Nhậm Diệc không dám gọi điện thoại, anh gửi liên tiếp mấy cái tin nhắn cho Khưu Ngôn nhưng đều không nhận được hồi âm, từng giây phút trôi qua đều khiến người ta lo lắng khôn nguôi.

Nhậm Diệc nói với vẻ nghi ngờ: "Mấy tên kia lúc trước mai phục ở chỗ nào nhỉ? Tại sao mới đầu không ra đi, nếu từ đầu đã ở đây thì em không đánh lại bọn chúng, về cơ bản là không có phần thắng."

"Em cho rằng những tên kia là do Tử Diễm phái tới, rất có thể chính bản thân Hoàng Diễm cũng không biết."

"Hả?"

"Như anh nói đó, nếu Hoàng Diễm có người giúp đỡ, hắn ta có lý do gì để che giấu đâu, rõ ràng điều này sẽ cho hắn chiếm ưu thế tuyệt đối." Cung Ứng Huyền phân tích, "Em đoán Tử Diễm không tín nhiệm Hoàng Diễm, hoặc là thấy nhiều thứ như vậy đều không giết nổi chúng ta, nên bất đắc dĩ phải tung chiêu cuối cùng. Những tên này thoạt nhìn là biết được thuê, không phải người của tổ chức."

"Vì để giết chúng ta, Tử Diễm đặc biệt thuê sát thủ, đúng là..." Nhậm Diệc cười khổ, "Đúng là khoa trương."

Đôi mắt Cung Ứng Huyền lạnh lẽo: "Phương pháp nào hắn ta cũng dùng rồi nhưng vẫn không thể thực hiện được, hiển nhiên là ngày càng trở nên điên khùng."

"Hắn ta suốt ngày nói huyên thuyên là muốn dùng lửa để thanh lọc tà ác gì đó, kết quả hiện giờ lại không từ thủ đoạn để giết người diệt khẩu, hắn ta không sợ tín đồ của mình nghi ngờ sao."

"Sau khi khiến những kẻ đó coi hắn ta là lãnh tụ tinh thần rồi, phần lớn mọi người sẽ ủng hộ vô điều kiện từng quyết sách một của hắn ta. Trong từng câu nói, hắn ta luôn có thể tìm được lý do để tự bào chữa."

"Thế thì Bạch Diễm quả là không được tẩy não triệt để." Nhậm Diệc cau mày nói, "Nhưng những chuyện hắn ta gây ra lại điên đảo nhất."

"Một người như hắn ta vốn là tội phạm nghiêm trọng, có Tử Diễm dẫn dắt hay không đều..." Đột nhiên Cung Ứng Huyền chặn đè lên ngực Nhậm Diệc, đồng thời khẽ "Suỵt" một tiếng.

Hai người dừng chân, nấp ở ngưỡng cửa. Bọn họ nhìn thấy có bóng người chợt lóe lên từ hàng rào trên tầng ba của kho chứa đồ.

Cung Ứng Huyền chỉ lên đỉnh đầu, ra hiệu cho cả hai đi lên.

Rón ra rón rén lên lầu, Cung Ứng Huyền thấp giọng nói: "Chúng ta vây gã từ hai bên nhé, nếu anh chạm mặt gã trước thì hãy nghĩ biện pháp để đánh lạc hướng gã, chế tạo âm thanh để báo cho em, tuyệt đối đừng có lấy cứng chọi với cứng."

Nhậm Diệc gật đầu. Anh vừa định đi thì dư quang thoáng qua, đột nhiên phát hiện ra hộp chữa cháy trên tường. Anh mở hộp, lấy một bình cứu hỏa ra, thì thầm: "Chẳng biết dùng được không nhỉ."

Cung Ứng Huyền dùng bàn tay to bắt lấy gáy anh, nhẹ nhàng xoa nắn: "Cẩn thận đấy."

"Yên tâm." Nhậm Diệc cầm bình cứu hỏa theo, áp vào tường để bước tới. Khi được cảm nhận sức nặng quen thuộc này, anh tưởng tượng lúc bấy giờ mình phải tiến vào đám cháy. Trong một khắc đó, hết thảy lo âu và hoảng sợ đều hóa thành dũng khí chiến đấu. Anh khôi phục sự bình tĩnh, mặc dù đang phải đối mặt với kẻ địch mình không biết cũng chẳng đáng để anh sợ sệt, bởi mỗi lần xuất cảnh, anh đều phải đối mặt với những nguy hiểm khôn lường.

Định thần xong, Nhậm Diệc thậm chí còn cảm giác mình nhìn mọi thứ còn rõ hơn trước - mà cũng có khi là mắt anh đã hoàn toàn thích ứng với việc nhìn ở trong bóng tối. Anh dường như cảm giác được gì đó, bèn nhẹ nhàng rút chốt an toàn của bình cứu hỏa ra.

Không ngờ là cái chốt kéo kia bị gỉ nặng, khi kéo xuống cũng vỡ ra, từng đoạn rơi xuống mặt đất. Âm thanh nhỏ xíu vang lên lách cách giòn giã như vậy vốn dĩ không thể thu hút được sự chú ý nào, chỉ tiếc là bốn bề tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, vừa nghe đã biết chuyển động của người đã trở thành một thiết bị định vị.

Cánh cửa phòng làm việc trước đó không xa đột nhiên bị đẩy bật ra, một bóng đen vụt ra. Trong khi Nhậm Diệc còn ngạc nhiên thì đồng thời não bộ cũng cấp tốc đưa ra quyết định tiếp theo - nện cái bình cứu hỏa vào người kia.

Loại bình chữa cháy dạng bột khô này nếu lâu ngày không rã thì có thể sẽ kết thành khối, trước khi dùng đều phải lắc. Hơn nữa mùa đông mới qua đi, ngay cả có lắc thì chưa chắc đã tan ra được, phun thể nào cũng không ra, trọng lượng đúng là dễ để đập cho người ta ngất.

Bình cứu hỏa vừa tuột tay, Nhậm Diệc đã xoay người chạy. Vị trí đường giao của anh là một vòng đang được xây dựng quanh khu kho chứa đồ, độ rộng chỉ có hai mét, không hề có chỗ để ẩn nấp. Anh cũng không chạy nổi đạn, ngay sau khi nghe được tiếng súng đuổi theo mình vang lên, anh đã dùng vai phá một cửa phòng làm việc, chật vật nhào vào.

Sau khi đi vào, Nhậm Diệc đã hối hận ngay. Căn phòng làm việc này rất nhỏ, đồng nghĩa với việc không có chỗ để trốn, quả đúng là tự chủ động vào tròng, anh chỉ có thể chui dưới gầm bàn.

Phía sau có tiếng bước chân rầm rập chạy tới, song cũng không bước vào văn phòng. Tiếng súng lại nổi lên, tiếng bước chân kia rõ ràng lưỡng lự một chút, sau đó lùi đi, nhanh chóng chạy về phía trước.

Nhậm Diệc biết Cung Ứng Huyền đã đến, lại bò từ dưới đáy bàn ra, vừa vặn thấy hắn lách vào văn phòng, gấp gáp hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Anh không sao, nãy em có bắn trúng không?"

"Không." Cung Ứng Huyền không cam lòng nói, "Hẳn là gã ở góc của văn phòng kia."

"Vậy làm sao đây?"

Cung Ứng Huyền cầm một quyển sách tra cứu dày cộp từ trên bàn lên, với ra ngoài.

Một tiếng súng vang lên, dù chỉ là đầu sách tham khảo cũng đã bị xuyên thủng một lỗ, mép bị cháy vẫn còn tỏa ra từng luồng khói nóng.

Cung Ứng Huyền ném sách xuống đất, trầm mặt nói: "May mà gã không biết chúng ta chỉ còn đúng một viên đạn."

Nhậm Diệc cảm giác da đầu lạnh toát. Hiện giờ hai phe đều không dám ra ngoài, đều đọ sức tính kiên trì và định lực với nhau. Nhưng bây giờ ở điểm này bọn họ không tranh tài được, bởi đối phương nhất định còn nhiều đạn hơn bọn họ.

Cung Ứng Huyền lấy một cái bóng đèn lựu đạn từ trong lòng ra: "Chỉ có thể dùng cái này để hỗ trợ thôi, em định nhảy từ đây tới lầu hai, vòng ra sau để giết gã."

"Được, anh hỗ trợ em." Nhậm Diệc nhận lấy cái bóng đèn kia, anh vẫn chưa thực sự dùng bao giờ, trong lòng cũng hơi hơi nghi ngờ tính hiệu quả của nó.

Cung Ứng Huyền nhìn ra sự lo lắng của anh: "Cứ ném mạnh về phía gã là được, có thể dọa dẫm."

Nhậm Diệc gật đầu: "Em cũng phải cẩn thận đấy."

Cung Ứng Huyền đáp lại anh bằng ánh mắt kiên định và không chút sợ hãi, đó là ánh mắt của một người đàn ông can đảm hơn người, như thể không gì có thể đánh bại hắn.

Nhậm Diệc áp tay lên mặt Cung Ứng Huyền, nghiêm túc nói: "Toàn thân em từ trên xuống dưới anh đều thích vô cùng, không cho phép bị thương."

Trái tim Cung Ứng Huyền không ngừng rung động, hắn bắt lấy tay Nhậm Diệc: "Anh cũng vậy, nơi nào của anh cũng tốt đẹp cả, đâu đâu cũng là nơi em yêu thích."

Nhậm Diệc nhìn ánh mắt của Cung Ứng Huyền, tình cảm dạt dào đong đầy trong đó: "Đi thôi, đi giết chết người xấu, sau đó đưa bọn anh về nhà."

Cung Ứng Huyền chuyển tay Nhậm Diệc đến bên môi, thoáng hôn lên lòng bàn tay ấm áp ấy: "Anh nghe chỉ thị của em nhé." Đầu tiên, hắn thăm dò bằng cách ném mấy quả bom nhỏ đựng trong bình thuốc về phía lối đi. Thứ nho nhỏ kia lực sát thương không nhiều, nhưng động tĩnh cũng không nhỏ. Trong màn đêm căng thẳng và nguy hiểm này quả thực như đốt pháo trong não người ta, tiếng súng ngay lập tức sẽ xả về đây, khiến ngay cả Nhậm Diệc cũng nghe ra gã đang nóng nảy.

"Vị trí thứ hai ngược từ dưới lên chính là nơi gã ta ẩn náu. Em sẽ lao lên tầng hai bằng tốc độ nhanh nhất, đồng thời đến chế ngự gã từ cầu thang phía tây. Anh phải liên tục quăng bom nhé, thu hút sự chú ý của gã."

"Anh biết rồi."

"Châm lửa."

Nhậm Diệc dùng bật lửa để đốt ngòi dẫn bóng đèn. Ngòi dẫn cháy rất nhanh, có thể thấy được nó nhanh chóng rút ngắn bằng mắt thường, lửa lập tức đã bén tới miệng ốc vặn nguyên bản của bóng đèn.

"Quăng!"

Nhậm Diệc quăng mạnh trái lựu đạn tự chế này ra khỏi cửa sổ, một tiếng nổ vang lên thật lớn, ánh lửa bốc lên cao hơn cả người, sàn nhà dưới chân cũng rung chuyển theo.

Nhậm Diệc cũng hơi trợn tròn mắt, không ngờ một cái bóng đèn nhỏ xíu lại có uy lực lớn đến vậy.

Tên lưu manh đối diện có lẽ không ngờ bọn họ lại có nhiều bom như thế, không biết rõ tình hình bên trong thì cũng không dám liều lĩnh đi ra nổ súng. Cung Ứng Huyền có ánh lửa hỗ trợ, hắn vươn người nhảy ra ngoài cửa sổ, băng qua rào chắn, trực tiếp vọt vào lối đi lên tầng hai.

Nhậm Diệc thì lại liên tục không ngừng quăng bom, gây hoang mang cho tên lưu manh, khiến đối phương không dám mạo hiểm tiến vào, nhưng cũng không dám rời đi.

Cũng không lâu sau đó, cách đó không xa lại truyền đến vài tiếng súng vang lên, hình như còn kèm theo tiếng người gầm gừ.

Nhậm Diệc hết hồn, lặng lẽ ló người ra ngoài, xác định quả thật có tiếng người ẩu đả. Anh liếc mắt nhìn bình cứu hỏa đang nằm cách đó không xa, tiện tay xách lên, chạy về phía nguồn âm thanh.

Đột nhiên, Cung Ứng Huyền và tên lưu manh cùng ngã nhào khỏi phòng làm việc, song song đổ rạp xuống đất.

Tên lưu manh đẩy Cung Ứng Huyền ra, hai chân quẫy đạp, mượn lực để nảy người lên. Động tác kia vừa dẻo dai lại vừa mạnh mẽ, nhưng đương nhiên Cung Ứng Huyền không để cho gã toại nguyện. Tay trái hắn bám trụ chắc chắn vào lan can, chân dài quét về phần dưới vẫn chưa kịp đứng vững của đối phương.

Sau khi đối phương bị quét ngã thì dứt khoát lăn sang một bên, rồi lại lưu loát đứng dậy. Cung Ứng Huyền cũng đứng lên, hai người so chiêu qua lại trong lối đi chật hẹp.

Nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện vết máu loang lổ vương trên mặt đất - nhưng Nhậm Diệc thì có. Những vết máu kia rõ ràng đến từ cánh tay phải đang rõ ràng cử động chậm chạp của Cung Ứng Huyền. Tên lưu manh cũng phát hiện ra, thế là tung từng chiêu đều đánh về bên phải của hắn. Mục tiêu cực kỳ rõ ràng, bởi vậy Cung Ứng Huyền đón đỡ và hóa giải rất vất vả và miễn cưỡng, hai người nhất thời khó phân cao thấp.

Cung Ứng Huyền bị thương!

Nhậm Diệc đau lòng không chịu nổi, hận đến muốn giết người. Anh ôm bình cứu hỏa, lắc thật mạnh, nghe được tiếng bọt chữa cháy kết tụ bên trong lỏng ra, bèn liều lĩnh xông lên, phun thẳng về phía tên lưu manh.

Gã tay giơ tay lên chặn, nhưng không thể ngăn bọt chữa cháy lọt không kẽ hở, lập tức bị lòa mắt.

Cung Ứng Huyền nhân cơ hội đó đạp chân lên ngực tên lưu manh, cú đá này vừa rắn rỏi lại vừa nặng nề, trực tiếp đánh người ngã xuống đất.

Nhậm Diệc đạp một cước lên ngực tên lưu manh, phun mạnh bọt chữa cháy thẳng vào mặt gã. Ban đầu gã còn né tránh giãy dụa, nhưng rất nhanh chỉ biết lăn lộn một cách vô ích, khó thở, dường như đã trúng độc.

Nhậm Diệc quăng bình cứu hỏa xuống đất: "Xử lý sao đây? Không cứu là chết ngạt đó."

"Để gã sống, trói lại đi."

Nhậm Diệc ngồi xổm xuống, xoay người gã lại, làm sạch lượng lớn bọt chữa cháy trong miệng gã, sau đó đánh vào sau lưng mới cứu lại được từ bờ vực ngạt thở, chỉ là xem ra gã đã chẳng còn khí lực gì nữa.

Nhậm Diệc thấy gã không chết được thì không ý nữa. Anh nhìn về phía Cung Ứng Huyền, vội la lên: "Em trúng đạn rồi sao?"

Cung Ứng Huyền nói: "Cứ cởi áo khoác của gã ra rồi trói lại đã."

Nhậm Diệc cởi áo khoác của tên kia ra, trói hai tay gã ra sau lưng, thắt vài nút, buộc lên lan can.

Cung Ứng Huyền ngồi xổm xuống, đánh một quyền thật mạnh vào huyệt thái dương của tên lưu manh cho gã hôn mê bất tỉnh hẳn, rồi mới mệt mỏi ngã ngồi xuống mặt đất.

Nhậm Diệc vội đỡ lấy hắn, hai mắt đỏ hoe: "Vết thương của em sao rồi, chúng ta đi bệnh viện mau lên!"

Cung Ứng Huyền liếc mắt nhìn tay áo đã bị thấm đẫm máu kia, thấp giọng nói: "Không bị tổn thương đến xương và động mạch, anh giúp em xé ống tay áo em ra rồi buộc lại đi."

Nhậm Diệc nghe lời làm theo, nhưng máu của Cung Ứng Huyền vẫn đâm vào mắt khiến anh khó lòng mở ra.

Đột nhiên, điện thoại di động của Nhậm Diệc reo lên. Anh sững sờ, cuống quýt lấy nó ra. Đây là một chiếc điện thoại mới, người biết số chỉ có Khúc Dương Ba với Khưu Ngôn, rất có thể là...

"Là chị Ngôn à?" Cung Ứng Huyền vội vàng hỏi.

Nhậm Diệc trầm mặt đưa điện thoại cho hắn.

Phía trên viết: Ả đang nằm trong tay tao, trao đổi với Bạch Xích Thành ở phòng họp tầng 1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play