Tác giả: Vân Phi Mặc

Tiếng còi vừa vang lên, sinh viên vây xem đều nhiệt liệt hoan hô, tiếng hò hét liên tục vang lên.

Đám người Đoạn Nhất Phàm bò dậy, ánh mắt bất thiện đi về phía Giang Ly.

"Mày phạm quy! Mày cố ý đâm bọn tao, trận đấu này không tính!" Đoạn Nhất Phàm tức giận nói.

Không khí giương cung bạt kiếm trong sân khiến đám sinh viên đang hoan hô im bặt, cả đám đều nhìn mấy người bằng ánh mắt không thể tin được.

"Tình huống này là sao?"

"Rõ ràng là họ đâm người ta trước còn gì!"

"Không ngờ học trưởng Đoạn Nhất Phàm lại là người như vậy."

"Chúng tôi không mù, mắt vẫn còn tinh lắm đấy. Vừa rồi rõ ràng là họ đâm người ta."

"Đúng đấy."

"Họ sẽ không đánh nhau chứ?"
......

Hai đồng đội của Giang Ly cũng nổi giận, đám người kia định thua mà không chịu nhận.

Trước đó còn châm chọc họ, giờ lại muốn quỵt nợ cơ à.

"Học trưởng Đoạn Nhất Phàm, các người phạm quy trước, chúng tôi đã không nói gì rồi, sao các người còn không biết xấu hổ nói Giang Ly? Hơn nữa, Giang Ly đã làm gì? Cậu ấy đâm các người chắc? Rõ ràng là các người không có mắt, tự mình đâm vào, trách được ai?"

Đoạn Nhất Phàm cả giận, "Tao không nói bọn tao, mà là nó đánh ngã Âu thiếu. Tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng, có muốn cãi cũng không cãi được. Người nào đó vì thắng mà đúng là không từ thủ đoạn."

"Mày......" Đồng đội của Giang Ly bị sự vô sỉ của họ chọc tức.

Giang Ly lười để ý đám hề nhảy nhót này, chỉ nhìn thoáng qua Âu Thượng Kiệt bằng ánh mắt khinh miệt, không nói gì cả.

Âu Thượng Kiệt bị ánh mắt khinh thường của cậu nhìn, cảm thấy dường như cậu đang cười nhạo đám hề chơi xấu bọn họ còn biết nhảy.

Âu Thượng Kiệt quát Đoạn Nhất Phàm, "Nhất Phàm, câm miệng. Thua chính là thua, không có bất kỳ lý do gì hết."

Đái Hiểu Nguyệt đi theo Trương Linh Nhi vào giữa sân, Âu Thượng Kiệt nhìn người tới, miễn cưỡng nở nụ cười, "Linh Nhi."

Trương Linh Nhi cười với hắn, "Âu ca ca, sao anh lại tới trường? Giờ đúng là càng ngày càng khó gặp anh trong trường, chứ đừng nói đến sân bóng rổ."

Âu Thượng Kiệt nghe ra ý của Trương Linh Nhi, trong lòng ấm áp, quả nhiên là cô gái hắn nhìn trúng, vừa tri kỷ, vừa lương thiện, dù an ủi cũng rất kín kẽ, khiến người ta cực kỳ thoải mái.

Bên kia, Giang Ly cầm áo khoác của mình đi ra ngoài, dọc đường có nữ sinh tới đưa nước cho cậu, lại bị khí thế người sống chớ gần của cậu dọa sợ không dám tiến lên, mãi đến khi cậu thấy một bóng dáng trong đám người, đôi mắt lạnh nhạt chợt bừng sáng.

Giang Ly từng bước tiến lại gần cô, người ngoài nhìn cậu đi rất vững vàng, nhưng thật ra cậu đang tăng tốc.

Người vây xem nhìn theo cậu, khi thấy cậu đứng trước mặt một cô gái, mọi người đều dùng ánh mắt như tia X rà quét đánh giá Bắc Vũ Đường.

"Tôi tới đón cậu về nhà." Bắc Vũ Đường mỉm cười, "Kinh hỉ không?"

"Có." Giọng nói đầy từ tính lại vô cùng ôn nhu.

Bắc Vũ Đường nhìn trán cậu còn mồ hôi chưa lau khô, lấy khăn giấy trong túi xách ra, nhón chân lau cho cậu. Khoảng cách giữa hai người nháy mắt thu hẹp, cậu có thể ngửi rõ mùi khánh hương thuộc về cô, thậm chí ngay cả nhịp tim của cô, cậu cũng nghe rõ.

Đôi mắt Giang Ly hơi tối đi.

"Được rồi." Bắc Vũ Đường cũng không nhận ra Giang Ly hơi căng thẳng.

"Vũ Đường."

Bắc Vũ Đường trừng cậu một cái, cảnh cáo thằng nhóc thúi này, nhưng cậu lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, còn dắt tay cô.

Cô thật sự muốn ném tay cậu ra, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, làm thế chẳng khác nào khiến cậu mất mặt, cuối cùng thành ra để cậu nắm.

Giang Ly thấy cô không tránh, mi cong cong, tâm tình rất tốt.

"Đi thôi."

Hai người sóng vai rời đi.

Tuấn nam mỹ nữ, khí thế cực kỳ, hai người bình tĩnh thong dong rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Họ vừa đi, đám người lại bùng nổ.

"Cô gái kia là ai thế? Nhìn cô ấy và Giang Ly thân mật như vậy, quan hệ chắc chắn không bình thường!"

"Cô gái kia thật đẹp."

"Các cậu có phát hiện, Giang Ly thấy cô gái ấy, khí tràng hoàn toàn thay đổi không?"

"Hở, tớ cũng phát hiện. Tớ còn tưởng một mình tớ phát hiện cơ."

"Phụt, rõ ràng như thế cơ mà, chỉ cần không bị mù thì đều phát hiện đấy."
......

Cả đám thì thầm khe khẽ, đôi mắt toát ra ánh sáng bát quái chói loà, tiếc là đương sự đều đã rời đi.

Đái Hiểu Nguyệt và Trương Linh Nhi cũng nhìn chằm chằm hai người Giang Ly rời đi, Đái Hiểu Nguyệt không vui lẩm bẩm, "Cô gái kia là tiểu yêu tinh từ đâu nhảy ra, dám thông đồng với nam thần Giang Ly của tớ."

Âu Thượng Kiệt nghiêng đầu nhìn Trương Linh Nhi, thấy cô ta cũng nhìn chằm chằm họ, đôi mắt không khỏi nheo lại, đáy mắt hiện lên nét đố kỵ.

Hắn nắm lấy tay Trương Linh Nhi, trầm giọng nói, "Chúng ta đi thôi."

Trương Linh Nhi bị hắn kéo đi, cô ta cảm giác được Âu Thượng Kiệt có chút không vui, cô ta tưởng là vì chuyện trận đấu, lại an ủi, "Âu ca ca, trọng tâm của anh là công ty, không phải sân bóng. Chơi bóng chẳng qua là vì tập thể hình và giải trí mà thôi, thắng bại không quan trọng."

Âu Thượng Kiệt nghe cô ta nói, không những không thấy an ủi mà hoả khí lại không ngừng dâng cao, "Linh Nhi, có phải em cũng cảm thấy anh không giỏi bằng Giang Ly kia?"

Trương Linh Nhi sửng sốt, không hiểu vì sao hắn lại hỏi vậy, "Không, không có."

"Linh Nhi, từ lúc nào em cũng biết nói dối?" Âu Thượng Kiệt thất vọng và đau lòng nhìn Trương Linh Nhi.

Trương Linh Nhi luống cuống, vội biện giải, "Em... Em không có."

Âu Thượng Kiệt cười tự giễu, "Không có? Vừa rồi vì sao lúc trả lời em lại ngừng lại một lát? Vì sao lại do dự? Bởi vì em động tâm, đúng không?"

"Em không có, em thật sự không có. Âu ca ca, anh phải tin em." Trương Linh Nhi lại cường điệu, nhưng hắn hoàn toàn không nghe lọt.

Trương Linh Nhi thở dài một hơi, trầm giọng nói, "Âu ca ca, giờ tâm trạng anh không tốt, em không so đo với anh. Hôm nay chúng ta đến đây thôi, em không muốn cãi nhau với anh."

Nói rồi, Trương Linh Nhi xoay người rời đi.

Âu Thượng Kiệt thấy cô ta định đi, túm chặt lấy tay cô ta, sau đó kéo người vào lòng, ôm thật chặt. Hắn gối cằm lên vai cô ta, thấp giọng lẩm bẩm, "Anh xin lỗi, là anh không tốt, là anh chuyện bé xé ra to. Em đừng đi, được không?" Giọng hắn mang theo chút khẩn cầu.

Trương Linh Nhi lập tức mềm lòng, không giận nổi nữa, từ từ ôm lấy vòng eo của hắn.

Âu Thượng Kiệt cảm giác được cô ta đáp lại, khuôn mặt lại một lần nữa tươi cười.

"Âu ca ca, sao em lại giận anh được."

Hai người ôm nhau dưới bóng cây, các đàn em đi ngang qua cách đó không xa thấy nam nữ thần ôm nhau trong trường, hưng phấn chụp trộm.

Bên kia, Bắc Vũ Đường và Giang Ly rời khỏi trường, Giang Ly thấy Bắc Vũ Đường tự lái xe đến thì chủ động mở cửa ghế phụ, chờ cô lên xe. Cậu thì ngồi vào ghế lái.

Bắc Vũ Đường bát quái hỏi, "Vừa rồi nhìn cậu ném rổ, thật sự là siêu siêu đẹp trai! Nhìn xem, các tiểu mỹ nữ trong sân đều bị cậu mê đảo."

"Cô thích xem thì có thể tới phòng tập thể hình." Giang Ly nhẹ giọng nói.

Ặc...

Khoé môi Bắc Vũ Đường giật giật, nói sang chuyện khác, "Sao cậu lại so đấu với bạn học kia thế? Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ giống như trong phim truyền hình, hai người làm một trận quyết đấu giữa đàn ông vì một em gái xinh đẹp, ai thua phải rời đi?"

Giang Ly nghe cô nói vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Bắc Vũ Đường bị cậu nhìn, không hiểu sao cứ thấy sai sai.

"Người đó không biết trúng gió gì tự dưng chạy tới muốn đấu với tôi. Vũ Đường, nếu cô muốn biết nguyên nhân, để mai tôi hỏi anh ta xem." Giang Ly bình tĩnh nói.

Bắc Vũ Đường:......

Này nhé, mai mà cậu chạy tới hỏi người ta lý do, không sợ bị người ta đánh chết à......

"Ách, ừm, thôi cậu đừng hỏi." Bắc Vũ Đường nhìn thằng nhãi này, có vẻ không giống đang lừa mình.

"Thật sự không muốn biết sao?"

Bắc Vũ Đường xua tay, "Không muốn biết."

Mai cậu mà chạy tới hỏi thật, Âu Thượng Kiệt nhất định sẽ nghĩ là cậu cố ý khiêu khích, nhục nhã người ta, chưa biết chừng còn ghi hận cậu luôn.

"Vừa rồi hình như tôi thấy cô gái hôm ấy trên sân bóng." Bắc Vũ Đường như tuỳ ý nói.

"Cô gái nào?"

Giang Ly nghe cô hỏi chuyện, đôi mắt đong đầy ý cười.

Cô sợ cậu bị 'sói' gặm đi như vậy à, đúng là không có cách nào với cô.

"Chính là cô gái lần trước cho mèo con ăn bánh mì ấy, chẳng lẽ cậu quên rồi?" Bắc Vũ Đường nghi hoặc nhìn cậu.

Giang Ly nhìn cô một cái, nhìn cô giấu đầu lòi đuôi, nói mấy lời khách sáo, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào, "À, cô nói nữ sinh ngu xuẩn kia à. Vừa rồi cô ta có ở đó hả? Tôi không thấy. Đôi mắt Đường Nhi thật tốt, liếc cái đã nhận ra."

Bắc Vũ Đường:......

Mắt cậu hỏng đến mức nào mà không nhìn thấy một người sống to lù lù như thế hả? Người ta đứng cạnh đối thủ của cậu, mà cậu còn làm lơ đến vậy, cô cũng chịu phục rồi.

Thấy cậu không giống đang giả vờ, Bắc Vũ Đường thả lỏng.

"Đó là một đại mỹ nữ đấy." Bắc Vũ Đường không nhịn được nhắc nhở, nói xong còn nhìn cậu chằm chằm.

Giang Ly nhìn cô lén lút thử, lòng như rót mật, nhếch mi lên, "Dù có đẹp cũng không đẹp bằng Đường Nhi của tôi."

"Tiểu Giang Ly!!" Bắc Vũ Đường banh mặt, "Tôi là mẹ kế của cậu, mẹ kế đấy, có biết không?"

Ý cười bên môi Giang Ly dần thu lại, ý cười trong mắt cũng rút đi, tối tăm u ám, "Trước nay tôi chưa từng thừa nhận cô là mẹ kế của tôi."

"Trên pháp luật, tôi là mẹ kế của cậu." Bắc Vũ Đường lại lặp lại.

"Cô và cha tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tính gì là mẹ kế của tôi." Giọng Giang Ly đã đè ép lửa giận.

Bắc Vũ Đường biết nếu hai người tiếp tục đề tài này thì nhất định sẽ tan rã trong không vui.

"Được rồi, dừng đề tài này lại tại đây." Bắc Vũ Đường có chút đau đầu nhìn thiếu niên trước mắt. Thật là, lớn rồi không đáng yêu gì nữa hết. Hồi nhỏ tốt biết bao, cô nói gì cũng nghe.

Trưa hôm sau, tiếng chuông vang lên, mọi người đều đi về phía nhà ăn, mà Giang Ly lại đi đến cổng trường, đi được nửa đường, một người chắn trước mặt cậu.

Giang Ly trực tiếp đi qua, không nhìn người nọ lấy một cái.

"Giang Ly." Trương Linh Nhi thấy cậu tránh mình, cũng mặc kệ, trực tiếp gọi người lại.

Giang Ly đạm mạc nhìn cô ta, "Có chuyện gì?"

Trương Linh Nhi thấy cậu dừng bước, đi đến trước mặt cậu, biểu tình do dự, một vẻ khó xử, khi thấy đối phương không kiên nhẫn thì vội vàng nói, "Chuyện hôm qua, có phải cậu làm quá rồi không?"

Đôi mắt đen lạnh lẽo của Giang Ly nhìn Trương Linh Nhi chằm chằm, khiến cô ta căng thẳng, có xúc động muốn bỏ trốn.

"Cô là ai?" Giang Ly nhàn nhạt nói.

Trương Linh Nhi sửng sốt, ánh mắt mất mát.

Cậu không nhớ mình.

Trương Linh Nhi nhanh chóng tỉnh táo lại, "Hôm qua cậu......" (Roro: Thề chứ, cô là ai mà đòi quản anh nhà tui?)

Cô ta vừa nói đến đây, Giang Ly đã đi qua cô ta, hoàn toàn không để ý đến cô ta.

Hành động này của cậu khiến Trương Linh Nhi cảm thấy khuất nhục. Trước nay chưa từng có ai đối xử với cô ta như vậy, cô ta là tiểu công chúa của Trương gia, là nữ thần trong cảm nhận của mọi người, ai cũng khen cô ta, từ lúc nào lại có người dám làm lơ sự tồn tại của cô ta như thế.

"Giang Ly!" Trương Linh Nhi tức giận hô.

Giang Ly chẳng để ý đến cô ta, đi thẳng.

Tính tình của Trương Linh Nhi cũng nổi lên, đuổi theo, "Giang Ly, tôi đang nói chuyện với cậu, sao cậu có thể không lễ phép như thế! Cậu có biết hành động này của cậu rất không lễ phép không?"

Giang Ly chẳng nhìn cô ta lấy một cái, chỉ lo bước về phía trước.

"Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu có nghe không?"

"Giang Ly, Giang Ly! Cậu có nghe tôi đang nói chuyện với cậu không"

Tiếng ồn ào ríu rít bên tai khiến cậu khó chịu, cậu đột nhiên dừng bước, lạnh lùng nhìn cô ta, "Cô đủ chưa?"

Trương Linh Nhi bị khí thế lãnh lệ của cậu doạ cứng người, nhưng cô ta nhanh chóng trấn định lại, "Tôi chỉ đến đây......"

Giang Ly trực tiếp ngắt lời cô ta, "Tôi không có hứng thú nghe cô thuyết giáo, càng không có hứng thú biết cô là ai, vậy nên đừng tới làm phiền tôi."

Nói xong, Giang Ly rời đi không quay đầu lại.

"Cậu... Cậu......" Trương Linh Nhi tức không nhẹ.

Âu Thượng Kiệt nơi xa đang định cho Trương Linh Nhi một kinh hỉ, thấy hai người đứng dưới cây nói chuyện với nhau, sắc mặt tức khắc trầm xuống.

Cô gái hắn thích phải rời khỏi hắn, tiến vào vòng tay của một thằng con trai khác sao?

Không được, hắn tuyệt đối không cho tình huống này xảy ra.

Trương Linh Nhi thuộc về hắn, chỉ có thể thuộc về hắn!

Âu Thượng Kiệt âm lãnh nhìn bóng lưng Giang Ly, hắn không đi về phía Trương Linh Nhi mà đi về phía Giang Ly.

Khi một người nữa lại chặn đường mình, Giang Ly nhíu mày, lạnh lùng nhìn chàng trai đột nhiên nhảy ra.

Người này, cậu nhớ, là người chơi bóng dở ẹc kia.

Cậu đột nhiên nhớ lại vấn đề Đường Nhi hỏi mình hôm qua, vừa lúc gặp được người này, Giang Ly chuẩn bị hỏi ra.

"Vì sao hôm qua anh lại so đấu với tôi?"

Tuy Đường Nhi nói không cần, nhưng nếu cô tò mò, cậu nhất định phải thoả mãn sự hiếu kỳ của cô.

Giang Ly hỏi xong thì nhìn chằm chằm Âu Thượng Kiệt, chờ hắn trả lời.

Âu Thượng Kiệt nghe cậu hỏi, cả người đều không tốt.

Nó cố ý nhục nhã mình đấy hả?!

Giang Ly còn ngồi chờ Âu Thượng Kiệt cho mình câu trả lời thì thấy sắc mặt đối phương đen sì.

Chuyện Trương Linh Nhi, chuyện vừa rồi, hai chuyện cộng lại, thêm cả lửa giận đã nghẹn lại từ trước, lúc này đã bị đốt lên. Âu Thượng Kiệt đấm về phía mặt Giang Ly, nhưng nắm tay lại bị người nắm lại ngay trước mặt cậu.

Giang Ly dần thu tay, Âu Thượng Kiệt bị cậu nắm chỉ cảm thấy bàn tay đau đớn.

"Mày buông tay ra." Mặt Âu Thượng Kiệt cũng đỏ lên.

Giang Ly lạnh lẽo nhìn hắn một cái, không nói thì thôi, cậu cũng không rảnh tốn thời gian với người này, làm lơ hắn mà đi thẳng.

Âu Thượng Kiệt thật ra muốn đuổi theo, nhưng thấy ánh mắt người xung quanh nhìn về phía này thì cắn răng nhịn xuống.

Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Giang Ly rời đi, khuôn mặt tối tăm.

Giang Ly, tao sẽ không để yên chuyện này đâu.

Giang Ly thoát khỏi hai người, một đường thông suốt, không còn người nào chướng mắt nhảy ra nữa. Khi thấy người đứng ở cổng trường, đôi mắt đen u ám của cậu chợt sáng lên, bước chân cũng nhanh hơn.

Bắc Vũ Đường thấy cậu, môi không tự giác cong lên, "Tiểu Ly Nhi."

"Đương Nhi." Giang Ly ôn nhu gọi.

Bắc Vũ Đường trừng hai mắt, Giang Ly lập tức sửa miệng, "Vũ Đường."

"Có khác gì nhau à?" Bắc Vũ Đường cạn lời nhìn cậu.

Giang Ly hơi mỉm cười, "Nếu không khác gì nhau thì tôi sẽ gọi là Đường Nhi."

Cậu thích gọi cô như vậy.

Bắc Vũ Đường:......

Cô đỡ trán, "Thôi, cậu gọi tôi là Vũ Đường đi."

Aizz, cô không quản được thằng nhóc thúi này.

Giang Ly nghe cô thoả hiệp, trong lòng rất vui vẻ.

Bắc Vũ Đường đưa hộp đồ ăn cho cậu, "Mang vào ăn đi."

Giang Ly lại kéo cô, hai người ngồi ở bậc thang gần cổng trường, mở hộp cơm ra, bên trong đều là món cậu thích ăn. Giang Ly gắp một miếng măng đưa tới trước mặt cô, Bắc Vũ Đường lắc đầu.

"Cậu ăn đi, tôi ăn rồi."

Giang Ly lại như không nghe thấy, "A, há miệng nào."

Bắc Vũ Đường biết tính tình của thằng nhóc thúi này, bất đắc dĩ hé miệng.

"Ăn ngon không?" Giang Ly hỏi.

"Ngon."

"Vậy ăn thêm miếng nữa." Giang Ly lại gắp một miếng.

Bắc Vũ Đường vội xua tay, "Đây là phần cho cậu, sao cậu cứ gắp cho tôi thế."

"Miếng cuối cùng."

Bắc Vũ Đường rất bất đắc dĩ, ngoan ngoãn mở miệng.

Đến lúc cậu định gắp miếng thứ ba, Bắc Vũ Đường không chịu nghe theo, Giang Ly đành tự mình ăn, nhưng lúc ăn, cậu cũng thường thường đút cho cô một miếng.

Hộp đồ ăn có một phần ba là tiến vào bụng cô.

"Sớm biết vậy, tôi để bụng trống đến đây ăn cùng cậu là được." Bắc Vũ Đường vuốt cái bụng nhỏ tròn trịa, oán giận.

Đôi mắt Giang Ly sáng ngời, "Được đấy. Mai cô đến ăn cùng tôi đi."

"Cảm giác như cậu vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, còn cần người ăn cùng."

Thấy cô chua xót không, còn thường phải nhắc nhở người nào đó cần phải trưởng thành lên nữa.

Giang Ly lại như không nghe được hàm ý của cô, "Quyết rồi đấy, mai cùng ăn với tôi."

"Vừa rồi sao ra muộn hơn ngày thường vậy, có chuyện gì sao?" Bắc Vũ Đường tuỳ ý hỏi một câu.

"Trên đường gặp hai người khó hiểu." Giang Ly tuỳ ý trả lời.

"Khó hiểu? Sao lại khó hiểu?" Bắc Vũ Đường tò mò hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play