*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Mạc Điềm

Cre hình ảnh: On pic

- --------------------

Nhậm Diệc nhìn mặt của Cung Ứng Huyền, sững sờ mất một lúc.

Cung Ứng Huyền lại không để ý đến anh: "Phi Lan, anh đưa em về nhà."

Cung Phi Lan cúi đầu không nói lời nào.

"Em đến chỗ anh trước, anh sẽ nói chuyện với cô."

"Có cái gì để nói chứ." Cung Phi Lan cười nhạt, "Dù cho em không trở về nhà cả đời, mẹ cũng sẽ không biết."

"Theo anh trở về trước." Cung Ứng Lan liếc Nhậm Diệc một cái, "Loại địa phương này về sau em không không cần đến nữa."

Nhậm Diệc lấy lại tinh thần, nghĩ thầm, tướng mạo chói mù như thế, tính cách sao lại khiến người ta ghét thế này.

"Cái gì gọi là "loại địa phương này"?" Hai tay anh khoanh trước ngực, khiêu khích nhìn Cung Ứng Huyền, "Nơi này, là trung đội PCCC đặc vụ của đội cứu hỏa Phượng Hoàng khu vực Hồng Vũ thành phố Thiên Khải, là nơi bảo vệ an toàn tính mệnh và tài sản của nhân dân trong chu vi 12 km2, cậu có ý kiến gì với "loại địa phương này" không?"

"Nơi này, là một nơi không đạt tiêu chuẩn hợp vệ sinh, cùng một đám người không đạt tiêu chuẩn hợp vệ sinh."

Cung Phi Lan đứng lên: "Anh họ, đừng nói nữa."

"Con mắt nào của cậu thấy chúng tôi không đạt tiêu chuẩn hợp vệ sinh? Mỗi ngày tôi đều tắm đó." Nhậm Diệc trừng mắt với Cung Ứng Huyền, "À, thật ngại quá, tôi không dùng cồn tắm rửa, không phù hợp với tiêu chuẩn vệ sinh của ngài rồi."

"Trung đội các anh có bao nhiêu người?"

"42, sao thế? Cậu muốn mỗi một người đều phải "tiêu độc" à."

"Xem như tiêu chuẩn hợp vệ sinh cần lấy mẫu thử kiểm tra, anh chỉ là một phần bốn mươi hai, quả thực không đủ để làm số liệu tạm thời, thế nhưng với tư cách trung đội trưởng của cái trung đội này, anh đại diện cho tiêu chuẩn bình quân của đoàn thể anh lãnh đạo." Cung Ứng Huyền càn quét Nhậm Diệc từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng, "Giày của anh cũng có thể lấy làm mẫu vật cho sinh thái của khu vực đường Phượng Hoàng rồi."

Nhậm Diệc theo bản năng nhìn thoáng qua giày của mình, có chút bẩn. Trong lòng anh thầm mắng một câu, nhảy khỏi cái ghế đứng bật dậy, "Con người cậu có phải không được bình thường đúng không hả."

"Anh trước tiên thử định nghĩa từ "bình thường" xem."

"Anh họ." Cung Phi Lan đẩy Cung Ứng Huyền lui về sau một cái, "Em với anh đi về, bây giờ đi liền." Cô nhìn Nhậm Diệc, vẻ mặt áy náy, dùng khẩu hình nói "Xin lỗi."

"Cậu là tới đây bới lông tìm vết sao? Tôi từng đắc tội cậu? Hay là cậu đối với ai cũng là cái đức hạnh bảo thủ này?" Nhậm Diệc cả giận nói, "Tôi cứu em gái cậu, cậu không cảm ơn tôi cũng chưa tính, thái độ còn kém như thế?"

Cung Ứng Huyền cau đôi mày kiếm: "Anh cứu em gái tôi, cũng không phải tôi, tại sao tôi phải cảm ơn anh?"

"Cậu..." Nhậm Diệc giận đến muốn đánh người, "Coi dù không cảm ơn tôi, cậu cũng không thể tùy ý bêu xấu tôi đi, giờ đúng lúc người trong cuộc đang ở đây, Phi Lan, em có lời gì cần phải nói cho anh trai em không?"

Cung Ứng Huyền cúi đầu nhìn Cung Phi Lan, Cung Phi Lan tủi thân bĩu môi một cái: "Anh ấy không phải bạn trai em."

Nhậm Diệc vung tay: "Nghe rõ chưa?"

Cung Phi Lan lại nói một cách chắc chắn: "Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày anh ấy sẽ trở thành bạn trai của em."

"Anh ta sẽ không." Cung Ứng Huyền kéo Cung Phi Lan muốn đi.

"Cậu đứng lại đó cho tôi." Nhậm Diệc cao giọng nói.

Cung Ứng Huyền dừng chân lại, mặt không biểu cảm nhìn Nhậm Diệc.

"Cậu cũng nghe thấy rồi đó, có phải cậu nên nói xin lỗi vì hiểu lầm tôi, còn chạy đến nhà tôi chất vấn không?"

"Trên lý thuyết thì đúng."

"...Vậy thì xin lỗi đi chứ."

"Nhưng tôi không muốn."

Nhậm Diệc trợn trừng mắt, "Cậu... không phải là... cậu biết rõ mình đã sai, sau đó lại không muốn nói xin lỗi với tôi?"

"Đúng." Nét mặt Cung Ứng Huyền hết sức bình tĩnh như thường, một bộ thản nhiên anh có thể làm gì được tôi.

Nhậm Diệc dùng sức hít ngược một hơi, dùng tu dưỡng cả đời nhịn xuống việc ở trước mặt trẻ vị thành niên chửi thề, anh gật đầu, vẫy vẫy tay với hai người: "Đi, đi nhanh lên."

Cung Phi Lan nói to: "Nhậm đại ca, xin lỗi..."

Cung Ứng Huyền kéo Cung Phi Lan, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Nhậm Diệc vuốt mặt một cái, cảm thấy lửa giận trong ngực không ngừng tăng vọt lên, anh quay cái ghế lại, nhằm vào cái nệm "bốp bốp bốp" đánh vài quyền.

- ---

Nhậm Diệc giận đến mức cơm tối cũng không ăn, làm tổ trong ký túc xá của mình nghe nhạc, bình thường anh tương đối thích nghe rock and roll, rap các loại, hôm nay lại phá lệ nghe mấy bài nhạc nhẹ thư giãn.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, điện thoại kêu lên, Nhậm Diệc nhìn thoáng qua màn hình, là Phó Khải, anh ấn phím trò chuyện xuống, uể oải "A lô" một tiếng.

"Nhậm Tứ Hỏa*, cậu làm sao vậy?"Phó Khải trêu ghẹo nói: "Yếu thế."

*Tên Nhậm Diệc, chữ燚 được ghép từ 4 chữ Hỏa火

"Cậu mới "yếu" ấy, có việc gì."

"Cậu còn hỏi tớ có việc gì? Buổi chiều cậu sốt ruột cuống đít hỏi tớ lấy số điện thoại của Cung Ứng Huyền, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cậu lại có quan hệ với cậu ta?

"Nói ra rất dài dòng."

"Nói ngắn gọn."

Nhậm Diệc lười biếng đem sự việc tóm tắt một lần.

"Wow, không hổ là mẫu nam từng chụp ảnh tuyên truyền cho đội PCCC, mị lực vô biên nha."

"Bây giờ tớ không có hơi sức chém gió với cậu, buổi chiều hôm nay thằng ngốc kia khiến tớ tức chết đi được, rốt cuộc hắn từ hành tinh nào tới vậy? Lực lượng cảnh sát các cậu thiếu thốn tài nguyên như thế sao, người gì không ra người chó không ra chó cũng tuyển vào sao?"

"Ây da, làm cảnh sát nhiều năm như thế, nói thật, hắn là người không có khả năng làm cảnh sát nhất mà tớ từng gặp."

"Vì sao?"

"Nghe nói nhà hắn là làm công nghiệp hóa chất, có tiền muốn chết, mấy năm nay liên tục quyên góp thiết bị cho khoa giám định hình sự và khoa điều tra hỏa hoạn lên tới hơn một trăm triệu* (cỡ 340 tỷ VNĐ =))), cậu nói loại người này tới làm hình cảnh làm gì chứ?"

"Hả? Tớ chỉ từng nghe nói quyên tiền lên đại học thôi, bây giờ quyên tiền còn có thể làm cảnh sát?"

"Nằm mơ gì đấy, người ta là thạc sĩ khoa trinh sát hình sự của Đại học công an, tiến sĩ hóa học của MIT* đấy."

*MIT (Massachusetts Institute of Technology) một trong những học viện danh giá hàng đầu của Mỹ nói riêng và thế giới nói chung, search google để biết mức độ trâu bò của trường này =)))

"Tiến sĩ? Hắn ta?" Nhậm Diệc kinh ngạc nói, "Hắn nhìn không lớn lắm mà."

" 24, 25 tuổi thì phải, chắc là nhảy lớp trên đại học."

Nhậm Diệc nhớ tới gương mặt như từng được Thượng đế chạm khắc mài dũa tinh tế kia, nhất thời có chút tiêu hóa không nổi thông tin này.

Những người IQ cao đều có tính cách tương đối cổ quái hả? Dù sao thì trên TV đều là diễn như thế. Nhớ tới điều này, trong lòng Nhậm Diệc hơi buông lỏng một chút.

"Cậu nói vì sao hắn lại làm cái nghề cảnh sát này? Tiền tiêu cả đời không hết, hắn có thể làm việc trong xí nghiệp của gia tộc, cũng có thể đi làm nghiên cứu học thuật, làm cảnh sát làm gì? Còn là hình cảnh vừa khổ vừa mệt vừa nguy hiểm?" Phó Khải cười khổ nói, "Dù sao mọi người cũng đều không thể lý giải được."

"Không có người nào hỏi hắn ư?"

"Cậu vừa mới giao đấu với hắn, cậu cảm thấy hắn là loại người nhàn rỗi không có chuyện gì thì lảm nhảm tán dóc với cậu sao?"

Nhậm Diệc từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, "Cũng đúng, bệnh thần kinh mà."

"Hắn đúng là rất cổ quái, thế nhưng cũng không vi phạm kỷ luật, hơn nữa thực sự có năng lực, dù sao thì, cậu cũng đừng chấp vặt với hắn nữa, hắn không có nhằm vào cậu, với ai hắn đều đối xử như thế."

Nhậm Diệc "xùy" một tiếng: "Anh đây không để bụng, chỉ mong em gái hắn không cần tới nữa, anh đây thèm trêu ai ghẹo ai chứ."

"Được rồi, đừng buồn phiền nữa, lát nữa cùng nhau uống rượu."

Cúp điện thoại, Nhậm Diệc nhớ lại mấy lời Phó Khải đã nói, vẫn tràn đầy cảm giác không chân thật như cũ.

Tại sao Cung Ứng Huyền lại muốn làm nghề cảnh sát này chứ?

- ----

Từ lúc đó, Cung Phi Lan không có gửi Wechat cho Nhậm Diệc nữa, cũng không có tới đội PCCC, Nhậm Diệc đoán chắc hẳn là cô bé đã tiếp thu dạy dỗ rồi, việc này cũng kết thúc tại đây.

Tuần này phải xuất cảnh hai lần, nhưng Nhậm Diệc đều không đi.

Việc xuất cảnh này, vô cùng bất thường, có đôi khi một hai tuần đều rất bình yên, có đôi khi một ngày phải ra ra vào vào mấy chuyến không ngừng nghỉ. Dưới tay anh có hai phó đội trưởng, các sự cố mang tính chất ít nguy hiểm, không phức tạp lắm đều do đội phó chỉ huy, anh đem người đi bồi dưỡng, bản thân cũng thoải mái chút.

Chiều hôm đó, ngay lúc Nhậm Diệc dự định về nhà thăm cha anh một chút, đột nhiên có tình huống báo động, một chiếc xe vận chuyển hàng hóa bị lật nghiêng, nhựa đường trên xe chôn vùi một chiếc xe con.

Nhậm Diệc dẫn theo ba đội chiến đấu, khẩn cấp chạy tới hiện trường.

Căn cứ vào quần chúng báo nguy, chiếc xe con vi phạm quy tắc chuyển làn với chiếc xe container, trong lúc chiếc xe container quá tải tránh né vội vàng dẫn đến bị lật nghiêng.

Tình huống hiện trường cực kỳ gay go, xe con bị xe container đè xuống dưới, nhưng xe container không có hoàn toàn lật qua, buồng lái hơi nghiêng bánh xe lơ lửng, nhựa đường trên xe gần như hoàn toàn bao phủ xe con, thậm chí còn rải vung vãi ra phạm vi mấy chục mét.

Tài xế xe container không có bị thương, nhưng hiển nhiên đã sợ đến choáng váng, ngồi xổm bên cạnh xe cảnh sát ôm đầu, vẫn không nhúc nhích.

Người xem náo nhiệt vây đầy chung quanh, dùng điện thoại di động không ngừng chụp ảnh.

Nhậm Diệc quan sát hiện trường, chân mày nhíu chặt.

Mấy năm nay tai nạn kỳ kỳ quái quái nào anh cũng từng gặp, nhưng tiếp xúc với nhựa đường vẫn là lần đầu tiên, trời nóng như vậy, nhiệt độ của những thứ nhựa đường này phỏng chừng không khác nước sôi lắm, nếu như người trong xe không có bị đè chết, cũng rất có khả năng đã ngạt thở hoặc là bị bỏng chết.

Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần còn có một cơ hội sống, bọn họ sẽ phải giành giật từng giây với tử thần.

Nhậm Diệc ra lệnh: "Đinh Kình, dẫn hai người đi giúp đỡ cảnh sát giao thông, kiểm soát đoàn người, Thôi Nghĩa Thắng, chuẩn bị tốt bình chữa cháy bột khô*, nhiệt độ nhựa đường cao rất có thể khiến cho dầu máy tràn ra đường bốc cháy, những người còn lại xẻng lên, xúc!"

"Rõ!"

Nhậm Diệc đem quần áo bảo hộ đang mặc cởi xuống, buộc vào ngang hông, trên người mặc áo ba lỗ trắng dáng vẻ gầy mà cường tráng, từ ngực bụng đến cánh tay, mỗi một tấc thịt bắp đều tràn đầy sức lực và đẹp đẽ.

Anh cầm lấy xẻng, bắt đầu xúc nhựa đường ra bên ngoài.

Ba đội chiến đấu đặc vụ, khoảng 20 người, ở dưới nhiệt độ mặt trời cao gần 40 độ, vung từng xẻng chữa cháy*, từng chút từng chút đem chiếc xe con từ trong đống nhựa đường đào ra ngoài.

Đỉnh đầu là mặt trời gay gắt, dưới chân là những viên nhựa đường nhiệt độ cao, Nhậm Diệc ước đoán nhiệt độ mà thân thể hiện tại của bọn họ cảm nhận được ít nhất là 50 - 60 độ. Mắt anh nhìn mồ hôi của mình lộp bộp rơi xuống bám vào nhựa đường khó ngửi, sau đó bị bốc hơi hầu như không còn trong nháy mắt.

Xúc được hơn nửa, Nhậm Diệc đã cảm thấy hai tay đau nhức không thôi, cũng có chút hoa mắt, anh thẳng lưng lên, uống một hớp nước, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe container lật nghiêng hơi hơi rung động, đè ép đống nhựa đường, phát ra âm thanh kít kít.

Nhậm Diệc sửng sốt một chút: "Chờ đã, đều dừng lại."

Các chiến sĩ đều dừng lại, từng đôi gò má của bọn họ đỏ bừng, thở hổn hển như trâu.

Nhậm Diệc đi xung quanh hiện trường một vòng, sắc mặt ngưng trọng.

Cao Cách nói: "Nhậm đội, làm sao thế?"

"Là đống nhựa đường này chống đỡ sức nặng của chiếc xe container, nếu như chúng ta xúc nhựa đường ra, xe container sẽ hoàn toàn đè lên trên thân xe con". Anh vốn muốn sau khi xúc nhựa đường ra, trước tiên đem người kéo ra ngoài, hiện tại xem ra vẫn phải giải quyết vấn đề về xe container trước đã.

Cao Cách quan sát tỉ mỉ một lần: "Chính xác, chúng ta phải đem xe container dời đi trước, mặt kia ghế phó lái của xe con còn không có bị chặn lại, người rất có thể vẫn còn sống.

"Đi lấy công cụ."

Cao Cách dẫn người lên trên xe lấy móc xích, dùng hai cái móc sắt móc lấy xe container, một phía khác móc lên xe bơm nước* cỡ vừa tải trọng 12 tấn của bọn họ.

Chiếc xe này là xe thường xuyên xuất cảnh nhất của bọn họ, bởi vì nhiều chức năng, thể tích lại không lớn, có thể tiến vào đường hầm tương đối hẹp, thích hợp cứu viện nhanh chóng.

Sau khi cố định tốt, tài xế lên xe, mạnh mẽ nhấn ga, mở đủ công suất, hiện trường phát ra âm thanh chói tai của bánh xe ma sát mặt đường.

Xe container được kéo lên một cách chậm rãi, chỉ nghe ầm một tiếng, bánh xe container rơi xuống đất.

"Tiếp tục xúc!"

Bọn họ sung sức đào hơn một giờ, giữa chừng còn nổi lên một mồi lửa nhỏ, nhưng rất nhanh liền bị dập tắt, cuối cùng cũng đào được chiếc xe con từ trong đống nhựa đường lên.

Một bên buồng lái đã bị đè hoàn toàn, máu thịt đỏ trắng và nhựa đường xanh đen trộn lẫn hỗn tạp cùng một chỗ, mơ hồ khó phân biệt.

Tôn Định Nghĩa kêu lên: "Nhậm đội, ghế phó lái có người!"

"Kìm thủy lực*! Nhanh!"

Tôn Định Nghĩa dùng kìm thủy lực khiến cửa xe biến dạng, cửa xe được mở ta trong nháy mắt, nhựa đường ầm một tiếng từ trong xe tuôn ra ngoài, còn có một người phụ nữ theo đó ngã xuống.

Tôn Định Nghĩa chặn đón lấy người, chỉ nhìn lướt qua liền lộ ra vẻ mặt không đành lòng, toàn thân bị bỏng diện tích rộng, cả người đỏ bừng như tôm chín, cậu cởi bao tay ra, dùng ngón tay đặt trên động mạch của người phụ nữ: "Còn sống!"

Nhậm Diệc nói: "Đưa người ra chỗ sạch sẽ, cẩn thận một chút, đừng dùng xẻng."

Mấy người chiến sĩ đeo bao tay, cẩn thận từng li từng tí xúc nhựa đường dưới thân người phụ nữ, sau cùng đem người mang ra ngoài.

Người phụ nữ phát ra âm thanh rên rỉ thống khổ.

Nhân viên cấp cứu đã chờ đợi từ lâu, người phụ nữ được đặt lên băng ca, đưa lên trên xe cứu thương.

Tôn Định Nghĩa lau mồ hôi một cái, nhìn Nhậm Diệc: "Cô ấy có thể sống không?"

Nhậm Diệc lắc đầu: "Đừng nghĩ việc này nữa, đưa một người khác ra ngoài cho xong việc."

Người ở vị trí ghế lái đã bị đè đến biến dạng, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng con người, da thịt gân cốt hòa với nhựa đường, mùi máu tươi hỗn tạp trộn lẫn mùi nhựa đường, hình ảnh đó, mùi vị đó, Nhậm Diệc sợ rằng suốt đời cũng không quên được.

Trong trung đội có một nửa là lính mới nhập ngũ không bao lâu, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, có một người trực tiếp ói ra.

Bọn họ cố nén cảm giác khó chịu, đem người dọn dẹp từ trong đống nhựa đường đi ra.

Khi trở lại trung đội thì mặt trời đã lặn, các chiến sĩ ngã người xuống gara, mệt đến nửa ngày cũng không đứng nổi, mỗi một người đều vừa bẩn vừa hôi, lại ít nhiều có chút bị bỏng nhẹ.

Nhậm Diệc đang nằm trên mặt đất nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên, có thứ gì đó lạnh lẽo dán vào mặt của anh, thoải mái cực kỳ.

Vừa mở mắt nhìn, là Khúc Dương Ba.

Nhậm Diệc nhận lấy chai nước trong tay Khúc Dương Ba, "chẹp" một tiếng, lại trả lại cho y, "Phục vụ không chu đáo thế này, nắp cũng không vặn mở."

Khúc Dương Ba cười cười, vặn nắp ra đưa cho anh: "Có cần tôi đút cho không."

Nhậm Diệc vươn tay: "Đỡ tôi đứng lên."

"Cậu quá bẩn, tự mình đứng lên đi."

Nhậm Diệc dùng bàn tay bẩn hề hề bắt lấy cánh tay trắng như tuyết của Khúc Dương Ba: "Anh cũng đừng học tên thần kinh kia chứ."

Khúc Dương Ba bất đắc dĩ đỡ anh đứng dậy.

Nhậm Diệc cầm lấy chai nước, ừng ực ừng ực một hơi uống hết một chai, dòng nước lạnh lẽo đi vào cổ họng, tạm thời mang đi sự khô khan như thiêu như đốt, anh cảm thấy tinh thần sức lực cũng đã trở về một chút.

"Tôi nghe nói, có người bị nhựa đường chôn?"

"Ừm, rất thê thảm, người ở hiện trường nói là xe con bất ngờ đổi luồng đường, đụng phải xe vận chuyển hàng hóa hạng nặng, còn điều khiển xe không đúng quy tắc, thật sự là... "

"Ít nhất là còn cứu được một người, đừng nghĩ nữa. Đúng rồi, ban nãy Tham mưu trưởng gọi điện tới, nói cục Công an Hồng Vũ có một vụ án, yêu cầu cậu đi giúp đỡ điều tra một chút, có liên quan với lần xuất cảnh hai tháng trước của cậu, ngày mai cậu đi qua đó một chuyến đi."

"Vụ treo cổ trên lan can nhảy lầu tự sát ấy hả?"

"Đúng, cảnh sát nghi ngờ khả năng không phải là tự sát."

"Được rồi, ngày mai tôi đi."

Khúc Dương Ba vỗ vai Nhậm Diệc: "Cực khổ rồi."

Nhậm Diệc mệt mỏi cười cười.

- ----

P/s: tự nhiên ngẫm nghĩ sau này truyện có ngược, công không theo đuổi được vợ chắc chắn là do khẩu nghiệp nhiều quá nên bị nghiệp quật ấy =)))

Một số chú thích:

*Bình chữa cháy bột khô: là một trong những thiết bị PCCC cơ bản mà các hộ gia đình nên trang bị. Bình chữa cháy thông thường có 2 loại, bình chữa cháy nén khí CO2 và bình chứa cháy bột khô. Xét về tính năng và ưu nhược điểm, bình chữa cháy bột khô có ưu thế hơn so với bình chữa cháy khí. Dưới đây là hình ảnh và cấu tạo của bình chữa cháy bột khô.



*Xẻng chữa cháy: là loại xẻng chuyên dụng để xúc cát dập lửa trong công tác PCCC, lưỡi xẻng được làm từ thép chuyên dụng, chịu được nhiệt độ cao.



*Xe bơm nước: chính là loại xe cứu hỏa thông dụng mà chúng ta thường thấy nhất, vì trang bị chủ yếu cho nó là những bình nước dùng trong công tác cứu hỏa.



*Kìm thủy lực: hay còn gọi là kìm cắt sắt thủy lực, dùng để cắt sắt và kim loại bằng hệ thống thủy lực cho kết quả cắt nhanh, an toàn. (nhìn thế này thôi chứ nó nặng tới hơn 4kg đấy)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play