Tác giả: Vân Phi Mặc
Kẻ thần bí này không phải con người, vậy nên tuổi thọ của hắn vượt xa người thường.
Vừa tiếp xúc một lát, cô đã nhận ra được sức mạnh và tốc độ cực nhanh từ cánh tay nó. Hàn Băng Chưởng của cô mới tầng thứ ba, tỷ lệ trốn thoát của cô lúc này cực kỳ nhỏ bé.
Cho dù rất nhỏ, cô cũng phải thử.
Bắc Vũ Đường không ngừng suy diễn từng cách, từng cách một.
Trong bóng tối, không phân biệt nổi ngày đêm.
Ngoài tinh cầu Hắc Ngục, vầng trăng treo cao giữa trời, chỉ là ánh trăng hôm nay không giống thường ngày.
"Mau xem trăng kìa."
Tất cả mọi người nhìn về phía bầu trời đêm, thấy được mặt trăng dần nhuộm màu đỏ. Khi mặt trăng hoàn toàn chuyển đỏ, cả tinh cầu Hắc Ngục bỗng chấn động mạnh.
Bắc Vũ Đường tất nhiên cũng cảm giác được mặt đất đang rung chuyển, dường như có thứ gì đó muốn chui từ dưới đất lên.
Chuyện xảy ra ở tinh cầu Hắc Ngục nhanh chóng được báo cáo lại đến liên minh tinh tế, liên minh sợ ngục giam bị sụp, thả chạy các trọng phạm, lập tức điều động quân đội, bao vây toàn bộ tinh cầu Hắc Ngục.
Người bên trong một khi được thả ra ngoài, cả tinh tế sẽ gặp tai ương.
Cùng lúc đó, một quan tài đá đặt trong phòng, xung quanh là phù văn rậm rạp, mà bên cạnh quan tài có một sinh vật đầu khỉ hình người.
Khỉ hình người chính là quái vật lúc trước Bắc Vũ Đường kiêng kị. Lúc này, trong bóng đêm, con khỉ hình người uy phong lẫm liệt ban nãy giờ đang rúc trong góc, run bần bật, đôi mắt nhìn chằm chằm quan tài đá kia.
Bỗng, nắp quan tài bị xốc lên, quan tài dần mở ra, để lộ thiếu niên nằm bên trong đó.
Thiếu niên có khuôn mặt tuấn mỹ, mặc bộ quần áo màu tím, chỉ là bộ quần áo kia lớn hơn anh ta nhiều. Lúc này, làn da thiếu niên đang dần khô nhăn, làn da vốn căng co lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Mười lăm phút sau, da toàn thân người đó đầy nếp nhăn, tựa như một ông lão tuổi xế chiều.
Một màn sau đó, nếu có người thấy, nhất định sẽ bị dọa rơi cằm.
Làn da đầy nếp nhăn kia dần vỡ ra, lộ ra làn da trắng nõn. Khi lớp da đầy nếp nhăn hoàn toàn lột ra, một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác xuất hiện.
Đứa trẻ đó có làn da trắng nõn tựa ngọc thạch, khuôn mặt trầm tĩnh, khí thế vương giả lạnh lẽo tản ra giữa hai hàng mày.
Đứa bé từ từ mở mắt, đôi mắt u trầm toát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh, đôi mắt hơi nhíu lại.
Cậu nhìn con khỉ hình người, thấp giọng ra lệnh, "Lại đây."
Con khỉ hình người không dám trái lời, ngoan ngoãn đi qua.
Cậu đặt tay lên đầu con khỉ hình người, hấp thu toàn bộ ký ức của nó. Ba giây sau, cậu từ từ thu tay lại.
Khỉ hình người run rẩy, ngất đi.
Cậu ngủ một giấc, thì ra lại ngủ lâu như vậy, cả tinh cầu khô cạn, mất đi sinh mệnh, mà thế giới bên ngoài lại là vũ trụ rộng lớn mênh mông vô bờ.
Phong Dực đứng lên, bước ra khỏi quan tài đá. Khi cậu rời đi, quan tài hóa thành cát bụi.
Một người muốn chết lại không thể chết, dù sinh vật trên tinh cầu đã chết sạch, anh vẫn còn sống.
Phong Dực cúi đầu nhìn thân thể mình đã thu nhỏ lại mấy lần, mày nhíu lại.
Tên đáng chết đó, dám lừa anh.
Không những anh không chết, mà còn biến thành bộ dáng này.
Phong Dực làm lơ bóng tối xung quanh, từ từ bước ra ngoài bằng cánh cửa duy nhất.
Lúc này, Bắc Vũ Đường bên ngoài nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, nếu không phải hoàn cảnh lúc này im lặng đến mức cây kim rơi cũng nghe tiếng thì chắc cô cũng không nghe thấy tiếng bước chân kia.
Tiếng bước chân đó dần tiến về phía này, cánh cửa đá từ từ mở ra.
Bắc Vũ Đường ngừng thở, lỗ tai chú ý hướng đi của người nọ.
Sau cửa đá, Minh bay giữa không trung, thấy Phong Dực bản nhỏ, mày hơi nhíu lại.
Trận pháp đó duy trì lâu như vậy mà còn không thể xóa đi ký ức của anh với Bắc Vũ Đường, ngược lại biến anh thành trẻ con. Mấy người kia đúng là vô dụng, việc nhỏ như vậy mà cũng không làm xong.
Nếu anh còn có ký ức, vị diện này còn làm cái con khỉ gì nữa!
Aizz, xem ra vẫn cần hắn ra tay thôi.
Minh ẩn trong hư không lật tay, lấy ra một cái kim cương chử.
"Ai?!"
Phong Dực cảm giác được nguy hiểm, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường ở bên ngoài nghe được tiếng cửa đá dừng lại, sau đó nghe được một giọng nói non nớt mang theo uy nghiêm.
"Ai?"
Là tiếng của quái vật kia?
Không giống tưởng tượng của cô lắm.
Lúc này, đôi mắt thâm thúy của Phong Dực nhìn quanh bốn phía, cho dù trong bóng tối, anh vẫn thấy được rõ xung quanh.
Minh ở trong hư không nghe anh nói, cả người run lên.
Đây chỉ là một sợi phân thần của anh thôi, còn không phải là mạnh nhất, thế mà vẫn cảm nhận được sự tồn tại của mình. Quả nhiên là đại địch của giới hệ thống!
Không dễ đối phó tí nào!
Minh nhéo pháp quyết, nhịn đau lấy ra một lọ linh dịch quý báu, bôi lên người, hoàn toàn ngăn cách hơi thở của bản thân.
Giờ thì còn lâu anh ta mới phát hiện ra mình.
Sau khi làm xong, Phong Dực quả nhiên không phát hiện ra hắn nữa.
Là ảo giác của mình sao?
Phong Dực cau mày, vì cẩn thận, anh hơi nhấc tay, năm chưởng đánh ra, cả không gian đều vặn vẹo, những phù văn trong phòng tản ra ánh sáng vàng mỏng manh.
Dù ánh sáng này rất nhạt, nhưng lại cực kỳ rõ ràng trong bóng đêm.
Bắc Vũ Đường xuyên thấu qua khe hở cửa đá, thấy được ánh sáng vàng đó.
Cô không rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì, có chút tò mò, nhưng không có xúc động muốn vào tìm hiểu. Trước khi có đủ thực lực, lòng hiếu kỳ rất dễ khiến người ta rơi vào vạn kiếp bất phục.
Bên trong phòng, Minh nhìn hành động của Phong Dực, hô to nguy hiểm.
May mà hắn chuẩn bị sớm, nếu không giờ rất có thể đã bại lộ rồi!
Phong Dực đúng là khó đối phó.
Khỉ hình người nằm trên đất như bị đè ép, cả người vặn vẹo, nếu sinh vật nào ở trong căn phòng đá lúc này, chắc chắn đều sẽ lộ nguyên hình.
Phong Dực thu tay, không gian vặn vẹo bình thường trở lại.
Không có?
Xem ra là mình nghĩ nhiều.
Minh không dám động, không biết là anh tin thật hay là đang giả vờ.
Đột nhiên, hắn nhìn thoáng qua cửa đá, trong đầu nghĩ ra một cách tốt.
Hắn lặng lẽ dùng kim cương chử phối với linh dịch, đặt một trận pháp vô thượng của giới hệ thống lên cửa đá, nếu anh tiến vào, dù có bản lĩnh bằng trời cũng vô dụng.
Phong Dực đang chờ, nhưng chờ nửa ngày vẫn không thấy gì. Minh ẩn trong hư không thấy vậy, thở ra, may mà đã dự đoán được trước.
Bằng không, lần này toang.
Phong Dực xác định không có ai, đi về phía cửa đá.
Minh nhìn chằm chằm anh, thấy anh nâng một chân, không cử động.
Khi anh nâng chân bước bước thứ hai, Minh động.
Nháy mắt, một ánh sáng trắng ngà lập lòe ở cửa đá.
Khi hắn động, Phong Dực vội rời đi, nhưng không thể.
Minh nhìn Phong Dực ngã xuống, lộ ra nụ cười vừa lòng. Cuối cùng cũng thu phục được gia hỏa khó chơi này rồi.
Thời gian không đợi người, hắn cần hoàn thành càng nhanh càng tốt. Ai biết tên này có đột nhiên tỉnh lại hoặc có chuyện gì ngoài dự kiến xảy ra hay không.
Minh muốn rút ra ký ức của anh, lại phát hiện mình không những không rút được ký ức trong đầu anh, thậm chí còn bị linh hồn anh công kích.
'Phụt', một ngụm máu tươi phun ra.
Thân thể Minh hơi lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
Đáng chết, nhân cách trong thân thể này vậy mà lại là một trong số các nhân cách chủ! Còn ở trong thân thể của hung thú Hống nữa!
Hắn căn bản không thể làm gì, may mà phát hiện kịp, nếu không linh hồn của hắn sẽ bị đánh tan, lúc đó thì xong đời thật chứ!
Không thể rút ra, vậy chỉ có thể phong ấn.
Minh hao phí một lượng lớn linh khí, phù chú và linh dịch quý báu, cuối cùng phong ấn toàn bộ ký ức của anh. Chuyện sau này, phải xem tạo hóa của Bắc Vũ Đường và anh rồi.
'Phụt'
Minh lại một lần nữa hộc máu, thân thể tựa như có dấu hiệu tan rã.
Xem ra một kích kia còn nghiêm trọng hơn dự đoán của hắn.
Thân hình Minh nhoáng lên, biến mất.
Phong Dực nằm trên đất không nhúc nhích. Từ góc độ của Bắc Vũ Đường, cô có thể thấy một người nằm trên đất.
Người vừa nói chuyện là người đó sao?
Người đó là quái vật hay là tội phạm bị quái vật kéo vào?
Bắc Vũ Đường không cử động, bản thân còn không thể tự cứu, sao có thể quản được chuyện của người khác.
Trong hoàn cảnh này, không có cách tốt hơn, thay vì ngồi, còn không bằng đả tọa tu luyện.
Thời gian dần trôi, không biết qua bao lâu. Đột nhiên, một giọng nói non nớt sợ hãi vang lên trong bóng tối, "Có ai không?"
Bắc Vũ Đường nhìn theo hướng âm thanh, thấy người sau cánh cửa từ từ đứng dậy.
Cô nhìn không rõ lắm, mơ hồ thấy được hình dáng, dáng người nhỏ bé, từ giọng nói và dáng người, có thể thấy đối phương hẳn là một đứa trẻ.
Đứa trẻ kia đẩy cửa đá ra, đầu nhỏ nhìn quanh, đi ra ngoài.
Đôi mắt cậu không bị cản bởi bóng tối, không giống Bắc Vũ Đường chỉ nhìn mơ hồ được hình dáng, cậu có thể thấy rõ tất cả đồ vật trong phòng.
Khi cậu ra khỏi căn phòng, liếc mắt một cái, cậu đã thấy vật sống duy nhất bên ngoài – Bắc Vũ Đường.
Nhóc con thấy Bắc Vũ Đường, đôi mắt lập tức bừng sáng, đôi chân ngắn nhỏ chạy đi, vui vẻ nhào về phía cô.
Bắc Vũ Đường còn chưa thấy rõ cậu, thấy cậu nhìn về phía mình thì cảnh giác lên.
"Đứng lại!" Bắc Vũ Đường khẽ quát một tiếng.
Tiểu Phong Dực bị âm thanh đột ngột vang lên của cô dọa, ngơ ngác đứng tại chỗ, mở to đôi mắt đen nhánh đầy tò mò nhìn cô.
"Cậu là ai?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Nếu cũng là người bị quái vật bắt, vậy thì cả hai có thể hợp tác đối phó với quái vật. Nếu cậu ta là quái vật, vậy tuyệt đối không thể lại gần cậu ta quá.
Tiểu Phong Dực nghiêng đầu nhỏ, không hiểu cô nói gì, "Cái gì là ai? Em không biết em có phải người không."
Bắc Vũ Đường:......
Đây là không hiểu thật hay là cố ý giả ngu?
"Cậu vẫn luôn ở đây sao?" Bắc Vũ Đường đổi cách hỏi.
Tiểu Phong Dực lắc đầu, "Không biết."
Bắc Vũ Đường nghe cậu trả lời, cứ cảm thấy rất kỳ lạ.
Trước đó giọng nói kia tuy non nớt, nhưng ngữ khí đó tuyệt đối không đơn thuần (Ngốc nghếch) như thế này, cảm giác khác biệt quá lớn, tựa như biến thành người khác vậy.
Chẳng lẽ người trước mắt có hai nhân cách?
Trước khi rõ ràng người này có vô hại hay không, Bắc Vũ Đường cẩn thận giữ khoảng cách với cậu.
Trong phòng có quái vật, mà cậu lại đi từ trong phòng ra, cô không thể không đề phòng.
"Trong đó còn ai khác không?" Bắc Vũ Đường lại hỏi.
Tiểu Phong Dực nghĩ nghĩ, "Có."
"Là người thế nào?" Bắc Vũ Đường tiếp tục hỏi.
"Có lông, tay rất dài, nó đang ngủ." Nhóc con dùng từ ngữ mình có thể biểu đạt miêu tả sinh vật bên trong.
Tay rất dài.
Bắc Vũ Đường chú ý tới từ này, nếu cậu ta không nói dối, con quái vật đó còn ở bên trong phòng. Giờ hẳn là đang trong trạng thái ngủ say.
Cô và người trước mắt nói chuyện lâu như vậy mà nó không xuất hiện, hẳn là ngủ rất say. Giờ còn không ra, vậy chờ khi nào?
"Chúng ta cùng đẩy cửa sắt này ra đi?" Bắc Vũ Đường đề nghị.
Bắc Vũ Đường chưa bao giờ coi thường bất kỳ ai, dù người trước mắt có phải là một đứa trẻ hay không. Một đứa trẻ có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa ở cùng phòng với một con quái vật mà vẫn còn bình yên vô sự, nếu không phải may mắn vô cùng thì chính là không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nơi này là Hắc Ngục, không phải là nhà trẻ bình thường.
"Được."
Cậu đi về phía Bắc Vũ Đường, "Từ từ, cậu đứng bên đó, hai chúng ta mỗi người đẩy một bên cửa.
Tiểu Phong Dực tuy không hiểu, nhưng vẫn nghe lời cô, đứng ở một bên khác.
"Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng dùng sức."
Tiểu Phong Dực gật đầu.
"Một."
"Hai."
Lúc Bắc Vũ Đường đếm số, khóe mắt vẫn luôn chú ý cậu, đề phòng cậu tấn công đột ngột.
"Ba."
Sau khi cô dứt lời, thằng nhóc bên cạnh đẩy cửa sắt. Cánh cửa dày nặng, Hồ Tứ và đám thuộc hạ của hắn tốn bao sức lực mới đẩy ra được. Bắc Vũ Đường cứ nghĩ nếu hai người họ đẩy, nhất định sẽ không dễ dàng. Nhưng mà, cô lại thấy đứa nhóc bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cái cửa sắt ra.
Không sai đâu, là 'nhẹ nhàng', khuôn mặt giống như chẳng dùng mấy sức, cảm giác giống như cậu không phải đang đẩy cửa sắt mà là đẩy một cái cửa giấy nhẹ bâng vậy.
Cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào căn phòng đen nhánh. Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng thấy rõ người trước mặt. Người nhỏ, khoảng chừng bảy tám tuổi, làn da trắng nõn, dưới ánh sáng, cô thấy cậu đang mặc bộ trường bào màu tím, chỉ là áo hơi lớn, lết trên đất.
Bắc Vũ Đường ngơ ngác nhìn cậu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó.
Khuôn mặt của cậu......
Vì sao cậu lại giống Phong Dực như vậy? Tựa như là bản thu nhỏ của anh. Nếu không phải biết đây là một vị diện khác, còn là thế giới tinh tế, cô gần như đã nghĩ người trước mắt là con của Phong Dực.
Trong lúc cô ngây người, phía sau đột nhiên xuất hiện một con khỉ hình người, đôi tay của nó đang hướng về phía Bắc Vũ Đường.
Nó bị thương nặng, cần máu thịt con người để bồi bổ.
Tiểu Phong Dực thì nó không dám động, vậy chỉ có thể động Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường cảm giác được có gì đó đánh úp từ phía sau, quay mạnh đầu, cách không đánh ra một lưỡi dao băng.
Khỉ hình người không ngờ cô phản ứng nhanh như vậy, không phòng bị trúng chiêu, phát ra tiếng nỉ non như tiếng trẻ con khóc.
Tiểu Phong Dực còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thấy Bắc Vũ Đường ra tay thì đã hiểu.
Cậu tức giận, bàn tay nhỏ trắng nõn hướng về phía khỉ hình người nọ, tay cậu rõ ràng rất ngắn, còn chưa chạm vào nó, nhưng con khỉ lại kêu thảm hơn cả lúc trước.
"Hu hu!!" Tiếng kêu thảm thiết tựa như tiếng trẻ con khóc nỉ non khiến người nghe không thoải mái.
Khỉ hình người thấy tình thế không tốt, chạy như bay về phía ngoài cửa.
Tốc độ của nó rất nhanh, nhưng Tiểu Phong Dực lại chậm rãi túm được đuôi của nó. Khỉ hình người cũng quyết đoán, dùng móng vuốt sắc bén cắt đứt đuôi, chạy vội ra ngoài.
Từ lúc nó đột ngột tấn công đến khi nó trốn ra ngoài chỉ chưa đến ba hơi thở.
Hai hôm trước, Hồ Tứ và đám người Bắc Vũ Đường bị kéo vào trong cánh cửa sắt dày nặng, sau đó tiếng kêu thảm thiết phát ra, người trong ngục giam không dám lại gần bên này.
Khi Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực đẩy cửa ra ngoài, đám người thấy họ đều trợn trừng mắt.
"Thằng nhãi kia còn sống kìa!"
"Bên cạnh nó còn thêm một thằng oắt khác!"
"Đám Hồ Tứ đâu?"
......
Chuyện Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực bình yên vô sự ra khỏi cánh cửa nhanh chóng lan truyền khắp Hắc Ngục.
-Khu một-
"Lão đại, thằng nhãi Phong Dực kia bình yên vô sự ra khỏi cánh cửa đó." Có đàn em nhận được tin, lập tức về báo lại cho Lôi Kiệt.
Lôi Kiệt đang ăn trái cây khó có được, nghe chuyện này, đột nhiên ngồi dậy, "Mày nói thật? Thằng nhãi kia không chết?"
"Rất nhiều người đều thấy. Không thể sai được."
Lôi Kiệt híp mắt, tựa như đang suy tư.
Thằng nhãi kia không đơn giản đâu.
-Khu hai-
"Nhị gia, không xong rồi!" Một người đàn ông cường tráng chạy vội vào một căn phòng giam xa hoa, vừa vào phòng đã nghe được âm thanh mất hồn từ trong phòng truyền ra, giương mắt thấy được hai bóng người.
"Ừm, ừm, a, a!" Tiếng kêu nho nhỏ khiến người đàn ông cường tráng bên ngoài không tự giác nuốt nước bọt.
Chậc chậc, thằng nhãi kia đúng là vưu vật, nghe âm thanh này thôi cũng đã khiến kẻ khác mềm người rồi.
Hai mươi phút sau, Long Nhị gia mặc chỉnh tề bước từ sau tấm màn ra.
"Nói đi, có chuyện gì?"
"Thằng nhãi Phong Dực kia ra khỏi cửa sắt rồi."
Long Nhị gia vốn không để tâm đột nhiên đứng lên, "Mày nói cái gì, lặp lại lần nữa!"
"Thằng nhãi Phong Dực kia đã bình yên trở lại."
"Thằng ngu Hồ Tứ đâu?"
"Hồ Tứ và thuộc hạ của nó không thấy đâu. Nhưng mà, lúc thằng nhãi Phong Dực kia ra còn mang theo một thằng oắt bảy tám tuổi." Người đàn ông cường tráng báo cáo đúng sự thật.
"Một thằng oắt bảy tám tuổi?" Long Nhị gia nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại, "Hắc Ngục đã khi nào có trẻ em bị áp giải tới?"
"Chuyện này......" Người đàn ông cường tráng nghe câu hỏi của Long Nhị gia, cũng thắc mắc như vậy.
"Không đúng, đứa trẻ này từ đâu tới?" Người đàn ông cường tráng lẩm bẩm một tiếng.
Long Nhị gia chống cằm, sắc mặt nghiêm nghị, "Xem ra chúng ta phải đi gặp mặt thằng nhãi kia một lần."
"Giờ đi luôn ạ?" Người đàn ông cường tráng hỏi.
Long Nhị gia lạnh lùng liếc qua hắn, "Chẳng lẽ mày còn muốn chờ đến khi hai lão bụng đen kia đi qua à?"
Người đàn ông cường tráng bị dỗi đến câm lặng, rụt cổ, cúi đầu không dám cãi lại.
Cảnh tượng của khu ba cũng không khác khu một, khu hai là bao. Giống Long Nhị gia, sau khi nhận được tin, đều phái người đi mời Bắc Vũ Đường qua.
****
Kim cương chử (aka Chùy Kim Cang):