Tác giả: Vân Phi Mặc
Tô Nhu nghe người ngoài nói nhiều nhất đó chính là Phong gia đang khoe khoang, không ngờ lại nghe được một hàm nghĩa khác như vậy từ cô.
Hai người đi vào bằng lối của công nhân, ở chỗ ngoặt có một đoàn người đang đi tới, người đàn ông dẫn đầu nghe được giọng nói nhẹ nhàng kia, bước chân dần thong thả, thần kinh luôn căng chặt cũng thoải mái khi nghe âm thanh nhẹ nhàng ấy.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Người nọ đột nhiên đẩy cửa ra, hành lang không có một bóng người.
Mấy quản lý cấp cao đi theo sau Phong Dực nghi hoặc nhìn anh, lại không dám lên tiếng dò hỏi.
"Các người có nghe thấy tiếng người nói chuyện không?"
Mấy quản lý cấp cao cùng lắc đầu.
Xem ra vừa rồi là ảo giác của mình.
Tô Nhu thay đồng phục lao động xong, kéo Bắc Vũ Đường vào đại sảnh của sòng bạc.
"Chị đi dạo ở đây đi. Tám giờ sau là em tan làm. Chị muốn ăn gì, uống gì thì có thể hỏi phục vụ lấy. Nơi này cung cấp miễn phí, không mất tiền."
Câu cuối cùng, Tô Nhu nhỏ giọng nói thầm bên tai Bắc Vũ Đường.
Vũ Đường cười khẽ, "Nơi này đúng là một nơi ăn uống thoải mái."
Hai người nhìn nhau cười.
Bắc Vũ Đường cũng đã từng tới sòng bạc, nhưng mà skill đánh bạc của cô cũng chỉ bình thường mà thôi. Cô nhàm chán đi dạo quanh đại sảnh, nhìn một đám dân cờ bạc chăm chú chơi, lại nhìn các mỹ nữ trong đại sảnh.
Bắc Vũ Đường chú ý trước ngực các mỹ nữ đều có một huy chương, hẳn đây là các cô gái mà Tô Nhu từng nhắc với cô. Ở sòng bạc, có một ngành sản xuất đặc biệt - gái bồi.
Dân cờ bạc ở đây nếu nhìn trúng gái bồi nào thì có thể bảo cô gái đó đi theo bên mình, chỉ là phải trả một khoản tiền nhất định.
Nếu hai bên muốn giao lưu sâu hơn thì có thể tự thỏa thuận giá cả, tầng bảy sòng bạc là phòng cho khách, có thể cung cấp phòng.
Khu nghỉ ngơi ở sòng bạc biểu diễn 24/24h, nhưng cũng có rất nhiều khách đến đó nghỉ ngơi, vừa nghỉ vừa xem biểu diễn, không quá đơn điệu.
Bắc Vũ Đường không có tiền, nếu có tiền thì có thể đi thử vận may. Không có chứng minh thư đúng là một chuyện phiền toái, không làm được gì cả.
Bắc Vũ Đường thản nhiên tự đắc ngồi ở khu nghỉ ngơi uống trà ăn điểm tâm, nhìn người đang ca múa biểu diễn trên đài. Tư thái của cô khiến người khác hoàn toàn không nhìn ra cô chỉ là một người đến ăn không.
"Vũ Đường, cuối cùng em cũng tìm được chị." Tô Nhu thở hồng hộc chạy đến.
"Sao vậy?"
"Em có một cơ hội kiếm tiền, chị có muốn không?" Tô Nhu hỏi.
"Có cần chứng minh thư không?"
"Không cần. Nhưng chỉ là công việc đột xuất, không thể làm lâu dài."
"Không sao, ngẫu nhiên làm việc kiếm tiền trợ cấp gia đình."
Ở văn phòng nơi hậu trường, Bắc Vũ Đường và Tô Nhu đang đứng trước mặt một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên kia dùng ánh mắt bắt bẻ đảo qua Bắc Vũ Đường, mái tóc dài màu đen, sắc mặt ngăm đen, mặc quần áo rộng thùng thình, không thấy đẹp ở đâu cả.
Người phụ nữ trước mắt chỉ có duy nhất đôi mắt sáng ngời lộng lẫy kia là xuất sắc.
"Tô Nhu, đây là người cô giới thiệu sao?" Giám đốc lầu một bất mãn cau mày, "Tuy chúng ta tìm người lâm thời thay thế, nhưng tốt xấu gì cũng phải tìm người ra mô ra dạng cho tôi chứ."
Tô Nhu vội nói, "Giám đốc Trương, Vũ Đường hát rất êm tai."
"Hát có hay thì cũng phải có mặt mũi nữa." Giám đốc Trương hơi ghét bỏ nhìn cô gái trước mặt.
Phụ nữ ở Hoàng gia nhất hào bọn họ có ai không phải mỹ nhân, ngay cả người phục vụ bình thường cũng là mỹ nữ cả.
Tô Nhu có chút bất đắc dĩ nhìn Bắc Vũ Đường, đều do cô hóa trang quá tốt, hoàn toàn che đậy vẻ đẹp kia.
Tô Nhu dùng ánh mắt giao lưu với cô.
Có cần tẩy trang không?
Bắc Vũ Đường lắc đầu với cô ấy.
Giờ cô một mình bên ngoài, trước khi có năng lực tự bảo vệ, tốt nhất là tận lực không để người ta nhìn thấy diện mạo thật đi.
Bắc Vũ Đường luôn không lên tiếng hé môi, ngâm nga một đoạn nhạc đơn giản. Rõ ràng là một làn điệu vô cùng bình thường, nhưng phát ra từ miệng cô lại êm tai dị thường.
Sau khi cô khép môi, Giám đốc Trương và Tô Nhu đều đang đắm chìm, mãi đến khi Bắc Vũ Đường lên tiếng, hai người mới như tỉnh mộng.
"Giám đốc Trương, tôi có thể đảm nhiệm không?"
Giám đốc Trương nhìn Bắc Vũ Đường với ánh mắt khác hẳn, "Có thể. Adele không ở đây, hôm nay cô hát thay cô ấy hai bài, phải là bài hát lưu hành nhất hiện nay. Một bài 500. Nếu có khách chọn bài, sòng bạc rút 10%, còn lại đều thuộc về cô. Có vấn đề gì không?"
"Không."
"Vậy đi chuẩn bị đi, thay một bộ quần áo."
Tô Nhu và Bắc Vũ Đường rời khỏi văn phòng, Tô Nhu còn chưa kịp vui vẻ thay thì đã nghe Bắc Vũ Đường hỏi, "Nhu Nhi, giờ ca khúc lưu hành có những bài nào?"
"Chị đừng nói với em là chị không biết bên ngoài đang lưu hành những bài nào đấy nhé?" Tô Nhu kinh ngạc nhìn cô.
Bắc Vũ Đường bình tĩnh gật đầu.
Tô Nhu đỡ trán, "Nếu khách chọn bài, chị không hát được, vậy thảm lắm."
"Vậy nên giờ chị muốn nghe các bài hát được yêu thích."
"Còn kịp không?"
"Không kịp cũng phải thử xem." Bắc Vũ Đường cười nói.
Tô Nhu nhìn cô bình tĩnh như vậy, nhận mệnh lấy di động ra, để cô nghe nhiều một chút trước khi lên sân khấu.
Ôm chân Phật mà còn khí định thần nhàn như vậy, đúng là chỉ có Vũ Đường.
Tô Nhu dẫn theo Bắc Vũ Đường tới phòng thay quần áo ở hậu trường, Bắc Vũ Đường nhìn giá quần áo rực rỡ muôn màu, đi toilet dùng khăn ướt lau người trước rồi mới lại thay quần áo.
Trong số quần áo này, cô chọn bộ lễ phục dạ hội bảo thủ nhất, chỉ là dù đã là bảo thủ nhất, cô mặc vào, vẫn mười phần gợi cảm.
Thân hình ma quỷ kia như đang dụ dỗ người phạm tội.
Tô Nhu nhìn Vũ Đường, cảm thán, "Vũ Đường, may mà chị ngụy trang mặt rồi."
Nửa giờ sau, đến lượt Bắc Vũ Đường lên đài.
Bắc Vũ Đường thong dong bình tĩnh lên sân khấu, ngồi lên ghế ở chính giữa sân khấu, điều chỉnh thử độ cao của microphone. Người dưới đài thấy Bắc Vũ Đường, chú ý đến dáng người của cô đầu tiên, đôi mắt đều nhìn đăm đăm, kích động nhìn lên trên.
Khi thấy khuôn mặt bình đạm thậm chí có chút khó coi kia, cả đám đều khó chịu như nuốt phải ruồi bọ.
Dáng người thế kia mà lại có khuôn mặt bình đạm như thế, khiến mọi người than đáng tiếc mãi.
"Hoàng gia nhất hào từ khi nào đã hạ thấp trình độ đến mức này vậy?"
"Chậc chậc, tiếc cho dáng người kia ghê."
"Haha, có thể chỉ nhìn thân thể, che mặt mà." Có người đáp.
Bắc Vũ Đường làm lơ ánh mắt đánh giá của những người dưới đài, làm lơ ngôn ngữ ô uế của họ, môi đỏ hơi hé, âm thanh như tiếng trời trút ra.
Tiếng nghị luận sôi nổi dưới đài như bị dính ma pháp mà dần biến mất.
Sau một bài, toàn trường yên tĩnh không tiếng động.
Bắc Vũ Đường nhìn khách khứa dưới đài, lại bắt đầu hát bài thứ hai. Mãi đến khi bài thứ hai kết thúc, toàn bộ khu nghỉ ngơi vẫn yên tĩnh không tiếng động.
Bắc Vũ Đường đứng lên, cúi chào người dưới đài rồi lui ra.
Cô rời đi rồi, người dưới đài mới phản ứng lại.
"Tôi chưa từng nghe âm thanh nào êm tai như vậy!"
"Đây là âm thanh của tự nhiên!"
"Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Hoàng gia nhất hào lại đặc cách để cô ấy lên sân khấu. Quả nhiên, chỉ có ở Hoàng gia nhất hào mới có thể nghe được âm thanh tiêu chuẩn cao như thế."
"Tiếng ca như vậy, hẳn phải hot, đặt ở đây đúng là đáng tiếc."
......
Giám đốc Trương cảm thấy kỳ lạ, với tiếng ca của cô, nhất định sẽ có rất nhiều người chọn bài, sao lại im lặng thế nhỉ?
Aizz, xem ra mặt cũng là một vấn đề rất lớn.
"Đây là 1000 tệ." Giám đốc Trương giao bức thư thù lao cho cô.
"Cám ơn."
Bắc Vũ Đường cầm tiền rời đi.
Cô vừa đi, một người phục vụ vội đuổi tới, "Giám đốc Trương, ca sĩ vừa rồi đâu rồi?"
"Sao thế?" Giám đốc Trương giật thót.
Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đấy!
"Có khách chọn bài bảo cô ấy hát." Người phục vụ vội nói, "Một vị khách trong số đó là Kỳ thiếu."
"Kỳ thiếu?!" Đôi mắt Giám đốc Trương sáng ngời, "Mau, cô ấy vừa mới đi ra ngoài."
Bắc Vũ Đường còn chưa tìm được Tô Nhu đã bị người phục vụ tìm thấy.
"Cô Bắc, có khách bảo cô hát."
Bắc Vũ Đường đi theo nhân viên công tác, trước khi lên đài, nói với Giám đốc Trương, "Giám đốc Trương, tôi chỉ hát một giờ, sau một giờ, dù có khách gọi bài hay không, tôi cũng sẽ không tiếp tục."
"Được." Giám đốc Trương không suy nghĩ, đáp ngay.
Bắc Vũ Đường một lần nữa lên đài, người phục vụ cầm khay, bên trên đặt một chồng tiền và một tờ giấy, trên đó là bài phải hát.
"Đây là bài hát Kỳ thiếu chọn."
Bắc Vũ Đường nhìn theo ánh mắt của người phục vụ thấy một người đàn ông trẻ đang ngồi chính giữa.
Tầm mắt người đàn ông và cô đối nhau, Bắc Vũ Đường hơi gật đầu, ánh mắt trong sáng, không có lấy lòng, không có ái mộ, bình tĩnh giống như đối xử với một người bình thường.
Kỳ thiếu bưng ly rượu nhìn người phụ nữ trên đài.
Khó có người phụ nữ nào nghe danh hào của hắn mà không dao động.
Bắc Vũ Đường cầm tờ giấy kia, bên trên trắng, hiểu phải hát gì. Hắn muốn cô tự do phát huy.
Bắc Vũ Đường hồi tưởng bài hát trong trí nhớ, trong đầu không tự giác hiện ra một bài hát.
Are you going to Scarborough Fair
Parsley, sage, rosemary and thyme
Remember me to one who lives there
She once was a true love of mine
Tell her to make me a cambric shirt
......
Parsley, sage, rosemary and thyme
(Tracing of sparrows on the snow-crested brown)
......
Đã từng có một người hát bài này tặng cô, cô lại chỉ có thể để người đó......
Không biết có phải là bị cảm xúc thương cảm nhàn nhạt trong bài hát ảnh hưởng hay không, mắt cô có chút chua xót.
'Bộp, bộp, bộp'......
Kỳ thiếu đứng lên vỗ tay cho cô, có người đầu tiên, người xung quanh đều sôi nổi vỗ tay.
"Âm thanh của tự nhiên!"
Đám khách khứa dưới đài gọi người phục vụ, một đám khay được đưa lên sân khấu, Bắc Vũ Đường nhìn khay tiền, nói với người phục vụ một câu.
Người phục vụ kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng vẫn làm theo lời cô, giữ lại một phần, còn lại trả về hết.
Một giờ sau, Bắc Vũ Đường đi xuống sân khấu, mà khách khứa dưới đài lại không hài lòng.
Bắc Vũ Đường lấy thù lao thuộc về mình, còn lại giao cho sòng bạc.
Giám đốc Trương vội vàng tới, "Cô Bắc, cô có thể hát thêm một giờ không?"
Giám đốc Trương bắt đầu cảm thấy vô cùng hối hận vì lúc trước mình đồng ý quá dứt khoát.
Ông đã đoán được giọng hát của cô sẽ được nhiều người thưởng thức, lại không ngờ được hoan nghênh đến vậy.
"Xin lỗi, giọng tôi chỉ hát được lâu như vậy. Nếu lâu hơn sẽ bị ảnh hưởng."
Giám đốc Trương không biết cô nói thật hay dối, thấy thái độ của cô kiên quyết, mà bản thân cô lại không phải người của sòng bạc, tất nhiên không thể cứng rắn giữ lại.
Tô Nhu nhìn xấp tiền dày, đôi mắt tỏa sáng, "Vũ Đường, chị quá lợi hại. Chỉ chỉ ra ngoài một tối mà còn kiếm tiền nhiều hơn em làm một tháng! Nếu mỗi ngày chị đi hát một giờ, sẽ mau chóng trở thành phú bà luôn cho mà coi!"
"Nếu chị có chứng minh thư, có lẽ còn cơ hội." Bắc Vũ Đường cười nói.
"Aizz, tiếc thật." Tô Nhu tiếc nuối cộng thêm đau lòng, cảm giác này cứ như mình vừa vứt một cơ hội kiếm được đống tiền vậy.
Thật ra Tô Nhu biết, nếu chân dung Bắc Vũ Đường lộ ra, một giây sẽ có phú hào nuôi cô, muốn cưới cô vào cửa.
Ba ngày sau, Tô Nhu mang một tin tốt về.
"Vũ Đường, Giám đốc Trương phá lệ mời chị đến sòng bạc hát một giờ một ngày."
"Không cần chứng minh thư?"
Tô Nhu gật đầu, "Không cần. Giọng chị đáng để họ phá lệ. Chị ở Hoàng gia nhất hào, hoàn toàn không cần lo cảnh sát đến tra. Nơi đó là nơi an toàn nhất thành phố H."
Cùng ngày, Bắc Vũ Đường lập tức đi làm, trở thành một ca sĩ ở sòng bạc Hoàng gia nhất hào.
Tiếng ca của cô có một sức hút, khiến người ta không kìm được mà trầm mê.
Người thích nghe cô hát ngày càng nhiều, chỉ cần là người từng nghe đều muốn được nghe thêm. Một giờ là thời gian Bắc Vũ Đường quy định, quá một giờ, dù là ai, đập thêm bao nhiêu tiền, cô cũng sẽ rời đi.
Không ít thổ hào không tin, nện xuống cả triệu, cô vẫn không dao động, khiến những người đó không nhìn thấu cô.
Nếu nói cô nghiện mà còn ngại, nhưng ánh mắt của cô quá trong, khiến người ta cảm thấy mình suy nghĩ về cô như vậy cũng là một loại khinh nhờn.
Danh khí của cô ở sòng bạc Hoàng gia nhất hào càng lúc càng cao, rất nhiều người đều nghe đến, rất nhiều người vì nghiệm chứng cô có thần kỳ thật không đều sẽ đến nghe, nghe rồi sẽ không dịch bước nổi nữa.
Lâu dần, thời gian cô hát trở thành thời gian có ít người đánh bạc nhất trong suốt một ngày, ít đến mức trước giờ chưa từng có. Bi kịch hơn là xu thế này càng lúc càng kịch liệt, cứ như kiểu hấp dẫn tất cả mọi người qua vậy.
Bọn họ lại không thể đuổi cô đi, nếu cô bị sòng bạc khác mời đi, lúc đó những người này cũng sẽ chạy qua sòng bạc khác, tổn thất của họ còn lớn hơn.
Giám đốc Trương nhìn Bắc Vũ Đường trên đài, vừa vui mừng, vừa đau lòng.
Tiền buôn bán một giờ đấy, đó là một khoản tiền lớn đấy!
Bởi vì cô, sòng bạc tổn thất nhiều tiền như vậy!
Quanh năm suốt tháng, khoản đó không nhỏ đâu!
Hôm đó, Phong Dực mới từ nước ngoài về, đi thẳng đến sòng bạc, họ tiến vào sòng bạc từ lối đặc biệt. Thang máy vừa lên đại sảnh lầu một, Phong Dực nhìn đại sảnh trống không, ngay cả bài chia cũng biến mất không thấy.
Thư ký trưởng thấy tình huống này cũng đần cả ra.
Bọn họ mới chỉ xử lý công việc bên nước ngoài hai tháng thôi mà sòng bạc đã biến thành thế này à? Sao không thấy ai đi báo cáo!
Nhóm người này đúng là tìm chết! Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng dám lừa gạt không báo!
"Đi tra xem đã xảy ra chuyện gì." Phong Dực lãnh đạm ra lệnh.
"Vâng."
Năm phút sau, thư ký trưởng gõ cửa phòng đại Boss.
"Vào đi."
Thư ký trưởng đứng trước bàn, "Phong tổng, sòng bạc vẫn hoạt động bình thường. Vừa rồi lầu một như vậy là vì sòng bạc mới xuất hiện một ca sĩ. Ca sĩ ấy hát rất hay."
"Ý cậu là, tất cả mọi người đều đi nghe cô ca sĩ đó hát?"
Ở sòng bạc có rất nhiều người yêu cờ bạc như mạng, coi đánh bạc quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Khiến những người này đi nghe một cô gái hát, nghe thật sự rất khó tin.
Thư ký trưởng cũng thấy khó tin, nhưng sự thật lại chính là như vậy.
Phong Dực đứng lên, hắn cũng lập tức theo anh ra ngoài.
Hai người đi thang máy riêng xuống thẳng tầng một, đại sảnh tầng một trống không. Hai người đến phòng nghỉ độc lập ở tầng hai khu nghỉ ngơi.
Phòng này dùng kính một chiều, người bên trong có thể nhìn rõ bên ngoài, mà người bên ngoài lại không thể nhìn thấy người bên trong. Như vậy có thể bảo mật thông tin khách hàng.
Phong Dực ngồi xuống, Bắc Vũ Đường trên sân khấu cũng vừa hát xong một bài, đang chọn bài tiếp theo. Giờ người nào được cô chọn bài hát cũng có thể đi khoe với người ta.
Hai tháng ngắn ngủi, Bắc Vũ Đường thậm chí có xu thế trở thành một tấm danh thiếp khác của sòng bạc Hoàng gia nhất hào.
Thư ký trưởng nhìn cô gái trên sân khấu, dáng người rất đẹp, khí chất cũng không tệ, chỉ có gương mặt hơi khiếm khuyết, đúng là đáng tiếc.
Người lần đầu tiên thấy Bắc Vũ Đường cũng đều có tâm tình như vậy.
Người, quả là sinh vật thị giác, không ai khác ai là bao.
Người trên đài còn chưa bắt đầu hát, hai người cũng không có cảm giác gì nhiều với Bắc Vũ Đường, nhưng nhìn thấy nhiều người đặt bài như vậy, cảm thấy thật khó tin.
Thông thường đều là khách chọn bài, tới chỗ cô thì ngược lại.
Hai phút sau, người trên đài cuối cùng chọn bài xong.
Cô yên tĩnh ngồi trên sân khấu, tay cầm microphone, nhẹ giọng ngân nga, âm thanh u tĩnh lại linh hoạt kỳ ảo, tựa như Phạn âm gột rửa linh hồn mỗi người.
Biểu cảm của mọi người dần trở nên si mê, hoàn toàn chìm trong tiếng ca mỹ diệu ấy.
Người tâm trí kiên định như thư ký trưởng cũng bất tri bất giác bị hấp dẫn, ánh mắt dần thả lỏng, mày giãn ra, hoàn toàn say mê.
Toàn bộ người ở đây, chỉ có một người còn tỉnh táo. Thần trí anh tỉnh táo, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh.
Anh từ từ nhắm mắt, lần đầu tiên cảm thấy buồn ngủ, cảm giác buồn ngủ dần hiện lên, khi anh sắp nhắm mắt lại, tiến vào giấc mộng, âm thanh linh hoạt kỳ ảo kia biến mất.
Bắc Vũ Đường trên đài đã hát xong bài hát cuối cùng hôm nay.
Đôi mắt nửa khép bất ngờ mở ra, ánh mắt lạnh lẽo như dao, "Chọn một bài đi, bài gì cũng được."
Giọng đại boss làm thư ký trưởng tỉnh mộng, lập tức gọi điện cho Giám đốc Trương.
Giám đốc Trương thấy số điện thoại của thư ký trưởng bên đại boss, khiếp sợ nhận, "Thư ký Chu, có gì cần phân phó sao?"
"Bảo cô gái trên đài hát thêm một bài, bài gì cũng được."
Giám đốc Trương nghe yêu cầu này, không khỏi nhìn về phía một căn phòng nào đó ở tầng hai, đó là phòng riêng của đại boss.
Ông sợ toát mồ hôi lạnh, không ngờ đại boss lại tới.
Bắc Vũ Đường trên đài khom lưng với mọi người, chuẩn bị đi xuống.
Giám đốc Trương vội chạy lên đài, tiến đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói, "Cô Bắc, cô lại hát thêm một bài, ca khúc nào cũng được."
"Giám đốc Trương, ông biết quy củ của tôi."
Trước đó còn ước cô hát ít đi, giờ thái độ lại khác thường như vậy.