Tác giả: Vân Phi Mặc
Hắc long vùi thân thể to lớn vào núi vàng, lộ ra một cái đầu rồng.
Đầu rồng hướng về phía quả trứng.
Hắn nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, chưa được bao lâu đã trộm mở một mắt ra nhìn quả trứng một cái, thấy nó vẫn còn ở đó không sứt mẻ, lại nhắm mắt lại.
Một giờ sau, hắn lại mở mắt ra, thấy quả trứng vẫn không có phản ứng, mắt rồng hiện lên nét bực bội.
Đuôi rồng nhẹ nhàng chọc chọc quả trứng, không có bất kỳ phản ứng gì.
"Dễ chết thế à?"
Hắc long không tin, quả trứng này quá lanh lợi. Hắn nhìn chằm chằm quả trứng, tựa như muốn nhìn nó nở hoa.
Nhìn một ngày một đêm, quả trứng kia vẫn không có động tĩnh.
Có nên đập ra xem bên trong đã bị nấu chín hay chưa không nhỉ?
Hắc long suy tư về vấn đề này.
"Đập? Không đập?" Hắc long nhìn chằm chằm quả trứng, miệng lẩm bẩm.
Bắc Vũ Đường vừa mới tỉnh, cảm thấy thần thanh khí sảng, cả người bừng bừng sức sống. Nàng còn chưa kịp vui vẻ mấy giây, đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm của con rồng nào đó.
"Mãi không có phản ứng, chắc là bị nấu chín thật rồi. Thôi, đập ra xem đã chín chưa." Hắc long vươn móng vuốt, chuẩn bị lột vỏ trứng.
Má mì mi! Con rồng này thật đúng là không có lúc nào không nghĩ cách giết nàng mà!
Bắc Vũ Đường lập tức lăn vội.
Hắc long vươn móng vuốt, bắt hụt, chỉ là đôi mắt rồng to nhìn chằm chằm quả trứng đang không ngừng lăn kia.
Trứng sống lại rồi!!
Cảm giác không thoải mái cả ngày nay biến mất, thậm chí trong lòng còn có sự vui vẻ mơ hồ. Nhưng mà, sự vui vẻ này nhanh chóng biến thành phẫn nộ.
Kẻ lừa đảo này!
Quả trứng này đúng là một kẻ lừa đảo!
Đuôi rồng vung lên, trực tiếp khiến quả trứng đang lẩn trốn kia lăn lông lốc về.
"Vào tay ta rồi, xem ngươi còn trốn được đi đâu!"
Không chạy trốn, vậy chờ bị ngươi đập vỡ à? Có đầu đất mới không chạy ấy!
Nàng lăn đến đâu, đuôi rồng quét qua đến đó.
Hai người một kiên trì lăn, một không ngừng quét.
Bắc Vũ Đường cảm thấy chán kinh khủng, nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng là con rồng nào đó đang rất hứng thú, rơi vào đường cùng, chỉ có thể tiếp tục lăn.
Ba giờ sau, quả trứng nào đó hoàn toàn biến thành 'trứng chết', sống không còn gì luyến tiếc mặc kệ cái đuôi rồng kia quét tới quét lui.
Hắc long nhìn quả trứng bất động, lại chọc chọc nó.
"Lại giả chết, có tin giờ bổn long ăn ngươi luôn không?"
Tin, sao nàng có thể không tin!
Nếu nàng có thể mở miệng, nàng nhất định sẽ dùng lời lẽ chính đáng nói với hắn, nàng rất tin tưởng vào sự ấu trĩ của hắn!
"Tin, có thể không tin à."
Đột nhiên, động kho báu vang lên một giọng nói mềm mại.
Đôi mắt của hắc long trừng thật to, nhìn quanh động kho báu một cái, "Ai? Ai đang ở đây?"
Bắc Vũ Đường cũng bị kinh sợ, bởi vì âm thanh này quá quen thuộc.
Ặc, đây còn không phải giọng nói loli của nguyên chủ sao.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Nàng có thể nói chuyện?
Chẳng lẽ ý niệm của mình vừa rồi quá mãnh liệt nên mới xảy ra biến hóa?
Bắc Vũ Đường quyết định thử lại lần nữa.
"Ngươi thật ngốc!"
Thành công!
Bắc Vũ Đường có chút vui sướng, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện, làm một quả trứng biết nói. Đây là một tiến bộ lớn!
Lần này, hắc long tìm được nơi phát ra âm thanh, còn không phải là quả trứng kia sao.
"Là ngươi đang nói chuyện?" Hắc long trợn to đôi mắt rồng, nhìn chằm chằm quả trứng kiêu ngạo kia.
Hắn vừa dứt lời, một giọng nói mềm mại lại ngọt ngào vang lên, "Ta mới không nói cho ngươi là ta đang nói chuyện đâu."
Hắc long cười, "Hahahaha, đúng là một quả trứng ngốc."
"Ngươi mới là trứng ngốc, ta rất thông minh!" Giọng nói mềm mại cãi lại, không những không khiến người ta cảm thấy tin tưởng, mà lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
"Hahaha!" Con rồng nào đó không phúc hậu nói tiếp, "Ta là rồng, ngươi là một quả trứng, ngươi nói ai là trứng ngốc?"
"Vậy ngươi là rồng ngốc." Bé con rầm rì.
"Hahahahahaha." Hắc long cười như điên.
"Ngươi cười cái gì?"
Hắc long dùng móng vuốt chọc chọc quả trứng tròn vo, "Cười ngươi đấy."
"Ngươi đừng chọc ta. Có tin sau khi ra ngoài là ta cắn ngươi không!" Giọng nói mềm mại đáng yêu hung tợn uy hiếp.
"Vậy ngươi mau ra đi." Hắc long lại tiếp tục chọc chọc.
"Ta sẽ ra nhanh thôi. Hừ!"
"Trước khi ngươi ra được, chỉ có thể bị chọc." Hắc long nói, tay cũng không dừng, tiếp tục chọc.
Quả trứng liều mạng trốn, hắn lại vô sỉ chọc tiếp.
Chọc mãi, cuối cùng, quả trứng bất động.
"Sao lại bất động?" Hắc long dùng vuốt nhẹ nhàng gõ quả trứng.
"Ta giờ không muốn nói chuyện với ngươi, vậy nên ngươi đừng để ý đến ta." Quả trứng rất có cá tính.
"Ngươi lăn hai vòng cho ta xem, ta sẽ không để ý đến ngươi." Hắc long nhân cơ hội ra yêu cầu.
Vốn tưởng nàng sẽ thà chết chứ không chịu khuất phục như trước, làm một quả trứng có cố khí, nào ngờ, hắn vừa nói xong, quả trứng lăn lộc cộc hai vòng trước mặt hắn.
Lăn xong, nó rất tự giác cách xa hắn ra, trốn ra sau cây cột.
"Sao ngươi lại lăn?" Hắc long trừng mắt tức giận.
"Không phải ngươi bảo ta lăn à? Được rồi, ta biết rồi, lần sau ngươi nói gì ta cũng không cần nghe." Giọng nói mềm mại ngọt ngào, "Giờ ngươi không thể nói chuyện với ta, ta muốn đi ngủ."
Nó nói xong, hắc long lại động nó, nó bất động.
Hắc long nhìn nhìn, quả trứng có cá tính thế này chơi vui thật.
Hắn nhắm mắt lại, cũng đi ngủ.
Nhất thời, cả động kho báu chìm trong không khí hài hòa.
Bọn họ ngủ một giấc bảy ngày bảy đêm, Bắc Vũ Đường tính toán, hắn sắp đi kiếm ăn rồi. Quả nhiên, con rồng nào đó cử động, thân thể to lớn đứng dậy từ trong núi vàng núi bạc, đồng vạc leng keng trút xuống, bao phủ lấy quả trứng tránh sau cây cột.
"Aaaaaaaa, đè chết ta rồi!"
Hắc long vừa mới tỉnh ngủ, còn đang mông lung, đột nhiên nghe thấy âm thanh này, giật mình rùng người một cái, sâu ngủ bay sạch.
Hắn thò đầu rồng ra sau cây cột, thấy được quả trứng đang ra sức nhảy khỏi hố, nhưng nhảy thế nào cũng không nhảy lên được. Nhìn nó nhảy lên giữa núi vàng, lại lập tức trượt xuống, lặp đi lặp lại, hắn lập tức vui vẻ.
"Trứng ngốc! Có một cái sườn núi cũng không lên được, ngốc quá!"
"Hừ!" Trứng hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi cầu ta đi, ta có thể suy xét đến việc kéo ngươi lên." Hắc long nhìn quả trứng ngốc nghếch kia, đột nhiên tốt bụng.
Quả trứng không để ý tới hắn, tiếp tục công cuộc nhảy lên núi của nó.
Con rồng nào đó thấy nó không để ý tới mình, đôi mắt rồng to lớn nheo nheo, vuốt rồng cào qua núi vàng cao cao kia, đồng vàng lao xao trượt như lũ xuống, lập tức vùi quả trứng vào đáy hố.
Một lát sau, hắn thấy quả trứng ngoan cường kia phá vàng lăn ra, lộc cộc đến trước mặt...
Hắc long đùa nó đã rồi, bay lên trời, "Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, đừng đùa chết bản thân. Nhớ cho kỹ, ngươi là của bổn long, sống chết của ngươi do bổn long định đoạt."
Bắc Vũ Đường yên lặng không hé răng.
Hắc long thấy nó không để ý đến mình, dùng vuốt nhẹ đảo qua. Quả trứng kia lăn ùng ục từ trên núi vàng xuống, rơi trên đất.
Hắc long đang đắc ý, lại thấy quả trứng kia dịch từng tí một, giấu mình ra sau cây cột.
Tưởng như vậy thì hắn không động vào được nữa à? Đúng là một quả trứng ngốc!
Đuôi rồng nhẹ nhàng vung, quả trứng trốn sau cây cột lập tức bị đá ra, lăn lăn, đúng lúc lăn vào một cái bình báu bảy màu.
Đôi mắt hắc long sáng ngời, dựng cái bình lên, lần này nàng muốn ra ngoài cũng không được.
"Haha, xem ngươi còn ra ngoài kiểu gì?!"
Hắc long mỹ mãn rời đi.
Sau khi xác định là hắn đi rồi, quả trứng Bắc Vũ Đường ở trong bình nhảy một cái bay ra khỏi bình luôn.
Làm một quả trứng đúng là không dễ dàng gì, đặc biệt là còn phải làm một quả trứng ngốc.
Bắc Vũ Đường định chờ đến lúc hắn sắp về thì nhảy lại vào bình sau.
Hắc long ăn uống no đủ quay về, chuyện đầu tiên làm là xem quả trứng trong bình báu, thấy một quả trứng ngốc đang nhảy nhảy bên trong, nhưng mãi không thể nhảy ra được.
Nhìn bộ dáng dại dột của quả trứng này, con rồng nào đó không nỡ nhìn thẳng.
"Mau thả ta ra!" Giọng nói mềm mại hô.
Hắc long lăng lư đuôi rồng, tâm tình vui sướng thưởng thức màn biểu diễn của quả trứng ngốc nào đó.
"Không thả."
"Ngươi không thả ta ra, cẩn thận lúc ta ra cắn chết ngươi!" Qua giọng nói mềm mại, lời uy hiếp đó chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu, không hề đáng sợ.
"Vậy ngươi ra cắn đi. Ta ở đây chờ ngươi đến cắn."
Hắc long vô sỉ nào đó không sợ hãi, đây là đoán chắc nàng không ra được.
"Ngươi không phải rồng tốt, ngươi bắt nạt một quả trứng!" Người nào đó mềm mại lên án.
Hắc long vô sỉ, chưa bao giờ biết mặt mũi là gì, "Bắt nạt? Bắt nạt cái gì? Ta không bắt nạt, ta chỉ ăn thôi. Nhìn ngứa mắt là ăn. Ta nhìn ngươi cũng ngứa mắt, ngươi nói xem, ta nên ăn quả trứng như ngươi thế nào?" Hắc long nào đó từ bi hỏi.
"Đừng ăn ta, ta không thể ăn! Ngươi mà ăn ta thì sẽ bị tiêu chảy. Ta có độc, rất độc. Không cẩn thận ngươi sẽ bị độc chết!" Giọng nói mềm mại mang theo hoảng sợ.
Nàng sợ, con rồng vô sỉ nào đó lại chơi vui quá đà, "Không sao, bổn long bách độc bất xâm, không chết được. Ta đã từng ăn một con rắn chín đầu. Theo cách nói của nhân loại, rắn chín đầu là loại rắn độc nhất trên thế gian. Con rắn kia dám trần truồng quấn tới, còn ghê tởm cọ cọ trên người bổn long."
"Con rắn chín đầu to gan đó dám khiêu khích bổn long. Nên bổn long nuốt nó luôn rồi."
Hắc long nói xong, tỏ vẻ đắc ý.
Bắc Vũ Đường chú ý tới mấy từ 'trần truồng', 'cọ trên người'......
"Nó cọ ngươi thế nào?" Quả trứng Bắc Vũ Đường tò mò hỏi.
"Cả người trần truồng, xoắn thân thể dài ơi là dài của nó, khoe khoang trước mặt ta. Thân thể bổn long đẹp hơn nó, cái chiều dài và cơ thể đó của nó sao có thể so với bổn long!"
"Cái thân thể đó của nó mà cũng dám bêu xấu trước mặt bổn long, đúng là không biết tự lượng sức mình. Ghê tởm hơn là nó còn dám dùng thân thể đó cọ bổn long, còn cười dạt dào đắc ý với bổn long. Lần đầu tiên có linh thú dám khiêu khích bổn long, bổn long sao có thể tha cho nó, mở miệng nuốt nó luôn."
Nếu nàng đoán không lầm, con rắn chín đầu kia hẳn là muốn XXOO với hắn, nhưng mà, con rồng này không biết tình yêu là gì, càng không biết giao phối là gì, trực tiếp coi hành động của đối phương thành khiêu khích.
Mẹ ơi, muốn mạng con à!
Con rắn chín đầu kia biết nguyên nhân mình chết là vậy, liệu có khóc chết luôn không nhỉ?
Rắn chín đầu đáng thương, lại chết không hiểu vì sao như thế.
Sau chuyện này, Bắc Vũ Đường hiểu rõ rằng, trong đầu con rồng này chắc chỉ có vàng bạc châu báu và ăn uống thôi.
Còn lại chắc không biết tình yêu, đau khổ, khó chịu gì gì đó đâu.
Mấy từ ngữ cao cấp như giao phối, sắc dụ, chỉ sợ con rồng này vĩnh viễn không hiểu.
Làm một kẻ không biết yêu là gì hiểu được yêu đương đúng là một yêu cầu có độ khó cao.
Aizz, chuyện nguyên chủ yêu cầu thực sự không dễ hoàn thành mà.
Hắc long nói xong, thấy trứng ngốc không có phản ứng gì, bỗng nghi hoặc.
Chẳng lẽ bị dọa ngu rồi à?!
Hắc long vươn trảo, nhẹ nhàng chọc trứng, "Này này, chết chưa thế? Không chết thì nói 'Chi' đi."
"Chi."
Hắc long:......
Trầm mặc một lát, hắc long trần trụi đe dọa.
"Ta đột nhiên muốn ăn ngươi luôn."
"Ta có độc." Giọng nói mềm mại nho nhỏ nhắc nhở.
"Ta không sợ độc."
"Ta độc hơn rắn chín đầu."
"Không sao, ta còn độc hơn ngươi." Hắc long vô sỉ nói, móng vuốt giữ chặt quả trứng, đặt trong lòng bàn tay, "Có vẻ hơi nhỏ, không đủ nhét kẽ răng."
Quả trứng Bắc Vũ Đường lập tức nói: "Đúng vậy, đúng vậy, không đủ nhét kẽ răng đâu, ngươi đừng ăn, sẽ rất phiền phức."
"Ha hả."
"Ta còn có thể lớn thêm, ngươi có thể chờ ta lớn thêm, chờ nuôi béo một chút rồi lại ăn, như vậy sẽ đủ nhét kẽ răng."
Hắc long không nói gì, như đang suy xét cách nàng nói: "Đề nghị này của ngươi không tệ. Vậy nuôi ngươi thêm một thời gian, nuôi lớn hơn tí rồi lại ăn."
"Đúng đúng đúng, vậy càng lời. Ngươi quá anh minh." Giọng nói non nớt vội đồng ý liên tục.
Hắc long dùng móng vuốt chọc chọc nàng, "Trứng ngốc."
Những ngày sau đó, hắc long bắt đầu nghĩ cách làm nàng to ra.
"Thứ gì có thể làm ngươi to ra nhỉ?" Hắc long nhìn chằm chằm quả trứng, nghiêm túc tự hỏi.
"Cho ta đồ ăn ngon, ăn nhiều là sẽ to ra." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.
"Đúng. Giống như ta, ăn nhiều một tí là có thể nhanh chóng to lên."
Hắc long tóm linh thú ném vào động.
"Con này là linh thú ngon nhất, ăn nhiều sẽ mau lớn. Ngươi còn không có miệng, ngươi ăn kiểu gì thế?"
Con linh thú bị túm tới kinh sợ nhìn hắn, co rụt người trong góc.
Bắc Vũ Đường nghe tiếng kêu của con linh thú, sa mạc lời.
Hắn còn không biết xấu hổ hỏi nàng nên ăn thế nào.
Nàng chỉ là một quả trứng, sao có thể ăn được linh thú to hơn nàng N lần như thế?!
"Không ăn hết. Ta muốn ăn chất lỏng, loại có linh khí ấy." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.
Hắc long bừng tỉnh, "Ồ, thì ra là thế. Sao ngươi không nói sớm?"
Ngươi cũng đâu có hỏi đâu!
Quả trứng Bắc Vũ Đường yên lặng phản bác trong lòng.
"Nếu ngươi không thể ăn, vậy thì ta ăn." Hắc long vung đuôi rồng, chuẩn bị ăn sống.
"Chờ đã, ngươi không rửa sạch rồi nấu ăn à?"
"Phiền toái." Hắc long ném lại hai chữ, nuốt sống linh thú kia.
Quả trứng Bắc Vũ Đường không còn gì để nói.
"Ta đi tìm đồ ăn cho ngươi." Hắc long vung đuôi rồng, ném trứng vào bình báu, "Ngoan ngoãn chờ trong đó."
Tìm đồ ăn thì đi tìm đi, sao còn phải ném nàng vào bình làm gì?!
Sau khi hắn đi, Bắc Vũ Đường cũng lười nhảy ra khỏi bình, bắt đầu tu luyện trong bình. Tuy không thể luyện Hàn Băng Chưởng, nhưng có thể thử công pháp khác.
Từ từ, linh khí ở trong này hình như đặc hơn bên ngoài nhiều.
Bắc Vũ Đường nhảy ra khỏi bình báu bảy màu, tu luyện thử, không thấy linh khí dày đặc bao nhiêu.
Nàng lại nhảy vào bình, linh khí bên trong vẫn nồng đậm như nãy.
Xem ra vấn đề xuất hiện trong cái bình báu bảy màu này, hẳn là cái bình có hiệu quả tụ linh.
Phát hiện này khiến Bắc Vũ Đường thích tu luyện bên trong nó.
Nửa ngày sau, hắc long bay về sơn động, thấy nàng thành thật ở trong cái bình, đổ bình linh tủy vạn năm nhỏ vào trong cái bình báu.
Bắc Vũ Đường đang hấp thụ linh khí, đột nhiên, một lượng linh khí khổng lồ ập đến.
Lượng linh khí quá lớn khiến năng lượng của nàng tức khắc bão hòa.
Bắc Vũ Đường lập tức dừng hấp thu, lao ra khỏi cái bình.
"No chết, no chết rồi!"
Hắc long nhìn quả trứng nhảy nhót lung tung trong động, lăn lăn lăn.
"No sắp chết, no sắp chết!"
......
"Hahahaha." Hắc long cười dài, "Đúng là một quả trứng ngốc."
Chờ đến khi nó dừng lại, đầu rồng lớn ghé sát vào trước nó, mắt rồng nhìn chằm chằm quả trứng, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
"Sao không to lên?"
"Vừa mới ăn, làm gì to nhanh thế được." Giọng nói mềm mại đáng yêu lộ ra khinh bỉ.
"Vậy ngươi mau ăn đi."
Đuôi rồng nhẹ đẩy, giục trứng mau đi ngâm mình.
Quả trứng bất động, nằm trên núi vàng.
"Không ăn được nữa, ăn nữa sẽ no chết. Ta chết rồi, mùi trứng sẽ không ngon. Ngươi không muốn ăn trứng chết đâu nhỉ?"
"Trứng sống hay trứng chết đều là trứng. Dù sao đều ăn được cả." Hắc long không sao hết.
Con rồng ngốc này......
Bắc Vũ Đường cạn lời.
"Sao ngươi có thể không chú ý như thế." Quả trứng không muốn sống nào đó bật mode độc miệng, "Ta nghe nói linh thú càng lôi thôi, càng cấp thấp thì càng không hay để ý nhiều. Có phải cấp bậc của ngươi rất thấp không?"
Hắc long trợn to đôi mắt, vuốt rồng chọc quả trứng ngốc kia, hắn cấp thiết muốn cho nó biết sự lợi hại của mình.
"Trứng ngốc, ngươi nhớ cho kỹ, bổn long là con rồng duy nhất của cả đại lục này, là rồng có thần cách. Đám tu linh giả nhân loại kia không một ai thắng được ta. Ba ngàn năm trước, đám người mạnh nhất đại lục và một linh thú độ kiếp liên thủ muốn đánh chết bổn long, cuối cùng bị bổn long giết hết. Còn nữa, một ngàn năm trước, có một hồ yêu không biết tốt xấu dám mơ ước động kho báu của bổn long, bổn long trực tiếp......"
[Lược bỏ một vạn chữ miêu tả chiến tích huy hoàng của con rồng nào đó.]
Rồng ngốc nói xong, bừng bừng hứng thú chờ đợi trứng ngốc nào đó bày tỏ lòng sùng bái.
"Sao? Ta lợi hại không?" Hắc long đắc ý nhìn quả trứng.
Quả trứng yên lặng không nói gì, cứ như không nghe được.
Hắc long thì thầm: "Chẳng lẽ ngươi bị chiến tích của bổn long dọa rồi? Hahaha, bị dọa cũng bình thường thôi. Linh thú và nhân loại bình thường nghe chiến tích của bổn long, không ai không bị dọa hết."
Nói xong, hắc long đắc ý chọc chọc quả trứng.
Quả trứng lại không có bất kỳ phản ứng gì......
Đôi mắt hắc long hơi nheo lại, có chuyện gì đây? Nửa ngày rồi vẫn không có phản ứng gì là sao?