Ngày bản thảo của
Triệu An Chi được xét duyệt, Hà Trạch Sinh cũng thi xong một môn. Ở
trong mắt Triệu An Chi thì sinh viên khoa y thật đáng thương, một năm
bốn mùa đều phải thi, thi xong lại tới thư viện đọc sách, giống như vĩnh viễn không ngừng.
Triệu An Chi mua vài cuốn giấy nhớ, chuyên để dùng ở thư viện trao đổi với Hà Trạch Sinh.
“Bảo thảo của em đã làm xong, biên tập cũng đã thông qua. Nhân dịp này em mời anh ăn cơm.”
Kỳ thật mầy câu trước cùng câu cuối này không có gì liên quan nhưng Triệu
An Chi cũng biết mình đã sớm là “Lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều
biết”. Nhưng cô vẫn kiên nhẫn làm tốt hết thảy mọi thứ bên ngoài, cũng
chỉ cầu anh một chút thể diện cùng chú ý.
Nếu là làm quá lên thì đánh chết Hà Trạch Sinh cũng sẽ không tới, nhưng có
một lý do để ngụy trang thì khả năng thành công liền tùy tiện có thể đạt được.
Hà Trạch Sinh ngó tờ giấy nhỏ liếc mắt một cái, viết mấy chữ rồi đẩy trở về.
Triệu An Chi vừa xem đã thấy quả nhiên là cự tuyệt. Triệu An Chi lại viết
nói: “Anh làm âm nhạc, sao không thể thông cảm một chút cho người vẽ
tranh là em chứ? Con đường làm nghệ thuật này thật cô độc, dễ dàng xảy
ra chuyện, mau tới đem em kéo lại hồng trần đi.”
Hà Trạch Sinh nhìn thoáng qua tờ giấy, Triệu An Chi mẫn cảm phát hiện khóe miệng anh run rẩy một chút, sau đó lại cự tuyệt lần thứ hai.
Sau năm lần cự tuyệt thì Hà Trạch Sinh cuối cùng khuất phục. Giữa mày anh
có chút không kiên nhẫn, nhưng Triệu An Chi vẫn là ý cười không dứt mà
nhìn anh, thẳng đến khi anh cũng ngượng ngùng làm mặt lạnh, vội hấp tấp
tránh ánh mắt cô.
Triệu An Chi tự nhận là vẫn rất đúng mực. Hà Trạch Sinh hiện tại đã quen cùng cô tự học, cho nên khi cô xuất hiện bên cạnh anh thì sẽ không khiến anh mất kiên nhẫn. Hơn nữa chuyện ăn cơm cùng nhau này nếu hiện tại anh
không muốn đi mà cô lại mạnh mẽ yêu cầu thì kết quả sẽ ngược lại. Nhưng
nếu cô thực hiện với tần suất phù hợp thì xác suất thành công rất lớn,
cũng khiến anh chậm rãi làm quen với việc đi ăn cơm với cô.
Triệu An Chi quyết định thỉnh Hà Trạch Sinh ăn lẩu, thịt cùng vị cay rát vĩnh viễn là thứ hai người theo đuổi cuối cùng.
Trên đường người nhiều mà xe cũng nhiều, Triệu An Chi đi đường cũng rất khó
khăn. Hà Trạch Sinh vươn tay ôm lấy vai cô, mang cô đi vài bước rồi mới
buông tay. Triệu An Chi lực lập tức thuận thế mà bắt lấy tay phải của
anh, đem nó cố định trên vai mình, ngẩng đầu nói: “Nơi này xe nhiều, anh giúp em đi qua.”
Hà Trạch Sinh cúi đầu nhìn về phía Triệu An Chi, đèn đường cách đó không
xa hắt lên mắt cô tạo ra một vòng tròn phản quang, sáng lấp lánh lại ướt dầm dề. Anh quay đầu nhìn nhìn bốn phía, người nhiều, xe cũng rất
nhiều, vì thế anh không mạnh mẽ thu tay lại, nhưng cũng không thật sự
đặt nặng lên vai cô, mà chỉ đỡ cho có lệ.
Triệu An Chi không yêu cầu quá nhiều, thấy anh như vậy thì cũng vừa lòng buông tay xuống.
Nhưng Hà Trạch Sinh lại mở miệng nói: “Em như thế này có tính là quấy rối tình dục không?”
Triệu An Chi nghẹn họng nhìn trân trối.
Cũng may Hà Trạch Sinh chưa từng có chút rối rắm nào, chỉ là thuận miệng khiến cô nghẹn chút thôi.
Lúc hai người tới trong tiệm, Triệu An Chi gọi một phần đặc biệt nhiều
thịt, một là bởi vì cô thích ăn, hai là bởi vì sức ăn của Hà Trạch Sinh
lớn, mời người ta ăn cơm thì cũng không thể để người ta bụng đói trở về.
Hà Trạch Sinh nhìn từng đĩa thịt được bưng lên bàn, nói: “Gần đây em đang làm bản thảo gì? Thoạt nhìn thù lao rất khá a.”
Tròng mắt Triệu An Chi xoay xoay, quyết định bí mật với anh: “Chưa nói cho anh vội, chờ làm ra em sẽ đưa cho anh một cuốn.”
Hà Trạch Sinh cũng không từ chối, thoạt nhìn giống như thật sự cảm thấy hứng thú.
Lẩu cay rất nhanh đã lên, mắt thấy lẩu sắp sôi, Triệu An Chi liền bắt đầu cho thịt vào.
Hà Trạch Sinh nói: “Nước chấm của em đâu?”
Triệu An Chi từ trước đến nay đều là trực tiếp ăn, cảm thấy nếu chấm nước
chấm thì sẽ làm mất mùi vị đồ ăn nên khi nghe thấy câu hỏi này cô liền
chớp chớp mắt.
Cái chiêu nháy mắt này tựa hồ có tác dụng kỳ diệu với Hà Trạch Sinh. Anh
không nhiều lời mà đứng dậy chuẩn bị làm chút nước chấm cho mình. Triệu
An Chi thấy thế, lập tức đem chén của mình qua, nói: “Em không biết làm
nước chấm, anh giúp em làm một lần, về sau em sẽ học anh.”
Tay Hà Trạch Sinh vốn dĩ đã vươn ra một nửa, nhưng nghe thấy lời này thì
lại muốn thu hồi về. Sau đó anh lại nghĩ nghĩ, thấy không thú vị liền
trừng mắt nhìn Triệu An Chi một cái rồi tiếp nhận cái chén trong tay cô.
Lúc Hà Trạch Sinh trở về thì Triệu An Chi đã gắp thịt chín ra để đầy trong
bát anh, những thứ rau dưa chín lâu cũng đã được cô bỏ vào trong nồi.
Bước chân Hà Trạch Sinh dừng lại, nhưng sau đó lại thần sắc tự nhiên mà đi
tới, đem đĩa chén đưa cho Triệu An Chi. Triệu An Chi nhìn nhìn, không
nhìn ra được anh cho những cái gì vào đó, sau đó dùng đũa chấm thử, thật không tồi a. Triệu An Chi gắp một miếng thịt bò hơi mỏng mà ăn thử, quả thật là mỹ vị, vì thế liên tiếp ăn vài miếng. Triệu An Chi cười mị mắt, nói với Hà Trạch Sinh: “Nước chấm của anh làm siêu ngon.”
Chiếc đũa của Hà Trạch Sinh run một cái, miếng thịt lại rớt vào trong chén,
anh rất nhanh trừng mắt nhìn Triệu An Chi một cái, lại thấy cô hiện tại
càng nói càng bậy. Hạ quyết tâm làm lơ mấy lời hồ ngôn loạn ngữ cô nói
sau đó, Hà Trạch Sinh mới xem như ăn tốt một bữa, không đến mức không
thể tiêu hóa.
Hai người bắt đầu ăn thịt vô cùng nhanh, đến buổi chiều thì bọn họ mới bắt
đầu ăn đến khoai tây đã chín và ngó sen, động tác há mồm lúc này cũng
mới chậm lại và mới có thời gian để nói chút chuyện nhàn thoại.
“Em thấy anh gần đây đều bận đọc sách, Weibo cũng không xử lý nhiều quảng cáo cũng không đặt, vậy sinh hoạt phí còn đủ sao?”
Quỹ đạo của Hà Trạch Sinh cùng Triệu An Chi có chút tương tự, trước mắt lục tục cũng có thu vào, chủ yếu đến từ quảng cáo và bán ca khúc. Nhưng giá cả của ca khúc không cao lắm, nên Hà Trạch Sinh bán một lần rồi sau đó
cũng không muốn bán nữa, hơn phân nửa vẫn là dựa vào quảng cáo lấy tiền. Sau khi có thu thì Hà Trạch Sinh cũng không hướng trong nhà lấy tiền
sinh hoạt phí nữa.
Triệu An Chi biết việc này, cũng biết gần đây anh bận thi cử nên lúc này mới hỏi.
Gần đây Hà Trạch Sinh xác thật có chút khốn cùng, nghe được lời này thì
nghẹn một cái, vội rót cho mình một cốc nước uống lên. Tuy nói hắn túng
quẫn, nhưng còn lâu mới tới mức sơn cùng thủy tận, kể cả không được thì
để cha mẹ tiếp tế một hai lần cũng không tính mất mặt. Nếu là ngày xưa,
Triệu An Chi nói lời này thì có lẽ Hà Trạch Sinh sẽ cùng cô nói giỡn
kiểu như để cô tiếp tế này nọ, đợi đến khi dư dả lại mời cô đi ăn bù
vào. Nhưng hiện tại trăm triệu không thể, không những thế, việc cô cẩn
thận quan tâm này khiến anh khó chịu, so với tri kỷ thì giống như bị
nhìn trộm hơn.
Bởi vậy, câu “Mấy ngày nay để em tiếp tế anh tiền cơm đi?”, Triệu An Chi
còn chưa kịp nói thì Hà Trạch Sinh đã lạnh mặt nói: “Em có thể không cần tinh tế quan sát anh như vậy được không? Anh thực không thoải mái.”
Tươi cười trên mặt Triệu An Chi cứng đờ, cơ hồ trong khoảnh khắc cô liền cảm thấy ủy khuất. Triệu An Chi luôn chú ý giữ đúng mực, không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hà Trạch Sinh. Nhưng Weibo
hai người sớm đã theo dõi nhau, hơn nữa là hai bên cùng nhìn nhau, cũng
không phải một mình cô lén lút lục lọi. Triệu An Chi chỉ là thấy gần đây anh không đăng bài mới, còn về việc bận thi thì là vì hai người ngồi
học với nhau lâu, mà sách trên bàn anh càng ngày càng nhiều nên cô ngẫu
nhiên hỏi một hai câu là đã có đáp án rồi. Những suy đoán còn lại chỉ là dựa vào hiểu biết của nhiều năm quen nhau.
Một câu kia làm Hà Trạch Sinh không thoải mái không phải do Triệu An Chi
nhìn trộm mà chỉ là do nhiều năm cô quan tâm và hiểu anh. Triệu An Chi
cũng không phải lần đầu tiên nói như vậy, nhưng Hà Trạch Sinh lại là lần đầu tiên không thoải mái. Thực rõ ràng, việc khiến hắn không thoải mái
không nằm ở ý nghĩa của câu từ mà nằm ở sự chuyển biến trong mối quan hệ của hai người.
Triệu An Chi cơ hồ muốn cười không nổi, cô thấp giọng nói: “Ăn nhiều một
chút, chúng ta cần ăn hết, đừng lãng phí.” Sau đó cô liền vùi đầu vào
trong chén mà ăn.
Hà Trạch Sinh vẫn luôn nhìn không thấy biểu tình của cô thì đột nhiên thấy bất an, chỉ có thể quán triệt tinh thần theo một câu đừng lãng phí của
cô.
Trước khi trọng sinh, bởi vì cuộc ly hôn của Trần Thiếu Phương mà Triệu An
Chi có thói quen áp chế dục vọng của chính mình, nhẫn nại cho qua, thậm
chí thay đổi tính cách. Cô hiện tại lại giống như biết rõ mình là uốn
cong thành thẳng, nhưng muốn ngừng mà không được. Vì tranh thủ tình cảm
của anh mà Triệu An Chi chịu nhịn nhiều ủy khuất. Giống như khi gọi món
ăn, tuy không muốn lãng phí nhưng cô sẽ gọi hơi nhiều, tình nguyện ăn
đến no căng chứ không muốn anh không ăn đủ.
Mà hiện tại, Triệu An Chi bị Hà Trạch Sinh làm tổn thương trong lòng, mất
khẩu vị ăn uống, chiếc đũa vẫn hoạt động nhưng rất chậm. Nếu có một chén cơm để trước mặt cô thì Hà Trạch Sinh có thể thấy, Triệu An Chi dùng
chiếc đũa kẹp đồ ăn đến mất hồn mất vía.
Mà Hà Trạch Sinh cũng mơ hồ hiểu được có chỗ nào không đúng, mà anh phản
ứng bằng cách dùng sức mà ăn, muốn làm theo lời cô ăn hết đồ ăn, có lẽ
như thế cô sẽ cao hứng hơn một chút. Chầu này vậy mà quá nhiều, kể cả
sức ăn của Hà Trạch Sinh lớn thì cũng không chống được.
Triệu An Chi cũng có chút hứng thú rã rời, tuy không đến nỗi nản lòng thoái
chí, nhưng đêm nay cũng không còn sức chiến đấu nữa. Triệu An Chi đứng
lên, mềm mại nói: “Em đi tính tiền.”
Hà Trạch Sinh đứng lên, trên mặt có một tia mờ mịt, nghĩ nghĩ rồi đi ra ngoài cửa, ở một bên đợi cô ra.
Lúc Triệu An Chi đi ra thì đối mặt với Hà Trạch Sinh, trong lòng vẫn không có tinh thần gì, thậm chí là đại thương nguyên khí.
Hà Trạch Sinh chần chờ nói: “Đi thôi?”
Triệu An Chi có chút không muốn cùng anh trở về nên đang nghĩ tùy tiện tìm
việc để làm. Nhưng hiện tại nói cái gì cũng thật rõ ràng là lấy cớ,
Triệu An Chi cũng không muốn đem sự tình phóng đại lên nên đành cố gắng
sốc lại tinh thần. Hai người mới cùng nhau đi được vài bước thì phía sau liền có người ôm lấy vai của Triệu An Chi.
Triệu An Chi hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, phát hiện lại là Nghiêm Tử An.
Triệu An Chi đầu tiên là cảm thấy khó hiểu, sau đó là kinh hỉ.
Hà Trạch Sinh nhìn cái tay Nghiêm Tử An để trên vai Triệu An Chi. Anh nhứo rõ Triệu An Chi từng nói cô và Nghiêm Tử An là quan hệ kế huynh muội,
hơn nữa khi đó, cô thoạt nhìn có chút sợ Nghiêm Tử An. Nhưng lúc này
đây, Triệu An Chi cười một chút, bộ dáng như thở nhẹ ra, sau đó cô nói
với anh: “Thật khéo lại gặp anh em ở đây, em không về với anh nữa mà đi
với anh của em.”
Nghiêm Tử An thực kinh ngạc. Hà Trạch Sinh đem thần sắc hai người thu vào đáy
mắt, mím môi, cũng không biết mình vì sao lại không vui, chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT