi cầu da đập trúng người đi đường đến tổn
thương đầu. Thanh Vũ gia giáo rất nghiêm, nhưng mà nữ nhi bảo bối giống
như càng muốn đối nghịch nàng, nhiều lần đã gây ra chút tai họa, chọc
cho Thanh Vũ và Lâm Lang đau đầu không thôi.
Mùng hai tháng giêng chính là thời điểm đón không khí vui mừng của năm mới,
Lâm Lang đến chùa mua hai chiếc mũ tiểu lão hổ giống nhau như đúc cho
Linh nhi và Nguyệt Linh. Nàng biết rõ con gái của mình, nếu nó và Linh
nhi tỷ tỷ có một chút xíu khác biệt thì cái miệng nhỏ nhắn kia đều có
thể bĩu cả một buổi chiều. Con bé nhỏ tuổi hơn Linh nhi, miệng mồm lại
không lưu loát bằng Linh nhi, với lại còn có cha và mẹ, nó cũng không
dám làm gì với Linh nhi. Mấy đứa nhỏ trong kinh thành này ai nó cũng dám khi dễ, chỉ riêng Linh nhi là không dám quá làm càn, trái lại chính nó
còn thường xuyên bị Linh nhi chỉnh đốn, trong lòng sớm đã nghẹn thành
một bụng oán khí rồi.
Sau khi về nhà, Lâm Lang đội mũ tiểu lão hổ cho hai tiểu bảo bối, nhưng
chưa được một lúc, tiểu Linh nhi đã cầm mũ tiểu lão hổ oa oa khóc lớn
chạy vào cửa cáo trạng. Lúc này Thanh Vũ và Lâm Lang đang cùng một vị sư phụ giám bảo đánh giá một bức thư họa Nguyên triều, thấy tâm can bảo
bối của mình khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, Lâm Lang cuống quýt ôm
vào lòng, vừa lau nước mắt cho nó vừa hỏi:
- Sao vậy? Ai dám ức hiếp con? Mẹ sẽ tìm nó phân xử.
Thanh Vũ lại thở dài nói:
- Ai mà dám ăn hiếp nó chứ, nó không ăn hiếp người ta là đã tạ ơn trời đất lắm rồi.
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn rất xót con, ôm đứa nhỏ ngồi lên đầu
gối mình, thế nhưng tiểu Linh nhi vẫn giống như lúc bé, từ trong ngực
nàng trượt "oạch" xuống, đi trở lại trong lòng Lâm Lang khóc nức nở,
nói:
- Mẹ ơi... con không muốn mũ mẫu này, con muốn mũ công cơ...
- Mũ mẫu mũ công gì chứ?
Nhất thời Lâm Lang chưa kịp phản ứng, nhưng Thanh Vũ lại bật cười, suýt chút nữa đã phun trà ra ngoài.
Tiểu Linh nhi nước mắt lã chã nói:
- Linh nhi tỷ tỷ... nói... của tỷ ấy là mũ đực (công), còn mũ của con là cái (mẫu)... Con không muốn mũ cái âuuu.
Lần này Lâm Lang rốt cục nghe rõ, cười đến muốn sốc hông, nâng mắt thấy
Linh nhi lặng lẽ đứng ở cửa nhìn vào trong, khi phát hiện mình bị nhìn
thấy mới nhanh chóng lẩn tránh, hình như là sợ bị phạt vì làm tiểu muội
muội khóc. Lâm Lang vội gọi Linh nhi vào cửa, nhìn kỹ hai cái mũ một
lần, đây rõ ràng là hai cái mũ giống nhau như đúc nha, nào có phân chia
đực cái? Nhưng mà tiểu Linh nhi không chịu, không đổi mũ là không được.
Không đổi hả, tâm can bảo bối không chịu, còn đổi sao, Linh nhi lại
không muốn. Lâm Lang bị nháo không biết làm sao, lúc này Thanh Vũ không
nhịn được nữa, trách mắng tiểu Linh nhi:
- Đủ rồi! Không cho phép đổi mũ! Hoặc là con đội cái mũ này, hoặc là đừng đội nữa! Cứ cố tình gây sự thì sẽ phạt con bảy ngày không được ăn mứt
quả!
Tiểu Linh nhi bị
cha khiển trách, hai mắt đỏ bừng, bĩu môi bắt đầu khóc lớn lên, Thanh Vũ không mềm lòng như Lâm Lang, kêu Cửu gia đến thư phòng gọi Lưu lão tiên sinh, mặc kệ tiểu Linh nhi có nguyện ý hay không cũng phải dẫn nó vào
thư phòng học thuộc lòng Đường thi. Linh nhi vui vẻ, phút chốc được hai
cái mũ cọp, tuy nhiên Thanh Vũ cũng không bao che khuyết điểm, kêu Linh
nhi qua giáo huấn một trận. Hai đứa nhỏ một trước một sau đều bị áp giải về thư phòng đọc sách viết chữ.
Quan Hộ bộ Thị Lang kinh đô Triệu Doanh sinh được hai con trai, một đứa là
Triệu Dương một đứa là Triệu Quang. Đô Sát Ngự sử của Đô Sát viện là Lý
Lương cũng có một đứa con tên Lý Cảnh, trời sinh eo to chân bự, là một
tiểu phì nộn. Ba đứa nhỏ xấp xỉ tuổi với Linh nhi, cùng với khoảng hai
mươi đứa con gái khác của các quan lại cự thương cùng đọc sách tập võ ở
thư viện Húc Dương nổi tiếng nhất kinh thành.
Mười mấy đứa nhỏ ríu ra ríu rít vô cùng náo nhiệt. Lý Cảnh ỷ thân hình vạm
vỡ, xưng vương xưng bá trong đám con nít, Triệu Dương và Triệu Quang
cũng làm thủ hạ của cậu để tránh bị ức hiếp, Linh nhi cũng là đứa bé
lanh lợi, chưa bao giờ trực tiếp xung đột với Lý Cảnh. Mỗi khi cậu ta
hiếp đáp người khác, cô bé sẽ đứng một bên nhìn, nếu kiếm chuyện đến
mình thì lập tức quay đầu bỏ chạy, tiểu phì nộn cũng không bắt lại. Thế
nhưng từ khi Nguyệt Linh được đưa vào thư viện đọc sách thì tình hình đã biến đổi.
Sau khi đọc sách ở thư viện được vài ngày, bỗng nhiên tiểu Linh nhi chạy vào phòng Thanh Vũ và Lâm Lang, hỏi:
- Mẹ ơi, Đô Sát Ngự sử lớn hơn hay là cha lớn hơn?
Lâm Lang kỳ quái nói:
- Hỏi chuyện này làm gì?
Thanh Vũ lại liếc đứa nhỏ nói:
- Còn có thể làm gì nữa? Nhất định là khoa tay múa chân với đứa nhỏ nhà Lý Ngự sử rồi chứ gì.
Lâm Lang ngẫm nghĩ giây lát, rồi trả lời cô bé:
- Đô Sát Ngự sử lớn hơn.
Thanh Vũ đang uống trà, nghe được lời này thì sặc một ngụm nước ở cổ họng,
nhìn đứa nhỏ kia ủ rũ cúi đầu ra cửa, lúc này nàng mới nhỏ nhẹ hỏi Lâm
Lang:
- Sao lại nói Đô Sát Ngự sử lớn hơn ta? Chẳng phải sẽ làm ta khó xử trước mặt con à?
Lâm Lang vỗ vỗ mặt của nàng nói:
- Con hỏi nàng và Lý Ngự sử ai lớn hơn, tuổi tác của nàng nhỏ hơn người ta nhiều, đương nhiên là người ta lớn hơn.
Thanh Vũ bất đắc dĩ thở phào:
- Thì ra là nói tuổi tác.
Lâm Lang nghịch ngón tay của nàng nói:
- Nữ nhi của nàng ở nhà đã quen ngang ngược, nếu biết chức quan của cha
mình cao hơn cha người ta đến mấy cấp, cái đuôi nhỏ của nó không vểnh
lên trời mới lạ.
Thanh Vũ hé miệng cười cười, đưa một tay kéo Lâm Lang ôm chặt vào lòng, môi đối môi nói:
- Vẫn là phu nhân suy nghĩ chu đáo.
Lâm Lang cười đánh nhẹ một quyền lên vai nàng.
Từ khi tiểu Linh nhi biết cha Lý Cảnh "lớn" hơn cha mình, ở trước mặt
người ta dường như cũng thu liễm một ít, đã không tiếp tục cạnh tranh
đối nghịch với Lý Cảnh. Tiểu bá vương Lý Cảnh còn nói tiểu Linh nhi
khuất phục dưới "uy phong" của cậu, thái độ đối với hai tỷ muội nàng
cũng khá hơn, ngày sinh nhật còn đặc biệt mời các học sinh trong thư
viện đến nhà làm khách. Bọn nhỏ bắt chước bộ dạng quan lớn cầm bình nước giả bộ làm rượu, ngươi một ly ta một ly nâng ly cụng chén.
Linh nhi không thích tham gia nói chuyện cùng mấy đứa nhỏ nhà khác, cô bé
thấy sân trong phủ Ngự sử được lót bằng tảng đá xanh, rất thích hợp vẽ
tranh. Đứa nhỏ sáu bảy tuổi đâu biết đúng sai, trong lòng ngứa ngáy, cầm bút bắt đầu vẽ tranh trong viện của người ta. Lý Cảnh chỉ lo giả làm
đại quan trước mặt người khác, tiểu Linh nhi nén giận mà phẫn thành "Đệ
nhị" đại quan, sau khi bọn nhỏ chơi chán thì ra cửa, Lý Cảnh suýt chút
nữa đã tức đến méo miệng.
Trong sân, mặt đất, cây cột, thềm đá, còn có kiệu quan cha cậu vừa mới sơn
đang phơi trong sân nữa, khắp nơi đều bị vẽ đầy các hình xiêu xiêu vẹo
vẹo nào là gà trống, gà mái, gà con, còn có con vịt, thỏ, cá bé, kiệu
quan đỏ thẫm thì bị vẽ con ba ba thật lớn. Tiểu bá vương không nhịn
được, tiến lên đánh một quyền về phía Linh nhi. Tuy nhiên Cơ Linh nhi
đường đường là tiểu công chúa yêu giới, trong người chảy dòng máu cửu vĩ hồ yêu, một tiểu hài tử nhân gian làm sao tổn thương được cô bé? Lúc
này Linh nhi bị giật mình, nhanh chóng nghiêng người tránh né. Tiểu bá
vương vừa đánh vừa mắng, nhưng đều đánh không trúng. Tiểu Linh nhi thấy
tỷ tỷ bị ức hiếp, đâu còn quan tâm cha mình không "lớn" hơn cha người
ta, xông tới hung hăn cắn một cái vào cổ tay Lý Cảnh.
Tiểu bá vương đau đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khóc chạy đến tiền
thính tìm cha cậu phân xử. Đáng tiếc không tìm được cha, nhưng dẫn Tổ
nãi nãi tới, thì ra mấy ngày gần đây Lý Ngự sử công vụ bề bộn vẫn chưa
về nhà. Tổ nãi nãi của Lý Cảnh đã tám mươi ba nhưng thân thể khỏe mạnh
không thua một người trung niên, khi thấy sân nhà mình bị tiểu hài tử vẽ bậy đến hoàn toàn biến đổi, lão thái thái không khỏi nộ khí xung thiên, bà chưa bao giờ ra khỏi đại môn phủ Ngự sử, càng không biết lai lịch
của tiểu tỷ muội này thế nào, chỉ vào mũi Linh nhi và tiểu Linh nhi lôi
hết mười tám đời tổ tông của hai đứa ra mà mắng chửi, mắng đến nước bọt
văng tung tóe, mắng cho hai đứa nhỏ khóc mới bằng lòng bỏ qua. Lý Cảnh
có tổ nãi nãi làm chỗ dựa liền phấn chấn lên, thừa dịp tiểu Linh nhi
không chú ý đã tung một cước đá nàng té trên đất.
Lý lão thái thái mắng đến mệt mỏi, lúc này mới thở hổn hển kéo tiểu Linh nhi, ra lệnh với Linh nhi nói:
- Trở về nói cho người lớn nhà ngươi biết, sân này là nhà ta vừa mới sửa
chữa, nếu không sửa lại sân nhà ta cho tốt thì đừng mong đưa muội muội
ngươi về!
Lý Cảnh cũng kéo lưng quần nói với theo:
- Cha ngươi phải bồi thường cho chúng ta một trăm vạn lượng hoàng kim mới đủ!
Linh nhi khóc đi ra phủ Ngự sử, vừa đi vừa đếm đầu ngón tay, một trăm vạn
lượng hoàng kim, hôm qua Thái sư phụ thân mới mua ngọc kỳ lân kia chỉ
một trăm lượng vàng, mà Lâm Lang di nương còn nói đã tốn ba tháng tích
góp, nhà mình đào đâu ra một trăm vạn lượng hoàng kim? Khóc trở về phủ
Thái sư, kể lại toàn bộ chuyện vẽ tranh ở phủ Ngự sử, chuyện bị mắng,
chuyện muội muội bị giữ lại cho người lớn trong nhà nghe. Lâm Lang tức
giận ngút trời, tiểu hài tử nhất thời nghịch ngợm vẽ bậy trong sân là
chuyện có gì ghê gớm? Cầm chổi với nước sạch chà rửa sạch sẽ là được rồi không phải sao? Lại còn mắng chửi già trẻ nhà người ta không có giáo
dục, còn bắt một đứa nhỏ năm tuổi làm con tin, lão phụ nhân họ Lý này
quả là khinh người quá đáng!
Lâm Lang tức run người, nhà nàng là danh môn thế gia vọng tộc mấy thập niên ở trong kinh thành, hôm nay vậy mà lại bị lão thái bà mắng toàn gia
không có giáo dục, bị mắng thì cũng thôi đi, đằng này còn dám động vào
tâm can bảo bối của nàng, nàng và Thanh Vũ đều không nỡ đánh bảo bối
vàng ngọc lấy một cái, hôm nay lại để một kẻ ngoại nhân đánh. Gương mặt
xinh đẹp của Lâm Lang giận đến trắng bệch, ra hậu viện nói với Ngũ
Nguyệt đang luyện võ:
-
Ngũ đại ca, giờ Thanh Vũ đang trong cung làm việc, trên người ca có lệnh bài xuất nhập cung, phiền ca đi nói với nàng một tiếng, con gái nàng
bởi vì vẽ vời một chút mà bị người nhà Đô Sát Ngự sử đánh, còn bị nhốt ở nhà người ta, người ta mắng nàng không có giáo dục, sinh con gái cũng
không có giáo dục như nàng.
Ngũ Nguyệt nghe vậy nhanh chóng chạy ra phủ Thái sư, mang tin đi về phía
hoàng thành. Rất nhanh, Thanh Vũ ngồi kiệu quan chạy về phủ, vừa vào cửa đã lập tức hỏi:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Lang tức giận ôm Linh nhi đến trước người, phân phó cô bé nói:
- Con mau lặp lại chuyện vừa rồi cho Thái sư phụ thân đi.
Linh nhi quệt mắt kể lại toàn bộ chuyện phát sinh ở phủ Ngự sử cho Thanh Vũ
nghe, bao gồm cả chuyện lão thái thái kia nguyền rủa mười tám đời tổ
tông nhà nàng biết đẻ mà không biết nuôi, còn đòi một trăm vạn lượng
hoàng kim bồi thường. Mỗi chữ mỗi câu, nói không sót một chút nào. Thanh Vũ cũng tức giận đến gân xanh nổi đầy trán, bóp nát một chén trà, quay
đầu gọi Cửu gia đến phòng thu chi lấy năm ngàn lượng hoàng kim, kêu sai
vặt kéo xe đến, dẫn theo hai mươi mấy người nhanh chóng chạy tới phủ Ngự sử, kêu mở cửa. Lúc này Lý lão phu nhân đang cùng tôn tử trông giữ ở
trong sân, chợt nghe Thái sư đại giá, một già một trẻ không khỏi hai mặt nhìn nhau, Ngự Sử đại nhân đang làm việc ở Đô Sát viện, vị Thái sư này
sao bỗng nhiên lại đến cửa nhà mình?
Lý lão thái thái vừa mới sai người mở rộng cửa, một đám tùy tùng ùn ùn
tràn vào, dọa Lý lão thái thái giật mình, lại nhìn đến vị Thái sư kia,
mặt nạ che kín nửa mặt, toàn thân áo bào màu trắng, khí thế dọa người,
liếc nhìn lão thái thái, đè nén tức giận hỏi:
- Con ta đâu? Bà nhốt nó ở đâu rồi?
Lý lão thái thái còn chưa kịp phản ứng, vẫn là nha hoàn hầu hạ bên cạnh khôn khéo, nhanh chóng trả lời giúp:
- Tiểu... tiểu thư đang ở phòng chứa củi, không hề bị đói ạ.
Vừa nói vừa nhanh chóng mở khóa phòng chứa củi, ôm tiểu Linh nhi ra. Đứa
nhỏ bị nhốt nửa canh giờ, không khóc không nháo, nhưng lúc này vừa thấy
phụ thân và mẫu thân, viền mắt nhanh chóng đỏ một vòng, nhào vào lòng
Lâm Lang khóc lớn lên, chọc cho Lâm Lang cũng sắp khóc theo, đúng là rất biết chọn lúc làm nũng.
Tâm can bảo bối của mình mà lại bị nhốt trong phòng chứa củi lâu như vậy,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có dấu vết năm ngón tay hồng hồng, đôi mắt
Thanh Vũ đều sắp tóe ra lửa, sai người đẩy nắp rương chứa năm ngàn lượng hoàng kim cho lão thái thái nhìn qua, hỏi một tiếng:
- Cái rương năm ngàn lượng hoàng kim này mua sân của bà đã đủ chưa?
Lúc này Lý lão thái thái đã sợ đến luống cuống, không hề nghĩ ngợi mà gật đầu, chợt nghe Thái sư kia ra lệnh:
- Đập cho ta!
Thủ hạ tôi tớ lập tức lấy thiết chùy từ trong xe ra đập loạn "leng keng rầm rầm" một hồi, đập cho cái sân đình tan tành thành mảnh vụn, trái tim Lý lão thái thái chịu không nổi, suýt chút nữa té ngồi trên đất.
Sau khi đập xong, Thanh Vũ dẫn người hồi phủ, vừa lúc tình cờ gặp Ngự sử Lý đại nhân nghe chuyện chạy về, Lý Lương lôi già trẻ trong nhà ra quỳ đầy đất chịu tội, hắn làm sao dám nhận rương hoàng kim kia? Lúc này tiểu
Linh nhi mới biết được, thì ra cha mình "lớn" hơn rất nhiều so với Ngự
sử đại nhân, liếc mắt nhìn Lý Cảnh quỳ trên mặt đất bị cha cậu đánh đến
cái mông nở hoa, cái mũi nhỏ của cô bé như muốn vểnh lên trời.
Trận này cuối cùng vẫn là Thanh Vũ bồi thường cho Lý Ngự sử một trăm lượng
bạc trắng, nhưng từ nay về sau tiểu Linh nhi không còn nhẫn nhịn Lý Cảnh nữa, xưng bá vương trong đám hài tử, ngoại trừ Linh nhi tỷ tỷ của cô bé ra, toàn bộ hài tử trong kinh thành không ai dám đắc tội cô bé, kể cả
mấy vị hoàng tử hoàng tôn cũng không dám gây gỗ với cô bé. Đứa nhỏ này
càng ngày càng cơ trí, còn học cách diễn trò trước mặt cha mẹ, ở nhà thì ngoan như cừu, ra khỏi cửa lại như ngựa hoang mất dây cương, dần dần
không biết chừng mực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT