Tác giả: Vân Phi Mặc
Editor: Ro đang chạy deadline khóa luận :((
"Anh muốn làm gì?" Thi Tiểu Thi che người mình, "Nếu anh muốn vậy, tuyệt đối không được."
Người thần bí cười khinh miệt, "Yên tâm, tôi không có hứng thú với tàn hoa bại liễu."
"Anh!" Thi Tiểu Thi bị chọc tức điên.
Chưa chờ cô ta phát hỏa, người thần bí đã nói, "Muốn để họ ra, dùng tiền mua đi. Một người 100 triệu đồng tinh tế."
"Anh nói cái gì?!" Thi Tiểu Thi sợ hãi kêu, "Một người 100 triệu đồng tinh tế?!"
"Đúng vậy, không sai."
Người thần bí – Bắc Vũ Đường biết rõ trước kia nguyên chủ để lại bao nhiêu tài sản, chỉ tính riêng tiền mặt thôi đã có gần hai trăm triệu đồng tinh tế, càng đừng nói đến các bất động sản khắp nơi.
Hai trăm triệu đồng tinh tế, dù phá của đến mấy thì vẫn còn lấy ra được. Sở dĩ cô không tăng giá thêm là vì sợ cô ta bị giá cả khổng lồ đó dọa sợ, bỏ gánh không làm.
"Chút tiền ấy hẳn Ngô gia vẫn còn lấy ra được." Bắc Vũ Đường chậm rì rì nói.
Bảo Thi Tiểu Thi lấy ra hai trăm triệu đồng tinh tế tựa như dùng dao xẻo thịt cô ta vậy.
"Tiền có thể kiếm lại, nhưng nếu người không còn, vậy thì sẽ không còn gì nữa." Bắc Vũ Đường mê hoặc.
Thi Tiểu Thi khẽ cắn môi, "Có thể giảm bớt không?"
"150 triệu đồng tinh tế."
Thi Tiểu Thi vui ra mặt, "Lại rẻ chút đi, 100 triệu hai người."
Bắc Vũ Đường cười nhạo, "Quý bà, cô hiểu nhầm gì à. Ý tôi là 150 triệu đồng tinh tế một người."
"Cái gì?!" Thi Tiểu Thi trợn to đôi mắt.
Không những không giảm mà còn tăng!
"Xem ra quý bà đây không vừa lòng với giá cả. Nếu không thì thế này đi, 200 triệu đồng tinh tế một người, cô cảm thấy giá này thế nào?" Bắc Vũ Đường tỏ vẻ 'tôi dễ thương lượng lắm'.
Thi Tiểu Thi bị sự vô sỉ của cô chọc tức đến bật cười, nếu còn nói gì nữa, chắc giá sẽ tăng thành 300 triệu một người luôn mất.
"Một trăm triệu một người thì một trăm triệu một người." Thi Tiểu Thi cắn răng nói.
Bắc Vũ Đường cong môi, "Được. Chuyển 200 triệu đó vào tài khoản này."
Cô đẩy số tài khoản đã chuẩn bị từ trước đến trước mặt Thi Tiểu Thi.
"Chờ anh cứu người ra rồi, tôi tất nhiên sẽ chuyển tiền cho anh." Thi Tiểu Thi cắn răng nói.
"Trả tiền trước rồi mới làm việc. Đó là quy tắc của tôi."
"Sao tôi có thể tin là anh sẽ không cầm tiền rồi biến mất? Đến lúc đó tôi tìm anh bằng cách nào?" Thi Tiểu Thi nói rõ lý do.
"Xin lỗi, cô không có quyền lựa chọn. Một, trả tiền, tôi cứu người. Hai, coi thường, bảo vệ tiền của cô." Bắc Vũ Đường ung dung nhìn cô ta, "Cô phải nghĩ kỹ đi. Chuyện này chỉ có tôi mới giúp được cô. Dù sao thì cuối cùng cô cũng chẳng tìm được ai khác giúp đỡ. Giờ các nghị viên ở tinh cầu Thủy Lam tránh chuyện này còn không kịp, không ai sẽ dùng sự trong sạch của mình để cứu một người có cũng được mà không cũng chẳng sao."
Thi Tiểu Thi rối rắm, do dự mãi, cuối cùng quyết định, "Được. Tôi trả tiền. Nhưng, tôi chỉ trả một người. Sau khi anh cứu được một người, tôi lại trả tiền của một người còn lại."
"Cô chọn cứu ai ra trước?"
Thi Tiểu Thi lại bắt đầu khó xử, cứu người lớn hay cứu đứa nhỏ? Cuối cùng, Thi Tiểu Thi chọn cứu con trai mình ra trước.
"Con trai tôi."
Thi Tiểu Thi lập tức chuyển khoản, Bắc Vũ Đường nhanh chóng thu được 100 triệu đồng tinh tế.
"Hợp tác vui vẻ."
Bắc Vũ Đường nói xong, đi bộ ra ngoài, biến mất khỏi khu này.
Thi Tiểu Thi không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng người đàn ông kia là hy vọng duy nhất của cô ta, dù biết không có gì bảo đảm, cô ta vẫn phải thử một lần.
Tiểu Phong Dực thấy chị mình ra, lập tức tiến lên.
"Chị, có thành công không?"
"Đương nhiên là có rồi." Tiền này còn dễ kiếm hơn cả làm thợ săn tiền thưởng.
"Chúng ta thật sự đi cứu họ ra sao?" Tiểu Phong Dực hỏi.
"Cứu, đương nhiên phải cứu. Không cứu ra thì không có trò hay để xem." Bắc Vũ Đường xoa đầu cậu nhóc, hai người lên xe bay rời đi.
Bảy ngày sau, Ngô Diệu Huy được thả ra ngoài.
Thi Tiểu Thi thấy Ngô Diệu Huy, kích động không yên.
"Diệu Huy." Thi Tiểu Thi ôm con trai, mặt đầy nước mắt.
"Đi thôi mẹ." Ngô Diệu Huy hơi trầm mặc, biểu cảm tiều tụy, hiển nhiên những ngày ở trong ngục giam không được tốt lắm.
"Mẹ dùng cách gì cứu con ra vậy?" Ngô Diệu Huy hỏi.
"Bảy ngày trước có một kẻ thần bí vào nhà mình, nói với mẹ là anh ta có cách. Mẹ trả anh ta một trăm triệu để cứu con ra. Về mẹ lại tìm anh ta, cứu cha con ra." Thi Tiểu Thi nói.
"Một trăm triệu?!" Ngô Diệu Huy khiếp sợ.
"Đúng vậy."
Nhắc đến giá, giờ này Thi Tiểu Thi vẫn còn thấy đau lòng.
Hai người về đến nhà, Ngô Diệu Huy nghỉ ngơi một ngày mới có tinh thần.
Đến đêm, Bắc Vũ Đường lại một lần nữa tới Ngô gia.
Thi Tiểu Thi lần thứ hai thấy cô xuất hiện đột ngột, sau khi kinh ngạc một lát thì bình tĩnh lại.
"Sao rồi?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Thi Tiểu Thi vui vẻ nói, "Cám ơn."
"Tôi sẽ chuyển ngay cho anh một trăm triệu còn lại."
Lần này Thi Tiểu Thi rất dứt khoát.
"Sai rồi. Lần này không phải một trăm triệu, mà là hai trăm triệu." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.
"Cái gì?!" Thi Tiểu Thi hơi tức giận, "Không phải lần trước đã nói là một trăm triệu một người sao? Sao anh lại sửa miệng thành hai trăm triệu?"
"Cô cũng nói đó là lần trước. Lần trước một giá, lần này một giá."
"Anh, anh, anh lật lọng." Thi Tiểu Thi tức giận.
"Đây cũng không phải giá đi lừa gạt. Hai trăm triệu, không giảm."
Thi Tiểu Thi nhìn người này, người này chắc chắn cô ta không thể làm gì.
"Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai thế?"
Ngô Diệu Huy đẩy cửa tiến vào, khi thấy người đàn ông đeo mặt nạ trong phòng thì hơi sửng sốt, cảnh giác nhìn cô, "Anh là ai?"
Thi Tiểu Thi vội giải thích, "Diệu Huy, đây là người mẹ nói với con."
Ngô Diệu Huy đánh giá người trước mắt, rất thần bí, khiến người ta không nhìn rõ bộ mặt thật.
Bắc Vũ Đường cũng không định nhiều lời với hai mẹ con này, "Hai trăm triệu, đồng ý thì giờ chuyển khoản, mấy ngày sau tôi dẫn chồng cô ra."
Ngô Diệu Huy nghe con số này, lộp bộp trong lòng, "Không phải một trăm triệu sao?"
"Tăng giá." Bắc Vũ Đường nói nhẹ bẫng.
"Anh rõ ràng đang tống tiền!" Ngô Diệu Huy rất tức giận, nhưng dù có tức giận cũng chẳng có ích gì, vì họ còn cần dựa vào người này để cứu Ngô Ngạn Tuấn ra.
Ngô Diệu Huy thấy Thi Tiểu Thi rối rắm, nghĩ phải tiêu 200 triệu, còn đau lòng hơn cả Thi Tiểu Thi.
"Người quan trọng hay tiền quan trọng, hai trăm triệu đổi một người đã là một cái giá hời rồi." Bắc Vũ Đường cường điệu nhấn mạnh '200 triệu'.
Ngô Diệu Huy và Thi Tiểu Thi nhìn nhua, cuối cùng Ngô Diệu Huy lên tiếng, "Cho chúng tôi một ngày suy nghĩ, một ngày sau chúng tôi sẽ cho anh câu trả lời."
"Được."
Để tránh cô lại dùng công phu sư tử ngoạm, Thi Tiểu Thi vội vàng bổ sung thêm một câu, "Lần sau anh tới cũng không thể tăng giá tiếp."
"Tôi là người như vậy sao?"
Ừ, cô chính là người như vậy đấy.
Bắc Vũ Đường âm thầm nghĩ.
Sau khi Bắc Vũ Đường rời đi, Ngô Diệu Huy và Thi Tiểu Thi ngồi phòng khách thương lượng.
"Mẹ, mẹ thật sự định dùng 200 triệu để chuộc cha ra sao?" Ngô Diệu Huy hỏi.
Nhắc đến con số 200 triệu, Thi Tiểu Thi đau lòng không thôi. Một trăm triệu đã đủ khiến cô ta đau lòng một thời gian dài rồi, nếu tiêu 200 triệu, cô ta càng đau đớn hơn.
"Mẹ, mẹ......" Thi Tiểu Thi không muốn, nhưng cô ta không thể nói ra trước mặt con mình.
Ngô Diệu Huy sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô ta, cậu ta cũng không nói cứu hay không, mà hỏi, "Mẹ, nhà mình còn bao nhiêu tài sản?"
"Mẹ chưa tính."
"Vậy giờ mẹ tính xem trước đi." Ngô Diệu Huy nói.
Thi Tiểu Thi mở quang não, tính toán hết tài sản trong nhà một lượt, tiền mặt còn khoảng 40 triệu, có năm khu bất động sản, nếu đổi thành tiền mặt thì có khoảng 170 triệu.
Tính toán xong, sắc mặt của Thi Tiểu Thi thay đổi.
Ngô Diệu Huy thấy sắc mặt mẹ mình thay đổi, vội vàng hỏi, "Sao vậy mẹ?"
"Tổng tài sản của nhà ta giờ chỉ còn 210 triệu, đó là đã tính cả căn hộ chúng ta đang ở vào rồi." Thi Tiểu Thi nói.
"Sao nhà mình chỉ còn ít tiền như vậy?" Ngô Diệu Huy giật mình.
Trước đó hắn biết tổng tài sản bà mẹ tiện nghi kia của mình để lại có khoảng gần 600 triệu, giờ mới chưa đến một năm, sao nhà chỉ còn ít tiền như vậy?
Thi Tiểu Thi cũng rất kinh ngạc, số tiền này trước đó vẫn luôn do Ngô Ngạn Tuấn quản lý, cụ thể chi tiêu thế nào, cô ta cũng không rõ. Số tài sản này và tài sản cố định là do Ngô Ngạn Tuấn giao lại cho cô ta xử lý trước khi bị bắt.
"Nếu phải tốn 200 triệu, chúng ta sẽ không thể ở căn hộ này nữa, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể đi thuê nhà." Ngô Diệu Huy nói.
Vừa nghe phải thuê nhà, sắc mặt Thi Tiểu Thi lại thay đổi.
"Không được, tuyệt đối không thể thuê nhà ở." Thi Tiểu Thi đã quen ở biệt thự, giờ bảo cô ta đi thuê nhà bình dân ở, cô ta tuyệt đối không thể chịu đựng.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó.
Thi Tiểu Thi trước đó sống rất khổ, vất vả lắm mới được sống cuộc sống phu nhân nhà giàu mấy năm, giờ bảo cô ta sống khổ như trước, cô ta tuyệt đối không thể chịu được.
Cô ta không thể chịu, Ngô Diệu Huy cũng không khác là bao.
Ngô Diệu Huy thở dài một hơi, "Vậy còn cha thì tính sao?"
Lúc nói câu này, đôi mắt Ngô Diệu Huy hơi lập lòe.
Thi Tiểu Thi trầm giọng nói, "Anh ta chỉ đi ba năm thôi, không cần vì ba năm ngắn ngủi này mà lãng phí 200 triệu. Con trai, con thấy sao?"
"Mẹ, mẹ nói sao thì làm vậy đi."
Có những lời Ngô Diệu Huy thông minh không nói ra.
"Được, mai chúng ta từ chối anh ta."
Hai mẹ con thương lượng và quyết định xong.
Đến khi Bắc Vũ Đường tới nhà, hai người rất dứt khoát nói, "Chúng tôi quyết định không cần anh giúp đỡ."
Bắc Vũ Đường hứng thú nhìn hai người, "Các người chắc chắn?"
"Đương nhiên." Thi Tiểu Thi khẳng định.
Cứu Ngô Ngạn Tuấn ra, họ sẽ nghèo rớt mồng tơi, sao cô ta có thể làm vậy được.
"Các người cần suy nghĩ kỹ. Nếu sau này các người đổi ý, lại muốn tôi ra tay, giá sẽ không còn là 200 triệu đâu, mà là 300 triệu đấy."
"Chúng tôi đã nghĩ kỹ rồi, không cần." Ngô Diệu Huy chắc chắn.
Bắc Vũ Đường nhìn họ đầy thâm ý, xoay người rời đi.
"Bọn họ có cứu không?" Tiểu Phong Dực hỏi.
Bắc Vũ Đường mỉm cười hỏi lại, "Em thấy sao?"
"Không." Tiểu Phong Dực chắc nịch.
Bắc Vũ Đường mỉm cười gật đầu.
Quả đúng như cô dự đoán, họ tính từ bỏ Ngô Ngạn Tuấn.
Ngô Ngạn Tuấn ơi là Ngô Ngạn Tuấn, tôi thật thắc mắc, anh từ bỏ không cần một người phụ nữ tốt như nguyên chủ, vậy rốt cuộc anh muốn một người phụ nữ như thế nào?
"Ngày mai đến ngục giam."
"Vâng."
Bắc Vũ Đường tìm được một trưởng quan ở ngục giam Tây thành, nhét cho hắn một bao lì xì, để họ thuận lợi gặp được Ngô Ngạn Tuấn.
Ngô Ngạn Tuấn bị đưa đến một căn phòng, vốn tưởng là vợ tới thăm mình, không ngờ lại gặp một người đàn ông đeo mặt nạ.
"Anh là......" Ngô Ngạn Tuấn nghi hoặc đánh giá người trước mắt.
Bắc Vũ Đường ý bảo hắn ngồi xuống, bản thân cô đã ngồi thoải mái trên sofa, vắt chéo chân.
"Chắc anh rất tò mò, không biết tôi là ai, vì sao tới thăm anh, đúng không?" Bắc Vũ Đường vừa lên tiếng đã nói ra nghi hoặc trong lòng hắn.
"Đúng vậy." Ngô Ngạn Tuấn gật đầu.
"Tôi là ai, không quan trọng. Tôi chỉ đến để nói cho anh một việc, tôi có cách đưa anh ra khỏi ngục giam." Bắc Vũ Đường ném một quả bom qua.
"Cái gì?!" Ngô Ngạn Tuấn nhìn cô đầy khiếp sợ, "Anh đang đùa sao?"
Trước đó vợ đã tới thăm hắn, nói rõ tình huống với hắn, nghị viên Đức Xuyên căn bản đã mặc kệ chuyện này, các nghị viên khác cũng vậy, người này có năng lực gì mà có thể đưa mình ra ngoài.
"Tôi chưa từng nói đùa. Con của anh đã ra ngoài, là tôi giúp cậu ta ra." Bắc Vũ Đường lại ung dung ném bom tiếp.
"Anh nói thật sao?" Ngô Ngạn Tuấn vừa mừng vừa sợ.
"Nếu anh không tin, có thể hỏi cảnh sát trong ngục giam xem, họ đều rõ chuyện này."
Cô nói vậy, khiến Ngô Ngạn Tuấn tin tưởng mấy phần.
"Anh thật sự có thể đưa tôi ra sao?"
Ngô Ngạn Tuấn không muốn ở đây một giây phút nào. Người bị nhốt ở đây đều là kẻ ác, họ sẽ nhân lúc cảnh sát không chú ý mà bắt nạt ma mới, nếu hắn không hiếu kính mấy đồ tốt mà vợ hắn mang đến cho cảnh sát, hắn đã sớm bị ngược đãi không còn hình người.
"Đương nhiên. Có thể đưa con anh ra thì tất nhiên cũng có thể đưa anh ra. Tôi đã nói với vợ anh, đáng tiếc, dường như họ không muốn để anh ra ngoài lắm. Hôm nay tôi tới đây cũng chỉ định để anh khuyên nhủ vợ anh. Như vậy thì anh có thể ra ngoài, tôi có thể kiếm được một khoản tiền, mọi người cùng vui." Bắc Vũ Đường nói rõ mục đích của mình.
"Không thể nào." Ngô Ngạn Tuấn buột miệng phản bác.
Bắc Vũ Đường không nói gì, mỉm cười nhìn hắn. Sắc mặt Ngô Ngạn Tuấn dần trở nên nặng nề.
Hắn không ngu, sau khi bình tĩnh lại, nào còn có gì không rõ ràng.
Trước đó hắn còn buồn bực, người này có thể cứu mình ra, không phải hẳn nên tìm vợ mình sao, vì sao lại chạy tới đây, thì ra là vì bên kia đã từ chối, nên người này mới muốn xuống tay từ bên hắn.
Tiểu Thi và Diệu Huy vì sao lại đối xử với hắn như vậy?!
Ngô Ngạn Tuấn dù có suy nghĩ cẩn thận, nhưng trong lòng vẫn không thể tiếp thu sự thật tàn khốc này.
Có lẽ, họ có nỗi khổ gì đó.
Bắc Vũ Đường đã đạt được mục đích, đứng dậy, "Nếu vợ anh đồng ý, vậy bảo cô ấy tới tìm tôi."
Dứt lời, Bắc Vũ Đường đi thẳng.
Sau khi Bắc Vũ Đường rời đi, Ngô Ngạn Tuấn bị cảnh sát áp giải về nhà tù, đi được một nửa thì nhớ tới lời người nọ nói lúc trước.
"Anh cảnh sát, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Cảnh sát kia không kiên nhẫn lắm.
"Con trai tôi, Ngô Diệu Huy, có phải đã ra ngoài rồi không?" Ngô Ngạn Tuấn hơi khẩn trương, không biết là hy vọng con mình đã ra ngoài hay chưa.
Nếu thằng bé đã ra, vậy lời người kia nói tám chín phần là thật. Nếu thằng bé chưa ra, vậy người kia chắc chắn là kẻ lừa đảo.
"Con trai anh à, hình như đã ra ngoài hôm qua hay hôm kia rồi." Cảnh sát không để ý lắm.
"Nó, nó thật sự đã ra ngoài?"
Cảnh sát kia trừng hắn, "Tôi còn cần lừa anh sao. Anh không tin thì bảo con trai anh tới thăm anh, chẳng phải là sẽ biết."
Ngô Ngạn Tuấn mang theo tâm sự, vội vàng về nhà tù.
Ba ngày sau, Thi Tiểu Thi một mình đến thăm Ngô Ngạn Tuấn.
Ngô Ngạn Tuấn thấy cô ta chỉ đi mình, mở miệng hỏi, "Sao con không đến?"
Sắc mặt Thi Tiểu Thi hơi thay đổi, "Con, con......"
Cô ta định nói là con còn chưa ra, nhưng mà nghe giọng nói chắc chắn của hắn, có phải hắn đã biết là con ra ngoài rồi không? Nghĩ vậy, Thi Tiểu Thi thành thật trả lời, "Con bị bệnh nên không tới thăm anh. Chờ nó khỏi, em sẽ dẫn nó tới."
Sắc mặt Ngô Ngạn Tuấn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là sóng to gió lớn.
Người thần bí kia nói thật, con trai đã được người này đưa ra ngoài rồi.
Vì sao không đưa hắn ra luôn?!
"Em đưa con ra bằng cách nào?" Ngô Ngạn Tuấn hỏi.
Thi Tiểu Thi hơi trầm ngâm, "Là Van Lily hủy bỏ kháng án nó, con bé nể tình cảm ngày xưa. Van Lily này là một đứa trẻ tốt."
"Vì sao không hủy cả anh?"
Thi Tiểu Thi vẻ mặt khó xử, "Bọn em cũng đã nói với con bé, nhưng người ta không đồng ý. Nếu ép nó nóng nảy, nó sẽ mặc kệ cả Diệu Huy. Vậy nên......"
Ngô Ngạn Tuấn không biết lời cô ta nói có mấy phần thật, mấy phần giả.
Van Lily hủy kháng án, hắn không tin lắm.
"Em đừng khó xử. Con ra ngoài được là chuyện tốt. Đúng rồi, anh có một tin tốt muốn nói cho em." Ngô Ngạn Tuấn nói.
"Tin tốt gì?" Thi Tiểu Thi thấy hắn không nghi ngờ, thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Anh nghe người trong ngục nói, có một người cực kỳ thần thông quảng đại, chỉ cần có tiền là có thể đưa người ra. Anh......" Ngô Ngạn Tuấn lặng lẽ miêu tả các tin tức về người đàn ông đeo mặt nạ cho Thi Tiểu Thi.
Thi Tiểu Thi vừa nghe nói đối phương đeo mặt nạ, sắc mặt hơi thay đổi.
Ngô Ngạn Tuấn vẫn luôn quan sát cô ta, tất nhiên cũng không bỏ lỡ sự thay đổi nho nhỏ này, hiển nhiên, cô ta biết người kia.
"Chuyện đó chắc là lừa người thôi." Thi Tiểu Thi phủ quyết.
Đùa gì vậy, nếu giờ họ đi tìm người kia, họ đập nồi bán sắt cũng không gom đủ 300 triệu.
Thi Tiểu Thi vì muốn Ngô Ngạn Tuấn từ bỏ, nói tiếp, "Lão Ngô, anh đừng tin những người đó. Người trong tù chẳng ai tốt lành gì, toàn nói dối thôi, anh đừng để bị họ lừa."
Ngô Ngạn Tuấn đè nén lửa giận, bình tâm tĩnh khí nói, "Chuyện này là thật. Người ở phòng giam bên cạnh anh được người đàn ông đeo mặt nạ thần bí kia đưa ra ngoài. Chuyện này anh tận mắt thấy, tuyệt đối không sai được."
"Nhưng em cũng không tìm được người đàn ông đeo mặt nạ mà anh nói mà." Thi Tiểu Thi tỏ vẻ khó xử.
Nghe cô ta nói vậy, Ngô Ngạn Tuấn đã không thể tự lừa gạt bản thân được nữa.
Họ thật sự không định cứu hắn ra ngoài.
Ngô Ngạn Tuấn không dám tức giận trước mặt họ, nếu tức giận, họ sẽ càng không cứu hắn ra ngoài.