Tác giả: Vân Phi Mặc
Đôi khi luôn có kẻ tinh trùng lên não, muốn lén xuống tay, kết cục chỉ có một đường chết.
Nếu cô không tàn nhẫn, họ sẽ nghĩ cô không dám hạ sát thủ, đến lúc đó tình cảnh của cô sẽ càng xấu hổ.
Bắc Vũ Đường trực tiếp giết gà dọa khỉ một tên, xử quyết hắn trước mặt đám tù phạm.
Sau lần đó, đám tù phạm đều ngoan ngoãn hẳn.
Bọn họ biết Bắc Vũ Đường không phải người mình có thể chọc, người phụ nữ này không phải phụ nữ bình thường, mà là một đóa hoa bá vương, không phải người bình thường có thể chạm vào.
Giá trị vũ lực của hai người khiến Tứ vương ngục bá đều kiêng kị, khi thấy hai người một lòng muốn khai thác nam châm đen, họ đã hiểu, hai người tuyệt đối sẽ không uy hiếp địa vị của mình.
Nếu không có uy hiếp, tất nhiên sẽ không trở mặt.
Mày tốt, tao tốt, mọi người đều tốt.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực làm chuyện của mình, ngục bá cũng quản lý người của mình. Hai bên không can thiệp đến chuyện của nhau.
Sau ba tháng, hai người cuối cùng tích đủ điểm ra ngoài.
"Chúng tôi xin rời đi." Bắc Vũ Đường nói với binh lính đăng ký.
Binh lính nhìn họ một cái, "Có muốn suy xét lại không. Tôi thấy hai người ở đây cũng không tệ, cần gì phải ra ngoài."
"Nhốt trong lồng sắt, nào thoải mái bằng tự do tự tại."
"Vậy được rồi, tôi sẽ xin giúp hai người, nhanh nhất ba ngày sau sẽ có kết quả, đến lúc đó sẽ có phi thuyền tới đón các người rời đi."
"Cảm ơn."
Tin Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực sắp rời khỏi ngục như mọc cánh khiến tù phạm Hắc Ngục đều sôi trào. Chuyện này cũng khiến những người muốn ra ngoài thấy được hy vọng.
Ba ngày sau, một phi thuyền loại nhỏ xuất hiện trên bầu trời nhà ngục.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực lên phi thuyền rời khỏi Hắc Ngục trong ánh mắt của tất cả tù phạm.
Trên phi thuyền, một quan quân vẻ mặt từ ái nhìn hai người, hoàn toàn không kinh ngạc với nhóm nhỏ một phụ nữ một trẻ em, "Hoan nghênh hai người trở về tinh tế, hy vọng hai người sau này có thể sống tốt, cống hiến cho tinh tế."
Lúc này, một người máy bưng ba ly rượu nho lên, hắn cầm một ly, "Đây là đồ vật tồn tại từ thời viễn cổ, có tên là rượu vang đỏ. Hai người nếm thử xem."
Đồ vật bị dán nhãn là đồ vật từ thời kỳ viễn cổ đều có giá trị xa xỉ.
Bắc Vũ Đường cầm lấy hai ly rượu vang đỏ, rót cả hai ly vào một, "Em ấy còn nhỏ, cái này không hợp với em ấy."
"Là tôi suy xét không chu toàn."
Người máy lại bưng lên một ly sữa tươi cho Tiểu Phong Dực, thứ này cũng là một mặt hàng xa xỉ ở tinh tế.
"Cụng ly." Quân trưởng kia nâng chén, uống liền một hơi, sau đó nhìn Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực. (Quân trưởng: Người chỉ huy trong binh đội)
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực uống hết cốc dưới ánh nhìn của hắn.
Đột nhiên, hai người cùng ngã xuống.
Tên quân trưởng kia thu lại nụ cười hòa ái, "Hừ, các người nghĩ là các người có thể rời khỏi Hắc Ngục sao. Nghìn năm qua, người nào tích đủ điểm, chỉ có một con đường chết. Các người tiến vào Hắc Ngục rồi thì đừng vọng tưởng ra ngoài được. Để các người khai thác khoáng thạch tích đủ điểm chẳng qua là vì để các người cam tâm tình nguyện khai thác nhiều nam châm đen cho chúng tôi thôi. Đúng là một đám ngu xuẩn."
Quân trưởng vẫy tay, lập tức có hai binh lính tiến vào, muốn mang hai người đi. Lúc này, hai người ngã trên sofa đột nhiên đứng dậy.
Tên quân trưởng kia kinh ngạc, "Các, các người sao lại......"
"Sao bọn tôi không gục, đúng không?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn, "Bởi vì tôi có uống đâu."
Hắn quá nhiệt tình, khiến Bắc Vũ Đường cảnh giác. Khi họ đưa loại rượu quý kia lên, phỏng đoán trong lòng cô càng chắc chắn hơn.
Khi uống rượu, cô vừa uống vừa dùng chân khí ép nó đến một tay khác, trực tiếp rót nó vào sofa.
"Sao có thể!"
Tiểu Phong Dực và cô đã sớm ăn ý, chỉ cần một ánh mắt của cô, cậu đã hiểu ý.
Hai người rất ăn ý ngã xuống, lập tức khiến đám người này lộ ra mặt thật.
Bắc Vũ Đường còn tưởng người nhà Charlie biết cô sắp ra nên muốn động thủ. Giờ xem ra không phải vậy, đây là một mặt của ngục giam Hắc Ngục không muốn người ngoài biết.
Chẳng trách trong tinh tế chưa từng nghe có ai ra khỏi Hắc Ngục, vốn tưởng là nguyên chủ không biết thôi, giờ xem ra bọn họ không cho phép người đã vào Hắc Ngục quay lại tinh tế.
Quân trưởng kia tỉnh táo lại, nhìn họ đầy lạnh lẽo, "Nếu các người đã biết, vậy càng không thể tồn tại trên thế giới này. Đã đến lúc đưa các người lên đường!"
Quân trưởng vung tay, hai binh lính chĩa súng ống đặc biệt với hai người, hai viên đạn mang ánh sáng xanh bay về phía họ.
Tiểu Phong Dực giơ tay, không gian vặn vẹo, những viên đạn màu xanh đều dừng trước mặt cậu.
Quân trưởng và hai binh lính đã khi nào thấy cảnh tượng này, khi họ khiếp sợ, Bắc Vũ Đường đã tấn công, một binh lính ngã xuống, binh lính thứ hai cũng ngã xuống ngay sau đó.
Quân trưởng kia thấy tình tế không tốt, chuẩn bị ấn nút báo nguy, Bắc Vũ Đường nhìn ra ý đồ của hắn, nhấc chân đá vòng, người máy bị cô đá bay ra ngoài, tay hắn thất bại.
Đòn tấn công của Tiểu Phong Dực tiến đến ngay sau đó, chế phục hắn.
Quân trưởng bị khống chế, hai tay hai chân đều bị buộc chặt.
"Các người đừng giết tôi, tôi cũng không muốn giết các người, đây đều là ý của bên trên." "Bên trên? Người nào bên trên?"
Tên quân trưởng biết người ra khỏi Hắc Ngục không phải hạng đơn giản, đã chuẩn bị rất nhiều, thủ đoạn cao hơn cũng có. Hắn chỉ dùng một thủ đoạn kém nhất để thử hai người, thấy họ bị lừa dễ như vậy, còn tưởng họ rất ngu.
Giờ xem ra họ không ngu, mà là hắn ngu.
"Gia tộc Antony là gia tộc quản lý tinh cầu Hắc Ngục, đây là quy định họ đặt ra. Ai tích đủ điểm đều không thể để họ quay lại tinh tế."
"Các người định giết chúng tôi sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Không phải. Người có thể tích đủ điểm rời khỏi Hắc Ngục đều là người lợi hại, người bên trên sao có thể tha cho họ. Chúng tôi sẽ nghĩ cách khống chế những người này, sau khi khống chế được họ thì sẽ đưa tới tinh cầu quặng của gia tộc Antony để họ tiếp tục khai thác khoáng thạch."
"Còn gì nữa." Bắc Vũ Đường truy hỏi.
"Hắc ngục thường xuyên có người biến mất, phần lớn những người đó đều bị đưa đến các quặng, còn một bộ phận nhỏ bị đưa đến nơi khác. Cụ thể bị đưa đến đâu thì tôi không biết."
"Tôi đã nói hết những gì tôi biết cho hai người rồi, hai người đừng giết tôi. Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi."
Bắc Vũ Đường gõ ngất hắn.
Giờ còn không thể giết hắn, phi thuyền này do hắn khống chế, trừ khi họ giết hết tất cả người trên phi thuyền rồi tự lái.
Nguyên chủ không biết lái phi thuyền, cô thì càng không, còn Tiểu Phong Dực, chắc chắn không biết, nên cô còn cần giữ lại họ.
Bắc Vũ Đường tìm quang não hắn dùng, lợi dụng quang não điều tra các tinh cầu gần đây có người sống.
Tìm được một tinh cầu cỡ trung, cô dùng thân phận của Quân trưởng Lập Đức ra lệnh cho phi thuyền thay đổi tuyến đường, hướng về phía Mộc Tinh.
Sau bảy ngày bay, họ thuận lợi đến Mộc Tinh.
"Thuốc mê loại mạnh của các người ở đâu?"
Quân trưởng Lập Đức cảnh giác nhìn cô, "Cô, cô muốn làm gì?"
"Quân trưởng Lập Đức, giờ thân phận của anh là tù phạm, không có quyền hỏi."
Quân trưởng Lập Đức khuất phục dưới uy áp của cô, thành thật khai báo, "Hỏi người máy quản gia của tôi, nó sẽ lấy tới."
Bắc Vũ Đường bấm gọi người máy AI, "Chào chủ nhân, ngài có yêu cầu gì?"
Quân trưởng Lập Đức bị Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm, gấp gáp ra lệnh, "Mang thuốc mê bản tăng cường tới."
"Vâng, thưa chủ nhân."
Người máy nề nếp rời đi, một phút sau cầm một cái chai xuất hiện trước mặt Quân trưởng.
"Chủ nhân, đây là thuốc mê bản tăng cường ngài yêu cầu. Thuốc mê có hại cho cơ thể, mong chủ nhân sử dụng cẩn thận."
Bắc Vũ Đường lấy thuốc mê xong, dùng thân phận của Lập Đức, tặng rượu ngon cho các binh lính trên phi thuyền. Các binh lính uống rượu có thuốc mê xong thì đều chìm vào giấc ngủ.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực nhân lúc tối trời mở cửa phi thuyền rời đi.
Trước khi rời đi, Bắc Vũ Đường hạ mê hồn chú cho tất cả mọi người, thêm đoạn ký ức hai người đã chết vào trí nhớ của đám người.
Đồng thời, cô cướp toàn bộ tiền mặt của các binh lính trên phi thuyền, chỉ được có mười nghìn đồng tinh tế ít ỏi.
Giờ cư dân tinh tế ra cửa đều dùng quang não trả tiền, ít khi mang tiền mặt, tiền mặt chỉ sử dụng lúc khẩn cấp. Mười nghìn đồng tinh tế đã được tính là nhiều.
Bắc Vũ Đường không thể rút tiền từ tài khoản của họ, vì mạng lưới tinh tế có thể nhanh chóng truy tra ra vị trí của họ.
Tuy họ ra khỏi Hắc Ngục bằng con đường chính quy, nhưng vì đề phòng gia tộc Antony đuổi giết, họ cần cẩn thận che giấu tung tích.
Nhiệm vụ của cô là một nhà ba người Ngô Ngạn Tuấn, cô không muốn có thêm một kẻ địch lớn, tăng độ khó cho nhiệm vụ của chính mình.
Sau khi rời khỏi phi thuyền, một lớn một nhỏ không dám ở lại Mộc Tinh, lập tức mua vé lên phi thuyền đến tinh cầu bên cạnh ngay trong đêm. Mười nghìn đồng tinh tế vừa lấy được lập tức chỉ còn 250 đồng.
Tiêu hơn 9000 đồng tinh tế, họ chỉ mua được vé ở toa thường, toa thường ở tầng một, không có ngăn cách, chỉ có từng hàng vị trí.
Tuy là buổi tối, nhưng phi thuyền rất náo nhiệt, tiếng ríu rít nói chuyện liên tục, khiến người ta không thể nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, tiếng kinh hô nổi bật lên giữa những tiếng ồn ào.
"Mọi người mau xem cái phi thuyền kia kìa."
"Thật đẹp, một phi thuyền thật xa hoa."
Mộc Tinh tuy là tinh cầu cỡ trung, nhưng vì quá xa xôi, phần lớn cư dân chưa từng thấy quân hạm cỡ lớn và phi thuyền chiến đấu.
"Mẹ, cái phi thuyền kia thật đẹp."
Đứa trẻ ngồi vị trí bên cạnh Bắc Vũ Đường nói.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực cũng nhìn về phía phi thuyền kia, đúng là rất đẹp.
Có người nhận ra tộc huy trên phi thuyền.
"Là phi thuyền của Phong gia."
"Thì ra là Phong gia, chẳng trách."
"Nếu tôi có thể vào Phong gia thì tốt rồi."
"Ông tưởng bở, Phong gia dễ vào vậy sao. Thể chất ít nhất phải là cấp B mới được xét, còn không thì miễn bàn đi."
Bắc Vũ Đường nghe người trên phi thuyền nói chuyện, tìm tòi trong ký ức về Phong gia này.
Phong gia, một trong tám đại gia tộc của Đế quốc tinh tế, xếp hạng thứ hai, thực lực hùng hậu. Giờ nguyên soái của đế quốc tinh tế cũng tới từ Phong gia.
Phong gia mơ hồ ngang hàng cùng với gia tộc đứng đầu, hai gia tộc vốn không chênh lệch lớn, sau khi người lãnh đạo mới của Đế quốc, nguyên soái của Đế quốc là người Phong gia, chênh lệch này đã không còn rõ ràng, ngược lại có dấu hiệu vượt qua.
Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, cô không có hứng thú với ân oán giữa các đại gia tộc.
Cô nghiêng đầu nhìn Tiểu Phong Dực, "Mệt không?"
Tiểu Phong Dực lắc đầu, nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ mỏi mệt, "Không có."
Bắc Vũ Đường ôm cậu vào lòng mình, để cậu dựa vào người mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Ngủ đi."
Tiểu Phong Dực nghe giọng nói mềm mại của cô, đôi mắt chôn trong lồng ngực cô hơi nheo lại, lộ ra biểu cảm thỏa mãn.
Thật ra, cậu không mệt, cũng không biết cái gì gọi là mệt, nhưng cậu biết khi mình lộ vẻ 'mệt', cậu sẽ được chôn đầu vào lòng cô nghỉ ngơi.
Cậu rất thích cảm giác đó, rất muốn cứ như vậy mãi.
Tiểu Phong Dực nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Chỉ khi ở trong lòng cô, cậu mới muốn đi vào giấc ngủ.
Bắc Vũ Đường nghe tiếng hít thở đều đặn của cậu, dựa người vào ghế, hai mắt nhắm lại. Hai người họ không xu dính túi, không lo mất đồ.
Khi đến Thủy Tinh thì đã là buổi chiều hôm sau. Họ vừa xuống phi thuyền đã thấy quân đội lui tới dường như đang tìm kiếm gì đó ở cảng.
Người trên thuyền xuống dưới thấy cảnh này thì đều thấy rất kỳ lạ, có người nhỏ giọng nói chuyện.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Nhất định là chuyện lớn."
"Nhiều quân đội quá."
"Mau xem, đó là vệ đội của Phong gia."
......
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực đi cuối đội ngũ, nghe được tiếng nghị luận của họ. Bắc Vũ Đường căng thẳng trong lòng, họ bị bại lộ rồi sao?
Cô cảnh giác lên.
Một trưởng quan đến lối ra vào Thủy Tinh, nói với các lữ khách: "Các vị khách xin chú ý, mọi người xếp hàng theo thứ tự, chờ kiểm tra."
Có người hỏi, "Trưởng quan, vì sao phải kiểm tra vậy?"
"Có người Trùng tộc lẻn vào, mọi người cần thông qua kiểm tra an toàn." Binh lính trả lời.
Các lữ khách đều ngoan ngoãn xếp thành hàng.
Kẻ địch lớn nhất ở vũ trụ tinh tế của con người chính là Trùng tộc. Trùng tộc ăn tất cả mọi thứ, là kẻ đích số một của tất cả chủng tộc trong vũ trụ.
Sức sinh sản của Trùng tộc rất mạnh mẽ, sức ăn cũng lớn, nếu để mặc chúng sinh sản, cả vũ trụ sẽ bị chúng ăn sạch.
Từng có một tinh cầu cỡ trung bị Trùng tộc chiếm, không đến nửa tháng, chúng đã ăn sạch cả tinh cầu.
Năng lực chiến đấu của Trùng tộc không mạnh, nhưng chúng nó có lớp xác ngoài rất cứng rắn, không thể đâm thủng xác ngoài thì không thể tiêu diệt chúng.
Trùng tộc còn có một nguy hại lớn hơn, chúng có thể chui vào loài người, ẩn núp hai năm mà không bị phát hiện, trong thời gian ẩn núp, chúng sẽ khống chế người đó, khiến người bị khống chế hành động theo mệnh lệnh của chúng, mà đáng sợ hơn là người bị khống chế cũng không phát hiện là mình bị khống chế.
Thường có người hoặc giống loài khác bị Trùng tộc khống chế, trở thành con rối trong tay chúng.
Trong mấy năm đại chiến với Trùng tộc, đã từng có trường hợp nghị viên và tướng quân quan trọng bị Trùng tộc khống chế, trở thành con rối của chúng, khiến đại quân thảm bại.
Vậy nên, khi một tinh cầu phát hiện có dấu vết hoạt động của Trùng tộc, cả tinh cầu sẽ bị kiểm tra, tránh trường hợp Trùng tộc ẩn trong cơ thể người, tạo thành hiệu quả nghiêm trọng.
Đây cũng là lý do vì sao cư dân tinh tế nghe đến Trùng tộc là phối hợp như vậy. Không ai muốn mình bị Trùng tộc khống chế, trở thành con rối của chúng.
Bắc Vũ Đường nhìn kiểm tra, chỉ kiểm tra toàn thể xem có Trùng tộc ẩn trong cơ thể không, không rà quét đối chiếu thân phận thật.
Nếu không phải kiểm tra thân phận, Bắc Vũ Đường tất nhiên cũng sẽ không lo lắng. Dù sao thân phận của cô và Tiểu Phong Dực đều là ra từ Hắc Ngục, bị rà quét thì sẽ biểu hiện.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực đi theo dòng người tiến dần về phía trước, ước chừng một giờ mới tới hai người.
Bắc Vũ Đường vào máy quét trước, binh lính bên kia ý bảo Tiểu Phong Dực tới bên khác.
Tiểu Phong Dực lại kéo tay cô.
Bắc Vũ Đường vỗ nhẹ tay cậu, ý bảo cậu qua.
"Ngoan, đi qua. Sẽ xong ngay thôi."
Tiểu Phong Dực mở to đôi mắt đen nhìn cô, lưu luyến không rời bước qua một máy quét khác.
Một nữ sĩ ở bên nhìn hành động của Tiểu Phong Dực, cười nói, "Đứa bé nhà cô đúng là dính người. Thằng bé nhà tôi chẳng thích đi theo tôi chút nào."
Nữ sĩ đó vừa nói vừa dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Bắc Vũ Đường.
"Đó là em trai tôi." Bắc Vũ Đường giải thích một câu.
Cô không muốn làm mẹ!
Nữ sĩ sửng sốt, khuôn mặt xấu hổ, may mà Bắc Vũ Đường đã vào kiểm tra, nên nữ sĩ kia không quá xấu hổ.
Bắc Vũ Đường đứng ở trong, từng tia ánh sáng quét qua.
Không đến một phút đã quét xong.
"Mời đi bên này."
Bắc Vũ Đường đi đến khu an toàn chờ Tiểu Phong Dực.
Vốn cậu hẳn phải ra rồi, nhưng mà, chờ mãi không có phản ứng.
'Tích tích tích'......
Hai phút trôi qua, phòng kiểm tra bên cạnh có tiếng động mạnh, âm thanh đó khiến mọi người căng thẳng.
"Người nọ bị Trùng tộc khống chế!" Có người hoảng sợ hô to.
Bắc Vũ Đường cảm thấy không thể nào, Tiểu Phong Dực mạnh như vậy sao có thể bị Trùng tộc khống chế.
Qua ký ức của nguyên chủ, Bắc Vũ Đường hiểu quá rõ, một khi bị xác định là có Trùng tộc trong cơ thể, người đó cơ bản đã bị phán tử hình.
Toàn bộ vũ trụ tinh tế, chỉ có duy nhất một bản án tử hình như vậy.
Bắc Vũ Đường chuẩn bị tiến lên nghĩ cách cứu Tiểu Phong Dực, phòng kiểm tra bên cạnh dường như đã chịu năng lượng dao động mãnh liệt, nháy mắt, cả phòng kiểm tra bị nổ mạnh.
"Tiểu Phong Dực." Bắc Vũ Đường kinh hô, nhào qua.
Một bóng người nhỏ bé bình yên vô sự đi ra từ vụ nổ, binh lính xung quanh thì không may mắn như vậy, một đám bị nổ bay ra ngoài.
Người xung quanh thấy cảnh này thì đều lùi lại, không dám tới gần Tiểu Phong Dực. Họ sợ nếu tới gần sẽ bị Trùng tộc chuyển qua người mình, chỉ có cách ra một khoảng cách mới an toàn.
"Em không sao chứ?" Bắc Vũ Đường biết sự lợi hại của cậu, nhưng khi vụ nổ xảy ra, hơn nữa cậu còn ở trung tâm vụ nổ, cô vẫn lo lắng.
Tiểu Phong Dực vốn định nói là đau, để cô đau lòng mình, nhưng tình hình trước mắt, cậu không dám nói vậy.
"Chị, em không sao."
Tiếng cảnh báo vang lên nơi xa, quân đội không ngừng tiến về phía này.
"Đi."
Bắc Vũ Đường vội vã nắm tay Tiểu Phong Dực, nhảy vào đám người.
"Mau ngăn họ lại!" Binh lính khai hỏa với hai người.