Tác giả: Vân Phi Mặc
Nửa đêm, Lê Xuyên mơ màng tỉnh lại, phát hiện người mình trần trụi, bị trói chặt trên giường.
Gã giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng tay chân bị trói quá chặt.
"Cứu với."
Mới hô một tiếng đã phát hiện giọng mình quá khàn.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn đi vào, nhìn thấy người trên giường, đôi mắt tỏa sáng.
"Bé ngoan của gia, gia tới rồi." Người đàn ông trung niên háo sắc tiến lên, rất vừa lòng với hình ảnh trước mặt.
"Không, không cần......"
"Ôi, không cần ư!" Người đàn ông trung niên cười tà ác, "Yên tâm, anh tới ngay đây. Không ngờ bé ngoan lại gấp gáp không chờ nổi như thế."
Lê Xuyên vô cùng ghê tởm, lại không có sức phản kháng, "Tôi bị người bắt tới, ông đụng vào tôi là phạm pháp."
Người đàn ông trung niên cười khà khà, "Tới đây toàn người không tự nguyện mà. Gia đây thích cưỡng bách người khác, tự nguyện tới chẳng thú vị tí nào."
Lê Xuyên khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ tên này lại biến thái đến vậy.
"Yên tâm, gia sẽ làm em thích cảm giác này."
Thấy người đàn ông trung niên càng lúc càng tới gần mình, Lê Xuyên hoảng sợ, "Đừng tới đây! Đừng lại gần đây!"
Người đàn ông trung niên bắt đầu ra tay, Lê Xuyên cảm thấy ghê tởm trong lòng, thân thể vốn nên cảm thấy bài xích, nhưng không hiểu sao thân thể lại như khát vọng người đàn ông kia tới gần. Chuyện, chuyện này rốt cuộc là sao?!
Rõ ràng là kháng cự, vì sao thân thể lại như vậy?
"Chà, thân thể của bé ngoan thành thật quá." Người đàn ông trung niên cười khà khà.
"Không, không phải...... A!" Ngay cả tiếng nói chuyện cũng điệu hơn.
Ý thức của gã rất tỉnh táo, nhưng thân thể lại không nghe lời gã.
Nhất định là bị bỏ thuốc rồi!
Người đàn ông trung niên mân mê một hồi, cởi trói cho hắn. Sau khi có lại được tự do, rõ ràng gã muốn phản kháng, nhưng lại nghe lời người đàn ông trung niên ra lệnh, chổng mông lên.
Người đàn ông trung niên mở một cái hộp ra, bên trong có roi da, có nến, có đủ công cụ SM.
"Bé ngoan, có phải em cũng muốn thử lắm rồi không?"
Trong ý thức, Lê Xuyên nhìn thấy mấy thứ kia, điên cuồng muốn từ chối, nhưng ở hiện thực, thân thể gã lại gật đầu, vẻ mặt khát vọng nhìn người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên đột nhiên nâng cao tay, quất một roi lên lưng hắn, một vết roi hiện lên trên lưng trơn bóng.
Gã vậy mà lại hừ hừ hưởng thụ, trong lòng cảm thấy cực kỳ thẹn.
"Ai bảo em lộ ra biểu cảm đó, em phải dự tợn, hoảng sợ. Làm lại nào." Nói rồi, người đàn ông lại quất thêm một roi.
......
[Lược mười nghìn chữ, mọi người tự tưởng tượng.]
Sau khi Lê Xuyên bị đám người kia đưa đến khách sạn, Bắc Vũ Đường đã biết được tình huống từ miệng Phong Dực.
Cô sẽ để gã nếm thử tất cả những đau đớn mà nàng mỹ nhân ngư từng phải chịu.
Gậy ông lại đập lưng ông đi.
Sau quá nhiều thế giới vị diện, với cô, đây là cách trả thù tốt nhất.
"Nếu em muốn trả thù hắn, anh có nhiều cách khiến hắn sống không bằng chết hơn." Phong Dực nhẹ giọng nói.
"Không cần. Cách này tốt nhất, cũng hợp với hắn nhất."
Một kẻ dùng chính bạn gái, dùng chính ân nhân cứu mạng của mình để làm chuyện như vậy, như vậy cũng rất hợp với cách này.
Hôm sau, Lê Xuyên chồng chất vết thương bị mang ra khỏi khách sạn.
"Cho mày nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau lại tiếp tục kiếm tiền. Chờ kiếm đủ ba triệu thì bọn tao sẽ thả mày."
Lê Xuyên hoàn toàn bị khống chế, cho dù gã đã bị thương không thể nhúc nhích thì vẫn có người canh chừng gã 24/24 giờ.
Lê Xuyên đã không còn sự kiên cường lúc trước, gã không muốn gặp lại chuyện tối qua, cả thân thể và tinh thần của gã đều bị tổn thương.
"Có ai không? Có ai không?" Lê Xuyên la to trong phòng, giọng nói khàn khàn khó chịu.
Cửa bị mở ra, có người đi vào phòng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn gã, "Ồn cáo gì? Có phải mày thấy bị đánh chưa đủ, muốn bị đánh thêm không?"
Lê Xuyên nhịn cảm giác khuất nhục xuống, mở miệng nói, "Tôi có thể trả cho các người ba triệu. Tôi có tiền trả các người ba triệu."
Người tới cười nhạo một tiếng, "Mày mà cũng có ba triệu?"
"Tôi thật sự có ba triệu. Các người chỉ cần để tôi gặp một người, tôi có thể đưa các người bốn triệu, nhiều hơn một triệu, được không?" Lê Xuyên vội vàng nói.
Người nọ hơi sửng sốt, thấy biểu cảm của gã không giống đang đùa, "Mày chờ ở đây."
Lê Xuyên thấy vậy, thầm cầu nguyện họ đồng ý cho gã ra ngoài.
Tiểu Mã đi tìm người đàn ông có sẹo đao, "Tam ca, người đàn ông bị nhốt trong phòng kia nói mình có tiền, có thể trả chúng ta bốn triệu."
Người đàn ông có sẹo đao hừ lạnh một tiếng, "Cho dù có tiền cũng vô dụng, nó đắc tội người ta, phải ở đây chịu tội. Mày không cần quản nó, dù nó có đưa bao nhiêu tiền cũng không thể thả nó đi."
Tiểu Mã đã hiểu, câu chuyện phía sau người đàn ông kia không đơn giản.
Lê Xuyên thấy Tiểu Mã đã trở lại, kỳ vọng nhìn hắn.
"Sao rồi? Có phải tôi có thể ra ngoài không?" Lê Xuyên vội vàng hỏi.
"Mày đừng mơ. Đại ca nói, mày không thể đi ra ngoài." Tiểu Mã xoay người rời đi.
"Nếu tôi đi, tôi có thể trả thêm cho các người hai triệu, không, ba triệu." Lê Xuyên giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng nói.
"Dù mày có cho thêm mười triệu, đại ca cũng sẽ không để mày đi. Mày chết tâm đi, trước khi tiếp vị khách tiếp theo thì dưỡng bệnh cho tốt đi, để mình đỡ phải chịu khổ."
Nói rồi, Tiểu Mã đóng cửa rời đi.
"Đừng đi mà!"
Lê Xuyên vội đuổi theo, nhưng mông bị thương quá nặng, hai chân vừa chạm đất đã ngã nhào, đập phải cái bàn ở bên, đồ vật trên bàn rơi leng keng xuống đất.
Tiếng động trong phòng quá lớn, người ngoài phòng nghe được, sợ gã xảy ra chuyện, vội mở cửa phòng ra thì thấy gã đang chật vật quỳ rạp trên đất.
Lê Xuyên thấy người quay lại, vội vàng nói, "Tôi biết vợ của Phong Dực, tôi là bạn của vợ Phong Dực."
Tiểu Mã đang chuẩn bị mở cửa đi, nghe gã nói vậy, ngây ngẩn cả người.
Phong Dực cũng không phải là người họ có thể đắc tội. Nếu gã thật sự biết Phong phu nhân, sau này Phong phu nhân biết gã chịu tội như vậy ở đây, không chừng còn trả thù bọn họ.
Tiểu Mã vội chạy đến trước mặt người đàn ông có sẹo đao, "Tam ca, việc lớn không xong rồi!"
"Lại có chuyện gì?" Người đàn ông có sẹo đao không kiên nhẫn hỏi.
"Thằng nhãi kia nói, nó biết Phong phu nhân." Tiểu Mã vội nói.
Người đàn ông có sẹo đao trấn định, "Tao còn tưởng chuyện gì cơ."
Tiểu Mã ngẩn cả người, "Tam ca, anh không nghe rõ à? Nó nói nó biết vợ của Phong Dực!"
Người đàn ông có sẹo đao vỗ vai Tiểu Mã, "Tao có điếc đâu. Dù nó có biết Ngọc Hoàng đại đế thì cũng đừng mong bước ra được khỏi cánh cửa này."
Người đàn ông có sẹo đao bất đắc dĩ, rất muốn nói cho đàn em của mình, nhưng Phong Dực đã nói họ không thể để người ngoài biết chuyện này có liên quan đến Phong phu nhân. Vậy nên trừ mấy người ngày đó, không còn ai biết gì cả.
Tiểu Mã nhìn lão đại nhà mình bằng vẻ mặt khó tin, đối phương là Phong Dực, là thổ hoàng đế của thành phố H đấy! Vậy mà đại ca của mình cũng dám làm lơ!
"Tam ca, sau này vợ Phong Dực biết chúng ta ngược đãi bạn của cô ấy như thế, có thể nào......"
Người đàn ông có sẹo đao xua tay, "Chuyện này anh mày tự hiểu."
Tiểu Mã thấy hắn như vậy, không hỏi thêm gì nữa.
Hắn đi rồi, người đàn ông có sẹo đao lấy di động gọi mãi mới được Bắc Vũ Đường.
"Có chuyện gì à?"
Người đàn ông có sẹo đao ho nhẹ một tiếng, cẩn thận nói, "Là thế này. Thằng nhãi trong phòng nói mình là bạn cô, nó muốn chúng tôi thả nó ra ngoài chuẩn bị tiền."
"Nếu hắn có cách chuẩn bị tiền, vậy để hắn gọi điện thoại ."
"Nếu lỡ hắn thật sự chuẩn bị đủ tiền thì sao?" Người đàn ông có sẹo đao lo lắng hỏi.
"Yên tâm, hắn không chuẩn bị được."
Nếu cô đã nói vậy, người đàn ông có sẹo đao cũng yên tâm, to gan đi làm.
Khi Tiểu Mã đi rồi, Lê Xuyên vốn còn tuyệt vọng, nào ngờ mình lại có cơ hội xoay người.
"Cho mày một cơ hội. Mày muốn ai chi trả số tiền này cho mày thì mau gọi điện đi. Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ lần này, mày không còn cơ hội đâu."
"Tôi muốn gọi cho Phong phu nhân, cô ấy là bạn tôi, cô ấy có tiền, có thể trả khoản nợ này." Lê Xuyên vội vàng nói.
"Vậy mày có số không?" Tiểu Mã hỏi.
"Có, tôi có, trong di động trước của tôi. Anh có thể lấy di động kia tới, trong đó có số của cô ấy."
Vốn gã không có số của cô, nhưng hôm trước có một cái túi được gửi đến, trong đó có số của Tiểu Vũ Nhi. Gã không biết có phải âm mưu của ai không nên không dám gọi.
Giờ gã chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà cố chữa, hy vọng những gì viết trên tờ giấy kia đều là thật.
Tiểu Mã báo cáo lại cho người đàn ông có sẹo đao, người đàn ông có sẹo đao nghe xong thì kinh ngạc trong lòng.
Xem ra người đàn ông kia và Phong phu nhân thật đúng là có quan hệ.
"Mày đừng vội đưa số cho nó, anh đi gọi trước."
Người đàn ông có sẹo đao quay đầu gọi cho Bắc Vũ Đường, "Phong phu nhân, thằng nhãi Lê Xuyên kia nói có số của cô, chuẩn bị gọi cô cầu cứu."
"Số của tôi?!" Bắc Vũ Đường hơi kinh ngạc.
Xem ra gã đã hao hết tâm tư tìm ra số cô.
"Đúng vậy." Người đàn ông có sẹo đao nghe ra cô kinh ngạc, hiển nhiên là cô không cho.
Xem ra thằng nhãi tên Lê Xuyên kia có vấn đề lắm đây.
"Vậy để hắn gọi đi! Không cho hắn gọi thì hắn sẽ không từ bỏ ý định đâu."
Kiếp trước dựa vào nàng mỹ nhân ngư, kiếp này vẫn nghĩ đến cô ấy.
Chậc chậc, ai không biết còn tưởng gã mới là ân nhân cứu mạng của nàng mỹ nhân ngư ấy chứ.
Người đàn ông có sẹo đao gọi vào số Bắc Vũ Đường thay cho Lê Xuyên, Lê Xuyên thấy điện thoại có người nhận, đôi mắt kích động đến tỏa sáng.
"Tiểu Vũ Nhi, là anh đây." Lê Xuyên rất sợ cô tắt máy, vội vàng nói, "Đây là lần cuối cùng anh gọi cho em, em có thể nghe hết lời anh nói không?"
"Nói đi."
Lê Xuyên đề nghị, "Có vài lời anh muốn giáp mặt nói chuyện với em, giờ bên anh không tiện."
"Không thể. Nếu không có việc gì, tôi tắt máy đây."
"Đừng, đừng." Lê Xuyên vội vàng hô, "Giờ anh gặp phiền toái, cần vay em ít tiền, không nhiều lắm đâu."
"Bao nhiêu?" Giọng Bắc Vũ Đường bình đạm, không nghe ra cảm xúc.
Lê Xuyên thấy cô không từ chối luôn, biết là có hy vọng, trong lòng cô vẫn có mình.
"Năm triệu."
"Năm triệu?" Bắc Vũ Đường cong môi cười trào phúng, đến giờ rồi vẫn không quên moi thêm tiền từ cô.
Gã tự tin đến mức nào vậy nhỉ? Tự tin rằng Tiểu Vũ Nhi sẽ thỏa mãn mọi nhu cầu của gã?
Có lẽ trước đó Tiểu Vũ Nhi quá đơn thuần, đơn thuần đến mức khiến gã nghĩ là gã có thể khống chế tất cả, mà đến giờ gã vẫn chưa muốn tỉnh lại đối mặt với hiện thực.
"Đúng vậy, chỉ cần năm triệu." Giọng Lê Xuyên đầy vội vàng.
"Lê Xuyên, anh thành người giàu từ lúc nào vậy? Năm triệu trong mắt anh cũng không tính là nhiều?" Bắc Vũ Đường sâu kín nói, giọng nói dường như mang theo trào phúng.
Lê Xuyên nghẹn, nhận ra mình nói sai, vội giải thích, "Tiểu Vũ Nhi, anh nóng nảy quá. Em đừng hiểu lầm. Chuyện lần này anh gặp phải chỉ cần năm triệu. Năm triệu này là tiền cứu mạng anh. Em nhớ tình cảm ngày xưa của chúng ta, cho anh vay năm triệu đi, anh nhất định sẽ trả cho em."
"Tình cảm ngày xưa?" Bắc Vũ Đường cười khẽ một tiếng, "Lê Xuyên, xem ra anh cũng không nhớ chuyện lần trước nhỉ. Giữa hai chúng ta có tình cảm gì? Lúc trước anh lấy oán trả ơn tôi, đó là tình cảm ngày xưa? Giờ tôi không so đo với anh, anh lại còn vọng tưởng?"
Sắc mặt Lê Xuyên tối sầm, "Tiểu Vũ Nhi, em nhất định phải nói khó nghe như vậy sao? Tốt xấu gì lúc trước anh cũng cho em ăn, cho em uống. Lúc ấy em đi ra ngoài sẽ chỉ bị người ta bán thôi. Nếu không phải anh bảo vệ em, giờ chưa chắc em đã gặp được Phong Dực."
"Nói vậy nghĩa là tôi còn phải cảm ơn những gì anh từng làm à?"
Nói đến từ 'bán', Bắc Vũ Đường lại cảm thấy ghê tởm. Gã nghĩ gã bán Tiểu Vũ Nhi còn ít à?
Liên tục đưa cô ấy đến tay những tên biến thái, còn không hề do dự bán cô ấy cho viện nghiên cứu, để cô ấy bị người ta giải phẫu sống.
Thời gian đó, nàng mỹ nhân ngư đơn thuần vẫn luôn hy vọng gã sẽ tới cứu cô ấy, nhưng mà lúc đó gã đang cầm tiền bán cô ấy ăn chơi cờ bạc, trái ôm phải ấp.
Mỗi ngụm rượu gã uống, mỗi miếng đồ gã ăn đều là máu thịt của nàng mỹ nhân ngư.
Cái gã gọi là bảo vệ kia, tạm thời thì coi là bảo vệ tốt. Chẳng lẽ nàng mỹ nhân ngư cứu mạng gã, để gã còn sống, gã không nên cho cô ấy ăn, cho cô ấy uống?
Nếu không có cô ấy, gã đã sớm chết đuối trong biển rộng, nào còn tiêu dao tự tại bên ngoài như vậy.
Gã nợ người một mạng sống, gã coi như không nhớ; vì dục vọng cá nhân mà cầm tù người khác, gã cũng coi như không biết; lại chỉ nhớ rõ gã cho cô ăn, cho cô uống.
Chẳng lẽ cầm tù cô mà không cho cô ăn, không cho cô uống hả?
Những tên tội phạm bắt cóc kia cũng cho người bị bắt cóc ăn uống đấy.
Theo ý gã, chẳng lẽ những người bị bắt cóc cũng phải mang ơn đội nghĩa kẻ bắt cóc chắc?
"Anh chỉ cần năm triệu, em cho anh năm triệu, sau này anh sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện trước kia nữa."
"Ha hả." Bắc Vũ Đường bật cười khe khẽ, "Lê Xuyên, anh muốn nói đến chuyện trước kia, vậy có phải tôi nên gọi cảnh sát tới bắt anh, tố cáo anh tội giam cầm phi pháp không?"
Lê Xuyên nhìn thấy ánh mắt không hiền lành gì mấy của người đàn ông có sẹo đao, vừa vội vừa giận, cuối cùng nói ra một câu.
"Tiểu Vũ Nhi, nếu em không cho anh năm triệu, anh sẽ nói với Phong Dực, em đã sớm là người phụ nữ của anh, từng có một chân với anh. Người đàn ông như Phong Dực tuyệt đối sẽ không chịu đựng, đến lúc đó, không còn Phong Dực che chở, em chẳng là gì cả."
"Anh chỉ cần em đưa năm triệu, năm triệu này với em cũng chỉ là một sợi lông trâu mà thôi."
Người đàn ông có sẹo đao ở bên nghe mà ứa mồ hôi lạnh, cuối cùng đã hiểu vì sao muốn Phong phu nhân lại muốn xử lý gã như vậy, hóa ra còn cong queo vòng vèo thế này.
Hắn nghe nhiều như vậy, Phong Dực liệu có giết người diệt khẩu không?
Người đàn ông có sẹo đao âm thầm kêu khổ, chuyện quáy gì thế này!
Lê Xuyên thấy Bắc Vũ Đường mãi không đáp lại, tưởng mình uy hiếp thành công, dần tự tin hơn, "Tiểu Vũ Nhi, em cần nghĩ kỹ, năm triệu quan tọng hơn hay là Phong phu nhân em quan trọng hơn. Đừng cố giữ nhỏ mất lớn nhé."
Cả người Phong Dực đều âm trầm, tựa như hận không thể qua xé nát kẻ bên kia điện thoại ra làm lòng!
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Bắc Vũ Đường liên tục vuốt lông cho anh.
Nếu Phong Dực ra tay, chỉ sợ trong lúc tức giận, anh bẻ rắc Lê Xuyên ra luôn, vậy không phải tiện nghi cho gã quá sao.
"Em cho anh cơ hội xả giận." Bắc Vũ Đường lẩm bẩm bên tai anh.
Cô buông tay che mic ra, nói với người đang đắc ý bên đầu bên kia, "Anh muốn nói cho Phong Dực hả, không thành vấn đề. Giờ anh ấy đang ở bên cạnh tôi, anh muốn nói gì thì nói đi."
Dứt lời, cô hướng điện thoại về phía Phong Dực.
"Nói đi. Cho mày một phút."
Giọng nói lạnh lùng từ loa điện thoại truyền ra, dù cách xa nhưng vẫn khiến Lê Xuyên và người đàn ông có sẹo đao cảm thấy lạnh toát.
Lê Xuyên hoàn toàn ngốc, gã không ngờ là cô chẳng sợ, không sợ để Phong Dực biết.
"Tôi, tôi, tôi......" Lê Xuyên nói lắp, đầu óc trống rỗng.
Người đàn ông có sẹo đao ở bên nghe mà toát mồ hôi lạnh, cảm thấy Lê Xuyên này điên rồi.
Giờ thì xong, Lê Xuyên chắc chắn sẽ chết rất thảm!
Người ở thành phố H đều biết, người dám đắc tội Phong Dực đều sẽ chết rất thảm. Ai cũng nhận ra Phong Dực cực kỳ yêu vợ mình, thời gian trước còn vung tiền như rác vì vợ mình, đủ thấy được địa vị của cô trong lòng anh.
Lê Xuyên lại không muốn sống nữa mà uy hiếp cô, còn nói ra những lời như vậy, Phong Dực có khi còn muốn xé gã luôn rồi.
Sau khi kinh hách, Lê Xuyên điên cuồng kích động, "Phong tổng, vợ anh lúc trước là bạn gái tôi, chúng tôi từng yêu nhau vài tháng, hai chúng tôi vẫn luôn như hình với bóng. Ngày nào cô ta cũng quấn lấy tôi, thế nào cũng nói là không đủ. Lúc trên giường cô ta quyến rũ thế nào, chắc anh hiểu rõ."
"Anh có biết vì sao cô ta lại rời khỏi tôi không? Vì tôi không thể thỏa mãn cô ta nên cô ta mới rời khỏi tôi. Phong tổng, anh nên chú ý. Nếu một ngày nào đó anh không thể thỏa mãn được cô ta, cẩn thận cô ta đội nón xanh cho anh đấy."
Lời như vậy, dù là Bắc Vũ Đường luôn bình tĩnh và khống chế cảm xúc tốt cũng bị chọc giận chứ đừng nói đến Phong Dực. Gân xanh trên trán anh đập loạn, quanh người tản ra sát ý khiến người ta sợ hãi. Nếu giờ gã ở đây, chỉ sợ đã bị Phong Dực chặt ra làm tám khúc, nghiền xương thành tro.
Ngay cả người đàn ông có sẹo đao cũng kinh ngạc đến ngây người!
Hắn thật sự không tin được là có người dám nói như vậy trước mặt Phong Dực!
Tên này điên rồi à?!
Người đàn ông có sẹo đao lau mồ hôi lạnh trên trán.
Má nó, đúng là thằng điên!
"Giỏi, giỏi lắm." Giọng của Phong Dực lạnh lẽo không nói thành lời.
Tút, điện thoại bị ngắt.
Phong Dực quay đầu nhìn Vũ Đường, "Giao nó cho anh. Anh biết em muốn làm gì, anh sẽ không để nó chết dễ dàng đâu."
Để gã chết, là tiện nghi cho gã!
"Được rồi." Bắc Vũ Đường đồng ý.