Tác giả: Vân Phi Mặc

Một chén trà nhỏ sau, Bắc Vũ Đường nghe được tiếng còi, biết bọn họ đã chuẩn bị xong.

Nàng kéo Thương Vân đi đến mép giường, sau đó ấn cái nút ở đuôi giường xuống, vách tường nhanh chóng xuất hiện một lỗ trống cỡ anh đào.

"Đáp án ở bên trong ấy."

Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm với hắn.

Thương Vân chỉ tay vào lỗ nhỏ trên tường, "Ở bên trong đó?"

"Đúng. Cứ nhìn thẳng về phía trước, ngươi thề với trời đi, không thể xúc động thì lao lên hay làm ra hành động kinh thiên nào." Bắc Vũ Đường có hơi lo lắng, lại có chút tò mò, không biết hắn xem xong thì sẽ có phản ứng gì.

Thương Vân cao ngạo hừ lạnh một tiếng, "Chưa từng có chuyện gì có thể khiến ta tức giận."

Phụt, nói mà không biết xấu hổ.

Thương Vân ghé vào tường, nghi hoặc nhìn qua cái lỗ, sau đó thấy phía trước là một cái giường lớn, trên giường có hai người, một nam một nữ, quần áo tả tơi, sắc mặt nữ tử ửng hồng, giống như rất đau khổ, mà nam nhân lại mồ hôi như mưa.

"A~, công tử, nhanh lên~~"

"Được." Nam tử nói xong, động tác nhanh hơn, mà nữ tử cũng phát ra những âm thanh mất hồn.

Bắc Vũ Đường không xem tình huống bên trong, chú ý nhất cử nhất động của Thương Vân.

Kỳ lạ, xem lâu như thế mà không có phản ứng gì luôn.

Chẳng lẽ bên trong quá nhẹ nhàng?

Nàng đã dặn kỹ là phải chọn nữ tử quyến rũ nhất lên sân khấu rồi mà?

Bắc Vũ Đường nghi hoặc bò lên tường, nhìn vào trong.

Má! Bên trong vừa lúc đang đến đoạn cao trào, hình ảnh hương diễm, khiến người nhìn chảy máu mũi.

Nửa canh giờ sau, hắc long bình tĩnh nhìn nàng, "Ngươi cho ta xem cái này?"

Bắc Vũ Đường nhướn mày, gì thế, vì sao hắn bình tĩnh thế nhỉ.

"Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra gì à?" Bắc Vũ Đường nhắc nhở.

Hắc long như suy tư gật đầu, "Đã nhìn ra. Họ đang đánh nhau."

Ặc......

"Giống hệt như bức họa trong thoại bản, nam đánh thắng nữ. Nữ kia như khóc lại như cười, giống như rất vui khi mình bị đánh." Hắc long nghiêm túc trả lời.

Nếu không phải biết tính hắn đơn thuần, nàng thật sự sẽ cho là hắn cố ý.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của hắn, Bắc Vũ Đường lệ chảy ròng ròng.

Trong đầu con rồng ngốc này thực sự trừ ăn ra thì chỉ có vàng bạc tài bảo!

Chuyện rõ ràng như thế mà hắn còn nghĩ đấy là đánh nhau, đánh nhau mà như thế hả?!!

"Ngươi từng thấy ai đánh nhau như vậy chưa?"

Hắc long trợn trắng mắt nhìn nàng, vẻ mặt khinh bỉ, "Ta biết ngươi sinh ra muộn nên chưa từng thấy những chuyện này. Ta không trách ngươi. Ngày khác ta dẫn ngươi đi xem."

Ặc, nàng thiếu kiến thức?!

Bắc Vũ Đường ngã xuống, sống không còn gì luyến tiếc.

Trời đất ơi, đã như vậy rồi mà còn nhìn không hiểu.

Nàng không tin!

"Ngươi đi theo ta."

Bắc Vũ Đường kéo tay hắn vào hậu viện, hai người đứng cách hậu viện không xa. Nữ tử trong đình viện mặc váy áo, ngồi trên bàn đu dây, nam tử đứng trước nữ tử.

Bàn đu dây lắc lư, hai người......

Bắc Vũ Đường không nỡ nhìn thẳng hình ảnh này, nàng nghiêng đầu nhìn hắc long, thấy hắn xem đến ngon nghẻ.

Lần này hẳn phải hiểu rồi chứ?!

Bắc Vũ Đường nghe tiếng rên rỉ bên tai, tự động che chắn mọi âm thanh.

Chờ màn trình diễn kết thúc, nàng bừng bừng hứng thú hỏi: "Ngươi hiểu cái này không?"

Hắc long nghiêm trang trả lời: "Hiểu."

"Thật à?" Đôi mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời.

Hắc long nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường, "Chuyện này có độ khó cao với ngươi, nhưng với bổn long, nó rất dễ hiểu, chẳng khó khăn gì."

"Vậy ngươi bảo họ đang làm gì?" Bắc Vũ Đường nửa tin nửa ngờ.

Hắc long ngạo nghễ nâng cằm, chậm rãi nói: "Bọn họ đương nhiên đang chơi đánh đu, một người đẩy, một người đu, sức nam nhân kia không lớn, đẩy không đủ cao, không đủ xa. Còn nữ nhân kia thì nhát như chuột, mới cao có xíu như thế mà đã sợ đến mức kêu khóc."

Nói xong, hắc long tổng kết một câu, "Quá vô dụng."

Ặc......

Bắc Vũ Đường say!

Thần ơi, có ai tới thu tên này đi đi!

Hắc long nhìn bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của nàng, đuôi mày hơi nhếch, "Có phải ngươi đang kinh ngạc trước sự thông minh của bổn long không?"

"Ha hả." Bắc Vũ Đường cười gượng hai tiếng.

"Về, về thôi." Bắc Vũ Đường vô lực xua xua tay.

Hắc long trực tiếp hóa thành hình rồng mang theo Bắc Vũ Đường rời đi.

Vừa về đến đảo Thần Long, Bắc Vũ Đường chẳng thèm để ý đến đống thoại bản, ngã đầu ngủ.

Hắc long nghi hoặc, chọc chọc nàng, "Ngươi làm sao đấy?"

"Mệt mỏi, muốn ngủ." Tiểu Đường Đường vùi đầu vào núi vàng, vô lực trả lời.

Hắc long thấy nàng bất động, rời khỏi động kho báu, đi tìm Thần ưng thú.

Thần ưng thú vừa thấy hắn tới, kinh sợ, "Thần long đại nhân, ngài tìm ta có việc gì?"

Hắc long lấy một tập tranh từ trong không gian ra, ném đến trước mặt nó, "Ngươi nói cho ta, trang đầu tiên và trang thứ hai nói cái gì?"

Thần ưng thú cầm lấy tập tranh, thầm thắc mắc.

Tập tranh này không phải là tập nó mới tìm cho tiểu linh xà sao.

"Tranh thứ nhất vẽ cảnh giống đực và giống cái giao phối."

"Cái gì?!!" Hắc long cả kinh.

Thần ưng thú bị tiếng quát kinh thiên của hắn dọa sợ run người, "Đại, đại, đại nhân, ta nói sai gì sao?"

Hắc long ho nhẹ một tiếng, bình phục lại tâm tình, "Ngươi nói tiếp đi."

Thần ưng thú mở tranh thú hai, thấy hình ảnh được vẽ trên đó, vẻ mặt sâu xa, "Kỳ lạ, thì ra còn có thể làm như vậy."

"Ngươi thì thầm gì đó?"

Thần ưng thú vừa ngẩng đầu đã đối mắt với đôi mắt rồng to bự, "Thần long đại nhân, bức tranh thứ hai cũng là hình ảnh giống đực và giống cái nhân loại giao phối, chỉ là cách thức khá đặc biệt."

"Những cái sau thì sao?" Hắc long tiếp tục hỏi.

Thần ưng thú lật tiếp vài tờ, "Đại nhân, giống phía trước."

Hắc long xoay người rời đi, Thần ưng thú cầm quyển tranh, "Đại nhân, cái này..." bỏ à?

Nó còn chưa nói xong, hắc long đã bay đi.

Hắc long tưởng tượng lại những lời mình từng nói với tiểu bạch xà, cả thân rồng đều không tốt, không biết nên tức giận hay mắng chửi người nữa.

Uy danh của hắn bị hủy hoại hoàn toàn rồi!

Mặt hắc long đen sì.

Vừa về động kho báu, nhìn tiểu bạch xà vùi mình dưới chân núi vàng, hắn cũng không đi qua, chui thẳng vào giữa núi vàng.

Không mặt mũi gặp rắn......

Hắc long yên lặng vùi đầu rồng to lớn vào giữa núi vàng,.

Bắc Vũ Đường chôn trong núi vàng, suy nghĩ hồi lâu biện pháp khiến con rồng này thông suốt, nghĩ trái lo phải, vẫn không nghĩ ra được cách gì hay.

Thật sự là vì hình ảnh hôm nay đã rõ ràng như thế rồi mà trong mắt hắn vẫn thuần khiết đến thế, nàng không biết có gì có thể khiến hắn cảm thấy không thuần khiết nữa luôn.

"Minh, ta nhớ tính rồng vốn dâm, sao con rồng này lại thuần khiết thế, thuần khiến đến mức khó tin?" Bắc Vũ Đường nói ra nghi vấn trong lòng.

[Quan niệm tính rồng dâm là sai lầm. Hoàn toàn dùng để làm xấu hình tượng của rồng mà thôi.] Minh từ tốn trả lời.

"Thế à?"

[Đúng vậy. Nhưng trong lúc giao phối, tính dâm của rắn rất cao. Tuy nhiên, ký chủ yên tâm, cô sẽ rời đi trước khi trưởng thành một năm, không cần phiền não.]

Lời này vừa lúc nhắc nhở nàng một chuyện.

"Thương Vân là rồng trưởng thành, kỳ giao phối của hắn là khi nào?"

[Ký chủ chắc chắn muốn kiểm tra sao?]

"Chắc chắn."

[Sau khi cô trưởng thành.]

"Lâu vậy?"

[Thương Vân là Thần long, thọ mệnh không giống các linh thú bình thường, chu kỳ cũng không thể cân nhắc theo tiêu chuẩn của linh thú bình thường được.]

Bắc Vũ Đường cau mày, đúng là khó làm.

Xem ra mình còn cần cân nhắc kỹ xem nên làm gì để con rồng kia thông suốt. Nếu không, dù có tiến lên khiêu khích thì sẽ có kết cục giống rắn chín đầu thôi.

Ngày thứ hai, Bắc Vũ Đường ra khỏi núi vàng rực rỡ, nhìn thoáng qua con rồng vùi mình trong núi.

Nàng không để ý đến hắn, đi thẳng ra ngoài.

Hắc long chôn mình trong núi đã mở mắt nhìn nàng từ lúc nàng tỉnh.

Ngày thứ ba, hắc long vẫn vùi mình trong núi vàng không chịu ra.

Bắc Vũ Đường không để ý, gần đây nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn. Vừa nhìn thấy hắn là nàng lại nhớ đến chuyện sốt ruột ở thanh lâu kia.

Hắc long trốn trong núi vàng thấy nàng không để ý đến mình, không vui lắm, thấy nàng muốn ra ngoài, muốn lên tiếng gọi nàng lại, cuối cùng lại im lặng không gọi.

Ngày thứ tư, hắc long vẫn ở trong núi vàng, không có dấu hiệu muốn ra.

"Thần long đại nhân?" Bắc Vũ Đường thử gọi một tiếng, không có phản ứng.

Ngủ say vậy cơ à?"

Đến ngày thứ năm, Bắc Vũ Đường cuối cùng phát hiện ra sự khác thường của hắn, "Thần long đại nhân, ngươi còn đang ngủ hả?"

Không ai để ý tới nàng.

"Thần long đại nhân, ta bảo Thần ưng thú mang tới rất nhiều thoại bản, ngươi có muốn đọc không?"

Hừ, bổn long mới không thèm xem đám thoại bản đó!

Hắc long rầm rì thầm nghĩ, nhưng bên ngoài lại vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

"Kỳ lạ, chẳng lẽ tiến vào thời kỳ ngủ sâu rồi?" Bắc Vũ Đường lẩm bẩm, rời khỏi động kho báu.

Phản ứng của hắn quá kỳ lạ.

Bắc Vũ Đường đi tìm Thần ưng thú, vừa lúc thấy Thần ưng thú đang đọc thoại bản, mà quyển thoại bản kia vốn nên ở trong tay hắc long.

"Quyển thoại bản đó sao lại ở trong tay ngươi?"

"Hôm đó các ngươi về, Thần long đại nhân cho ta."

"Cho ngươi?"

"Đúng vậy."

Thần ưng thú nói huyên thuyên với Bắc Vũ Đường một đống, một năm một mười kể ra chuyện ngày đó.

Đôi mắt Bắc Vũ Đường tỏa sáng, nhìn Thần ưng thú như thấy người thân, "Huynh đệ, ngươi quả là người tốt, người tốt!"

Hahaha, có những lời nàng không tiện nói, nhưng người khác nói thì lại là một chuyện khác.

Vốn định để Thần long tự mình hiểu, không ngờ Thần ưng thú lại giúp nàng nhiều như vậy.

Bắc Vũ Đường hồi tưởng nhiều ngày nay hắn đều vùi trong núi vàng, chôn kín đầu rồng, không cần nói cũng đoán được.

Con rồng ngốc kia cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp ai!

Sau khi biết nguyên nhân, Bắc Vũ Đường cũng không ép hắn ra nữa, chờ khi nào hắn tự mình nghĩ thông thì sẽ ra thôi.

Nàng chờ hết một tháng, con rồng ngốc kia vẫn không chịu ra.

Bắc Vũ Đường không thể không cảm thán, hắn để ý mặt mũi thật, hổ thẹn đến tận mức này.

Bắc Vũ Đường âm thầm cười to.

Sự buồn bực ở thanh lâu hôm đó đã biến mất, giờ nàng cảm thấy rất sảng khoái.

Bắc Vũ Đường không định để hắn tiếp tục trốn trong núi vàng nữa, cần nghĩ cách ép hắn ra.

Hôm đó, Bắc Vũ Đường để Thần ưng thú săn hai con linh trư về, sau đó để Thần ưng thú biến thành người, để nó dựng giá nổi lửa trước cửa động kho báu theo sự chỉ dẫn của mình.

Bắc Vũ Đường cạo sạch hai con linh trư rồi đặt lên giá nước, bôi một lớp mật bách hoa ngàn năm lên người linh trư, sau đó lại rắc một ít linh dược và hương liệu lên.

Thần ưng thú không ngừng quay xiên, mới đầu còn cảm thấy tiểu linh xà này lăn lộn người ta quá, không phải chỉ là ăn một con linh trư thôi sao, còn dùng mấy thứ này, đúng là tốn công.

Nhưng khi linh trư dần chín, mùi hương tỏa ra, thơm ngon quyến rũ đến mức Thần ưng thú không chú tâm đến đồ ăn cũng thèm.

Bắc Vũ Đường dùng quạt quạt gió về phía cửa động, mùi thơm bay vào động kho báu, hắc long đã lâu không ăn đang nửa ngủ nửa tỉnh bên trong cũng bị mùi thơm kia gọi tỉnh.

Mũi rồng nhích nhíc, ngửi được mùi hương tràn ngập không khí.

Mùi gì mà thơm vậy nhỉ?

Hắc long mở mắt, liếc ra ngoài động, thấy con rắn ngốc và Thần ưng thú đang mân mê một con linh trư cả người màu vàng, còn đang bốc khói.

Hắc long yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, muốn đi ra ngoài, nhưng nhớ lại lời mình nói lúc ở thanh lâu, hắn lại bất động.

Sau khi ra ngoài, rắn ngốc chắc chắn sẽ chê cười hắn.

Không ra, kiên quyết không ra!

Hắc long lặng lẽ thu hồi ánh mắt, không nhìn ra ngoài nữa.

Bắc Vũ Đường âm thầm quan sát tình hình trong động, không có bất kỳ động tĩnh gì.

"Tiểu chủ nhân, có phải ăn được rồi không?"

"Chờ thêm một lát."

Bắc Vũ Đường rắc các loại gia vị lên người linh trư, mùi hương càng nồng đậm. Bên môi Thần ưng thú treo sợi chỉ bạc đáng nghi.

Hắn động!

Bắc Vũ Đường chú ý núi vàng hơi rung rung, phát ra tiếng vang thanh thúy trong động.

Nàng cong môi, có phản ứng là được.

"Ăn được chưa?" Thần ưng thú đã không nhịn được.

"Được rồi. Dùng dao nhỏ cắt."

Thần ưng thú làm theo lời nàng, cắt thịt linh trư, chia làm từng miếng, sau khi bắt được một cái chân thì bắt đầu ăn uống thỏa thích.

"Ngon, ngon thật!" Thần ưng thú vừa ăn vừa khen.

Bắc Vũ Đường tất nhiên cũng không tụt lại, lớn tiếng nói về phía cửa động, "Ăn ngon thật đấy, thịt thì mềm, dầu mà không ngấy, vào miệng là tan, đúng là cực kỳ ngon."

Hắc long nghe họ nói, bên tai là tiếng nhai vui sướng của hai người, không nhịn được trộm mở một mắt, thấy hai người ăn ngấu ăn nghiến, ăn đến bóng nhẫy cả miệng.

Đói quá......

Hắc long nghĩ ra gì đó, đôi mắt sáng ngời, pháp thuật hiện ra, nửa con linh trư trên đống lửa đã không cánh mà bay.

Thần ưng thú kinh ngạc trợn trắng mắt nhìn cái giá trống rỗng, nhảy cẫng lên, "Ai! Ai dám trộm đồ ăn của bản thần ưng!"

Vừa thấy thao tác này, Bắc Vũ Đường không cần nghĩ cũng biết là chuyện tốt ai làm.

Thần ưng thú cảnh giác nhìn bốn phía, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu chủ nhân, ngài có phát hiện linh thú không có mắt nào tiến vào đảo Thần Long không?"

Trong mắt thần ưng thú, Thần long đại nhân sao có thể làm ra hành động ăn trộm này được. Chắc chắn là ngoại tặc trộm đồ!

Bắc Vũ Đường rất rộng lượng: "Trộm thì trộm thôi, chúng ta còn một con mà, nương tiếp là được."

Thần ưng thú thả thần thức tìm xung quanh nhưng không tìm được, nghe nàng nói vậy, cũng chỉ có thể như thế.

Lúc này, động kho báu đã bị hắc long hạ cấm chế, bên ngoài không nhìn được tình hình thực tế bên trong, nhưng người bên trong lại có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của bên ngoài.

Hắc long nếm một miếng, hương thơm tỏa ra trong miệng, ngon không chịu được.

Sau đó, nửa con linh trư còn chưa nếm ra được vị đã tiến hết vào bụng, chẳng khác gì quả nhân sâm bị Trư Bát Giới ăn.

"Ngon quá!"

Ánh mắt hắc long lập tức theo dõi con linh trư bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi, chờ nó chín rồi thì mang nó vào động.

Khi con linh trư sắp chín, mùi hương tỏa ra bốn phía, khiến hai linh thú trong ngoài động đều rục rịch.

"Tiểu chủ nhân, ăn được chưa?" Thần ưng thú nghiêng đôi mắt, nhìn chằm chằm linh trư.

"Chờ lát, sắp được rồi, ta thả thêm gia vị là được."

Hắc long cũng đang chờ đợi, đôi mắt rồng cực lớn nhìn chằm chằm, chỉ chờ chín thôi thì hắn sẽ mang nó vào, thần không biết, quỷ không hay.

"Được rồi, ăn được rồi."

Vũ Đường vừa nói xong, Thần ưng thú gấp gáp gỡ linh trư khỏi giá lửa, tay còn chưa động vào, con linh trư thơm ngon ngạt ngào đã biến mất.

Thần ưng thú trợn to hai mắt, nhìn cái giá trống rỗng bằng ánh mắt không thể tin.

"Ai! Là ai?!" Thần ưng thú căm tức nhìn quanh.

Lúc này, hắc long trong động đang vui sướng cầm linh trư thơm ngào ngạt, ăn uống thả ga, vừa ăn vừa thường thức hai người bên ngoài tìm như ruồi nhặng không đầu.

"Ngon, ngon thật." Hắc long ăn vô cùng vui vẻ.

"Tiểu chủ nhân, nhất định trên đảo Thần Long có kẻ không có mắt, ta nhất định sẽ tìm ra nó!" Thần ưng thú hóa thành ưng bay đi.

Bắc Vũ Đường thì bắt chéo chân ngồi trên cây mây, ngâm nga bài hát, dường như gặp được chuyện vui.

Hắc long ăn xong, nghi hoặc nhìn nàng.

Nàng không tức giận sao?

Hừ, nhất định là nàng đang tìm vui trong khổ.

Hắc long hơi tiếc nuối, sao họ không nướng tiếp nữa nhỉ.

Có nên ra ngoài ra lệnh cho con rắn ngốc kia nướng tiếp không ta?!

Hắn rất rối rắm về vấn đề nên ra hay không này, cuối cùng, mặt mũi chiến thắng đồ ăn, nhưng ánh mắt nhìn Tiểu Đường Đường lại cực kỳ u oán.

Mười lăm phút sau, thân rồng dưới núi vàng núi bạc đột nhiên run lên, phì phò hai tiếng, bay lên trời.

"Bụng đau quá!"

Hắc long lần đầu tiên cảm thấy đau bụng.

Giờ mặt mũi không còn là vấn đề nữa, hắn bay nhanh như chớp ra ngoài.

Tiểu Đường Đường ngồi lắc lư trên cây mây nhìn hắn bay ra, trong mắt tràn đầy ý cười.

Cả một ngày sau đó, hắc long đều ngồi xổm trong nhà xí.

Hắc long tuy đơn thuần, nhưng không ngu ngốc, lập tức nhận ra đồ mình ăn có vấn đề.

"Rắn ngốc, ngươi chờ đó cho ta!" Mặt khác của đảo vang lên tiếng gầm gừ của hắc long, hải thú quanh đó nghe được, vội rời xa hòn đảo, sợ bị hắc long ăn luôn.

Thần ưng thú bay đến bên cạnh Tiểu Đường Đường, nghi hoặc hỏi, "Tiểu chủ nhân, ngài đã làm gì thế?"

Nó cảm giác lá gan của tiểu chủ nhân đủ lớn, ngay cả Thần long tính tình không tốt cũng dám trêu.

"Không có gì, chỉ là có người nào đó thèm ăn, tự chịu hậu quả." Tiểu Đường Đường vui vẻ thoải mái trả lời.

Thần ưng thú trợn tròn mắt, "Tiểu chủ nhân, chẳng lẽ......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play