Edit: Lệ Diệp.
Lông mày Cố Lẫm nhíu lại một chút, tiện đà đem cô gắt gao mà ôm lấy, "Đừng sợ, chỉ là mơ mà thôi, có anh ở đây mà, Nhan Nhan đừng sợ."
"A Lẫm, nghe em nói, cái giấc mơ này...... Quá chân thật, chân thật tựa như em ở bên trong trải qua cả đời, em hô hấp mỗi một ngụm không khí, uống xong mỗi một ngụm nước, đều là chân thật. Không có thời gian cùng gia tốc, em vượt qua mỗi một phút mỗi một giây đều là chân thật."
Chân mày Cố Lẫm cau lại, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, "Nhan Nhan, nói với anh giấc mơ của em."
Vừa nhớ tới đủ loại chuyện ở kiếp trước, Nhan Niệm Niệm theo bản năng cảm thấy có chút lạnh, cô hướng trong lồng ngực Cố Lẫm rụt rụt, Cố Lẫm thuận thế đem cô ôm chặt hơn nữa chút.
"Ở trong mơ của em, hai chúng ta không có...... Yêu nhau, thậm chí em không biết anh thích em, sau này anh xuất ngoại."
"Ở bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Mạc Thừa Hi, em đã chết."
"Anh về nước, giết Liễu Như Chân, nói là bà ta không nên giết em."
"...... Anh cũng đã chết."
Chuyện kiếp trước khái quát lên nói mấy câu là có thể nói xong, nhưng Nhan Niệm Niệm nói cũng rất cẩn thận, cô đem chuyện lão gia tử ngoài ý muốn rơi xuống nước làm cho thân thể không tốt, Cố Dao đoạt đi bài hát cô soạn nhạc viết lời rồi cũng ký hợp đồng Tinh Viêm để cô hát thay...... Từng sự việc một, chỉ cần cô nhớ rõ, đều một năm một mười mà nói cho Cố Lẫm.
"A Lẫm, ở một khắc bình lưu ly nhỏ trên cổ anh vỡ vụn kia, em giống như là bị kéo vào lốc xoáy màu đen, chờ thời điểm em mở to mắt, nhìn thấy chính là mặt anh, đó là ngày đầu tiên em tới nhà họ Cố."
"A Lẫm, anh biết cảm giác của em là thế nào không? Em cảm thấy em cũng không phải nằm mơ, càng giống như là sống lại."
Âm thanh Nhan Niệm Niệm rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ đều vô cùng rõ ràng, cô biết lời bản thân nói là kinh thế hãi tục cỡ nào, nhưng cô tin tưởng Cố Lẫm.
Cố Lẫm mắt đen híp lại, thật lâu cũng không nói chuyện, ngón cái vô ý thức mà vuốt ve đầu vai tinh xảo mượt mà của cô.
Nghe tiểu nha đầu miêu tả, đây thật sự không giống như là nằm mơ, chi tiết quá nhiều, hoàn toàn giống như là tự mình trải qua.
"Cho nên, ngày đó Nhan Nhan ở trong mơ khóc gọi 'Anh trai không cần chết', chính là một màn trước khi bình lưu ly vỡ vụn sao?"
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Em không biết bản thân đã hô lên."
Cố Lẫm thật sâu mà nhìn cô một cái, anh chỉ là bởi vì đứng ở cạnh cầu thang nghe thấy tiểu nha đầu gọi tên của mình, lúc này mới tiến vào phòng nhỏ cho khách xem xét, lúc ấy anh cho rằng cô em gái tâm cơ này là cố ý dẫn anh đi vào, nhưng lúc ấy biểu cảm trên mặt cô quá giống thật, đau khổ như vậy, tuyệt vọng như thế, anh bị nước mắt trong đôi mắt kia hấp dẫn.
Chuyện này có chút huyền diệu.
Nếu nói tiểu nha đầu chế ra một cái ác mộng, nhưng đó là ngày đầu tiên cô đi vào nhà họ Cố, khi đó người nhà họ Cố đều còn chưa trở về, cô cũng không có gặp qua Liễu Như Chân và Cố Dao, càng không có gặp qua anh.
—— Lần cháy đó không tính, rốt cuộc lúc ấy tiểu nha đầu không nhớ rõ.
Trách không được lần đầu tiên gặp mặt tiểu nha đầu liền biết gọi "Liễu nữ sĩ" mà không phải "Mẹ", đoán chừng kiếp trước Liễu Như Chân chính là sắp xếp như vậy.
"Vậy Liễu Như Chân, Cố Dao còn có anh, trong mơ của Nhan Nhan rất giống với hiện thực sao?"
"Giống nhau như đúc."
Cố Lẫm tin tưởng, cô không có nói sai.
"Vậy lần đầu tiên Nhan Nhan đi đến nhà ông ngoại, đem cầu tàu trên hồ nhân tạo làm gãy, là cố ý sao?" Lúc ấy Cố Lẫm liền cảm thấy động tác của tiểu nha đầu có chút kỳ quái, dường như cô đang xem xét nơi nơi, còn cố ý ở trên cầu tàu nặng nề mà nhảy hai cái.
Nhan Niệm Niệm gật đầu, "Ừm, giấc mơ này quá mức kỳ quái, em nghĩ có lẽ là cảnh báo, liền...... Thà rằng tin chuyện này không xảy ra, dù sao cẩn thận cũng không có chỗ xấu, cho nên tới chỗ ông ngoại rồi liền muốn nhìn xem khắp nơi, nếu thực sự có tai họa ngầm tiêu trừ sớm một chút cũng tốt."
Cố Lẫm thật sâu mà nhìn cô một cái, lần đó nếu không phải tiểu nha đầu cố ý làm gãy cầu tàu, ông ngoại thường thường câu cá ở chỗ đó, sớm muộn gì có một ngày sẽ rơi vào trong nước, có lẽ, thế giới trong mơ của cô, ông ngoại chính là bởi vì như vậy thân thể mới không tốt.
"Nhan Nhan, thật xin lỗi."
Cố Lẫm thật sự không hy vọng đó là kiếp trước của tiểu nha đầu, nói vậy, cô cũng quá đáng thương.
Tiểu nha đầu cô độc một mình, vừa nhớ tới cô không dám gây tê mất đi ý thức, trái tim Cố Lẫm liền quặn đau một trận. Chính là kiếp trước, ngay cả anh tiểu nha đầu cũng không có.
Trải qua chuyện chia tay lúc trước, Cố Lẫm cảm thấy kiếp trước bản thân không thổ lộ với tiểu nha đầu mà một mình rời đi ra nước ngoài, thật sự là chuyện có khả năng xảy ra nhất. Rốt cuộc, một đời này nếu không phải tiểu nha đầu chủ động tới gần anh, anh cũng sẽ không dắt tay cô.
"Thật xin lỗi." Cố Lẫm gắt gao ôm cô, ở trên trán cô nhẹ nhàng hôn môi, "Anh không nên xuất ngoại, không nên rời đi."
"Đó đều là chuyện quá khứ, A Lẫm, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Chuyện này anh muốn nói cho ông ngoại."
"Chính là, quá mức mơ hồ ông ngoại chưa chắc tin tưởng, hơn nữa, người già đều tương đối kiêng kị sống chết nha, nếu là nói ông ngoại cùng anh đều sắp chết, khẳng định ông ấy sẽ tức giận."
Cố Lẫm nhéo nhéo ngón tay cô, "Không có việc gì, có anh đây. Nhan Nhan bồi anh cùng nhau qua đó?"
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, nhỡ ra Giang lão gia tử có cái gì muốn hỏi cô, cô có thể báo cho đúng sự thật.
Vốn dĩ Cố Lẫm chính là thứ bảy đi đến ngoại ô chỗ của lão gia tử, hôm nay nói chuyện với Nhan Niệm Niệm nên chậm trễ trong chốc lát, hai người lái xe qua đó, vừa vặn đuổi kịp thời gian cơm trưa.
Cố Lẫm kiên nhẫn mà chờ lão gia tử ngủ trưa, thừa dịp thời gian anh hệ thống lời nói một chút.
Cửa thư phòng của lão gia tử vẫn luôn đóng hai giờ, thời điểm Nhan Niệm Niệm được gọi tiến vào, hai ông cháu đều là vẻ mặt nghiêm túc.
"Niệm Niệm, tới ngồi." Lão gia tử chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, "Cháu ở trong mơ...... Còn nhớ rõ chuyện gì khác không?"
Nhan Niệm Niệm áy náy mà lắc đầu, "Đối với sự việc của Xuân Hoa cháu cũng không rõ ràng, lúc ấy cháu một lòng học tập muốn thi đậu đại học, nhiều nhất đối với chuyện về ca hát chú ý một ít."
Cô biết lão gia tử là muốn chứng thực một chút cô đến tột cùng là nằm mơ hay là sống lại, nhưng kiếp trước cô căn bản chưa từng thân cận với lão gia tử, càng không thể có năng lực biết được chuyện của ông ấy.
Lão gia tử nói: "Vậy Niệm Niệm cùng ta nói chút chuyện ca hát cũng được."
Đây là chú ý duy nhất bên ngoài của Nhan Niệm Niệm ngoại trừ học tập, lập tức cô nói mấy ngôi sao ca nhạc đang nổi tiếng sắp sửa ra bài mới, còn nói lập tức sắp đến Nguyên Đán CCTV trên tiệc tối mọi người đều hát cái gì.
Cô nhìn nhìn Cố Lẫm, "Mấy bài hát mới của những ngôi sao ca nhạc đang nổi tiếng đều chưa bao giờ tuyên bố ở bất kỳ đâu, em còn có chút ấn tượng, có thể hát một lần."
Lão gia tử cùng Cố Lẫm liếc nhau, cho dù hai người bọn họ không có ngôi sao mình thích, nhưng dưới trướng rốt cuộc có công ty đĩa nhạc, ít nhiều vẫn hiểu biết một chút. Bài hát mới chưa bao giờ tuyên bố ở bất kỳ đâu, cô cũng có thể hát ra, tiểu nha đầu này tuyệt đối là sống lại.
Tâm tình lão gia tử rất là phức tạp.
Ông rất cảm kích Nhan Niệm Niệm đã cứu ông, nếu không có tiểu nha đầu, kiếp trước thân thể ông không tốt, cuối cùng cũng không thể bảo vệ cháu ngoại.
Ông may mắn tiểu nha đầu sống lại thay đổi tất cả chuyện này, lại thống hận Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân tàn nhẫn độc ác lòng tham không đáy.
"Niệm Niệm, ông ngoại rất cảm kích cháu, chuyện kế tiếp hai cháu không cần phải xen vào," Lão gia tử nhìn nhìn Cố Lẫm, "Học tập cho tốt, chuyện khác có ông ở đây."
Cố Lẫm trầm mặc vài giây, "Được, ông ngoại."
Anh biết ông ngoại đây là muốn xuống tay với cha anh, tuy rằng tiểu nha đầu nói chính là chuyện kiếp trước, nhưng cha anh cùng mẹ kế hại anh cùng tiểu nha đầu, cũng gián tiếp mà hại ông ngoại, ở trong lòng anh, tình cảm cha con vốn đã thờ ơ nay đã tiêu tan hết.
Nhưng mà, cha anh quản lý Xuân Hoa nhiều năm, khẳng định cũng xếp vào không ít thế lực của mình, không phải muốn liền lập tức nhổ đi dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, lão gia tử dặn dò: "Các cháu trước tiên không cần biểu hiện ra cái gì, miễn cho rút dây động rừng."
Hai người đều đồng ý.
......
Thời gian của Nhan Niệm Niệm cứ theo lẽ thường trôi qua, mỗi ngày đi học, buổi chiều cùng nhau trở về với mọi người trước, ôn tập một lát liền ăn cơm chiều, lúc sau lại học tập, chờ Miêu Thú Kim Nhai Mạnh Hiểu Viên rời đi liền luyện đàn, trước khi ngủ lại làm bài thi chuyên ngành một lát.
Nhưng cô rất mẫn cảm mà nhận thấy được dị thường xung quanh.
Một đống biệt thự liền với biệt thự nhỏ có người dọn đi dọn vào, ra vào đều là đàn ông tuổi trẻ cao lớn.
Gần đây cô cũng luôn phát hiện những người này, có đôi khi là ở cổng trường, có đôi khi là ở thời điểm buổi sáng chạy bộ.
"A Lẫm." Nhan Niệm Niệm một bên chạy một bên thấp giọng nói: "Anh nhìn mấy người không xa phía sau chúng ta kia, mỗi ngày cũng chạy bộ."
Mỗi ngày chạy bộ không có gì, nhưng như thế nào cứ như vậy vừa khéo luôn gặp phải?
Cố Lẫm cười một tiếng, "Tiểu ngốc tử, hiện tại mới phát hiện?"
Đôi mắt tròn xoe như nai con của Nhan Niệm Niệm mở to, "Anh cũng chú ý tới?"
Tiểu nha đầu chạy đến gương mặt ửng đỏ, trên cái trán trắng nõn mang theo một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt Cố Lẫm thâm vài phần, cố ý tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Yên tâm, đều là người ông ngoại sắp xếp."
Tuy rằng hiện tại danh nghĩa của anh chỉ có một đĩa nhạc Xuân Hoa, nếu ở ngay lúc này Cố Đồng Bằng động thủ liền cái gì cũng không chiếm được, nhưng ông ngoại đã bắt đầu rửa sạch thế lực của Cố Đồng Bằng, nói vậy ông ta cũng sẽ có thể phát hiện, cũng để đề phòng ông ta chó cùng rứt giậu làm ra cái chuyện gì điên cuồng.
Hô hấp anh nóng rực, nhào vào bên tai ngứa, Nhan Niệm Niệm rụt rụt về sau, "Vậy đống biệt thự cách vách chúng ta kia?"
"Cũng là ông ngoại mua."
Biệt thự bọn họ ở quá nhỏ, đã sắp xếp không ít người, cũng không thể để bọn bảo tiêu vẫn luôn ngốc trong xe coi bọn họ, ông ngoại dứt khoát đem biệt thự bên cạnh mua, để bọn bảo tiêu ở đó. Đương nhiên nếu bọn họ đi trường học, bảo tiêu cũng chỉ có thể coi giữ ở trong xe ngoài cổng trường.
"Nha......" Nhan Niệm Niệm hiểu rõ.
Chạy vội chạy vội, cô đột nhiên thở dài.
"Nhan Nhan làm sao vậy?" Cố Lẫm rất là mẫn cảm, trước tiên liền phát hiện cảm xúc của tiểu nha đầu biến hóa.
Vẻ mặt Nhan Niệm Niệm phức tạp, "A Lẫm, em biết anh có tiền, nhưng không nghĩ tới anh có tiền như vậy." Những bảo tiêu đó lại một lần khiến cô trực quan mà cảm nhận được xuất thân của Cố Lẫm.
Cố Lẫm thấp thấp mà cười một tiếng.
Lúc này đây, không riêng gì di chúc của ông ngoại lập xong, ngay cả anh cũng lập một phần di chúc, tuy rằng không dùng được, nhưng tổng không thể để bi kịch kiếp trước tái diễn.
Nhưng mà, này đó không cần thiết nói cho cô.
"A Lẫm, em cảm thấy...... Chúng ta thật sự không xứng đôi." Nhan Niệm Niệm sâu kín mà nói một câu.
Tươi cười trên mặt Cố Lẫm lập tức biến mất, môi mỏng nhấp thành một cái đường thẳng sắc bén.
Nhan Niệm Niệm nén cười, ánh mắt ở trên người anh dạo qua một vòng, "Tương lai anh chính là nhà giàu số một Yến Thành, toàn bộ tiền tiết kiệm trong tay em mới sáu con số, a, quả nhiên thật không xứng đôi nha."
Cố Lẫm hận không thể trở lại quá khứ giết chính mình.
Ba chữ "Không xứng đôi", là lúc trước thời điểm anh cùng tiểu nha đầu chia tay đã nói.
Anh thống hận bản thân vì sao muốn nói như vậy, vừa áy náy khiến tiểu nha đầu chịu khổ nhiều như vậy, lại may mắn tiểu nha đầu cuối cùng không có rời khỏi anh.
Nhan Niệm Niệm nhìn trên mặt anh lúc trắng lúc hồng, rốt cuộc nhịn không được "Xì ——" cười ra tiếng.
Cố Lẫm sửng sốt một chút, lúc này mới hiểu được bị tiểu nha đầu trêu đùa.
Anh ôm chặt eo cô, đem cô hướng về phía trước một bước, ấn ở trên tường ven đường.
"Nha ——" Nhan Niệm Niệm kinh hô một tiếng, "Anh trai!"