Kết quả xứng đôi hai tuần sau mới có, cho nên ngắm mấy nhóc bánh bao xong Thi Yến và Thi Dã liền không có chuyện gì để làm. Công tác những ngày gần đây của Thi Dã cũng vì hắn đang ở trong thời kỳ đặc thù mà bị phân cho người khác, thế nên cũng được tính là người nhàn nhã. Cả hai rảnh rỗi, chỉ đành bước lên xe về nhà.
Thi Dã tùy ý để Alpha nghịch ngón tay của hắn.
“Em có nguyện vọng đi học ở trường nào không?”
Thi Yến dừng động tác lại, lắc lắc đầu.
“Chưa, tiên sinh.”
“Không có thích trường nào sao, hay cảm thấy bọn họ chưa đủ tốt. Nếu vậy chúng ta lại đi xem thêm những trường khác?”
Ngày hôm trước hắn mua cho Thi Yến một thiết bị đầu cuối, sau đó gửi thông tin của vài học viện cho cậu, kỳ thực chính là muốn để cậu tự mình lựa chọn một trường.
“Không phải, tiên sinh.”
Thi Yến mò đến lòng bàn tay mềm mại của Omega.
“Những trường ngài chọn giúp em đều rất tốt, chỉ là em không được thông minh cho lắm.”
Thi Dã không vui, rút tay lại cho Alpha bên cạnh ăn bơ. Thi Yến đợi một lát, không ngờ ngài thượng tá vẫn tiếp tục trầm mặc. Cậu suy nghĩ một chút lời mình vừa mới nói.
“Tiên sinh, ngài giận sao?”
“Kỳ thực, không phải em không muốn đi học, chỉ là em cảm thấy em được ở cạnh ngài đã là rất tốt rồi.”
Thi Yến ngẫm nghĩ một chút, có lẽ ngài thượng tá cảm thấy cậu quá xoi mói, vì thế mà có chút không thích. Nào ngờ rằng lần này Thi Dã càng không vui hơn, sờ cũng không cho sờ, nhét tay vào túi quần không cho Thi Yến chạm. Hắn cau mày, sự ghét bỏ thể hiện rõ trên mặt.
“Tại sao em lại nói những lời như vậy?”
Hắn né tránh bàn tay của Alpha.
“Em sợ mấy trường đó không đủ tốt thì chúng ta đi tìm trường tốt hơn, sợ không theo kịp chương trình học thì chúng ta tự học ở nhà. Nhưng mấy lời vừa nãy em nói thì sao?”
Thi Dã dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em lúc nào cũng vậy, chỉ biết nói mấy lời tự ti.”
Lúc này Alpha bên cạnh mới phản ứng được vì sao Omega của cậu lại không vui. Thời điểm này Thi Yến cũng không ngại người tài xế ngồi hàng ghế trước nữa, trực tiếp ôm Omega vào lòng.
“Em sai rồi, tiên sinh.”
Ngài thượng tá vẫn làm lơ cậu, nhìn chăm chú phong cảnh ngoài cửa sổ. Thi Yến cũng biết mình tự ti quá mức.
“Sau này em sẽ không nói như vậy nữa, có được không?”
Ngài thượng tá nghe cậu nói, xoay người nhìn vào mắt Thi Yến.
“Tiểu Yến, đây không phải là vấn đề có nói những câu đó hay không. Ta vẫn luôn nói với em, em rất ưu tú, sau này sẽ càng trở nên ưu tú hơn, em nhất định đừng xem thường bản thân mình.”
Thi Yến xoa xoa thắt lưng Omega.
“Được, em sẽ không đánh giá thấp bản thân mình, cũng sẽ không nói những câu như thế nữa. Em sẽ trở nên tài giỏi như ngài nói, tiên sinh đừng giận em nữa được không?”
Cậu dịu dàng hôn vành tai Thi Dã.
“Tiên sinh, em biết sai rồi.”
Ngài thượng tá vẫn còn chút rầu rĩ không vui, thế nhưng không có trốn tránh động tác của Alpha nữa, yên lặng ngồi trên đùi Thi Yến không nói gì. Thi Yến liền nặn nặn ngón tay ngài thượng tá.
“Tiên sinh.”
Vẫn không được đáp lại, chỉ đành đánh bạo xoay đầu ngài thượng tá qua, áp lên đôi môi mềm mại hôn một cái.
“Em biết sai rồi, đừng không để ý đến em nữa mà.”
Thi Dã làm sao chống đỡ được Alpha làm nũng, nháy mắt mấy cái, rầu rĩ đáp một tiếng ừm. Thi Yến bị trả lời cho có lệ cũng không có không vui, nhẹ giọng nói:
“Vậy về nhà từ từ dạy em, có được không?”
Thi Dã giật giật ngón tay.
“Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT