Tác giả: Vân Phi Mặc
Ba người cùng nhìn ra cửa, thấy Quản lý đi vào phòng.
Lâm Tây vội hỏi, "Anh Trương, lời anh vừa nói có ý gì?"
Bắc Vũ Đường và Lục Nhất Minh cùng nhìn quản lý.
Anh Trương đi vào phòng bệnh, lấy một tờ giấy trong túi đưa cho Bắc Vũ Đường, "Cậu xem trước đi."
Bắc Vũ Đường tiếp nhận, thấy đó là văn kiện giải trừ hợp đồng, cô bình tĩnh xem hết văn kiện.
Anh Trương thấy cô xem xong rồi thì nói, "Bạch Khởi, với điều kiện của cậu thì có thể vào nhiều đội tốt hơn đội Thương Lan nhiều. Bên chúng tôi không muốn chậm trễ tiền đồ của cậu, hợp đồng này kết thúc tại đây. Vì tỏ thành ý, câu lạc bộ sẽ bồi thường cho cậu."
Anh Trương đưa một tấm thẻ cho Bắc Vũ Đường, "Đây là tiền bồi thường, mật mã là số đội."
Lâm Tây và Lục Nhất Minh nghe xong, không bình tĩnh được như Bắc Vũ Đường, đặc biệt là Lâm Tây, cậu ta tức giận nói, "Gì mà suy nghĩ cho tiền đồ của Bạch Khởi, rõ ràng các người thấy cậu ấy bị thương, mượn cơ hội sa thải cậu ấy mà thôi. Có phải các người đã sớm muốn đuổi Bạch Khởi đi, lần tai nạn này vừa lúc cho các người cơ hội, đúng không?!"
Lục Nhất Minh lo lắng nhìn thoáng qua Bạch Khởi, lại quay đầu trừng Lâm Tây, trong mắt đầy cảnh cáo, "Lâm Tây, cậu đang nói cái gì đấy."
Tuy sự thật là vậy, nhưng cậu không thể nói ra. Bạch Khởi là đương sự sao có thể chịu nổi.
Lâm Tây đang chìm trong phẫn nộ, cảm thấy không đáng giá cho Bạch Khởi, hoàn toàn không hiểu ám chỉ của Lục Nhất Minh, "Chẳng lẽ tôi nói sai? Bọn họ đều đã làm như vậy, chẳng lẽ còn sợ người ta nói à?"
"Lâm Tây, cậu câm miệng." Lục Nhất Minh tức giận nói.
"Lục Nhất Minh, chẳng lẽ cậu cũng muốn giống như họ à?"
Bắc Vũ Đường thấy hai người sắp cãi nhau, vội lên tiếng ngăn cản, "Lâm Tây, đừng tranh cãi."
Lâm Tây còn muốn nói, nhưng yên lặng ngậm miệng khi thấy ánh mắt u trầm của Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nhìn anh Trương, "Anh Trương, nếu anh đã nói vậy, tôi cũng sẽ là người biết tốt xấu, đưa bút cho tôi."
Anh Trương không đành lòng, nhưng cấp cao của câu lạc bộ đã quyết định, anh ta không thể thay đổi. Thực lực của Bạch Khởi thấp nhất đội, hoàn toàn không có giá trị.
Hiện giờ kinh phí của đội khó khăn, tự nhiên không thể giữ người vô dụng.
Tuy nói nhân lúc cậu gặp chuyện mà đuổi cậu thì cũng có chút không phúc hậu, nhưng nếu kéo dài thì chỉ lãng phí thêm thời gian của nhau thôi.
Anh Trương vốn tưởng Bạch Khởi sẽ không đồng ý, hoặc tức giận mà giải ước, không ngờ cô lại bình tĩnh như thế.
Trương ca đưa bút cho cô, Lâm Tây ở bên lại ngăn cản, "Bạch Khởi, cậu thật sự muốn ký sao? Không thể ký."
Bắc Vũ Đường dịch tay cậu ra, bình tĩnh nói, "Đội đã sớm có quyết định, sớm hay muộn gì cũng có ngày này. Thay vì kéo dài thì không bằng giải ước bây giờ luôn. Giống như lời anh Trương nói, như vậy tốt cho cả đôi bên."
"Cậu......" Lâm Tây hận sắt không thành thép, nhưng lại không có lý do chính đáng nào để ngăn cản họ.
Bắc Vũ Đường nhanh chóng ký tên mình, trả hợp đồng giải ước cho anh Trương.
Anh Trương thấy việc đã xong, vừa lòng cất văn kiện vào túi.
"Bạch Khởi, cậu dưỡng thương cho tốt đi. Chờ khỏi rồi, cậu muốn đi đội khác thì tôi có thể liên hệ giúp cậu." Anh Trương khách sáo nói.
"Cảm ơn anh Trương." Bắc Vũ Đường cũng khách sáo trả lời.
Anh Trương nhìn Lâm Tây, nhỏ giọng cảnh cáo, "Lâm Tây, những lời này cậu nói trước mặt tôi, tôi cũng không so đo với cậu, nhưng đừng nói ở câu lạc bộ. Đến lúc đó, không ai giữ nổi cậu đâu."
Lâm Tây híp mắt, "Anh Trương có ý gì? Anh muốn xóa cả tên tôi khỏi câu lạc bộ à?"
"Không phải là tôi muốn, mà là cậu muốn thế nào. Lời nói và hành động của cậu quyết định cậu đi hay ở." Anh Trương lạnh mặt, "Tôi đã không còn lời nào để nói, cậu tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, anh Trương xoay người rời đi.
Lâm Tây còn muốn cãi lại vài câu, lại bị Lục Nhất Minh ở bên ngăn cản.
Đến khi anh Trương đi rồi, Lục Nhất Minh mới nói, "Anh Trương cũng chỉ làm theo lệnh thôi, cậu tức giận với anh ta làm gì."
"Tôi... Tôi cảm thấy không đáng cho Bạch Khởi. Bạch Khởi mới vào rõ ràng rất lợi hại, tất cả là tại đội trưởng không chịu dùng cậu ấy. Cái gì mà Bạch Khởi còn chưa thành thục, không đủ ăn ý. Mẹ, toàn đánh rắm, ngay cả cơ hội còn không cho thì ăn ý đâu ra."
Lục Nhất Minh thấy Lâm Tây nói không giữ miệng như vậy thì cũng say, liều mạng kéo tay áo cậu ta, "Cậu đừng nói nữa!"
Nói xong, chưa đợi thằng ngốc Lâm Tây nói chuyện, cậu đã quay đầu nói với Bắc Vũ Đường, "Bạch Khởi, cậu đừng nghe cậu ta nói bậy. Cậu coi lời cậu ta như đánh rắm cái thôi, đừng để trong lòng."
Lâm Tây bấy giờ mới kinh ngạc phát hiện lời mình vừa nói đã xem nhẹ tâm tình của cô, áy náy vô cùng.
Bắc Vũ Đường nhìn hai người, tuy mới ở chung hai năm, nhưng tình cảm giữa họ lại sâu đậm nhất trong câu lạc bộ. Họ không vì Bạch Khởi không được coi trọng mà coi thường và xa lánh cậu ấy, đây là bạn bè đáng giá.
"Các cậu không cần lo cho tôi, thật ra Lâm Tây nói đúng. Tôi đã sớm muốn nói vậy, giờ Lâm Tây nói vậy thì tôi cũng đỡ phải nói."
Bắc Vũ Đường có chút tiếc nuối, "Sau này sợ là tôi không thể cùng kề vai chiến đấu cùng các cậu nữa."
Lâm Tây và Lục Nhất Minh cũng vô cùng thương cảm.
"Bạch Khởi, cậu chuẩn bị đi đội nào? Tôi cảm thấy Lưu Vân Các khá được, hay là cậu đi Lưu Vân Các đi." Lâm Tây nói.
Lục Nhất Minh yên lặng trợn trắng mắt, "Ngu ngốc! Giờ Lưu Vân Các nắm giữ chức Quán quân ba lần liên tục, rất khó để vào được đội của họ. Dù có vào thì chỉ sợ cũng sẽ bị ghẻ lạnh rất lâu. Theo tôi thấy, có thể đến đội Huyền Thiên. Đội Huyền Thiên không tệ, thực lực chỉ sau Lưu Vân Các."
Bắc Vũ Đường nghe hai người đĩnh đạc nói vậy, cảm thấy có ý tứ, đương nhiên cũng hiểu dụng ý của họ. Họ nói vậy là vì để cô yên tâm.
Dù là Huyền Thiên hay Lưu Vân Các, muốn vào hai đội này thì cần phải đủ mạnh. Nếu không có sức mạnh áp đảo quần hùng, không thể khiến họ chú ý thì dù có vào đội rồi, không đủ bản lĩnh thuyết phục họ thì cũng vô dụng.
Nói đến nói đi, thực lực quyết định tiền đồ của một người. Người có thực lực thì không cần phải làm gì cũng sẽ có người vươn cành ô liu. Bằng không, người không có thực lực muốn vào, tất cả đều là uổng công.
Mục tiêu của Bắc Vũ Đường là trở thành Quán quân, đứng ở sân khấu 'Vinh diệu thiên hạ'.
Đó là tâm nguyện của nguyên chủ Bắc Vũ Đường, cũng là tâm nguyện của Bạch Khởi. Vì họ, cô cần phải vào giới gamer một chuyến.
Giờ cô chỉ cần an tâm dưỡng thương, chỉ có khỏi rồi thì mới có sau này, nếu không tất cả đều uổng công.
Lâm Tây và Lục Nhất Minh thấy cô mệt mỏi thì thức thời tạm biệt.
Ba tháng sau, trong một căn phòng thuê đơn sơ, một thiếu niên ngồi trước bàn máy tính, đội mũ, biểu cảm chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, linh hoạt thao túng bàn phím.
Chỉ thấy con quái thú to lớn trước mặt ngã xuống, kênh thế giới xuất hiện dòng thông báo.
[Server Đế đô, Thủ sát Rừng băng Kail: Hải Đường Vô Hương.] (Người đầu tiên clear phó bản ấy)
Sau thông cáo này, người chơi server Đế đô đều sôi trào.
"Má, lại là Hải Đường Vô Hương!"
"Hải Đường Vô Hương này rốt cuộc có địa vị gì?"
"Theo mấy người Hải Đường Vô Hương có phải là nick phụ của tuyển thủ chuyên nghiệp không?"
......
Trong vô số tiếng kinh ngạc cảm thán, đột nhiên có một lời lạc loài.
"Hải Đường Vô Hương rất lợi hại à?" Ma mới tham gia server Đế đô khó hiểu hỏi.
Lập tức có người phổ cập kiến thức, "Ha, cậu còn không biết Hải Đường Vô Hương nhỉ, đó là đại cao thủ server Đế đô chúng ta."
"Lợi hại vậy sao?"
"Cậu có biết không, phó bản Hỏa Diệm Sơn có tên Hải Đường Vô Hương, phó bản Bách Hoa Viên cũng có Hải Đường Vô Hương, Boss hoang dã Bách Điểu Quy Lâm cũng là Hải Đường Vô Hương, còn có......"
Theo lời người nọ, người không quá hiểu Hải Đường Vô Hương cũng đều hiểu sự lợi hại của Hải Đường Vô Hương.
Hải Đường Vô Hương là đệ nhất cao thủ làm mưa làm gió ở server Đế đô.
"Người lợi hai như vậy, sao còn chưa vào giới chuyên nghiệp?" Có người hỏi.
"Vấn đề hay đấy. Chắc không lâu nữa thì các câu lạc bộ lớn sẽ vươn cành ôliu ra thôi. Cao thủ như vậy tuyệt đối phù hợp với nghề này."
"Tôi có tin tức, nghe nói đội Thiên Nhai Minh Nguyệt và Cực Lạc đều đã tung cành ôliu với Hải Đường Vô Hương, không biết cuối cùng người này sẽ chọn ai." Người tung tin hot cảm khái.
"Thật hay giả?" Có người ôm thái độ hoài nghi.
"Đương nhiên là thật. Tôi có tin nội bộ đấy." Người tung tin hot chắc chắn.
Bắc Vũ Đường làm đương sự tháo mũ xuống, buông bàn phím thao tác, đứng dậy khỏi ghế, gian nan khởi động.
Trò chơi này quá thật, khi đội mũ lên, tựa như mình đã tiến vào trò chơi, chẳng trách nhiều người thích chơi trò này như vậy, còn ngày càng tăng.
Không chỉ có thể khiến người chơi được trò chơi mà còn khiến người ta cảm nhận được cảm thụ trong cảnh, đồng thời số nhiệm vụ ùn ùn không dứt trong đó và giả thiết mới mẻ độc đáo đều khiến người ta nghiện.
Bắc Vũ Đường tiến vào 'Vinh diệu thiên hạ' một tháng, mới đầu là vì nhiệm vụ, dần dần cũng thích trò chơi này, có thể thấy nó rất có mị lực.
Thân thể này của cô có độ linh hoạt khá ổn, sau khi cô tiến vào, qua một tuần thì đã quen thuộc với quy tắc trò chơi. Sau khi hiểu được, cô bắt đầu thực hiện kế hoạch của bản thân.
Muốn trở thành Quán quân trong 'Vinh diệu thiên hạ', cách tốt nhất là gia nhập một chiến đội mạnh. Muốn tham gia một đội mạnh, tất nhiên phải khiến các câu lạc bộ lớn chú ý.
Vậy nên, sau khi tiến vào server Đế đô, cô bắt đầu điên cuồng đánh chiếm các bảng ghi chép thứ hạng, cướp đoạt các loại Boss, khiêu chiến pk với các đại thần ở đấu trường.
Với thực lực mạnh mẽ, một đường vượt năm ải, chém sáu tướng, thành công chiếm được vị trí đệ nhất ở server Đế đô sau một thời gian ngắn.
Bắc Vũ Đường biết mỗi server đều có các công hội của các đội lớn, các công hội đó ở 'Vinh diệu thiên hạ' cũng là nơi các câu lạc bộ chú ý những nhân vật có thể thành tài, nạp vào đội nhà mình.
Mỗi người đứng đầu các server cơ bản sẽ được các câu lạc bộ lớn chào mời, nên muốn nhanh chóng tiến vào chiến đội, trở thành đại cao thủ của các server lớn là cách nhanh nhất.
Bắc Vũ Đường nhìn căn phòng mình đang ở, rất đơn sơ, nhưng được cái tiện nghi, nhưng dù vậy, cô vẫn không còn nguồn thu nhập, sắp phải ăn ngủ đầu đường rồi.
Bạch Khởi là cô nhi, trước đó làm công để sống, sau thì được quản lý đội Thương Lan phát hiện, dẫn cậu vào Thiên Lan. Vốn tưởng có thể thực hiện khát vọng với trò chơi mình thích, đáng tiếc cuối cùng lại biến thành như vậy.
Tiền đội bồi thường cho cô đã không còn mấy sau khi trả hết tiền thuốc men, may mà ngày thường Bạch Khởi dùng ít tiền nên có một chút tiết kiệm. Bắc Vũ Đường dựa vào số tiền tiết kiệm ít ỏi đó, cả người chìm vào trò chơi, để mình mau chóng trở thành cao thủ của server.
Đúng như lời người tung tin hot, đã có người vươn cành ôliu với cô, chỉ là cô còn chưa đồng ý. Mấy đội này chưa phải đội lý tưởng nhất.
Cách nào khiến người ta có thể nhanh chóng trở thành Quán quân? Đương nhiên là gia nhập đội mạnh nhất.
Bắc Vũ Đường đến phòng khách rót cho mình một cốc nước, di động trong phòng vang lên, cô bước nhanh quay lại, nhận điện thoại.
"Xin chào, cho hỏi có phải Bạch Khởi đó không?" Đầu bên kia là một giọng nam.
"Chính là tôi."
"Tôi là quản lý của đội Trục Phong, không biết cậu có hứng thú tham gia thí luyện vào đội tôi không?"
Bắc Vũ Đường từng nghĩ sẽ gia nhập Lưu Vân Các, Huyền Thiên, Thiên Hạ Quy Nhất, chỉ chưa từng muốn tham gia Trục Phong, đơn giản vì hai người trong đó là mục tiêu của cô, cô muốn cướp vị trí Quán quân khỏi tay họ, sao có thể gia nhập được.
"Xin lỗi, tạm thời không có." Bắc Vũ Đường uyển chuyển từ chối.
Quản lý không từ bỏ, "Khi nào cậu muốn tới thì có thể gọi vào số này cho tôi."
"Được."
Bắc Vũ Đường vừa ngắt điện thoại, lại một lần nữa có điện, cũng là một số lạ.
"Xin chào."
"Xin hỏi có phải là cậu Bạch Khởi không?" Đầu bên kia là một giọng nữ trí thức.
"Là tôi."
"Tôi là Quản lý đội Huyền Thiên – Tường Vi, chúng tôi đã xem chiến tích của cậu ở server Đế đô, cậu rất thích hợp với đội của chúng tôi, không biết cậu có nguyện ý tới tham gia thí luyện của đội tôi không?"
Đội Huyền Thiên, cuối cùng cũng chờ được rồi.
Cô vốn nên đồng ý, nhưng đến bên miệng lại sửa lại, "Có thể cho tôi một ngày suy nghĩ không?"
Đối phương có hơi ngạc nhiên, cũng không nói gì thêm, cười đáp, "Được."
"Cảm ơn."
Ngắt điện thoại, Bắc Vũ Đường nhìn di động, ngơ ngác thả hồn.
[Vì sao ký chủ không đồng ý?]
Vì sao?
Bắc Vũ Đường lẩm bẩm trong lòng.
Rốt cuộc là vì sao? Có lẽ không đồng ý, có lẽ có đáp án khác, chỉ là cô không muốn nhắc đến đáp án đó.
"Có thể chọn tốt nhất, vì sao không chọn?"
[Cô muốn gia nhập đội Lưu Vân Các?]
"Ai mà không muốn gia nhập Lưu Vân Các?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.
Minh tâm sáng như gương, ngoài miệng lại không buông tha, [Ký chủ, cô hãy nhớ cô chỉ là một nhiệm vụ giả.]
"Dong dài."
Bắc Vũ Đường che giấu chút kỳ vọng trong lòng, nỗ lực ép nó xuống.
Một ngày, coi như cho mình chút hy vọng cuối cùng.
Một ngày sau, nếu không nhận được điện thoại của Lưu Vân Các, chỉ có thể nói là họ vô duyên.
Thời gian sau đó, Bắc Vũ Đường lại nhận mấy cuộc gọi, lần lượt tới từ các đội khác nhau, duy chỉ không có của Lưu Vân Các.
24 giờ ngắn ngủi, giống như chớp mắt đã lướt qua.
Bắc Vũ Đường nhìn đồng hồ trên tường, thở dài nhè nhẹ.
Cô chú định phải vào Huyền Thiên.
Bắc Vũ Đường cầm di động, gọi cho quản lý Tường Vi của Huyền Thiên.
Tiếng tút tút dài vang lên hồi lâu, đối phương không nghe.
'Cốc cốc cốc'...
Tiếng gõ cửa ngắt động tác gọi lại của Bắc Vũ Đường, cô buông di động, mở cửa, thấy bên ngoài có một người đàn ông đang đứng.
Bắc Vũ Đường thấy người tới, đáy mắt hiện lên nét kinh ngạc.
Đó là quản lý của Lưu Vân Các – Lâm Vũ Tường.
Bắc Vũ Đường không xa lạ gì người này, dù sao cô đi theo bên Diêm Tu cũng từng ở cạnh người này một thời gian, có sự hiểu biết nhất định.
"Chào cậu, xin hỏi nơi này là nhà Bạch Khởi sao?" Lâm Vũ Tường hỏi.
"Đúng vậy. Tôi là Bạch Khởi, không biết anh là?"
Lâm Vũ Tường đánh giá thiếu niên trước mặt, hơi gầy, diện mạo thanh tú, nhưng khí chất khiến người ta không rời được mắt. Người này nếu có thể trưởng thành, tương lai sẽ là một ngôi sao lấp lánh.
Lâm Vũ Tường cười trả lời, "Tôi là quản lý của Lưu Vân Các – Lâm Vũ Tường."
Nói rồi, anh ta lấy danh thiếp của mình ra để chứng minh thân phận.
"Mời vào."
Bắc Vũ Đường mời người vào phòng, căn phòng nhỏ hẹp và đơn sơ, nhưng được chủ nhân dọn dẹp rất gọn gàng, hoa cỏ kiều diễm khiến căn phòng có vẻ bừng bừng sức sống.
Lâm Vũ Tường tùy ý đánh giá, cũng nhìn ra tính cách Bạch Khởi không giống hán tử thô kệch, cả nhà toàn quần áo và tất thối.
"Chỗ tôi chỉ có nước sôi để nguội." Bắc Vũ Đường thản nhiên nói, hoàn toàn không chút quẫn bách.
"Tôi thích nước sôi để nguội."
Bắc Vũ Đường đặt một cốc nước tới trước mặt Lâm Vũ Tường, Lâm Vũ Tường có lễ uống một ngụm, sau đó lại vào chủ đề, "Bạch Khởi, hôm nay tôi tới vì mời cậu tham gia thí luyện của câu lạc bộ chúng tôi. Nếu kết quả thí luyện đạt yêu cầu của chúng tôi, cậu có thể tham gia đội Lưu Vân Các. Không biết cậu có hứng thú tham gia không?"
"Đương nhiên. Có cơ hội tham gia thí luyện của Lưu Vân Các là vinh hạnh của tôi."
Lâm Vũ Tường đã sớm dự đoán được câu trả lời của cậu.
Lần này anh ta tới đây vừa lúc là để xử lý chuyện bên này, biết người câu lạc bộ đề cử gần đây cũng ở gần nên dứt khoát tới cửa chào hỏi.
Bắc Vũ Đường chuyển đề tài, "Nhưng tôi có một câu hỏi, mong Lâm tiên sinh có thể giải đáp giúp."
"Câu hỏi gì?"
"Sau khi vượt qua thí luyện, có phải sẽ trở thành một đội viên dự bị của đội không?"
"Đúng, chính là như vậy."
"Làm đội viên dự bị, phải làm thế nào mới có tư cách xuất chiến?"
Đây mới là chuyện Bắc Vũ Đường muốn hỏi.
Lâm Vũ Tường nghe vấn đề này thì cũng không giật mình. Tình huống này anh ta gặp không ít, mỗi lần mời chào nhân tài thì đều gặp trường hợp này, thậm chí có không ít người cảm thấy mình có thể thay thế được vị trí của thành viên đội.
Thiếu niên cuồng vọng, rất chi là bình thường.
"Chỉ cần cậu đủ mạnh, có thể vượt qua đội viên chính thức, đánh bại được họ, có thể thay thế vị trí của họ, lên sân khấu thi đấu." Lâm Vũ Tường nói thẳng.
"Được, tôi hiểu. Khi nào thí luyện? Có cần xử lý thủ tục gì không? Trong lúc thí luyện có trợ cấp không?" Bắc Vũ Đường blah blah ném ra một sọt câu hỏi.