Mùi thối vốn tràn ngập trong không khí đã không còn, tuy rằng không có
hoàn toàn biến mất, nhưng quả thật không khí nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ rất
nhiều. Rồi lúc Louis từ trong chuồng ngựa đi ra đến bên giếng nước rửa
tay thì hắn mới chú ý tới khuôn mặt dơ bẩn của đứa nhỏ đã biến mất, mà
mái tóc rối bù nhiều năm cũng được gội sạch sẽ.
Hắn ngẩng đầu
nhìn lên Anthony đang đứng trêи tường thành, lại nhìn Lysa đang bưng một nồi cháo yến mạch lên căn phòng trêи cửa tháp và vài đứa trẻ đang làm
việc khác.
Mỗi một đứa, dù là nam hay nữ, tuy rằng cả đám đều mặt ủ mày chau, nhưng thoạt nhìn đều sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ.
Chờ hắn hoàn hồn, hắn đã quay đầu đi trở về bãi đất trống đằng sau tháp thành chủ.
Ở đó, nữ nhân kia vẫn ra sức nấu y phục, bên cạnh nàng có một cái thùng
chứa quần áo đã giặt qua đang đợi nấu và một thùng đựng nước trong sạch
sẽ.
Nàng cầm gậy gỗ đem quần áo vớt ra, đưa đến thùng nước trong giặt sạch rồi mới để vào trong chậu.
Lúc đó nàng đang cầm một bộ quần áo bỏ vào trong nồi, rồi lại cầm gậy gỗ,
cố sức quấy cái vạc. Hắn không biết mình nghĩ cái gì mà lại bước về phía trước cầm lấy cái gậy gỗ trong tay nàng.
Nàng sửng sốt, giương
mắt nhìn hắn, trong mắt lộ ra kinh ngạc, nàng chần chờ một chút, rồi sau đó buông lỏng tay ra, nhường hắn đi quấy đám quần áo trong nồi.
Hắn đứng ở bên cạnh cái vạc, học nàng quấy đám quần áo đang sôi trào kia.
Nàng cũng không có nhiều lời mà chỉ quay người lui sang một bên.
Hắn nhìn nàng đi đến chỗ cái chậu đựng quần áo sạch sẽ, đem tụi nó vắt khô từng cái một rồi lại phơi lên dây thừng.
Cái dây thừng đó vốn không ở đây nhưng hiển nhiên nàng đã tìm thấy ở chỗ
nào đó và quyết định biến cái sân này thành chỗ phơi quần áo.
“Ngươi thật sự cho rằng ôn dịch là do độc ở trêи quần áo à?” Nhìn nữ nhân kia, hắn nhịn không được hỏi.
“Đương nhiên là không.” Nàng cũng không quay đầu lại nói. “Đem quần áo nấu lên chỉ để phòng ngừa ôn dịch khuếch tán, thực ra biện pháp này có từ lâu
rồi, chỉ có điều các ngươi đã quên. Nếu ở đây có người già thì họ chắc
chắn sẽ nhớ.”
Nhưng người già hầu hết đã chết rồi.
Mấy năm liên tục ôn dịch cùng nạn đói, khiến cho người già ở vùng này hầu hết đã chết.
Nàng hiển nhiên đã phát hiện ra sự thật này.
Hắn trầm mặc tiếp tục quấy quần áo, nhiệt khí bốc lên hun nóng người hắn, rất nhanh khiến cho hắn một thân toàn mồ hôi.
“Ngươi vì cái gì không gọi mấy đứa hầu gái đến nấu y phục này?” Hắn nhịn không được hỏi lại.
“Bởi vì ta không nghĩ mọi người ở đây dám ăn đồ ăn ta nấu ra.”
Lời này nói ra khiến hắn không nhịn được nhếch khóe miệng, suýt chút là cười ra tiếng.
Ý nghĩ muốn cười khiến hắn hơi sửng sốt, hắn nhíu mày, thu hồi lại tươi
cười, đem quần áo từ trong nồi vớt ra, cũng không tiếp tục nói chuyện
phiếm với nàng nữa.
Nam nhân cùng nàng giặt sạch đống quần áo và chăn đệm, rồi lại giúp nàng phơi hết chúng lên.
Nói thật, nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ giống những quý tộc nàng đã gặp trong
quá khứ, chỉ biết há mồm sai bảo người hầu, lại không nghĩ được hắn lại
tự tay giúp nàng.
Tuy rằng này tòa thành xem ra cơ đã đến tình
cảnh thảm hại nhất rồi nhưng có một số người kể cả chết đến nơi rồi thì
vẫn không thể nào đối mặt với hiện thực được.
Mà nói đi nói lại, nếu hắn là người như vậy thì đại khái cũng sẽ không thể chạy tới bắt cóc nàng.
Phơi xong quần áo cùng chăn đệm xong, nàng đi theo phía sau hắn, quay lại
căn phòng ở cổng thành. Nàng vẫn chờ hắn nổi trận lôi đình vì hành vi tự tung tự tác của nàng. Nhưng mà nam nhân kia lại chẳng nói gì. Hắn đã
đem xe kéo về những bình thuốc ngâm của nàng rồi lại chuyển lên trêи căn phòng chữa bệnh nhưng khi nhìn đến tấm thảm treo trêи tường bị nàng kéo xuống làm thảm lót sàn thì hắn cũng không nổi giận.
Chỉ có lúc phát hiện cái gã cao to giống người rừng không ở trong phòng thì hắn mới mở miệng hỏi.
“Michael đâu? Cái tên cao lớn ấy.”
“Vẫn còn ở chỗ cũ.” Nàng nói cho hắn, “Ta không nghĩ mấy đứa bé có thể
chuyển hắn lên lầu, hắn quá nặng, ta lo lắng bọn họ nếu mất thăng bằng
thì sẽ đem hắn ngã xuống dưới.”
Hắn gật đầu, xuống lầu.
Khải cho rằng hắn sẽ đi tìm hai đứa choai choai khá lớn kia đến giúp, nhưng
mà một lúc sau nàng thấy hắn khiêng cái người khổng lồ kia, một bậc lại
một bậc bò lên lầu, khiến nàng cả kinh.
Bởi vì cầu thang đi lên rất nhỏ hẹp, không có cách nào để hai người sóng vai cùng đi, cho nên hắn mới tự mình khiêng.
Trêи thực tế, cái gã khổng lồ kia cơ hồ ngăn chặn toàn bộ cầu thang, hắn đem tên kia khiêng ở trêи vai, nghiêng người lên lầu. Nàng ngay từ đầu chỉ
nhìn thấy lưng của tên khổng lồ kia giống như quả núi, cũng chẳng nhìn
thấy hắn, đợi đến khi hắn khiêng cái gã đó đi lên lầu thì nàng mới giật
mình thấy phía sau hắn cũng không có người, hắn chỉ có một mình mà đem
được cái tên người rừng kia đến đây.
Hắn khiêng người đi vào phòng, nửa quỳ ở trêи đất, đem gã kia đặt ở trêи thảm, cẩn thận thả xuống dưới.
Tuy rằng hơi thở có chút gấp nhưng có vẻ hắn vẫn có thể thoải mái khiêng gã kia thêm một đoạn xa nữa. Giờ khắc này, nàng thật sự rất may mắn mình
không phải kẻ thù của hắn.
Nửa ngày sau, Lysa bưng tới một nồi nhỏ cháo yến mạch, trong nồi có bỏ thêm chút canh thịt, nàng đoán hắn vẫn trộm nồi canh thịt kia của nàng.
Nàng cho bệnh nhân ăn cháo, nhưng hầu như mọi người đều không có khẩu vị,
tình nguyện nằm ở trêи giường rêи rỉ, buổi chiều lau người cùng di
chuyển đã hao phí của bọn họ rất nhiều thể lực.
May mắn, nàng tìm thấy trong những chai chai lọ lọ kia một hũ mật. Nàng đem mật hòa với nước và muối, rồi cho họ uống.
Chờ nàng xong việc thì đã khuya rồi.
Nàng yêu cầu Anderson đang ngồi ở bên cửa sổ giúp nàng chuyển đến cái bàn,
nàng lúc này đã bụng đói kêu vang, liền đem cháo thừa ăn hết rồi mới
nhìn cảnh vật bên ngoài.
Lỗ châu mai trêи tháp thành chủ lộ ra
ánh đèn, càng lên trêи thì lỗ châu mai càng lớn, đến lầu ba thì nó trở
thành một cái cửa sổ hẹp dài, và lên đếu lầu trêи cùng thì nó liền biến
thành một cái cửa sổ lớn.
Suốt một ngày hôm nay đi chỗ nọ chỗ
kia, nàng đại khái đã thăm dò được chỗ này. Nàng biết tầng 1 của tháp
thành chủ là nơi nuôi gà nuôi heo, nhưng mà bên trong ngoại trừ cỏ khô
mốc meo thì chẳng có vật gì. Đó cũng là một chỗ mà nàng cần phải xử lý.
Lầu hai là kho vũ khí, còn ở trêи lầu ba, cạnh đại sảnh có một cầu thang độc lập, phía trêи đó thì nàng chưa đi lên nhưng chỗ đó hiển nhiên là
phòng ở của nam nhân kia.
Tòa thành này đắp ở trêи mỏm đá, tháp
thành chủ tọa ngay ở hính giữa, mấy căn phòng còn lại được đắp bằng bùn
và gỗ, mọi thứ đều được vây bên trong tường thành dày, trừ bỏ căn phòng
trêи tháp cửa thành, bốn hướng tường thành cũng có bốn tòa tháp đá đứng
vững.
Nàng rất nhanh liền nhận ra đây là một tòa thành của kỵ sĩ, đại khái nó từng là cứ điểm biên phòng trọng yếu của đến quốc a Mã cổ
đại. Phía sau tháp thành chủ có một nhà tắm. Mỗi tòa tháp đều có nhà xí, trong đó gcó hệ thống xử lý nước thải đơn giản đem vật bài tiết ra đưa
đến hố chứa nước thải bẩn ở lầu một chứ không trực tiếp ở lỗ châu mai
hoặc ở hành lang đào cái lỗ để uế vật trực tiếp chảy xuống hệ thống hào
bảo vệ trong thành.
Trừ bỏ miệng giếng ở quảng trường thì mỗi tòa tháp đều có bể chứa nước mưa, nhưng mà bên trong không biết đã bao lâu
chưa được cọ rửa, rêu xanh mọc đầy cùng với lăng quăng. Ở đáy bể thì đầy xác côn trùng, thế nên nàng không dám dùng nước đó, có điều chờ tẩy rửa xong thì mấy cái bể đó sẽ khiến công việc của nàng đỡ hơn nhiều.
Không giống các tòa thành buôn bán lớn ở phía nam, nơi này không có lò sưởi
trong tường và ống khói, điều này cũng là một vấn đề nhưng rất nhiều nơi cũng không có, nơi này không phải là Venice, nàng nghĩ cũng không thể
yêu cầu quá mức.
Dù vậy, tòa thành này kỳ thực được xây rất khá,
xem ra nó cũng đã có mấy trăm năm lịch sử hào nhoáng, rõ ràng chỗ này
cũng từng rất tấp nập.
Nếu ở thời huy hoàng thì vào buổi tối mỗi
tòa tháp se phải đốt đèn đuốc nhưng giờ này khắc này, chỉ có tháp cửa
thành và tháp thành chủ là có đèn sáng.
Qua nửa ngày, đèn đuốc dưới lầu dần tắt hết, chỉ có đèn ở căn phòng cao nhất kia vẫn còn sáng.
Nàng hoài nghi hắn có phải là vì sự tồn tại của nàng mà không cách nào yên giấc, nhưng nói thật, đó cũng là hắn đáng đời.
Ăn luôn miếng cháo cuối cùng, nàng đem nồi chén dọn đến phòng bếp xong thì xuyên qua quảng trường trở lại căn phòng ở tháp cửa thành. Mà trong
những căn phòng gỗ vẫn có người nhìn lén nàng, Anthony và Anderson phụ
trách thủ vệ cũng chặt chẽ chú ý nàng.
Có lẽ họ sợ nàng thừa dịp trời tối đem cửa mở ra, hoặc là hạ chú hạ độc với bọn họ
Bởi vì đã mệt đến không còn sức mà tức giận, nàng giả vờ không biết gì hết, chỉ đỡ tường trèo lên lầu, trở lại căn phòng bệnh nhân, một lần nữa
ngồi trêи ghế dựa, sau đó trong ánh đèn ảm đạm bắt đầu điều phối những
phương thuốc có thể chữa tức ngực, cùng với bôi vết ngứa trêи da, qua
lại chiếu cố bệnh nhân không ngừng ho thở gấp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT