Edit: @Lệ Diệp

Cố Dao chần chờ, không dám nhận lấy đàn ghi-ta trong tay Nhan Niệm Niệm.

Bạn học xung quanh cũng lặng lẽ thảo luận, vốn dĩ cảm thấy Nhan Niệm Niệm có chút hùng hổ doạ người, một cây đàn ghi-ta cũng một hai phải báo cảnh sát, lại không nghĩ rằng đàn ghi-ta của người ta giá trị hơn mười vạn, quả thật không thể cứ tính như vậy.

Mà Cố Dao nói là không cẩn thận, nhưng cho dù mặt đàn ghi-ta khá dễ hỏng, nhưng muốn làm ra cái khe lớn như vậy, cũng không phải "Không cẩn thận" là có thể làm được.

Trước mắt bao người, trên trán Cố Dao dần dần toát ra mồ hôi, cô ta không có biện pháp biểu thị động tác bản thân phá hỏng đàn ghi-ta, bởi vì kia vốn không phải là không cẩn thận.

Thân mình cô ta có chút lay động, hai mắt vừa khép, mắt thấy liền phải té xỉu.

"Chờ một chút!"Nhan Niệm Niệm hét lớn một tiếng, "Trước khi chị té xỉu, hãy đem tiền bồi thường đàn ghi-ta cho tôi trước."

Thân mình Cố Dao cứng đờ, ngất cũng không được, không ngất cũng không được, cô ta đành phải chớp chớp mắt, một bộ dáng mờ mịt, giống như vừa mới phục hồi tinh thần lại không biết chính mình thiếu chút nữa té xỉu.

Giữa đám bạn học vây xem truyền đến tiếng cười trộm, Mạc Thừa Hi cũng nghẹn cười, liếc mắt nhìn Nhan Niệm Niệm một cái.

Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên ý cười, bàn tay to dừng ở trên đầu Nhan Niệm Niệm, nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút, cái tiểu nha đầu này!

Ánh mắt Nhan Niệm Niệm sáng quắc nhìn chằm chằm Cố Dao, "Chị nói muốn bồi thường, sẽ không giả bộ bất tỉnh rồi trốn tránh đi?"

"Không! Có!" Cố Dao cắn răng, "Chút tiền ấy tôi mới sẽ không quỵt nợ!"

Nhan Niệm Niệm đem điện thoại mở ra, đưa tới trước mặt cô ta, "Mười hai vạn, tiền tôi mua đàn ghi-ta, chuyển khoản đi."

Cố Dao lấy di động ra, lại không chịu làm thao tác chuyển khoản.

Âm thanh Cố Lẫm lạnh lùng nói: "Mười hai vạn không mua được đàn ghi-ta này, hiện tại đã tăng lên mười lăm mười sáu vạn, cũng không thể để cho cô phá hỏng đàn của người khác rồi, lại muốn bản thân người ta bỏ tiền túi lót tiền mới có thể mua về." Nói xong, anh nhìn nhìn Mạc Thừa Hi, vừa rồi là cậu nói đã tăng lên mười lăm mười sáu vạn.

Mạc Thừa Hi gật gật đầu, "Có lẽ là hơn mười lăm vạn, còn phải chậm trễ thời gian đi chọn đàn một lần nữa, tôi thấy cậu nên chuyển mười sáu vạn đi."

Cố Dao cầm di động, ngón tay bởi vì dùng sức mà khớp xương có chút trở nên trắng bệnh, cô ta gắt gao mà cắn môi, sắc mặt vô cùng khó xử.

Đôi mắt trong suốt thuần khiết của Nhan Niệm Niệm tò mò mà nhìn cô ta, "Như thế nào, chị...... Không có tiền?" Điểm này ngược lại thật sự cô không nghĩ tới, Xuân Hoa là tập đoàn lớn nhất Yến Thành, Cố Đồng Bằng được coi là nhà giàu số một Yến Thành, cho dù Cố Dao không phải là con gái ruột của Cố Đồng Bằng, nhưng xem chừng bộ dáng của Cố Đồng Bằng, cũng không bởi vậy mà khắt khe Cố Dao. Ngược lại, cô cảm thấy giữa ba người con ở nhà họ Cố, Cố Dao là được sủng ái nhất. Cô ta làm sao sẽ lấy không ra mười sáu vạn chứ?

Sắc mặt Cố Dao tái nhợt, nước mắt ở giữa hốc mắt đảo quanh, lúc này đây cô ta thật sự sắp khóc. Cô ta ở trung tâm các bạn học vẫn luôn tự cho mình là thiên kim đại tiểu thư, ăn mặc sang quý, phẩm vị không tầm thường, đi học trên dưới đều có tài xế đón đưa. Nhưng ai có thể nghĩ đến, làm con gái của nhà giàu số một, tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô ta chỉ có hai vạn, mà cô ta lại có thói quen ở trước mặt bạn học biểu hiện ra tay hào phóng, hưởng thụ ánh mắt cực kỳ hâm mộ cũng theo đuôi của mọi người, căn bản là không có tích lũy trả tiền, đừng nói mười sáu vạn, chính là sáu vạn cũng không có.

"Cô, cô từ từ." Cố Dao cầm di động, đi đến chỗ góc hậu trường góc, một bên khóc một bên gọi điện thoại cho Liễu Như Chân.

Nhan Niệm Niệm có chút há hốc mồm.

Cô vẫn luôn cho rằng ở nhà họ Cố, Cố Dao là được sủng ái nhất, Liễu Như Chân cùng Cố Đồng Bằng đối xử với cô ta xin gì được lấy. Cố Tiêu thứ hai, Cố Đồng Bằng đối với cậu ta có chút nghiêm khắc, nhưng đó là của một người cha đối xử với con trai của mình ôm kỳ vọng có dạy dỗ. Mà Cố Lẫm không được sủng ái nhất, Cố Đồng Bằng đối xử với anh dường như là một loại thái độ mặc kệ.

Nhưng Cố Lẫm lái xe như thế nào cũng đến mấy trăm vạn, Cố Dao lại ngay cả mười sáu vạn cũng lấy không ra.

Cô nghiêng đầu nghi ngờ mà đi nhìn Cố LẪm.

Cố Lẫm cong lưng, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói: "Đoán chừng quả thật cô ta không có tiền, nhưng mà đừng lo lắng, cô ta sẽ phải có."

Hai người đứng chung một chỗ, vẻ mặt khi nói chuyện vừa thân mật lại tự nhiên, không hiểu sao có loại cảm giác mười phần hài hòa hòa hợp.

Mạc Thừa Hi ôm hai tay dựa vào cây cột bên cạnh, không dấu vết mà quét hai mắt.

Điền Vũ có ý muốn nói cái gì đó để đánh vỡ cái bầu không khí khác thường giữa hai người, nhưng cô ta nhìn bộ dáng thê thảm của Cố Dao, lại không dám tùy tiện nói chuyện.

Rất nhanh, Cố Dao đã trở lại, cô ta đã lau khô nước mắt, mặt không chút thay đổi mà chuyển cho Nhan Niệm Niệm mười sáu vạn, xoay người chạy ra ngoài.

Nhan Niệm Niệm vốn đang lo lắng Liễu Như Chân sẽ gọi điện thoại cho cô, đem mười sáu vạn này đòi lại, không nghĩ tới lại thuận lợi mà thu được như vậy, xem ra giữa hai bên lạnh nhạt một ít cũng có chỗ lợi, ít nhất không có ý tứ quỵt nợ.

"Niệm Niệm khi nào đi mua đàn ghi-ta mới?" Cố Lẫm hỏi.

Nhan Niệm Niệm nghĩ nghĩ, "Chờ hội diễn kết thúc liền đi, em muốn xem xong tiết mục tiếp theo." Kiếp trước hội diễn đón người mới đến này cô đã xem qua, nhưng khi đó tâm tình của cô quá kém, căn bản là thất thần ở toàn bộ quá trình, lúc này đây ngược lại muốn nghiêm túc nhìn xem, ít nhất cũng từ mặt bên hiểu rõ một chút trình độ giải trí của Yến Thành.

Cố Lẫm "Ừm" một tiếng, chỉ cần tiểu nha đầu không tiếp tục dùng đàn của Mạc Thừa Hi là được, "Vậy chúng ta đi xem biểu diễn đi."

Nhan Niệm Niệm vốn là muốn đi tìm Mạnh Hiểu Viên, Cố Lẫm vừa nói như vậy ngược lại khiến cô không nỡ bỏ anh lại, gật gật đầu, đi theo phía sau Cố Lẫm rời khỏi hậu trường.

Chỗ ngồi lúc trước cơ bản đều đã ngồi đầy, Cố Lẫm mang theo Nhan Niệm Niệm đi đến phía sau, Kim Nhai cùng Miêu Thú còn ở đó, xê dịch về phía bên trong, Kim Nhai cười đến thật vui vẻ, "Ai nha, học bá cũng tới."

Nhan Niệm Niệm quay đầu lại mới phát hiện Mạc Thừa Hi cũng đi theo phía sau, cô dựa gần Cố Lẫm ngồi xuống, Mạc Thừa Hi liền ngồi ở bên kia cô.

"Cậu không cần ở lại hậu trường để quan sát sao?" Nhan Niệm Niệm thấp giọng hỏi.

Mạc Thừa Hi cười nói: "Không cần, tiết mục đơn đều được sắp xếp, không cần tớ."

Cố Lẫm nhìn lướt qua, môi mỏng nhẹ nhấp, không nói gì thêm.

Kim Nhai giống như rất vui vẻ, "Hiện tại tớ cách người đứng thứ nhất lớp chỉ kém hai cái vị trí, đây là đỉnh cuộc đời của tớ a. Không được, tớ phải đăng lên vòng bạn bè."

Nói xong cậu ta lấy di động ra ấn một hồi, chờ khi cậu ta phát đi, Cố Lẫm lạnh lạnh mà mở miệng, "Cậu không sợ ba cậu cho cậu một like sao?"

Kim Nhai sửng sốt một chút, "...... Ngọa tào! Em đã quên che chắn ba em rồi!" Cậu ta vội vàng mà lấy di động ra chuẩn bị chạy đi nhanh xóa, sắc mặt biến đổi thiếu chút nữa khóc ra, "Xong rồi xong rồi, tay ba em làm sao lại nhanh như vậy, không chỉ có ấn like cho em, còn nhắn lại nói 'rất mong chờ con trai thi lớp bốn', á, em chết mất!"

Nhan Niệm Niệm cúi đầu, bả vai run lên.

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, "Muốn cười thì cười, chịu đựng làm gì?"

Nhan Niệm Niệm "Phốc ——" cười ra một tiếng, cô ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe xin lỗi mà nhìn Kim Nhai, "Thật xin lỗi, em...... Không nhịn được...... Ha ha ha ——"

Miêu Thú một phen bóp lấy cổ Kim Nhai, "Đều tại cậu!"

Kim Nhai trở tay cho cậu ta một giò, "Ông đây đã đủ thảm, cậu còn véo tớ! Cậu có phải là bạn tớ hay không?!"

"Vừa rồi tớ nghe cậu nói xong, cũng đã phát vòng bạn bè, hiện tại ba tớ nhắn lại nói 'rất mong chờ con trai thi lớp năm', cậu nói tớ làm sao bây giờ?" Miêu Thú nghiến răng nghiến lợi, "Bạn bè làm hại tớ!"

Nhan Niệm Niệm che miệng, cười đến nước mắt cũng sắp rơi ra.

Đầu sỏ gây tội là Mạc Thừa Hi cũng không nín được, ngón tay thon dài ấn ở cái trán, bàn tay che khuất đôi mắt, khóe miệng lại rõ ràng mà cong lên.

Cố Lẫm yên lặng mà vặn ra một chai nước, đưa tới trong tay Nhan Niệm Niệm.

......

Vốn dĩ Nhan Niệm Niệm cho rằng Cố Dao bị đả kích khả năng sẽ không xuất hiện nữa, không nghĩ tới là cô ta vẫn lên sân khấu như thường, nhưng mà màn độc tấu dương cầm của cô ta không đạt được tiêu chuẩn, nghe mà không có hướng thú gì.

Mạc Thừa Hi ngại phê bình, Cố Lẫm lại không chút khách khí, "Vốn dĩ cô ta chơi đàn dương cầm cũng chỉ là muốn khoe khoang kỹ thuật, ngón tay cũng uyển chuyển phết đấy, nhưng nghe vào lại không có linh hồn, tình cảm phải có trong bài thì lại không mang ra được. Vừa rồi bị làm vỡ mộng, ngay cả kĩ thuật cũng bị suy giảm, không có gì nên nghe."

Sau Cố Dao là Điền Vũ cũng lên sân khấu, cô ta cùng bạn học hợp tác biểu diễn tiểu phẩm, đều là truyện cười sưu tập ở trên mạng về, chắp vá cùng một chỗ còn rất khôi hài, Nhan Niệm Niệm cười cong đôi mắt.

Thời điểm hội diễn kết thúc vừa vặn tới 5 giờ, vài người cùng nhau từ hội đường đi ra, Cố Lẫm hỏi: "Niệm Niệm có đói bụng không? Ăn cơm trước hay là đi mua đàn ghi-ta trước?"

"Đi trước mua đàn ghi-ta." Nhan Niệm Niệm ngẩng khuôn mặt nhỏ, "Anh Lẫm sẽ bồi em đi sao?"

Cố Lẫm gật gật đầu, "Anh mang em đi, có thể là anh biết mấy cửa hàng bán đàn ghi-ta ——"

Mạc Thừa Hi nói: "Để tôi dẫn đường cho, cái nhãn hiệu đàn ghi-ta này tôi biết chỗ nào có bán."

Cố Lẫm nâng mí mắt lên, "Chưa chắc Niệm Niệm còn mua cùng cái nhãn hiệu đàn ghi-ta này."

Hai người đồng thời nhìn về phía Nhan Niệm Niệm, Nhan Niệm Niệm: "Ách...... Thật ra, em muốn đổi thành đàn cùng nhãn hiệu này càng tốt, em biết đi chỗ nào mua." Kiếp trước cô bởi vì muốn thi vào học viện âm nhạc, đã từng động ý niệm đổi một cây đàn tốt hơn, còn đặc biệt đi xem dây đàn thật nhiều lần. Lúc này Cố Dao đem đàn huỷ hoại, ngược lại đúng lúc cô muốn đổi thành cây đàn cô thích.

Cố Lẫm nhìn cô một cái, thoạt nhìn tiểu nha đầu rất quen thuộc với Yến Thành, nhưng mà trước kia cô sinh sống ở Tân Thành cách Yến Thành cũng chỉ có hai giờ xe, tiểu nha đầu trước kia đã tới cũng rất có khả năng.

"Vậy đi thôi." Cố Lẫm lên xe, Nhan Niệm Niệm ngồi trên ghế phụ, cửa sau vang lên một tiếng, Mạc Thừa Hi cũng vào được.

Sắc mặt Cố Lẫm trầm xuống, "Cậu tiến vào làm cái gì?"

Mạc Thừa Hi cười nói: "Tôi có một vấn đề muốn hỏi Nhan Niệm Niệm, cậu biết...... Cố Lẫm cậu ta không có bằng lái sao?"

"A ——" Lúc này Nhan Niệm Niệm mới nhớ tới, tháng 11 Cố Lẫm mới ăn sinh nhật, hiện tại anh còn chưa đầy mười tám tuổi đâu.

"Ai cần cậu lo!" Cố Lẫm cắn răng, "Ông đây lập tức liền có bằng lái!"

Nhan Niệm Niệm do dự, cô ngồi trên xe Cố Lẫm hai lần, anh lái xe thật sự vững chắc, thế cho nên cô cũng quên anh còn chưa tới mười tám tuổi. Nếu là lần này bắt xe taxi, khả năng Cố Lẫm sẽ không muốn.

Hơn nữa, cho dù lần này bắt xe, khẳng định là Cố Lẫm đi học vẫn lái xe của chính mình, trong nhà chỉ có hai người tài xế, một người đưa Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân, một người đưa Cố Tiêu Cố Dao, căn bản là không có chuẩn bị tài xế cho Cố Lẫm.

Cố Lẫm thấy chần chờ trên mặt Nhan Niệm Niệm, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Mạc Thừa Hi ở ghế sau: "Ông đây chỉ còn hơn hai tháng liền có bằng lái, ngược lại cậu, còn rất sớm đi."

Mạc Thừa Hi đen mặt, cũng hừ một tiếng, "Tôi không so đo với cậu, mang tôi cùng đi chọn đàn, tôi sẽ không vạch trần cậu."

Cố Lẫm kinh ngạc mà nhướng mày, Mạc Thừa Hi là người da mặt dày như vậy sao?

Nhan Niệm Niệm: "......" Không nghĩ tới cậu là cái dạng học bá này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play