Lúc Triệu An Chi tiến
vào phòng bệnh thì Hà Trạch Sinh đã đem chính mình chôn ở trong chăn.
Cậu anh nói xong một hồi xằng bậy khiến anh rất đau đầu, hơn nữa vừa rồi bị tiêm một mũi khiến anh nhanh chóng ngủ mất.
Triệu An chi bò ra bên mép giường anh trong chốc lát, nghe thấy trong chăn
không có động tĩnh gì thì lúc này mới kéo chăn xuống, để mặt Hà Trạch
Sinh lộ ra ngoài, đỡ cho chốc nữa anh hô hấp không thông, trong mộng bị
bóng đè.
Triệu An Chi tự đặt đồng hồ báo
thức cho mình, cũng may cô kịp thời tìm được y tá đến giúp đổi bình
truyền. Làm xong việc này mới coi như hoàn toàn thả lỏng. Cô vươn một
ngón tay, nhẹ đặt trước mũi Hà Trạch Sinh. Cô phát hiện cho dù Hà Trạch
Sinh bởi vì nóng nên cả người đổ mồ hôi, tóc trên trán ướt dính vào trán thì trong mắt cô vẫn vô cùng đẹp.
Tưởng
tượng này khiến bụng cô náo loạn lên, phát ra tiếng vang khiến người ta
xấu hổ. Triệu An chi ôm bụng, may mắn là phòng bệnh này không có người
khác, cũng may là Hà Trạch Sinh ngủ rồi. Mãi đến lúc này cô mới nhớ ra
mình vốn ra ngoài để ăn khuya, nhưng hiện tại còn có thể làm sao bây
giờ? Cô cũng không tiện ném một mình Hà Trạch Sinh ở lại đây. Triệu An
Chi nghĩ nghĩ, chỉ có thể mềm nhẹ “Ai” một tiếng, quyết định chịu đựng
cơn đói bụng.
Người ta nói phương pháp
chịu đựng đói khát tốt nhất là đi ngủ. Triệu An Chi không cố tình áp
dụng nhưng cuối cùng lại không trụ được ngủ mất.
Hà Trạch Sinh tỉnh lại lúc y tá đi vào, tiếng đẩy cửa kỳ thật không lớn,
ít nhất Triệu An Chi ngủ say ở một bên không hề phát hiện ra. Hộ sĩ là
tới kiểm tra phòng, nhìn nhìn bình nước truyền cho Hà Trạch Sinh, phát
hiện sắp truyền xong thì quyết định chút nữa đổi lọ khác cho anh.
Lúc này đồng hồ báo thức của Triệu An Chi đột nhiên vang lên. Y tá sửng sốt một chút, nhưng người bị dọa lại là Hà Trạch Sinh, anh chân tay tán
loạn, cố gắng tìm được di động của cô trước khi cô tỉnh, đem báo thức
tắt đi. Nhìn cô dựa vào trên giường ngủ đến thơm ngọt, lông mi thật dài
được làn da trắng như sứ phụ trợ thì càng thêm đáng yêu. Hà Trạch Sinh
đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, không tỉnh thì tốt rồi. Áo khoác của anh còn ở mép giường, Hà Trạch Sinh với tay dài đem áo khoác lấy đến,
đắp lên cho Triệu An Chi.
Y tá ở một bên
nhìn, cảm giác ghen tị chết đi được, lúc này mới có thời gian nhàn rỗi
đi đánh giá hai người, phát hiện bọn họ đều không tệ. Nam mày kiếm mắt
sáng, cô gái thì ghé vào trên giường nên chỉ để lộ nửa mặt nhưng nhìn
cũng là một mỹ nhân. Vừa nhìn thì thấy ít nhất hai người bọn họ cũng
thật đẹp đôi. Ánh măt y tá chợt đụng phải ánh mắt của Hà Trạch Sinh nên
cũng không tiện tiếp tục đánh giá, chỉ lộ ra nụ cười thiện ý với đôi
tiểu tình lữ. Biết chàng trai này không muốn đánh thức bạn gái nên cô
cũng phối hợp đè thấp giọng, nói: “Truyền xong bình này thì đợi lát nữa
tôi đổi một lọ khác cho cậu.”
Hà Trạch
Sinh bỗng dưng đỏ mặt trước ánh mắt như đang cười của y tá. Mà y tá cũng cảm thấy mới mẻ thú vị, có điều cô cũng không chần chừ nhiều mà xoay
người đi ra ngoài.
Hà Trạch Sinh lúc này
nhìn sườn mặt của Triệu An Chi lúc đang ngủ say mà ngẩn người. Hiện tại
anh đã đỡ sốt nhiều, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn cao, cũng không có tinh
lực nghĩ ngợi nhiều, chỉ muốn làm một ít việc không có ý nghĩa.
Ví dụ như nhìn chằm chằm tóc Triệu An Chi mà ngốc người.
Lúc Triệu An Chi lại tỉnh lại thì là vì bị đói mà tỉnh. Cô thật sự đói lả
rồi, vì thế khi thấy trên tủ đầu giường có một chén hoành thánh nhỏ thì
theo bản năng rất muốn ăn. Tay cô đã vươn ra rồi nhưng cô phản ứng lại
kịp, đây hẳn là đồ ăn của Hà Trạch Sinh, nên vội rụt tay về.
Hà Trạch Sinh ở bên cạnh thấy thì buồn cười, vội lên tiếng nhắc nhở nói: “Đó là phần của em, anh ăn xong rồi.”
Ánh mắt Triệu An Chi sáng lên nhưng lại nghĩ đến mình chưa rửa mặt, hiện
tại đầu bù tóc rối, tinh thần uể oải thì tức khắc cười không nổi.
Hiện tại mới hơn 7 giờ nhưng thật ra Trương Ngạn sớm đã đến một chuyến nói
cho Hà Trạch Sinh biết buổi chiều phải truyền hai bình nữa, rồi tiêm
thêm một mũi nữa mới xong. Hắn còn tri kỷ mà mang theo bữa sáng cho hai
người.
Hà Trạch Sinh nhìn cậu mình chưa
bao giờ cẩn thận như thế thì ngay lập tức hiểu mình đây là nhờ có ánh
sáng của Triệu An Chi mới được đãi ngộ thế này. Nếu cô không ở đây thì
Trương Ngạn còn chẳng thèm đến nhìn anh một cái.
Triệu An Chi ăn xong cơm sáng, Trương Ngạn lại tới một chuyến nữa, hỏi: “Hà Trạch Sinh có nói gì với em chưa?”
Triệu An Chi cùng Hà Trạch Sinh đồng thời hỏi: “Nói cái gì?”
Trương Ngạn nói: “Nó không sao rồi, buổi chiều truyền thêm hai bình là được.
Đợi lát nữa anh làm xong phẫu thuật kia thì cũng rảnh, buổi chiều anh sẽ chăm sóc nó, em mau về nghỉ ngơi đi.”
Hà Trạch Sinh sửng sốt, nhìn Triệu An Chi ở chỗ này bò cả đêm, cả người
giống như hoa héo, không có tinh thần thì liền bổ sung: “Ân, em mau về
đi.”
Triệu An Chi lúc nãy soi gương thì
bị bộ dạng xấu kinh hồn của mình dọa phát khiếp, lại nghĩ đến tối qua
mình ngủ một đêm không biết trời đất gì, cũng chẳng giúp được mấy, có ở
chỗ này cũng chẳng ích gì nên liền gật đầu.
“Vậy được, em đi về trước, mấy ngày nay em đều ở trường, nếu anh có yêu cầu
gì cần hỗ trợ thì cứ gọi điện cho em, em sẽ đến bất kỳ lúc nào.”
Triệu An Chi nói xong thì phất tay với Hà Trạch Sinh và Trương Ngạn rồi xoay
người đi, trước khi đi còn không quên mang theo rác trong phòng đi vứt,
toàn bộ hành động vô cùng tiêu sái dứt khoát.
Hà Trạch Sinh vốn đang định chuẩn bị chút lý do thúc giục cô đi về: “……”
Trương Ngạn cười nhạo một tiếng.
Cậu cháu hai người tuổi tác không chênh lệch lớn nên lúc ở chung càng giống anh em. Hà Trạch Sinh bị khi dễ thì có chút bất mãn hỏi: “Buổi chiều
cậu thật sẽ đến thăm cháu à?”
Trương Ngạn nói: “Thăm cái gì mà thăm, cũng đâu chết được.”
Hà Trạch Sinh chán nản.
Triệu An Chi một đường ngủ gật về đến trường, ở trong ký túc xá lại ngoài ý
muốn gặp hai người: Một cái Trương Văn Ngọc đang cầm hành lý nổi giận
đùng đùng, một là Lương Trình đang cầm cái túi.
Triệu An Chi trừng lớn đôi mắt mệt mỏi của mình, hai quầng thâm dưới mắt phá lệ nổi bật trên cái mặt không có chút máu.
Tức giận trên mặt Trương Văn Ngọc biến thành một cảm xúc khác, cô tiến đến
bên tai Triệu An Chi, thấp giọng hỏi: “Cậu ngủ lang bên ngoài hả?”
Triệu An Chi: “…… Không phải như cậu nghĩ đâu, mà sao cậu đã trở lại rồi?”
Trên mặt Trương Văn Ngọc lại xuất hiện biểu cảm giận dữ, nói: “Trở về rồi nói, mình không mang chìa khóa, cậu trước mở cửa đi.”
Triệu An Chi đi tới mở khóa, nhìn Lương Trình đứng một bên đang muốn đi lên
nói chuyện với hai người, nhỏ giọng hỏi: “Lương Trình làm sao vậy?”
Trương Văn Ngọc nói: “…… Hắn tới đưa đồ ăn cho Tần Tình.”
Triệu An Chi đột nhiên cảm thấy có một tia cổ quái, nhìn Trương Văn Ngọc liếc mắt một cái, từ biểu tình của Trương Văn Ngọc liền đoán ra là hai người đều có cùng suy nghĩ.
Triệu An Chi đem
cửa sắt mở ra, lúc cô bước lên thì Lương Trình liền chủ động tiến đến
nói: “Tần Tình có ở ký túc xá không? Mình gọi điện nhưng cô ấy không
nghe. Gần đây tâm tình của cô ấy không tốt nên mình mang cho cô ấy chút
đồ ăn.”
Triệu An Chi nhìn Lương Trình,
phát hiện thấy giống hệt bản thân khi nhìn Hà Trạch Sinh. Nếu là thật
thì chưa chắc đã có ai biết chuyện này nếu không có vụ chia tay lần này
của hai người kia.
Triệu An Chi nói: “Tần Tình về nhà rồi, hết nghỉ cô ấy mới trở lại.”
Lương Trình lập tức lộ ra biểu tình mất mát, Triệu An Chi có thể đoán được
đằng sau hắn còn có một đống kế hoạch nhưng đều đem đi ngâm nước nóng
rồi.
“Vậy hai người cầm lấy mà ăn.”
Triệu An Chi làm sao lại không biết xấu hổ mà nhận chứ? Cô cự tuyệt, rồi lúc
định lên lầu lại xoay người chần chờ hỏi: “Cậu có phải……”
Lương Trình ủ rũ cụp đuôi mà chờ cô hỏi xong.
Triệu An Chi không nói nữa, có một số việc nói ra rồi liền không thu lại
được. Cô vẫn không nên ép hắn mới đúng, vì thế cô lắc đầu nói: “Không có gì, mình đi lên trước đây.”
Lương Trình hướng cô vẫy vẫy tay.
Triệu An Chi trở về ký túc xá thì Trương Văn Ngọc đang ngồi trên rương hành
lý gọi điện thoại. Triệu An Chi hướng cô nàng ra hiệu, ý là tý nữa lại
nói, sau đó cầm quần áo đi tắm rửa.
Triệu An Chi ở mép giường Hà Trạch Sinh bò một đêm, buổi sáng tỉnh dậy thì cổ và bả vai dều cứng đờ. Giờ phút này nước nóng hầm hập xối xuống khiến
cơ bắp căng chặt được thả lỏng. Triệu An Chi tắm thỏa thích một phen rồi mới thấy người nhẹ nhàng nhiều. Cô cầm lòng không đậu mà hồi tưởng tình hình tối qua, hơn nữa càng nghĩ càng thấy bi phẫn. Cả người cô dầu mỡ
dơ hồ hồ mà đi gặp Hà Trạch Sinh còn chưa tính, đã thế còn bê nguyên bộ
dạng đó mà gặp trưởng bối của anh, thật sự là thảm quá mà!
Triệu An Chi ở trong phòng tắm than trời trách đất, rồi lúc trở lại ký túc xá thì Trương Văn Ngọc vẫn chưa thu thập hành lý mà chỉ tùy tiện đặt ở đó.
Triệu An Chi vừa lau tóc vừa hỏi: “Chuyện của cậu là sao?”
Trương Văn Ngọc liền lập tức mắng chửi một phen, tóm lại là cô nàng cùng bạn
học nháo một trận, cảm thấy không chịu nổi cơn giận kia nên lập tức buổi tối mua vé trở về.
“Lúc này còn có thể
mua được vé về sao?” Triệu An Chi suy nghĩ một chút nhưng lúc thấy ánh
mắt oán trách của Trương Văn Ngọc thì lập tức thấy thắc mắc của mình
thật kỳ quái nên xin lỗi nói: “Vậy cậu là muốn ở lại ký túc xá sao? Thế
sao không thu dọn đồ đạc đi?”
Trương Văn
Ngọc nói: “Vốn là mình tính trở về năm mấy ngày rồi tính nhưng vừa rồi
gọi điện cho Triệu Miểu Miểu thì hắn nói sẽ mang mình đi chơi, còn có
đồng nghiệp của hắn nữa nên mình đang đợi hắn đến đón. Cậu có đi hay
không? Vừa lúc có năm người, du lịch tự túc cũng tiện.”
Triệu An Chi cảm giác giác hôm nay mình gặp phải một đống chuyện tình cảm rắc rối, đã mệt mỏi không muốn tham dự chuyện nào nữa nên chỉ hỏi: “Cậu và
anh họ mình thực không có quan hệ gì hả?”
Trương Văn Ngọc lập tức nói: “Đùa cái gì vậy? Cậu đang vũ nhục tình cách mạng
thuần khiết của bọn mình đấy hả? Con thỏ sẽ không ăn cỏ gần hang mà.”
Triệu An Chi mặc kệ cô nàng.
Đừng nhìn Trương Văn Ngọc hiện tại lời lẽ hùng hồn thế này, đến lúc thích
hợp thì người thích gặm cỏ gần hang nhất chính là cô nàng. Triệu An Chi
không muốn tham dự vào chuyện của hai người này, dù sao hai người bọn họ luôn là làm bằng hữu được một nửa thì chuyển qua tình nhân.
Triệu An Chi mở WeChat, muốn quan tâm một chút đến đồng chí Hà Trạch Sinh
đang ốm đau nằm trên giường, kết quả lại thấy Trì Hành nhắn tin cho cô:
“Xin chào, xin hỏi hiện tại cô có tiện nghe điện không?”
Da đầu Triệu An Chi tê dại, nhìn thời gian thì là hai giờ đêm hôm qua.
Triệu An Chi: “……”
Vì sao Tần Tình trêu chọc phiền toái đều là cô phải đi giải quyết thế?
Triệu An Chi trả lời: “Không tiện……”
Đối phương rất nhanh đã đáp: “Cô có thể liên hệ với Tần Tình không? Tôi
không liên hệ được với cô ấy, tôi muốn nói chuyện với Tần Tình, cũng
muốn biết tình hình cô ấy.”
Tạo nghiệt mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT