Editor: Bạch Diệp Thảo

Kha Diệc Dương có chút bực bội gập văn kiện lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cái di động, sắc bén đến mức hận không thể đục một lỗ trên cái di động đó.

Ngày đó, Kha Diệc Dương tam tầm sớm về nhà.

Chờ về đến nhà, vừa lúc nhìn thấy Bắc Vũ Đường đang vui sướng ăn tối. Thấy hắn về, Bắc Vũ Đường rất kinh ngạc.

"Sao anh lại về sớm thế?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Kha Diệc Dương ừ một tiếng, chờ cô hỏi tiếp, nhưng cô lại chẳng nói gì nữa, chỉ lo ăn.

Mày kiếm của Kha Diệc Dương nhăn chặt, hơi bực bội ngồi bên cạnh cô, đoạt đồ ăn với cô.

Bắc Vũ Đường trừng mắt nhìn kẻ vừa cướp đồ ăn cuả mình.

Kha Diệc Dương thấy cuối cùng cô cũng nhìn hắn, tức khắc cảm thấy món ăn hôm nay thật ngon.

"Đây là bữa tối của tôi." Bắc Vũ Đường cần thiết nhắc nhở một câu.

Kha Diệc Dương coi như không nghe thấy gì, tiếp tục đoạt cơm trong tay cô.

Bắc Vũ Đường nhìn trước mặt trống rỗng, yên lặng gọi một cuộc điện thoại trong nhà, rất nhanh hầu gái A Hoa đã bưng một phần đồ ăn qua.

Bắc Vũ Đường xới cơm trong bát, nhìn người đàn ông ngồi đối diện ăn đến thơm ngon.

Chẳng lẽ đoạt cơm của người ta ăn ngon lắm à.

Đối với việc bị Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm, Kha Diệc Dương không những không tức giận, ngược lại không còn tối tăm như trước, vui sướng ăn.

Hôm sau, trong hội nghị của tập đoàn Kha thị, Phương bí thư thất Boss nhà cậu đặt điện thoại tư nhân ở một bên. Lúc hội nghị tiến hành được một nửa, mọi người thấy Đại Boss luôn nhìn di động chằm chằm.

Thời gian trôi qua, mọi người thấy sắc mặt Đại Boss càng lúc càng đen, các giám đốc báo cáo tổng kết hoạt động quý này đều run sợ.

Càng đến người báo cáo phía sau, sắc mặt Đại Boss càng đáng sợ. Tổng giám đốc bộ phận Marketing khổ vô cùng, chẳng lẽ Đại Boss bất mãn với doanh thu tiêu thụ quý này?!

Nhưng mà, kết quả rõ ràng cao hơn những 10% so với quý trước rồi mà.

Người này vốn cho rằng kết quả này tuyệt đối làm Đại Boss vừa lòng, nào ngờ mình càng nói, sắc mặt Đại Boss càng đen. Người này nói nói, lòng cũng bắt đầu chột dạ một cách khó hiểu, thầm tự kiểm điểm, thành ra ngoài miệng cũng thành tự kiểm điểm.

Đúng lúc này, một tiếng chuông di động vang lên, phản ứng đầu tiên của mọi người là có kẻ sắp teo rồi. Chờ khi họ nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Đại Boss đang vội vàng nhận điện thoại.

Thì ra là điện thoại của Đại Boss, mọi người thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà, họ còn chưa thở xong, sắc mặt Đại Boss nhà họ đã đen kịt trở lại.

Kha Diệc Dương nghe giọng nam truyền qua điện thoại, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi.

"Sao lại là cậu?"

Vẻ mặt và giọng nói đều là ghét bỏ.

Người bên kia điện thoại sửng sốt, tức khắc nổi giận, "Này này này, có ý gì thế hả! Chẳng lẽ cậu đang đợi điện thoại của người đẹp? Tôi phải nói cho chị dâu, để chị ấy tới thu thập......"

Lời còn chưa dứt, Kha Diệc Dương đã không chút lưu tình ngắt điện thoại.

Người đàn ông ở đầu bên kia gọi lại, trực tiếp bị tắt máy luôn. Chờ đến khi gọi lại lần ba mới biết mình đã bị cho vào sổ đen.

Kha Diệc Dương thấy hội nghị ngừng lại, lãnh đạm nói: "Tiếp tục."

Hội nghị lại tiếp tục tiến hành.

Kha Diệc Dương lại thường nhìn chằm chằm di động, vừa nhìn vừa nghĩ, có lẽ nào cô vừa mới gọi, đúng lức hắn bị người khác gọi tới. Nếu là như vậy, có phải hắn nên gọi qua không.

Chờ đến lúc hội nghị kết thúc, Kha Diệc Dương rối rắm hồi lâu mới gọi điện thoại cho hầu gái A Hoa.

"Boss."

"Phu nhân có hỏi mượn di động của cô không?" Giọng Kha Diệc Dương ẩn ẩn mang theo chờ mong.

"Không có a." A Hoa bổ sung thêm, "Cả ngày nay phu nhân đều đọc sách."

Kha Diệc Dương hơi bực mình ngắt điện thoại.

Chờ đến tối về lại cướp cơm của Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường nhìn đôi tay trống rỗng, câm nín nhìn hắn.

Vì sao gia hỏa này lại có chút ấu trĩ như vậy!

Hôm sau, Kha Diệc Dương cảm thấy hai ngày này mình có phần si ngốc, quyết định không nhìn di động, cất điện thoại vào trong ngăn kéo. Nhưng mà, chờ đến giờ, lại không tự giác lấy di động ra nhìn một cái.

Đúng lúc này, màn hình di động đột nhiên sáng lên, khi nhìn thấy tên hiển thị, đôi mày luôn nhíu chặt nháy mắt giãn ra.

"Alo." Kha Diệc Dương tâm tình tốt mở miệng.

Bắc Vũ Đường ở đầu bên kia tất nhiên nghe ra, xem ra kế hoạch của cô rất thành công.

"Chuyện này.... Chuyện này...." Bắc Vũ Đường muốn nói lại thôi.

Kha Diệc Dương hơi nhếch mi, "Làm sao vậy?"

"Tôi muốn anh mua đồ giúp tôi." Bắc Vũ Đường có chút ngượng ngùng nói.

Kha Diệc Dương tâm tình rất tốt hỏi: "Đồ gì?"

"Thôi, tôi vẫn nên bảo A Hoa đi mua đi." Bắc Vũ Đường đổi giọng.

Kha Diệc Dương ở bên kia không vui, nói thẳng, "Cô ấy không tiện."

Bắc Vũ Đường bên còn lại 囧.

Công phu trợn mắt nói dối này hơi cao thì phải.

Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, "Giúp tôi đến siêu thị Nhạc Giai mua Hamburger kiểu nữ."

"Được." Kha Diệc Dương đồng ý không suy nghĩ.

5h15" chiều, cửa lớn phòng tổng tài đúng giờ mở, tất cả mọi người cúi đầu, nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, chỉ sợ Đại Boss không cẩn thận chuyển lửa đạn oanh tạc mình.

Nhưng mà, lo lắng của họ là dư thừa, hôm nay Đại Boss tâm tình sung sướng rời đi.

Một vị Văn bí thư hồ nghi nói: "Có phải Boss ăn đường không, tâm tình lại đột nhiên tốt như thế."

Một giờ trước vẫn còn đen mặt xụ ra, nhìn người ta bằng ánh mắt cực kỳ thấm. Một giờ sau đã xuân phong đắc ý, hoàn toàn thay đổi thành người khác.

Phương bí thư vẫn là biết chút nội tình, nhưng anh chàng không thể nói chuyện đời tư của Đại Boss ra ngoài.

Nhất định là vị ở trong nhà bón đường cho Đại Boss.

Kha Diệc Dương lái xe đến siêu thị Nhạc Giai, sau khi bước vào, không ít phái nữ trộm nhìn hắn. Kha Diệc Dương hoàn toàn làm lơ, nỗ lực tìm kiếm "hamburger" ở khu thực phẩm.

Tìm một vòng cũng không phát hiện có bán hamburger, hắn hỏi người bán hàng của cửa hàng bánh kem, "Chỗ các người không làm hamburger kiểu nữ sao?"

Phái nữ xung quanh nghe thấy Kha Diệc Dương nói thế đều bật cười thành tiếng.

Họ đều dùng vẻ mặt hài hước nhìn hắn, một người đàn ông đẹp trai nói ra câu này làm họ cảm thấy rất ngạc nhiên, lại cảm thấy có chút ngốc manh.

Kha Diệc Dương nhíu mày, sắc mặt bỗng trầm xuống.

Một vị mỹ nữ bên cạnh bước lên, cười vũ mị, "Soái ca, tôi dẫn anh đi tìm đồ anh cần."

Kha Diệc Dương muốn từ chối, cuối cùng vẫn đi theo mỹ nữ quyến rũ kia.

Mỹ nữ quyến rũ đáng giá một thân trang phục của hắn, tay đeo đồng hồ bản limited của LB, giá hơn một trăm vạn, mà quần áo trên người hắn không nhìn ra nhãn hiệu, nhưng chỉ nhìn đường may thôi cũng biết là cực kỳ đắt đỏ.

Một thân trang phục của hắn, là số tiền lớn đến mức nhiều người cả đời cũng không kiếm được.

Mỹ nữ quyến rũ ưỡn bộ ngực sóng gió mãnh liệt của mình lên cao, nhưng người đối diện không hề có phản ứng.

Chẳng lẽ kích cỡ của mình vẫn chưa làm hắn hài lòng?

Mỹ nữ quyến rũ có chút thất bại, đó là nơi cô nàng hài lòng nhất trên người mình.

Chờ đến khi hai người đi đến dãy đồ dùng chuyên dụng của nữ, Kha Diệc Dương nhìn từng hàng bày đầy đủ đồ dùng kia, nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc, "Đây là hamburger kiểu nữ?"

Mỹ nữ quyến rũ thấy hắn như thế, nở nụ cười vũ mị, "Đúng vậy, đây là hamburger kiểu nữ."

Kha Diệc Dương:.........

Hắn tưởng là muốn ăn hamburger!

Hắn lý giải "kiểu nữ" là tên hamburger, giống như hamburger "big mac" vậy.

Kha Diệc Dương 囧囧 nhìn từng hàng hamburger với đủ nhãn hiệu, có chút vô thố, không biết nên xuống tay từ đâu.

"Anh đi mua giúp bạn gái đúng không?" Mỹ nữ quyến rũ thử hỏi.

"Vợ." Kha Diệc Dương khó được đáp lại.

Mỹ nữ quyến rũ có hơi thất vọng, một người đàn ông chất lượng tốt như vậy mà lại có chủ mất rồi. Cô nàng cũng không tỏ thái độ ham thích với Kha Diệc Dương như trước, tuy muốn gả cho nhà tốt, nhưng cô nàng cũng không có hứng nhảy vội vào làm tiểu tam.

"Vợ anh thường dùng loại nào?" Mỹ nữ quyến rũ thu lại nụ cười vũ mị, thay bằng nụ cười nhẹ nhàng.

Kha Diệc Dương lắc đầu, nhìn chằm chằm cả dãy hamburger trước mặt.

Mua đắt nhất chắc chắn không sai!

Mỹ nữ quyến rũ thấy hắn không trả lời mà là trực tiếp động thủ lấy, khi thấy hắn lấy đều là loại ban đêm, tức khắc cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Vốn không định quản, nhưng khó có khi thấy được một người đàn ông đối xử tốt với vợ, nguyện ý mua loại đồ này cho vợ, cô nàng coi như làm việc thiện một lần, dạy cho hắn đi.

"Sai rồi." Mỹ nữ quyến rũ thả hết đống đồ dùng ban đêm về kệ hàng.

Kha Diệc Dương cau mày nhìn cô nàng.

"Tôi chọn giúp anh đi." Mỹ nữ đó vừa nói vừa bắt đầu lấy đồ trên kệ, "Cái này chia ngày dùng và đêm dùng. Anh lấy đều là đêm dùng, không nhiều như thế."

Mỹ nữ chọn xong nhét vào tay hắn.

"Những loại này đều đang bán chạy, được nhiều người dùng nhất."

"Cảm ơn."

Mỹ nữ quyến rũ xua tay, "Không cần, một chút lòng thành. Soái ca, tôi đi trước đây."

Kha Diệc Dương gật đầu.

Một người đàn ông lớn lên đẹp, trong tay ôm một đống đồ dùng cho nữ, xác suất quay đầu là 200%, tất cả mọi người đều tò mò đánh giá nhìn hắn. Đối với ánh mắt của người chung quanh nhìn mình, Kha Diệc Dương đã tập mãi thành quen, đạt thành trạng thái ngó lơ hoàn toàn.

Khi tính tiền ra ngoài, Kha Diệc Dương nghe được không ít cặp tình nhân nghị luận.

"Anh nhìn bạn trai nhà người ta đi, còn mua được cái này cho bạn gái, lần trước em bảo anh mua, anh còn dám nói mất mặt!" Cô gái nhỏ hung hăng trừng bạn trai mình.

"Anh sai rồi, anh sai rồi. Lần sau anh nhất định sẽ đi mua, nhất định!" Bạn trai cô ấy vội xin tha.

Một đôi khác thì lại như sau.

"Anh nhìn người ta đi, lại nhìn anh đi." Bạn gái ghét bỏ nhìn bạn trai mình.

Vì sao bạn trai người ta có thể đẹp trai đến trời giận người oán, còn đối xử tốt với bạn gái như thế. Mà bạn trai mình, đẹp không bằng một phần mười người ta, còn không săn sóc như người ta!

Bạn trai vẻ mặt khổ bức nhìn bạn gái mình.

Các vị bạn trai bị bạn gái ghét bỏ nhất trí dùng ánh mắt như dao nhìn Kha Diệc Dương.

Anh em, cậu đang kéo thù của tập thể đấy!

Còn đầu sỏ gây tội lại hoàn toàn là mặt không biểu tình, làm lơ mọi con dao nhỏ từ xung quanh phóng tới.

Bắc Vũ Đường ở trong biệt thự vui vẻ thoải mái chờ người nào đó mua đồ về giúp mình, không biết hắn có thể mua được không. Đồng thời, cô cũng muốn biết độ chịu đựng và bao dung của hắn với mình.

Khi cửa phòng bị mở ra, Bắc Vũ Đường ngẩng đầu lên, thấy Kha Diệc Dương xách túi đồ mua ở siêu thị tới.

Ánh mắt Bắc Vũ Đường chuyển từ túi xách lên mặt hắn, thấy người nào đó thần sắc như thường, không có giận giữ hay không vui, biểu tình đạm nhiên trước sau như một.

Ai nha, xem ra mua hamburger khá thuận lợi nha!

Bắc Vũ Đường nhận túi đồ từ tay hắn, vừa mở ra, đã kinh ngạc nhìn hắn.

Đây đều là những loại trước kia nguyên chủ dùng.

Đây là trùng hợp hay là do hắn biết?!

Kha Diệc Dương giấy cô giật mình, ho nhẹ một tiếng, nói: "Mua nhầm rồi sao? Anh không biết em dùng loại nào, đây là do người khác đề cử."

Quả nhiên là trùng hợp!

Bắc Vũ Đường cười ngọt ngào, "Cảm ơn."

Kha Diệc Dương nghiêm trang nói: "Em không cần cám ơn anh. Anh là chồng của em."

"Tôi biết." Bắc Vũ Đường nói.

Chờ đến khi hầu gái đẩy toa đồ ăn lên, Bắc Vũ Đường nhanh chóng bảo vệ bát cơm của mình, nhìn hắn như hổ rình mồi, cảnh cáo, "Hôm nay tôi đã chuẩn bị trước đồ ăn cho anh, anh không được cướp của tôi."

Kha Diệc Dương nhìn cô như thế, đáy mắt u ám hiện lên nét cười rất nhạt, "Không tranh với em."

Lúc này Bắc Vũ Đường mới thả bát cơm của mình ra, sau đó nói với hắn, "Nể mặt anh thời gian gần đây bận rộn, những món này đều là do tôi bảo phòng bếp làm cho anh, bồi bổ thân thể."

Kha Diệc Dương nhìn những món ăn đều là món hắn thích, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, khi nhìn cô cũng ấm áp hơn.

Nhưng mà......

"Anh cũng không được cướp của tôi nữa."

Nháy mắt, cảm động ấm áp gì gì đó đều bị một câu mất hứng của cô đập nát băm.

Kha Diệc Dương dở khóc dở cười nhìn cô bảo vệ đồ ăn của mình, vì sao lúc trước không phát hiện cô có tính như thế nhỉ.

Lúc ăn cơm, Kha Diệc Dương cảm giác có một đôi mắt như có như không nhìn mình.

Khi hắn ngẩng đầu, người đối diện đã lặng lẽ bảo vệ đồ ăn trước mặt.

Kha Diệc Dương muốn cười, lại nhịn, chỉ là cô như bây giờ làm tâm tình hắn rất sung sướng. Tuy nhìn qua có vẻ ngốc, nhưng lại đáng yêu dị thường, làm hắn có xúc động muốn ôm cô vào lòng.

Một bữa cơm vô cùng hài hoà, không xảy ra huyết án cướp đồ ăn.

Những ngày tiếp theo lại giống như lúc trước. Mỗi ngày Bắc Vũ Đường đều sẽ bảo hắn mua cho mình một đồ vật, đại đa số đều là đồ ăn.

Mà Kha Diệc Dương làm không biết mệt, thậm chí còn có rất nhiều những đồ vật trước kia hắn chưa từng biết đến. Chẳng hạn như cô thích ăn đồ ngọt, thích màu tím, thích đọc tiểu thuyết không đâu vào đâu, thích ăn đồ ăn vặt, vân vân và mây mây.

Bắc Vũ Đường cảm thấy thời gian ma hợp đã đủ, hôm nay Kha Diệc Dương về sớm, mang theo cốc pha lê cô muốn về.

Lúc ăn cơm, Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn hắn vài lần, biểu tình muốn nói lại thôi.

"Em lại muốn mua cái gì?" Kha Diệc Dương chỉ cần nhìn thấy cô lộ vẻ mặt này, đã đoán chắc được cô muốn hắn mua đồ vật khiến hắn bị người ta vây xem, hắn có kinh nghiệm phong phú và đa dạng rồi.

"Tôi, tôi..." Bắc Vũ Đường cắn môi dưới, muốn nói, lại không dám nói.

"Nói đi."

"Tôi nói anh cũng sẽ không đồng ý, thôi vậy."

"Chuyện gì?" Kha Diệc Dương hỏi.

"Anh đồng ý với tôi trước, không được tức giận, không được từ chối." Bắc Vũ Đường rất cẩn thận nói.

"Chỉ cần em không rời khỏi anh, anh đều đồng ý với em." Kha Diệc Dương đáp.

Bắc Vũ Đường nghe hắn nói thế, thở dài trong lòng một hơi, quả nhiên hắn vẫn cực kỳ cẩn thận với cô, sẽ không dễ mắc câu. Nhưng mà không sao, cô sẽ hoà tan dần sự cảnh giác đó của hắn.

"Cởi bỏ xích sắt trên người tôi đi." Bắc Vũ Đường vừa nói xong, Kha Diệc Dương ngồi đối diện đã trầm mặt xuống, đáy mắt là lệ khí, càng lúc càng cháy lớn, chạm vào là nổ.

Đây là dấu hiệu hắn sắp phát cuồng.

Bắc Vũ Đường đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy hắn như vậy, vẫn là có chút kinh hãi.

Hắn đứng lên, vung tay lên, toàn bộ đồ ăn trên bàn đều bị quét xuống dưới đất, tiếng sứ vỡ loảng xoảng, âm thanh đó như tiếng sấm rền trong lòng cô.

Sắc mặt Bắc Vũ Đường như thường, đôi mắt thanh lãnh nhìn thẳng vào đôi mắt đã mơ hồ toát ra ánh sáng đỏ của hắn.

Kha Diệc Dương đi đến trước mặt cô, đôi tay nắm chặt tay cô, âm trầm nói, "Em vẫn muốn rời khỏi tôi có phải hay không?!"

Chuyện cởi bỏ xích sắt giống như là chuyện xúc động đến thần kinh mẫn cảm của hắn, làm hắn phát cuồng.

Bắc Vũ Đường chịu đựng cơn đau từ cổ tay truyền tới, bình tĩnh nói: "Anh đã đồng ý với tôi, sẽ không tức giận, sẽ đồng ý."

"Tôi cũng đã nói, em không thể rời khỏi tôi." Kha Diệc Dương âm lãnh nói, ánh mắt hung ác khoá chặt lấy cô.

"Cởi bỏ xích sắt không có nghĩa là tôi rời khỏi anh." Bắc Vũ Đường làm lơ sắc mặt âm trầm của hắn, nói tiếp: "Đã rất lâu tôi không ăn được một bữa cơm ở nhà ăn, tôi chỉ muốn ăn một bữa ở nhà ăn với anh, mà không phải ở trong phòng ngủ."

Kha Diệc Dương không dao động, "Nói đến cùng, em vẫn muốn rời khỏi tôi đúng không?"

"Chẳng lẽ anh định khoá tôi cả đời như vậy sao?" Bắc Vũ Đường lạnh giọng chất vấn.

Kha Diệc Dương lạnh băng nói: "Chỉ cần làm em không thể rời khỏi tôi, tôi sẽ khoá em cả đời, đến khi chết!"

Bắc Vũ Đường bị sự điên cuồng của hắn làm kinh sợ.

Nếu không phải tim cô khoẻ vô cùng, chắc cô cũng bị sự khống chế đến biến thái này làm cho tức điên.

Chẳng trách nguyên chủ biết chân tướng sẽ liều mạng trốn khỏi hắn.

Bởi vì bộ dáng phát cuồng của hắn quá khủng bố.

"Vì sao anh biết tôi sẽ trốn? Tôi đã từng nói tôi sẽ không rời khỏi anh. Vì sao anh không tin tôi?" Bắc Vũ Đường tận lực giữ bình tĩnh.

"Tôi đã cho em một cơ hội." Kha Diệc Dương lạnh lùng nói.

"Lần đó không tính." Bắc Vũ Đường tất nhiên biết lần nguyên chủ bỏ trốn trước là cơ hội hắn đang nói tới, "Cho tôi một cơ hội nữa. Nếu tôi không giữ lời, tôi để anh khoá cả đời, cam tâm tình nguyện khoá cả đời."

Kha Diệc Dương không dao động.

Bắc Vũ Đường đã rưng rưng, "Trong lòng anh, tôi là người không thể tin như vậy sao?"

Kha Diệc Dương nhìn sự ảm đạm và bi thương trong mắt cô, cảm giác lòng mình như bị kim đâm, đau đớn từng cơn.

Hắn không dám tiếp tục ở lại nơi này, hắn sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ đồng ý thỉnh cầu của cô.

Kha Diệc Dương không dám nhìn cô, trực tiếp xoay người rời đi.

Hắn vừa đi, Bắc Vũ Đường thu hồi nước mắt, nhìn mặt đất hỗn độn, bất đắc dĩ.

Quả nhiên, muốn công lược hắn vẫn rất khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play