Thật vất vả mới kết
thúc huấn luyện quân sự. Sinh viên năm nhất có hai ngày nghỉ cuối tuần.
Tần Tình đề nghị ký túc xá cùng đi liên hoan, Tiếu Thần lập tức cự
tuyệt, nói là muốn bắt đầu học tập.
Nếu là bỏ lại Tiếu Thần mà đi ba người thì tựa hồ cũng không tốt lắm. Mấy ngày nay Triệu An Chi cũng
loáng thoáng cảm nhận được Tiếu Thần bất mãn, nên sau khi nghĩ thì vẫn
là từ bỏ, nói mình muốn đi bệnh viện xem chút. Không biết có phải vì
không quen khí hậu không mà bà dì của cô tháng này mãi chưa thấy tới.
Cứ như vậy, chỉ còn lại Tần Tình cùng Trương Văn Ngọc đi chơi, và hai cô
nàng vẫn rất là vui vẻ. Thấy Triệu An Chi cũng không cần người bồi, Tần
Tình liền cùng Trương Văn Ngọc tung tăng đi ra cửa.
Triệu An Chi thu thập đồ vật, lúc sắp ra cửa thì do dự nói: “Mình ra ngoài đây.”
Tiếu Thần không nói chuyện, cũng không biết là có nghe thấy hay không. Triệu An Chi nhẹ nhàng thở ra.
Khoa y của đại học Bình Giang rất tốt mà bệnh viện trực thuộc cũng nổi danh. Có điều nó không ở cạnh khu trường của Triệu An Chi mà cô phải ngồi xe
bus gần nửa tiếng mới đến.
Triệu An Chi
vốn có tật say xe, hơn nữa xe buýt chạy lắc lư khiến lúc xuống xe cô
không khỏi cảm thấy buồn nôn một trận. Kiềm chế hơn nửa ngày mới ổn một
chút. Cô choáng váng mà đi về phía trước, lại thấy có một đám đông tụ
tập ồn ào, còn có tiếng nữ nhân thét chói tai.
Triệu An Chi mở mắt ra, phát hiện phía trước có một đám người tụ lại một chỗ. Cô cảnh báo bản thân không được đi xem náo nhiệt nhưng cũng không tránh được tò mò. Cuối cùng cô chỉ nghĩ lúc đi ngang qua sẽ liếc xem một cái
là được.
Nơi đó người vây quanh thành hai vòng. Vóc dáng Triệu An Chi nói đúng ra thì sẽ bị người ta chắn không
nhìn được gì nhưng sự tình đúng là vừa khéo, đúng lúc cô đi qua thì đám
người lại hở một góc, Triệu An Chi tùy ý thoáng nhìn thì ngay lập tức
nhận ra cái kẻ đang nằm trên đất sinh tử không biết kia.
Máu cả người cô như bị đông lại, ra sức rẽ đám người mà đi vào. Người bị
nàng đẩy ra còn thấy không cao hứng, nhưng thấy cô quỳ xuống bên cạnh
người bị nạn, xem ra là người thân thì cũng không lên tiếng gì.
Triệu An Chi thấy Nghiêm Tử An nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự thì cả
người đều run lên. Bên cạnh có bác gái hảo tâm, thấy cô hoảng thành như
vậy thì đem tình huống giải thích cho cô.
Nghiêm Tử An đây là xui xẻo, bị một cái xe máy đột nhiên xông ra đụng phải, cả người bay một đoạn ngắn rồi ngã trên đất không động đậy. Thoạt nhìn thì không bị chảy máu nhưng không ai dám chạm vào hắn, sợ gây ra chuyện.
Cũng có người hảo tâm báo cho cấp cứu, hiện tại chỉ đang chờ xe cứu
thương đến.
Triệu An Chi lẩm bẩm nói cảm
tạ, nhìn Nghiêm Tử An, đột nhiên có chút sợ hãi. Cô cùng Nghiêm Tử An là ghét nhau như chó với mèo nhưng dù sao cũng cùng sống chung hai năm
dưới một mái nhà, ngày ngày gặp gỡ. Thế nên thấy hắn gặp nạn thì Triệu
An Chi không có khả năng thờ ơ không quan tâm, huống chi tình huống lại
thế này.
Triệu An Chi thật cẩn thận cầm
tay hắn, nhẹ giọng tên Nghiêm Tử An, nghĩ đến nếu có thể đánh thức hắn
thì chứng tỏ tình huống không quá tệ.
Nàng lại đột nhiên nhớ tới đã từng xem ở đâu đó thấy nói việc mọi người vây
quanh đối với người bị thương không tốt nên vội vàng nhỏ giọng cầu xin
mọi người xung quanh: “Có thể phiền mọi người tản ra chút, cháu sợ hắn
không thở được.”
Triệu An Chi không biết
bộ dạng mình hiện giờ có chút giống thần kinh, lại vô cùng đáng thương.
Sớm có người coi cô và Nghiêm Tử An coi như một đôi tiểu tình nhân,
trong lòng cũng thật đồng tình. Nghe cô nói thế thì còn có người an ủi
cô, nói sẽ bồi bọn họ chờ xe cứu thương.
“Triệu An Chi.”
Triệu An Chi vừa nghe thấy tiếng Hà Trạch Sinh thì cỗ cảm xúc hoảng loạn bị
đè ép lại xông lên. Cô biết Hà Trạch Sinh là một sinh viên y xuất sắc
nên anh xuất hiện giống như cho cô một cái an tâm lớn. Cô lập tức nức nở mà nói: “Sư huynh, anh mau xem hắn thế nào rồi?”
Hà Trạch Sinh gật gật đầu, thấy mắt cô đều đỏ thì thấp giọng nói: “Cô đừng hoảng hốt.”
Hà Trạch Sinh hiện tại chỉ là một sinh viên năm thứ hai, có điều từ nhỏ
được mưa dầm thấm đất, hơn nữa chính mình cũng có hứng thú nên vẫn hiểu
được nhiều hơn người bình thường một chút. Nghe quần chúng xung quanh
miêu tả hơn nữa trên người Nghiêm Tử An cũng không có vết thương lớn,
nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh thì Hà Trạch Sinh đoán hơn phân nửa là não hắn bị chấn động. Anh không dám tùy ý di chuyển Nghiêm Tử An, chỉ vành mắt
xe xem, thấy hô hấp hắn vững vàng thì dán sát mặt đất nhìn cái gáy của
hắn, lại sờ sờ trên người, cuối cùng nói: “Bước đầu xem ra không nghiêm
trọng lắm, khả năng bị chấn động não và gãy xương đùi phải. Cụ thể hơn
thì phải tới bệnh viện kiểm tra. Bất quá có thể xác định không có bị
thương nghiêm trọng gì, cô không cần sốt ruột, chờ đến bệnh viện kiểm
tra lại xem sao.”
Triệu An Chi vội vàng gật đầu. Hà Trạch Sinh nói xong cũng không có đi mà đứng ở một bên bồi cô.
Nơi này vốn cách bệnh viện khá gần nên rất nhanh xe cứu thương đã tới rồi.
Triệu An Chi là người nhà nên đi theo lên xe, Hà Trạch Sinh đứng tại chỗ nhìn theo cô. Thẳng đến cuối cùng Triệu An Chi cũng không quay đầu lại
một lần, cái người nằm trên cáng kia đã thu thút hết sự chú ý của cô
rồi. Quần chúng vây xem cũng giải tán, chỉ có Hà Trạch Sinh còn đứng ở
kia.
Anh vốn là có việc đạp xe tới bệnh
viện, vừa vặn phải về trường học, xe còn đỗ ở bên cạnh. Sau khi tự hỏi
trong chốc lát, anh liền chuyển hướng đạp xe đến bệnh viện.
Bệnh viện có mùi thuốc sát trùng đặc trưng, không tính là quá gay mũi nhưng
âm thanh người đến người đi ở hành lang dài cũng khiến Triệu An Chi tâm
thần nôn nóng khó an.
Y tá bảo cô đi đến phía trước làm công tác đóng tiền viện phí, và Triệu An Chi vốn dốt về phương hướng liền lạc luôn rồi.
“Cô muốn đi đâu?”
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Triệu An Chi ngẩng đầu nhìn về phía Hà
Trạch Sinh. Cô có chút kinh ngạc. Thời tiết này rất nóng, trên đầu anh
còn đổ đầy mồ hôi, giống như vừa chạy tới. Triệu An Chi lấy từ trong túi ra gói giấy ăn, đưa hai tờ cho anh, thấy anh lau mồ hôi thì đột nhiên
nói: “Em còn thiếu anh một bao giấy ăn đấy.”
Hà Trạch Sinh sửng sốt một chút.
Triệu An Chi thấy biểu tình của anh thì liền đoán là anh chẳng nhớ gì, trong
lòng có chút cô đơn nên cũng không nói gì nữa. Không ngờ Hà Trạch Sinh
lại trả lời: “Đúng a, lạm phát lợi hại như thế, cô phải trả hai gói mới
được.”
Tâm trạng buồn bực của Triệu An Chi bỗng chốc trở nên tốt đẹp hơn, khóe miệng cũng nhếch lên.
Lời bác sĩ nói với lời Hà Trạch Sinh nói lúc trước không khác biệt lắm. Sau khi biết Nghiêm Tử An hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn thì Triệu An Chi cũng không khẩn trương lắm. Hiện tại chủ yếu là phải mang Nghiêm Tử An
đi chụp X-quang sau đó bác sĩ mới chẩn đoán kỹ càng hơn được.
Hà Trạch Sinh lo lắng một mình cô không ứng phó được nên mới đi vòng trở
lại. Tuy là có Hà Trạch Sinh hỗ trợ, nhưng hai người chạy đông chạy tây
cũng thấy mệt, kết quả lại so với lúc ban đầu chẩn đoán không sai lệch
mấy, là bị chấn động não và bị gãy xương đùi phải. Tuy nói toàn bộ là
tai bay vạ gió, nhưng ngẫm lại hình ảnh bác gái kia miêu tả thì Nghiêm
Tử An bị thế này là còn nhẹ, cũng coi như may mắn. Nhìn Nghiêm Tử An ngủ thật bình tĩnh, Triệu An Chi đi gọi điện cho Trần Thiếu Phương.
“Uy, mẹ, là con. Nghiêm Tử An bị tai nạn trên đường.”
Gặp phải chuyện nghiêm trọng thì Triệu An Chi liền không nhớ ra được việc
mình đâu có quen biết gì Nghiêm Tử An. Triệu An Chi đành phải tinh tế
miêu tả đồng thời trấn an mẹ mình: “Con ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ.
Hiện tại anh ta không sao rồi, não bị chấn động nên cần tĩnh dưỡng, còn
chân thì bác sĩ nói là bó bột hoặc làm phẫu thuật đều được. Bác sĩ còn
nói với trường hợp của anh ta thì làm phẫu thuật sẽ ít để lại di chứng
hơn, nhưng vẫn muốn xem anh ta chọn làm gì đã. Hiện tại anh ta còn đang
ngủ, chờ anh ta tỉnh lại thì bác sĩ sẽ nói chuyện với anh ta.”
Công việc của Trần Thiếu Phương và cha của Nghiêm Tử An đều rất bận, hai
người lúc này lại đều đi công tác. Triệu An Chi nhớ tới đời trước cô
không hề biết chuyện Nghiêm Tử An đã từng bị tai nạn xe cộ. Chắc là hắn
ta không nói với người nhà. Vì thế nên cô mới chủ động gọi điện cho Trần Thiếu Phương. Chân cũng gãy rồi, còn cái gì mà ương bướng chứ?
Trần Thiếu Phương nói: “Bên này mẹ còn hai ngày nữa là xong việc, đến lúc đó mẹ sẽ tới Bình Giang. Hai ngày nay con có thể hỗ trợ chăm sóc nó
không?”
Triệu An Chi nói: “Được mẹ. Nhưng mà con không muốn chính thức gặp gỡ với anh ta, đỡ phải hai bên cùng xấu hổ.”
“Ai, con xem mà làm. Lần này may mà có con.”
Triệu An Chi gác điện thoại không bao lâu thì liền nhận được thông tin chuyển tiền. Trần Thiếu Phương chuyển một vạn để cô trả tiền thuốc men, viện
phí, nếu không đủ lại hỏi bà.
Triệu An
Chi lúc trước đã trả một ít rồi nhưng nghĩ đến nếu Nghiêm Tử An phải làm giải phẫu thì một vạn sợ cũng không đủ. Cô đem tiền thừa cất lại rồi
định bụng ngày mai sẽ qua xem một chuyến. Nếu có thể thì cô cũng muốn
trả chút tiền thuốc men cho Nghiêm Tử An. Đời này cô vẫn kiên trì vẽ
tranh, đến bây giờ cũng có chút tiền gửi ngân hàng. Lần đầu tiên nhìn
thấy số tiền trong ngân hàng mình có, Triệu An Chi quả thực muốn cười
đến nở hoa. Những thứ cô từng thiếu Nghiêm gia có thể trả trước một ít
rồi.
Hà Trạch Sinh thấy tâm tình Triệu An Chi chuyển biến tốt đẹp thì có chút tò mò, hỏi: “Hắn là gì của cô?” Hắn thật ra cũng có nghe được mọi người vây quanh lúc nãy nói.
Tiểu tình nhân sao?
Nếu là một người không quen thuộc lắm thì Triệu An Chi sẽ tìm cách lừa cho
qua, chứ không muốn kể ra câu chuyện phức tạp nhà mình. Nhưng đối tượng
lại là Hà Trạch Sinh nên Triệu An Chi không thể nào khiến hắn hiểu lầm,
đành cắn cắn môi, thành thật nói: “Nếu thực sự nói đến quan hệ thì là kế huynh. Nhưng nghiêm khắc mà nói thì bọn em không có quan hệ huyết
thống, cũng không ở cùng một nhà. Nói chung là không có quan hệ gì.”
Nếu là một người có trí tưởng tượng thì có lẽ đã nghĩ ngay đến tình yêu kế
huynh, kế muội kinh điển rồi. Nhưng Hà Trạch Sinh chỉ là nhàn nhạt mà
nghĩ bộ dáng Triệu An Chi nắm tay người kia mà gọi tên thì cũng không
giống như hai người xa lạ.
Nhưng anh vẫn có chừng mực, cũng không nghĩ dò hỏi việc riêng tư của người khác, chỉ gật gật đầu, xem như bỏ qua.
Sau khi đáp ứng phải chiếu cố Nghiêm Tử An, Triệu An Chi liền muốn đi mua
đồ ăn cho ăhns. Nàng vừa mới mở di động ra tìm “Chấn động não nhẹ thì ăn gì cho tốt” xong lại nhớ đến bên cạnh mình có một chuyên gia đáng tin
cậy.
Hà Trạch Sinh nghe xong câu hỏi của
Triệu An Chi thì nhìn lại người bệnh trong phòng, nhàn nhạt nói: “Ăn
cháo đi.” Không có hương vị gì, cực kỳ thanh đạm, thật tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT