Hiện tại là mùa hè, nằm đắp thảm cũng có thể ngủ nhưng đến mùa thu và
đông thì người làm bằng sắt cũng không ngăn nổi gió lạnh thấu xương.
Hắn biết nàng nói đúng, hắn phải một lần nữa thống kê số nông nô cùng với
số nhân thủ có thể dùng, phân phối lại số nhà cửa và ruộng đất bỏ không, đó là nói nếu những người đó nguyện ý muốn thử một lần nữa bắt đầu
chiếu cố đống ruộng đất ấy.
Nếu ta là thành chủ, ta sẽ để mọi người tự do.
Chủ ý vớ vẩn của nàng bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Đã nhiều ngày này những lời nói buồn cười của nàng vẫn luôn hiện lên trong đầu hắn, không xóa đi được.
“Đại nhân, ngài tìm ta?”
Hắn phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía Sebastian.
Nam nhân trước mắt giống như hắn, cho dù ở trong tòa thành nhưng vẫn đeo
trường kiếm, mà hắn biết ngay cả khi ngủ thì tên này cũng vẫn đem vũ khí bên người.
Bonn trở về bên cạnh bàn, dùng bút lông chim, chỉ vào bản đồ đang mở trêи bàn, nói: “Có một nông nô nói mười ngày trước ở
phương bắc chỗ này có một nông trại hoang phế bị cháy.”
Sebastian đi lên phía trước, nhìn vào chỗ hắn chỉ, nhíu mày.
“Ta nhớ ngươi đã từng đi qua chỗ này, là chỗ của Marks phải không?”
“Marks mũi đỏ.” Sebastian gật đầu, bổ sung: “Hắn đem nữ nhi gả cho Moritz tham lam, bọn họ là kẻ thù truyền kiếp, đám hỏi vốn là vì hóa giải thù hận,
nhưng không có thành công, bọn họ vẫn thường công kϊƈɦ đối phương.”
Sebastian nói xong thì dừng một chút, giương mắt nhìn hắn.
“Ngài hoài nghi Marks là người thả lửa?”
“Cũng khả năng có người ở nhờ liền không cẩn thận gây ra hỏa hoạn ngoài ý
muốn.” Bonn thản nhiên nói: “Nhưng nếu ta nhớ không lầm, trước kia khi
chỗ đó còn có người ở thì từng bị đoạt mất.”
Sebastian ngẩn ra, không nghĩ tới này nam nhân này lại nhớ được, hắn xem người trước mắt, gật đầu trả lời.
“Đúng, trước đây nơi đó thường có đạo tặc xuất hiện.”
Đây là lời nói tránh nói giảm thôi.
Mọi người đều biết vị Nam tước Swartz trước đây là một kẻ lãnh khốc vô
tình, nhưng Nam tước Swartz bây giờ lại khác phụ thân mình, nói dễ nghe
thì hắn là người tốt nhã nhặn, nói khó nghe thì hắn rất dễ bị khi dễ.
Khi Simon còn sống, hàng năm hầu như đều bị tấn công, nhưng hắn không thiện chiến, có thói quen lúc xảy ra việc thì trốn mất để cho sự việc xảy ra.
Có khi, cuộc tấn công là do đạo tặc, nhưng đại bộ phận thời điểm, mỗi người đều biết là ai làm.
Bonn nâng mắt, nhìn Sebastian, nói thẳng: “Ta không tin mấy người hàng xóm
thân ái của chúng ta, ta muốn biết bọn họ đang làm cái gì.”
Ánh
mặt trời theo lỗ châu mai hình chữ thập tiến vào, tà tà chiếu vào trêи
người hắn. Hắn cả người thoải mái, trêи tay còn nắm bút, nhưng con ngươi màu đen lại lạnh và cứng như đá.
Sebastian ngẩn ra, trong nháy mắt, hắn còn tưởng rằng mình đang nhìn thấy lão Nam tước lãnh khốc vô tình trước đây.
Nếu thành chủ phụ cận đều cho rằng vị Nam tước Swartz này vẫn như cũ tao
nhã có thể khi dễ thì hắn nghĩ bọn họ sẽ phải chấn động. Nếu quả có
người khiêu khích, hắn không chút nghi ngờ nam nhân trước mặt này sẽ
không nói hai lời mà chặt đầu kẻ đó xuống.
“Ta sẽ phái người đi xem xét.”
“Tìm tòi cẩn thận, cải trang thành nông nô hoặc thương nhân, đừng đánh rắn động cỏ.”
“Ta biết.”
Sebastian gật đầu, xoay người muốn rời khỏi thì lại nghe nam nhân kia nói.
“Còn có, thuận tiện tìm vài người, phân công nhau đến các thôn trang, thanh
tra số nông nô còn lại bao nhiêu, ta muốn một con số xác thực.”
Bonn nhìn nam nhân trước mắt nhìn chằm chằm hắn thì nhướng mày.
“Đại nhân, chúng ta không có khả năng thu nhận thêm người.”
“Ta biết.” Hắn nhìn thẳng vị đội trưởng, mặt không biểu cảm nói: “Ta tự có tính toán.”
Hắn chờ Sebastian mở miệng truy vấn, nhưng nam nhân này chỉ buộc chặt hàm
dưới, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu lĩnh mệnh mà đi.
Nếu ta là thành chủ…
Chủ ý ngu ngốc của nữ nhân kia lại vang lên.
Không phải hắn đồng ý biện pháp của nàng mà hắn chỉ đồng ý thực hiện công tác thống kê số nhân thủ mà thôi.
Chỉ có kẻ ngốc mới có thể vô cớ để nông nô được tự do, huống hồ kể cả hắn
có muốn làm một kẻ ngốc thì cũng không thể đảm bảo những người đó sẽ
nguyện ý lưu lại trồng trọt, bởi vì nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ
mắt không chớp mà xoay người rời khỏi, năm đó hắn chính là làm như thế.
Nhưng lúc hắn nhìn bản dồ trêи bàn, lại xóa không được đề nghị vớ vẩn của nàng.
Dân tự do sẽ đến mượn hạt giống để trồng, nhưng nông nô sẽ không, bởi vì
nông nô xuống ruộng làm việc nhưng thành quả lại không phải của bọn họ.
Hắn nhíu mày, xem xét phần ruộng đất cùng thôn trang được miêu tả trêи giấy.
Cho thuê điền địa, thu phí, nấu rượu, thành lập chợ cùng thương hội, mấy chuyện này căn bản là ——
Hắn không biết, hắn nghĩ nói cho chính mình biết điều đó là không thể nhưng hắn nhìn chằm chằm bản đồ, thấy mọi chỗ đều trống không.
Phần đất thuộc về hắn, nhìn trêи giấy thì có núi có rừng rậm, đồng ruộng, hắn lại nhịn không được bắt đầu nghĩ, bắt đầu suy xét.
Dưới sự chiếu cố cẩn thận của Khải, tiếp theo Johanna, Charlotte cũng bắt đầu tốt hơn.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng biết nếu không muốn bị hoài nghi thì mình
không nên cứu mỗi một người bị ôn dịch trở về nhưng nàng không thể nhìn
bọn họ chết đi trước mắt mình.
Vì để ngừa vạn nhất, nàng để
Sophia cùng Lysa tiếp quản phòng bệnh, Sophia chăm chỉ lại dũng cảm,
Lysa tuy rằng nhát gan lại cẩn thận, nàng đem dược thảo và kiến thức dạy cho các nàng, để cho mọi người thấy bệnh nhân chuyển biến tốt không
phải vì liên quan đến nàng, mà chỉ vì mọi người giữ gìn sạch sẽ và được
cẩn thận chăm sóc.
Nàng không tiếp tục cả ngày ở phòng bệnh nữa mà bắt đầu quản lý nhân thủ trong tòa thành, phân phối công tác.
Hắn mỗi ngày đều mang theo các nam nhân, bắt đầu xuống ruộng gieo giống.
Nàng thì dẫn nữ nhân tiếp tục quét dọn sạch sẽ, giặt quần áo nấu cơm, đi hái rau dại, dược thảo.
Chuyện phải làm nhiều như núi, mọi người mỗi ngày đều làm việc mệt như chó, mà bọn họ đều biết hiện tại có cơm
ăn không có nghĩa mùa đông sẽ còn đủ lương thực mà ăn.
Bất quá,
tương lai thoạt nhìn cũng không quá trầm trọng và hắc ám như thế nữa,
nàng thỉnh thoảng sẽ thấy nữ phó cùng binh lính mắt đi mày lại, thậm chí thấy có người ở góc tường hoặc cửa thang lầu liếc mắt đưa tình. Trêи cơ bản, chỉ cần ngươi tình ta nguyện, không có người bị bắt buộc, hoặc
công khai ɖâʍ loạn thì nàng đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Trừ bỏ tháp thành chủ, bên trong tòa thành còn vài tòa kiến trúc nữa. Trừ
bỏ kho thóc, phòng bếp, thì còn một kho hàng, doanh trại, phòng để sữa,
thực phẩm, thậm chí còn có một phòng để ủ rượu, chỉ có điều đa số đều để không, tích đầy tro bụi.
Vì để giải quyết tình trạng chật chội ở trong đại sảnh, nàng mang theo mấy phụ nhân sửa sang lại doanh trại và
kho hàng kia. Khu doanh trại là nơi lúc trước Bonn dùng để cách ly bệnh
nhân, nàng cùng các nữ nhân đem hai tầng lầu kia cọ rửa một lần, lại
thay chăn đệm sạch sẽ.
Lúc các nàng bắt đầu sửa sang lại kho hàng thì lấy ra được không ít đồ vậthàng khi, thanh ra không ít đồ vật.
Bên trong có một ít đế nến, một chiếc guồng quay tơ cũ kỹ, mấy bộ bàn ghế
cùng bánh xe, một cái rương lớn có hoa văn của Nam tước Swartz, vài túi
vải bố và lông dê cũ kỹ, cả một rương sáp nến, cái này đúng thứ nàng
cần, vì nàng đang không biết làm sao để làm thêm nến.
Trừ những
thứ đó thì trong kho hàng còn có một chút khiên và dụng cụ cho ngựa cũ
kỹ. Anna nói vì muốn thu nhận mấy đứa nhỏ, Bonn đã đem căn phòng lầu hai trong tháp của hắn dọn sạch, đem mấy thứ cũ kỹ này để xuống đây.
Đúng lúc này, một cái đầu hươu rơi xuống từ giá gỗ, suýt thì rơi vào người nàng khiến nàng phát hoảng.
“Không có việc gì, chỉ là tiêu bản.” Anna đem kia cái đầu có hai cái sừng vĩ
đại kia cho nàng xem: “Lão Nam tước rất thích săn thú, ta nhớ trước kia
còn có một đầu heo rừng nhưng chẳng biết đâu rồi.” Nàng kinh hồn nhìn
cái đầu hươu kia, chỉ cảm thấy có chút ghê tởm. Nàng có thể lý giải việc người ta vì sinh tồn mà giết động vật, nàng cũng sẽ vì sơ chế thuốc mà
đem trùng xà ngâm thuốc nhưng nếu chỉ để khoe khoang mà đem đầu động vật đã chết treo lên thì đúng là vô cùng dã man và ngu xuẩn.
“Cái tiêu bản này vì sao lại ở đây?” Nàng hỏi Anna.
“Nó vốn bị treo ở trong phòng ngủ chính nhưng lúc đại nhân bị bệnh liền nói không thích lúc ngủ còn bị cái đầu này nhìn nên mới cho người tháo
xuống.”
“Sinh bệnh?” Nàng lăng một chút, nhìn về phía Anna: “Ba… Đại nhân đã từng bị bệnh sao? Là chuyện lúc nào vậy?”
“Ta nhớ là mùa xuân năm trước.” Anna đem kia cái đầu hươu nặng kia cho nữ
phó để đem ra ngoài, vừa làm vừa nói: “Đại nhân lúc đó bệnh thật sự
nặng, chúng ta vốn cho rằng hắn không qua được, nhưng sau đó bệnh tình
hắn tốt lên, thật sự là làm cho người ta nhẹ nhàng thở ra.”
Khải sửng sốt, không nghĩ tới hắn cũng từng bị bệnh nghiêm trọng đến thế.
“Lần bị bệnh đó thật sự là ép buộc hắn thật lâu.” Trù nương thở dài, nói:
“Đại nhân trước kia thập phần tuấn mỹ, xinh đẹp như thiên sứ, luôn sạch
sẽ, nụ cười luôn hiện hữu, khiến bao nhiêu nữ hài mê mẩn, vừa nhìn thấy
hắn liền nhịn không được mặt đỏ tim đập. Nhưng từ khi khỏi bệnh, hắn
không cười nữa, cả ngày phụng phịu, bắt đầu giống Sebastian, lúc nào
cũng võ trang đầy đủ, còn vác theo kiếm đi tới đi lui —— ”
Cằn
nhằn được một nửa thì Anna nhìn thấy nàng nhướng mày, đột nhiên phát
hiện chính mình có chút tùy tiện, nên vội sửa sang vật dụng, xấu hổ nhìn nàng, “Phu nhân, thật có lỗi, ta không nên nói cái này.”
Khải lắc đầu, chỉ có thể hỏi lại: “Hắn trước kia rất thích cười sao?”
Anna thấy nàng có vẻ không tức giận, lại còn muốn biết những thứ khác thì
lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, mới tiếp tục nói: “Lão Nam tước là người rất
nghiêm khắc, nhưng đại nhân không thế. Hắn từ nhỏ rất thiện lương, bất
quá vài năm nay ôn dịch cùng nạn đói khiến chúng ta trải qua quá nhiều
thương vong.”
Nói xong, Anna nhớ tới một việc liền vội vàng đi
đến góc chất đống gì đó đem ra, ở dưới cửa sổ vén lên tấm vải dày phủ
một bức tranh rồi cho nàng xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT