*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời vừa mới hửng sáng, Nhậm Diệc đã chỉnh trang cà vạt và chế phục của mình trước gương, đồng thời tự ngắm mình trong đó. Anh diện một thân chế phục ngọn lửa xanh*, đội mũ vành xanh đan trắng, huy chương vàng đỏ được điểm tô hình bông lúa* cài trước ngực. Góc vuông bả vai của anh tựa dao gọt, vòng eo được vát gọn hơn cả tùng bách*, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn không giảm khí phách oai hùng.

Anh hít sâu một hơi, đeo kính râm lên. Ban tuyên giáo và truyền thông của tổng cục đã duyệt không chụp mặt anh, nhưng e là ngay cả có không chụp cũng khó tránh khỏi có khung hình để sót, bởi vậy anh vẫn che đậy một chút.

Sau khi chuẩn bị tất cả xong xuôi, anh nhìn về phía bàn của chính mình. Một tấm ảnh đen trắng 16 inch, cha anh mặc quân trang màu xanh rêu kiểu cũ*, hai bên trái phải ngực đeo đầy huân chương, vẫn đang ung dung mỉm cười.

Nhậm Diệc đi tới, cầm lấy bức ảnh, mỉm cười: "Lão Nhậm, từ nhỏ người ta đều bảo con giống cha. Con không chịu đâu, con thấy mình giống mẹ cơ, mẹ con xinh đẹp nên con mới đẹp trai như thế, ha ha. Nhưng mà, sau đó con lại phát hiện càng lớn mình càng giống cha thật."

"Cha nói rằng có thể có đứa con trai như con là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời mình, còn niềm kiêu hãnh lớn nhất của con, lại là có một người cha như vậy." Nhậm Diệc nói, viền mắt rưng rưng, anh chống trán mình lên bức ảnh của Nhậm Hướng Vinh, lẩm bẩm: "Đi thôi, con trai lại tiễn cha một đoạn đường."

Nhậm Diệc nâng ảnh chụp ngay ngắn ở trước người, đi xuống lầu. Trên thao trường đầy ắp chiến sĩ đang đứng, dáng vẻ kiên cường, xếp thành hàng lối chỉnh tề, thẳng tắp cứ như cây lao, mà đã đứng chừa ra không gian cho anh từ sớm. Cách đó không xa, xe cứu hỏa màu đỏ lẳng lặng đứng sừng sững, bên trên thang mây cột một tấm khăn lụa che màu trắng khẽ lay động. Phía xa xa, xung quanh đội PCCC đều là quần chúng vây xem, không ai gây ra tiếng ồn.

Nhậm Diệc bước ra cửa, tiếng hiệu lệnh dâng cao vang vọng trên thao trường tĩnh lặng: "Chào — —"

Các chỉ huy và chiến sĩ đồng loạt giơ tay lên.

Nhậm Diệc gật đầu, từng bước đều đặn nghiêm trang, kiên định tiến về phía trước.

Phía sau anh là sáu chiến sĩ cùng nâng quan tài, di thể của cha anh đã ở nhà tang lễ, ở trong quan tài được đặt những vật dụng ông thường dùng.

Đoạn đường kia cũng không dài lắm mà Nhậm Diệc lại đi với trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Anh đưa cha mình đi qua một con đường mà một đời ông đã đi qua vô số lần ấy, đi qua sự nghiệp, tín ngưỡng, vinh dự cùng sứ mệnh mà ông yêu tha thiết hơn cả.

Cuối cùng, anh đi tới xe cứu hỏa, để những người bạn già kia cũng đưa một đoạn.

Nhậm Diệc cẩn thận từng chút một ôm di ảnh của cha anh, quay lại gật đầu với Khúc Dương Ba ở đối diện. Những ngày qua, Khúc Dương Ba và Cao Cách giúp anh nhiều nhất, nhưng Cao Cách phải ở lại trực.

Khúc Dương Ba đáp lại bằng ánh mắt "Không phải nhiều lời".

Xe cứu hỏa lái ra từ trung đội, còn có hai xe công vụ theo đuôi. Quần chúng đứng hai bên đường đều lặng lẽ nhìn theo chiếc xe này, đại đa số bọn họ là hàng xóm láng giềng bên cạnh. Trung đội PCCC này chính là một phương thần hộ mệnh của bọn họ, cũng không ít người biết Nhậm Hướng Vinh, sau khi nhìn thấy truyền thông là tự động tới đưa tiễn ông.

Nhậm Diệc cúi đầu, chống cằm lên di ảnh của cha anh, trong đầu hỗn loạn.

Lúc lại ngẩng đầu, Nhậm Diệc lướt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mở miệng nói: "Có phải đi nhầm đường rồi không? Di chuyển lòng vòng xa như thế."

"Không phải đâu, Nhậm đội, còn có người muốn đưa tiễn nữa mà." Tài xế chỉ chỉ phía trước.

Nhậm Diệc quay đầu lại nhìn, là trung đội Loa Hạng Khẩu cách gần bọn họ nhất. Vương mãnh dẫn chiến sĩ xếp thành hàng đứng trước cửa trung đội, đưa mắt nhìn và chào xe của bọn họ từ xa. Xe cứu hỏa của bọn họ đang đứng giữa tường, thang mây vươn ra tới lối đi bộ, một mặt quốc kỳ đỏ tươi treo ở giữa, dùng nó làm chỗ treo cờ rủ.

Viền mắt Nhậm Diệc nóng rực.

Dọc theo đường đi, bọn họ đi quang qua gần mười đội PCCC, đều tới đưa tiễn mà không có ngoại lệ.

Nhậm Diệc ngồi trên xe, nước mắt từng giọt lã chã tuôn rơi, kính râm che khuất đôi mắt giàn giụa của anh, nhưng cũng không giấu nổi sự cảm động và nhớ nhung.

Cha, cha có nhìn thấy không.

Cha nhất định thấy được.

*Chú thích:

1. Chế phục ngọn lửa xanh: Là đồng phục kiểu mới của lính cứu hỏa Trung Quốc, mới bắt đầu thay từ ngày 9 tháng 11 năm 2018. Hình ảnh "ngọn lửa màu xanh" phản ánh đặc điểm nghề nghiệp và đặc điểm của đội này. Mọi người cũng nhớ các sắc độ của lửa đã được giải nghĩa trong các chương trước, trong đó màu xanh là nhiệt độ lửa cao nhất, nên đây cũng có nghĩa là mức độ nguy hiểm trong nghề cao nhất.

 Mọi người cũng nhớ các sắc độ của lửa đã được giải nghĩa trong các chương trước trong đó màu xanh là nhiệt độ lửa cao nhất nên đây cũng có nghĩa là mức độ nguy hiểm trong nghề cao nhất

Huân chương đỏ vàng có hình bông lúa:

Huân chương đỏ vàng có hình bông lúa

2. Tùng bách: Cây tùng và cây bách

3. Quân trang màu xanh rêu kiểu cũ:

 Quân trang màu xanh rêu kiểu cũ

- ----

Sau khi lễ tang kết thúc, Nhậm Diệc lê lết tấm thân uể oải trở về bệnh viện. Anh lo không có mình ở đây, Cung Ứng Huyền lại không ăn cơm. Trước khi đi, anh đã căn dặn rất nhiều thứ, nhưng cũng chẳng biết hắn có nghe vào không.

Lúc bấy giờ, tiến sĩ Bàng Bối đang ở trong phòng bệnh cùng Cung Ứng Huyền, trên bàn có trải mấy tờ giấy, hai người đang viết lách vẽ vời trên đó.

"Đội trưởng Nhậm." Tiến sĩ Bàng Bối chào hỏi, "Mệt muốn chết rồi nhỉ? Tôi cũng rất muốn đi bày tỏ lòng thành kính với lão đội trưởng, nhưng lại lo cậu ấy không ăn cơm nên không dám rời đi."

"Cảm ơn ạ." Nhậm Diệc gật đầu mỉm cười, đi tới, nhìn mấy bức tranh trên bàn. Những bức tranh ấy vô cùng trừu tượng, anh không phân biệt được là nội dung gì.

"Đây là phương thức biểu đạt của cậu ấy, phần lớn cũng không thể lý giả được rõ ràng." Tiến sĩ Bàng Bối rút bức tranh vẫn bị đè dưới tấm tay áo của mình ra, "Chẳng qua tấm này lại rất rõ."

Nhậm Diệc nhìn một chút, phía trên vẽ một người nho nhỏ mặc trang phục màu xanh lam, là anh sao? Anh quơ quơ bức tranh này trước mặt Cung Ứng Huyền, "Là anh à?"

Cung Ứng Huyền do dự, nhận lại tờ giấy kia, cầm bút lên lại bắt đầu tô vẽ, cuối cùng vẽ một đôi môi ở trên.

Nhậm Diệc lúng túng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, còn tiến sĩ Bàng Bối trầm tư một lúc, phát ra tiếng "Ồ".

Nhậm Diệc xoa đầu Cung Ứng Huyền: "Có ăn cơm ngon lành không đấy?"

"Tôi đã theo dõi cậu ấy rồi, cũng có ăn thật, nhưng không phối hợp như lúc có cậu." Tiến sĩ Bàng Bối thu dọn đồ đạc của mình, "Cậu ở cùng cậu ấy đi, tôi về khách sạn đây."

"Vâng, vất vả cho bác rồi."

"Đúng rồi, hôm nay tôi đã trao đổi với bác sĩ, tình trạng vết thương của cậu ấy khôi phục rất tốt, có thể xuất viện sớm."

"Vậy tốt quá rồi, còn thôi miên..."

"À, chúng tôi đang đợi nữ sĩ Cung về nước, cũng là hai ngày nay. Có một vài vấn đề trao đổi trực tiếp vẫn tốt hơn."

"Vâng."

Tiến sĩ Bàng Bối đi rồi, Nhậm Diệc chen lên giường, ghé sát vào Cung Ứng Huyền, kể chuyện cũ cho hắn.

Song Cung Ứng Huyền cứ thi thoảng lại rướn người qua, chủ động hôn anh. Nụ hôn kia khiến người ta cảm thấy vô cùng đơn thuần, không có chút mục đích nào muốn tiến thêm. Chỉ mỗi hôn thôi dường như cũng là cách giao tiếp tốt nhất, cứ như thể làm thế sẽ khiến mình thêm an tâm.

Mặc dù Cung Ứng Huyền không có tà niệm, Nhậm Diệc bị khiêu khích nhiều lần lại không thể không có. Anh nhớ lại lời tiến sĩ Bàng Bối từng nói, nét mặt già nua cũng hiếm thấy mà có chút ngượng.

Kể lại vài chuyện cũ xong, Nhậm Diệc lại nói chuyện lễ tang ngày hôm nay cho Cung Ứng Huyền, kể lại từng chi tiết nhỏ nhặt mà anh còn nhớ. Lần này anh không khóc nữa, mà cảm giác rất bình tĩnh, rất an bình.

Buổi tối ngày hôm ấy, Nhậm Diệc không ngủ trên giường kép của chính mình, mà chen chúc cùng Cung Ứng Huyền ở một tấm. Vì để tránh đụng đến vết thương ở chân của Cung Ứng Huyền, anh không dám áp quá sát. Ở khoảng cách một bả vai, hai người nhẹ nhàng nắm tay trong chăn, nắm đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi cũng không buông ra.

Nhớ lại hồi trước lúc bọn họ vẫn chưa liên hệ tâm ý, anh lấy cớ cùng xem phim mà chen chúc trong một ổ chăn với Cung Ứng Huyền. Sự ngọt ngào ám muội kia cẩn thận thăm dò từng chút một, là khát vọng muốn nói nhưng vẫn giữ trong lòng, đều là hồi ức vô cùng tươi đẹp trong đời.

Anh có rất nhiều hồi ức tươi đẹp, chúng đều liên quan tới người bên cạnh.

May mắn làm sao, bọn họ vẫn còn cơ hội để tạo dựng thật nhiều hồi ức đẹp đẽ nữa.

Đó là giấc ngủ an ổn nhất mà Nhậm Diệc đã cảm nhận trong gần hai tới ba tháng qua.

- --

Hai ngày sau, Nhậm Diệc nhận được một tin tức khiến anh phấn chấn - Trần Hiểu Phi đã tỉnh, cũng đã thoát khỏi cơn nguy kịch.

Dẫu về sau vẫn mất một thời gian dài để khôi phục, ít ra ông đã vượt qua ải đầu tiên.

Bây giờ anh vẫn chưa thể ghé thăm, chỉ có cảnh sát mới được vào hỏi, Nhậm Diệc ngồi chờ ngay bên ngoài.

Chờ sau khi Khưu Ngôn bước ra ngoài, Nhậm Diệc nói: "Đội trưởng Trần sao rồi?"

"Tôi cảm giác ông ấy sẽ ổn thôi. Ông ấy vô cùng kiên cường, đầu óc cũng rất minh mẫn."

Nhậm Diệc thở dài một hơi: "Vậy..."

"Trước vụ nổ, ông ấy đã nhận được một cuộc điện thoại. Chúng tôi sẽ truy xét, có tiến triển then chốt sẽ báo cho anh. Về phần ông ấy rốt cuộc có đáng nghi hay không, bây giờ tôi không có cách nào trả lời anh." Khưu Ngôn cho Nhậm Diệc xem qua điện thoại, phía trên là hình ảnh không mấy rõ nét từ camera, có một người đàn ông cao to mặc áo đen đang tiến vào cửa, bịt mặt, "Có khả năng đây là nghi phạm gieo bom, cũng chính là Tử Diễm."

"Tại sao cô lại cho rằng hắn ta chính là Tử Diễm? Không phải Tử Diễm có nhiều tín đồ lắm sao?" Tuy người này có hình thể phù hợp với Tử Diễm mà bọn họ thấy trong video, song chỉ có nửa người trên mà thôi, rất khó để phán đoán.

"Bây giờ thì không, bị chúng tôi tóm gọn và quét sạch rồi. Rất nhiều chuyện hắn ta phải tự lực cánh sinh, trả thù anh có lẽ là sự điên cuồng cuối cùng của hắn ta."

"Nếu chỉ vì trả thù, tại sao hắn ta lại đẩy tôi ra chứ, không phải hắn ta vẫn muốn giết tôi sao?"

"Không thể tìm hiểu tư duy của mấy kẻ biến thái này bằng ý nghĩ của người thường đâu, có thể hắn ta phát hiện như thế anh sẽ càng..." Khưu Ngôn có chút không đành lòng nói ra miệng, "Cũng có thể là bởi có anh ở đây, vài kế hoạch sẽ không thể thực hiện được, kiểu như cuộc gọi đã tách Trần Hiểu Phi khỏi lão đội trưởng."

"Cuộc gọi đã nói cái gì vậy?"

"Căn cứ theo lời giải thích của Trần Hiểu Phi thì đối phương tuyên bố phòng trà có bom, ông ấy bắt buộc phải tự mình đi thăm dò, không được phép nói cho bất kỳ ai."

"Có chứng cứ không?"

Khưu Ngôn lắc đầu: "Trần Hiểu Phi là trung đoàn trưởng PCCC, trong trường hợp không có chứng cứ đanh thép, chúng tôi không thể nghe lén ông ấy, bởi vậy trước hết chú trọng vào nguồn gốc của cuộc gọi kia."

Nhậm Diệc thở dài: "Phải rồi, lúc nào thì thỏa thuận mới được ký kết? Cuối tuần là Ứng Huyền được về nhà rồi."

"Sắp rồi." Khưu Ngôn nói, "Nữ sĩ Cung đã về nước, bà ấy sẽ trực tiếp gặp mặt tiến sĩ Bàng Bối ngày mai."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play