Edit: Thư Trương.
Cố Lẫm vẫn luôn ở bên cạnh Nhan Niệm Niệm, Nhan Niệm Niệm muốn đuổi anh để đi học tập, anh cũng không chịu đi.
Kim Nhai gọi điện thoại cho anh, bọn họ chỉ biết Nhan Niệm Niệm tựa hồ xảy ra chút việc, mà Cố Lẫm cùng người đánh nhau, nhưng cụ thể không rõ lắm.
Cố Lẫm cũng không nói tỉ mỉ, Kim Nhai Miêu Thú nói tan học tới đây thăm Nhan Niệm Niệm.
"Cố Lẫm, nếu không anh lái xe đi đón bọn họ?" Nhan Niệm Niệm hỏi.
Cố Lẫm cười nhạo một tiếng, "Không đi, đi bộ đến đây cũng hơn mười phút, bọn họ không mệt đâu."
Bởi vì Nhan Niệm Niệm bị thương, dì Tiết cố ý làm nhiều đồ ăn một chút, chỉ là canh ấm dạ dày làm hai phần, Kim Nhai vừa vào cửa đã nghe được hương thơm.
Bụng đói ục ục kêu, nhưng mà người đến lại không có tâm tư, cùng Tiết dì chào hỏi rồi lên thẳng tầng hai.
Mấy người đứng ở cửa không dám đi vào, Kim Nhai thấp thỏm mà hô một tiếng: "Anh Lẫm, em gái Nhan."
Lần trước Nhan Niệm Niệm chú ý tới Cố Lẫm không cho Kim Nhai Miêu Thú vào phòng ngủ của cô, cười nhéo nhéo ngón tay Cố Lẫm, "Cho bọn họ vào đi?"
Cố Lẫm "Hừ" một tiếng, miễn cưỡng đồng ý, chủ yếu là tiểu nha đầu bị thương, anh cũng không muốn đem cô xuống dưới phòng khách mà chịu giày vò.
Mạnh Hiểu Viên là người đầu tiên nhảy vọt vào, "Niệm Niệm! Cậu bị thương sao?"
Kim Nhai và Miêu Thú theo sát sau đó, không nghĩ tới đằng sau còn có một người, vậy mà là Mạc Thừa Hi.
Cố Lẫm vừa nhìn thấy cậu liền hối hận, nếu vừa rồi biết Mạc Thừa Hi cũng ở ngoài cửa, anh tuyệt đối sẽ không cho bọn họ tiến vào phòng ngủ của Nhan Niệm Niệm.
Đáng giận hơn chính là, trong lòng Mạc Thừa Hi còn ôm một bó hoa tươi lớn, xinh đẹp xanh tươi, mùi hương nồng nàn.
Mạc Thừa Hi đặt hoa tươi đặt ở trên tủ đầu giường, Nhan Niệm Niệm rất thích, ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm cánh hoa, ngẩng mặt, đôi mắt xinh đẹp thanh thuần nhìn Mạc Thừa Hi, "Cảm ơn."
Mặt Cố Lẫm càng đen.
Mạc Thừa Hi so với mấy người khác biết nhiều hơn một chút, Trương Trung Hoà nói cho cậu, nói là Nhan Niệm Niệm và Đỗ Cai ban ba xảy ra xung đột, đầu Nhan Niệm Niệm bị Đỗ Cai đụng bị thương, may mắn Cố Lẫm ban năm tới, rồi đem Đỗ Cai đánh.
Tuy rằng Trương Trung Hoà không nói cụ thể là tại sao Nhan Niệm Niệm xung đột với Đỗ Cai, nhưng Mạc Thừa Hi sinh ở hào môn, từ nhỏ đến lớn nghe qua gặp qua nhiều việc, lại nhớ đến lần Đỗ Cai ở trước cửa ngăn Nhan Niệm Niệm lại, cậu liền có thể đoán ra tám chín mười phần.
Cậu không tiện hỏi, chỉ có thể cẩn thận quan sát vẻ mặt của Nhan Niệm Niệm, thấy cô tinh thần đầy đủ ánh mắt sáng ngời, thân thể nhỏ thẳng tấp, eo nhỏ thẳng tấp, bộ dáng không giống như là người bị khi dễ quá, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Thầy Trương nói đầu cậu bị thương, đi bệnh viện kiểm tra rồi sao? Bác sĩ nói như thế nào, nghiêm trọng không?" Mạc Thừa Hi hỏi.
Kim Nhai Miêu Thú cũng lo lắng mà nhìn cô.
Nhan Niệm Niệm cười, đôi mắt tròn xoe cong thành hình trăng non, "Không có việc gì, bác sĩ kiểm tra rồi, không có vấn đề lớn."
Trên gương mặt tuấn tú của Miêu Thú cũng ẩn lo lắng và phẫn nộ, cậu ta hận không thể lại đem Đỗ Cai đánh thêm một lần, đáng tiếc người nọ còn ở bệnh viện, may mắn Nhan Niệm Niệm bị thương không nặng, "Đầu còn choáng không?"
"Không choáng." Nhan Niệm Niệm lắc đầu.
Kim Nhai kêu lên, "Cậu nói chuyện là được, đừng lắc đầu!"
Nhan Niệm Niệm "Xì --" vui vẻ lên tiếng, "Nơi đó yếu ớt như vậy sao?!"
Mạnh Hiểu Viên từ cặp sách lấy ra tờ giấy, đưa cho Nhan Niệm Niệm, "Niệm Niệm, đây là nội dung trong lớp chiều hôm nay, tớ đã chép cho cậu rồi."
"Cảm ơn, bánh trôi nhỏ." Nhìn thấy được Mạnh Hiểu Viên rất có lòng, chữ viết so với ngày thường càng tỉ mỉ hơn nhiều, từng nét bút thật sự là vô cùng tinh tế.
Kim Nhai: "Cái kia, em gái Nhan, hôm nay em không thoải mái, chúng ta cũng đừng học bù, một hồi nữa bọn anh sẽ đi, em nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Không cần." Nhan Niệm Niệm ngăn đón, "Tớ thật sự không có việc gì, có gì sẽ nói. Chúng ta ăn cơm trước đi, dì Tiết làm rất nhiều đồ ăn ngon, tớ đã sớm nghe được mùi thơm."
Mấy người cùng nhau xuống lầu, Cố Lẫm muốn nắm tay Nhan Niệm Niệm, bị tiểu nha đầu trừng mắt liếc nhìn một cái.
Cố Lẫm mắt đen hơn rũ, có chút ủy khuất.
Nhan Niệm Niệm lại chủ động nắm lấy cánh tay anh, Cố Lẫm mặt không chút thay đổi, chỉ là khóe miệng nhịn không được cười một chút.
Gia hỏa này!
Nhan Niệm Niệm có chút không nói nên lời. Hai người thế nào cũng chưa có quan hệ, nhưng làm trò trước mặt mọi người, cô vẫn là không có ý tứ.
Kim Nhai và Mạnh Hiểu Viên đi ở phía trước không có chú ý tới, Miêu Thú và Mạc Thừa Hi lại thấy rõ động tác nhỏ của hai người, nhưng mà đều ăn ý mà không nói gì thêm.
Dì Tiết đã sớm đoán được sẽ có bọn họ đến, không chừng còn có thêm người khác, hơn nữa Nhan Niệm Niệm bị thương, cố ý chuẩn bị đồ ăn so với bình thường phong phú hơn, một bản tràn đầy đồ ăn.
Cố Lẫm đặt vào tay Nhan Niệm Niệm một chén canh.
Mạc Thừa Hi hỏi: “Nhan Niệm Niệm, buổi học chiều nay, có cần tớ ở lại học bổ túc cho cậu một lần hay không?”
“Không cần, tớ xem vở ghi chép của bánh trôi nhỏ là được rồi.” Nhan Niệm Niệm từ chối, đối với cô mà nói, chương trình học cấp ba sớm đã được học qua hết, nhưng Cố Lẫm……
Nhan Niệm Niệm nghĩ nghĩ, “Cố Lẫm, đợi chút nữa em giúp anh bổ túc khoá học buổi chiều.”
Cố Lẫm mi dài giãn ra, khóe môi hơi mỏng ngậm ý cười, “Được.”
Tâm tình anh rất là sung sướng.
Mạc Thừa Hi muốn giúp tiểu nha đầu học bù, tiểu nha đầu từ chối. Sau đó, tiểu nha đầu lại chủ động phải học bù cho anh.
Cao thấp thấy rõ.
Quả thật không cần quá sảng khoái.
Mạc Thừa Hi bị từ chối ngược lại không có biểu cảm gì, vẫn ôn hoà ưu nhã như cũ mà ăn cơm, còn khen tay nghề dì Tiết vài câu.
……
Cơm nước xong Mạc Thừa Hi không có rời đi, cùng mọi người học tập đến 8 giờ, rồi cùng Mạnh Hiểu Viên, Kim Nhai, Miêu Thú đi.
Cố Lẫm có chút không vui.
Nhan Niệm Niệm nhìn đến buồn cười, chủ động nắm lấy tay anh, “Hôm nay em không đánh đàn, chúng ta bổ túc bài học chiều nay.”
Ngón tay của tiểu nha đầu thon dài, cảm giác lại rất có lực, trong lòng bàn tay còn có một tầng vết chai mỏng, đây đều là hàng năm luyện đàn lưu lại.
Cô nắm lấy khớp xương trên ngón tay anh, đầu ngón tay lại nhẹ nhàng cào một chút, “Cố Lẫm, được không?”
“Được.” Cố Lẫm gật gật đầu.
Hai người học đến 9 giờ mới về nhà họ Cố, vốn dĩ Cố Lẫm có chút do dự mà muốn cho tiểu nha đầu đêm nay ở lại biệt thự nhỏ, thế nhưng, anh không yên tâm để cô một mình ở lại đây, nếu anh cũng ngủ ở nơi này, anh lại lo lắng sẽ không khống chế được bản thân.
Dù sao tiểu nha đầu cũng quá mê người, mà bọn họ lại vừa mới dắt tay.
Nhan Niệm Niệm vốn dĩ nghĩ trở lại nhà họ Cố khả năng sẽ bị Liễu Như Chân dạy bảo, dù sao Cố Dao phải đi nông thôn, cũng coi như là từ cô mà ra.
Nhưng mà phòng khách không có ai, ngược lại mơ hồ có thể nghe thấy động tĩnh ở tầng hai, tựa hồ có tiếng Cố Dao khóc, còn có thể nghe được tiếng Cố Tiêu quát tháo: “Dựa vào cái gì?! Cái đồ chó kia tới nhà chúng ta không chịu đi, ngược lại để chị gái đi nông thôn?!”
Sắc mặt Cố Lẫm trầm xuống.
Nhan Niệm Niệm kéo kéo ống tay áo của anh, lắc lắc đầu.
Cô không có khả năng cùng Cố Tiêu Cố Dao hoà hợp ở chung được, bọn họ sau lưng thích nói như thế nào cũng không sao cả, chỉ cần chuyện này đừng ầm ĩ đến trước mặt cô là được, dù sao đợi đến sau Nguyên Đán cô liền có thể rời đi.
Lúc ăn cơm sáng, Cố Dao dứt khoát không có xuống lầu, hiển nhiên Cố Tiêu đã được cha mẹ dặn dò qua, tuy rằng hung tợn mà trừng mắt nhìn Nhan Niệm Niệm hơn nửa ngày, nhưng lại kìm nén không có mở miệng.
Không khí cơm sáng áp lực lại yên tĩnh, sắc mặt Cố Đồng Bằng coi như bình thường, Liễu Như Chân thì là một bộ dáng hận không thể ăn luôn cô đi.
Nhan Niệm Niệm ăn không nhiều lắm, ăn vào mấy ngụm cháo liền để xuống.
Cô đứng lên, chuẩn bị về phòng đi lấy cặp.
“Con ăn no rồi!” Cố Tiêu hô một tiếng, đứng lên liền hướng cầu thang mà chạy, nhìn dáng vẻ hắn là muốn lên tầng, nhưng đường đó vừa vặn giao nhau với Nhan Niệm Niệm.
“Niệm Niệm!” Cố Lẫm hô một tiếng.
Nhan Niệm Niệm tựa như không nhìn thấy Cố Tiêu, trực tiếp đi vài bước, mắt thấy Cố Tiêu sắp va vào người cô, cô đột nhiên dừng lại, lui về phía sau.
Cố Tiêu là xông thẳng vào cô, không nghĩ tới vồ hụt. Cậu ta vì đâm Nhan Niệm Niệm, cúi đầu chỉ lo hướng đi phía trước, kết quả thu thế không được, đụng đầu vào lan can trên cầu thang.
Cố Lẫm đã vọt tới bên cạnh Nhan Niệm Niệm: “……”
Cố Tiêu tựa hồ bị đâm choáng váng, che lại trán ngu ngơ một lát mới nhận thấy đau, oà một tiếng khóc lên, âm thanh vang vọng toàn bộ biệt thự.
Sắc mặt Cố Đồng Bằng xanh mét.
Liễu Như Chân cuống quít mà nhào tới, ôm Cố Tiêu xem xét, trên trán sưng lên rất lớn.
Cố Dao nghe được động tĩnh cũng từ trên lầu đi xuống, tình hình vừa thấy trước mắt, hét lên một tiếng, “Em trai làm sao vậy?”
Cô ta nghiêng ngả lảo đảo mà từ cầu thang chạy xuống, hoàn toàn không màng hình tượng đoan trang hào phóng của mình, yêu thương mà sờ sờ cục u trên đầu Cố Tiêu, ngẩng đầu nhìn Nhan Niệm Niệm đứng ở một bên, mặt đầy bi phẫn.
“Niệm Niệm, nếu em có ý kiến với chị, cứ việc tới tìm chị là được, mặc kệ là thôi học hay là đi nông thôn, chị đều có thể tiếp nhận.” Cố Dao nói được hiên ngang lẫm liệt lại bi thương, “Chính là, em không nên động thủ với Cố Tiêu, nó xác thật còn nhỏ, năm nay mới tám tuổi!”
“Cố Tiêu, đầu em rất đau đi?” Nước mắt Cố Dao rơi xuống.
Tiếng Cố Tiêu khóc đến lớn hơn nữa, “Oa —— mẹ ơi, đem cái đồ chó kia đuổi ra đi! Ba ơi, con không cho chị đi đâu!”
Nhan Niệm Niệm khóe miệng vừa kéo, hai chị em này diễn tình thâm đến vậy, tựa hồ có chút quá mức.
Cô tốt bụng mà chỉ điểm một chút, “Cái kia, tôi cảm thấy các người đều thương Cố Tiêu như vậy, có phải hẳn là nên xem vết thương trên trán của nó trước? Cho dù không đi bệnh viện cũng phải xử lý một chút. Làm người ngày hôm qua mới từng trải qua đụng đầu, tôi có thể nói cho các người, loại tình huống này hẳn là nên băng lại trước.”
Cố Dao ngừng khóc lại, Liễu Như Chân liên thanh mà phân phó người chuẩn bị xe.
Nhan Niệm Niệm thầm nghĩ: Chuẩn bị xe cái gì, tài xế kia không phải buổi sáng mỗi ngày đều chờ đón người sao? Hai tài xế đều ở bên cạnh xe chờ, còn kêu chuẩn bị xe?!
Nhưng mà chuyện này đều không liên quan đến cô, diễn cũng xem đủ rồi, Nhan Niệm Niệm bị tiếng khóc vang tận mây xanh của Cố Tiêu làm cho đau đầu, vào nhà lấy cặp, kéo Cố Lẫm đi.
Ngón tay thon dài của Cố Lẫm nắm tay lái, như suy tư gì mà nhìn phía trước.
“Niệm Niệm, em có muốn dọn ra ngoài ở không?” Cố Lẫm hỏi, “Liền dọn đến biệt thự nhỏ, anh giúp em.”
Nhan Niệm Niệm nghiên đầu nhỏ nghĩ nghĩ, “Liễu Như Chân bên kia ——”
“Niệm Niệm không cần lo lắng, anh nhờ ông ngoại tạo áp lực cho bọn họ, bọn họ sẽ đồng ý.” Cố Lẫm đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần ông ngoại mở miệng, tùy tiện nói cái lý do gì đó là được, trong nhà quá náo loạn, hơn nữa ở biệt thự nhỏ cách trường học gần hơn.
Nhan Niệm Niệm cúi đầu, ngón tay vô ý thức mà cấu lấy đai an toàn.
Dọn ra ngoài, cùng Cố Lẫm sống ở biệt thự, tất nhiên là rất tốt, chỉ cần ngẫm lại cũng cảm thấy mê người.
Chính là, cô còn không có biết rõ ràng Liễu Như Chân rốt cuộc vì sao muốn giết cô.
Kiếp trước, giữa cô và Cố Dao cũng không có xung đột gì quá lớn, Cố Dao không có tiêu hủy đàn ghi-ta của cô, cũng không có cùng Đỗ Cai hợp mưu lừa gạt cô, điều duy nhất được xem như xung đột, chính là cô hát thay cho Cố Dao bị Mạc Thừa Hi phát hiện, lúc sau, Cố Dao bị Tinh Viêm kết thúc hợp đồng.
Chẳng lẽ chính là nguyên nhân này khiến Liễu Như Chân động sát tâm? Hơn nữa cố ý ở buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Mạc Thừa Hi mà giết cô? Như vậy đã trả thù cô cũng trả thù Mạc Thừa Hi?
Nhan Niệm Niệm luôn cảm thấy không phải đáp án này, Liễu Như Chân hẳn là sẽ không vì xả giận cho Cố Dao, liền mạo hiểm như vậy, dù sao giết người một khi bại lộ, bà ta làm thái thái sinh hoạt trong hào môn nhung lụa nhiều năm cũng không thể gánh chịu hậu quả
Rốt cuộc là cái nguyên nhân gì chứ?
Nhan Niệm Niệm nghĩ, nhất định là sự tồn tại của cô, uy hiếp tới cuộc sống của Liễu Như Chân, khiến bà ta không thể không bí quá hoá liều.
Cố Lẫm thấy cô trầm tư thật lâu, chân mày vẫn luôn nhăn, tâm trạng chậm rãi trầm xuống.
Anh lo lắng sau khi ở cùng nhau bản thân sẽ không khống chế được lâu, nhưng tiểu nha đầu là cái dạng này, hiển nhiên so với ham muốn của anh còn lo lắng hơn.
Tay cầm tay lái nắm thật chặt, Cố Lẫm trầm giọng nói: “Niệm Niệm, em không cần miễn cưỡng, anh chính là đề nghị một chút, không muốn cũng không có gì.”
“A?” Nhan Niệm Niệm phục hồi tinh thần lại, “Em nguyện ý, chẳng qua em còn có chút nguyên nhân khác, tạm thời không thể rời khỏi nhà họ Cố.”
Cố Lẫm thấp thấp mà “Ừm” một tiếng.
Nhan Niệm Niệm nhìn dáng vẻ của anh liền biết anh hiểu lầm, nhưng nguyên nhân cô ở lại nhà họ Cố rất khó nói rõ ràng.
Cô không chỉ muốn tìm ra nguyên nhân Liễu Như Chân giết mình, còn muốn tìm ra rốt cuộc là ai hại Cố Lẫm. Nếu không thể tra được sự thật, tạm chấp nhận chung quy đó chỉ là một tai hoạ ngầm.
Mặc dù không thể nói cho Cố Lẫm sự thật, cô cũng không hy vọng anh hiểu lầm cái gì.
“Cố Lẫm, em cảm thấy thái độ của Liễu Như Chân đối với em…… Rất kỳ lại, em muốn ở lại nhà họ Cố, muốn đem chuyện này vạch ra.”
Cố Lẫm bên trong mắt đen hiện lên tia nghi hoặc, anh không cảm thấy Liễu Như Chân có cái gì kỳ lạ, tuy rằng là mẹ đẻ của tiểu nha đầu, nhưng dù sao mới vừa hạ sinh tới không bao lâu liền ly hôn, bà ta cùng tiểu nha đầu không có tình cảm, đây là rất bình thường.
“Niệm Niệm, bà ta dù sao cũng không có chăm sóc em, không thân với em cũng không có gì.”
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, “Thái độ của ba đối với bà ta cũng rất kỳ lạ.”
Cô nghiêng đầu nhỏ, hồi tưởng lại chuyện còn nhỏ, “Em khi còn nhỏ không có quá nhiều ký ức, nhưng em nhớ rõ bởi vì không có mẹ mà thường bị các bạn bè khác chế nhạo, em khóc lóc hỏi ba, ông ấy không cho phép em hỏi, không cho phép em nhắc đến mẹ.”
“Em cho rằng ông ấy hận bà ta, nhưng cũng không cho người khác nói xấu bà ta, có người hàng xóm nói Liễu Như Chân quá nhẫn tâm, ông ấy còn rất không vui.”
Cô thở dài, “Cũng không biết bọn họ năm đó vì sao lại ly hôn.”
Ba cô im lặng không nhắc tới Liễu Như Chân, thậm chí cũng chưa từng nhắc qua Cố Dao, nhưng là đối với cô vô cùng tốt, cơ hồ là ngoan ngoãn phục tùng, mặc kệ cô muốn cái gì đều mua cho, bao gồm đàn ghi-ta hơn mười vạn và dương cầm giá còn cao hơn nữa.
Thế nhưng, người cha đối với cô tốt như vậy, lại bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời.
Mà Liễu Như Chân, so với cô dự đoán tình huống còn bết bác hơn.
Chỉ là từ việc Liễu Như Chân kiên trì không ngừng có ý đồ mở rương hành lý ra mà thấy, Liễu Như Chân nhất định là có cái bí mật gì đó.
Mật mã rương hành lý của Nhan Niệm Niệm vốn là 0103, đây là sinh nhật cô.
Sau khi tỉnh lại, cô đổi thành 1136, cái con số này đồng thời bao hàm sinh nhật của cô cùng Cố Lẫm, bởi vì sinh nhật của Cố Lẫm là ngày 11 tháng 6.
Đoán chừng cái mật mã mới này Liễu Như Chân bất kể thế nào cũng không tưởng tượng ra được, trừ phi bà ta từng số từng số đều bấm thử.
Thừa dịp đèn đỏ, Cố Lẫm sờ sờ đầu cô, “Niệm Niệm, cha em ông ấy hẳn là do cái gì nguyên nhân…… Mà mất?”
Anh lo lắng tiểu nha đầu thương tâm, cho nên vẫn luôn không hỏi, nhưng mà Liễu Như Chân mới 40 tuổi, Nhan Thanh Lâm hẳn là cũng không lớn lắm đi, xem như là chết rất sớm, anh chỉ biết là công tác lúc ấy ngoài ý muốn, nhưng nguyên nhân cụ thể không rõ ràng lắm.
“Ba của em……” Tuy rằng đối với Nhan Niệm Niệm mà nói, chuyện này đã qua đi đã hơn một năm, nhưng hiện tại lại nói, vẫn là trong lòng một trận co rút đau đớn.
“Ông ấy làm ở viện nghiên cứu thực vật, nơi đó có rất nhiều thực vật, có loại hoa đẹp nhất trên thế giới, cũng có độc nhất quả.”
“Có một ngày, bác Ngô —— chính là đồng nghiệp của ba em —— ông ta phát hiện buổi chiều cha em không ở đó, nhưng cửa nhà lớn lại mở, ông ta đi ký túc xá của ba em.”
Nhan Niệm Niệm ngón tay vô ý thức mà moi đai an toàn, “Kết quả ông ta phát hiện, ba em trúng độc…… Bỏ mình.”
“Trúng độc?” Lông mày Cố Lẫm nheo lại.
“Trúng độc.” Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, vẻ mặt rất phức tạp, trộn lẫn bất đắc dĩ ủy khuất thương tâm không dám tin tưởng, “Em cũng không muốn tin, một người nhiệt tình yêu thương thực vật như vậy, người mỗi ngày cùng thực vật giao tiếp, cuối cùng sẽ chết vì thực vật.”
Cố Lẫm: “Ông ấy là trúng độc thực vật ở viện nghiên cứu?”
“Ừm. Bác Ngô lúc ấy liền báo cảnh sát.” Nhan Niệm Niệm tiếp theo nói: “Trong phòng không có dấu vết đánh nhau, chỉ có một mình ba em, cơm trưa ông ấy ăn một nửa còn bày trên bàn, ba em nằm ở trên giường, phỏng chừng là ông ấy trúng độc phát tác lên rất khó chịu, thân thể cuộn tròn thành một đoàn.”
“Sau đó, cảnh sát phát hiện nọc độc ở trong ngón tay của ông ấy, mà trong văn phòng ông ấy còn có viên kịch độc kia, thịt quả đã mở ra.”
“Cảnh sát phỏng đoán, là khi ba em nghiên cứu quả độc kia, ngón tay không cẩn thận dính nọc độc, mà lúc ông ấy ăn cơm trưa, ngón tay đụng phải môi.”
“Em…… Không muốn tin đây là thật sự, thế nhưng, đây là kết quả cảnh sát điều tra, trừ bỏ ngón tay ba em, cơm trưa của ông ấy, mâm, trên chiếc đũa cũng không có nọc độc, loại bỏ khả năng người khác vụng trộm bỏ độc vào.”
Người nghiên cứu thực vật, cuối cùng lại chết vì thực vật.
Cố Lẫm cũng cảm thấy chuyện này có chút châm chọc, còn có chút bi ai.
Anh chậm rãi dừng xe ở bên đường tắt máy, cởi đai an toàn, vươn hai tay.
Nhan Niệm Niệm: “…… Làm gì?”
Cố Lẫm: “An ủi em. Lại đây, anh trai ấm áp luôn rộng mở đôi tay ôm em tuỳ lúc.”
Gia hỏa này!
Nhan Niệm Niệm trừng anh một cái, bất quá, hiện tại ngược lại cô thật sự rất muốn một cái ôm.
Cô mở đai an tòa của mình ra, nhào vào trong lồng ngực của Cố Lẫm, thuận thế ôm lấy eo anh.
Cố Lẫm hít một ngụm khí lạnh, lén lút hít sâu, áp xuống rung động trong lòng. Hai tay vòng lấy cô, bàn tay to nhẹ nhàng ở trên lưng cô vỗ vỗ, “Ngoan, về sau, anh bồi em.”
Nhan Niệm Niệm không biết bản thân là bùng nổ bi kịch tâm lý hay gì, nhiều ngày như vậy nội tâm vẫn còn trực giác, dù sao trong thời gian này, cô đối tương lai của mình và Cố Lẫm cũng không có lòng tin.
Nhưng mà, cô không muốn đi phân tích, không muốn đi truy tìm bất an mơ hồ trong nội tâm cuộc là cái gì, cô chỉ muốn hưởng thụ cái ôm ấm áp này một chút.
Hai cánh tay anh kiên cố vững trãi, tim anh đập mạnh mẽ đanh thép.
Nhan Niệm Niệm ôm vòng eo thon chắc của anh, đầu dựa vào trước ngực anh, giờ phút này, cô không muốn nghĩ đến học tập, thi đại học, tương lai cùng Liễu Như Chân, chỉ muốn nhắm mắt lại trầm mê mọi thứ.
Cố Lẫm đem cằm nhẹ nhàng mà để trên đầu nhỏ xù xù của cô, bàn tay to ở trên lưng cô như có như không vỗ nhẹ một cái.
Anh có thể cảm giác được tâm trạng của tiểu nha đầu không bình tĩnh, đây là lần đầu tiên từ khi anh quen biết cô mà cô mất khống chế.
Tuy rằng cô dễ thương đáng yêu, nhưng mọi lúc đều có chủ ý , mặc kệ là đối mặt với cái gì, đều lộ ra bộ dáng có vẻ rất nắm chắc.
Chỉ có hiện tại, cô rất yếu ớt.
Cô rúc ở trong lòng ngực anh, như là một con chim nhỏ mệt mỏi ở trung tâm bão táp, cuối cùng tìm được một chỗ mái hiên tránh né mưa gió.
Cũng không biết ôm bao lâu, Nhan Niệm Niệm chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cô nhìn nhìn Cố Lẫm, nhấp môi cười, từ trong lòng ngực anh bò dậy, ngồi thẳng thân mình, thuận thuận tóc, “Anh trai, buổi sáng em chưa ăn no đâu.”
Khóe miệng Cố Lẫm giật giật, còn nghĩ rằng tiểu nha đầu muốn nói ra cái lời gì cảm động đó.
Nhưng mà, buổi sáng nay cô cũng ăn quá ít, vừa rồi thời điểm ra ngoài anh còn nghĩ trên đường mua cho cô chút đồ ăn, kết quả nói đến chuyện Nhan Thanh Lâm, đem chuyện này quên mất.
“Niệm Niệm muốn ăn cái gì, anh mua cho em.” Cố Lẫm xem qua di động, hôm nay bọn họ ra ngoài sớm, cách giờ vào học còn có chút thời gian.
“Bánh bao hấp, phía trước cách đây không xa.”
Cố Lẫm nhớ rõ nơi đó, bánh bao hấp của tiệm đó tiểu nha đầu từng mua cho anh, hương vị quả thật không tồi.
Anh định lái xe qua, Nhan Niệm Niệm kéo cửa xe ra, “Anh trai chờ, em lập tức quay lại.”
Không đợi Cố Lẫm trả lời, Nhan Niệm Niệm liền chạy đi, cửa tiệm bánh bao có mấy người xếp hàng, Cố Lẫm nhìn cô xếp hàng cuối cùng, đến phiên, như một thói quen ở địa điểm đó, khi cô nói chuyện, đầu nhỏ lắc qua lắc lại.
Không bao lâu, cô xách theo hai túi bánh bao nhỏ và sữa đậu nành trở lại.
Bánh bao nhỏ còn bốc hơi nóng, Nhan Niệm Niệm cầm lên một cái, “A, bỏng!”
Cô dùng sức thổi mấy hơi thở, đưa tới trước mặt Cố Lẫm, “Ăn đi.”
Cố Lẫm nhướng mày, “Cho anh?” Xem tiểu nha đầu cứ thổi khí như thế, còn tưởng rằng là để cho cô ăn.
“Cầm.” Nhan Niệm Niệm đem bánh bao nhỏ mềm mại màu trắng còn đang nóng đưa cho Cố Lẫm, “Buổi sáng anh ăn cũng không được mấy ngụm cơm, phải ăn nhiều một chút a, đối tốt với thân thể, hiện tại nhiệm vụ học tập nặng như vậy, cơm sáng nhất định phải ăn.”
Cố Lẫm thấy tiểu nha đầu lại bắt đầu nghĩ linh tinh, không khỏi nhớ tới lần trước cô mua bánh bao hấp cho anh nói về vấn đề “Phát dục”.
Lo lắng cô lại nói đến chuyện kia, Cố Lẫm vội vàng tiếp nhận bánh bao nhỏ, “Được, anh ăn, em cũng ăn đi.”
Nhan Niệm Niệm là thật sự không ăn no, lại là bánh bao nhỏ mà cô thích nhất, cũng không khách khí, đem ống hút cắm vào sữa đậu nành, uống một hớp lớn, lại đem một ly khác cắm ống hút rồi đưa cho Cố Lẫm: “Cái này cho anh, không thêm đường.”
Cố Lẫm tiếp nhận, bên trong đôi mắt đen hiện lên một tia ý cười, khóe môi hơi mỏng sung sướng mà cong lên.
Không biết từ khi nào, tiểu nha đầu đã nhớ kỹ khẩu vị của anh, mua sữa đậu nành cho anh còn cố ý căn dặn không thêm đường.
Mùi hương bánh bao trong xe lan ra, Cố Lẫm cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành.
Rõ ràng là không có thêm đường, anh lại cảm thấy……Rất ngọt.
So với kem, sô cô la anh ăn khi bé còn ngọt hơn.