Tác giả: Vân Phi Mặc
Bóng tối quen thuộc, cơn choáng quen thuộc, chờ ổn định lại, Bắc Vũ Đường mở mắt ra, thấy trên đỉnh đầu là một trản đèn thuỷ tinh đẹp đẽ, một hầu gái thấy cô đã tỉnh thì kinh hô, "Phu nhân tỉnh rồi?"
Bắc Vũ Đường ngồi dậy, nhìn bốn phía, xác định được hoàn cảnh hiện tại của mình.
"Phu nhân, cô đừng trách tiểu thiếu gia, cậu ấy cũng không cố ý đâu." Hầu gái nhìn trộm Bắc Vũ Đường, thấy cô không lộ vẻ không vui thì nói tiếp, "Giờ cậu ấy đang rất tự trách, cô tạm tha cho cậu ấy một lần nhé?"
Nói xong, hầu gái khẩn trương nhìn cô.
"Giờ tôi đau đầu, cô đi ra ngoài đi." Bắc Vũ Đường lãnh đạm nói.
Hầu gái thấy sắc mặt cô lạnh nhạt, không dám nói thêm, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng.
Hầu gái rời đi, Bắc Vũ Đường đứng dậy vào phòng tắm. Người trong gương đầu quấn băng gạc trắng, trên băng gạc còn thấm vết máu tươi, có thể thấy miệng vết thương không nhỏ, chẳng trách cô thấy đầu đau như thế.
Vốn tưởng đây là di chứng khi xuyên đến đây, giờ mới biết thì ra là nguyên chủ bị thương nặng.
Bắc Vũ Đường giải quyết nhu cầu sinh lý xong thì nằm về giường.
"Bắt đầu tiếp thu tin tức."
[Bắt đầu truyền tống tin tức.]
Lượng tin tức khổng lồ như thuỷ triều tràn vào đầu, đầu vốn đã đau không chịu được, bị lượng tin tức này va chạm, càng đau thêm, nhưng Bắc Vũ Đường vẫn chịu đựng được.
Mười lăm phút sau, toàn bộ tin tức đã truyền xong, khuôn mặt Bắc Vũ Đường lộ vẻ cổ quái.
Nguyên chủ nàng dấn thân vào lần này có hơi......
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường là một tiểu tam, hơn nữa còn một tiểu tam nghênh ngang vào nhà, thành công thượng vị. Tâm tư của nguyên chủ rất đơn giản, đó là ôm đùi vàng rồi sống thoải mái cả đời.
Tuy nguyên chủ là tiểu tam người ta kêu đánh kêu giết, nhưng mà cũng là một tiểu tam có nguyên tắc. Cô ấy không phải ai cũng theo, mà là lựa chọn kỹ càng, chọn một ông chú trung niên đẹp trai thành thục, ông chú đẹp trai có vợ, đáng tiếc vợ của ông chú này là người thực vật.
Ông chú đẹp trai thích diện mạo xinh đẹp của nguyên chủ, mà nguyên chủ thì thích tiền tài của ông chú, hai người bắt nhịp nhau, thoả mãn nhu cầu của nhau. Nhưng dù là vậy, trong mắt người ngoài, cô ấy vẫn là một tiểu tam vô sỉ chen chân vào hôn nhân của người khác.
Nguyên chủ cũng tự hiểu lấy mình, chưa bao giờ phủ nhận. Nguyên chủ đi theo bên cạnh ông chú, cùng ông chú đi các yến hội, người ngoài đều biết nguyên chủ không phải vợ của Giang Nghĩa, nhưng lại hơn cả vợ.
Tuy người ngoài đều mắng cô ấy là tiểu tam trơ trẽn, nhưng nể mặt Giang Nghĩa nên cũng không nói gì trước mặt cô ấy, còn sẽ cho cô ấy chút thể diện.
Nguyên chủ vốn tưởng cuộc sống của mình sẽ như vậy đến khi tích đủ tiền rồi rời khỏi Giang Nghĩa, sau đó tìm một nơi thanh u dễ chịu sống đến hết đời.
Nhưng mà thế sự khó liệu. Người vợ thực vật của Giang Nghĩa đã chết. Giang Nghĩa chọn đúng Bắc Vũ Đường trong số đông đảo các người tình của hắn làm vợ. Theo nguyên chủ, Giang Nghĩa chọn cô làm vợ là vì hắn đã sớm nhìn ra cô là người duy nhất trong số các người tình của hắn không muốn thượng vị.
Nguyên chủ vốn định từ chối, nhưng cuối cùng nghĩ lại, phiếu cơm ngắn hạn biến thành phiếu cơm dài hạn cũng là một lựa chọn không tồi, nên đồng ý đề nghị của Giang Nghĩa.
Cứ như vậy, nguyên chủ thành công thượng vị, trở thành vợ kế của Giang Nghĩa.
Nếu câu chuyện kết thúc như vậy thì cũng không có việc của Bắc Vũ Đường.
Nguyên chủ tính toán rất tốt, đáng tiếc, nửa đời sau của nguyên chủ như là đã dồn hết khúc chiết, thê thảm và bất hạnh từ nửa đời trước xuống. Năm thứ tám sau khi cô ấy gả cho Giang Nghĩa, Giang Nghĩa gặp tai nạn mà qua đời.
Nguyên nhân là vì Giang Nghĩa có một đứa con trai tên là Giang Ly, đứa con trai này chỉ nhỏ hơn nguyên chủ sáu tuổi. Lúc nguyên chủ mười tám tuổi đã đi theo cha của Giang Ly, Giang Ly lúc ấy mới mười hai tuổi cực kỳ hận nguyên chủ, cảm thấy cô ấy là người phụ nữ vô sỉ cướp đoạt cha của cậu ta.
Sau khi nguyên chủ gả cho Giang Nghĩa, thành công vào ở Giang ia, nguyên chủ đã biết rõ là Giang Ly không thích mình nên không sán lại lấy lòng cậu ta, hai người giống như hai người xa lạ.
Hình thức như vậy luôn duy trì đến khi Giang Nghĩa qua đời. Giang Nghĩa vừa đi, nguyên chủ tưởng mình có thể thanh thản bình yên làm con sâu gạo, còn không cần người hầu.
Đáng tiếc, nghĩ thì đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Nguyên chủ luôn biết Giang Ly không thích mình, cô ấy cũng không mong muốn xa vời là sẽ được anh ta thích. Cô ấy nghĩ Giang Nghĩa chết rồi, Giang Ly sẽ nể mặt Giang Nghĩa, cũng vì nể mặt chính anh ta mà để cô ấy tiếp tục ở lại Giang gia, tệ nhất thì là đuổi cô ấy đi.
Đúng như nguyên chủ đoán, sau khi Giang Nghĩa chết không lâu, Giang Ly chuẩn bị đuổi nguyên chủ đi, còn lấy lại toàn bộ tài sản của cô ấy. Nguyên chủ biết được thì rất tức giận.
Nguyên chủ không cam lòng rời đi như vậy, dù sao cuộc sống cô ấy muốn cũng rất đơn giản – không lo ăn mặc. Cô ấy đi theo Giang Nghĩa nhiều năm cũng chỉ vì tích tiền, nhưng thằng nhãi Giang Ly kia lại muốn lấy đi toàn bộ số tiền cô ấy tích góp mấy năm nay, cô ấy đương nhiên không chịu.
Nguyên chủ bỏ thuốc Giang Ly rồi kéo cậu ta lên giường, lấy di động chụp ảnh hai người thân mật. Bắc Vũ Đường vốn muốn dùng ảnh chụp uy hiếp, bắt anh ta chia tay trong yên bình với mình.
Giang Ly bị uy hiếp đồng ý với điều kiện của Nguyễn Kiều, để cô ấy mang theo tài sản cô ấy tích góp mấy năm nay rời khỏi Giang gia. Nhưng không biết vấn đề ở đâu, ảnh chụp trong di động của nguyên chủ lộ ra ngoài, đến tay bạch nguyệt quang của Giang Ly.
Lần này thì đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, bạch nguyệt quang của Giang Ly vốn không thích anh ta, giờ biết Giang Ly và mẹ kế ở bên nhau, tránh còn không kịp, còn vô cùng chán ghét.
Giang Ly tất nhiên nghĩ nguyên chủ muốn thượng vị, trói lại mình, dùng thủ đoạn bẩn thỉu.
Dù nguyên chủ Bắc Vũ Đường giải thích thế nào thì Giang Ly cũng không tin.
Vì dập tắt lửa giận của Giang Ly, nguyên chủ còn chạy đến trước mặt bạch nguyệt quang của Giang Ly để làm sáng tỏ, nào ngờ bạch nguyệt quang không những không tin mà còn chế nhạo nguyên chủ, thậm chí còn gọi cho Giang Ly, bảo anh ta quản người phụ nữ của mình cho tốt.
Giang Ly biết Bắc Vũ Đường đi tìm bạch nguyệt quang của mình thì vô cùng tức giận, nhốt cô ấy xuống tầng hầm.
Mỗi lần Giang Ly bị bạch nguyệt quang chọc tức thì sẽ về tra tấn nguyên chủ một trận.
Theo thời gian dần trôi, số lần Giang Ly tra tấn nguyên chủ ngày càng nhiều, mà tính cách Giang Ly vốn tối tăm nay càng thêm khủng bố, tựa như một dã thú sống trong bóng tối.
Trên thế giới này, không có ai biết Giang Ly thích Trương Linh Nhi nhiều như thế nào hơn Bắc Vũ Đường. Đáng tiếc, Trương Linh Nhi có người trong lòng. Giang Ly vì ngăn cản họ yêu nhau, không ngừng chèn ép tình địch là Âu Thượng Kiệt.
Hành động của anh ta không những không thể khiến Trương Linh Nhi và Âu Thượng Kiệt chia tay mà còn khiến hay người họ càng yêu nhau hơn. Khi Giang Ly sắp đánh Âu gia đến tàn phế, Trương Linh Nhi đột nhiên đến bên cạnh Giang Ly.
Giang Ly không thấy rõ mục đích của cô ta, nhưng Bắc Vũ Đường thì biết. Cô ấy nhắc nhở anh ta, mục đích của Trương Linh Nhi không tốt, muốn hại anh ta, nhưng Giang Ly không những không nghe mà còn đánh cô ấy một trận, đuổi cô ấy ra khỏi Giang gia.
Bắc Vũ Đường có tự do, nhưng lại trắng tay. Sau khi rời khỏi Giang gia, Bắc Vũ Đường sống cũng không tốt, nhưng vẫn cố gắng sống một mình.
Nửa năm sau, Bắc Vũ Đường xem tin tức, Trương gia và Âu gia liên hợp với các gia tộc khác đối phó Giang gia. Trước đó mấy hạng mục quan trọng của Giang gia đã bị người ta tiết lộ, khiến Giang gia suy yếu trầm trọng, mà Trương gia lại liên hợp với các gia tộc khác nhân cơ hội gây khó dễ.
Cho dù Giang Ly có lợi hại thì cuối cùng vẫn bị mấy gia tộc khác phá đổ, Giang Ly trắng tay.
Mấy ngày sau, khi cảnh sát tới mang Bắc Vũ Đường đi, cô ấy mới biết Giang Ly đã chết, bị người ta đâm chết, mà người đâm chết Giang Ly lại chính là cô ấy.
Dù nguyên chủ kêu oan thế nào thì cũng vô dụng trước chứng cứ.
Họ lấy lý do là nguyên chủ bị Giang Ly ngược đãi quá lâu mà ghi hận trong lòng, đêm hôm đó lái xe đâm chết Giang Ly. Lúc ấy có người tận mắt nhìn thấy cô ấy đâm người, mà trên chiếc xe gây tai nạn còn có tóc và vân tay của cô ấy.
Có động cơ giết người, có nhân chứng, có vật chứng, Bắc Vũ Đường cứ như vậy bị nhốt vào nhục, bị phán tù chung thân.
Bắc Vũ Đường cho rằng vào ngục giam là xong rồi, nhưng không, buổi tối nọ, cô ấy bị người lạ không biết là ai bóp cổ đến chết.
Bắc Vũ Đường xem xong cuộc đời của nguyên chủ, nhếch mày. Nguyên chủ này thật ra là một người phụ nữ muốn ôm đùi, sống an ổn, nhưng trời cao như cố ý muốn ngược cô ấy vậy.
Mỗi lần sắp vào quỹ đạo thì lại có chuyện. Đến cuối cùng còn không hiểu thế nào mà trở thành hung thủ giết người, còn không hiểu sao bị bóp cổ chết trong ngục.
Trong số những người Bắc Vũ Đường từng nhận uỷ thác, nguyên chủ không phải người thê thảm nhất, nhưng oán khí của cô ấy lại rất lón, hoàn toàn không thuộc về những người bị ngược chết, người chết thê thảm.
"Nguyện vọng của cô ấy là gì?" Bắc Vũ Đường hỏi theo đúng quy trình.
Một người phụ nữ phong tình vạn chúng đi từ làn sương đen ra, cười khanh khách nói, "Tôi muốn cô giúp đỡ Giang Ly, đừng để cậu ta yêu Trương Linh Nhi, ôm đùi cậu ta, sống cuộc sống của phu nhân nhà giàu an ổn, thoải mái, dễ chịu."
Bắc Vũ Đường ngây ngẩn cả người, thậm chí còn nghi ngờ có phải tai mình có vấn đề rồi không.
"Giang Ly cầm tù cô, đánh đập cô, cô còn muốn giúp đỡ?"
Giang Ly hận Bắc Vũ Đường, cầm tù cô ấy, chỉ cần bị Trương Linh Nhi chọc tức thì sẽ về tra tấn nguyên chủ. Nói thẳng ra là tôi đau khổ thì cũng muốn cô đau khổ theo tôi.
Đó hoàn toàn là một tên biến thái đó!
Theo lẽ thường, không phải cô ấy nên hận anh ta thấu xương sao?
"Bởi vì lỗi của tôi nên cậu ta mới trở nên như thế, vì lỗi của tôi nên cậu ta mới đau khổ đến vậy. Lúc trước, nếu không phải tại tôi chủ động chụp ảnh chụp kia, chuyện sau này cũng sẽ không...... Khi đó Trương Linh Nhi đã chuẩn bị đồng ý qua lại với Giang Ly, cậu ta sắp có được tình yêu của mình, nhưng vì tôi mà cậu ta bị Trương Linh Nhi vứt bỏ, còn bị cô ta chán ghét. Nói đến cùng, Giang Ly cuối cùng biến thành như vậy, một phần lớn nguyên nhân là vì tôi."
"Cha cậu ta có ân với tôi, dù chỉ vì nể mặt cha của cậu ta, tôi cũng không hy vọng Giang Ly sống một đời như vậy, sống trong đau khổ, kết trong bi kịch."
Nói đến cha của Giang Ly, Giang Nghĩa đúng là có ân tình lớn lao với Bắc Vũ Đường. Năm nguyên chủ Bắc Vũ Đường đi theo hắn là năm cô ấy mười tám tuổi, trước mười tám tuổi, Bắc Vũ Đường sống thật sự rất vất vả.
Bắc Vũ Đường sinh ra ở một vùng nông thôn xa xôi lạc hậu, cha mẹ sinh bốn người chị, cô ấy là đứa con thứ năm, nhà nghèo không nuôi nổi cô ấy nên bán cô ấy cho bọn buôn người. Sau khi thấy bọn buôn người chặt tay chân của những đứa trẻ bị mua tới, bỏ thuốc độc khiến chúng bị câm, biến chúng thành tàn phế, nguyên chủ quyết định chạy trốn.
Cô ấy khá may mắn, thật sự tìm được cơ hội trốn khỏi tay bọn buôn người. Cô ấy không dám về nhà, sợ lại bị cha mẹ bán nên bắt đầu lưu lạc, sống ở gầm cầu, lật thùng rác tìm đồ ăn, đến lúc lớn hơn một chút thì bắt đầu đi làm chui.
Vì không có chứng minh thư nên cô ấy chỉ có thể đi làm ở những nhà máy lòng dạ hiểm độc, mỗi ngày làm mười tám giờ. Dù ngày nào cũng mệt như chó, ăn đồ ăn như đồ ăn cho heo, nguyên chủ vẫn trưởng thành duyên dáng yêu kiều, càng ngày càng xinh đẹp.
Xưởng trưởng ngẫu nhiên gặp nguyên chủ, nổi lên tà niệm, muốn chiếm cô ấy làm của riêng, vừa lúc bị Giang Nghĩa gặp được, được hắn cứu. Giang Nghĩa thấy cô ấy không biết gì thì giúp cô ấy một lần, cho cô ấy một công việc ổn định.
Sau đó, nguyên chủ muốn trở thành người tình của Giang Nghĩa, hắn cũng đồng ý. Cô ấy cho Giang Nghĩa điều hắn muốn, mà hắn cho cô ấy điều cô ấy muốn.
Điều cô ấy muốn rất đơn giản, đó là ngày nào cũng có đồ ăn ngon, không phải làm việc, có thể ngủ thoải mái đến tự tỉnh.
Lúc còn sống lang bạt kỳ hồ, sống những ngày tháng ăn không đủ no, nguyện vọng của cô ấy rất nhỏ bé, đó là mỗi ngày không cần phải làm mệt sống mệt chết, có thể ăn no mặc ấm, nguyện vọng nhỏ nhóc như vậy đã trở thành chấp niệm của nguyên chủ.
Mãi đến khi gặp Giang Nghĩa, Giang Nghĩa ra tay cứu giúp cô ấy, nên cô ấy nhận hắn là ân nhân.
Cô ấy nhìn ra được Giang Nghĩa có ý với mình, mà hắn cũng có thể cho cô ấy điều cô ấy muốn, nên nguyên chủ mới cam tâm tình nguyện làm tiểu tam mà người người phỉ nhổ.
"Tôi có thể sống cuộc sống như vậy, là Giang gia cho tôi. Nếu không có Giang gia, có lẽ tôi đã sớm chết." Nguyên chủ sâu kín nói.
"Cô chắc chắn nguyện vọng của cô là như vậy?" Bắc Vũ Đường không nhịn được hỏi lại một lần.
Đây là lần đầu tiên Bắc Vũ Đường tiếp nhận tâm nguyện như vậy, không vì báo thù, mà là vì báo ân, kèm theo hoàn thành mộng tưởng làm sâu gạo.
"Tôi chắc chắn."
"Được. Tôi hiểu rồi."
"Cám ơn."
Nguyên chủ biến mất, mà Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy trâu bò quá.
Lần này cô trở thành mẹ kế của một đứa trẻ, mà đứa trẻ này cũng không đơn giản. Theo quy tắc thế giới, từ gút mắc của mấy người Trương Linh Nhi, Âu Thượng Kiệt, Giang Ly thì có thể nhìn ra.
Trương Linh Nhi và Âu Thượng Kiệt giống như vai chính của thế giới này, Giang Ly thì là đại Boss phản diện, anh ta yêu nữ chính sâu đậm, vì chia rẽ nam nữ chính, không ngừng tìm chết, cuối cùng bị tiêu diệt dưới vầng hào quang của nam nữ chính.
[Ký chủ giỏi thật đấy, liếc qua đã nhìn thấu bản chất rồi.]
"Ha hả."
Có vậy mà không nhìn ra thì cô bị ngu mất.
Giờ Bắc Vũ Đường trở thành mẹ kế của Boss phản diện, mà mẹ kế này lại muốn ngăn cản thằng con phản diện đi tìm chết.
Tình huống trước mặt là ngày đầu tiên nguyên chủ nghênh ngang vào nhà. Ngày đầu tiên cô ấy tới đã bị Boss phản diện mới mười ba tuổi đập vỡ đầu. Giờ Giang Ly đang bị Giang Nghĩa đóng cửa nhốt trong phòng bắt ăn năn.
Đúng lúc này, người hầu gõ cửa phòng, bảo Bắc Vũ Đường xuống tầng.
Bắc Vũ Đường thay một bộ quần áo rồi xuống dưới. Trong phòng khách có một người đàn ông trung niên đang ngồi, người này mặc tây trang cắt may khéo léo, sắc mặt túc mục, ngũ quan thâm thuý anh đĩnh, tuổi quá tứ tuần, đúng là thời kỳ hoàng kim mê người nhất của đàn ông, được bảo dưỡng tốt nên nhìn như mới hơn ba mươi, rất trầm ổn.
Người đàn ông này chính là ông chú đẹp trai, hàm dưỡng tốt Giang Nghĩa.
Trước mặt Giang Nghĩa còn có một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt non nớt, giống người đàn ông đến năm phần, ngũ quan tuy chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng có thể đoán được, đến lúc lớn lên nhất định sẽ là một soái ca đẹp trai vô cùng.
Lúc này nhóc Giang Ly đang ngoan ngoãn đứng trước mặt Giang Nghĩa, giống như một người đang chờ chịu phạt.
Giang Nghĩa thấy Bắc Vũ Đường tới thì ngẩng đầu, "Qua đây ngồi đi."
Bắc Vũ Đường cũng không làm dáng, ngồi xuống bên cạnh Giang Nghĩa.
"Chuyện lần này là lỗi của Giang Ly. Nó khiến em bị thương, vậy nên em phạt nó đi." Giang Nghĩa lạnh lùng nói.
Theo ký ức, sau khi nguyên chủ tỉnh lại cũng xảy ra việc như vậy.
Giang Nghĩa bảo Bắc Vũ Đường tự xử phạt Giang Nghĩa, nhưng Bắc Vũ Đường vừa tới Giang gia, tất nhiên sẽ không thật sự phạt Giang Ly.
Giang Nghĩa làm vậy nhìn như là coi trọng Bắc Vũ Đường, thật ra là vì đã nắm chắc cô ấy sẽ không làm gì Giang Ly.
Nhưng Giang Ly không hiểu, cậu ta chỉ cảm thấy, trong cảm nhận của cha, yêu nữ này còn quan trọng hơn mình, điều này khiến Giang Ly càng chán ghét và hận thù nguyên chủ hơn.
Quả nhiên, nhóc Giang Ly nghe cha mình nói thế thì trợn to mắt, ánh mắt không thể tin. Khi nhìn qua Bắc Vũ Đường, đáy mắt cậu ta tràn đầy hận ý.
Còn nhớ kiếp trước, nguyên chủ đi theo kịch bản bình thường, tha thứ cho thằng nhóc Giang Ly, không những không phạt mà còn nói đỡ cho cậu ta. Hành động này không đổi được sự cảm kích của cậu ta, mà còn khiến cậu ta càng thêm chán ghét.
Hành động của nguyên chủ bị cậu ta nhận định là đang tính kế, khoe mẽ trước mặt cha mình, khiến cha trừng phạt mình nặng hơn.
Nhóc Giang Ly bất mãn hô, "Ba ba."
Giang Nghĩa không để ý đến cậu ta, nhìn Bắc Vũ Đường.
Đầu Bắc Vũ Đường giờ vẫn còn đau, sau này miệng vết thương khép lại cũng để lại một vết sẹo trên trán nguyên chủ.
"Giang Nghĩa, em thấy nên bỏ qua đi. Tuổi nó còn nhỏ, không hiểu chuyện." Bắc Vũ Đường nói.
Giang Nghĩa rất vừa lòng với sự thức thời của cô, nhưng mà thằng nhóc thúi nào đó thì không.
"Ai cần bà giả vờ tốt bụng!" Nhóc Giang Ly nổi giận đùng đùng quát.
Sắc mặt Giang Nghĩa trầm xuống, "Giang Ly."
Thấy sắc mặt cha mình trầm xuống, thằng nhóc sợ hãi rụt cổ lại, nhưng lại vô cùng quật cường nhìn cha mình.
"Giang Nghĩa, đừng giận. Nếu Giang Ly không muốn vậy thì phạt nó mỗi sáng sớm đi làm cỏ trong vườn là được." Bắc Vũ Đường sâu kín nói.
Hình phạt không đau không ngứa như vậy, Giang Nghĩa tất nhiên sẽ đồng ý, cũng không cảm thấy Bắc Vũ Đường không biết điều.
Nhưng với thằng nhóc con mà nói thì không, đó là một sự khuất nhục, Giang Ly đúng là hận chết Bắc Vũ Đường.
"Được rồi. Quyết định như vậy đi. Trước ngày khai giảng, mỗi ngày con đều phải vào vườn làm cỏ, em hãy giám sát nó, vừa lúc mài dũa bớt cái tính tình nóng nảy này của nó." Giang Nghĩa vỗ bàn quyết định.
"Ba ba." Nhóc Giang Ly cực kỳ uỷ khuất, "Con không đi."
"Không phải do con quyết." Giang Nghĩa trầm giọng nói.
Chuyện này quyết định như vậy.
Trưa hôm đó, Giang Nghĩa đi công tác lâm thời ở nước ngoài, trong nhà chỉ còn hai chủ nhân là Bắc Vũ Đường và cậu nhóc Giang Ly. Giang Nghĩa vừa đi, với Bắc Vũ Đường mà nói, là một chuyện tốt, vừa lúc có thể dọn dẹp thằng nhóc kia.
Sau khi Giang Nghĩa rời đi, Giang Ly lập tức thở dài nhẹ nhõm. Cậu ta đã hạ quyết tâm sẽ không đi làm cỏ, chắc chắn người phụ nữ xấu xa kia cũng không làm gì được mình.
Lúc ăn cơm tối, nhóc Giang Ly đều dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Bắc Vũ Đường. Toàn bộ quá trình, Bắc Vũ Đường chỉ lo dùng bữa, hoàn toàn làm lơ cậu ta.
Cô bình tĩnh như vậy khiến người nào đó khiêu khích không được rất tức giận.
Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường dậy sớm. Khi dùng bữa sáng, cô thuận miệng hỏi, "Giang tẩu, thiếu gia đã dậy chưa?"
"Còn chưa."
"Đi lên gọi nó dậy ăn cơm."
Giang tẩu thấy còn sớm, "Phu nhân, có phải hơi sớm không. Thiếu gia còn nhỏ, phải ngủ đủ thì mới mau trưởng thành."
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, đạm mạc nhìn qua, "Giờ là 6:40, không còn sớm. Nếu nó dậy muộn nữa thì mặt trời đã lên cao rồi. Đến lúc đó mới đi cắt cỏ thì người chịu tội chính là nó."
Giang tẩu nghe vậy thì biết là phu nhân quyết ý muốn phạt thiếu gia, việc này là do lão gia quyết định nên Giang tẩu cũng không dám nói gì, chỉ đành vội vàng lên lầu gọi người.
****
Roro: Mình để Giang Ly gọi chị nhà là 'bà', ý kiểu chỉ chị nhà là 'bà phù thuỷ' ấy :3