Tác giả: Vân Phi Mặc

"Tiểu Vũ Nhi, gần đây anh Lê Xuyên khá vội, không thể thường xuyên tới thăm em, em ngoan ngoãn ở nhà, biết không?"

Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn gật đầu.

"Anh đã chuẩn bị cá khô đủ vị cho em, đủ để em ăn năm sáu ngày. Tiểu Vũ Nhi ngoan ngoãn chờ anh về nhé. Anh Lê Xuyên về rồi sẽ dẫn em ra ngoài chơi." Lê Xuyên dụ dỗ.

"Vâng. Em sẽ ngoan ngoãn. Anh Lê Xuyên phải về nhanh nhé."

Lúc này Bắc Vũ Đường nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.

Lần này đi công tác là vì kiếm tiền thưởng bù lại số tiền bị rút khỏi thẻ tín dụng.

Lê Xuyên rất không yên tâm Tiểu Vũ Nhi, trước khi rời đi, hắn còn dùng khóa khóa cửa lớn lại, khiến cô không thể ra ngoài.

Hành động này của Lê Xuyên nói dễ nghe là bảo vệ, nói khó nghe lại thẳng ra là cầm tù. Gã lợi dụng nàng mỹ nhân ngư không hiểu gì, lừa cô ấy ở đây, luôn cầm tù cô ấy.

Nàng mỹ nhân ngư tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng hắn, dù muốn báo ân, cũng không có ai báo ân kiểu này. Hạn chế hành động, khống chế tất cả của người ta.

Gã ích kỷ muốn bá chiếm cô ấy, biến cô ấy thành vật sở hữu riêng của gã.

Bắc Vũ Đường nghe tiếng khóa cửa, cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Chờ Lê Xuyên đi được hai giờ, Bắc Vũ Đường lấy túi đồ đã chuẩn bị tốt ra, mang theo một chồng tiền mặt trèo tường ra ngoài.

Ra khỏi sân, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, cô ngồi chuyến xe bus cuối cùng từ làng chài đến thành phố H. Cô ngồi xe tầm một tiếng rưỡi, cuối cùng cũng tới thành phố H.

Bắc Vũ Đường xuống xe, gọi một taxi, đến khách sạn gần đó ở. Vừa vào cửa, cô lại nghĩ ra một vấn đề khác, cô không có chứng minh thư, không thể thuê phòng.

Cuối cùng, cô hỏi người qua đường, tìm được một khách sạn ba không để ở.

Chứng minh thư là một vấn đề lớn.

Muốn sống ở thế giới này, cô cần phải có một giấy thông hành.

Buổi tối, Bắc Vũ Đường mỗi năm giờ rời giường một lần, đến lần thứ hai rời giường, trời đã sáng bảnh. Bắc Vũ Đường không trả phòng, ra khỏi khách sạn rồi đến một góc tìm ít quảng cáo nhỏ.

Vốn tưởng là chuyện có thể giải quyết dễ dàng, lại bỗng nhận ra hiện thực và suy nghĩ vẫn luôn rất xa xôi.

Thế giới vị diện này vậy mà lại không có nơi nào xử lý giấy tờ giả! Rơi vào đường cùng, Bắc Vũ Đường đành lặng lẽ hỏi thăm chủ khách sạn.

"Lão bản, chú có biết nơi nào xử lý giấy tờ đặc biệt không?" Bắc Vũ Đường nhỏ giọng dò hỏi.

Lão bảo ngẩng đầu nhìn cô, thấp giọng nói, "Có phải cháu muốn xử lý giấy chứng nhận thân phận không?"

"Không phải, là giấy tờ đặc biệt." Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ không ngây ngốc nói chuyện này ra.

"Có. Để chú liên hệ giúp cháu."

"Sao có thể mặt dày vậy được. Để cháu tự liên hệ là được."

Chủ khách sạn lại nói, "Hẳn cháu biết làm chuyện này là trái pháp luật. Quốc gia quản lý giấy chứng nhận thân phận rất sát sao, họ không dám làm giúp người không thân. Cháu nói cho chú, cháu muốn xử lý giấy chứng nhận gì, chú xử lý giúp cháu."

Đã nói đến mức này, Bắc Vũ Đường mới nói mục đích ra.

"Cháu muốn làm một giấy chứng nhận thân phận."

Chủ khách sạn một bộ 'Chú biết ngay', "Chuyện này cứ để chú."

Chủ khách sạn vỗ ngực bảo đảm, lập tức liên hệ giúp cô, ba ngày sau là có thể xử lý xong. Khi Bắc Vũ Đường ngồi chờ giấy chứng nhận thân phận, chủ khách sạn xoay người, trộm báo cảnh sát.

Bắc Vũ Đường ở trong phòng ngâm mình trong vòi sen, thoải mái để nước xoa dịu cơ thể, cả người đều đang hấp thụ hơi nước.

Lần đầu tiên thích nước đến vậy, không thể rời khỏi nước. Cảm giác này với cô là một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Đột nhiên, cửa phòng bị gõ.

Bắc Vũ Đường tắt vòi hoa sen, một lần nữa thay quần áo sạch.

"Ai vậy?"

"Là chú." Ngoài cửa truyền đến giọng chủ khách sạn.

"Có chuyện gì sao?" Bắc Vũ Đường cũng không định mở cửa, dù sao giờ thân thể cô yếu ớt lắm.

"Về chuyện giấy chứng nhận thân phận của cháu."

Bắc Vũ Đường mở cửa, nháy mắt khi mở cửa, cô tinh mắt nhận thấy người mặc cảnh phục đứng sau chủ khách sạn.

'Rầm' một tiếng, cô nhanh chóng đóng cửa lại.

Cô phản ứng quá nhanh, khiến người bên ngoài không kịp trở tay.

"Phá cửa vào." Cảnh sát bên ngoài nói.

Chủ khách sạn nghe vậy, vội nói, "Tôi có chìa khóa."

"Còn không mau mở cửa." Cảnh sát bên ngoài nói.

Bắc Vũ Đường trong phòng biết mình đã bị chủ khách sạn bán, cô cũng không hoảng loạn. Vì cô biết hoảng loạn cũng không giúp cô chạy thoát, chỉ có bình tĩnh mới nghĩ được cách xử lý.

Cô bình tĩnh nhìn về phía cửa sổ, khách sạn này cũng không cao, chỉ có hai tầng. Cô nhảy ra ống dẫn nước, rồi trượt theo nó xuống dưới.

Nếu đây là thân thể người thường thì Bắc Vũ Đường đã nhảy xuống luôn rồi, tiếc là hai chân cô do đuôi cá biến thành. Đuôi cá là mạnh mẽ trong biển, nhưng lên bờ lại cực kỳ yếu ớt.

Lúc trước hai chân của nàng mỹ nhân ngư đột nhiên hóa thành đuôi cá, bị Lê Xuyên phát hiện, là do lúc đó hai chân của cô ấy bị tổn thương, khiến đuôi cá không thể giữ hình thái hai chân, cần khôi phục hình thái lúc đầu, tốt cho chữa trị hơn.

Cô cần phải bảo vệ tốt đôi chân này.

Nếu không, người khác phát hiện cô không phải người, mà là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, vậy kết cục của cô sẽ giống nguyên chủ, rất có thể sẽ trở thành chuột bạch trong viện nghiên cứu, bị giải phẫu sống.

Khi Bắc Vũ Đường chạm đất, bên cửa sổ đã có cảnh sát xuống dưới, còn hô với Bắc Vũ Đường, "Cô đừng chạy, đứng lại cho tôi!"

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua phía sau, chạy vội không quay đầu lại.

Giờ không chạy, chẳng lẽ còn chờ bị các người bắt?

Thông thường kêu như vậy đều vô dụng cả.

Bắc Vũ Đường biết mình đang trong hoàn cảnh xấu, nếu thi chạy với cảnh sát, với đôi chân yếu ớt này của cô, chẳng phải chuyện gì tốt.

Cô cần mau chóng thoát khỏi cảnh sát phía sau, cần phải nghĩ ra đối sách tốt. Nếu không, cô sẽ rất thảm.

"Cô đứng lại đó!"

Bắc Vũ Đường chạy vội, đôi mắt chú ý hoàn cảnh xung quanh, khi thấy ngõ nhỏ u ám, cô chạy thẳng về phía đó.

Chỉ có nơi hoàn cảnh phức tạp mới có cơ hội thoát khỏi cảnh sát phía sau.

Ngõ nhỏ rẽ trái quẹo phải, đúng như Bắc Vũ Đường dự đoán, khoảng cách giữa hai bên kéo xa không ít. Bắc Vũ Đường cũng không biết rẽ vào góc nào, nghe được tiếc đuổi sát phía sau, chú ý tới cái tủ gỗ bỏ cách đó không xa, bên cạnh chất đầy rác.

Bắc Vũ Đường không chút suy nghĩ trốn thẳng sau thùng rác, hai thùng rác song song, lại có ngăn tủ che, là một chỗ trốn hoàn mỹ.

Khi cô trốn xong, cảnh sát phía sau cũng xuất hiện, nhìn thoáng qua đống rác, cũng không dừng lại, chạy thẳng về phía trước.

Bắc Vũ Đường cũng không ra ngay mà chờ đợi họ đi xa.

Trong lòng yên lặng bấm tay tính thời gian, Bắc Vũ Đường chuẩn bị ra thì lại nghe tiếng bước chân bên ngoài, cô lập tức dừng lại.

Qua khe hở, cô thấy một hàng người mặc vest đen, kéo một người đi đến trước đống rác rồi vứt người nọ xuống.

Người đàn ông nọ vết thương đầy mình, máu tươi chảy ròng, khuôn mặt xanh xanh tím tím, hai má sưng vù, đã không rõ bộ dáng ban đầu.

Bắc Vũ Đường chú ý tới một bàn tay của người đàn ông kia bị chém, máu thịt mơ hồ.

Người đàn ông dường như không cảm giác được đau, bò về phía đám người kia, "Tôi không dám nữa, xin tha cho tôi một lần đi."

"Mày và boss bên nhau nhiều năm như vậy, hẳn mày phải biết kết cục khi phản bội lão bản là gì. Mày dám làm chuyện này, thì phải đoán được sẽ có một ngày như vậy."

Người đàn ông mặc vest đen lấy một khẩu súng lục ra, nhắm thẳng vào người đàn ông đang quỳ trên đất.

Người đàn ông thấy vậy, hoảng sợ dập đầu liên tục, "Đừng, đừng giết tôi. Để tôi gặp boss một lần, tôi, tôi......"

Đúng lúc này, người nọ im lặng lại, nhìn về phía sau đám người mặc vest đen.

Sau đó Bắc Vũ Đường nhìn thấy một đôi giày da đen lau đến sáng loáng xuất hiện, bước từng bước về phía họ.

Mấy người kia nhìn thấy người đó tới, cung kính đứng lui sang một bên.

Người đàn ông quỳ trên đất thấy người tới, vội vàng nói, "Boss, em biết sai rồi. Anh tha cho em một lần đi. Lần sau em không dám nữa."

"Lão ngũ, cậu theo tôi bao nhiêu năm rồi?"

Một giọng nói trầm thấp lại lạnh băng không chút tình cảm.

Cho dù không thấy diện mạo người nọ, cũng không khó tưởng tượng ra, người này nhất định có địa vị cao, là một nhân vật không dễ chọc.

"Bảy năm."

"Bảy năm, cậu còn không biết tôi hận nhất điều gì?"

Người đàn ông quỳ trên đất vội nói, "Biết, em biết. Boss ghét nhất bị người lừa gạt, bị người phản bội."

Khi người đàn ông nói lời này, Bắc Vũ Đường đã tưởng tượng được tình huống hắn sẽ gặp phải.

"Nếu biết, còn dám phạm. Biết rõ cố phạm, tội càng nặng thêm."

Người đàn ông quỳ trên đất luống cuống, nước mắt nước mũi đầm đìa cầu xin, "Boss, em trên còn mẹ già cần nuôi, dưới có vợ con cần chăm sóc. Nếu em chết, họ cũng không còn đường sống. Xin anh, em đi theo bên anh nhiều năm, tha cho em lần này đi."

"Vì cậu đi theo bên tôi nhiều năm, càng hẳn phải chết. Theo quy củ, đáng lẽ sẽ phanh thây cậu cho cá ăn. Nhưng vì cậu đi theo tôi nhiều năm, tôi cho cậu được chết toàn thây."

Người đàn ông quỳ trên mặt đất biết trước mặt mình chỉ có đường chết, không khom lưng uốn gối nữa, đôi mắt đỏ tràn đầy oán độc, "Phong dực, mày tàn nhẫn độc ác, mày sẽ không được chết tử tế."

'Pằng', viên đạn xuyên qua đầu người đàn ông, rơi xuống thùng rác. Tiếng súng kinh động hai cảnh sát kia.

Hai cảnh sát rút súng lục ra, "Các người là ai?"

Phong Dực từ từ xoay người, nhìn hai cảnh sát đứng cách đó không xa, một người là cảnh sát lâu năm, khi thấy Phong Dực, sắc mặt đại biến, vội cất súng, kéo một cảnh sát khác rời đi.

"Anh kéo em làm gì? Anh không thấy họ vừa giết người sao?" Cảnh sát trẻ tức giận nói.

Cảnh sát lớn tuổi hơn lại hỏi, "Cậu biết người vừa rồi là ai không?"

"Dù là ai, giết người nên chịu trách nhiệm pháp luật!" Cảnh sát trẻ chính đáng đáp.

"Trách nhiệm pháp luật?" Cảnh sát lâu năm cười nhạo, "Người ta còn sai sử được cả chính khách của một quốc gia đấy, cậu đi bắt người ta chịu trách nhiệm pháp luật chứ?"

Chính khách (nhà chính trị, người cai trị, chính trị gia) là một người tham gia trong việc gây ảnh hưởng tới chính sách công và ra quyết định. Trong đó bao gồm những người giữ những vị trí ra quyết định trong chính phủ và những người tìm kiếm những vị trí đó, dù theo phương thức bầu cử, bổ nhiệm, đảo chính, gian lận bầu cử, quyền thừa kế hay các phương thức khác.

Cảnh sát trẻ trợn tròn đôi mắt, "Anh ta... Chẳng lẽ anh ta là......"

Cảnh sát lâu năm biết hắn đã hiểu người nọ là ai, "Chính là người đó, người đàn ông một tay che trời, Đổ Vương Phong Dực."

"Phong Dực, không ngờ lại là anh ta." Cảnh sát trẻ giật mình không thôi.

Ở nơi này mà lại gặp phải nhân vật truyền kỳ, Đổ Vương Phong Dực. Ở thành phố H, anh là thổ hoàng đế danh xứng với thực. Phong Dực là nhân vật truyền kỳ, hoặc nói, gia tộc của anh là một gia tộc truyền kỳ.

Phong gia truyền thừa hơn một ngàn năm chưa từng gián đoạn. Vương triều đổi thay, lịch sử biến đổi, dù đế quốc suy hay bại, nó vẫn đứng sừng sững không ngã.

Tục truyền, 700 năm trước có vị Hoàng đế động vào Phong gia, hạ lệnh niêm phong sản nghiệp của Phong gia với lý do có lẽ có tội.

Vốn tưởng Phong gia truyền thừa mấy trăm năm sẽ sụp đổ, nào ngờ, gia chủ Phong gia lúc ấy trực tiếp lật đổ vương triều kia.

Phong gia cũng không xưng đế, chắp tay giao giang sơn cho một Phiên vương.

Có bài học này, các Đại đế vương sau này không dám tùy tiện động vào Phong gia. Nhưng mà, thời gian luôn sẽ làm vết sẹo mờ đi.

Sau đó 300 năm, lại có Đế vương cảm thấy Phong gia uy hiếp Hoàng quyền của mình, khiến Hoàng gia không có mặt mũi, phái vô số sát thủ muốn bí mật xử quyết gia chủ Phong gia lúc ấy. Kết quả cuối cùng, tất cả sát thủ có đi mà không có về.

Vị đế vương kia biết gia chủ Phong gia sủng ái một nữ tử, hắn lợi dụng nữ tử đó, uy hiếp muốn gia chủ chắp tay nhường của cải tích lũy mấy trăm năm của Phong gia, bắt Phong gia cúi đầu xưng thần.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, nữ tử đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Chuyện này coi như động vào vảy ngược của gia chủ Phong gia.

Lịch sử 300 năm trước lại một lần nữa tái diễn, vị Đế vương kia bị Phong gia kéo xuống khỏi ngôi vị Hoàng đế.

Có vết xe đổ của hai vị Đế vương này, sau này dù có Đế vương nào lên ngôi cũng không dám động vào Phong gia nữa. Vất vả lắm mới ngồi lên được vị trí kia, ai dám mạo hiểm nữa?

Phong gia chưa từng tham dự vào hưng suy hay thay đổi triều đại, chỉ cần người cầm quyền không chủ động trêu chọc Phong gia, Phong gia cũng sẽ chỉ hoạt động ở địa bàn của mình.

Nhưng mà, mọi Đế vương đều biết, một gia tộc tồn tại ngàn năm, nội tình còn dày hơn quốc gia mới mấy trăm năm nhiều.

Ai cũng không biết Phong gia lợi hại đến mức nào, chỉ sợ trên đời chỉ có gia chủ Phong gia biết.

Phong gia là một con hổ dữ đang ngủ đông, không động thì thôi, một khi đã động, nhất định sẽ lật trời.

Xa không nói, chỉ nói đến 70 năm trước, lúc đó thế giới rung chuyển, nếu người Phong gia không ra tay, giờ Vân Quốc đã sớm trở thành vật sở hữu của Tha Quốc, người dân sẽ biến thành giai tầng thấp nhất Tha Quốc.

Đây là một gia tộc phi thường và truyền kỳ, dù đã tiến vào niên đại văn minh hiện đại hóa, Phong gia vẫn là Phong gia đó, là gia tộc mà người cầm quyền không dám đắc tội.

Có một điều khiến người ta khó hiểu đó là, gia tộc truyền thừa ngàn năm, nhưng người xuất hiện bên ngoài của dòng chính Phong gia vĩnh viễn chỉ có một, đó là gia chủ đương nhiệm của Phong gia.

Bên ngoài có lời đồn, gia chủ Phong gia chỉ là người phụ trách bên ngoài, người nhà Phong gia đều thích ẩn cư.

Còn có lời đồn, huyết mạch dòng chính của Phong gia khi chưa trưởng thành đều sẽ không ra, khi họ ra ngoài, nhất định sẽ giết một vị khác của dòng chính, cách làm này giống như nuôi cổ vậy.

Mỗi một thế hệ chỉ có người mạnh nhất, con nối dõi còn lại đều sẽ trở thành đá kê chân cho vị vương giả đó. Như thế, Phong gia mới vĩnh thịnh bất suy, không bị cuốn theo dòng chảy lịch sử.

Đương nhiên cũng có lời đồn, Phong gia là một gia tộc bị nguyền rủa, phàm là dòng chính của Phong gia đều không sống được đến khi thành niên. Mỗi thế hệ chỉ có một người thoát khỏi lời nguyền.

Gia chủ tiền nhiệm qua đời, thế hệ sau đó mới xuất hiện một người không bị nguyền rủa.

Truyền thuyết về Phong gia có rất nhiều, nhưng không ai biết cái nào mới là thật, hoặc có thể tất cả đều là giả.

Cảnh sát tuổi trẻ khí thịnh kia biết anh là Phong Dực thì không dám nhiều lời nữa.

Ai cũng biết tính tình của gia chủ Phong gia đương nhiệm – Phong Dực, anh chưa bao giờ trêu chọc ai, càng không lạm sát kẻ vô tội. Anh đã ra tay, nhất định là đối phương trêu chọc anh.

Anh không thích đi con đường pháp luật, càng thích tự mình ra tay.

Hai cảnh sát kia đi rồi, Bắc Vũ Đường không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Đoàn người này xuất hiện đã giải quyết phiền toái giúp cô.

Giờ chờ đám người này đi nữa là cô thoát được rồi.

"Xuất hiện đi."

Bắc Vũ Đường nghe âm thanh này, trong lòng lộp bộp.

Lời này nhất định là nói với cô.

Bắc Vũ Đường không ôm tâm lý may mắn gì, tay quệt đất bôi lên mặt, chuẩn bị xong mới từ từ đứng dậy từ sau thùng rác. Những người mặc vest đen thấy Bắc Vũ Đường, một đám đều rút súng lục ra, họng súng tối om nhắm thẳng vào cô.

Bắc Vũ Đường vội vươn tay, "Tôi chỉ đi ngang qua đây. Hơn nữa tôi còn ở đây sớm hơn các người.

Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Dực đảo qua cô.

Quần áo rộng che khuất thân hình, mái tóc rối tung, khuôn mặt đen tuyền, cả người tản ra mùi rác.

Chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là một khất cái. Trên khuôn mặt bẩn thỉu kia, chỉ có đôi mắt là sáng ngời dị thường, xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn chiếm làm của riêng.

Trước đó, vì chiều cao, lại có thùng rác cản trở, cô không thấy rõ diện mạo của người nọ, giờ cuối cùng cô cũng thấy rõ.

Đó là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, ngũ quan thâm thúy, lập phương, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy như mực, tràn ngập tang thương, rõ ràng là một người mới ngoài 30, lại có cảm giác sâu không lường được.

Đôi môi mỏng của nah nhấp chặt, có câu môi mỏng bạc tình, có thể thấy tính tình người này lạnh lẽo lương bạc.

Chuyện vừa rồi cũng đã chứng minh.

Một người như vậy, tuyệt đối không dễ chọc. Cho dù cô đã xuyên qua mấy chục vị diện, trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, đứng trước mặt anh, vẫn cảm thấy áp bách.

Người đàn ông này rất nguy hiểm, cả người anh tản ra hơi thở khiến tim cô đập mạnh, muốn nhanh chóng rời đi.

"Các người đừng giết tôi." Bắc Vũ Đường nhút nhát sợ sệt nói.

"Boss, có cần xử lý không?" Người bên cạnh hỏi.

Phong Dực lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, "Chuyện xảy ra hôm nay......"

Anh còn chưa nói xong, Bắc Vũ Đường đã vội bảo đảm, "Tôi có thể thề với trời, hôm nay tôi không thấy gì hết."

Phong Dực thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.

Cấp dưới kéo thi thể rời đi.

Họ đi rồi, Bắc Vũ Đường mới thả lỏng lại.

Nơi này không nên ở lâu, Bắc Vũ Đường vội vàng rời đi.

Vừa đến đường lớn, người qua đường thấy cô, đều vội bịt mũi trốn đi.

"Thối quá, thối quá!"

"Mùi gì thế, thối chết đi được!" Hai cô gái vừa đi vừa dùng ánh mắt cực kỳ ghét bỏ nhìn cô.

"Má! Sao khất cái này thối thế?!"

"Người này vừa lăn từ đống rác ra à? Thối chết đi được!"
.......

Ách, người anh em nói không sai, cô vừa lăn từ đống rác ra đây.
****

Roro: Tui sợ quá, nãy tự nhiên Wattpad của tui bị lỗi, còn tưởng bay nick chứ :(((((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play