Tác giả: Vân Phi Mặc
Con nha đầu thúi tha này thích nhất là tranh chị với cậu, thật đáng ghét!
Bắc Vũ Đường cảm nhận được nỗi ai oán của người nào đó bên cạnh, vươn tay vuốt lông cho cậu.
Cảm xúc bất mãn của Tiểu Phong Dực nháy mắt biến mất.
Đang lúc cậu hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của chị, Tiểu Na Na ở bên nhìn thấy, bắt lấy tay Bắc Vũ Đường, đôi mắt đen bóng sáng ngời mang theo khát vọng nhìn cô.
"Chị."
Bắc Vũ Đường vừa quay đầu đã đối mặt với đôi mắt lấp lánh ấy, trái tim mềm nhũn, hôn bẹp một cái lên mặt cô bé.
Tiểu Na Na vui vẻ, trộm nhìn Tiểu Phong Dực đang đen mặt, âm thầm lộ biểu cảm đắc ý.
Tiểu Phong Dực giận á!
"Chị, chị không yêu em." Tiểu Phong Dực dẩu miệng, đáng thương ơi là đáng thương.
Bắc Vũ Đường nhìn cậu, lại nhìn Tiểu Na Na, cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Hai đứa nhóc này thật thích tranh sủng.
Bắc Vũ Đường cũng không nặng bên này, nhẹ bên kia, hôn má mỗi người một cái.
Hai đứa nhóc không vừa lòng, còn chưa phân ra cao thấp đâu!
Hai đứa âm thầm chuẩn bị tấn công thì quang não báo có cuộc gọi.
Bắc Vũ Đường thầm hô to trong lòng, tới đúng lúc thật!
Bắc Vũ Đường hận quang não, hình ảnh Ân Tuấn xuất hiện trên không.
"Đã làm theo lời cô dặn, lừa toàn bộ tiền của cô ta rồi." Ân Tuấn rất vui vẻ, không thể không nói, cách cô dạy rất tốt, còn tốt hơn những cách hắn từng dùng trước kia.
"Rất tốt. Tôi sẽ chuyển thù lao cho anh." Bắc Vũ Đường thấy hắn muốn nói lại thôi, "Còn vấn đề gì không?"
"Cách cô dạy tôi, tôi có thể......"
Không chờ hắn nói hết, Bắc Vũ Đường đã ngắt ngang, "Không thể. Từ giờ trở đi, nếu tôi còn phát hiện anh lừa thêm cô gái nào nữa, những chứng cứ đó đều sẽ xuất hiện trước mặt cảnh sát, cộng thêm cả vị trí của anh."
Sắc mặt Ân Tuấn đại biến, "Tôi không cần thù lao của cô, cô tha cho tôi đi."
Không cho hắn lừa thêm, sau này hắn ăn bằng gì?
"Tài sản anh đang có cũng đủ để anh làm ăn buôn bán rồi. Anh cũng không ngốc, vì sao phải đi lừa gạt người khác? Giờ không ai tìm thấy anh, đó là do anh may mắn. Nếu có một ngày, anh bị bắt, ai sẽ chăm sóc bà anh. Dùng số tiền đang có, sống thành thật đi."
Ân Tuấn trầm mặc.
"Đừng ôm tâm lý may mắn. Nếu có một ngày, tôi phát hiện anh đi lừa dối, tôi nói được làm được."
Ân Tuấn im lặng hồi lâu rồi mới nói, "Được, tôi đồng ý với cô, sau này không đi lừa gạt nữa."
Bắc Vũ Đường vừa ngắt quang não được một lát, quang não đã lại sáng lên.
Một cô gái xinh đẹp xuất hiện trong không trung, cô ấy không cần làm gì, chỉ cần đứng đó cũng khiến người ta cảm giác được sự phong tình yêu diễm của cô ấy.
Người phụ nữ này rất lợi hại, chỉ mới gặp Ngô Diệu Huy hai lần đã khiến Ngô Diệu Huy bị mê hoặc đến không phân biệt được phương hướng.
Chỉ cần là đồ cô ấy muốn, Ngô Diệu Huy đều sẽ đưa đến trước mặt cô ấy.
Bắc Vũ Đường đang muốn tìm cô ấy, không ngờ cô ấy lại tìm cô trước.
"Vu Nhã, có chuyện gì vậy?"
Vu Nhã lên tiếng, "Hôm nay Ngô Diệu Huy lại cầu hôn tôi, tôi sợ nếu tiếp tục kéo dài thì cậu ta sẽ nghi ngờ. Rốt cuộc khi nào chúng ta xuống tay?"
"Có thể xuống tay rồi." Bắc Vũ Đường đưa ra mệnh lệnh.
"Được. Cuối cùng cũng quăng được tên phiền toái đó rồi. Một thằng nhóc chưa trải sự đời mà còn thích vờ làm đàn ông thành thục." Vu Nhã biết chuyện Ngô Diệu Huy và Van Lily, loại đàn ông cặn bã này là loại cô ấy ghét nhất trên đời.
Trước đó cô ấy đồng ý với Bắc Vũ Đường, phần lớn nguyên nhân là vì cô ấy muốn dạy dỗ Ngô Diệu Huy, cho cậu ta biết, phụ nữ không dễ bắt nạt!
"Giờ trên người họ còn khoảng 30 triệu và một biệt thự ở tinh cầu Thủy Lam." Bắc Vũ Đường nói.
"Được, tôi hiểu nên làm gì rồi."
****
Trong một nhà hàng lãng mạn, một đôi nam nữ đang dùng bữa tối dưới ánh nến.
Ăn được một nửa, Ngô Diệu Huy lên tiếng dò hỏi, "Nhã Nhã, bao giờ em mới gả cho anh?"
Vu Nhã buông dao nĩa trong tay xuống, "Diệu Huy, không phải em không muốn gả cho anh, mà là......"
Nhìn cô ấy ngượng nghịu, Ngô Diệu Huy vội hỏi, "Sao vậy? Có phải em có chuyện gì khó xử không?"
"Mẹ em từ nhỏ đã bồi dưỡng em thành quý nữ, có yêu cầu rất cao với con rể. Nếu anh muốn cưới em, anh phải làm tam thư lục lễ như đại gia tộc vậy." Vu Nhã vẻ mặt khó xử, "Em không muốn anh cảm thấy quá áp lực nên đang thuyết phục mẹ."
Ngô Diệu Huy cầu hôn rất nhiều lần, nhiều lần bị từ chối khiến cậu ta tưởng Vu Nhã không muốn gả cho mình, giờ mới biết thì ra đều là vì mình cả.
Ngô Diệu Huy cảm thấy rất cảm động.
"Em không cần phải vậy. Em xứng đáng với tam thư lục lễ. Cần phải chuẩn bị những gì, em cứ nói với anh. Anh sẽ về chuẩn bị." Ngô Diệu Huy hưng phấn nói.
"Một căn hộ ở tinh cầu Thủy Lam, căn hộ đăng ký tên em, và 30 triệu." Vu Nhã nói xong, rất hiểu ý nói, "Em biết chuyện này sẽ khiến anh khó xử, anh yên tâm, căn hộ để tên em, chờ qua cửa của mẹ rồi, em sẽ lập tức chuyển tên cho anh."
Ngô Diệu Huy cảm động lắm, vốn đang cảm thấy mẹ Vu Nhã yêu cầu quá đáng, nhưng nghe Vu Nhã nói vậy, nào còn thấy quá đáng, cảm động vô cùng.
Như vậy thì cậu ta chẳng tốn một đồng nào đã cưới được Vu Nhã về nhà, trên đời nào còn chuyện gì lợi hơn được nữa.
"Mai anh sẽ chuẩn bị, chúng ta đi gặp mẹ em luôn." Ngô Diệu Huy gấp gáp không chờ nổi.
"Được, em sẽ nói lại với mẹ."
Buổi tối, Ngô Diệu Huy vừa thấy Thi Tiểu Thi về, vội vàng nói, "Mẹ, cho con 30 triệu, còn nữa, chuyển nhượng căn hộ này cho con."
Thi Tiểu Thi cau mày, "Diệu Huy, con cần làm gì?"
"Con muốn kết hôn. Vu Nhã cuối cùng cũng đồng ý gả cho con rồi." Ngô Diệu Huy hưng phấn chia sẻ tin tức này cho mẹ mình.
Thi Tiểu Thi từng gặp cô gái kia, cảm thấy cô gái đó không tốt, nhưng mà con trai thích, cô ta cũng không tiện nói nhiều.
"Kết hôn thì con cần nhiều tiền vậy làm gì?"
"Tới cửa cầu hôn nên cần chứ."
Thi Tiểu Thi không vui, "Cô ta cũng không phải tiểu thư quý tộc, cần mấy thứ này sao?"
Ngô Diệu Huy không vui, "Vu Nhã còn tốt hơn tiểu thư quý tộc, cô ấy đáng giá với chúng. Mẹ, hơn nữa, mấy thứ này chỉ làm nền thôi. Chúng ta để mẹ Vu Nhã xem xong, Vu Nhã sẽ trả lại hết cho chúng ta."
Thi Tiểu Thi nghe vậy, cảm thấy như thế mới được.
Nếu mấy thứ này thật sự phải đưa ra ngoài, cô ta tình nguyện không cần đứa con dâu này.
Thi Tiểu Thi bị Ngô Diệu Huy thúc giục, chuyển nhà sang tên Ngô Diệu Huy, lại chuyển hết khoản tiền cuối cùng trong tài khoản qua cho cậu ta.
"Chắc chắn mai xem xong sẽ trả về à?"
"Chắc chắn, con bảo đảm 100%."
Hôm sau, Ngô Diệu Huy ăn mặc cực kỳ trang trọng, mặc bộ quần áo phục cổ giá trị xa xỉ đi gặp mẹ vợ.
"Diệu Huy, hay là thôi. Chờ em về khuyên mẹ xong, em lại dẫn anh qua gặp mẹ em." Vu Nhã khuyên nhủ.
Đồ cậu ta đã nắm trong tay, sao có thể từ bỏ.
Ngô Diệu Huy nắm lấy tay Vu Nhã, "Nhà và tiền anh đều có, em đừng lo lắng cho anh. Anh sẽ chuyển nhà sang tên em, còn cả 30 triệu nữa."
"Diệu Huy, em thấy vẫn nên......"
Ngô Diệu Huy đặt tay lên môi Vu Nhã, "Suỵt, đừng nói gì nữa. Nghe anh. Hôm nay chúng ta đi gặp mẹ em. Giờ anh đã chuẩn bị đủ cả rồi, bà ấy không còn lý do gì phản đối chúng ta ở bên nhau."
Vu Nhã thẹn thùng gật đầu, "Diệu Huy, anh thật tốt với em."
"Em là người anh yêu nhất, không tốt với em thì tốt với ai."
Ngô Diệu Huy chuyển nhà và toàn bộ tiền sang tên Vu Nhã. Vu Nhã nhìn thấy đồ đã chuyển đến, nhón chân, hôn nhẹ lên má Ngô Diệu Huy.
"Chúng ta về nhà thôi."
Ngô Diệu Huy sững sờ tại chỗ, đây là lần đầu tiên Vu Nhã chủ động làm động tác thân mật như vậy với cậu ta, khiến cậu ta vui như mở cờ trong bụng.
"Ừ ừ, về nhà."
Đúng lúc này, quang não của Vu Nhã vang lên.
Bắc Vũ Đường giả thành một nữ quản lý xuất hiện trước mặt họ, "Vu Nhã, công ty có nhiệm vụ khẩn cấp, chúng tôi tạm hủy bỏ đơn xin nghỉ phép của cô, yêu cầu cô lập tức quay về công ty."
"Nhưng mà......" Vu Nhã lộ vẻ khó xử.
Bắc Vũ Đường nói thẳng, "Được rồi, hai mươi phút sau, tôi hy vọng cô sẽ xuất hiện đúng giờ tại công ty."
Chưa chờ Vu Nhã nói, ảo ảnh đã biến mất.
Vu Nhã áy náy nhìn Ngô Diệu Huy, "Diệu Huy, em......"
Ngô Diệu Huy hơi bực mình, thế quái nào mà công ty Vu Nhã lại có nhiệm vụ khẩn cấp đúng lúc này không biết.
Là một bạn trai tri kỷ, Ngô Diệu Huy dù có tức giận nhưng khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười hiểu ý, "Không sao. Công việc quan trọng. Chờ công việc xử lý xong xuôi, mai chúng ta lại đi gặp mẹ em cũng được."
"Diệu Huy, em đi trước."
"Anh đưa em đi."
Ngô Diệu Huy đưa Vu Nhã đến trước cửa một cao ốc, thấy cô ấy tiến vào rồi mới quay về.
Vu Nhã thấy cậu ta đã đi rồi thì mới ra khỏi cao ốc, ngồi xe bay rời đi.
"Mọi việc đã làm thỏa đáng. Căn hộ và 30 triệu đều đã nằm trong tay tôi." Vu Nhã cười nói.
"Tôi đã đặt vé phi thuyền đến Liên minh tinh tế cho cô, tối nay cô có thể rời đi."
"Tôi còn muốn xem kết cục của họ khi không còn tiền đấy."
"Yên tâm, tôi sẽ để cô nhìn thấy. Giờ cô đành phải rời đi một thời gian. Con người một khi bị ép đến đường cùng, chuyện gì cũng có thể làm được." Bắc Vũ Đường cũng không nghi ngờ, nếu hai người kia biết chân tướng, có muốn giết cô ấy không.
Vu Nhã hiểu cô sắp xếp như vậy đều là vì tốt cho mình, "Được rồi. Đêm nay tôi sẽ đi. Những món đồ của tôi lúc trước......"
"Yên tâm, tôi đã đồng ý sẽ trả cho cô thì sẽ trả cho cô. Cô đến Liên minh tinh tế thì sẽ nhận được."
"Ok." Vu Nhã nhún vai, "Tôi có thể hỏi cô một câu không?"
"Câu gì?"
"Thật ra cô có cách khiến họ nhanh trắng tay hơn, vì sao phải dùng cách tốn sức, tốn thời gian nhất này để đối phó với họ?"
Trong khoảng thời gian tiếp xúc, Vu Nhã đã biết cô rất lợi hại.
Nếu cô ra tay, mẹ con Ngô Diệu Huy hoàn toàn không phải đối thủ của cô.
"Không biết cô đã từng nghe câu 'Gậy ông đập lưng ông' chưa?"
Những gì Ngô Ngạn Tuấn, Ngô Diệu Huy, Thi Tiểu Thi đã làm với nguyên chủ, cô sẽ thay nguyên chủ trả lại hết cho họ, để họ nếm trải mùi vị bị người mình thích, người mình để ý, lừa gạt đến trắng tay.
Vu Nhã đã hiểu, "Tôi hiểu rồi."
Lúc trước, cô ấy còn có chút áy náy với Ngô Diệu Huy, nhưng nghe Bắc Vũ Đường nói vậy, chút áy náy này đã biến mất.
"Có duyên gặp lại." Vu Nhã vẫy vẫy tay với Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nhìn ảo ảnh biến mất, cả người nhẹ hẳn ra. Cuối cùng, phần sau là phần xuất sắc nhất.
Hôm sau, Ngô Diệu Huy gọi Vu Nhã, nhận được tin cô ấy đã bị phái đến tinh cầu sao Mộc xa xôi, phải mất chừng một tháng mới về.
Ngô Diệu Huy muốn đi cùng, lại bị cô ấy dùng quy tắc của công ty để từ chối.
Vu Nhã đến Liên minh tinh tế, lập tức gạch bỏ tất cả tin tức của quang não, còn tài sản lúc trước đều đã bị dời đi.
Tuy cô ấy rất muốn sống trong căn biệt thự ở tinh cầu Thủy Lam, nhưng cô ấy cũng biết chuyện đó không thể xảy ra.
Căn biệt thự đó đã bị cô ấy treo bán trên mạng tinh tế vào ngày thứ ba sau khi sang tên, ngay hôm sau đã bị một người bí ẩn mua đi.
Vu Nhã đến Liên minh tinh tế, nhắn một tin cuối cùng cho Bắc Vũ Đường, gạch bỏ quang não.
Bắc Vũ Đường biết cô ấy đã an toàn, nói với hai đứa trẻ đang đấu mắt trên sofa, "Mấy nhóc, mai chúng ta dọn đến nhà mới. Tối nay phải nghỉ ngơi sớm."
Tiểu Phong Dực cũng không ngạc nhiên, Tiểu Na Na lại rất hưng phấn.
"Chị, lần này chúng ta cần dọn đi đâu?"
"Một ngôi nhà lớn có sân." Bắc Vũ Đường nói.
Tiểu Na Na nghe là có sân, đôi mắt sáng lên, "Có sân!! Oa oa, em muốn ở nhà lớn!"
Tiểu Phong Dực khinh thường nhìn qua, lẩm bẩm một câu, "Nhóc nhà quê."
Bắc Vũ Đường nghe được, gõ đầu cậu một cái, "Không được nói em gái như vậy."
Tiểu Phong Dực bẹp miệng, biểu cảm: Em ủy khuất, ủy khuất lắm!
Bắc Vũ Đường không nhìn cậu, ra lệnh cho người máy.
"Liên hệ công ty giúp chuyển nhà, bảo họ mai đến."
"Vâng, chủ nhân."
Vài giây sau, người máy nói, "Chủ nhân, đã liên hệ với công ty chuyển nhà."
Hôm sau, người của công ty chuyển nhà đúng giờ tới cửa phục vụ. Đồ vật họ cần mang cũng không nhiều, nhưng cẩn thận dọn dẹp lại thì cũng có không ít. Bọn họ dọn toàn bộ đồ lên xe, xe khởi động, tiến về địa chỉ Bắc Vũ Đường cho.
Bắc Vũ Đường thì dẫn theo hai đứa trẻ đi ăn một bữa tiệc lớn rồi mới chậm rì rì đi về.
Vừa vào khu biệt thự đã nghe thấy tiếng tranh chấp ầm ĩ nơi xa.
"Các người mà không đi, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát." Thi Tiểu Thi tức giận uy hiếp.
Mấy nhân viên của công ty chuyển nhà không ngờ lại gặp phải chuyện thế này, đang định gọi cho chủ nhà thì thấy Bắc Vũ Đường.
"Thưa quý khách, cô chắc chắn gửi đúng địa chỉ không? Biệt thự này có người ở."
Ngô Diệu Huy và Thi Tiểu Thi nghe thấy chủ nhà về, đồng thời quay đầu nhìn cô. Khi thấy Bắc Vũ Đường, hai người đều ngây ngốc.
Giọng Thi Tiểu Thi cũng thay đổi, "Cô, cô, cô là......"
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn họ, "Mới hai năm không gặp mà đã không quen biết tôi. Chậc chậc, đúng là quý nhân hay quên."
"Đúng là cô! Bắc Vũ Đường!" Thi Tiểu Thi sợ hãi kêu một tiếng, ánh mắt tràn đầy khó tin.
"Không phải bà đang ở Hắc......" Ngô Diệu Huy vừa mở miệng đã bị Tiểu Phong Dực ngắt ngang.
"Các người là ai, vì sao lại ở nhà của chúng tôi? Các người mau đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát các người xâm nhập gia cư bất hợp pháp."
Thi Tiểu Thi nghe vậy, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
"Nhà các người ở đâu." Thi Tiểu Thi nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt trào phúng, "Bắc Vũ Đường, căn biệt thự này lúc trước là của cô, nhưng cô đã người không rời nhà. Căn biệt thự này vốn không còn thuộc về cô. Tốt nhất cô nên nhìn rõ hiện thực, đừng càn quấy ở đây."
"Nể mặt chúng ta từng quen biết, lần này tôi sẽ không báo nguy. Giờ cô mau dẫn những người này rời khỏi nhà của chúng tôi đi."
Động tĩnh bên này đã sớm khiến hàng xóm xung quanh chú ý, khi thấy Bắc Vũ Đường, họ đều vô cùng kinh ngạc.
"Kia không phải Bắc Vũ Đường sao? Không phải nói cô ấy giết người sao? Sao lại xuất hiện ở đây?"
"Đúng là Bắc Vũ Đường."
"Lại nói, cô ấy cũng thật đáng thương."
"Đáng thương gì một kẻ yêu đương vụng trộm bị bắt, còn mưu sát người tình?"
......
Tiếng thì thầm khe khẽ khó nghe truyền đến.
Sắc mặt Tiểu Phong Dực lập tức trở nên khó coi.
Bắc Vũ Đường lại như không nghe được, dù sao thì công kích bằng ngôn ngữ đã hoàn toàn không còn tác dụng với cô.
Mấy người của công ty chuyển nhà hai mặt nhìn nhau.
"Quý khách, mấy thứ này, cô xem......"
Bắc Vũ Đường mở miệng, "Tiểu Phong Dực, đưa đồ cho họ xem."
Tiểu Phong Dực đưa chứng nhận bất động sản ra cho mọi người xem.
"Sao... Sao có thể!" Thi Tiểu Thi kinh hãi.
Sắc mặt Ngô Diệu Huy đại biến.
Bắc Vũ Đường từ từ nói, "Ngô Ngạn Tuấn rao bán biệt thự này trên trang mạng tinh tế, chẳng lẽ các người không biết à? Căn biệt thự này đã bị tôi mua lại từ nửa tháng trước rồi. Giờ thông báo cho các người lập tức rời khỏi nhà chúng tôi."
"Cô......"
Sắc mặt Thi Tiểu Thi và Ngô Diệu Huy trở nên rất khó coi.
Thi Tiểu Thi giữ chặt Ngô Diệu Huy, chất vấn, "Chuyện này rốt cuộc là sao? Không phải nói chỉ mang đi xem cái thôi sao?"
Ngô Diệu Huy cuống quýt gọi cho Vu Nhã, muốn hỏi cô ấy chuyện này là sao, nhưng kết quả lại là không tồn tại.
Vu Nhã biến mất!
Vu Nhã cầm toàn bộ tài sản của nhà họ, biến mất!
Ngô Diệu Huy sững sờ ở đó, Thi Tiểu Thi nhìn cậu ta, nào còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Mẹ đã nói với con rồi, người phụ nữ đó không phải thứ gì tốt, con tự mình nhìn xem, có phải mẹ nói đúng rồi không?!" Thi Tiểu Thi đè nén lửa giận, thấp giọng nói bên tai Ngô Diệu Huy.
Thi Tiểu Thi nhìn thoáng qua thằng con không biết cố gắng, quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, khuôn mặt vẫn ngậm cười, "Căn biệt thự này, chúng tôi không bán."
Trước kia cô ta ở đây, dùng tư thái người thắng đuổi Bắc Vũ Đường đi.
Giờ, muốn cô ta rời khỏi đây, tuyệt đối không thể.
Bắc Vũ Đường cười khẽ một tiếng, "Bà Thi Tiểu Thi, có phải cô đã hiểu nhầm gì rồi không? Căn biệt thự này đã là của tôi, cô muốn bán, cũng không có quyền bán."
"Cô......" Thi Tiểu Thi bị cô dỗi đến tức ngực, lại vẫn cố áp xuống, nỗ lực duy trì nụ cười, "Căn biệt thự này chúng tôi mua lại. Cô ra giá đi."
"Căn biệt thự này, chúng tôi không bán." Bắc Vũ Đường trả lại nguyên lời lúc trước của Thi Tiểu Thi cho cô ta.
"Bắc Vũ Đường, tôi biết cô hận tôi, nhưng chuyện đó là do cô sai trước. Cô oán hận, cũng chẳng trách chúng tôi được." Thi Tiểu Thi cố ý lớn tiếng, nhắc nhở người xem náo nhiệt xung quanh, Bắc Vũ Đường lúc trước vô sỉ cỡ nào.