Khoang xe từng là nơi tình cảm của bọn họ nảy mầm. Nhậm Diệc là đất đai nhiệt tình màu mỡ phì nhiêu, còn Cung Ứng Huyền là hạt giống không động tâm ở bất cứ nơi nào, nhưng được bao bọc trong một khoang xe ấm áp và an toàn này, nói là lồng ấp hay nhà kính cũng được - cả hai đều đúng cả, liền nảy mầm.
Chuyện đã xảy ra là không thể ngăn được.
Sau khi rời khỏi khoang xe, bọn họ phải trải qua sóng gió, dẫn tới thương tích đầy mình. Khi trốn về trong khoang xe, được cảm nhận hơi thở và mùi hương của nhau, lại một lần nữa cảm giác được nguồn năng lượng nảy mầm rất đỗi ung dung, nhưng lại không gì ngăn nổi.
Hai người có thể cảm giác đối phương lúc này đang nghĩ gì, mà cũng vô cùng bình tĩnh.
Song Nhậm Diệc chọn cách im lặng, còn Cung Ứng Huyền lại chọn mở lời: "Anh còn nhớ không, trước đây chúng ta đã từng ngồi trong xe ăn cơm hộp."
Yết hầu của Nhậm Diệc khẽ chuyển động, mắt nhìn đèn giao thông phía trước.
"Xưa giờ em vốn không thích người khác tới gần mình. Nếu là ở nơi khác, em có thể né tránh anh, nhưng trong khoang xe lại chẳng có chỗ trốn. Nên dần dà, em đã quen thuộc với việc anh ở gần em như thế." Cung Ứng Huyền hơi nghiêng người về phía Nhậm Diệc, "Sau khi đã thành thói quen, lại không thể để anh xa rời em nữa."
Nhậm Diệc có chút phiền lòng. Cung Ứng Huyền nói đúng, ở trong khoang xe không có chỗ để trốn, anh thậm chí không dám nhìn bừa, nhưng hơi thở lại được bao trùm bởi hương thảo mộc thoang thoảng thuộc về riêng Cung Ứng Huyền, khiến anh không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
"Anh bảo rằng em có vấn đề, không sai, quả thật là thế. Em đã từng trao đổi với tiến sĩ Bàng Bối, em biết vấn đề của mình nằm ở đâu." Tầm mắt Cung Ứng Huyền rơi xuống đầu gối của chính mình, "Anh là một người lúc nào cũng đặt cảm xúc của người khác lên trên của mình, còn em lại hoàn toàn ngược lại, em thậm chí không buồn để ý cảm nhận của chính mình. Có cảm xúc, người ta sẽ biết đau lòng, vì thế hồi đầu khi nhà em có chuyện, em đã niêm phong mọi cảm xúc của mình lại, không giao lưu với bất cứ ai, ngăn người khác tiến vào cũng như bản thân bước ra. Phải gánh vác cảm thụ của người khác mệt mỏi quá, ngay cả bản thân mình, em còn chưa tự lo xong."
Nhậm Diệc hít sâu một hơi, trong lòng có một cơn đau nhói râm ran nổi lên, phải chăng Cung Ứng Huyền đã đánh trúng nhược điểm của anh? Anh ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Nếu cậu tự ý thức được vấn đề của bản thân, vậy đã từng nghĩ sẽ phải làm gì chưa?"
Lúc chờ đèn đỏ, Cung Ứng Huyền ngả đầu lên bả vai Nhậm Diệc: "Trước đây thì không, nhưng từ khi có anh, em muốn thay đổi mọi thứ. Em muốn bản thân bất luật là nơi nào cũng khiến anh yêu thích."
Nhậm Diệc xích người ra, ngồi thẳng lại.
Đầu Cung Ứng Huyền mất đi điểm tựa, không thể làm gì khác hơn là thất vọng lùi về. Hắn dùng ánh mắt miêu tả góc nghiêng của Nhậm Diệc một cách tỉ mỉ, nghiêm túc nói: "Bởi bất cứ đâu trên người anh cũng làm em yêu thích, em hy vọng anh cũng có được sự hài lòng như em vậy."
Nhậm Diệc mím môi, không hề trả lời.
"Em sẽ sửa, em vẫn luôn sửa, nhưng có lẽ vẫn chưa sửa được. Hãy cho em chút thời gian, em sẽ sửa thật tốt, đừng từ bỏ em." Ánh mắt Cung Ứng Huyền tha thiết rung động lòng người, có vẻ vô cùng chân thành và đơn thuần, bảo không tin cũng khó.
Nhậm Diệc thở dài: "Trước đây cậu cũng đâu có nói thế, đây là do ai dạy cậu vậy?"
"Chẳng ai dạy em cả, có rất nhiều lời em chỉ nói với mình anh."
"Ứng Huyền, cậu không thể lần nào cũng dựa vào dăm ba câu để lừa gạt tôi."
"Vậy anh muốn em làm gì?"
Nhậm Diệc ngập ngừng một lúc, quyết định nói bình thường: "Tôi hy vọng chúng ta có thể tách ra một thời gian, bây giờ tôi không nhìn ra khả năng hai ta có thể lâu dài. Một lần, rồi hai lần, có thể sẽ còn thêm nhiều lần khác, chẳng khác nào bom hẹn giờ, tôi sợ một ngày tôi sẽ hận cậu."
Cung Ứng Huyền cắn môi dưới: "Em không muốn tách anh ra đâu, nhỡ anh đi xa mãi chẳng về nữa thì làm sao bây giờ."
"... Tôi không thể bảo đảm gì cả."
"Anh không thể bảo đảm gì cả." Cung Ứng Huyền lặp lại câu nói này, không khỏi đau lòng, "Em thường xuyên cảm thấy, anh đối với em mà nói là một đời một kiếp, còn em trong lòng anh chỉ là một đoạn đường, bởi thế anh có thể từ bỏ, còn em thì không."
Tâm lý Nhậm Diệc căng thẳng, đột nhiên đánh tay lái, dừng xe ở ven đường, sau đó quay đầu nhìn Cung Ứng Huyền: "Cậu là đồ đạo đức giả vl, cái gì mà một người một kiếp, cái gì mà một đoạn? Trong một đoạn này tôi móc tim móc phổi ra để đối tốt với cậu, chẳng giữ lại chút gì, ông mày hơn ba mươi, không phải mười mấy tuổi, cậu biết một người hơn ba mươi tuổi có thể yêu một người bằng cả tấm lòng như mười mấy tuổi khó biết bao không? Vậy cậu đã đối xử với tôi thế đéo nào vậy? Ai dám ở bên người như cậu một người một kiếp!"
Một hơi trút cả những gì đang kìm nén trong lòng ra, Nhậm Diệc đột nhiên cảm thấy không khí tuần hoàn ra vào đều dễ thông hơn mấy lần. Những ngày qua anh đều cố gắng khiến mình xử lý một cách bình tĩnh, tuân thủ theo sự chỉ định của bác sĩ chỉ là một cái cớ thôi. Chỉ là anh sợ, anh sợ một khi đã có một lỗ hổng, tình cảm không vương tạp chất và không hề gìn giữ của mình sẽ lọt không sót gì.
Có một người mình yêu tha thiết, nhưng không ngại lừa dối mình, làm mình tổn thương, trên đời sao lại có chuyện ngang trái như vậy chứ.
Đôi mắt Cung Ứng Huyền ánh lên vẻ đau đớn rõ ràng, hắn khẽ nói: "Anh nhịn lâu lắm rồi phải không, muốn nói cái gì thì nói hết ra đi, không cần chịu đựng." Một Nhậm Diệc nổi nóng với hắn, buông lời cay nghiệt, ngay cả từng chữ có xuyên vào tim, cũng vẫn tốt hơn một Nhậm Diệc phớt lờ hắn.
"Tôi không biết còn phải nói gì nữa cậu mới hiểu được." Nhậm Diệc không muốn nói nữa rồi, anh phát hiện mình không thuốc nào cứu nổi. Chuyện đã đến nước này, anh vẫn không nỡ làm Cung Ứng Huyền tổn thương, nhưng lại cũng không thể để hắn làm mình tổn thương nữa.
Cung Ứng Huyền buồn bã nói: "Một người như em, phải chăng đã định trước là phải cô độc đến cuối đời?"
"... Ý tôi không phải vậy, có lẽ chỉ là chúng ta... Không hợp nhau."
"Đôi bên tình nguyện còn không hợp, sống chết có nhau cũng không hợp, em còn có thể hợp với ai được nữa?" Cung Ứng Huyền ngóng nhìn Nhậm Diệc không hề chớp mắt, vành mắt phiếm đỏ, "Cứ như anh nói đó, chẳng có ai tình nguyện bên em trọn đời trọn kiếp."
Nhậm Diệc tức giận quay mặt đi: "Cung Ứng Huyền, cậu đừng mẹ nó giả bộ đáng thương nữa đi." Một người khi hung dữ chẳng khác nào dã thú, tại sao lại giả vờ chỉ như một con mèo trước mặt anh!
Cung Ứng Huyền lại vươn tay ra bắt lấy cằm Nhậm Diệc: "Anh lại không dám đối mặt em rồi."
Nhậm Diệc gỡ tay Cung Ứng Huyền ra, khởi động xe lần nữa, lẩm bẩm trong miệng: "Đủ rồi, đủ rồi đấy, im ngay đi, nói thêm câu nữa thì xuống xe luôn đi."
Cung Ứng Huyền ngả lưng xuống ghế dựa.
Trong khoang xe tĩnh lặng một lát, Cung Ứng Huyền lại nói: "Anh còn thích em không?"
Nhậm Diệc trầm giọng nói: "Tôi đã bảo cậu im đi rồi."
"Anh trả lời xong câu hỏi này đã, em sẽ im ngay."
Nhậm Diệc không có cách nào trả lời. Ngay ở trước mặt Cung Ứng Huyền, anh vừa không thể nói dối, nhưng cũng không tài nào nói thật ra.
Đợi một lúc lâu, Cung Ứng Huyền cười nhạt, nói với vẻ mừng rỡ: "Anh còn thích em."
Nhậm Diệc sầm mặt, mắt nhìn về phía trước, yên lặng lái xe.
"Có đôi khi, em thực sự muốn giấu anh đi." Cung Ứng Huyền chăm chú nhìn Nhậm Diệc, ánh mắt như lang như hổ, nhưng giọng lại rất nhẹ nhàng, "Không bận lòng, cũng không quan tâm tới gì nữa, để anh trở thành của mình em thôi."
- --
Lái xe đến nơi, Nhậm Diệc nhanh chóng về số, rút chìa khóa, mở cửa, xuống xe, động tác liền một mạch, dường như chỉ cần ở thêm trong khoang xe kia thêm một giây nữa thôi sẽ chực nổ tung.
Cung Ứng Huyền đi theo, hắn đánh giá môi trường xung quanh: "Nơi này cũng được nhỉ, bảo đảm an ninh thế nào?"
"Cũng được."
"Chữa bệnh thì sao?"
"Cũng ổn."
"Em không nghĩ thế, cái camera kia hỏng rồi." Cung Ứng Huyền chỉ camera ở lối vào, "Lát nữa em đi khiếu nại, để bọn họ mau chóng thay mới."
Trước khi vào cửa, Nhậm Diệc đột nhiên dừng bước, nhìn Cung Ứng Huyền: "Đã gặp cha tôi thì đừng có nói gì linh tinh."
Cung Ứng Huyền cũng nhìn Nhậm Diệc: "Ý anh là sao?"
"Tự cậu biết rồi đấy." Nhậm Diệc đẩy cửa đi vào, tiến thẳng tới trước quầy lễ tân để vào sổ.
"Nhậm tiên sinh, mời anh theo tôi." Hộ công dẫn hai người đi về khu nhà ở, từ tòa nhà văn phòng này tới nhà ở phải đi qua sân trước, đây là khu vực cho mấy cụ già đi lại, có vườn hoa lớn, cũng có khu tập thể hình và giải trí. Lúc này đang ngày xuân hoa nở, nếu không phải đúng lúc ăn cơm tối thì hẳn là có rất nhiều người.
(*hộ công: nhân viên chăm sóc người già)
Bọn họ vừa mới tới vườn hoa đã nghe thấy tiếng ầm ĩ truyền tới từ xa xa, Nhậm Diệc quay đầu thì choáng tại chỗ.
Ấy vậy mà anh lại nhìn thấy cha anh đang cùng mấy hộ công đang giằng co trong vườn hoa, trong miệng mơ hồ kêu la gì đó, từ khoảng cách này cũng nghe không rõ lắm.
Nhậm Diệc lập tức chạy vọt tới.
Vừa tới gần nhìn thì Nhậm Hướng Vinh đang nâng một cái bình cứu hỏa trong tay, chốt an toàn đã bị kéo ra, bọt chữa cháy phun tung tóe đầy đấy, còn một bên lại có một chiếc thùng rác đã bị biến dạng. Mấy hộ công đang muốn giật lại bình cứu hỏa từ trong tay ông, nhưng cũng không dám.
"Đừng tới đây, mấy người làm gì thế!" Nhậm Hướng Vinh đi đứng bất tiện, chỉ là đứng thôi cũng đang phát run, nhưng tiếng quát lại sang sảng, "Mấy người cản trở lính cứu hỏa thi hành công vụ!"
Nhậm Diệc thầm than trong lòng, anh kêu lên: "Cha."
Mấy hộ công nhìn về phía anh: "Anh là người nhà à? Mau nghĩ cách đi."
Nhậm Diệc bước tới: "Cha, cha đang làm gì chứ, lửa đã dập rồi, cha để nó xuống đi."
"Đừng có tới đây, ở đây nguy hiểm lắm, ai cho tới mà tới." Nhậm Hướng Vinh tức giận đến đỏ cả mặt, nhấc bình cứu hỏa chỉ chực phun ra.
"Cha, làm gì có lửa nữa đâu, chỉ là một thùng rác thôi mà, đã dập được từ lâu rồi, cha nhìn đi." Nhậm Diệc cũng không dám giành lấy, chỉ sợ làm cha mình bị thương, chỉ có thể dỗ dành.
Cung Ứng Huyền đứng đằng sau lưng Nhậm Hướng Vinh, dang hai tay ra, đề phòng ông bị ngã.
"Mấy người thì biết cái gì, đây là mầm mống tai họa cho sự an toàn ở khắp nơi, đến điều tra đi, gọi điện cho Hiểu Phi, hệ thống phòng cháy ở đây là ai duyệt, nếu là tôi chắc chắn không duyệt." Nhậm Hướng Vinh đầy mặt lửa giận, nhìn tứ phía với vẻ không được bình thường.
Nhậm Diệc bất lực nói: "Đội trưởng Nhậm, có gì về tới trung đội rồi nói, cha đặt bình cứu hỏa xuống trước đã." Anh thấy hai chân cha mình run lên, chỉ biết đâu sẽ té ngã, trái tim đang đập thình thịch đột nhiên nảy lên, vô cùng căng thẳng.
Nhậm Hướng Vinh ôm bình cứu hỏa cứ như chiến binh cầm vũ khí trên chiến trường, làm thế nào cũng không chịu buông ra, chỉ cảnh giác nhìn xung quanh, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nhậm Diệc thận trọng tiếp cận, muốn lấy lại bình cứu hỏa từ tay Nhậm Hướng Vinh.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của một hộ công lại vang lên, mà tiếng chuông kia cũng khá giống với tiếng chuông báo động ở đội PCCC. Nhậm Hướng Vinh bất thình lình nhấc bình cứu hỏa lên, một tay cầm vòi, một tay ấn lên miệng, dùng một tư thế chuẩn xác nhất, nhanh chóng nhất mà bất cứ người lính cứu hỏa nào cũng từng được huấn luyện ngàn vạn lần, nhắm ngay thùng rác, bắt đầu xịt.
Nhậm Diệc đứng ngay bên cạnh, dù đã xoay người che mặt kịp thời, bọt cứu hỏa cũng chui vào khắp miệng mũi, khiến anh sặc mà không ngừng ho khan.
Cùng lúc đó, hai chân Nhậm Hướng Vinh mềm nhũn, đáp xuống mặt đất.
Cung Ứng Huyền và hộ công nhanh chóng đỡ lấy ông, đặt lại trên xe lăn, cũng thừa cơ giành lại bình cứu hỏa đã rơi xuống.
Nhậm Hướng Vinh sốt sắng nhìn khắp nơi: "Kiểm tra lại lần nữa đi, nhìn trên trần nhà, cả trong tường nữa."
Hai hộ công đẩy Nhậm Hướng Vinh đi, một người khác ân cần hỏi: "Nhậm tiên sinh, anh có ổn không? Anh đi rửa mặt súc miệng đi."
Nhậm Diệc lau mặt một cái, một tay trắng xóa, anh trân trân đứng tại chỗ, thậm chí còn không để ý tới khuôn mặt nhếch nhác kia.
Cung Ứng Huyền nói với hộ công kia: "Cô đi làm đi." Nói xong là lấy khăn tay từ trong túi ra, muốn lau mặt cho Nhậm Diệc nói, đau lòng nói: "Có bị hít phải không?"
Nhậm Diệc tránh ra, thấp giọng nói: "Tôi đi rửa ráy một chút."
Tay của Cung Ứng Huyền khựng lại giữa không trung, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT