Editor: Bạch Diệp Thảo

[Đinh! Chúc mừng ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.]

Bắc Vũ Đường vừa mở mắt, trời bên ngoài vẫn đen kịt, Tiểu Tử Mặc bên cạnh đang ngủ ngon lành. Thời gian hoàn thành nhiệm vụ vừa rồi không đến một năm, tức là cô chưa rời khỏi đây một ngày.

Nhìn ánh trăng, hẳn là giờ Hợi.

Hệ thống vẫn cứ bô lô ba la bên tai.

[Độ vừa lòng là 100, đạt được 90 điểm. Đã khấu trừ mười điểm chi trả phí ký chủ ở lại vị diện.]

“Không phải tôi không ở đó 15 năm sao?” Bắc Vũ Đường nói.

[Ký chủ tự động rời đi, cũng vẫn phải trả phí.]

Bắc Vũ Đường ăn định phải ngậm bồ hòn rồi.

[Ký chủ giờ có tổng cộng 298 điểm. Có muốn nghỉ ngơi bảy ngày rồi tiếp tục làm nhiệm vụ không?]

“Nghỉ ngơi.”

[Được.]

Âm thanh hệ thống biến mất, thế giới yên tĩnh trở lại.

Bắc Vũ Đường nằm trên giường không buồn ngủ, cô nhẹ nhàng xuống giường, khoác thêm một kiện y phục rồi ra khỏi phòng. Đứng ở đình viện, cô ngẩng đầu nhìn trăng, có lúc cô hoài nghi, những gì mình trải qua có chân thật hay không.

Nhưng thế giới kỳ quái đó quá thần kỳ.

Có lúc cô không nhịn được nghĩ, thế giới của mình, có phải cũng là một trong số đó không.

3000 thế giới, 3000 vị diện, thời không khác nhau, văn minh khác nhau, thật sự là thần kỳ.

Cô thậm chí còn nghĩ, có phải anh cũng giống cô, bị cái gọi là ‘hệ thống’ không chế, xuyên qua từng vị diện thế giới.

Vấn đề này cô không thể hỏi hệ thống, vì cô biết có hỏi cũng như không.

Vị diện tiếp theo có anh hay không?

Bắc Vũ Đường tự hỏi trong lòng.

Cùng lúc đó, ngàn dặm xa xôi, trong một toà đàn cổ xưa, đại môn luôn đóng chặt chậm rãi mở ra.

Một nam tử mặc trường bào đen đi từ trong ra.

Ngũ quan nam tử tuấn mỹ như đao khắc, góc cạnh hình dáng rõ ràng, đôi mắt sắc bén thâm thuý, một thân hắc y cũng không che giấu được khí thế vương giả sinh ra đã có của y.

Ảnh vệ canh giữ ở cửa thấy nam tử, cung kính khom mình hành lễ, “Thiếu chủ.”

Phong Ly Ngân đi thẳng ra ngoài mật đạo, ngoài phòng là đêm đen, ánh trăng rũ xuống, dãy núi được bao phủ trong ánh trăng nhu hoà. Y híp mắt nhìn vầng trăng sáng kia, sâu trong đôi mắt thâm thuý nổi lên tia mê mang.

Vì sao mấy lần gần đây tỉnh lại lại không nhớ được gì?

Mỗi lần tỉnh lại, y cảm giác như ngực bị bóp nghẹt, đau đớn.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như mình bị mất đi một thứ gì đó, lại không nghĩ ra.

Càng kỳ quái hơn là, mình lại muốn tiếp tục ngủ.

Mày kiếm của y hơi nhíu, cảm thấy khó tin với ý niệm của mình.

Chẳng lẽ bệnh của y có xu hướng nghiêm trọng hơn?!

Xem ra phải tìm Tiết thần y khám một lần.

Phong Ly Ngân khẽ nâng ngón tay, một hắc ảnh lặng yên xuất hiện.

“Mời Tiết thần y đến đây.”

“Tuân lệnh.”

Hắc ảnh chớp mắt đã biến mất, vô ảnh vô tung, giống như chưa từng xuất hiện.

Sáng sớm hôm sau, khi Tiểu Tử Mặc mở mắt, phát hiện bên cạnh không có ai. Đầu tiên bé cả kinh nhưng rất nhanh đã tràn đầy vui sướng. Tiểu gia hoả nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài, thấy Bắc Vũ Đường đang bưng cơm đi vào nhà chính.

“Mẫu thân.” Tiểu Tử Mặc mềm mại gọi một tiếng.

Bắc Vũ Đường nhìn tiểu bao tử đáng yêu trước mặt, ôn nhu nói: “Rửa mặt rồi ăn sáng thôi.”

“Vâng.” Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi về phía phòng bếp.

Ăn sáng xong, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Tử Mặc tới trấn trên. Lúc này họ không đi bộ mà là ngồi xe bò tới trấn trên. Dọc đường thỉnh thoảng cũng có người đón xe lên.

Người trên xe cơ bản đều là thôn dân phụ cận, không ít người nhận ra chủ nhân thân thể Bắc Vũ Đường đang ở.

“Nha, đây không phải là Chi Đào muội tử sao?” Một phụ nhân không ngừng đánh giá quần áo trên người Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc.

Bắc Vũ Đường nhìn phụ nhân kia, lật lại ký ức của nguyên chủ, tìm thông tin về người đó.

Người này là một quả phụ ở thôn cách vách, cùng một mặt hàng với Mộc Chi Đào, đều là phụ nhân đanh đá trong thôn, trong trí nhớ của Mộc Chi Đào có một đoạn ký ức về cô ta, đó là Mộc Chi Đào đi tìm cô ta vay bạc, lại bị cô ta qua loa lấy lệ từ chối.

Trước kia người này mượn không ít bạc từ tay Mộc Chi Đào.

Mộc Chi Đào là người tâm đại, đảo mắt đã quên, cũng khiến cho Dương thị mỗi lần mượn đều không trả.

Trong mắt người chung quanh, Mộc Chi Đào và Dương thị là bạn bè, ngay cả Mộc Chi Đào cũng nghĩ vậy, chỉ là trong mắt Bắc Vũ Đường, đối phương coi nguyên chủ là người coi tiền như rác.

“Dương tỷ.” Bắc Vũ Đường không mặn không nhạt gọi một tiếng.

Dương thị không tự giác sờ quần áo của mình, miệng tấm tắc, “Ta coi quần áo trên người cô là vải bông đúng không? Nhìn đẹp hơn vải bố nhiều.”

Ngữ khí đó, ánh mắt đó, hiển nhiên là thèm nhỏ dãi y phục trên người cô.

Bắc Vũ Đường cười ha hả hai tiếng, không có ý mở miệng.

Dương thị thấy vậy, tươi cười cũng thu liễm vài phần, nói chuyện cũng mang theo trào phúng, “Nha, đây là phát tài rồi không nhận người.”

Bắc Vũ Đường không để ý đến.

Người thức thời tất nhiên sẽ không nói thêm gì nữa, cố tình người nào đó lại là người không biết điều, “Chẳng phải là sợ ta vay tiền ngươi, cố ý coi như không quen. Cũng không biết lúc trước ai cứ tỷ tỷ dài, tỷ tỷ ngắn mà gọi.”

Bắc Vũ Đường vốn không định để ý, nhưng thấy nàng ta được một tấc lại muốn tiến một thước, “Dương thị, ngươi nợ ta một lượng bạc, bao giờ mới trả?”

Dương thị sửng sốt, cả giận nói: “Ta nợ tiền ngươi lúc nào?”

“Năm kia ngươi vay của ta một con gà mái, nói là bồi bổ thân thể bà bà bị bệnh nặng của ngươi. Năm trước nữa, lại lấy một trăm văn tiền của ta, nói là trong nhà không có gì ăn, còn đầu năm nay nữa, ngươi lấy một túi bột mì của nhà ta. Tính vụn vặt linh tinh như thế cũng phải là hơn một lượng. Còn những khoản nhỏ hơn, có cần ta nói hết ra không?” Bắc Vũ Đường mắt lạnh nhìn Dương thị.

Dương thị ngốc lăng, hoàn toàn không ngờ cô lại nhớ rõ.

“Trước kia vì ngượng nên ta không đòi ngươi. Ngươi lại nghĩ ta quên. Hai tháng trước, ta thiếu tiền hỏi vay tiền ngươi, ngươi trả lời thế nào? Có cần nói ra để mọi người ở đây phân xử không?”

Dương thị hoàn toàn héo, toàn bộ người trên xe bò đều khinh thường nhìn về phía nàng ta.

Da mặt Dương thị dù dày cũng không ở nổi nữa, nói với xa phu, “Dừng xe, dừng xe. Ta vừa nhớ ra trong nhà còn việc.”

Nói xong chạy trối chết.

Xa phu nhìn về phía Dương thị, hô lớn, “Ngươi còn chưa trả tiền xe.”

Dương thị nghe được cũng không quản, chỉ lo trốn chạy về.

Bắc Vũ Đường lấy mấy đồng tiền trong túi đưa cho xa phu, “Ta thanh toán cho nàng ta đi.”

Xa phu liên tục xua tay, “Vậy không được, ngươi là ngươi, nàng ta là nàng ta.”

“Cũng vì ta hại ngươi thiếu tiền xe.” Bắc Vũ Đường nhét đồng tiền vào tay xa phu.

Xe bò tiếp tục chạy vào trong thành, ánh mắt người trên xe nhìn Bắc Vũ Đường cũng khác đi. Chỉ cần là người biết Bắc Vũ Đường, đều là vẻ mặt không thể tưởng tượng được, nguyên nhân chỉ vì người này hoàn toàn khác ấn tượng của họ.

Còn người từng nghe đại danh của Mộc Chi Đào chỉ cảm thấy lời đồn không thể tin.

Chờ tới trấn trên rồi, Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Tử Mặc đi về phía hiệu sách mua giấy Tuyên Thành và vài quyển thư tịch dễ hiểu trước, chuẩn bị dạy cho Tiểu Tử Mặc. Sau khi ra khỏi hiệu sách, cô lại đến tửu lầu.

Phùng chưởng quầy thấy cô tới, cười tươi như hoa.

Từ sau khi tửu lầu dùng thực đơn của cô, sinh ý phát triển nhanh chóng, mỗi ngày đều ngập khách. Tửu lầu đối diện bị đoạt một phần sinh ý, giờ muốn hỏi tửu lầu nào ngon nhất trấn trên, không thể nghi ngờ, chính là Hoàng Phúc tửu lầu.

“Phùng chưởng quầy, gần đây sinh ý tốt không?” Bắc Vũ Đường vừa thấy ông như vậy, trong lòng đã hiểu, hỏi theo lễ thường.

Phùng chưởng quầy cười tủm tỉm nói: “Nhờ hồng phúc của ngươi, sinh ý không tồi.”

“Hôm nay ta đến là lấy phần tiền chia của mình.” Bắc Vũ Đường đi thẳng vào vấn đề.

Phùng chưởng quầy cười nói: “Đã sớm chuẩn bị tốt cho ngươi.”

Phùng chưởng quầy giao bạc cho cô, Bắc Vũ Đường đưa thực đơn một tháng tới cho ông. Phùng chưởng quầy muốn giữ Bắc Vũ Đường ở lại ăn một bữa, Bắc Vũ Đường từ chối.

Ra khỏi tửu lầu Hoàng Phúc rồi, Bắc Vũ Đường mang bạc tìm hiệu thuốc lớn nhất trấn trên.

Bắc Vũ Đường lấy đơn thuốc chuẩn bị sẵn đưa cho chưởng quầy, “Ta muốn mua toàn bộ thuốc trên đó, số lượng thế nào, phía sau có đánh dấu.”

Chưởng quầy nhìn đơn thuốc của cô, rất kinh ngạc.

Hắn không nhìn ra cô định làm gì, dược liệu trên đơn đa dạng, trong đó có dược liệu hút hàng, số lượng cũng không ít, rất nhiều dược liệu không nhìn ra tác dụng.

Bắc Vũ Đường hỏi: “Có không?”

Chưởng quầy thu lại sự kinh ngạc trong lòng, cười nói: “Có thì có, chỉ là mấy dược liệu trong đó, cửa hàng chúng ta không có đủ số lượng ngươi cần.”

“Cửa hàng ngươi có bao nhiêu thì bán cho ta bấy nhiêu.”

“Được.”

“Ngươi chuẩn bị giúp ta trước đi, lát sẽ có xe ngựa qua đây chở, đây là tiền đặt cọc.” Bắc Vũ Đường lấy một tờ ngân phiếu năm mươi lượng ra.

Rời khỏi hiệu thuốc, Bắc Vũ Đường đi mua một vài dụng cụ khác, những dụng cụ này đều là dụng cụ sau này cô cần dùng đến.

Tới gần giữa trưa, Bắc Vũ Đường hỏi: “Có mệt không?”

Tiểu Tử Mặc lắc đầu.

Nói thật, thân thể này của Bắc Vũ Đường quá yếu, thịt trên người đều là mập giả. Đi một buổi sáng đã mệt đến không chịu được. Nhìn Tiểu Tử Mặc không khóc không bực bên người, cô lại càng đau lòng đứa nhỏ hiểu chuyện này.

Cả một buổi sáng, Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Bắc Vũ Đường, nhìn cô bận rộn, không quấy rầy cô. Có lúc sẽ lộ ra nét tò mò, nhưng bé cũng không hỏi, tự mình nhìn, tự mình cân nhắc.

Bắc Vũ Đường lấy khăn lụa lau mồ hôi trên trán bé, “Muốn ăn gì?”

Tiểu Tử Mặc nhìn thoáng qua quầy hàng chung quanh, ngón tay chỉ quán mì.

“Được, vậy chúng ta đi ăn mì thôi.” Bắc Vũ Đường nắm tay bé.

Chờ tới quán, Bắc Vũ Đường chuyển hết thịt trong bát mình vào bát bé, Tiểu Tử Mặc kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt đỏ lên.

“Mẫu thân, Mặc Nhi có đủ rồi.” Tiểu Tử Mặc muốn gắp lại thịt sang bát của cô, lại bị Bắc Vũ Đường ngăn lại.

“Mẫu thân quá béo, không thể ăn nhiều thịt. Mặc Nhi ăn giúp mẫu thân một chút.”

Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn gật đầu.

Cơm nước xong xuôi, hai người thuê một chiếc xe ngựa, dọn đồ sáng mua được lên xe, cuối cùng mới đến hiệu thuốc, dọn nốt dược liệu lên xe. Khi Bắc Vũ Đường thanh toán xong nốt, hai trăm lượng bạc lấy được từ tửu lầu Hoàng Phúc đã dùng gần hết, chỉ còn lại có mấy lượng tiền.

Ngồi trên xe ngựa, Tiểu Tử Mặc cuối cùng mới hỏi, “Mẫu thân, những dược liệu này dùng để chữa bệnh sao?”

Bắc Vũ Đường hiểu ‘chữa bệnh’ mà bé nói là chỉ tật xấu hôn mê của mình.

“Xem như vậy đi.”

Những dược liệu này, cô dùng để làm thuốc mỡ mà cô học được ở thế giới vị diện trước, có thể khử sẹo dưỡng trắng. Giờ cô thật sự quá nghèo, nghèo đến mức một nha hoàn tam đẳng trong phủ của Cố Phiên Nhiên còn giàu hơn cô.

Cố Phiên Nhiên thu được muôn vàn tài phú, dựa lưng vào vô số nam nhân cường đại, giờ là thời gian cách lúc cô chết một năm, người bị thu vào hậu cung của ả mới chỉ có Đường Cảnh Ngọc, còn Đại Hoàng tử Đại Chu Hoa Phi Vũ mới chỉ tâm sinh ái mộ với ả, chưa đâm thủng cửa sổ giấy.

Còn giờ ả đang thông đồng Tứ Hoàng tử Cổ Phàm Chi, chưa gặp truyền nhân Thần Y Cốc Tiết Thiên, chưa gặp Võ lâm Minh chủ Tần Vũ Hiên, càng chưa đụng tới Đệ nhất sát thủ giang hồ Ám Dạ và Giáo chủ Tà giáo U Minh.

Nhưng năm năm tới, ả ta sẽ gặp bọn họ, còn yêu đương với họ, yêu đến nguyện ý chia sẻ một nữ nhân với nam nhân khác.

Bắc Vũ Đường không hiểu từ yêu đó là gì, nhưng giờ cô đã hiểu ra đôi chút.

Yêu là ở bên nhau, là duy nhất của nhau.

Còn tình yêu của họ, Bắc Vũ Đường không hiểu.

Càng nghĩ càng không hiểu, vì bọn họ chú định là kẻ thù.

Giờ cô cần phải gặp họ trước Cố Phiên Nhiên, dùng toàn lực phá hư mấy hậu thuẫn kiên cường của ả.

Giờ cô cần phải kiếm tiền, nếu chỉ dựa vào tiền lời ở tửu lầu thì quá chậm, chỉ có thể tìm phương thức kiếm tiền khác. Cao khử sẹo dưỡng trắng chính là sự lựa chọn đầu tiên của cô.

Tiểu thư nhà quý tộc không thiếu tiền, thiếu là thiếu đồ khiến họ đẹp hơn.

Bắc Vũ Đường xác định rất rõ ràng, đối tượng của cô là thiên kim tiểu thư nhà giàu.

Họ luôn muốn mình đẹp hơn, mà thuốc mỡ cô nghiên cứu chế tạo này không những có thể khử sẹo mà còn có thể làm trắng da, chỉ cần họ biết, chắc chắn sẽ không từ chối nó.

Về đến nhà, Bắc Vũ Đường bắt đầu ngày đêm phối chế, thời gian nghỉ ngơi duy nhất là lúc dạy Tiểu Tử Mặc đọc sách viết chữ. Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân bận rộn như vậy, nhiều lần muốn hỗ trợ, đều bị Bắc Vũ Đường từ chối.

Tiểu Tử Mặc rửa mặt xong, thấy mẫu thân vẫn mân mê mấy thứ kia, sợ hãi hỏi: “Mẫu thân, khi nào người nghỉ ngơi?”

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Tử Mặc, “Con đi ngủ trước đi, mẫu thân chuẩn bị tốt sẽ nghỉ. Ngoan ngoãn đi ngủ sớm một chút.”

“Vậy mẫu thân cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừ.”

Tiểu Tử Mặc lưu luyến đi vào phòng trong, bé nằm trên giường, vểnh tai lên nghe động tỉnh của phòng ngoài, nghe nghe, chờ chờ, mí mắt ngày càng nặng, cuối cùng ngủ mất.

Khi Bắc Vũ Đường làm ra thuốc mỡ, cuối cùng cô cũng nở nụ cười.

Không uổng công cô mất ăn mất ngủ, gấp gáp chế tạo.

Đúng lúc này, hệ thống online.

[Đinh, thời gian nghỉ phép bảy ngày của ký chủ đã hết. Ký chủ muốn tiếp tục nghỉ phép, hay đi làm nhiệm vụ?]

“Nghỉ thêm một ngày, mai làm nhiệm vụ.” Bắc Vũ Đường nói.

[Được.]

Hôm sau, Bắc Vũ Đường một mình đi lên trấn trên, đi thẳng đến cửa hàng son phấn lớn nhất. Cửa hàng này là do hiệu buôn lớn nhất Đại Chu – Lôi gia mở.

Lôi gia không có quan hệ với Cố Phiên Nhiên, nếu cố muốn kéo quan hệ, vậy đó là quan hệ cạnh tranh.

Hợp tác với Lôi gia đương nhiên là lựa chọn hàng đầu.

Thứ nhất, cô có thể kiếm tiền; thứ hai, làm tốt còn có thể khiến Cố Phiên Nhiên ngột ngạt, tội gì không làm.

“Vị phu nhân này muốn mua gì?” Tiểu nhị hô.

Bắc Vũ Đường đi thẳng vào vấn đề, “Ta tìm chưởng quầy nhà các người có việc.”

Tiểu nhị thấy cô cũng không phải đại nhân vật, cười tủm tỉm uyển chuyển từ chối: “Chưởng quầy của chúng ta rất bận, giờ có lẽ không ở trong cửa hàng.”

Bắc Vũ Đường lấy một lượng bạc từ cổ tay áo đưa cho tiểu nhị kia, tiểu nhị thấy vậy, tức khắc sáng mắt.

“Tiểu ca chỉ cần thay ta nói với chưởng quầy các ngươi một câu, hắn có muốn làm đại chưởng quầy hay không.” Nói xong, Bắc Vũ Đường nhét bạc vào tay tiểu nhị.

Tiểu nhị lập tức ân cần nói: “Phu nhân, người chờ ở đây một lát, ta đi tìm chưởng quầy.”

“Được.”

Bắc Vũ Đường ngồi bên chờ, rất nhanh đã thấy một nam nhân trung niên bụ bẫm đi từ lầu hai xuống.

Nam nhân đi thẳng về phía Bắc Vũ Đường, mặt đầy thịt mỡ, làm đôi mắt ông ta chen thành một cái khe, đôi mắt nhỏ đó đang sáng loáng nhìn cô.

“Vị phu nhân này tìm Vương mỗ có việc gì?”

Bắc Vũ Đường đứng lên, “Vương chưởng quầy định nói chuyện với ta ở đây sao?”

Cô nhìn lướt qua người trong đại sảnh.

Vương chưởng quầy cười ha ha, “Phu nhân, thỉnh vào trong.”

Đưa Bắc Vũ Đường vào sương phòng phía sau rồi, Vương chưởng quầy nói thẳng, “Vừa nãy tiểu nhị phía dưới chuyển lời cho ta, không biết phu nhân có cách nào giúp ta?”

Vương chưởng quầy híp đôi mắt nhỏ nhìn cô.

Nói thật thì ông không ôm hy vọng gì, chỉ là tò mò nên xuống nhìn xem ai có khẩu khí lớn đến mức nói muốn giúp ông thành Đại chưởng quầy. Phải biết là Đại chưởng quầy của Lôi thị đều là những nhân vật lừng lẫy nổi danh.

Ông có nằm mơ cũng muốn ngồi lên vị trí đó, nhưng ông không có cơ hội và thực lực kia.

Bắc Vũ Đường thấy ông không chú ý, biết ông không tin lời mình, nhưng không sao, chỉ cần gặp và cho cô cơ hội nói chuyện là được.

“Vương chưởng quầy có biết vì sao tửu lầu Hoàng Phúc lại đột nhiên vượt xa các tửu lầu khác, trở thành đệ nhất tửu lầu ở trấn trên chúng ta không?” Bắc Vũ Đường hỏi.

Vương chưởng quầy không phải người ngu, lập tức nghĩ ra.

Gần đây sớm đã nghe đồn, tửu lầu Hoàng Phúc mời được một cao thủ lợi hại vô cùng toạ trấn, đồ ăn người đó làm ra đều cực kỳ tuyệt vời. Tửu lầu Hoàng Phúc mời được cao thủ thần bí mới đánh bại toàn bộ tửu lầu khác, giành được vị trí thứ nhất.

Vương chưởng quầy trừng mắt nhìn cô, có chút không tin, người thần bí trong truyền thuyết kia lại là nữ nhân mặt rỗ bụ bẫm trước mặt.

“Xem ra Vương chưởng quầy đã nghĩ ra.”

“Thật sự là ngươi?” Vương chưởng quầy vẫn có chút không tin.

“Cam đoan không giả. Lần trước ta tìm Phúc Mãn Lâu, đáng tiếc bị người ta từ chối, sau đó mới đến lượt tửu lầu Hoàng Phúc. Chưởng quầy của Tửu lầu Hoàng Phúc nguyện ý cho ta một cơ hội, mà quyết định đó không làm ông ấy hối hận.” Bắc Vũ Đường chậm rì rì nói, phảng phất như đó chỉ là chuyện râu ria.

Vương chưởng quầy là người thấu hiểu, biết cô đang chỉ điều gì.

Cô đang chói lọi nói thẳng, ông từ chối ta, sau này sẽ không còn cơ hội, ta sẽ tìm người khác.

“Hôm nay ta nghe ngươi nói đi.” Vương chưởng quầy nói, cùng lắm thì chỉ lãng phí chút thời gian mà thôi.

Nếu thật sự trở thành Phúc Mãn Lâu thứ hai, vậy thì thảm quá rồi.

“Ta sẽ không để ông hối hận.” Bắc Vũ Đường mỉm cười nói.

Nói xong, cô lấy một thứ trong túi ra đặt lên bàn.

“Đây là thuốc mỡ ta nghiên cứu chế tạo ra, không những có thể xoá bỏ vết sẹo, tàn nhang, mà còn có thể làm làn da trắng nuột hiệu quả, sử dụng lâu có thể khiến da thịt nữ tử bóng loáng non mềm, trắng không tì vết.” Bắc Vũ Đường thề son sắt nói.

Vương chưởng quầy nhìn hộp thuốc được cô miêu tả vô cùng kì diệu, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt rỗ lấm tấm tàn nhang của cô.

Cảm giác như nhìn thấy một người đẩy mạnh tiêu thụ mặt đầy mụn xuân, liều mạng thổi phồng sản phẩm trị mụn của mình hiệu quả tốt cỡ nào.

Cảm giác của Vương chưởng quầy chính là như vậy.

Nếu người trước mặt ông có một gương mặt trắng tinh không tì vết, có lẽ sẽ có chút thuyết phục, nhưng gương mặt trước mắt, thật sự không có sức thuyết phục, ngược lại lại cảm thấy có chút buồn cười.

Bắc Vũ Đường nói xong, mới phát hiện ông đang nhìn chằm chằm mặt mình, một bộ bị sét đánh, hậu tri hậu giác mới nhớ tới diện mạo của mình giờ rất tệ.

Bắc Vũ Đường lập tức bổ sung thêm, “Sau này ta sẽ dùng khuôn mặt của ta chứng minh cho ông. Đồng thời, hộp thuốc mỡ này là hàng dùng thử. Ông có thể tuỳ ý tìm một người thử. Đối với ông không có tổn thất nào.”

Vương chưởng quầy nhìn cô, lại nhìn hộp thuốc mỡ, cuối cùng đánh nhịp, “Được.”

Bắc Vũ Đường rời đi, Vương chưởng quầy tuỳ ý ném hộp thuốc cho tiểu nhị, nhà tiểu nhị kia có một muội muội vì lúc bé nghịch lửa bị bỏng mặt, trên mặt có một vết sẹo rất lớn.

Mà Bắc Vũ Đường rời khỏi cửa hàng son phấn, trực tiếp trở về.

Trước khi bắt đầu nhiệm vụ, cô giao cho Tiểu Tử Mặc, mỗi ngày bôi thuốc lên mặt cô, hôm sau dùng khăn lông rửa sạch mặt. Chờ dặn dò xong hết, Bắc Vũ Đường lại lâm vào ngủ say.

[Đinh! Bắt đầu truyền tống.]

Diệp Thảo: Thả một chương an ủi mọi người nà. Hẹn gặp mọi người vào ba tuần sau nhaaaaa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play