Tác giả: Vân Phi Mặc

Trở lại phòng, đã đến lượt cô nương thanh lâu đi vào giữa trận pháp.

Bắc Vũ Đường nũng nịu hỏi tu sĩ kia, "Đại nhân, có thể để ta đi trước không, thân thể ta không thoải mái lắm, muốn nghỉ ngơi sớm chút."

"Sao ngươi lại nhiều chuyện như vậy?!" Người nọ nhìn nàng bằng ánh mắt ghét bỏ.

Bắc Vũ Đường chen trước những người khác, đến trước kính chiếu yêu.

Nàng tháo khăn che mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.

Mấy đệ tử Thủy môn kiểm tra hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn dung mạo của nàng.

Họ không ngờ bình thường lại có nữ tử tuyệt sắc như vậy.

Thật đáng tiếc, nếu nàng là tu sĩ, có thể vĩnh viễn duy trì thanh xuân, trở thành Thánh Nữ của một thế hệ!

"Ta có thể đi chưa?"

Mấy tu sĩ dịch mắt khỏi nàng, nhìn về phía 'kính chiếu yêu', nữ tử trong gương vẫn vậy, không phải do yêu vật biến thành.

"Qua."

Qua nàng thì đến lượt rối gỗ Bắc Vũ Đường chế tác.

"Nhanh lên." Tu sĩ phía sau thúc giục.

Bắc Vũ Đường động tâm niệm, rối gỗ chạy thẳng về phía ngoài, mấy tu sĩ giật mình, mau chóng phản ứng lại, đuổi theo.

"Trốn đâu!"

Hai tu sĩ tấn công trước sau, bỗng chốc, một ánh lửa phóng lên cao.

Nháy mắt, rối gỗ bị thiêu cháy hoàn toàn.

"Chuyện gì thế? Ta không hạ tử thủ mà!" Một tu sĩ nhìn người khác.

"Ta cũng không!"

"Không đúng, đây rõ ràng là hỏa chú thuật!"

Hai người đều mộng bức.

Bọn họ muốn điều tra, người đã bị thiêu cháy hoàn toàn.

"Có thể nào là tà tu không?"

"Có thể."

Bên này còn đang tiếp tục kiểm tra, có một người đi ra ngoài bẩm báo chuyện miêu yêu và tà tu.

Đến khi kiểm tra xong hết, trưởng lão tông môn cẩn thận báo, "Thần long đại nhân, mới kiểm tra xong rồi. Tất cả mọi người đều không có vấn đề."

Thương Vân nhíu mày.

Không thể nào, sao lại không có nàng?!

Thần ưng thú lên tiếng, "Đại nhân, ta cảm thấy hẳn tiểu linh xà dùng bí pháp nào đó bỏ trốn."

"Lục soát toàn thành!"

Bắc Vũ Đường nhìn họ rời đi, cuối cùng thở ra nhẹ nhõm.

Khi họ đi rồi, Bắc Vũ Đường cũng không đi ngay. Ngay sau đó, họ sẽ lục soát toàn thành, mình trốn trong thanh lâu là tốt nhất.

Bắc Vũ Đường mang nữ tử thanh lâu kia từ nhà xí về, chờ nàng ấy tỉnh lại, thấy bên cạnh mình có người ngồi.

"Ngươi là ai?"

"Ta là ngươi."

Nàng ấy hoảng sợ nhìn nàng, "Ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi đừng sợ, ta chỉ định ở chỗ ngươi mấy ngày rồi đi."

"Ngươi đang tránh né kẻ thù?" Nữ tử chớp mắt đẹp nhìn nàng.

Bắc Vũ Đường cười cười, không trả lời, "Tiểu mỹ nhân, có đôi khi thông minh quá cũng không phải chuyện gì tốt."

"Ta có thể đồng ý để ngươi trốn ở đây." Nữ tử cẩn thận quan sát phản ứng của nàng, thấy nàng không có vẻ mất kiên nhẫn thì mới nói hết, "Nhưng mà, ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Bắc Vũ Đường tò mò hỏi.

"Lúc rời đi mang ta theo." Giọng nữ tử bức thiết.

Nàng ấy thấp thỏm nhìn nàng, sợ nàng từ chối, càng sợ nàng sẽ giết người diệt khẩu trong lúc tức giận.

"Được." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt đáp.

Trong phút chốc, nữ tử nở nụ cười.

"Cám ơn, cám ơn ngươi."

Thủy thành bị Thương Vân nháo bảy ngày liền, khiến nhân tâm hoảng sợ.

Lần này dùng cách lục soát khác, phát hiện không ít yêu vật đoạt xá người khác.

Đến ngày thứ bảy, Thương Vân mang theo cái 'kính chiếu yêu' không biết từ đâu ra kia rời khỏi Thủy thành.

Bắc Vũ Đường không biết có phải mưu kế của y không, lần này nàng chờ họ đi đủ lâu rồi mới đến tường nhà một phú hộ để lại hàng chữ.

Trước khi đi, Bắc Vũ Đường thần không biết, quỷ không hay mang theo nữ tử thanh lâu Tiểu Thanh rời khỏi Thủy thành.

Sau ngày các nàng rời đi, hắc long nhận được tin trước hết, dòng chữ kia lại xuất hiện.

Bắc Vũ Đường ngồi xe ngựa đi trên đường, không lâu sau thấy một hắc long bay qua trên đỉnh đầu, hướng về phía Thủy thành.

Nàng ngẩng đầu, thấp giọng nói với bóng đen lướt qua, "Tạm biệt."

Giống như Bắc Vũ Đường dự đoán, hắc long nhìn thấy hàng chữ trên tường, trực tiếp phá hủy bức tường kia, cả tòa nhà bị hủy mất một nửa. Phú thương làm giàu bất chính kêu khổ không ngừng, nhưng không dám đòi y bồi thường, chỉ có thể tự ăn trái đắng.

Những ngày sau đó, một người đi tìm, một người để lại dòng chữ.

Lăn lộn chừng một năm, nháo đến mức bá tánh lục địa kêu khổ không ngừng.

Hôm đó, hắc long và Thần ưng thú ngồi trên đỉnh núi.

"Đại nhân, ngài có cảm thấy kỳ lạ không? Vì sao chúng ta không bắt được nàng?"

Hắc long trừng nó một cái, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.

Ánh mắt kia như đang nói, 'Ngươi nói thừa'.

"Đại nhân, ý ta là, mỗi lần nàng đều ở ngay sau chúng ta, ta nghi là nàng đi theo chúng ta suốt chặng đường."

"Chuyện rõ rành rành." Hắc long hữu khí vô lực nói.

Một năm nay, lúc đầu y là tức giận bất bình, hận không thể ăn tươi nuốt sống tiểu linh xà đáng giận kia, giờ thì không còn tâm tư đó nữa, ngược lại có hơi nhớ nàng, nhớ tay nghề của nàng, nhớ bộ dáng ngốc nghếch của nàng, nhớ tất cả của nàng.

Bọn họ đã thử rời đi rồi quay lại, nhưng vẫn không bắt được nhãi ranh kia.

"Đại nhân, ta muốn nói, tiểu linh xà thật ra cũng không phải thực sự muốn rời khỏi ngài. Bằng không, nàng sẽ không luôn đi theo sau chúng ta." Thần ưng thú bình tĩnh phân tích.

Càng giao tiếp nhiều với nhân loại, nó cũng học được cách động não, cũng học được hình thức tự hỏi giảo hoạt của nhân loại.

Thương Vân không hiểu sao lại thấy vui vẻ, nhưng niềm vui sướng đó mau chóng biết mất, "Nếu không muốn rời khỏi ta, vì sao còn muốn chạy trốn, còn, còn..."

Nhớ lại những câu nàng lưu lại trên tường, tức chết rồng mà!

Tiểu linh xà đáng giận kia, nếu tìm được nàng, y nhất định không thể tha cho nàng!

"Ta cảm thấy hẳn là có nguyên nhân." Thần ưng thú khuyên nhủ.

Nó cũng không đoán được nàng muốn làm gì.

"Đi, tiếp tục tìm gia hỏa đáng giận kia!

Hắc long và Thần ưng thú vừa xuống núi, chuẩn bị vào thành, vừa lúc thấy một đám thổ phỉ chặn một nhóm thương nhân giữa đường, nhóm thương nhân bị thổ phỉ bao quanh.

Thấy nhóm thổ phỉ muốn hạ sát thủ, một tiếng hét chói tai vang lên trong nhóm thương lữ.

Một nữ tử trẻ mỹ mạo thấy nam tử cách đó không xa, liếc mắt đã nhận ra đối phương. Ánh mắt nàng sáng ngời, hét lớn trước khi họ rời đi, "Thần long nhân, ta biết người ngài tìm đang ở đâu!"

Thương Vân và Thần ưng thú đồng thời nhìn qua.

Tiểu Thanh thấy hai người nhìn qua, ánh mắt mang theo vội vàng và thấp thỏm.

Ngay sau đó, hai người vốn còn ở nơi xa nháy mắt đến trước mặt.

Đám thổ phỉ nhìn hai người, biết họ không phải người thường, là tu sĩ.

"Các ngươi đừng có xen vào chuyện của người khác." Thủ lĩnh đám thổ phỉ cũng là tu sĩ cao giai, tuy kiêng kị, nhưng ngạo khí của tu sĩ cao giai vẫn còn đó.

Hắc long không để ý đến hắn, Thần ưng thú cũng không liếc hắn lấy một cái, hai người nhìn chằm chằm Tiểu Thanh.

"Nàng ở đâu?" Thương Vân lạnh giọng hỏi.

Tiểu Thanh không dám nhìn thẳng vào mắt y, nhẹ giọng nói, "Đại nhân, nếu ngài có thể giết họ, ta sẽ nói vị trí của nàng cho các ngài."

Thương Vân hừ lạnh một tiếng, "Ta cũng không chịu uy hiếp. Ngươi không muốn nói, bổn long cũng có cách."

Tiểu Thanh hoảng hốt, mắt lộ ra sợ hãi, "Đại nhân, ta, ta không phải uy hiếp ngài. Chỉ là muốn thù lao. Ta cung cấp tin tức cho các ngài, xin các đại nhân cứu mạng ta. Nếu không giết đám đạo tặc này, mạng ta khó giữ."

Thương Vân thấy nàng kinh sợ, không định rút thẳng ký ức của nàng nữa, lạnh lùng quét mắt về phía đám thổ phỉ hung thần ác sát.

"Hai người các ngươi muốn xen vào việc người khác?! Các người cần nghĩ kỹ, mình còn mạng hay không!"

Thủ lĩnh thổ phỉ vừa nói xong, đầu thân đã hai nơi.

Đám thổ phỉ còn chưa kịp thấy rõ hai người ra tay thế nào, đương gia đã bị chặt bay đầu.

"Aaaaaa!" Không biết là ai hét toáng lên, âm thanh đó khiến đám thổ phỉ bừng tỉnh.

Đám đạo tắc kia vội chạy trốn.

Trong họ có một phần là tu sĩ, có thể dùng pháp khí chạy trốn, nháy mắt đã chạy xa mấy dặm. Bọn họ không biết rằng, chạy càng nhanh thì thường chết càng nhanh.

Thần ưng thú giải quyết họ như thu rơm.

Thương Vân thì đứng tại chỗ, bắt đầu thẩm vấn Tiểu Thanh.

"Giờ có thể nói chưa? Trước khi mở miệng, tốt nhất là nghĩ kỹ rồi hãy nói. Nếu để bổn long phát hiện ngươi nói dối nửa lời, chắc chắn sẽ khiến ngươi hôi phi yên diệt." Thương Vân lạnh lẽo nói.

Tiểu Thanh kinh sợ gật đầu, "Tiểu nữ tất nhiên không dám lừa gạt."

"Nói đi, nàng ở đâu?"

Tiểu Thanh do dự một lát, "Ta không biết vị trí cụ thể của nàng."

Trước khi Thương Vân nổi giận, Tiểu Thanh vội bổ sung, "Nhưng ta biết diện mạo của nàng."

Thương Vân cảm thấy mình bị chơi, "Ta còn cần ngươi nói cho ta biết diện mạo của nàng chắc?!"

Tiểu Thanh cảm thấy mình như bị một ngọn núi lớn đè đến không thở nổi.

"Một năm trước ở Thủy thành, nàng trốn trong phòng ta. Nàng rất đẹp, dù chiếu kính chiếu yêu vẫn có thể duy trì nguyên dạng." Tiểu Thanh vội nói.

Khi nàng nói đến câu cuối, trọng lực trên người biến mất.

"Ngươi lặp lại câu cuối." Thương Vân híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

"Cô nương đó đứng trước kính chiếu yêu vẫn có thể giữ nguyên dạng." Tiểu Thanh cẩn thận nói.

"Nàng trong gương trông thế nào?"

Tiểu Thanh tuy không thấy, nhưng sau đó thông qua lời miêu tả của các cô nương khác thì cũng đoán được một hai.

Tiểu Thanh hồi tưởng rồi đáp, "Rất đẹp, nàng là nữ tử đẹp nhất ta từng thấy."

Đột nhiên, Thương Vân vươn tay, một ánh sáng nhu hòa bao phủ toàn thân y, thân thể Tiểu Thanh nháy mắt cứng đờ, biểu cảm dại ra.

Một lát sau, Thương Vân thu tay.

Ánh mắt Tiểu Thanh dần có thần trở lại.

Thương Vân đã tìm được Bắc Vũ Đường từ trong trí nhớ của Tiểu Thanh, thấy rõ được diện mạo của nàng, cũng biết được ngọn nguồn sự tình hôm đó.

Thương Vân trong lòng có nghi hoặc, tiểu linh xà trong trí nhớ của y phấn điêu ngọc trác, giống như một búp bê sứ.

Mà tiểu linh xà trong trí nhớ của Tiểu Thanh lại khuynh quốc khuynh thành, diện mạo tuyệt mỹ.

Nàng cố ý đưa nữ nhân này tới nhà xí, nhất định đã biết tác dụng của kính chiếu yêu, nên mới lộ ra khuôn mặt thật.

Một dung mạo nằm ngoài nhận thức của y, một bộ dạng hoàn toàn xa lạ.

Y không khỏi nghĩ đến lời Thần ưng thú từng nói, nàng không muốn rời đi nhưng lại rời đi, chẳng lẽ là vì nàng bị đoạt xá? Người đoạt xá muốn nàng rời đi, mà rắn ngốc lại luyến tiếc nên mới thường thường đi theo sau mông họ?

Thương Vân nghĩ thế, càng nghĩ càng thấy đúng.

Sau đó, y rất tự nhiên cho rằng người làm ra những việc đáng giận kia là nữ nhân đoạt xá rắn ngốc, còn người lưu luyến không rời đi theo sau họ, nhất định là rắn ngốc!

Nghĩ thế, Thương Vân càng gấp gáp muốn tìm ra nàng.

Đáng chết, yêu nghiệt từ đâu ra dám động vào người của y!

Y nhất định phải rút hồn phách người nọ ra, khiến nàng thần hồn câu diệt!

Tiểu Thanh hồi thần, nhìn sắc mặt âm trầm của Thương Vân, sợ y xuống tay với mình, vội ra chủ ý, "Đại nhân, tuy ta không biết nàng ở đâu, nhưng ta có cách tìm ra nàng."

Thương Vân đánh giá kỹ nữ tử trước mắt, "Ngươi chắc chắn?"

"Tiểu nữ tuy không thể bảo đảm chắc chắn, nhưng có thể chắc đến tám phần. Nếu đại nhân có thể xác định nàng đang ở đâu, tiểu nữ có thể chắc đến chín phần." Tiểu Thanh vì tồn tại, chỉ có thể trái lương tâm nói vậy.

"Nếu ngươi có thể tìm ra nàng, ta có thể cho ngươi một lời hứa."

"Cảm ơn đại nhân." Tiểu Thanh vui vẻ nói.

Thần ưng thú giải quyết đám thổ phỉ xong, hai người mang theo Tiểu Thanh, chớp mắt đi vạn dặm, tới Phong thành.

"Ngươi có cách gì, nói mau."

"Đại nhân, tới Phong thành, ngài vẫn cứ làm như thường. Chỉ như vậy nàng ấy mới thả lỏng cảnh giác, không đoán được chúng ta còn có chuẩn bị."

Sau đó, Thương Vân làm theo lời Tiểu Thanh.

Lúc này, ở con đường xa ngàn dặm, Bắc Vũ Đường đang vui vẻ tới Phong thành, nàng hoàn toàn không biết rằng có một cái hố to đang chờ mình phía trước, càng không biết mình đã lộ sạch sẽ rồi.

Bắc Vũ Đường đến ngoài Phong thành, Thương Vân đã tìm hết Phong thành một lượt.

Hôm đó, nàng bấm đốt ngón tay, thấy Thương Vân rời đi đúng như nàng dự đoán. Tận mắt thấy y rời đi, Bắc Vũ Đường mới tiến vào Phong thành.

Vào thành, nàng tìm một khách điếm để ở, thoải mái tắm nước ấm.

Trong lúc nàng đang tắm, Thương Vân và Thần ưng thú đã lặng lẽ quay lại thành.

Sáng sớm hôm sau, cả thành bị phong ấn lại.

Thương Vân bay trong không trung, quan sát bá tánh và tu sĩ tiên môn đang kinh sợ bên dưới.

"Rắn ngốc, ta biết ngươi đang trốn ở đây. Thức thời thì ngoan ngoãn ra đây. Nếu không ra, đừng trách ta dùng thủ đoạn ép ngươi ra." Giọng Thương Vân như có sức xuyên thấu, tựa như vang lên ngay bên tai.

Lúc này, Bắc Vũ Đường đang ngồi khoanh chân đả tọa trên giường, đột nhiên nghe thấy giọng y, linh khí bắn ra ào ạt.

Bọn họ lại về rồi!

Bắc Vũ Đường hơi kinh ngạc, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, thấy hai người đứng trên bầu trời trong thành.

Y sẽ dùng cách gì ép nàng ra? Sao y lại chắc chắn là mình đang ở nơi này?

Bắc Vũ Đường không ra ngoài, chờ hậu chiêu của y.

"TRước khi mặt trời lặn, nếu ngươi không ra, ta sẽ giết toàn bộ người trong thành." Hắc long lạnh lẽo nói, "Ngươi cũng không trốn thoát."

Cả thành ồ lên, bá tánh sợ hãi.

Các trưởng lão và môn chủ tông môn trong thành vội tiến lên, một đám khổ sở.

"Thần long đại nhân, xin ngài bớt giận. Chúng ta lập tức pháp người đi tìm." Tông chủ tông môn Phong thành vội nói.

Trưởng lão trong tông cũng tận tình khuyên nhủ, "Đại nhân, người ngài muốn tìm tám chín phần không ở chỗ chúng ta."

Thương Vân lạnh lẽo liếc qua hắn, "Ngươi còn dong dài, giờ ta ăn ngươi luôn."

Trưởng lão bị sự thô bạo của y dọa sợ ngậm miệng lại.

Bá tánh Phong thành kinh sợ, có người muốn ra ngoài, lại phát hiện cả tòa thành đã bị trận pháp khống chế.

Bắc Vũ Đường cau mày nhìn người trên đỉnh đầu, chẳng giống tác phong của y gì cả. Nếu y sớm dùng chiêu này ép nàng thì sẽ không chờ tới bây giờ.

Chẳng lẽ người trong tông môn Phong thành cho ý kiến?

Không đúng, Phong môn sẽ không dám dùng bá tánh làm tiền cược để thử nàng.

Nếu lỡ nàng không ra, nếu lỡ nàng không ở đây, hắc long rất có thể hủy diệt cả Phong thành trong lúc giận dữ.

Rốt cuộc là ai cho y ý kiến này?

Bắc Vũ Đường cau mày.

Muốn phá cục này, nàng cần rời khỏi Phong thành, để lại hành tung bên ngoài, hấp dẫn y qua. Nhưng mà, cả tòa thành đã nằm trong sự khống chế của y.

Bắc Vũ Đường phái rối gỗ ra thử, tất cả đều bị phát hiện. Có thể thấy lần này họ đã chuẩn bị kỹ, mình đã thành ba ba trong rọ.

Thời gian dần trôi đi, rạng mây phía chân trời dần chuyển màu ráng đỏ, bá tánh trong thành thấp thỏm lo âu.

Thương Vân giương mắt nhìn hoàng hôn, lạnh lùng nhìn thành trì bên dưới, một tiếng rồng ngâm vang lên, y hóa thành một hắc long khổng lồ.

"Thời gian đã tới, ngươi không ra, vậy để người toàn thành chôn cùng ngươi đi."

Theo lời y, thiên địa biến sắc, mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét.

Bá tánh trong thành sôi nổi quỳ lạy hắc long bên trên.

"Thần long đại nhân, tha mạng!"

"Thần long đại nhân, tha mạng!"

"Thần long đại nhân, tha mạng!"
......

Vô số bá tánh đau khổ cầu xin.

Để tử Phong môn cũng lòng đầy căm phẫn, nhìn bá tánh quỳ rạp bên dưới, họ lại không làm gì được.

"Chưởng môn, trưởng lão, chúng ta cùng lên, không tin chúng ta không giết được ác long kia!" Có đệ tử phẫn nộ nói.

"Câm miệng!" Bát trưởng lão quát lớn.

"Bát trưởng lão, y sắp giết chúng ta rồi, vì sao không liều chết một lần?" Có đệ tử căm giận.

"Đúng vậy. Thay vì ngồi chờ chết, còn không bằng liều chết với ác long kia!"

"Đúng vậy, đại chiến một lần, dù có chết, cũng chết không nuối tiếc!"

"Chúng đệ tử nguyện dùng mạng đấu tranh!"

Chưởng môn nâng tay ngăn lại các đệ tử xúc động phẫn nộ, "Quyết tâm của các ngươi khiến ta rất cảm động, nhưng mà, chúng ta có cơ hội tồn tại, vì sao phải lấy mạng đấu tranh? Chưa đến giây phút cuối cùng, quyết không thể từ bỏ. Giờ nó còn chưa động, chờ đến khi tử vong thực sự đến lại quyết đấu cũng không muộn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play