Nhậm Diệc không thể xuất cảnh nhưng vẫn có thể chỉ đạo các chiến sĩ huấn luyện như cũ. Bởi vậy sau ngày trở về trung đội, anh lập tức dậy thật sớm, muốn trở lại nếp sống quen thuộc và quy củ kia.
Chẳng qua buổi thể dục buổi sáng mới qua được một nửa, chuông cảnh báo đã vang lên.
Âm thanh kia khiến toàn thân Nhậm Diệc phấn chấn đến từng lỗ chân lông, nhưng trong khoảnh khắc anh định chạy về gara theo bản năng, lại nhớ mình còn đang bị đình chức. Nghĩ đến đây, lòng anh khó tránh khỏi chút mất mát.
Trung đội đã trống vắng một nửa, Nhậm Diệc lại càng hăng say huấn luyện những người còn lại, đến giờ ăn cơm thì ai nấy đều không ngừng than thở.
Buổi chiều tự do hoạt động, Nhậm Diệc gọi một cuộc cho cha anh trước, sau đó chơi game một chút, mỏi mắt, nên ra sân sau làm việc trong vườn rau của bọn họ, kiểu gì cũng không để mình nhàn rỗi chút nào.
Đương nhiên anh cũng chưa quên lời căn dặn của bác sĩ, không làm việc quá sức.
Nhậm Diệc xới đất, còn Phượng Hoàng với Diểu Diểu chơi đùa ở một bên. Có ánh nắng ngày xuân sưởi ấm khiến trái tim người ta cũng trở nên ấm áp dễ chịu và thư thái, không muốn suy nghĩ gì cả, chỉ là hưởng thụ thời khắc này.
Ấy vậy mà không bao lâu sau, một chiến sĩ nhỏ lại chạy tới: "Nhậm đội, tiến sĩ Cung tới rồi."
Nhậm Diệc cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ tiếc nuối sự bình an rất đỗi ngắn ngủi này, anh hời hợt nói: "Cậu bảo cậu ta anh đang làm việc, dặn hôm khác trở lại đi."
"A?" Chiến sĩ nhỏ nghĩ thầm, sao đội trưởng của bọn họ với tiến sĩ Cung lại không ổn rồi?
"A cái gì mà a, đi đi."
"Vâng ạ."
Nhậm Diệc tiếp tục đào đất, nghĩ về loại rau hẹ hiện giờ vẫn là giống của Thượng Hải, nhưng lúc này tâm trạng đã rối bời.
Đợi không bao lâu sau, sau lưng có vài tiếng bước chân, vừa nghe đã biết không phải người của đội bọn họ. Bọn họ đều đi ủng đặc chiến, đế dày gân bò, bước chân trên mặt đất chắc chắn và vững vàng, còn tiếng bước chân này lại phóng khoáng, tao nhã, nhẹ nhàng, nếu đi cẩn thận thì còn chẳng nghe thấy, hiển nhiên là một đôi giày da thủ công còn đắt hơn cả lương tháng của anh.
Nhậm Diệc ưỡn thẳng lưng, quay đầu nhìn người vừa tới.
Từ sau ngày ấy, đây là lần đầu tiên Nhậm Diệc nhìn thẳng vào Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền đăm đăm nhìn Nhậm Diệc: "Bác sĩ hẳn là dặn anh nghỉ ngơi cẩn thận chứ."
"Việc này cũng đâu tính là gì."
Diểu Diểu "Meo" một tiếng, nhảy tới bên chân Cung Ứng Huyền, cọ lên cẳng chân của hắn.
Cung Ứng Huyền khom lưng bế Diểu Diểu lên, xoa xoa đầu của nó, tự nhiên nói: "Mấy ngày nay em bận túi bụi, trong một lúc đã bắt được nhiều người trong tổ chức như vậy, tra hỏi cũng đã xong rồi. Thanh Diễm có rất nhiều tư liệu trong máy tính, tuy đã bị gã tiêu hủy, nhưng Tiểu Đàm bên kia đang cố gắng khôi phục lại như cũ, nói chung thu hoạch lần này lớn lắm."
"Chuyện tốt nhỉ." Nhậm Diệc tiếp tục miệt mài xới đất lên.
"Trương Văn với Tử Diễm thì vẫn bị truy bắt, nhưng bọn chúng đã cùng đường mạt lộ, chạy không thoát đâu." Cung Ứng Huyền nói tiếp.
"Thế thì tốt."
"Vụ án nhà em, bây giờ..."
"Thật ra cậu cũng đâu cần nói với tôi những thứ này." Nhậm Diệc nói, "Cũng gần đây tôi mới phát hiện, những chuyện này hình như chẳng có liên quan gì đến tôi cả."
Ánh mắt Cung Ứng Huyền u ám: "Nhậm Diệc, anh có lý do để tức giận. Em cũng biết anh sẽ tức giận, nhưng em bắt buộc phải làm vậy, em muốn chờ sau khi tất cả kết thúc, em sẽ chân thành tạ lỗi với anh, xin lỗi."
"Lần trước đó cậu lợi dụng cha tôi, cậu xin lỗi, tôi tha thứ cho cậu. Đó là bởi tôi cho rằng không phải cậu cố ý, mà chỉ quá thiếu năng lực đồng cảm, không mấy am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, chỉ là lần đầu phạm phải sai lầm như vậy. Nhưng lúc này đây cậu lại cố tình, cậu biết tôi sẽ khó chịu biết bao nhiêu, còn cậu dường như chẳng mấy để tâm."
"Em để tâm!" Cung Ứng Huyền cắn răng, "Em không muốn anh bị cuốn vào trong chuyện này, em biết đó sẽ làm tổn thương anh, nhưng cũng còn rất nhiều chuyện em không thể nào lường trước được."
"Cậu bảo là không muốn để tôi bị cuốn vào, vậy tại sao lúc đó lại tới tìm tôi?" Bàn tay cầm cuốc của Nhậm Diệc đã siết chặt.
Cung Ứng Huyền khẽ nói: "Em rất nhớ anh, lại sợ anh không có tin tức về em sẽ lo lắng, hơn nữa, em cần anh giúp. Kế hoạch này có rất ít người biết, sau khi Trịnh Bồi đến thì chị Ngôn, Thái Cường, rồi cả Tiểu Đàm đều bị bọn họ nhìn chằm chằm, người em có thể tín nhiệm chỉ có anh."
"Cậu tín nhiệm tôi?" Nhậm Diệc hỏi ngược lại, "Câu này vô nghĩa quá, nếu cậu tín nhiệm tôi thì giữa chúng ta cũng đâu có đoạn đối thoại này."
"Em tín nhiệm anh, chỉ là kế hoạch của cảnh sát bắt buộc phải bảo mật tuyệt đối." Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi, "Em không ngờ anh sẽ theo dõi Nhạc Tân Cốc, cũng không ngờ anh sẽ theo dõi em. Nếu em cho anh biết hoặc ngăn cản anh, có khả năng Tử Diễm sẽ phát hiện bất thường, kế hoạch này không được phép có chút sai sót nào."
Nhậm Diệc gật đầu: "Tôi biết cậu có lý do riêng, thực ra tôi còn nhiều thắc mắc lắm, nhưng tôi chẳng muốn hỏi nữa đâu. Cứ như tôi vừa nói đó, đột nhiên tôi ý thức được chúng cũng chẳng liên quan gì tới mình."
"Chỉ cần anh hỏi, em sẽ nói tất cả..."
"Cậu sẽ không đâu." Nhậm Diệc thẳng thừng trừng mắt với Cung Ứng Huyền, "Tôi chưa từng yêu cầu cậu nói hết chuyện công việc cho mình. Tôi cũng là nhân viên của chính phủ quốc gia, thừa biết là phải bảo mật, thôi thì chuyện gì cũng phải nhập gia tùy tục. Tôi cứ tưởng các cậu coi tôi là chiến hữu, kết quả chỉ mình tôi cho là vậy. Lúc cần tôi thì tôi dốc toàn lực để phối hợp, lúc không cần nữa liền giữ bí mật với tôi, ngay cả khi nhìn tôi đau khổ vì sự giả dối các người gây ra, các người cũng có để ý đâu. Lý do lại mẹ nó là tôi sẽ không nói dối à?" Nhậm Diệc vốn dĩ hy vọng mình có thể cố gắng giữ tỉnh táo, dù gì bác sĩ cũng đã dặn anh không được nổi cáu. Anh bạc đãi thân thể lâu như vậy, giờ đây chỉ muốn cẩn thận che chở, nhưng càng nói lại càng kích động, "Cung Ứng Huyền, chẳng biết cậu có hiểu câu này của tôi hay không, cậu muốn giữ bí mật với tôi để phá án, về lý thì rõ ràng không sai, nhưng chẳng ai nguyện ý bị lợi dụng cả, đặc biệt là kiểu như tôi. Đã phải trả giá không giữ lại chút gì, cuối cùng bị lợi dụng xong rồi lại bị các người quên mất. Trong thời gian các người lập kế hoạch, từ đầu đến cuối đều chẳng coi tôi ra gì, những người khác cũng vậy, cậu cũng không... từng nghĩ cho tôi."
Khóe môi Cung Ứng Huyền mấp máy, trong mắt là nỗi khổ riêng, "Anh... Nói đúng, là lỗi của em, em biết làm vậy sẽ khiến anh tổn thương, nhưng để bắt được Tử Diễm, em vẫn phải làm vậy. Nhậm Diệc, cho em một cơ hội bù đắp cho anh đi."
Nhậm Diệc im lặng hai giây: "Cậu vô cùng thông minh, rất biết cách học một hiểu mười. Từ chuyện lần trước, cậu đã phát hiện chỉ cần xin lỗi một cách chân thành là sẽ được tôi tha thứ, bởi thế lần này cậu không tìm cớ nữa, chỉ nhận lỗi thẳng luôn. Chẳng qua tôi phát hiện thật ra cậu cũng không cảm thấy bản thân đã sai, mà chỉ muốn kết quả có lợi cho mình thôi."
Cung Ứng Huyền sững sờ.
Vành mắt Nhậm Diệc chợt đỏ lên, anh nói với giọng khàn khàn: "Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi phát hiện, chúng ta thật sự... Không hợp nhau." Anh hít sâu một hơi, cảm giác hơi khó nói, song vẫn buộc mình phải nói cho hết, "Trước giờ tôi đặc biệt nghe không lọt tai câu này, tôi cho rằng chỉ cần thích nhau thì gần như khó khăn đến mấy cũng có thể khắc phục, huống chi là khác biệt trong tính cách. Bây giờ tôi đã hiểu rồi, chuyện không đơn giản như thế. Tôi thấy trước mặt chúng ta chỉ toàn là hố sâu, có cố đến mấy cũng không tài nào lấp đầy. Lần này tôi đã bị chơi một vố quá đau rồi, chẳng dám nghĩ tới lần sau nữa."
Giọng của Cung Ứng Huyền đang run lên, đột nhiên hắn ý thức được Nhậm Diệc của khi trước còn có thể nổi nóng với hắn, trách cứ hắn, mà hiện giờ một Nhậm Diệc có vẻ im bặt lại khiến hắn thêm sợ hãi: "Nhậm Diệc, em tuyệt đối sẽ không làm anh tổn thương nữa đâu."
"Rồi sẽ có thôi, lần sau nếu phải lựa chọn giữa tôi và những chuyện quan trọng hơn, cậu vẫn sẽ chọn hy sinh tôi. Sau khi cậu cân đo đong đếm thì cảm giác chỉ cần khiến cha tôi hốt hoảng một quãng thời gian, làm tôi khó chịu mấy ngày, để tôi ăn đạn qua lớp áo chống đạn một lần, chỉ cần không tạo thành tổn thất lớn, sửa một chút là lành ngay." Nhậm Diệc cười khổ một tiếng, "Tôi tuyệt đối sẽ không đối xử với cậu kiểu đó, thế nên tôi không có cách nào chấp nhận được người mình yêu lại làm vậy với mình. Ứng Huyền, chúng ta... Chúng ta... Chia tay đi." Anh nói ra câu này thì lục phủ ngũ tạng đều đang quặn đau, đau đến mức không đứng thẳng nổi, phải dựa vào cái cuốc trong tay mới giữ vững người được.
Cung Ứng Huyền sững người, ánh sáng trong con ngươi sâu thẳm và đẹp đẽ kia đã lụi tàn chỉ trong nháy mắt.
Nhậm Diệc không có cách nào nhìn thẳng mặt Cung Ứng Huyền. Anh biết Cung Ứng Huyền thích anh, rằng hắn sẽ khổ sở, anh cũng thế thôi. Chỉ là trong tương lai gần, chuyện như thế sẽ có thể phát sinh hết lần này tới lần khác. Nhân lúc anh còn thích người này, thôi thì cứ chấm dứt luôn đi, đừng tiến tới cùng, rồi sẽ khiến đôi bên tình nguyện sẽ biến thành một mớ lông gà vỏ tỏi, tình yêu cũng biến thành hận thù khó coi.
Thân hình cao lớn của Cung Ứng Huyền bắn đầu run rẩy, ngay cả Diểu Diểu cũng cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của hắn, vùng vẫy nhảy ra khỏi người hắn. Hắn siết chặt nắm tay, gằn giọng nói: "Sao anh có thể... Sao anh lại dám nói ra câu này!"
Nhậm Diệc không đáp, anh cũng không ngờ rồi sẽ có một ngày mình nói ra hai từ đó. Tất cả các hình thức sáng tạo nghệ thuật đều truyền cho người ta một loại tư tưởng như vậy, rằng tất cả những người yêu nhau hễ đã được dùi mài qua sinh tử rồi sẽ đều bầu bạn với nhau tới cuối đời.
Đó chẳng qua là vì đường đời dài đằng đẵng về sau không còn giá trị thể hiện nữa thôi.
Từ trước đến nay anh đều cho rằng tất cả những gì anh và Cung Ứng Huyền trải qua đều oanh liệt và đầy tính phiêu lưu đến thế là do bọn họ đã do số mệnh an bài từ lâu. Nhưng suy cho cùng, con người đâu phải lúc nào cũng sống trong một vở kịch, làm khổ nhau đều là những chuyện nhỏ nhặt chẳng mấy đáng kể.
Đau dài không bằng đau ngắn, câu nói này, càng ngẫm lại càng đúng.
Đôi mắt Cung Ứng Huyền đỏ hoe: "Nhậm Diệc, sao anh dám nói với em hai từ này? Nếu có chuyện thì chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết, sao anh cứ phải nói tới hai từ đó?! Anh muốn từ bỏ em ư, không phải anh từng nói hai ta suốt đời sẽ không xa rời nhau sao!"
Mũi Nhậm Diệc đau xót, anh quay người đi, vốn dĩ anh không dám nhìn trực tiếp khi Cung Ứng Huyền đau lòng: "Là vấn đề của cậu, không phải của tôi."
Cung Ứng Huyền như bị sét đánh. Hắn ngập ngừng một lát, mới khẽ nói: "... Là vấn đề của em. Nhưng, anh bảo em thế nào anh cũng vẫn thích mà."
"Thế nên cậu mới ỷ y không sợ chứ gì?"
Cung Ứng Huyền ngơ ngác nhìn bóng lưng của Nhậm Diệc. Hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị chịu đựng Nhậm Diệc chỉ trích rồi, nhưng vẫn đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của người này đối với mình.
Trên thế gian này thì có hai thứ khiến hắn sợ phải đối mặt, một là ngọn lửa, hai là sự khước từ của Nhậm Diệc.
Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi: "Rút lại câu nói vừa rồi của anh đi, bất kể anh nói cái gì, làm cái gì, em có chết cũng không từ bỏ đâu."
Nhậm Diệc vẫn không quay đầu lại.
"Em không chỉ là cảnh sát hình sự, mà còn làm nghiên cứu khoa học. Chỉ cần em muốn là sẽ có lòng kiên trì, đặc biệt là đối với anh." Ánh mắt Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc vừa dịu dàng lại vừa buồn bã, "Anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé, lần sau em lại tới thăm anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT