Tác giả: Vân Phi Mặc

Đám người Vương Hổ liên tục gật đầu, "Được, được."

Tiết Thiên thấy chúng đồng ý sảng khoái như vậy, nhắc nhở lại một lần nữa, "Nếu các ngươi còn gây chuyện với họ, lại trúng chiêu, ta sẽ không trị liệu cho các ngươi."

Việc này đến cùng cũng do hắn cưỡng cầu mới được.

Sáu người này xuống tay với hai nữ tử và một hài tử, hắn còn khiến họ khoan thứ cho chúng, là hắn làm khó người khác. Nhưng nếu trơ mắt nhìn họ tìm chết, hắn không làm được.

"Thần y cứ yên tâm. Chúng ta tuyệt đối sẽ không tái phạm. Nàng ta lợi hại như vậy, sao chúng ta dám nữa."

Tiết Thiên giao thuốc giải cho chúng.

Sáu người uống xong, cả người thoải mái. Trước đó, vì trúng độc, chúng cảm thấy như có gánh nặng đè lên mình, giờ thì nhẹ nhõm hẳn.

"Cảm tạ thần y."

Sáu người khám xong thì vội rời đi.

Tiểu nhị ở bên thấy chúng đi rồi, đi đến trước mặt Tiết Thiên, "Tiết thần y, bọn chúng là thổ phỉ ngoài trấn, là người tàn nhẫn độc ác. Chúng sẽ không nghe lời ngài."

Mày Tiết Thiên hơi nhíu lại.

Ban đêm cùng ngày, sáu người Vương Hổ lại tụ tập trong một gian phòng.

"Vương ca, chúng ta có đến nhà tiểu nương tử kia nữa không?" Có người hỏi.

Vương Hổ liếc người nọ một cái, "Vô nghĩa. Thù này không báo, sáu người ta còn mặt mũi ở lại trấn Thanh Sơn này nữa sao."

"Nhưng chúng biết dùng độc." Có người lo lắng nói.

"Lần trước chúng ta khinh địch sơ suất thôi. Lần này chúng ta phải lên kế hoạch, có kế hoạch rồi còn sợ không khống chế được hai nữ nhân và một thằng nhãi sao?" Vương Hổ không để bụng.

"Vương ca, ngươi có chủ ý gì hay không?"

Vương Hổ nở nụ cười lạnh, "Chờ đến đêm, hai ngươi khinh công giỏi thì vào viện trước, hạ thuốc mê. Chờ chúng không nhúc nhích nổi nữa, ta và lão tam lại vào. Còn lão ngũ và lão lục thì canh giữ bên ngoài. Sau một chén trà, các ngươi bắt đầu phóng hỏa."

"Được." Năm người gật đầu.

Một người hỏi, "Lấy được bạc rồi, hai nữ nhân và hài tử xử lý thế nào?"

Vương Hổ trừng hắn một cái, "Đã phóng hỏa rồi, ngươi nói xem?"

"Ta thấy nữ nhân kia không tệ, vì sao đại ca không bán vào kỹ viện, cũng có thể kiếm được một khoản mà?"

"Đồ óc heo. Nữ nhân đó biết dùng độc. Bán vào kỹ viện rồi thì cũng ra được ngay thôi. Giữ mạng cho chúng để chờ bị trả thù à?" Vương Hổ gõ đầu người nọ.

"Vương ca, khi nào chúng ta đi?"

"Tối nay. Chúng ta đột kích bất ngờ, bảo đảm chúng không kịp trở tay." Vương Hổ đã sớm tính sẵn, chỉ còn chờ được giải độc.

Đêm khuya yên tĩnh.

Sáu bóng người lặng lẽ đi trong đêm, sờ đến phố Lâm Thủy, dừng trước cánh cửa treo đèn lồng đỏ. Hai bóng người lặng yên trèo tường vào trong, chậm rãi tới gần nhà chính, không nghe được tiếng động gì bên trong, chúng lấy một ống trúc nhỏ trong cổ tay áo ra, thổi vào phòng.

Ba phòng đều bị thổi thuốc mê, chờ một lát sau, một người phát ra tiếng chim đỗ quyên, sau đó, hai bóng người khác nhanh chóng trèo tường vào trong.

"Đã xong."

Bốn người đi thẳng vào nhà chính, dùng dao nhỏ cạy cửa, nương ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ mà lặng lẽ mò đến mép giường, thấy người đang say ngủ trên giường.

Một nam tử tiến đến mép giường, nhìn dung nhan mỹ lệ hồng nhuận đó, hai ngọn lửa bùng cháy trong mắt.

"Vương ca, nếu muốn giết nữ nhân này, không bằng, huynh đệ ta nếm thử trước?"

"Làm cho xong việc trước, làm chính sự xong thì mặc các ngươi xử trí."

"Được." Người nọ vui vẻ vô cùng, vươn tay về phía mặt nàng, chỉ là hắn còn chưa chạm tới, một đôi mắt sắc bén trong đêm đã nhìn thẳng về phía hắn.

Người nọ hoảng sợ lùi một bước.

Hắn còn chưa kịp nói cho Vương Hổ thì đã bị một cây châm bắn vào cơ thể khiến hắn không thể nhúc nhích.

Vương Hổ không chú ý, tất cả lực chú ý đều đặt trong mấy ngăn tủ, vội vã mở tủ ra.

Hắn hưng phấn mở hộp gỗ, chỉ nhìn thoáng qua đã lộ vẻ thất vọng, "Má, toàn là mấy cái ngân châm và bình sứ. Không có trang sức và bạc."

Đang lúc hắn chuẩn bị mở ngăn tủ tiếp theo, cảm giác có người đứng sau mình, quay đầu, khi thấy gương mặt kia, đôi mắt hắn trợn lên, chỉ tay về phía nàng, "Ngươi... Ngươi......"

Một đôi tay bóp lấy cổ hắn, một tiếng 'rắc', cổ lệch, người ngã xuống.

Xử lý xong hai người, Bắc Vũ Đường đi về phía phòng Đại Hương, trong phòng không có ai, nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Quay đầu đi về phía phòng Tiểu Mặc Nhi, trong phòng chỉ có Tiểu Mặc Nhi đang đứng, hai người đang nằm trên đất.

Tiểu Mặc Nhi nghe tiếng động, quay đầu nhìn ra cửa, thấy là mẫu thân, ánh mắt lạnh băng lập tức nhu hòa.

"Mẫu thân."

Hai người buộc chặt bốn người lại, đặt ở nhà chính.

"Đại Hương tỷ tỷ không sao chứ ạ?"

"Nàng không sao, chỉ là hít phải ít thuốc mê nên chưa tỉnh lại ngay được."

"Mẫu thân, bốn người chúng xử lý thế nào?" Tiểu Mặc Nhi nhìn bốn người, đôi mắt lạnh lẽo.

"Bên ngoài hẳn còn hai người, bắt nốt chúng lại rồi xử lý."

Hai người bên ngoài lúc này đang nhìn thời gian, "Qua thời gian rồi, chúng ta đốt lửa chứ?"

"Hay chờ một lát đi, họ còn chưa ra."

"Nhưng Vương ca bảo, sau một chén trà thì đốt lửa. Nếu mà trễ thì nhất định sẽ bị mắng. Bên này đốt lửa, họ sẽ ra ngay thôi." Người nọ nói xong, lấy mồi lửa ra, ném vào đống củi đã chuẩn bị sẵn, củi bị tưới dầu, vừa đốt đã cháy, ngọn lửa thoáng cái đã cháy to.

Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi vừa ra đã ngửi được mùi dầu hỏa trong không khí, "Không tốt!"

Hai người biến sắc, thấy góc tường nổi lên một ngọn lửa.

Hai người bên ngoài nghe được tiếng bước chân, tưởng là mấy người Vương Hổ ra, "Vương ca, sao các ngươi......"

Khi nhìn thấy hai người phía sau, hắn im bặt.

Chúng xoay người muốn chạy, nhưng dù phản ứng nhanh thì cũng không nhanh bằng Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi, một lát sau, người đã ngã xuống.

"Cứu hỏa."

Hai người nhảy vào đình viện, lấy chậu nước hắt vào đống lửa. May mà chúng mới đốt, nhà lại ở ngay bên dòng suối, nếu không thì hai người hoàn toàn không đủ nước để dập tắt lửa.

Nhưng dù vậy, một mặt tường đã bị phá, cần phải xây lại.

"Mẫu thân, xử lý chúng thế nào bây giờ? Giao cho quan phủ ạ?"

"Không." Bắc Vũ Đường từ từ phân tích cho bé, cũng đồng thời là dặn dò bé, "Những người này dám làm việc không chút kiêng kị gì như thế, chưa biết chừng quan phủ đã bị chúng thu mua. Giao cho quan phủ, rất có thể chúng sẽ được thả ra ngay. Với tính tình của mấy người này, tất sẽ còn tới trả thù. Nếu như vậy, còn không bằng chúng ta khống chế chúng."

"Cho chúng ăn độc vong hồn."

Tiểu Mặc Nhi đánh tỉnh sáu người, khi chúng tỉnh táo lại, lại cho chúng uống độc vong hồn.

"Các ngươi cho chúng ta uống cái gì?!"

"Một kỳ độc, mỗi nửa tháng cần uống thuốc giải một lần. Nếu không, toàn thân các ngươi sẽ thối rữa từ trong ra ngoài rồi chết. Các ngươi lúc đầu sẽ cực kỳ tỉnh táo, sau đó dần dần nhìn thấy thân thể mình biến thành màu đen, thịt nát thành cụm."

Bắc Vũ Đường càng nói, mặt của sáu người càng trắng.

"Các ngươi thật độc ác!"

Tiểu Mặc Nhi lạnh lùng, "Ngươi còn dám nói một chữ nữa, ta sẽ hạ thêm loại độc khác."

Vương Hổ sợ không dám nói câu nào nữa, hắn biết hài tử nhìn mới năm sáu tuổi này không hề giống hài tử bình thường. Hài tử này chắc chắn nói được làm được, phải biết cây châm trong mắt hắn lúc trước cũng là do thằng bé này ban tặng.

"Đi ngủ đi."

"Bọn họ thì sao?" Bắc Vũ Đường rắc bột phấn trên người chúng, cả sáu người cùng ngã xuống.

Hôm sau, Đại Hương dậy thì thấy sáu người ngã trên đất, sợ hãi kêu thành tiếng, sau đó thấy Bắc Vũ Đường và tiểu thiếu gia ở bên ngoài.

"Mộc tỷ tỷ, bọn chúng....."

Bắc Vũ Đường thu tay, điều chỉnh hơi thở.

"Đại Hương, muội tới y quán mời Tiết Thiên tới đây."

Đại Hương nhanh nhẹn rời đi.

Bắc Vũ Đường vừa nấu bữa sáng xong thì Đại Hương dẫn Tiết Thiên vào phòng.

Tiết Thiên nhìn thấy sáu người đã tỉnh lại trên đất, sắc mặt thoáng thay đổi.

Tiểu Mặc Nhi đi đến trước mặt hắn, "Đừng quên lời ngươi đã từng nói."

Tiết Thiên hiểu.

Đám người Vương Hổ thấy Tiết Thiên tơi, đôi mắt sáng bừng, "Tiết thần y, cứu mạng!"

Bắc Vũ Đường bưng ba cái bát đến, vừa lúc nghe thấy câu này.

Tiết Thiên đang định lên tiếng thì đã nghe thấy Bắc Vũ Đường nói, "Đại Hương, dẫn hắn tới bức tường bên trái đi."

Đại Hương không hiểu nguyên nhân, nhưng vẫn nghe lời dẫn Tiết Thiên qua. Khi hai người thấy mặt tường bị đốt cháy đen, đã đoán được tối qua đám người này làm gì.

"Đám khốn nạn này!"

Khi hai người quay về, Tiểu Mặc Nhi ném mấy ống trúc đến trước mặt hắn, "Tiết đại phu, y thuật của ngươi lợi hại, xem giúp chúng ta đây là cái gì."

Tiết Thiên nhặt lên, ngửi ngửi một chút, biến sắc.

"Xem ra Tiết thần y biết nó là gì." Bắc Vũ Đường nở nụ cười trào phúng, "Đêm qua, mấy người này đầu tiên là dùng thuốc mê, sau đó lại đốt lửa, ngươi cảm thấy chúng muốn làm gì?"

Đại Hương tức giận, "Chúng muốn thiêu sống chúng ta!"

Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn Tiết Thiên, "Ta đã hạ độc vong hồn lên chúng. Tiết đại phu, có phải lại định cứu chúng không?"

Tiết Thiên bị trào phúng đến trắng bệch cả mặt, không còn mặt mũi nào nhìn họ.

Đám người Vương Hổ sợ Tiết Thiên không cứu mình, vội hô, "Tiết đại phu, ngài nhất định phải cứu chúng ta. Mạng của chúng ta chỉ có thể dựa vào ngài, ngài không thể thấy chết không cứu."

"Hôm qua các ngươi đã đồng ý với ta điều gì?" Tiết Thiên hỏi.

Đám người Vương Hổ im miệng không nói.

"Lời ta đã nói, tất nhiên sẽ làm được. Ta đã nói nếu các ngươi lại ra tay với họ, ta sẽ không cứu các ngươi." Tiết Thiên nói rõ ràng.

Đám người Vương Hổ cuối cùng không thể bình tĩnh nổi.

"Thần y, ngài không thể mặc kệ chúng ta!"

Tiết Thiên không hề để ý đến chúng, áy náy nhìn Bắc Vũ Đường, "Thật xin lỗi, ta không biết họ sẽ làm vậy. Bọn họ rõ ràng đã đồng ý với ta."

Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, "Tiết thần y, không phải chuyện gì cũng có thể dùng một câu xin lỗi để cho qua. Nếu hôm qua chúng ta trúng chiêu, hôm nay ngươi sẽ chỉ còn thấy thi thể đã cháy thành than của ba chúng ta. Có lẽ lúc ấy trong lòng ngươi sẽ áy náy. Nhưng lâu dần, chút áy náy đó của ngươi sẽ biến mất. Mà chúng ta sẽ bởi vì sự thiện lương vô tư trước đó của ngươi mà mất mạng. Ngươi cảm thấy ba chữ thật xin lỗi là có thể đền bù hết tất cả sao?"

Tiết Thiên không tự chủ mà lùi lại hai bước, khuôn mặt trắng nhợt.

Hắn thật sự sai rồi sao?!

Tiết Thiên nhìn ánh mắt lạnh băng của ba người, trái tim dần lạnh lẽo.

"Ta, ta......"

Ba chữ thật xin lỗi kia, hắn không dám nói ra.

Đại Hương hừ lạnh một tiếng, "Bức tường ngoài kia, ngươi chi tiền. Nếu không phải do ngươi, chúng cũng không có cơ hội phóng hỏa, mặt tường kia cũng không biến thành như vậy."

Tiết Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra cách đền bù chuyện lần này, "Ta sẽ trả. Chỉ là giờ ta không có tiền, nhưng các ngươi đừng lo, ta sẽ mau chóng kiếm đủ tiền."

Nói xong, Tiết Thiên vội vàng rời đi.

Bắc Vũ Đường dẫn Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương đi dùng bữa sáng, còn sáu người Vương Hổ thì bị làm lơ luôn.

Bắc Vũ Đường thả chúng chạy, sáu người lại đi tìm Tiết Thiên, mà lần này, Tiết Thiên cũng không ra tay, dù chúng có dụ dỗ đe dọa thế nào cũng không có kết quả. Sáu người chỉ có thể quay về chỗ Bắc Vũ Đường.

"Nói đi, vì sao ra tay với chúng ta?"

Chuyện đã tới nước này, Vương Hổ chỉ có thể thành thật khai báo.

Khi nhà Bắc Vũ Đường tìm người môi giới thì đã bị chú ý tới, vì họ thuê tiểu viện này, biết là họ có tiền, lại thấy họ chỉ có nữ tử và hài tử, người môi giới báo chuyện này cho Vương Hổ.

Sau khi Vương Hổ thành công, người môi giới cung cấp thông tin sẽ nhận được một khoản thù lao.

Đoàn người Vương Hổ làm việc này đã nhiều năm, ngay cả huyện nha cũng không bắt được chúng, mà người đến thuê đều là người từ ngoài tới, căn bản không đấu lại chúng, tự nhiên chỉ có thể chịu thiệt.

Chúng vốn tưởng lần này sẽ nhẹ nhàng xong chuyện, nào ngờ lại đá phải ván sắt.

"Người cung cấp tin tức cho các ngươi là ai?"

"Lôi Tam."

"Ngươi cho hắn ăn cái này." Bắc Vũ Đường ném cho Vương Hổ một cái bình sứ.

"Đây là cái gì?" Vương Hổ tò mò hỏi.

"Là đồ tốt, sau khi ăn vào sẽ không nói được."

Vương Hổ biến sắc, không dám nhiều lời nữa.

Chờ Vương Hổ đi rồi, Đại Hương tuy căm giận người cung cấp thông tin kia, nhưng nghe muốn khiến kẻ đó bị câm, vẫn không đành lòng lắm, "Mộc tỷ tỷ, thật sự độc câm hắn luôn sao?"

Tiểu Mặc Nhi giải thích thay Bắc Vũ Đường, "Bình độc dược kia sẽ làm hắn bị câm ba tháng, sau ba tháng sẽ từ từ tốt lên, nhưng sau khi tốt rồi, nói năng sẽ không nhanh như trước. Tội của người nọ không đến chết, nhưng cũng không thể để hắn tiếp tục làm chuyện như thế này nữa.

Đại Hương bừng tỉnh.

Đi theo bên người Mộc tỷ tỷ, Đại Hương dần hiểu ra, có những người, Mộc tỷ tỷ sẽ không lưu tình, nhưng với những người tội chưa đến chết, cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, mà sẽ để lại cơ hội cho họ.

Nàng thiện lương, lại không phải thiện lương mù quáng.

Nàng ghét ác như thù, lại chưa từng lạm sát kẻ vô tội.

Giải quyết xong chuyện này, Bắc Vũ Đường chuẩn bị tiến vào thế giới nhiệm vụ.

Buổi tối, Bắc Vũ Đường kéo tay Tiểu Mặc Nhi, "Nương sắp ngủ say, mấy người Vương Hổ tuy bị thuốc độc khống chế, nhưng vẫn phải đề phòng. Có thể dùng chúng, lại không thể tin tưởng chúng."

"Mặc Nhi hiểu rồi."

"Về việc học, mẫu thân sẽ không nói nhiều nữa. Đã khuya rồi, con đi ngủ đi."

Tiểu Mặc Nhi đi tới cửa, "Mẫu thân ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Bắc Vũ Đường nằm lên giường, nhắm mắt lại.

"Minh, mua một lọ dịch dung hợp linh hồn."

[Ký chủ có 2393 điểm tích lũy, trừ 80 điểm, còn lại 2313 điểm tích lũy.]

Sau khi uống dịch dung hợp linh hồn xong, Bắc Vũ Đường nói, "Tiến vào thế giới nhiệm vụ."

[Bắt đầu đếm ngược truyền tống, mười, chín, tám......]
****

Ps: Đếm ngược, đếm ngược vị diện thứ ba, sắp bắt đầu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play