Tác giả: Vân Phi Mặc

"Ồ." Tiểu Tử Mặc bình tĩnh lên tiếng, dường như không có hứng trở thành đệ nhất thần đồng.

"Chẳng lẽ đệ không muốn trở thành đệ nhất thần đồng à?" Hoa Tử Vân nghi hoặc nhìn bé.

Nếu trong vòng trăm năm không ai vượt qua được, mọi người chắc chắn sẽ khắc ghi sâu vào lòng, lưu truyền đến trăm đời sau, vinh danh như vậy, ai mà không muốn.

"Không muốn." Tiểu Tử Mặc bình tĩnh nói.

"Vậy vì sao đệ lại vội thi Đồng sinh?"

Tuổi như bé, cơ bản là chưa học vỡ lòng được bao lâu, kiến thức nắm giữ chắc cũng không được mấy, muốn thi đậu thì rất khó. Thường thì khoảng mười tuổi mới đến trường thi, nếu thi đậu thì có thể càng thêm kiên đĩnh bước tiếp.

"Giờ đang rảnh nên đi." Tiểu Tử Mặc nghiêm túc trả lời.

囧......

Hoa Tử Vân cạn lời nhìn bé.

Cậu đột nhiên cảm thấy thằng nhóc này xuất hiện là để đả kích người ta!

Đúng lúc này, mùi thơm từ bếp bay ra, mũi hai người rất thính nên đều ngửi được.

Hoa Tử Vân không tự giác liếm môi, "Mẫu thân đệ nấu gì mà thơm thế!"

"Không biết, nhưng chắc ăn ngon lắm."

"Thơm như vậy chắc chắn là ngon rồi!" Hoa Tử Vân vô cùng chắc chắn.

Còn chưa ăn mà sao chắc thế?

Người đã bị đồ ăn hút hồn, không còn tâm tư đánh cờ nữa. Nếu không phải chạy vào bếp nhà người ta là một việc rất không lễ phép thì cậu thật sự muốn canh trong bếp luôn.

Trên đời này, cậu thích nhất là món ăn ngon, nhưng ở trong cung có luật bất thành văn là ăn một món không thể vượt qua ba đũa, hơn nữa còn không thể chọn món mình thích. Chỉ có ra ngoài rồi thì cậu mới cảm thấy ôi cuộc đời đẹp làm sao.

Hoa Tử Vân đứng ngồi không yên, thường thường nhìn về bếp, Tiểu Tử Mặc thấy cậu như thế, muốn coi như không thấy cũng khó.

"Muốn đi qua xem không?" Tiểu Tử Mặc đề nghị.

"Được luôn." Hoa Tử Vân đồng ý không chút do dự, sau đó kéo Tiểu Tử Mặc chạy về phía phòng bếp.

Càng gần bếp, mùi thơm kia càng mê người, khiến con sâu thèm ăn trong bụng cậu quậy tưng bừng.

Bắc Vũ Đường thấy hai đứa trẻ tới, "Sao hai đứa lại tới đây?"

"Mẫu thân, Tử Vân ca muốn tới giúp đỡ." Tiểu Tử Mặc tất nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ thật của mình.

"Nơi này cũng không cần hai đứa giúp đâu, hai đứa ra ngoài chơi đi."

"Phải giúp, phải giúp!" Hoa Tử Vân vội nói.

Bắc Vũ Đường thấy mắt cậu dính vào nồi thì biết cậu nghĩ gì, cười nói, "Được. Vậy giao cho hai đứa việc nhóm lửa."

Sau đó, Tiểu Tử Mặc không ngừng giải thích, giọng nói từ bình tĩnh thong dong, cuối cùng biến thành không còn sức lực.

"Không đúng, không phải như thế. Huynh phải chống củi lên mới dễ cháy."

"Vì sao?"

"Nếu chất đống lại, không khí không nhiều, không dễ cháy, có đủ không gian có nghĩa là đủ dưỡng khí, như vậy mới dễ cháy."

"Dưỡng khí là cái gì?" Hoa Tử Vân chưa bao giờ nghe từ này.

"Dưỡng khí tồn tại trong không khí, huynh hít thở không khí đều có chứa dưỡng khí. Nó không màu không vị, con người không thể dùng mắt thường để nhìn thấy." Tiểu Tử Mặc dạy kiến thức mẫu thân dạy mình cho Hoa Tử Vân.

"Vì sao đệ biết?"

"Mẫu thân dạy." Tiểu Tử Mặc thấy ngọn lửa nhỏ lại, vội giục, "Lửa sắp tắt rồi, huynh mau thêm củi đi."

"Huynh làm thế là không đúng, không phải ta đã bảo phải để lại không gian à."

"Giống thế này này."

"Không đúng, không đúng, phải thế này cơ mà."
......

Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hai đứa tương tác, thấy Tiểu Mặc Nhi lộ ra nhiều biểu cảm, cảm thấy rất vui. Từ khi nàng tiến vào thân thể này, nàng chưa từng thấy Tiểu Mặc Nhi chơi vui với bạn bè cùng trang lứa như vậy.

Lần đầu tiên thấy bé thần thái sáng láng như vậy, bé thế này mới có sức sống thuộc về tuổi của mình.

Vừa đến trưa, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng nấu xong món cuối cùng. Một mâm đồ ăn đặt lên bàn, sắc hương vị đều đủ, mùi thơm của từng món ăn tản ra. Hoa Tử Vân đã đói mốc meo rồi, nhưng vì đây không phải địa bàn của mình, đành tuân thủ lễ giáo, không dám vượt quá.

"Bắt đầu đi."

Bắc Vũ Đường nói xong, ba người lúc này mới cầm đũa.

Hoa Tử Vân thích ăn cá nhất, gắp ăn một miếng cá kho, đôi mắt lập tức sáng bừng.

"Ngon, ngon quá, còn ngon hơn món do đầu bếp trong cu... Trong nhà nấu." Hoa Tử Vân suýt nữa bật từ 'trong cung' ra.

"Thích thì ăn nhiều thêm một chút." Bắc Vũ Đường gắp cho cậu một miếng cá to.

Mới đầu Hoa Tử Vân còn khắc chế bản thân, ghi nhớ đây không phải nhà mình, phải quy củ, nhưng mà ăn rồi, cậu vứt hết mấy quy củ lên hết chín tầng mây, ăn uống thỏa thích.

Một bữa cơm này, Hoa Tử Vân ăn đến vui vẻ, vốn định chiều thì về, giờ lại dời đến tối, ở lại ăn cơm chiều luôn!

Trước khi đi, cậu còn nhìn Bắc Vũ Đường đầy lưu luyến.

Ở cửa, Hoa Tử Vân kéo tay Tiểu Tử Mặc, "Tử Mặc, ta còn có thể tới chơi với đệ không?"

Tiểu Tử Mặc nhìn cậu như thế, trên mặt chỉ thiếu viết 'ta muốn tới cọ cơm' thôi, "Được."

Hoa Tử Vân nghe vậy, vội nói, "Hôm nào ta lại tới bái phỏng."

"Được."

Hoa Tử Vân đi rồi, Bắc Vũ Đường cũng không nói cho Tiểu Tử Mặc thân phận thật của cậu. Có những lúc đã biết thân phận thật thì sẽ khiến hai đứa trẻ cố kỵ nhau.

Hôm sau, cả nhà Bắc Vũ Đường vừa ăn cơm sáng xong, cửa viện đã bị gõ vang.

"Mới đầu sáng ngày ra mà ai gõ vậy." Đại Hương lẩm bẩm, cũng đứng dậy đi mở cửa.

Vừa mở cửa thì đã thấy Hoa Tử Vân đứng ngoài.

"Hoa công tử, ngài đến chơi ạ?" Đại Hương kinh ngạc nhìn cậu.

Hoa Tử Vân cười nói, "Ta tới tìm Tử Mặc."

Tiểu Tử Mặc thấy Hoa Tử Vân, trong lòng là là một sa mạc.

Đây không phải là hôm nào lại tới bái phỏng.

Đây là hôm nào à!

Hoa Tử Vân nói với người bên ngoài, "Dọn hết đồ vào đi."

Mấy người Bắc Vũ Đường lập tức thấy một đám người dọn mấy rương đồ vào, còn rất nhiều vải vóc và nguyên liệu nấu ăn.

"Đây là?"

Hoa Tử Vân cười nói, "Phu nhân, gần đây ta không có nơi nào để đi, muốn học hỏi tham khảo cùng Tử Mặc nhiều hơn. Ta đến quấy rầy mọi người, mấy thứ này là để biểu đạt sự xin lỗi của ta."

Bắc Vũ Đường nhìn thẳng vào rổ nguyên liệu nấu ăn trong đó, chỉ cảm thấy Bát hoàng tử này đúng là khiến người ta buồn cười.

Nhóc con này rõ ràng chuẩn bị cọ cơm lâu dài, cảm thấy chiếm tiện nghi của người khác là không tốt, nên cố ý chuẩn bị đủ hết mọi thứ.

Cậu hoàn toàn không giống Hoa Phi Vũ tẹo nào.

"Không cần phải vậy, mấy thứ này ngươi mang về đi thôi."

Hoa Tử Vân xua xua tay, lập tức từ chối.

Nếu mang về, những ngày sau sao cậu dám đến cọ ăn không biết xấu hổ bây giờ. Đồ cần phải để lại đây, không để lại thì sau này ăn cũng không ngon mất!

Dưới sự kiên trì của Hoa Tử Vân, đồ vật cuối cùng đều để lại.

Trong đống đồ cậu đưa đến, có một rương là y thư, có thể thấy cậu đã phí tâm chuẩn bị mấy thứ này.

Những ngày sau đó, Hoa Tử Vân chôn mình trong nhà Bắc Vũ Đường, mới đầu là vì cọ cơm, sau đó là nghe Bắc Vũ Đường giảng bài, thích cách nàng giảng bài, cảm thấy lịch sử buồn tẻ chán ngắt qua miệng nàng cũng trở thành câu chuyện xưa sinh động mà khiến người ta chấn động.

Bọn họ không những dễ nhớ mà còn khó quên.

Học sinh của Bắc Vũ Đường cũng từ một biến thành hai người. Hai người thường thường sẽ hỏi một vài câu hỏi, Bắc Vũ Đường cũng kiên nhẫn trả lời.

Hôm đó học toán, Hoa Tử Vân tò mò nhìn Tiểu Tử Mặc.

"Sao đệ làm được?" Hoa Tử Vân hỏi.

Tiểu Tử Mặc đưa một tấm bảng cửu chương cho cậu, "Huynh đọc cái này thì biết. Nếu gặp đề phức tạp thì có thể dùng......"

Bắc Vũ Đường bưng trái cây và nước ép trái cây vào thì thấy Tiểu Tử Mặc đang dạy Hoa Tử Vân học toán.

Hoa Tử Vân càng nghe, đôi mắt càng sáng.

"Trước giờ ta chưa từng nghe khẩu quyết như vậy, dùng tốt thật đấy. Chẳng lẽ đây cũng do mẫu thân đệ dạy?" Tuy là hỏi, nhưng trong lòng cậu đã có đáp án.

Tiểu Tử Mặc gật đầu, "Mẫu thân biết nhiều lắm."

Bạn nhỏ Hoa Tử Vân cực kỳ tán đồng gật đầu, "Mẫu thân đệ còn bác học hơn cả lão sư của ta, nàng giảng bài cũng tốt hơn lão sư của ta. Hâm mộ đệ thật đó."

Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Tử Mặc không tự giác cong cong nụ cười, cảm giác rất tự hào, "Nếu huynh rảnh thì có thể tới đây."

Cậu cũng muốn lắm, nhưng mà thi hương xong, cậu sẽ phải rời khỏi quận phủ Thiên Thành, trở về kinh đô.

Sớm biết vậy thì cậu phải sớm đến đây, nói không chừng có thể biết Mộc Tử Mặc sớm hơn, có thể sớm biết mẫu thân của bé nữa.

"Không được. Thi xong ta phải về nhà."

"Nhà huynh ở đâu?"

"Đô thành."

"Xa vậy."

"Đúng vậy. Ta ra ngoài nhiều ngày rồi, đến khi thi xong, ta sẽ lên đường về."

Hoa Tử Vân vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Nếu cậu không thể ở đây lâu, có lẽ cậu có thể đưa họ đến kinh đô!

Bạn nhỏ Hoa Tử Vân chuyển đôi mắt đen, lập tức có ý tưởng, "Đệ muốn tới kinh đô không? Nếu đệ tới kinh đô, chúng ta có thể thường gặp nhau."

Tiểu Tử Mặc cảm thấy chắc chắn là cậu nhớ thương tay nghề của mẫu thân, chứ không phải đơn thuần muốn ở với bé.

Bé còn chưa quên ánh mắt của tiểu tử này mỗi lần ăn cơm đâu.

"Chờ sau này đến kinh đô, chúng ta sẽ đi tìm huynh." Tiểu Tử Mặc cũng không biết họ định đi đâu, có lẽ ngày nào đó sẽ đến kinh đô thật chứ không biết chừng.

"Chắc chắn đó nhé, sau này mọi người đi kinh đô thì nhất định phải tới tìm ta." Hoa Tử Vân nói, gỡ khối ngọc bội bên hông xuống, "Cái này cho đệ, lúc nào tới kinh đô rồi thì có thể tới Kinh Triệu Phủ tìm ta."

Tiểu Tử Mặc nhận ngọc bội, nhìn thoáng qua hoa văn điêu khắc, đôi mắt đen nhánh sáng ngời hiện lên nét kinh ngạc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Hoa Tử Vân, vẫn tùy ý như ngày thường, "Được."

"Tử Mặc, khẩu quyết số học hay như vậy, ta có thể dạy cho người khác không?" Hoa Tử Vân hỏi.

Làm hoàng tử, đôi mắt của cậu vẫn tinh lắm, tất nhiên nhận ra điểm tốt của nó.

Tiểu Tử Mặc nhìn Bắc Vũ Đường, thấy Bắc Vũ Đường gật đầu thì cũng gật đầu.

Hoa Tử Vân đại hỉ, "Đến lúc đó ta sẽ nói với họ là mẫu thân đệ truyền thụ cho ta."

Lúc này Bắc Vũ Đường mới lên tiếng, "Không cần phải vậy. Ngươi chỉ cần nói với họ, trong lúc đi du lịch, vô tình biết được."

Hoa Tử Vân khó hiểu, đây là một cơ hội tốt để thành danh mà.

Tiểu Tử Mặc nhìn ra được, cười nói, "Mẫu thân không thích bị người ta quấy rầy. Nếu quá nhiều người biết, mẫu thân sẽ rất bối rối."

Hoa Tử Vân sáng tỏ, có rất nhiều người đều không thích bị quấy rầy, chắc mẫu thân của Tử Mặc là một người như vậy.

"Lại đây ăn ít trái cây với uống nước đi, nghỉ ngơi một lát."

Hai cậu nhóc buông giấy bút, bắt đầu ăn trái cây.

Hoa Tử Vân rất thích nước trái cây Bắc Vũ Đường làm, "Phu nhân, thủ nghệ của ngài thật tốt. Ta cảm giác những thứ ta từng ăn đều không đáng tiền. Rất nhiều món bình thường, qua tay ngài đều từ hủ bại biến thành thần kỳ!"

Bắc Vũ Đường mỗi ngày đều được bạn nhỏ Hoa Tử Vân khen một hồi, mỗi lần khen còn không trùng lặp.

Những ngày tháng ăn ngon uống kỹ khiến hai cậu nhóc suýt quên là sắp đến ngày yết bảng, may là vẫn còn người nhớ.

"Mai có đến đây ăn sáng không?" Bắc Vũ Đường hỏi bạn nhỏ Hoa Tử Vân.

Bạn nhỏ Hoa Tử Vân vội gật đầu cái rụp, "Có ạ."

Đại Hương không nhịn được mà nhắc nhở, "Hoa tiểu công tử, mai là ngày yết bảng, chẳng lẽ công tử không đi xem bảng trước?"

"Hả?" Bạn nhỏ Hoa Tử Vân ngây người, bấy giờ mới nhớ họ đã thi đồng sinh.

"Cái đó không quan trọng, dù sao cái bảng ở đó có mọc chân chạy được đâu."

Cậu chỉ kém nói thẳng ra là không có gì quan trọng bằng việc ăn của cậu hết!

Đại Hương cười trêu ghẹo, "Hoa tiểu công tử có vẻ rất tự tin vào bản thân."

"Không không không, ta đây là bình tĩnh, giống như lời phu nhân nói, đối mặt với bất kỳ chuyện gì cũng phải bình tĩnh, có được sự bình tĩnh thì mới rèn luyện được tâm tính, tránh nóng nảy làm hỏng chuyện."

Đại Hương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Rõ ràng là muốn tới nhà chúng ta cọ cơm."

Sáng sớm hôm sau, bạn nhỏ Hoa Tử Vân đang định ra cửa thì bị Phương tổng đốc cản lại.

"Bát hoàng tử, hôm nay là ngày yết bảng."

"Ta biết." Hoa Tử Vân gấp gáp chạy ra ngoài.

"Có cần ta bảo bên yết bảng không?" Phương tổng đốc nói vậy là có ẩn ý, có cần ông đi hỏi thăm thành tích yết bảng trước không.

"Không cần, không cần làm gì. Nếu không bị người ta biết, phụ hoàng sẽ trách tội. Ta đi trước, hôm nay không cần chuẩn bị bữa trưa và bữa tối cho ta."

Nói xong, Hoa Tử Vân vội vàng đi mất.

Phương tổng đốc gọi một hộ vệ tới hỏi, "Hộ nhân gia kia có vấn đề gì không?"

"Không."

"Âm thầm bảo vệ Bát hoàng tử. Nếu ngài ấy có chuyện gì, cẩn thận cái đầu của các ngươi." Ra lệnh xong, ông cho người lui xuống.

Hoa Tử Vân đúng giờ xuất hiện ở ngõ nhỏ, rồi bảo xa phu nhanh rời đi.

Vào Bắc gia rồi, cậu ăn một bữa sáng ngon nghẻ như ngày thường, ăn xong thì Bắc Vũ Đường dẫn theo hai tiểu gia hỏa ra cửa, đến trường thi. Hôm nay cũng giống ngày khảo thí, cực kỳ náo nhiệt, còn chưa đến trường thi đã thấy tiếng ồn ào rồi.

"Giờ còn chưa yết bảng mà đã có nhiều người chờ quá." Đại Hương lẩm bẩm.

"Lát nữa yết bảng, mấy đứa không cần chen lên trước, chờ họ xem xong rồi thì qua." Bắc Vũ Đường nhắc nhở một tiếng.

Đại Hương không hiểu nguyên nhân, hỏi, "Vì sao ạ?"

"Đại Hương tỷ tỷ, lát tỷ sẽ biết."

Cửa lớn trường thi mở ra, mọi người nhón chân chờ mong bên ngoài thấy được một quan viên được nha dịch hộ tống tới gần chỗ thông cáo, dán danh sách thứ tự thông qua khảo hạch lần này lên.

Họ vừa đi, đám người đứng trước lập tức chen lên, những người đằng sau không ngừng chen lên trước, trường hợp thật đồ sộ.

Đại Hương thấy vậy, sợ ngây người.

Nàng ấy không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, "Mộc tỷ tỷ, muội biết vì sao rồi."

Tuy nàng biết chen, nhưng mà nhìn cảnh này, nàng cảm thấy, nếu nàng chen vào, nàng thật sự sẽ bị chen thành cái bánh nhân thịt!

Hoa Tử Vân cũng lần đầu thấy cảnh này, kinh ngạc đến ngây người.

Tiểu Tử Mặc banh khuôn mặt phấn nộn, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc.

Nhóm người chen trước có hưng phấn hoan hô, có mất mát mắng mỏ, có thở dài, còn có những tiếng kêu la.

Đoàn người Bắc Vũ Đường đứng đầu ngoài bất động, chờ đám người thoáng tan đi thì mới tiến lên.

Bọn họ đến trước bảng thông cáo, nhìn từ trên xuống, vừa nhìn đã thấy tên Tiểu Tử Mặc và Hoa Tử Vân.

Đại Hương không biết chữ, nhưng từ khi đi theo Bắc Vũ Đường thì cũng biết một ít, biết tên Tiểu Tử Mặc và Bắc Vũ Đường.

Đại Hương nhìn tên xếp trên đầu, kích động hô, "Mộc tỷ tỷ, là tên của thiếu gia, tên của thiếu gia!"

Giọng nàng ấy rất vang, người xung quanh chưa đi đều nghe được, người không trúng tuyển đều ghé mắt nhìn qua.

Một câu sau đó khiến tất cả mọi người đều ghé mắt nhìn.

"Tiểu thiếu gia đứng đầu, đứng đầu kìa!" Đại Hương rất kích động, rất hưng phấn, hình thành tiên minh đối lập với Tiểu Tử Mặc mặt bình tĩnh đứng bên cạnh.

Cậu luôn ghi nhớ lời dạy của mẫu thân, không được để người ngoài dễ dàng nhận ra cảm xúc của mình.

Néu Bắc Vũ Đường biết Tiểu Tử Mặc mỗi ngày đều banh mặt vì mình, chắc chắn sẽ trợn mắt, vì nàng hoàn toàn không nghĩ vậy, nhưng Tiểu Tử Mặc biết một suy ra ba lại một mực chắc chắn thế này.

Bắc Vũ Đường nhìn cái tên đứng đầu, nghiêng đầu nhìn Tiểu Mặc Nhi, "Mặc Nhi khiến nương kinh hỉ đấy."

Hoa Tử Vân nhìn mình xếp thứ hai, nhìn nhìn cái tên đứng trên mình, nếu không phải ở chung mấy ngày, chỉ sợ cậu cũng không tin là mình sẽ thua một đứa trẻ năm tuổi.

Đại Hương hưng phấn xong, nghiêng đầu hỏi Hoa Tử Vân, "Hoa tiểu công tử, tên ngài ở đâu?"

Hoa Tử Vân chỉ cái tên thứ hai, "Đây này, ngay dưới Tử Mặc."

Đại Hương nhìn theo ngón tay cậu chỉ, thấy tên cậu, "Thì ra tên ngài viết như vậy à. Hoa tiểu công tử, ngài cũng thật lợi hại, đứng thứ hai lần này."

Đại Hương nói câu 'đứng thứ hai' lại khiến mọi người ghé mắt.

Những người còn chưa đi xa, thấy đoàn người này thì đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, quét qua Hoa Tử Vân và Tiểu Tử Mặc.

"Hai tiểu tử lần lượt là thứ nhất và thứ hai, quả là khó có thể tưởng tượng. Một đứa hình như mới có bốn năm tuổi thôi."

"Đứng thứ hai hẳn là đứa năm tuổi."

"Cho dù là thứ hai thì cũng khiến người ta kinh ngạc. Đứng thứ nhất cũng lợi hại, nhìn chắc cũng mới mười tuổi thôi."

Người xung quanh nhìn đoàn người, bình luận sôi nổi.

Đại Hương nghe họ nói vậy, mày hơi nhăn lại, sao họ lại bảo thiếu gia nhà mình là thứ hai?

"Các người nhầm rồi, tiểu thiếu gia nhà ta mới là thứ nhất." Đại Hương chỉ Tiểu Tử Mặc, "Đây mới là tiểu thiếu gia nhà ta."
****

Roro: Lạnh quá.... Tui lười gõ quá.... Chỉ muốn trùm chăn vào thôi....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play