Triệu Quỳnh Quỳnh ném
cặp sách lên bàn, lấy ra bài thi liền bắt đầu viết. Triệu An Chi đứng ở
một bên, có chút chân tay luống cuống, sau một lúc lâu mới ngoan ngoãn
tự mình ngồi xuống mép giường. Triệu Quỳnh Quỳnh quay đầu lại liếc nhìn
cô một cái, nói: “Nói đi, sao lại thế này?”
Triệu An Chi nhìn bên sườn mặt đẹp đẽ của Triệu Quỳnh Quỳnh ở dưới ánh đèn,
nhớ đến lần cuối cùng nhìn thấy mặt chị gái mình trước khi trọng sinh.
Đó là một ngày hè năm Triệu An Chi đang học lớp 10, còn Triệu Quỳnh
Quỳnh vừa mới kết thúc kỳ thi đại học. Trần Thiếu Phương cùng Triệu Mân
chính thức tuyên bố ly hôn. Hai vợ chồng sau khi thương nghị sau thì
quyết định Triệu Mân mang theo Triệu Quỳnh Quỳnh, còn Trần Thiếu Phương
mang Triệu An Chi đi tỉnh J. Sau đó Triệu Quỳnh Quỳnh sang Mỹ học, cô
thì tới Anh, tuy hai người đều ở nước ngoài nhưng gặp nhau vẫn rất khó.
Thẳng đến khi Triệu Quỳnh Quỳnh tính chuyện kết hôn trở về nước một
chuyến thì cô mới bị nãi nãi gọi về, hai chị em khó khăn lắm mới gặp mặt nhau. Lúc đó Triệu Quỳnh Quỳnh đã hoàn toàn không còn chút ngây ngô nào của thời thiếu nữ, chỉ có sự hấp tấp trước sau như một làm người ta cảm thấy thân thiết.
Anh rể cô là người Mỹ
mắt xanh, thân hình cao lớn nhưng tính cách lại thẹn thùng ngoài dự
đoán, chẳng biết làm thế nào có thể một ngụm mà ăn được Triệu Quỳnh
Quỳnh tính cách cường thế như vậy. Nhìn Triệu Quỳnh Quỳnh rúc vào bên
người anh rể, thì Triệu An Chi liền biết, Triệu Quỳnh Quỳnh sẽ chậm rãi
rời khỏi sinh mệnh của cô, thẳng đến khi chỉ còn duy trì một khoảng cách không xa không gần gọi là chị em.
Sau đó Triệu Quỳnh Quỳnh liền có con, nghe thấy chị ấy bận túi bụi ở trong điện thoại thì Triệu An Chi cũng không gọi nhiều nữa.
Việc Triệu An Chi không có lập tức trả lời ngay cũng hoàn toàn nằm trong dự
kiến của Triệu Quỳnh Quỳnh. Nhưng lúc cô quay đầu lại thấy Triệu An Chi
nhìn chằm chằm mình mà khóc không thành tiếng thì liền có chút kinh
ngạc.
“Ngươi……”
Triệu Quỳnh Quỳnh còn chưa nói xong thì Triệu An Chi liền nhào lên ôm nàng, hoàn toàn khóc rống lên.
“Chị, em nhớ chị lắm. Em rất muốn gặp chị, muốn nói chuyện với chị. Chị không ở đây, em cũng cố làm ra vẻ không có chuyện gì, một mình về nhà với mẹ, rồi lại qua nhà ba, qua nhà nãi nãi. Chị không ở nhà, em chẳng đi được
đến đâu hết, giống như mẹ nói, em vĩnh viễn bị vây lại trong mùa hè kia, chẳng làm gì nên thân cả.”
Triệu Quỳnh Quỳnh nghe không hiểu ra sao cả đành phải nói: “Nói chuyện đàng hoàng xem nào, đừng có ý đồ làm nũng cho qua a!”
Triệu An Chi khóc cũng thật đáng yêu. Cái mũi hồng hồng, đôi mắt hồng hồng,
diện mạo thanh tú lúc này lại giống một con vật nhỏ bị thương. Triệu
Quỳnh Quỳnh nhìn thoáng qua liền đầu hàng, oán giận nói: “Về sau không
được như vậy nữa……”
Chờ Triệu An Chi khóc đủ rồi, Triệu Quỳnh Quỳnh vẫn muốn hỏi cô.
Triệu An Chi khóc xong rồi thì nửa làm nũng nói hết: “Dù sao thì em biết ba
mẹ đã sớm muốn ly hôn, chẳng qua lúc trước là suy nghĩ em muốn thi cấp
ba, bây giờ thì là chị thi đại học……”
Nói đến đây Triệu An Chi mới nhớ ra lúc trước Triệu Quỳnh Quỳnh thi đại học xong mới biết, còn giờ mới khai giảng lớp mười hai mà cô đã làm lộ
chuyện này ra rồi. Thế này có ảnh hưởng đến Triệu Quỳnh Quỳnh không?
Triệu Quỳnh Quỳnh vừa nhìn mắt cô thì đã biết hết, chỉ bình tĩnh nói: “Chị đã sớm biết.”
Triệu An Chi ngẩn người, nói: “A?”
Triệu Quỳnh Quỳnh khinh thường mà liếc mắt nhìn cô một cái, vừa làm đề kiểm
tra vừa nói: “Chị đã sớm biết bọn họ không nghĩ thông. Người lớn đều
nghĩ tiểu hài tử nghe không hiểu, cho dù bọn họ che giấu thì chỉ cần
người có chút đầu óc là có thể phát hiện ra.”
Triệu An Chi thắc mắc: “Thế sao chị không nói gì?”
Triệu Quỳnh Quỳnh ném bút, không suy nghĩ mà nói: “Rất nhiều người đến mười
tám tuổi vẫn chưa hình thành tính cách hoàn chỉnh. Em mới mười lăm tuổi
đầu. Huống chi, chị cũng chưa thành niên, còn chưa lý trí đến mức có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này.”
Lúc
này Triệu An Chi mới phát hiện, Triệu Quỳnh Quỳnh ở trong lòng nàng vẫn
luôn là nữ anh hùng thì ở thời điểm mười năm về trước cũng chỉ là một nữ sinh mười bẩy tuổi. Cô ấy cũng sẽ vì cha mẹ bất hòa mà bất an, có điều
cô ấy kiên cường hơn Triệu An Chi nhiều.
Triệu An Chi ôm ôm chị gái “nhỏ” trước mặt mình. Cô cũng không phải thật sự
yêu cầu Triệu Quỳnh Quỳnh phải tới bày mưu tính kế cho mình nhưng chỉ
cần người chị gái từ nhỏ đến lớn vẫn che chở cô ở bên cạnh thì nhân sinh trống rỗng của cô cũng nhiều thêm chút dũng khí.
“Làm nũng cũng vô dụng, mặc kệ thế nào, em phát hỏa với mẹ như thế cũng là không đúng.”
Triệu An Chi ôm Triệu Quỳnh Quỳnh, cảm thấy mọi chuyện lúc này đều dễ nói.
Tuy trong lòng cô rầu rĩ nhưng vẫn nghe lời nói: “Em biết, mặc kệ thế
nào phát hỏa như vậy cũng không tốt. Em sẽ đi xin lỗi mẹ.”
Triệu Quỳnh Quỳnh nói: “Nếu em đã biết rồi thì chúng ta cũng nói chuyện công
bằng với cha mẹ thôi. Muốn ly hôn hay không thì để hai người họ tự quyết định, không cần nghĩ đến hai chị em mình mà tự thảo luận đi.”
Triệu An Chi có chút kinh ngạc. Rốt cuộc vừa rồi trong lời nói của Triệu
Quỳnh Quỳnh còn lộ ra ý không muốn hai người ly hôn cơ mà.
Triệu Quỳnh Quỳnh nói: “Em kinh ngạc thế làm gì? Chị thừa nhận là trước đây
chị không thành thật như em nhưng em làm được thì chị cũng làm được. Nếu hai người bọn họ vì chúng ta liên lụy mà không thể quyết định rồi một
ngày kia lại oán hận chúng thì chị cũng sẽ thấy khổ sở.”
Triệu Quỳnh Quỳnh từ trước đến nay vẫn nói là làm. Cô ấy vừa quyết định
chuyện này thì lập tức thực hiện luôn, làm Trần Thiếu Phương cùng Triệu
Mân sợ tới mặt không còn chút máu sau đó lại theo đúng thời gian biểu
của mình mà quay lại làm tiếp bài kiểm tra. Triệu An Chi không muốn bị
kẹp trong chiến trường của cha mẹ nên mỗi ngày đều ở trường học làm xong bài mới chậm chạp trở về nhà.
Nhà ăn của trường học chỉ có cơm giữa buổi học là ngon, những bữa khác thì đúng là không nuốt nổi. Vì thế Triệu An Chi liền đi đến nhà hàng nhỏ gần trường ăn cơm. Qua năm ngày, đến ngày thứ sáu thì cô liền đụng phải Hà Trạch
Sinh mang theo quả bóng rổ và một thân đầy mồ hôi đi đến.
Lúc Triệu An chi thấy Hà Trạch Sinh thì đột nhiên cảm nhận một trận xấu hổ
đã lâu không thấy. Phía trước bởi vì việc trong nhà nên cô vẫn luôn coi
nhẹ câu tỏ tình lớn mật lúc mới trọng sinh về. Hiện tại nhìn thấy nam
chính trong chuyện xưa khiến cô hận không thể chôn mặt vào bàn cơm luôn.
Hà Trạch Sinh hiển nhiên cũng thấy cô, trong miệng lầu bầu câu gì đó mà cô nghe không rõ. Cửa hàng nhỏ, lại đúng giờ dùng cơm nên Hà Trạch Sinh đi một vòng rồi cuối cùng vẫn đem quả bóng rổ phóng tới vị trí đối diện
Triệu An Chi, sau đó tự mình đi tới quầy gọi cơm.
“A di, cho một chén mì thịt bò thêm cái trứng luộc trong nước trà.”
Bà chủ cười tủm tỉm nói: “Trứng luộc trong nước trà bán hết rồi, có muốn cái gì khác không?”
Hà Trạch Sinh rất là thất vọng mà “A” một tiếng, cuối cùng nói: “Thế thì chỉ cần mỳ thôi ạ.”
Lúc này ông chủ đã mang lên một cái khay đồ đã làm xong. Bà chủ đem một cái trứng luộc nước trà cuối cùng để vào chén mỳ thịt bò kia rồi đưa đến
bàn cho Triệu An Chi.
Hà Trạch Sinh nhịn không được nhìn quả trứng luộc nước trà khiến Triệu An chi càng xấu hổ.
Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó đem trứng luộc nước trà đẩy đến trước mặt Hà
Trạch Sinh. Mà tên kia trợn mắt nghi hoặc nhìn về phía cô.
Triệu An Chi giải thích: “Đây là xin lỗi.”
Tuy rằng cô không nói rõ, nhưng hai người đều hiểu đây là đang nói chuyện
gì. Hà Trạch Sinh nói: “Tuy rằng việc cô làm hôm trước đúng là có thiếu
suy xét, nhưng cũng không cần phải xin lỗi.”
Hắn tựa hồ giãy giụa một chút, nhưng nói xong lời này thì vẫn nhanh chóng đem trứng luộc nước trà đẩy trở về.
Triệu An Chi thấy biểu tình của anh thì cảm thấy có chút đáng yêu, nghĩ nghĩ lại nói: “Mỳ của nhà này hơi nhiều, em……”
Hà Trạch Sinh nói: “Cô không phải muốn tôi giúp cô ăn bớt đấy chứ? Tôi cự tuyệt.”
Triệu An Chi nhất thời xấu hổ, động động ngón tay đem trứng luộc nước trà lại đẩy qua, nói: “Em muốn nói là em ăn mỳ xong rồi chắc ăn không vô trứng
này, vẫn là cho anh thì tốt hơn.”
Hà
Trạch Sinh tựa hồ thật sự rất thích trứng luộc nước trà, rốt cuộc lần
trước cự tuyệt đã khiến anh mất sức chín trâu hải hổ nên lúc này cũng
khó lòng chống cự. Rối rắm một lúc, anh từ cặp sách moi ra năm xu đặt
trên bàn.
Triệu An Chi hướng anh cười
cười, hai mắt hơi cong cong, lại nhận lấy hai đồng xu. Hà Trạch Sinh rũ
mắt, lăn lăn quả trứng, đem vỏ trứng đều lăn nứt ra, sau đó lột vỏ ăn
trong lòng nghĩ trứng luộc nước trà của nhà này đúng là thơm nhất.
Sau đó hai người cũng không nói nữa. Hà Trạch Sinh ăn mì rất nghiêm túc,
nhưng thật ra Triệu An Chi bởi vì có Hà Trạch Sinh ngồi ở đối diện nên
hơi thất thần. Nhưng cảm xúc của cô lúc này cũng phải rung động của
thiếu nữ gì đó mà chỉ là nghĩ đến hóa ra nam sinh mình thích tám năm sau khi chơi bóng rổ, chảy một thân mồ hôi thì cũng hôi như vậy a.
Hà Trạch Sinh ăn xong liền hướng Triệu An Chi gật gật đầu, nói: “Tôi đi trước.”
Triệu An Chi chậm rì rì mà phất phất tay với hắn, như một con thỏ ngốc nghếch vậy. Nhưng Hà Trạch Sinh vừa bước vài bước thì lại nhanh chóng quay
lại… anh quên quả bóng rổ a.
Không biết
có phải là ảo giác của Triệu An Chi không nhưng cô luôn cảm thấy thời
điểm Hà Trạch Sinh lấy quả bóng rổ thì có liếc mắt nhìn cô theo bản
năng.
Triệu An Chi áp xuống cảm giác cổ
quái trong lòng, uống xong canh thì đi về trường học. Bời vì mấy năm
trước có học sinh gây chuyện trong tiết tự học buổi tối nên tiết tự học
này liền bị hủy. Có điều học sinh không có chỗ nào tốt để học, vì thế
phòng học vẫn mở cửa. Nếu không phải thế thì Triệu An Chi thật đúng là
không có chỗ nào tốt để đi a.
Một tháng
nay Triệu An Chi đều sinh hoạt thế này. Mỗi ngày cô sẽ đến tiệm cơm đối
diện trường ăn cơm, một tháng cũng gặp Hà Trạch Sinh ba bốn bận. Hà
Trạch Sinh thấy cô thì chỉ gật gật đầu, nếu còn chỗ thì tuyệt không ngồi đối diện với cô. Nhưng Triệu An Chi mà gặp anh thì sẽ thấy cả ngày được an ủi. Trên đời này không phải tất cả mọi người đều may mắn như cô, sau khi thích một người thì có thể trải qua thời điểm trước khi hai người
gặp gỡ, hiểu được cuộc sống của người kia.
Vào một ngày của tháng thứ nhất này, Triệu An Chi đem bài tập đã làm xong
cùng sách vở đều để trong ngăn bàn sau đó đeo cái cặp trống rỗng về nhà. Nghêng đón cô là căn phòng khách sáng trưng cùng ba khuôn mặt vô cùng
nghiêm nghị. Cảnh tượng quen thuộc này khiến lòng cô lộp bộp một cái.
Chờ Triệu An Chi đi vào phòng khách, Triệu Mân nói với cô: “An An, ba và mẹ con đã bàn xong. Chúng ta muốn ly hôn. Quỳnh Quỳnh sẽ ở với ba ở tỉnh
H, con và mẹ sẽ về tỉnh J. Lúc nào con muốn về cũng được, con thấy sao?”
Triệu An Chi nghe được lời nói quen thuộc thì tâm thần bất an cũng trấn định
lại, nói: “Ba, con đồng ý quyết định ly hôn của hai người nhưng con muốn ở lại tỉnh H, ở với chị.”
Sắc mặt Trần Thiếu Phương thay đổi.
*Tác giả có lời muốn nói: Hà Trạch Sinh đi vào quán ăn, nhìn thấy nữ sinh đã tỏ tình với mình ngồi ở kia, dưới ánh đèn khuôn mặt cô trắng như tuyết.
Hà Trạch Sinh lầu bầu một câu: “Bóng rổ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT