Tác giả: Vân Phi Mặc

Trong căn phòng ở tầng hai, Phong Dực nhắm mắt lại, bên tai là âm thanh nhu mỹ và linh hoạt kỳ ảo kia, tựa như thuốc an thần tốt nhất thế giới, khiến anh tiến vào giấc mộng.

Hai giờ sau, Phong Dực mở mắt ra, thân thể nhẹ nhàng chưa từng có.

Buổi tối, ở căn phòng xa hoa có tiếng ngân nga nhè nhẹ, người đàn ông ngồi ở ghế bập bênh đang híp mắt lắng nghe tiếng ca khiến người say mê ấy.

Ghi âm quả nhiên kém nghe trực tiếp, hiệu quả thôi miên cũng giảm mạnh.

Nhưng mà có ít còn hơn không, thể xác và tinh thần anh cũng thả lỏng hơn không ít.

Người trong bóng đêm nhắm mắt lại.

Thư ký Kỷ phát hiện từ khi đại boss nghe cô hát xong thì gần như ngày nào cũng đi, có thể đi được thì đi hết, hoàn toàn cắm rễ ở sòng bạc.

Nhìn ra được đại boss rất thích nghe cô hát, nhưng không hiểu vì sao anh không mang người theo bên cạnh luôn.

Vấn đề này, chỉ có bản thân đại boss mới rõ.
****

Một giờ sau, ở phòng thay quần áo ở hậu trường, một người đàn ông cường tráng cản đường Bắc Vũ Đường.

"Cô Bắc, Ngũ gia của chúng tôi rất thích nghe cô hát, Ngũ gia mời cô đến cùng dùng bữa tối với anh ấy, không biết cô nương có đồng ý không?" Người đàn ông cường tráng ngoài miệng nói là mời, nhưng thái độ lại rất rõ ràng.

"Tâm ý của Hồng Ngũ gia, lòng tôi nhận. Chỉ là hôm nay tôi không có thời gian."

"Cô Bắc, vậy mai thì sao?"

"Tháng này chỉ sợ không có thời gian. Phiền chuyển lời xin lỗi của tôi tới Ngũ gia."

Nhưng người nọ lại không có ý tránh đường.

Bắc Vũ Đường nhìn hắn, "Anh có ý gì?"

"Cô Bắc, có một việc tôi phải nhắc cô, sự kiên nhẫn của Ngũ gia không nhiều đâu."

Đúng lúc này, Giám đốc Trương xuất hiện ở hậu trường, "Cậu là ai? Sao lại chạy tới đây? Nơi này không cho phép người không phận sự vào."

Người đàn ông cường tráng thấy Giám đốc Trương thì vội vàng rời đi.

Giám đốc Trương tiến lên trước, "Vũ Đường, Hồng Ngũ gia này không phải người lương thiện gì, cô cần phải cẩn thận đấy."

"Tôi sẽ chú ý. Cảm ơn Giám đốc Trương nhắc nhở."

Trong phòng đánh bạc ở tầng 3, người đàn ông cường tráng đi đến trước mặt Hồng Ngũ gia, nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn vài câu.

"Cô ta thật sự nói vậy?"

"Đúng vậy. Người phụ nữ này không biết tốt xấu như thế, có cần thuộc hạ......" Người nọ làm một thủ thế.

Hồng Ngũ gia nâng tay, "Không cần. Một con đàn bà mà thôi, không cần hưng sư động chúng như thế. Nó là người của Đổ thành, tôi cũng không muốn vì một con đàn bà mà đắc tội Đổ thành. Tôi sẽ khiến nó ngoan ngoãn tự mình đưa tới cửa."

"Ngũ gia, ngài định làm thế nào?"

"Không phải cô ta có một người bạn rất thân sao, mời bạn của cô ta đến làm khách đi."

Người đàn ông cường tráng sáng bừng mắt, "Tôi lập tức đi sắp xếp."

"Cẩn thận một chút, đừng để bị người khác thấy."

"Vâng."

Người nọ vội vàng rời đi.

Hồng Ngũ gia tâm tình khá tốt tiếp tục đánh bạc..

Một con đàn bà đê tiện mà cũng dám phô trương trước mặt hắn, không biết tốt xấu.

Bắc Vũ Đường thay quần áo, đến cửa sau chờ Tô Nhu. Mới đến cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào. Cô đi lên trước, hai người đàn ông đang kéo một cô gái lên cái xe đang đỗ ven đường.

Khi thấy rõ diện mạo của cô gái, Bắc Vũ Đường biến sắc, chạy vội về phía đoàn người.

"Các người mau buông em ấy ra!"

Mấy người kia thấy Bắc Vũ Đường đuổi theo, tăng tốc, đánh ngất Tô Nhu, nhét cô ấy vào chiếc Minibus màu đen. Bắc Vũ Đường trơ mắt nhìn xe khởi động, biến mất trước mặt mình.

Khi cô chạy đến phố, chiếc xe kia đã đi rất xa.

Cô nhìn bốn phía xung quanh, thấy một chiếc xe màu đen dừng cách đó không xa. Cửa xe đang mở, người bên trên còn chưa xuống dưới, Bắc Vũ Đường không chút do dự chui nhanh vào trong xe.

"Bạn tôi bị người ta bắt, phiền mọi người giúp tôi đuổi theo chiếc Minibus đằng trước. Xong việc nhất định tôi sẽ hậu tạ." Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm chiếc Minibus kia.

Tài xế ở hàng trước không động đậy, dùng ánh mắt hỏi ý người đàn ông phía sau.

Người đàn ông nhìn cô gái bên cạnh, gật đầu với tài xế.

Tài xế lập tức lái xe đi.

Thư ký Kỷ nhìn thấy người phụ nữ lên xe, sửng sốt hồi lâu, thấy đại boss không lên tiếng đuổi người xuống xe thì thông minh giữ im lặng.

Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt cảm kích, vừa nhìn, đồng tử cô co rụt lại.

Sao lại là anh ta!

Phong Dực chú ý tới biểu cảm nho nhỏ trong mắt cô, "Cô biết tôi?"

"May mắn từng nhìn thấy một lần."

Nói dối trước mặt người đàn ông này không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.

Trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở nguy hiểm trên người anh tản ra càng rõ ràng, khiến Bắc Vũ Đường không nhịn được kéo ra khoảng cách với anh.

Bắc Vũ Đường im hơi lặng tiếng dịch người ra cửa xe, tận lực kéo dài khoảng cách giữa cả hai.

Phong Dực nhìn văn kiện, dư quang lại thu hết động tác nhỏ của cô vào mắt.

Trong xe rất yên lặng, loại yên lặng này khiến người ta cảm thấy áp lực. Tài xế và thư ký Kỷ ở hàng trước dường như đã quen, mà Bắc Vũ Đường lại có cảm giác không được tự nhiên.

Kỳ lạ, cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Cô từng gặp đủ loại người, họ đều là thượng vị giả, nhưng mà chưa từng có ai có thể khiến thân thể cô nảy ra cảm xúc bài xích và sợ hãi vô cùng như vậy.

Loại sợ hãi này như xuất phát từ nội tâm, như là một loại bản năng.

Có lẽ là cảm giác mà thân thể này mang đến cho cô.

Phong Dực buông văn kiện xuống, "Bạn cô có đắc tội ai không?"

Bắc Vũ Đường thấy anh hỏi, tất nhiên là phải trả lời, "Tính cách của bạn tôi rất tốt, không đắc tội ai. Mà tôi gần đây lại đắc tội không ít người."

Phong Dực nhìn về phía thư ký Kỷ ngồi đằng trước, "Tra xem cái Minibus kia của ai."

Bắc Vũ Đường xa cách khách khí với anh, "Cảm ơn."

Thư ký Kỷ nhanh chóng tra được kết quả, "Phong tổng, là xe của thuộc hạ Hồng Ngũ gia."

"Là ông ta." Bắc Vũ Đường nhíu mày lại.

"Cô quen ông ta?"

"Không quen. Khi hát ở sòng bạc, ông ta từng chọn bài vài lần. Gần đây mấy lần muốn mời tôi đi ăn cơm đều bị tôi từ chối. Bọn họ hẳn là muốn bắt bạn tôi để uy hiếp tôi." Biểu cảm trên mặt Bắc Vũ Đường hơi lạnh.

Thư ký Kỷ nhăn mày, Hồng Ngũ gia đúng là to gan, dám ra tay ở sòng bạc của họ, còn động thủ với người trong sòng bạc họ luôn.

"Hai cô là người của sòng bạc, lại xảy ra chuyện ở đây. Cô yên tâm, sẽ không để bạn cô xảy ra chuyện." Phong Dực nói.

Thư ký Kỷ nghe đại boss nói vậy, khiếp sợ vô cùng.

Từ khi nào mà đại boss lại kiên nhẫn thế? Còn biết 'trấn an' người ta luôn?

"Cậu biết nên làm thế nào." Phong Dực nhìn thư ký Kỷ.

Thư ký Kỷ cất sự kinh ngạc của bản thân đi, bắt đầu phân phó xuống.

"Cảm ơn."

Phong Dực không đáp lời, một lần nữa cầm văn kiện.

Bắc Vũ Đường ngậm miệng, ngồi yên lặng, tận lực không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Người trên chiếc Minibus phát hiện chiếc xe hơi màu đen theo sau, "Má, đằng sau có xe đuổi theo chúng ta."

Mấy người cùng nhìn ra sau, thấy một chiếc xe sang đang theo sát mình.

"Cắt đuôi đi." Người đàn ông dẫn đầu ra lệnh.

"Được, xem em cắt đuôi nó thế nào đây."

Người đàn ông ngồi ghế điều khiển bắt đầu tăng tốc, nhanh chóng xuyên qua dòng xe cộ dày đặc, xe chạy bình thường trên đường đều bị chiếc Minibus này dọa sợ hú hồn.

Khi họ nghĩ như vậy là hết, nào ngờ đằng sau lại có thêm một xe nữa. Hai xe tận dụng mọi ngóc ngách, trước sau đuổi sát nhau, khiến chủ xe khác mắng mãi.

Khi xe rời xa dần nội thành, hướng về vùng ngoại ô, phương tiện xung quanh cũng ít dần, cả hai xe lại tăng tốc.

Bắc Vũ Đường ngồi trong xe lẳng lặng nắm tay vịn. Khi nghiêng đầu nhìn Phong Dực, lại phát hiện người này không bám vào đâu, mà thân mình lại vững như Thái Sơn, định lực này đúng là khiến người ta bội phục.

"Lão Mao, làm gì thế, còn chưa cắt đuôi được!"

"Mấy người ngồi vững, tôi tăng tốc đây."

Sau khi dứt lời, tốc độ xe lại tăng thêm.

Khi xe xung quanh ít dần, người trong xe càng nhìn rõ hoàn cảnh phía sau, một người chú ý thấy biển xe của chiếc xe màu đen phía sau, thoáng giật mình.

"Lão Mao, đi chậm chút."

"Làm gì?" Lão Mao không kiên nhẫn hỏi.

"Tôi muốn thấy rõ biển số của xe kia, xem có phải tôi nhìn nhầm rồi không." Người nọ nói, sắc mặt nặng nề.

Mấy người trong xe thấy vậy thì cũng bị ảnh hưởng, một đám nhìn về biển xe phía sau.

Người đàn ông dẫn đầu vội mở miệng, "Lão Mao, đi chậm lại."

Lão Mao kinh ngạc, biển số của cái xe đằng sau có vấn đề gì? Hắn cũng rất tò mò. Tốc độ xe dần chậm lại, mấy người bên trong cuối cùng cũng nhìn rõ biển số xe, sắc mặt của cả đám đều thay đổi.

"Biển, Biển số xe đó......"

"Có phải có người giả mạo không?" Có người gian nan nuốt nước bọt, ôm tâm lý may mắn hỏi.

"Ngu ngốc, ở thành phố H, ai dám giả mạo người đó!"

Nghĩ đến việc người đuổi theo mình là thổ hoàng đế của thành phố H, sắc mặt của cả đám đại biến.

"Các người đang nói gì thế?" Lão Mao tập trung lái xe nên không thấy biển số xe đằng sau.

"Chiếc xe kia là của Phong Dực." Có người nói.

"Cái gì!" Lão Mao sợ két kêu, sau đó tiếng ma sát chói tai của lốp xe và mặt đường vang lên.

Xe ngừng, ngừng bất ngờ.

"Anh... Anh dừng xe làm gì?"

Sắc mặt lão Mao trắng bệch, "Mày nghĩ không ngừng thì chúng ta sẽ không làm sao à?"

"Chúng ta đừng tự dọa mình, có lẽ trên xe chỉ là cấp dưới của Phong Dực thôi."

Chiếc xe phía sau nhanh chóng dừng bên cạnh họ.

Bắc Vũ Đường xuống xe trước, mấy người kia thấy Bắc Vũ Đường xuống xe thì thả lỏng lại, chỉ cần người tới không phải Phong Dực là được!

Nhưng mà, dường như họ đã quên một chuyện, người có thể xuống từ chiếc xe này, dù không phải Phong Dực, thì cũng vẫn có cùng một hàm nghĩa cả thôi.

Bọn họ còn chưa thở xong, người xuất hiện tiếp theo khiến máu của họ chảy ngược, cả đám trừng lớn mắt.

"Lão... Lão... Lão đại. Đó... Đó... Đó là Phong Dực!" Người nào đó lắp bắp.

Bắc Vũ Đường gõ cửa xe, "Mở cửa."

Người trên xe khiếp sợ xong thì tỉnh táo lại, chậm chạp xuống xe. Bắc Vũ Đường đi lướt qua họ, chui vào trong xe.

Cô kiểm tra cho Tô Nhu trước, trừ hôn mê thì không còn vết thương nào.

Thư ký Kỷ tiến lên, "Để tôi đi."

Bắc Vũ Đường tránh đường, thư ký Kỷ một tay bế Tô Nhu lên.

Lúc này, đám người kia đều thành thật đứng trước xe, như những học sinh mắc lỗi đang chờ chủ nhiệm giáo dục răn dạy.

Phong Dực nói với mấy người, "Muốn người, bảo Hồng Ngũ gia tự mình đến lấy."

Mấy người chờ đến khi xe đi rồi, trái tim treo cao mới về sao.

Âm nhạc du dương, trong hồ nước lớn, các mỹ nữ mặc bikini đang chơi đùa, cạnh hồ là một người đàn ông đang được ba mỹ nữ vờn quanh.

Một người đấm chân, một người mát xa, một người lại bón trái cây.

Một người đàn ông vội vàng tới đây, "Ngũ gia, có chuyện rồi!"

Hồng Ngũ gia ngồi dậy, các mỹ nữ bên cạnh cũng vội dừng lại, "Có chuyện gì?"

"Cô gái kia được cứu."

Hồng Ngũ gia không để bụng, "Bắt một người cũng không được, đúng là một đám phế vật. Có điều tra ra được ai đối nghịch với Ngũ gia này không?"

Người đàn ông mấy lần muốn ngắt lời hắn, lại không cắm được miệng, thấy hắn nói xong rồi mới trả lời, "Là Phong Dực."

Ly pha lê trong tay Hồng Ngũ gia rơi xuống đất, 'loảng xoảng' vỡ nát.

"Cậu nói cái gì?!"

"Mấy người đó đã bắt được cô gái kia, sau đó bị Phong Dực đuổi theo, mang người đi. Phong Dực bảo họ tiện thể nhắn lại với Ngũ gia, nếu ngài muốn bắt người, đến chỗ hắn."

"Đám ngu xuẩn đó làm gì thế hả, sao lại đụng phải Phong Dực?" Hồng Ngũ gia ở nơi này mắng to, sự sợ hãi nơi đáy mắt lại dần dày lên.

Mỹ nhân trong hồ và trên bờ đều im lặng, không ai dám phát ra âm thanh.

"Đi chuẩn bị quà cho tôi."

-Hoàng gia nhất hào-

Tô Nhu nằm trên giường, bác sĩ đang khám cho cô ấy. Một lát sau, bác sĩ cung kính báo cho Phong Dực, "Phong tổng, cô gái này chỉ bị đánh ngất, trên người có mấy chỗ trầy da, còn lại không có vấn đề gì."

Thư ký Kỷ dẫn người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Phong Dực và Bắc Vũ Đường.

"Chuyện lần này phải cám ơn Phong tổng, nếu không có anh, hậu quả không dám tưởng tượng."

"Báo đáp tôi là được."

Hả?!!!

Cô đang định ca tụng anh một phen, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị anh chặn về.

囧, đừng có bắt cô lấy thân báo đáp đấy nhé!

Bắc Vũ Đường yên lặng phun tào trong lòng.

Suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, dù sao khuôn mặt cô lúc này cũng không đến mức khiến người ta nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm.

"Phong tổng có tiền như vậy, hẳn là muốn gì cũng có, tôi cũng không biết nên báo đáp anh thế nào. Hay là thế này đi, tôi làm cho anh một......"

Cô còn chưa kịp nói từ 'bữa cơm' thì đã bị ngắt lời.

"Hát cho tôi nghe."

Phong Dực nhìn cô ngây ra như phỗng, đuôi mày khẽ nhúc nhích, "Cô không muốn?"

"Sao có thể. Vậy được, giờ tôi hát cho anh một bài, anh muốn nghe bài gì?"

"Không phải bây giờ. Mỗi tối 11h cô hát cho tôi, đến khi tôi ngủ rồi mới thôi."

Nghe yêu cầu này, Bắc Vũ Đường có cảm giác mình có hại.

"Cái này chỉ sợ không tiện lắm."

"Cô không cần đến, chỉ cần hát qua điện thoại là được."

"Được."

Như vậy là tốt nhất, như vậy cô sẽ có chỗ dựa ở Vân Quốc, không cần lo lắng sẽ lại xuất hiện tình huống này. Giờ cô không thể so với lúc trước, thân thể của mỹ nhân ngư ở trên bờ rất yếu ớt.

Thư ký Kỷ tiến vào phòng, "Phong tổng, Hồng Ngũ gia tới."

"Bảo ông ta vào."

Một lát sau, Hồng Ngũ gia dẫn theo hai cấp dưới tới. Nhìn thấy Phong Dực và Bắc Vũ Đường ngồi trên sofa thì giật thót.

Người phụ nữ này chẳng lẽ có một chân với Phong tổng à!

"Phong tổng." Hồng Ngũ gia cười lấy lòng, "Vừa rồi tôi nghe cấp dưới báo cáo, biết có mấy đứa to gan làm bậy, động vào người của Phong tổng. Sau khi nghe được, tôi lập tức bắt chúng lại. Phong tổng muốn xử lý chúng thế nào thì cứ nói với tôi."

"Đám không có mắt đấy dám gây chuyện ở chỗ Phong tổng, quả là tội đáng muôn chết. Để xin lỗi, tôi đã chuẩn bị ít quà cho cô Tô Nhu."

Dứt lời, cấp dưới của hắn mang đồ ra, một hộp quà tinh xảo đựng đá quý lộng lẫy, đá quý kia vừa thấy đã biết là giá trị xa xỉ.

Phong Dực không thèm liếc hắn lấy một cái, ung dung thong thả uống trà, "Hồng Ngũ, ông cảm thấy tôi rất dễ lừa?"

Hồng Ngũ gia biến sắc, da mặt vì khẩn trương hoặc là sợ hãi mà run rẩy, "Phong tổng, ngài nói gì vậy. Dù tôi có một trăm lá gan cũng không dám lừa gạt ngài."

Thư ký Kỷ nhìn Hồng Ngũ gia, lắc đầu.

Thật là thông minh một thời, hồ đồ nhất thời.

Trước mặt đại boss mà cũng dám nói dối, đúng là tự tìm đường chết. Vốn là vẫn còn đường sống, giờ thì hoàn toàn bị chặt đứt rồi.

Hồng Ngũ gia đúng là điển hình của loại tự tìm đường chết.

Phong Dực vẫy vẫy tay, thư ký Kỷ nói với Hồng Ngũ gia, "Hồng Ngũ gia, mời đi."

Hồng Ngũ gia lúc này mới ý thức được, vội nhận sai, "Phong tổng, tôi nhất thời hồ đồ nên mới làm chuyện này."

Hắn thấy Phong Dực không dao động, chuyển mắt qua Bắc Vũ Đường, "Cô Bắc, tôi là khách quen nghe cô hát, cô cầu tình giúp tôi với."

Bắc Vũ Đường nhìn hắn, nở nụ cười trào phúng.

Hắn coi mọi người đều là kẻ ngu à?

Phong Dực thấy cô không vui, lạnh lùng mở miệng, "Người bên ngoài chết hết rồi à?"

Thư ký Kỷ nói với Hồng Ngũ gia, "Hồng Ngũ gia đi thôi."

Một đám người tiến vào, hùng hổ nhìn hắn. Hồng Ngũ gia bị mời ra ngoài, khi rời khỏi sòng bạc, đôi mắt hắn đầy oán độc.

Tâm phúc lại gần hỏi, "Ngũ gia, với tác phong của Phong Dực, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy. Giờ chúng ta phải làm gì?"

Hồng Ngũ gia hừ lạnh, "Người khác không dám động vào hắn, vậy chúng ta động vào xem. Thay vì ngồi chờ chết, còn không bằng chủ động xuất kích. Phát Huyền Thưởng Lệnh, chỉ cần có ai giết được Phong Dực, thù lao 100 triệu."

Tâm phúc nhắc nhở, "Ngũ gia quên rồi sao. Tiền thưởng truy nã Phong Dực ở Ám Võng là 5 tỷ, đến nay vẫn không có sát thủ nào dám nhận."

Chuyện này cũng là do ba năm trước, Phong Dực khiêu chiến Đổ vương của các quốc gia, đắc tội không ít người. Có người ra giá 5 tỷ treo Huyền Thưởng lệnh ở nơi hoạt động của các sát thủ đỉnh cấp toàn cầu – Ám Võng.

Khoản tiền thưởng kếch xù này đã chiêu mộ rất nhiều sát thủ, nhưng mà những sát thủ lúc đó đều có đi mà không có về. Ngay cả sát thủ No.1 lúc đó, sau khi nhận nhiệm vụ này, cũng không còn xuất hiện nữa.

Sắc mặt Hồng Ngũ gia cực kỳ khó coi, sát thủ No.1 thế giới cũng không thể giết Phong Dực, vậy còn ai giết được đây?

Nghĩ đến việc chuyện này dựng lên là vì Bắc Vũ Đường, hắn hận không thể giết cô.

"Về lại nghĩ cách."

Một đám trầm mặt rời đi.

Ban đêm, Bắc Vũ Đường và Tô Nhu về đến nhà, chờ đến 11 giờ, di động của cô vang lên. Khi thấy di động không hiển thị tên, cô chợt nghĩ đến cuộc gọi lúc trước.

Nà ní?! Tên thần kinh kia là anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play