Thanh Vũ và Lâm Lang một đường cẩn thận từng li từng tí tránh né truy binh, chạy không ngừng nghỉ hướng đến Đông Hải, đi gần bảy ngày, vào lúc gần sẩm tối thì đến bờ Đông Hải, ánh tà dương buông xuống, ngắm nhìn cảnh đẹp trời nước một màu, Lâm Lang không khỏi âm thầm xúc động kéo nhẹ tay Thanh Vũ nói: "Nếu không còn đánh đánh giết giết nữa, chúng ta sẽ xây một ngôi nhà nhỏ trên bờ biển này, cùng vượt qua khoảng thời gian u tĩnh an nhàn, thật tuyệt biết bao?"

Vì trốn tránh truy binh trên đường, Thanh Vũ đã sớm cởi một thân ngụy trang đổi lại y phục nữ nhi, nâng tay gom những sợi tóc dài bị gió biển thổi loạn, dùng một chuỗi vòng ngọc bích buộc lại, với tay qua kéo Lâm Lang lại nói: "Ông trời nếu phù hộ chúng ta thoát được kiếp này, từ giờ trở về sau triều đình hay huyền môn đều không liên quan gì đến chúng ta."

Lâm Lang không khỏi "hì hì" bật cười, cố ý nói: "Nàng không làm Thái sư đại nhân của nàng nữa sao?" Thanh Vũ đảo mắt, ôm eo nàng từ phía sau nói: "Nếu không làm thật, vạn nhất nha đầu tham ăn nhà ai muốn ăn hoa quế cao của Lạc Dương, thanh hồng thúy của Dương Châu (một loại đào), quả nhãn của Nam Cương, cực phẩm nữ nhi hồng của Tô Hàng, nàng bảo ta đi đâu tìm đây?" Lâm Lang không khỏi dùng sức đẩy nàng một cái, hờn dỗi nói: "Vậy ta không ăn nữa." Thanh Vũ nhíu mày nói: "Thật á?"

"Đương... đương nhiên là thật!" Lâm Lang đỏ mặt nói nhỏ, không có chút sức lực nào, Thanh Vũ không thể không bật cười ha hả, chọc cho mặt Lâm Lang đỏ đến mang tai, đuổi theo sau muốn đánh nàng, lập tức trên bờ biển nhuốm một màu cam hiện lên một hàng dấu chân.

Lúc đêm tĩnh lặng vắng người, Thanh Vũ nhóm một đống lửa bên bờ biển, Lâm Lang dựa vào lồng ngực nàng, híp mắt lặng lẽ quan sát khuôn mặt nàng, ngón tay chầm chậm lướt qua gò má nàng, sau một hồi lại thò vào cổ áo, nhẹ nhàng xoa vết thương trên người, vẫn là nhờ oan gia này trời sinh cốt cách thanh kỳ, mặc kệ bị thương nặng cỡ nào cũng đều nhanh chóng tốt lên, chỉ tiếc lần này vết thương quá nhiều lại thêm không kịp điều dưỡng, vết thương đã dần dần đóng vảy nhìn như những con giun bám trên người nàng, Thanh Vũ không khỏi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi Lâm Lang: "Có phải rất khó coi..."

Lâm Lang lắc đầu, hơi vươn người hôn lên từng vệt vết thương, Thanh Vũ kìm không nổi ngẩng đầu lên, khó nén được tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng, Lang Lang vừa hôn vừa nói: "Ta còn nhớ trước đây từng dùng bút lông quét thuốc lên vết sẹo của nàng..." Thanh Vũ không khỏi khẽ cười nói: "Sao? Lại muốn dùng chiêu đó kích thích ta à?" Lâm Lang cười trộm, ngẩng mặt lên nói: "Thế nàng có muốn ta giúp nàng bôi không?"

Vừa mới ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp cặp mắt phượng đầy mị hoặc nhìn mình không chớp mắt, con ngươi lóng lánh tựa như biết nói chuyện, Lâm Lang không khỏi có chút xấu hổ, trong tay chỉ nghe thấy một tiếng thật nhẹ: "Muốn." Mặt càng thêm đỏ hồng một khoảng, thân thể nghiêng một cái, chớp mắt đã bị nàng đặt dưới thân, nghe nàng nhỏ giọng nói với mình: "Lâm Lang, ta vẫn luôn có cảm giác, có lẽ kiếp trước chúng ta đã quen biết nhau, nếu không lúc trước vừa gặp nàng, ta cũng không như bị hớp mất hồn." Lâm Lang xấu hổ, căn bản không dám liếc mắt nhìn nàng chút nào, cắn nhẹ môi, trong lòng khẩn trương không ngớt, loạn thành một đoàn, tùy ý để nàng quấn lấy mình, chẳng mấy chốc như bay lên trời cao...

Vào ngày tiếp theo, trời vừa sáng hai người đã bắt tay vào bắt đầu đi tìm Long Môn Tuyền, chẳng qua bờ biển Đông Hải dài rộng như vậy, Long Môn Tuyền nằm ở đâu cũng không ai nói rõ được, hỏi ngư dân ở thôn lân cận thì ai cũng không biết, tìm mãi mà một chút manh mối cũng không có, Lâm Lang không khỏi có chút phiền não, oán giận nói: "Thủy Tâm muội thật là, sao không viết rõ địa điểm ra luôn, chứ thế này chúng ta biết đi đâu mà tìm?" Thanh Vũ cẩn thậy suy nghĩ rồi nói: "Có thể là nàng không tiện nói. Ta từng được nghe kể một cố sự, truyền thuyết kể rằng ở bên bờ Đông Hải có một tòa『 Long Môn 』, hàng năm cứ mỗi khi thủy triều lên cá chép sẽ theo cửa sông Trường Giang bơi vào trong biển để vượt『 Long Môn 』, vượt qua thì thành rồng, còn không vẫn là cá,『cá chép vượt Long Môn』chính là chỉ chuyện này,『 Long Môn 』có thể là Long Môn Tuyền mà chúng ta muốn tìm không?"

Lâm Lang nghe vậy đáp: "Mặc dù chỉ là truyền thuyết nhưng chúng ta vẫn nên thử một chút, nếu là cá từ cửa sông Trường Giang bơi qua để vượt Long Môn, vậy điều này hẳn là ám chỉ『 Long Môn 』ở cửa sông Trường Giang, chúng ta nhanh đi thôi." Thanh Vũ gật đầu, hai người dọc theo bờ biển đi lên hướng Bắc, đi chưa được nửa ngày thì tới địa điểm nước sông chảy vào biển.

Nhìn mảnh đất hoang tàn vắng vẻ này, hai người không khỏi thắc mắc, không thể tưởng được ở xung quanh này ngay cả một hộ dân đều không có, vậy rốt cuộc suối nước ở đâu được chứ? Hai người đành liếc nhau nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Chia ra tìm." Lập tức cẩn thận tìm kiếm ở vùng quanh cửa sông.

Tìm ròng rã cả một buổi chiều, mắt thấy mặt trời cũng sắp xuống núi, hai người mệt mỏi đến tay chân nhũn ra, cùng tiến lại tựa lưng vào nhau ngồi bệt trên mặt đất, Lâm Lang cơ hồ mệt không đứng lên nổi, gối đầu lên bụng Thanh Vũ chẳng muốn trở mình, Thanh Vũ nằm trên một tảng đá lấy lưng bàn tay che mắt đang chuẩn bị chợp mắt một lát, đột nhiên, thân thể như chợt xông ra một cỗ sức mạnh, bật người ngồi dậy gọi Lâm Lang nói: "Phía dưới tảng đá này có tiếng nước chảy!"

Lâm Lang bị nàng làm cho giật mình, lúc nghe rõ nàng nói gì cũng nhịn không được trở nên hăng hái, tảng đá này có kích cỡ tương đương một căn phòng muốn nâng lên có chút khó khăn, tảng đá lớn như thế hai nàng làm sao đẩy ra được? Vết thương trên người Thanh Vũ vừa mới tốt lên, nhỡ làm vết thương rách thêm thì sao? Đang lúc lo lắng thì thấy oan gia này đã dùng ngón tay đâm một lỗ nhỏ trên tảng đá, tiếp đó lại mượn liễu diệp phi đao của nàng, hít một hơi thật sâu, nâng tay chém mạnh một nhát xuống ngay lỗ nhỏ, tảng đá lớn lập tức bị gọt mất một nửa lăn lông lốc sang một bên, một nửa còn lại cũng dùng phương pháp tương tự, sau vài lần tảng đá đã bị chẻ thành mấy khối, hai người không cần mất nhiều sức liền nâng được hòn đá dưới cùng ra.

Sau khi tảng đá được nâng lên, dưới nền đất lập tức tỏa ra một làn sương mù, Lâm Lang cẩn thận từng tí một ló đầu thăm dò, nguyên lai phía dưới tảng đá thật sự có một suối nước đang sôi trào cuồn cuộn, hơi nóng bốc lên ùng ục, ngay cả ném một quả trứng gà xuống dưới cũng tức khắc bị luộc chín, người nào đi xuống dưới căn bản là đang tìm cái chết.

Lâm Lang khẩn trương co rúm lại, ngăn Thanh Vũ nói: "Suối nước này quá kỳ lạ, nước nóng như vậy ai mà xuống được? Bằng không chúng ta đi ra chờ nước nguội một chút?" Thanh Vũ nói: "Nếu như chờ nước suối nguội lại chỉ sợ sẽ không còn hiệu quả, Thủy Tâm muội đã nói Long Môn Tuyền có thể giúp ta trừ châm vậy thì nhất định không sao."

Nàng cắn răng, cởi bỏ quần áo chuẩn bị bước xuống, Lâm Lang ngăn nàng lại nói: "Thủy Tâm muội chỉ nói Long Môn Tuyền có thể phá Ngũ Hành châm, nhưng lại không nói dùng như thế nào, nói không chừng chỉ cần uống mấy hớp thì sao?" Thanh Vũ nghi ngờ liếc mắt nhìn suối nước, lấy ống đựng nước tùy thân ra, nghiêng người múc chút nước đổ vào ống, ngửa đầu uống mấy hớp, yết hầu bỏng đến muốn bốc khói, hai người đợi một canh giờ, một chút cảm giác nàng cũng không có, không làm gì được đành phải buông ống nước xuống, nói với Lâm Lang: "Xem ra chỉ có thể tiến vào rồi." Lâm Lang bĩu môi gần như sắp khóc, Thanh Vũ ôm chặt nàng an ủi: "Đừng lo mà, ngay cả cá trong sông cũng dám nhảy vào, một người lớn như ta há lại không dám? Chờ ta lấy hết châm trong cơ thể ra, sau này chúng ta sẽ không phải lo lắng gì nữa, cùng nhau vui vẻ trải qua ngày tháng tốt lành, được chứ?" Lâm Lang đành phải khẽ gật đầu, trơ mắt nhìn nàng cẩn thật từng chút một bước xuống suối nước, lúc vừa mới giẫm vào trong nước, tâm nàng không khỏi vọt lên tận yết hầu.

Thanh Vũ mới vừa chạm vào suối nước, làn da đau đớn như bị cháy rụi, phải một lúc lâu mới bắt đầu hơi thích ứng, thân thể chậm rãi chìm vào trong suối nước, giống như bị lửa rèn thiêu đốt đau đớn gần như sắp ngất tới nơi, thiếu chút nữa cắn nát một cái răng. Thời gian từng chút một lặng yên trôi qua, chỗ đau trên thân thể cũng chầm chậm biến mất, toàn thân như được thanh lọc, dần trở nên thoải mái dễ chịu, trên vai trái có cảm giác như kim châm, Thanh Vũ vô thức vận công bức chút nhói này ra bên ngoài từng chút một, thời gian như đã trôi qua hơn một năm, thời điểm thứ này gần ra tới bề mặt làn da, Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, dùng hết sức mạnh toàn thân vận công mạnh mẽ ép ra, phía vách đá truyền đến một tiếng vang nhỏ trong vắt, một cây cương châm đỏ rực bắn ra, cắm vào trong khe đá, cả người lập tức dâng lên một sự dễ chịu nói không nên lời, loại cảm giác giống như năm đó hút được công lực của yêu hồ lần nữa hiện lên, lúc này đột nhiên Thanh Vũ hiểu rõ được một việc, Thủy Tâm từng nói tinh huyết của Hỏa hồ có thể phá Mộc hành châm, năm đó Cơ Thập Tam bắt nàng vào động, trong lúc vô tình đã giúp nàng phá một cây châm, đây thật sự là trong cái rủi có cái may*! Trong lòng không kìm được muốn cười to một tràng, trên người chợt nhẹ, lại "soạt ——" một tiếng bay vọt ra khỏi mặt nước, ngay cả Thanh Vũ cũng cả kinh không hiểu gì, chỉ trong chớp mắt mà sao bản thân như đổi một bộ thân thể khác.

Lâm Lang còn đang ghé vào suối nước nhìn Thanh Vũ, bỗng nhiên thấy trong suối nước bừng lên một áng hồng quang, một tiếng vang lên, sau đó oan gia này thế mà đã lơ lửng giữa không trung, dọa cho nàng ngồi bệt xuống, Thanh Vũ vội vàng hạ xuống, ôm nàng lên vội vã hỏi: "Bị ngã sao? Có đau không?" Lâm Lang xoa eo, nhìn Thanh Vũ một thân trắng noãn như ngọc đứng trước mắt, vết thương toàn thân đều đã biến mất không chút dấu vết, nhịn không được "hì" một tiếng nở nụ cười, trong mắt lại ầng ậc nước mắt, ôm chặt lấy nàng không nỡ buông ra.

"Nha đầu ngốc, sao vừa khóc đó rồi lại cười đó?" Thanh Vũ vuốt tóc nàng nhẹ nói, ngắn ngủi một canh giờ lại tựa như đã qua nhiều năm, lúc đầu mới vừa bước vào suối nước nàng còn tưởng bản thân sắp chết đến nơi, vẫn may, ông trời có mắt, không chỉ lưu lại một cái mạng cho nàng còn để yêu lực của nàng tăng hơn, từ nay về sau nhất định phải bảo hộ người trong ngực này thật tốt, không để nàng phải lo lắng sợ hãi nữa, nhất định phải đem thứ tốt nhất trên đời này không thể không nâng hai tay đưa đến trước mặt nàng.

Lâm Lang lau mắt, bĩu môi hỏi: "Thân thể tốt hơn chút nào chưa? Có phải rút được Hỏa hành châm ra rồi không?" Thanh Vũ gật đầu, nâng tay nàng lên đặt ở bên môi hôn lấy hôn để, lúc này Lâm Lang mới nhìn rõ, môi của oan gia này có vẻ đỏ tươi hơn vài phần, nàng dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn lại lần nữa, trong lòng không chắc có phải bản thân đã quá đa nghi rồi.

Thanh Vũ nâng mặt nàng lên hôn một cái, hào hứng nói: "Kế tiếp chúng ta đi Tu Di phong đi." Lâm Lang suy nghĩ nói: "Chưởng môn Tu Di phong là Thiên sư Tấn Hồng, chỉ sợ ngài ấy sẽ không tùy tiện giao đất ngũ sắc cho chúng ta." Thanh Vũ hơi ngừng một lát nói: "Tấn Hồng là sư phụ ta, năm đó mẹ ta đã từng là đệ tử của Tu Di phong, nếu ta quỳ xuống cố gắng cầu xin, chắc là ông ấy sẽ đáp ứng..."

Lâm Lang gật nhẹ đầu, hai người cùng nắm tay nhau tiếp tục chạy theo hướng đến Tu Di phong.

--------------------------------------

*Nguyên văn: tái ông mất ngựa sao biết không phải là phúc.

Điển tích về 'tái ông thất mã':

Chữ "Tái" là chỉ vùng biên giới.

Nguyên ý là chỉ ông già ở biên giới bị mất ngựa. Đây cũng có ý ví về sự tổn thất chỉ là tạm thời, có thể do đó mà được lợi càng lớn hơn.

Câu thành ngữ này xuất xứ từ " Hoài nam tử - Nhân gian huấn ".

Ngày xưa, ở miền biên giới phía bắc có hai cha con. Một hôm, con ngựa quý của người con trai bị lạc ra ngoài biên giới mà tìm mãi vẫn không thấy, anh ta tỏ ra rất sốt ruột. Bà con hàng xóm thấy vậy đều đến an ủi anh. Nhưng người cha lại thản nhiên nói rằng: "Mất ngựa biết đâu lại là một việc tốt". Mọi người nghe vậy đều cảm thấy khó hiểu.

Ít lâu sau, con ngựa đột nhiên trở về, hơn nữa còn dẫn theo một con tuấn mã. Bà con hàng xóm được tin đều đến chúc mừng và công nhận lời nói của ông cụ là rất có lý. Nhưng không ngờ ông cụ lại tỏ ra chẳng vui chút nào và nói rằng: "Đây biết đâu lại là một việc xấu ?", mọi người nghe xong đều không hiểu ra sao. Sự việc sau đó lại lần nữa chứng minh lời nói của ông cụ là đúng. Vì người con trai rất thích con tuấn mã, hàng ngày thường cưỡi ngựa đi chơi. Một hôm, anh ta chẳng may bị ngã ngựa què chân. Bà còn hàng xóm sang thăm thì cụ già lại nói rằng: "Bị què chân đã chắc gì là việc xấu".

Quả nhiên, một năm sau, quân Hung Nô ở phía bắc đến xâm lấn, thanh niên trai tráng địa phương đều ra đi đánh giặc, phần lớn đều bị tử trận. Còn người con trai vì què chân không thể ra trận, nên đã bảo toàn được tính mạng .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play