Tác giả: Vân Phi Mặc
Nhưng kết quả cuối cùng không những không kéo gần được quan hệ mà càng lúc càng đẩy xa.
Giống như lời nhóc Giang Ly vừa nói, mình lấy lòng cậu ta là vì muốn cậu ta thừa nhận thân phận của mình, là bụng dạ khó lường.
Có suy nghĩ như vậy cũng bình thường, nếu không nghĩ vậy thì mới là bất thường ấy chứ.
Một người phụ nữ là tiểu tam, còn thành công nghênh ngang vào nhà, trong mắt mọi người, là người tốt được sao?
Đáp án chắc chắn là không.
Nhóc Giang Ly tuy còn chưa thành niên nhưng vẫn hiểu đạo lý này, có địch ý và cảnh giác với cô là quá bình thường.
Nhiệm vụ của cô là ngăn cản Boss phản diện tìm đường chết, như vậy việc đầu tiên là phải khiến Boss phản diện tin mình, mới nghe lời mình được. Nếu không, đến lúc cậu ta trưởng thành, gặp nữ chính rồi, cô càng ngăn cản thì cậu ta sẽ càng kiên định muốn ở bên nữ chính.
Nên nhiệm vụ hàng đầu của cô giờ là khiến Boss phản diện chấp nhận cô, tin tưởng cô trước khi cậu ta gặp nữ chính. Như vậy thì tới lúc đó, cô mới can thiệp được vào hướng đi của cậu ta.
Kiếp trước nguyên chủ lấy lòng nhóc Giang Ly, không thành công. Vậy kiếp này cô sẽ làm ngược lại, từ từ mưu tính.
Cô không tin là mình còn không công lược được một thằng nhóc. Tuy thằng nhóc này là trùm phản diện.
Trở thành mẹ kế của Boss phản diện, còn phải ngăn cản Boss phản diện tìm đường chết, đúng là lần đầu được trải nghiệm.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường xuống nhà dùng bữa sáng, vẫn không thấy nhóc Giang Ly.
"Giang tẩu, lên xem tiểu thiếu gia đi."
Giang tẩu tất nhiên hiểu 'lên xem' mà phu nhân nói có ý gì. Đến khi lên tầng, giống như hôm qua, cửa khoá, dù Giang tẩu có gọi thế này thì vẫn không có ai đáp lại.
"Phu nhân." Nghe được tiếng động phía sau, vừa quay đầu qua thì đã thấy Bắc Vũ Đường đang đi về phía này.
"Đi lấy chìa khoá đi."
Giang tẩu đáp một tiếng rồi xoay người rời đi.
Mở cửa thì thấy một phi tiêu phóng về phía hai người. Bắc Vũ Đường vội vàng kéo Giang tẩu lăn qua bên, phi tiêu bay vụt qua hai người.
Giang tẩu sợ hãi.
Bắc Vũ Đường đứng dậy, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Cô nhặt phi tiêu trên mặt đất lên, trầm mặt đi vào phòng, vừa vào đã thấy thằng nhãi ranh kia đang cười dào dạt đắc ý nhìn hai người, chỉ là thấy khuôn mặt âm trầm của Bắc Vũ Đường, nụ cười bên môi thằng nhóc hơi cứng lại.
Cô bây giờ quá khủng bố, khiến cậu ta hơi sợ.
Bắc Vũ Đường tiến lên, nhóc Giang Ly vội chạy trốn, chỉ là cậu ta sao chạy được bàn tay cô, nhanh chóng bị túm lại.
"Nhóc có biết mình vừa làm gì không?" Bắc Vũ Đường trầm mặt nhìn cậu.
"Tôi... Tôi......" Nhóc Giang Ly có chút chột dạ.
"Tôi nghĩ cậu chỉ là tính tình trẻ con nhưng vẫn là một đứa bé hiểu chuyện. Giờ xem ra là tôi xem trọng cậu quá. Hôm nay nếu tôi không dạy dỗ cậu, chỉ sợ cậu sẽ không biết cái gì là đúng, cái gì là sai."
"Bà muốn làm gì? Nếu bà dám xuống tay với tôi, ba ba về tuyệt đối không tha cho bà."
"Vậy cũng phải chờ ba ba cậu về rồi tính. Giờ ba ba không ở đây, cậu có cầu ông cáo bà cũng vô dụng."
Bắc Vũ Đường đã quyết ý, phải dạy dỗ thằng nhóc thúi tha này.
Cô trực tiếp điểm huyệt cậu nhóc lại, sau đó dựng cậu ta đứng ở sát tường, lấy cái phi tiêu cậu ta dùng để ném người ở cái tủ đầu giường qua.
Giang tẩu thấy cô như vậy thì vội ngăn cản, "Phu nhân, không được đâu, nếu lỡ tiểu thiếu gia làm sao, lão gia trách tội......"
"Không sao. Nếu Giang Nghĩa muốn trách thì cũng sẽ trách mình tôi, không liên quan gì đến các người."
Bắc Vũ Đường cầm phi tiêu trong tay mà thưởng thức, mỉm cười với nhóc Giang Ly, "Đây là lần đầu tôi chơi ném phi tiêu. Cậu nói xem, lát nữa tôi ném trượt, không cẩn thận trúng mắt hay khuôn mặt nhỏ của cậu thì sẽ ra sao nhỉ?"
Nhóc Giang Ly cũng nhìn ra ý đồ của cô, vô cùng hoảng sợ, "Bà điên! Nếu tôi bị thương, ba ba chắc chắn sẽ ly hôn với bà, đuổi bà cút khỏi nhà chúng tôi!"
"Vậy không phải hợp ý cậu à? Vừa lúc cậu hy sinh một chút để đuổi tôi khỏi Giang gia." Bắc Vũ Đường cười như không cười.
"Bà... Bà......" Nhóc Giang Ly á khẩu không nói được gì.
"Cậu đã thích dùng phi tiêu ném người ta như vậy, giờ cũng nên nếm thử cảm giác bị biến thành bia ngắm xem thế nào."
"Phu nhân." Giang tẩu luống cuống, vội tiến lên chắn trước mặt Bắc Vũ Đường, "Vừa rồi tiểu thiếu gia chắc vô tình thôi, huống hồ chúng ta cũng không bị làm sao, cô tha cho tiểu thiếu gia lần này đi."
Hùng hài tử được nuông chiều như thế này mà ra.
Bắc Vũ Đường thích trẻ con, nhưng tuyệt đối sẽ không cưng chiều trẻ con.
"Giang tẩu, chuyện này không cần chị lo. Nếu hôm nay không để nó ăn chút khổ, sau này nó sẽ làm ra càng nhiều chuyện khác người nữa, đến lúc đó mới dạy dỗ thì đã muộn. Nếu chị không nhìn được thì ra ngoài đi."
Giang tẩu hoàn toàn không ngờ thiếu nữ trước mắt mới chưa đến hai mươi mà đã có khí thế giống như lão gia.
Nhóc Giang Ly lúc đầu còn hoảng loạn nhưng rồi cũng trấn định lại.
Cô hao tổn tâm cơ vào Giang gia như vậy nên chắc chắn không dám làm đâu. Giờ cô làm vậy chẳng qua chỉ là vì doạ mình thôi.
Bắc Vũ Đường chú ý đến thay đổi trên mặt cậu ta thì nhếch mày, xem ra thằng nhóc này suy nghĩ nhanh thật, nghĩ cô không dám động vào cậu ta. Đáng tiếc, nhóc con này chạm vào cô thì thảm rồi.
"Tôi đếm đến ba, qua số ba sẽ ném phi tiêu đầu tiên."
Nhóc Giang Ly không hoảng hốt, ngạo kiều hừ lạnh một tiếng.
"Ba."
"Hai."
Nhóc Giang Ly vẫn không sợ, hoàn toàn không sợ.
"Một."
Khi cô dứt lời, đôi mắt xinh đẹp của nhóc Giang Ly trợn to, chỉ thấy cô đã ném phi tiêu ra, bay thẳng về phía cậu!
Nhóc Giang Ly không ngờ cô dám làm thật, cố gắng chịu đựng nỗi sợ, cố gắng không để mình hét toáng lên, nhưng khuôn mặt nhỏ đã trắng xanh, trên trán còn ứa mồ hôi.
'Cộp', phi tiêu đã cắm vào tường trên đỉnh đầu cậu.
Giang tẩu cũng sợ, không ngờ phu nhân trẻ tuổi này lại làm thật, không hề do dự.
"Đây là tiêu thứ hai. Không biết lần này cậu còn may mắn tránh được như vậy không."
Nhóc Giang Ly trừng cô chằm chằm, dù sợ hãi vẫn quật cường không nhắm mắt lại.
Phi tiêu thứ hai xẹt qua mặt cậu, cắm sau tai cậu.
Giang tẩu hoảng sợ hét toáng lên, "Áh!"
"May mắn đấy. Suýt nữa thì cắt vào gương mặt nhỏ xinh đẹp kia rồi."
Sắc mặt nhóc Giang Ly tái nhợt, hung hăng nhìn cô chằm chằm.
"Đây là phi tiêu cuối cùng. Nếu cậu cầu xin tôi, tôi sẽ suy xét buông tha cho cậu." Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm nhìn cậu.
Nhóc Giang Ly hung hăng trừng mắt.
Muốn cậu khuất phục cầu xin cái ác ư? Mơ đi!
"Ồ, có cốt khí đấy." Bắc Vũ Đường thưởng thức phi tiêu trong tay, "Vậy xem lần này cậu còn may mắn được như vậy nữa không."
'Xẹt' một tiếng, nhóc Giang Ly chỉ cảm thấy phi tiêu này đang bay thẳng về phía giữa trán mình.
Phi tiêu trong tay Bắc Vũ Đường vụt ra ngoài, nhưng Giang tẩu lại đột nhiên xông tới muốn đánh bay phi tiêu của cô, khi phi tiêu va vào Giang tẩu, cũng bay vụt ra ngoài.
Cú va chạm này khiến hướng đi trật khỏi hướng mà cô đã định.
Đáng chết!
Bắc Vũ Đường một tay đẩy Giang tẩu ra, chạy về phía nhóc Giang Ly.
Nhóc Giang Ly nhìn phi tiêu kia tới gần mình, nó sắp đâm trúng mắt mình rồi!
Lần này xong đời rồi!
Cậu nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng đau đớn lại không đến. Cậu mở mắt ra, thấy một đôi tay đang bịt trước mặt cậu, mà bàn tay trắng nõn ấy đang có một dòng máu tươi chảy xuống.
Nhóc Giang Ly ngơ ngác nhìn đôi tay kia, cô... Cô lại chặn thay mình.
Vì... Vì sao chứ?!
Giang tẩu cũng phản ứng lại, thấy phu nhân bị phi tiêu đâm trúng tay, máu tươi chảy ròng thì kinh hoảng và tự trách, "Phu nhân, đều là lỗi của tôi."
Bắc Vũ Đường không để ý đến cô ấy, chỉ nói với thằng nhóc đang sững sờ, "Vừa rồi cảm thấy thế nào?"
Nhóc Giang Ly dời mắt khỏi tay cô, "Tôi dùng phi tiêu mềm, sẽ không tổn thương ai. Không giống phi tiêu bà dùng."
"Dù là mềm hay là sắt thì cũng không thể dùng đồ vật nguy hiểm như vậy ném người. Dù nó có mềm thì lỡ đâm trúng mắt thì vẫn sẽ mù. Trò đùa của cậu có thể huỷ diệt đôi mắt của một người, cậu thấy mình còn có lý?"
Nhóc Giang Ly cúi đầu, không dám nói nữa.
Giang tẩu vội vàng đi lấy hòm thuốc.
"Hôm nay cậu ngoan ngoãn ở đây kiểm điểm đi."
Bắc Vũ Đường rời khỏi phòng.
Nhóc Giang Ly uỷ khuất nhìn cô rời đi, chỉ nghe tiếng 'rầm' vang lên, cửa phòng đóng lại.
Giang tẩu bắt đầu băng bó vết thương cho Bắc Vũ Đường, vừa băng vừa không ngừng nói xin lỗi.
"Giang tẩu." Bắc Vũ Đường ngắt lời xin lỗi của cô ấy.
"Phu nhân, làm cô bị đau sao?"
Bắc Vũ Đường nghiêm túc nói, "Giang tẩu, tôi làm việc có chừng mực, tuyệt đối sẽ không khiến thằng bé bị thương. Sau này chị đừng xúc động xông lên như vậy, lần này nếu không phải kịp thời thì Giang Ly sẽ thật sự bị thương."
"Vâng, tôi biết rồi. Chỉ là..." Giang tẩu do dự, "Phu nhân, cô muốn dạy tiểu thiếu gia, có thể đừng dùng cách nguy hiểm như vậy được không?"
Bắc Vũ Đường lại nói, "Chị cảm thấy mắng một trận, nói một tràng sẽ có tác dụng sao? Nó mắc lỗi gì thì phải dùng cách tương tự khiến nó biết nó sai ở đâu, như vậy nó mới nhớ lâu."
Giang tẩu ngơ ngác nhìn phu nhân nghiêm khắc trước mắt.
"Phu nhân, cô còn trẻ như vậy, sao tôi có cảm giác cô đã từng nuôi trẻ con." Giang tẩu buột miệng thốt ra.
"Đó là ảo giác của chị thôi."
Băng bó vết thương sau, Bắc Vũ Đường nói với Giang tẩu, "Chị đi đưa đồ ăn cho Tiểu Ly đi."
Giang tẩu vội đáp rồi bưng bữa sáng của nhóc Giang Ly lên tầng.
Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn tay mình, cô có cảm giác mình xung khắc với Giang gia.
Nhìn đi, nhìn đi, cô đến Giang gia mới bốn ngày mà đã bị thương hai lần, mà lần nào cũng máu chảy ròng ròng nữa chứ. Đúng là má nó mà!
Mệnh cách của nguyên chủ chắc chắn là xung khắc với Giang gia!
Bắc Vũ Đường hơi đau đầu, với thằng nhãi kiểu này thì phải dùng thuốc mạnh mới chế phục được nó.
Phạt đứng một buổi sáng, đến trước lúc ăn trưa, Bắc Vũ Đường mới huỷ bỏ lệnh cấm.
Cả một ngày sau đó, thằng nhóc con này cực kỳ an phận, không biết có phải do buổi sáng khiến nó sợ quá rồi không.
Lúc ăn cơm trưa, nhóc Giang Ly còn trộm nhìn tay cô.
Bắc Vũ Đường như không nhìn thấy động tác nhỏ của cậu nhóc, chỉ lo dùng bữa của mình.
Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường dậy ăn cơm sáng thì thấy một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở nhà ăn.
Hai người không ai nói gì, ai dùng bữa của người nấy.
Ăn xong bữa sáng, không chờ Bắc Vũ Đường giục, nhóc con đã ngoan ngoãn ra vườn làm việc. Bắc Vũ Đường vẫn thoải mái ngồi dưới tàng cây nhìn cậu nhóc làm việc, lúc nghỉ ngơi, nhóc Giang Ly nghiêm túc nói, "Giờ tôi làm cỏ không phải vì áy náy. Tôi chỉ là nghe lời ba ba mà thôi, vậy nên bà đừng có mà tự mình đa tình."
Bắc Vũ Đường nghe cậu nhóc nói vậy, khoé môi cong cong.
Nhóc con này chẳng lẽ chưa từng nghe câu "Nơi này không có ba trăm lượng" à.
"Còn nữa, trong nhà này, tôi tuyệt đối không công nhận thân phận của bà, bà cũng đừng mong lấy lòng tôi!"
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Tôi biết rồi, nhóc không cần nói với tôi."
"Hừ, bà biết là được." Nhóc Giang Ly uống nước trà xong thì tiếp tục đi làm cỏ.
Thật ra, vườn này làm gì có nhiều cỏ dại như thế, khu vườn có người định kỳ tới dọn dẹp, tu chỉnh, mới qua ba ngày mà cỏ dại trong vườn đã bị nhổ hết.
Đến ngày thứ tư, Bắc Vũ Đường thấy nhóc Giang Ly chuẩn bị lên tầng thì gọi cầu lại, "Tiểu Ly Nhi, có phải nhóc quên gì rồi không?"
Nhóc Giang Ly dừng bước, "Hôm qua nhổ sạch rồi mà."
"Ồ, thật sao? Nhóc không đi xem thì sao biết là sạch rồi?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn cậu.
Nhóc Giang Ly đi theo Bắc Vũ Đường ra vườn, nhìn thấy cỏ dại trong vườn thì trợn tròn cả mắt.
Đám cỏ dại này cmn chắc chắn là có người trồng vào!
Nhóc Giang Ly nhìn cô bằng ánh mắt 'bà điên rồi à', Bắc Vũ Đường hoàn toàn coi như không nhìn thấy, cười nói, "Nhóc còn sững sờ ở đây làm gì, mau đi làm cỏ đi."
"Đó đều do bà trồng vào!"
"Tôi hỏi nhóc, đó có phải cỏ dại không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Có."
"Nếu là có thì phải nhổ rồi."
"Bà đang chơi xấu!" Nhóc Giang Ly tức giận.
"Đâu có chơi xấu đâu. Nhóc xem, nơi này là vườn đúng không? Đó là cỏ dại trong vườn đúng không? Nếu là cỏ dại trong vườn thì đó là nhiệm vụ của nhóc rồi. Tôi nhớ là người nào đó còn thề son sắt là mình nghe lời ba ba, nhổ sạch cỏ dại trong vườn."
"Chẳng lẽ tôi nhớ lầm? Hay là người nào đó định nói không giữ lời?" Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm.
Nhóc Giang Ly căm giận cầm cái cuốc nhỏ bắt đầu làm cỏ.
Cậu biết người phụ nữ này tâm cơ thâm trầm, đúng như lời đám Minh Hạo nói, đám phụ nữ này vào nhà, việc đầu tiên phải làm là lăn lộn con của vợ trước để lại.
Cậu nhất định phải để ba ba nhìn thấy rõ gương mặt thật của người phụ nữ này, để ba ba biết người phụ nữ ba ba cưới vào độc ác ngược đãi cậu thế nào.
Nhóc Giang Ly âm thầm tính toán, nhưng cũng ngoan ngoãn bắt đầu làm cỏ.
Bởi vì cỏ dài này đều do người ta trồng vào nên xới lên cũng nhanh hơn nhiều.
Nhóc Giang Ly làm như muốn xả giận, vừa cuốc là cuốc một vốc.
"Ấy ấy ấy, Tiểu Ly Nhi, sao nhóc cuốc cả hoa non lên rồi."
Nhóc Giang Ly không để ý đến cô.
"Ôi, nhóc vừa nhổ hoa lan đấy."
Đúng như lời người phụ nữ kia nói, nhưng mà, cậu vẫn không để ý đến người phụ nữ hư hỏng kia.
"Tiểu Ly Nhi, nhóc lại nhổ nhầm rồi."
Giang tẩu đưa điểm tâm tới thì nghe thấy phu nhân đang ở đó thì thầm, mà tiểu thiếu gia nhíu chặt mày, chìa mông về phía phu nhân, một bộ ghét bỏ cô vô cùng.
"Bên tay trái của nhóc còn nhiều cỏ dại lắm đấy."
"Ấy kìa, bên tay trái chứ không phải tay phải."
......
Nhóc Giang Ly nghe mà đầu cứ ong ong lên, tức quá không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy, giận dữ gầm lên, "Bà câm miệng lại cho tôi!"
Giang tẩu và Bắc Vũ Đường bị cậu bất ngờ rống giận làm hoảng, Giang Nghĩa vừa về đến nhà cũng nghe được tiếng hét giận dữ của con trai.
Giang Nghĩa đi tới, "Giang Ly, sao con có thể nói chuyện với dì Bắc như vậy."
Ba người nghe tiếng thì đều kinh ngạc nghiêng đầu.
"Ba ba, là người phụ nữ này bắt nạt con. Lúc ba ba không ở nhà đều bắt nạt con." Giang Ly vừa thấy Giang Nghĩa về thì đã lập tức hắc cáo trạng.
Bắc Vũ Đường tựa như không nghe được thằng nhóc nào đó hắc cáo trạng, duỗi tay nhận lấy cặp công văn của Giang Nghĩa, chỉ là vừa nhận đã đau đến hít một hơi. Giang Nghĩa lập tức chú ý tới bàn tay bị thương của cô.
"Sao lại thế này, sao tay em lại bị thương?" Giang Nghĩa bình tĩnh hỏi, giọng nói nhàn nhạt rất khó nghe ra được sự quan tâm ẩn trong đó.
Bắc Vũ Đường cười, không thèm để ý, "Không sao, là em chơi phi tiêu không cẩn thận bị thương thôi."
Tuy Giang Nghĩa và Bắc Vũ Đường ở chung không lâu nhưng cũng biết tính nết của cô.
Cô rất văn nhã, là một người an tĩnh, an phận, đồ vật như phi tiêu là đồ cô tuyệt đối không chạm vào, nhưng thằng con mình thích chơi phi tiêu, không cần nói cũng biết, vết thương của cô không thoát được liên quan đến con mình.
Cô mới đến Giang gia không lâu mà đầu bị thương, tay bị thương, mà còn đều liên quan đến thằng nhóc kia.
Vậy mà nó còn dám ở đây hắc cáo trạng, điều này khiến Giang Nghĩa có chút tức giận.
"Bắt nạt con?" Giang Nghĩa không vui nhìn Giang Ly, "Con không bắt nạt dì Bắc là tốt rồi."
Giang Ly lập tức nói, "Bà ta dùng phi tiêu ném con, chuyện này Giang tẩu cũng biết, ba ba không tin thì có thể hỏi Giang tẩu.
Nói xong, Giang Ly đắc ý nhìn Bắc Vũ Đường, ánh mắt hoàn toàn truyền tải tin tức 'Bà chết chắc rồi'.
Thằng nhãi này đúng là thiếu đánh!
Hôm nay phải dạy cho nó một tiết học đường hoàng, để nó biết cái gì gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Giang tẩu muốn nói lại thôi, dù sao cô ấy cũng là người làm, nói trước mặt chủ nhân, cô ấy không dám.
Dù sao cô ấy chỉ là một người hầu, không thể không cố kỵ gì như tiểu thiếu gia.
Giang tẩu do dự, trong mắt Giang Nghĩa là khó xử, nhất định là thằng nhóc kia muốn ép người.
Không chờ Giang tẩu mở miệng, Bắc Vũ Đường đã nói trước, "Giang Nghĩa, chuyện này là lỗi của em. Giang Ly dùng phi tiêu ném em và Giang tẩu nên em dạy dỗ nó."
Giang Nghĩa nhìn Giang tẩu, "Là vậy sao?"
Lời Bắc Vũ Đường vừa nói không sai, đúng là như vậy, nhưng vẫn cứ cảm thấy không đúng thế nào ấy.
Giang tẩu gật đầu.
Sắc mặt Giang Nghĩa lạnh xuống, ánh mắt không tốt, "Giang Ly, con mắc lỗi, không biết hối cải, còn học người ta ác nhân cáo trạng trước. Con biến thành thế này từ lúc nào!"
Giang Ly trợn tròn mắt, vì sao Giang tẩu lại nói giúp người phụ nữ hư hỏng kia, còn cả ba ba nữa, sao lại tin bà ta, không tin con ruột như cậu.
"Từ hôm nay trở đi, toàn bộ tiền tiêu vặt của con đều bị cắt, ngoan ngoãn ở nhà đi, không được đi đâu hết."
"Ba ba tin người phụ nữ hư này mà không tin con!" Giang Ly tức đỏ mắt, ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường mang đầy hận ý.