Thời điểm Bắc Vũ Đường tới là lúc hai người đã thành hôn, hơn nữa đã biết đến sự tồn tại của Dương Ức Liễu. Đồng thời, cũng là lúc nguyên chủ đã từng trốn đi một lần bị bắt về.
Tay chân bị trói bằng xích sắt, miệng bị nhét đồ, toàn thân vô lực, hoàn toàn là cá nằm trên thớt.
"Nhiệm vụ lần này là gì?"
Đột nhiên, bên tai cô có một giọng nữ, giọng nữ đó mang đầy hận ý và oán niệm.
"Tôi muốn bọn họ chết không được tử tế. Dương Ức Liễu và Kha Diệc Dương không phải rất yêu nhau sao, tôi muốn cô giúp tôi, làm Kha Diệc Dương yêu tôi. Sau đó hung hăng dẫm chân tình của hắn xuống lòng bàn chân."
"Dương gia không phải nói mệnh tôi mang sát, sẽ tai hoạ Dương gia sao. Tôi muốn cô huỷ diệt Dương gia, khiến họ mất hết tất cả. Còn cả cha mẹ nuôi của tôi, không phải họ coi tôi như hàng hoá bán cho Kha Diệc Dương sao. Họ biết rõ tình huống của tôi, nhưng vì tiền, họ không màng tôi sống chết. Tôi muôn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, làm cho mọi người biết gương mặt thật của đám giả nhân giả nghĩa ấy."
Bắc Vũ Đường bị giọng nữ đột nhiên xuất hiện này dọa hoảng.
Nửa ngày sau mới phản ứng lại, đây là giọng của nguyên chủ.
"Được."
"Nhờ cô."
Sau khi nguyên chủ nói xong, giọng điệu không đáng tin của hệ thống vang lên.
[Đinh! Hệ thống online.]
"Chuyện vừa nãy là sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Nếu không phải tinh thần cô mạnh, cô sẽ bị giọng nói oán niệm bất ngờ vang lên đó doạ bệnh luôn.
[Xin lỗi, quên nói cho cô. Hệ thống mới bổ sung thêm chức năng mới, nhiệm vụ không phải do hệ thống quân tôi thuật lại nữa, mà là đối thoại trực tiếp của người uỷ thác và người làm nhiệm vụ.]
"Sao cậu không nói sớm."
Càng ngày càng cảm thấy hệ thống này không đáng tin.
[Vừa ra, bổn hệ thống còn chưa kịp báo cho cô. Giờ chúc ký chủ có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Đinh, hệ thống offline.]
Bắc Vũ Đường vô ngữ lắc đầu.
Nhiệm vụ này có chút khó khăn nha!
Tình cảm của Kha Diệc Dương đối với Dương Ức Liễu đã đến mức bệnh trạng.
Muốn kéo lại tình cảm của hắn về phía mình, cực kỳ khó khăn. Nhưng Bắc Vũ Đường rất đồng ý với sự báo thù của nguyên chủ.
Chia rẽ bọn họ, làm Dương Ức Liễu trộm gà không được mà còn mất nắm gạo. Đồng thời còn có thể trả thù Kha Diệc Dương. Nghĩ đến cuối cùng có thể dẫm chân tình của hắn xuống đất, Bắc Vũ Đường lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mười phần động lực.
Còn Dương gia và Bắc gia, Bắc Vũ Đường cảm thấy chỉ cần công lược Kha Diệc Dương, tất nhiên sẽ có người động thủ thay cô. Đến lúc đó có thể dùng Kha Diệc Dương đối phó công ty Dương gia, mà Bắc gia lại càng đơn giản hơn.
Cho nên, nói đến nói đi, mấu chốt nằm ở nhân vật Kha Diệc Dương kia.
Chỉ cần công lược được hắn, mọi chuyện đều dễ nói.
Giờ vấn đề cô gặp phải là phải xoá bỏ sự cảnh giác của Kha Diệc Dương với cô, thả cô tự do. Nếu vẫn luôn bị giam cầm không thể nhúc nhích, đừng nói báo thù, cả năng lực tự bảo vệ cơ bản nhất cô cũng không có.
Sở dĩ nguyên chủ rơi vào quẫn cảnh này, là vì cô ấy không ngừng phản kháng, nơi chốn đối nghịch với Kha Diệc Dương, khiến hắn ra tay tàn nhẫn.
Cô coi đó là cảnh báo, không thể đi lên đường nguyên chủ đã đi.
Bị Kha Diệc Dương cầm tù, phản kháng hắn, người chịu khổ cuối cùng chính là cô.
Cho nên, bước đầu tiên cô phải làm là thuận theo Kha Diệc Dương, làm hắn dần buông cảnh giác với mình, như vậy mới có thể tranh một đường sống.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng lại bị mở ra.
Kha Diệc Dương đi đến mép giường, nhìn cô an tĩnh nằm đó.
"Tôi muốn tắm rửa." Bắc Vũ Đường nói.
Nháy mắt, sắc mặt Kha Diệc Dương lại âm trầm, đôi tay bóp chặt hàm dưới của cô, lạnh lẽo nói: "Em lại muốn chơi trò gì? Đừng tưởng vừa nãy thuận theo, anh sẽ tha cho em."
Quả nhiên, chạy trốn một lần, độ tín nhiệm của hắn với nguyên chủ là không.
Bắc Vũ Đường chịu đựng đau đớn từ hàm dưới truyền lên, "Nếu anh không yên tâm, có thể khóa một xích sắt trên chân tôi."
Kha Diệc Dương giống như đang suy ngẫm lời cô là thật hay giả, cuối cùng đồng ý.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn lấy chìa khoá trong túi ra, mở khoá xích sắt trên tay chân cô, cuối cùng cũng không khoá một xích trên chân cô.
"Đi tắm đi." Kha Diệc Dương nói.
Bắc Vũ Đường đứng lên, có lẽ lâu chưa đứng, có lẽ vì tác dụng của thuốc trong cơ thể, cô suýt ngã trở về. Một đôi tay ôm lấy hông cô, thân thể Bắc Vũ Đường hơi cứng đờ.
Lúc này không phải phản ứng tự nhiên của nguyên chủ với Kha Diệc Dương mà là bản năng kháng cự đàn ông khác đụng chạm của cô.
Kha Diệc Dương đã nhận ra, đôi mắt đen sâu thẳm hơi co lại, lại không nói gì.
Bắc Vũ Đường thấy hắn không tức giận, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kha Diệc Dương đỡ cô vào phòng tắm, đứng cạnh cửa, "Cần anh tắm cho em không?"
Bắc Vũ Đường tối sầm mặt, nhưng ngẩng đầu đã khôi phục như thường, "Không cần, tôi tự làm được."
Kha Diệc Dương không cứng rắn chen vào, xoay người rời đi.
Bắc Vũ Đường cẩn thận nghe tiếng bước chân, cô có thể kết luận, hắn vẫn chưa đi xa.
Lần này hắn không khoá chân cô, không phải vì lời cô nói có tác dụng, mà là vì hắn muốn khảo nghiệm cô, xem cô có thừa dịp này chạy trốn một lần nữa không.
Chạy trốn cái gì đó, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của Bắc Vũ Đường.
Hắn muốn khảo nghiệm cô, gãi đúng chỗ ngứa.
Cô ước gì hắn khảo nghiệm cô nhiều hơn, như vậy, mới có thể khiến hắn thả lỏng cảnh giác.
Bắc Vũ Đường ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái cọ sạch một lượt.
Khi cô quấn khăn tắm ra ngoài, quả nhiên thấy Kha Diệc Dương ngồi ở mép giường, một tay cầm máy tính bảng mở văn kiện, nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu, thấy một cô gái mái tóc đen dài ướt đẫm rối tung, rơi trên đầu vai trắng mịn, phong cảnh dưới xương quai xanh gợi cảm đã bị khăn tắm che đi, chỉ lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Nháy mắt khi Kha Diệc Dương thấy cô, đôi mắt đen vốn sâu thẳm càng sâu hơn.
Bắc Vũ Đường nhìn ánh mắt mang tính xâm lược nhìn cô chằm chằm, từng bước tới gần cô.
Cô cứ nghĩ hắn sẽ thú tính quá độ, sớm đã tính kỹ đối sách, không ngờ hắn không làm gì cả.
Kha Diệc Dương lấy khăn lông trong tay cô, ấn cô ngồi vào bàn trang điểm, ngón tay thon dài xuyên qua tóc, khăn lông màu trắng nhẹ nhàng chà lau, biểu tình của hắn cực kỳ chuyên chú.
Cô xuyên qua gương nhìn người đàn ông phía sau mình, không thể không nói người đàn ông này rất đẹp, đặc biệt là lúc hắn chuyên chú, càng làm người ta không tự giác mê muội.
Kha Diệc Dương lau xong, thấy cô ngơ ngác nhìn mình, ánh mắt là thanh lãnh chuyên chú hắn chưa bao giờ nhìn thấy, dường như muốn nhìn thấu nội tâm hắn. Trong nháy mắt đó, hắn không tự giác rời tầm mắt.
"Xong rồi." Kha Diệc Dương bỏ khăn lông xuống, một tay bế cô lên.
Hành động bất ngờ làm Bắc Vũ Đường hơi giật mình, nhưng cô không phản kháng, mặc hắn ôm mình đến mép giường rồi nhẹ nhàng thả cô xuống. Động tác của hắn rất ôn nhu, giống như cô là một món đồ sứ dễ vỡ vậy.
Cô an tĩnh, cô ngoan ngoãn, làm hắn có ảo giác họ quay lại trước kia.
Hắn chậm rãi cúi người, khi chỉ còn cách nhau mấy cm, một ngón trỏ thon dài đặt bên môi hắn, "Diệc Dương, thân mình tôi không quá tiện."
Ngọn lửa đang bốc lên trong mắt Kha Diệc Dương nháy mắt tắt.
Hắn cười ôn nhu, ngón tay nhẹ vuốt qua gương mặt thuỷ nhuận của cô, "Được."
Kha Diệc Dương nhẹ nhàng hôn má cô một cái, cuối cùng cái gì cũng không làm, chỉ ôm cô vào lòng, "Ngủ đi."
Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại.
Kha Diệc Dương nhìn người trong lòng, nghe tiếng hít thở đều của cô, con ngươi u ám là ánh sáng nguy hiểm.
Hắn vuốt nhẹ dung nhan kiều diễm đó, si mê nhìn.
Dù em muốn chơi trò gì, cũng không thể thoát khỏi tay anh, em chú định là của anh.
Đường Nhi, nhất định phải ngoan ngoãn, bằng không anh thật sự không biết mình sẽ làm gì em.
Bắc Vũ Đường căn bản không ngủ, tuy cô không mở mắt, nhưng vẫn cảm nhận được tầm mắt cực nóng nhìn cô chằm chằm.
Không biết qua bao lâu, tầm mắt đó mới biến mất.
Bắc Vũ Đường nghe được tiếng bước chân hắn rời đi.
Xác định chắc chắn là hắn đi rồi, thân thể này không chịu nổi nữa, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường mở mắt ra, cũng chỉ cảm giác cổ tay thật nặng.
Khi cô nâng tay lên, cổ tay đã nhiều ra một cái xích sắt, trên chân cô cũng vậy, nói cách khác, gia hoả kia nhân lúc cô ngủ say, lại xích cô lại.
Bắc Vũ Đường nhìn xích sắt vướng víu này, cảm giác thật không xong.
Xem ra hôm qua cô thuận theo vẫn không khiến hắn yên tâm.
"Kẽo kẹt", cửa phòng bị mở ra.
Một hầu gái đẩy xe đồ ăn lên, hầu gái thấy nhiều không trách với xích sắt trên người cô, cô ta lạnh băng nói: "Phu nhân, ăn cơm sáng."
Hầu gái vốn tưởng cô sẽ không để ý như thường ngày, cũng không ăn.
Không ngờ cô lại ngồi dậy, bưng chén đũa chậm rãi ăn.
Đáy mắt hầu gái hiện lên nét kinh ngạc.
Bắc Vũ Đường vừa mới ăn đã phát hiện cháo và đồ ăn bị hạ thuốc, nhưng cô vẫn ăn. Nếu không ăn, người bị đói là cô.
Ăn xong, hầu gái đang chuẩn bị rời đi, lại nghe được Bắc Vũ Đường hô: "Từ từ."
Hầu gái nghiêng đầu nhìn cô, "Phu nhân còn có chuyện gì?"
"Tôi muốn gọi điện cho Kha Diệc Dương."
Hầu gái nhíu mày, nhìn kỹ cô, dường như đang nghi ngờ dụng ý của cô.
Bắc Vũ Đường tiếp tục nói: "Điện thoại cô bấm trước đi, cô có thể ở bên nhìn tôi gọi. Nếu cô phát hiện ra tôi có dị thường, có thể tùy thời cướp điện thoại về."
Hầu gái do dự hồi lâu mới đồng ý.
Hầu gái lấy di động ra, gọi điện cho Kha Diệc Dương, đầu bên kia chậm chạp không có động tĩnh. Hầu gái ngắt điện thoại, nói với cô, "Chắc boss đang vội, nếu phu nhân có chuyện gì, chờ boss về rồi nói cho anh ấy cũng không muộn."
"Tôi muốn nói chuyện với anh ta ngay." Bắc Vũ Đường chấp nhất nói.
Hầu gái nhíu mày, "Nhưng bên kia không có người nghe."
"Cô đi lấy di động của tôi qua đây." Bắc Vũ Đường nói.
"Chuyện này..." Hầu gái lo lắng nhìn cô, hiển nhiên đang nghiền ngẫm dụng ý của cô.
"Tôi chỉ muốn gọi cho anh ta một cuộc điện thoại mà thôi, cô không phải lo lắng về việc tôi sẽ làm việc khác. Hơn nữa, bây giờ tôi như vậy thì còn có thể làm gì?" Bắc Vũ Đường nâng tay lên, tiếng xích sắt va chạm thanh thuý cũng vang lên.
Cuối cùng hầu gái cũng mang di động tới cho cô, Bắc Vũ Đường lấy được di động, dưới ánh mắt gấp gáp của hầu gái, gọi cho Kha Diệc Dương.
Cùng lúc đó, người đàn ông đang mở họp trong phòng hội nghị, nghe tiếng chuông điện thoại tư nhân của mình vang lên, tuỳ ý nhìn qua, khi thấy màn hình hiển thị tên "Liễu Liễu", sắc mặt hắn khẽ biến.
Hắn lập tức nhận điện thoại, khẽ nâng tay, quản trị cấp cao đang báo cáo lập tức dừng lại.
"Liễu Liễu?" Kha Diệc Dương không chắc chắn lắm, cùng lúc đó, trái tim hắn bị nhấc lên.
Có phải cô lại chơi xấu gì rồi không?
Bắc Vũ Đường nghe Kha Diệc Dương gọi mình như thế, tức khắc cảm thấy câm nín. Nhưng mà, cô không giống nguyên chủ, vừa nghe xưng hô kia đã bắt đầu rít gào.
"Anh yên tâm, giờ tôi vẫn đang ở nhà, không đi đâu hết." Bắc Vũ Đường biết nghi ngờ trong lòng hắn, giải thích trước, đỡ để hắn nghĩ lung tung.
"Có chuyện gì sao?" Kha Diệc Dương hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho hắn sau khi họ cãi nhau, hắn có chút chờ mong.
"Đừng bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi nữa có được không? Giờ mỗi ngày tôi đều mê man, tôi không muốn có một ngày ngủ chết lúc nào không biết." Bắc Vũ Đường rất bình tĩnh, giọng nói không có châm chọc, không có bất mãn, chỉ đơn thuần là kể ra sự thật.
Có lẽ sợ hắn không đồng ý, Bắc Vũ Đường lại bổ sung thêm một câu, "Giờ tay chân của tôi đều bị anh xích, tôi có lợi hại cũng không chặt được xích sắt này. Coi như tôi cầu xin anh, đừng bỏ thuốc trong đồ ăn của tôi nữa."
Giọng của cô rất bình tĩnh, nhưng vì giọng điệu này, hắn lại cảm thấy một tia chua xót, trái tim hắn vậy mà lại cảm giác như bị châm nhẹ một cái, hơi hơi đau.
"Được." Kha Diệc Dương đáp, "Chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại bên anh, chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với em."
"Cảm ơn."
Nghe giọng điệu hơi hơi xa cách của cô, mày Kha Diệc Dương hơi nhăn lại.
Lấy được đáp án mình muốn, Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại, đưa điện thoại di động cho hầu gái.
Hầu gái lấy di động về, thở phào nhẹ nhõm trong lòng một hơi.
"Trưa tôi muốn ăn...." Bắc Vũ Đường nói ra tên mấy món ăn.
Hầu gái gật đầu đáp, "Được."
Hầu gái đẩy xe ăn rời khỏi đây, di động trên người vang lên. Thấy hiển thị người gọi là boss, cô ấy có hơi khẩn trương nhấn nghe điện, đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Kha Diệc Dương.
"Phu nhân giờ đang ở đâu?"
"Ở phòng."
"Hôm nay em ấy làm những gì?" Kha Diệc Dương lại hỏi.
"Hôm nay phu nhân ăn một chén cháo, hai cái bánh bao. Lại hỏi tôi mượn di động, nói muốn gọi điện cho cậu. Vừa nãy nói tên đồ ăn muốn ăn trưa nay." Hầu gái báo toàn bộ.
Kha Diệc Dương nghe xong, cũng không có gì dị thường, điều duy nhất không thích hợp đó là cô không ầm ĩ, không phản kháng nữa.
"Em ấy muốn ăn gì thì chuẩn bị cho em ấy."
"Được."
Ngắt điện thoại, Kha Diệc Dương một lần nữa trở lại phòng họp, sắc mặt lạnh lùng, hơi nhấc tay với quản trị cấp cao đang báo cáo kia, "Tiếp tục."
Cơm trưa làm theo lời cô nói, cũng không bỏ thêm gì vào, Bắc Vũ Đường rất vừa lòng. Điều duy nhất cô không hài lòng là quá chán, không di động, không TV, không sách, cô chỉ có thể ngồi trong phòng phát ngốc.
Bắc Vũ Đường lại hỏi hầu gái mượn di động, lần này hầu gái dứt khoát hơn nhiều, chỉ là ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn cô như trước, để ngừa cô có động tác nhỏ nào đó.
Bắc Vũ Đường lại một lần nữa gọi điện cho Kha Diệc Dương.
- Tập đoàn Kha thị-
"Boss, ba giờ chiều có một hội nghị ngành sản xuất, tám giờ tối có một tiệc rượu thương nghiệp cử hành ở khách sạn Hải Uy." Phương bí thư trưởng vừa đi một bên vừa nhanh chóng báo cáo hành trình an bài kế tiếp cho sếp lớn nhà mình.
"Ừ." Kha Diệc Dương lên tiếng, đột nhiên lấy di động ra, nhìn thấy tên trên di động, lần thứ hai trong ngày hắn nhìn thấy tên này rồi.
Đối với tình hình như vậy, tâm tình Kha Diệc Dương trở nên rất tốt.
"Làm sao vậy?"
Phương bí thư và tuỳ tùng đi sau hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng của sếp lớn thì đã biết người gọi tới là ai, chỉ có cô mới có thể làm Đại Boss có nhân khí.
"Tôi rất chán."
Giọng nói mang theo u oán, Kha Diệc Dương hơi nhếch mi, "Em có thể xem TV."
"Phim truyền hình cẩu huyết quá không nhìn được."
"Em có thể vẽ tranh hoặc cắm hoa."
"Không có hứng thú."
Kha Diệc Dương nhẫn nại nói tiếp, "Em có thể đọc sách."
"Không vào được thư phòng của anh."
Từ sau chuyện lần trước, thư phòng của hắn luôn khoá cửa, cô căn bản không vào được.
"Bảo A Hoa mua cho em."
Lúc này Kha Diệc Dương đã đi vào văn phòng, lấy văn kiện ở một bên bắt đầu xem, lại vẫn không có ý muốn ngắt điện thoại.
"Tôi muốn anh mua cho tôi."
"Sách gì?"
"Tiểu thuyết ngôn tình đang hot nhất hiện nay." Nguyên chủ không đọc những cái này, mà Dương Ức Liễu kia cũng không đọc cái này, nên Bắc Vũ Đường không biết thế giới này có những tiểu thuyết nào.
Kha Diệc Dương hơi ngạc nhiên, không ngờ cô sẽ đọc những sách này.
"Được." Kha Diệc Dương đáp.
Hắn vừa đồng ý, đầu bên kia đã ngắt điện thoại. Kha Diệc Dương nhìn điện thoại bị ngắt, sửng sốt mấy giây, yên lặng đặt điện thoại sang một bên, để chế độ ngoại tuyến.
"Boss." Giọng nói trầm ổn của Phương bí thư từ điện thoại vang lên.
"Đến hiệu sách......" Hắn vừa nói mấy chữ, bỗng ngừng lại, trong đầu nhớ đến lời Bắc Vũ Đường nói, chuyển đề tài, "Huỷ bỏ yến hội đêm nay, bảo phó tổng đi thay tôi."
Phương bí thư sửng sốt, đáp, "Vâng."
Vừa nãy rõ ràng Boss không phải nói chuyện này, cũng không biết vì sao lại sửa miệng.
Nhưng mà, có thể nhìn ra hôm nay tâm tình của Boss tốt hơn trước nhiều.
Trước hôm nay, mỗi ngày Boss đều mặt mày âm trầm, chỉ số nhiệt độ liên tục giảm xuống. Hôm nay đột nhiên tăng nhiệt, cực kỳ có khả năng là do hai cuộc điện thoại hôm nay.
Quả nhiên lúc trước mọi người suy đoán không phải không có đạo lý, thời gian trước chắc hẳn là Boss và vợ Boss cãi nhau.
Xem ra hôm nay đã làm hoà!
Kha Diệc Dương xử lý xong công vụ, nâng tay lên nhìn thời gian, đã là 7 giờ tối, tắt máy tính ra khỏi văn phòng. Tất cả mọi người bên ngoài văn phòng còn đang bận rộn.
Bọn họ nghe tiếng cửa văn phòng tổng tài mở, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn Đại Boss một cái.
"Boss." Phương bí thư hô một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT