Tác giả: Vân Phi Mặc
Lôi Thiếu Hải cảm thấy Phó Nhất Bác ngay cả thê tử của mình còn hại được thì còn ai dám kết bằng hữu nữa. Nếu lỡ một ngày có chuyện, chưa biết chừng sẽ bán đứng cả mình luôn.
Lôi Thiếu Hải đã muốn tuyệt giao với Phó Nhất Bác, tất nhiên sẽ không để tâm đến câu hỏi của Phó Nhất Bác.
"Không có gì. Gần đây nhiều nhất vẫn nói đến chuyện của phu nhân nhà huynh." Lôi Thiếu Hải cười nói.
Phó Nhất Bác khẽ nói, "À, thì ra là vậy."
"Ta còn có việc, đi trước."
Lôi Thiếu Hải rời đi, Phó Nhất Bác lại tiếp tục đi học như bình thường. Không biết có phải do ảo giác của hắn không mà hắn cứ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình cứ là lạ.
Hắn hỏi những bằng hữu tốt ngày thường của mình, nhưng họ đều nói là không có việc gì. Điều này khiến hắn rất buồn bực.
Hắn không khỏi hoài nghi có phải do mình nhạy cảm quá rồi không.
Qua bốn năm ngày như vậy, Phó Nhất Bác vẫn chẳng hay biết gì.
Mãi đến khi hắn vô tình ngồi xổm trong góc nhặt sách thì nghe được hai người học cùng nói chuyện với nhau, mới biết đầu đuôi sự việc.
"Ta cứ nghĩ đến việc Phó Nhất Bác bây giờ vẫn chưa biết gì thì lại buồn cười."
"Mấy ngày nay ta cứ nghe hắn mở miệng nói dối là thê tử hắn vô tình có lỗi, đúng là khiến người ta ghê tởm."
"Sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy nhỉ? Nàng ta là thê tử kết tóc của hắn. Ngay cả thê tử của mình mà còn có thể tàn nhẫn như vậy, chúng ta chỉ là học cùng thôi mà lỡ thân thân với hắn thì chưa biết lúc nào bị hắn đâm một đao, hố chết cũng không biết."
"Còn không phải sao. Huynh không thấy mấy người Lôi Thiếu Hải cũng trốn xa hắn ra rồi à. Hắn thì hay rồi, giờ vẫn còn ngây ngốc." Người nọ nhỏ giọng châm biếm.
Phó Nhất Bác tránh ở góc tối tức run người, hắn không dám ra ngoài chất vấn họ, thậm chí còn sợ hãi họ phát hiện ra mình. Hắn cố gắng co người lại, chờ họ rời đi rồi mới bước từ trong góc ra.
Thì ra họ đã biết cả, nhưng không ai nói cho mình, ngay cả bọn Lôi Thiếu Hải cũng lừa gạt mình. Mấy ngày trước họ đều chạy đến trước mặt mình hỏi chuyện kia là vì muốn xem trò cười của mình, đùa mình như đùa một con khỉ!
Phó Nhất Bác cực kỳ hận, nhưng dù hận cũng không dám chạy đến chất vấn họ.
Phó Nhất Bác rời khỏi thư viện, tâm phiền ý loạn, lang thang trên đường tới trước ngõ nơi có thanh lâu. Nữ tử đứng mời chào khách thấy Phó Nhất Bác thất hồn lạc phách thì lập tức sáng mắt.
Nàng ta xoắn thân hình như rắn nước tới gần Phó Nhất Bác, ôm lấy cánh tay hắn, "Gia à, có phải gặp chuyện gì phiền lòng không? Nô gia giải buồn giúp ngài nhé, đảm bảo sẽ quên hết ưu sầu."
Phó Nhất Bác muốn đẩy nàng ta ra nhưng không được.
"Gia, vào chơi một lát, đảm bảo ngài sẽ vui đến quên trời quên đất, quên đi tất cả phiền não."
Vừa nói, nữ tử vừa kéo Phó Nhất Bác vào thanh lâu.
Phó Nhất Bác nhìn nữ tử trước mặt, không quá đẹp, nhưng dáng người lại rất đẹp, thân thể lả lướt hấp dẫn dán sát người hắn, chóp mũi còn ngửi được mùi son phấn trên người nữ tử.
Nữ tử thấy hắn dán mắt lên cơ thể mình thì cố ý kéo thấp vạt áo xuống, lộ ra núi đồi bên trong, còn thường vặn vẹo một chút, khiến hắn nhìn rõ hơn.
Phó Nhất Bác nhìn chằm chằm, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, con mãnh thú trong cơ thể bị cảnh xuân trước mặt gọi tỉnh.
"Gia, uống rượu đi~"
Nữ tử đưa chén rượu tới trước mặt Phó Nhất Bác, hắn ngơ ngác uống xong. Uống được hai ly, nữ tử nghiêng mình, ngã lên người hắn, đôi tay ôm lấy cổ hắn, dùng thân hình mảnh mai của mình vuốt ve cơ thể hắn.
Nữ tử rót cho mình một chén rượu, ngậm lấy rồi đưa đôi môi đỏ lại gần môi hắn, đẩy rượu vào miệng hắn, để ngừa hắn nhổ ra, còn nhẹ đặt ngón tay bên môi hắn, mềm mại hỏi, "Uống ngon không?"
Phó Nhất Bác cảm thấy cơ thể cực kỳ nóng, lẩm bẩm, "Ngon."
"Vậy nô gia lại rót cho ngài một ly."
Nữ tử lại dùng miệng ngậm rượu rồi đẩy vào miệng hắn.
Lần này hai người không tách ra ngay, Phó Nhất Bác không thầy dạy cũng hiểu, gặm cắn đôi môi của nữ tử, khiến nữ tử vô cùng đau đớn, lại không dám phản kháng, nũng nịu chống cự.
Để tránh đôi môi mình bị hắn cắn nát, nữ tử chuẩn bị để hắn vác thương ra trận.
Phó Nhất Bác như tìm được nơi phát tiết trên người nữ tử, đấu đá lung tung, làm nữ tử thanh lâu hét to lợi hại.
Khi Phó Nhất Bác đang say trong ôn nhu hương, bên Phó gia, vì hắn không về, nháo không được bình yên. Bắc Vũ Đường không có phản ứng gì, mà Lâm thị thì đi lại không ngừng, còn thường nhìn về phía cửa viện.
"Đã muộn thế này rồi mà sao Bác Nhi còn chưa về." Lâm thị lo âu.
"Bà bà, có lẽ Nhất Bác có việc, lát nữa sẽ về."
Lâm thị thấy nàng nói nhẹ nhàng như vậy thì không vui, "Vũ Đường, con để mấy ma ma ra ngoài tìm xem."
Bắc Vũ Đường nhìn Vương ma ma và Lưu ma ma một cái, hai người xoay người rời đi.
Nửa canh giờ sau, Vương ma ma và Lưu ma ma quay lại, nhưng vẫn không thấy Phó Nhất Bác.
Lâm thị không thấy con, trầm mặt, "Nhất Bác đâu?"
"Thưa lão phu nhân, chúng nô tài đã đến thư viện, thư viện đã đóng cửa. Thủ vệ nói cô gia đã sớm về rồi." Lưu ma ma trả lời.
"Nhưng đến giờ còn không thấy? Có thể nào nó gặp chuyện gì rồi không?" Lâm thị lo lắng.
Bắc Vũ Đường an ủi, "Bà bà đừng sốt ruột. Có lẽ Nhất Bác và bằng hữu đi uống rượu. Chúng ta chờ một lát đi."
Lâm thị chỉ có thể nhẫn nại chờ, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.
Lục Hà thấy đồ ăn đã lạnh, trời cũng không còn sớm, đã qua giờ cơm chiều từ lâu, biết tiểu thư bị đói, cẩn thận đề nghị, "Lão phu nhân, hay ngài và tiểu thư dùng cơm trước đi."
Lâm thị vừa nghe vậy thì lập tức nổi giận, "Ăn cái gì mà ăn! Giờ Nhất Bác còn không biết đang ở đâu, ngươi bảo ta nuốt trôi cơm được à!"
Lục Hà bị hét đến uỷ khuất, cúi đầu không dám nhìn lên.
Bắc Vũ Đường đúng là đói, nhìn mấy nha đầu một cái, "Hai em mang đồ ăn vào bếp hâm nóng đi, lát cô gia về có thể dùng luôn."
"Vâng." Lục Hà và Hồng Mai bưng đồ ăn đi.
Sắc trời đã đen hẳn, ngày thường thì mọi người đã sớm về phòng nghỉ ngơi rồi.
Lâm thị cuối cùng không ngồi yên nổi nữa, Bắc Vũ Đường nói nhỏ bên tai Vương ma ma một câu, sau đó lớn tiếng nói, "Giờ muộn quá rồi, mọi người là nữ tử, ra ngoài tìm người cũng không an toàn. Đi sang nhà hàng xóm nhờ mấy nam nhân đi cùng đi."
Lâm thị nghe Bắc Vũ Đường ra lệnh, cũng không phản đối.
"Vâng, tiểu thư." Vương ma ma gật đầu.
Bốn người qua tìm hàng xóm, hàng xóm nghe Phó Nhất Bác chưa về thì cũng không từ chối, đi theo đi tìm. Mấy người chia làm ba nhóm, mỗi nhóm tìm một phía.
Vương ma ma, Lục Hà và một nam tử trung niên đi tìm bên phía hẻm thanh lâu.
Thấy họ sắp tiến vào nơi xa hoa truỵ lạc kia, nam tử trung niên vội ngăn cản, "Nhất Bác hẳn sẽ không đến nơi đó."
Lục Hà khó hiểu hỏi, "Vì sao? Phía trước là nơi nào vậy? Ta thấy rất náo nhiệt. Chưa biết chừng cô gia đang ở đó."
Nam tử trung niên cũng coi như nhìn Phó Nhất Bác lớn lên, biết hắn giữ mình trong sạch, chắc chắn sẽ không đến nơi kia.
Vừa rồi tiểu thư đã dặn phải đến đó nhìn một cái, đương nhiên Vương ma ma sẽ không từ bỏ.
Bà nói, "Chúng ta cũng đến đây rồi, đi nhìn xem cũng không sao. Nếu không có thì chúng ta về."
Nam tử trung niên muốn nói lại thôi, "Nơi đó không hợp với hai người."
Lục Hà nghe mà không hiểu gì, "Đó là đâu mà chúng ta không đi được? Vương thúc, thúc nói vậy, ta lại càng muốn đi xem."
Nói rồi, tiểu nha đầu đã đi qua.
Vương ma ma cũng đi theo. Vương thúc không còn cách nào, chỉ có thể căng da đầu đi cùng.
Khi họ đến gần, sắc mặt Lục Hà lập tức thay đổi.
"Đây, đây, đây... Thì ra là nơi như thế này!"
Vương thúc thấy tiểu cô nương bị kinh hách, vừa buồn cười, vừa muốn trêu.
Đã bảo đừng tới, còn muốn tới cơ, giờ biết sợ rồi chứ~
Vương thúc nói với hai người, "Hài tử Nhất Bác sẽ không tới nơi này. Chúng ta đi nơi khác tìm đi."
Vương ma ma đang định nói muốn đi xem thì nghe được tiếng kêu sợ hãi của Lục Hà, "Cô gia đang ở đó!"
Hai người nhìn qua, vừa lúc thấy Phó Nhất Bác đang ôm một nữ tử thanh lâu đi ra, lúc tách ra còn không quên hôn lên má nữ tử một cái.
Lục Hà nào từng gặp chuyện kinh hãi thế tục như vậy, xấu hổ bịt kín mắt.
Vương ma ma thì trầm mặt xuống.
Vương thúc xấu hổ, vừa rồi còn chắc chắn là hắn không đến, đảo mắt đã thấy xuất hiện rồi. Tốc độ vả mặt này còn nhanh hơn cả lật sách nữa.
Phó Nhất Bác tâm tình sung sướng rời đi, vừa ra đến đầu hẻm đã thấy mấy người Vương ma ma đứng đó. Thấy họ, Phó Nhất Bác chỉ cảm thấy lạnh buốt từ đầu tới chân.
Vương ma ma hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lục Hà cũng trừng hắn một cái rồi đi theo Vương ma ma. Còn Vương thúc thì nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng, thở dài một hơi rồi cũng chậm rãi đi về.
Khi họ sắp về đến nhà, Phó Nhất Bác gọi Lục Hà và Vương ma ma lại.
"Vương ma ma, Lục Hà, hai người chờ một lát, ta có lời muốn nói."
Vương ma ma lạnh mặt, "Cô gia, có chuyện gì về nhà rồi nói. Giờ đã khuya, tiểu thư và lão phu nhân đều rất lo lắng cho ngài."
"Chỉ một lát thôi."
Vương thúc rất thức thời rời đi trước.
Ông vừa đi, Phó Nhất Bác lập tức nói, "Vương ma ma, Lục Hà, chuyện hôm nay mong hai người đừng nói với Vũ Đường. Ta sợ Vũ Đường biết sẽ không chịu được. Các ngươi cũng không muốn tiểu thư nhà mình khổ sở đâu nhỉ?"
Vương ma ma lạnh mặt, ngữ khí cũng không tốt, "Cô gia, nếu ngài biết tiểu thư nhà chúng ta sẽ khó chịu thì vì sao ngài vẫn làm vậy?"
"Ta... Ta cũng đâu muốn vậy. Ta bị nàng ta kéo vào, ta cũng không muốn đi." Phó Nhất Bác mở miệng giải thích, chỉ là lời giải thích của hắn không những không có hiệu quả mà còn khiến người ta buồn nôn.
Bản thân không quản được lão nhị thì lại đổ tội cho nữ nhân, nam nhân như vậy thực sự khiến người ta ghê tởm.
Lục Hà nghe hắn nói vậy, rất tức giận.
Vừa rồi hắn rõ ràng còn thân thiết hôn má nữ tử thanh lâu kia đấy, có chỗ nào giống bị cưỡng bách đâu?
Cô gia trợn mắt nói dối như vậy, nghĩ họ đều dễ lừa hả?
Vương ma ma cười lạnh, không chút lưu tình, "Cô gia, nếu ngài không muốn thì không ai cưỡng bách được ngài."
Phó Nhất Bác bị Vương ma ma chặn, không còn gì để nói.
"Cô gia, đã khuya rồi, chúng ta cần trở về."
Vương ma ma đi thẳng, Lục Hà vội vàng theo kịp, không để ý đến Phó Nhất Bác.
Vừa về đến nhà, Bắc Vũ Đường đã nhìn qua ba người, không hỏi cũng đoán được đại khái. Xem ra nàng tính không sai, Phó Nhất Bác quả nhiên đi ăn vụng.
Lâm thị vừa thấy Phó Nhất Bác thì vội tiến lại gần, quan sát từ trên xuống dưới, "Con à, con đã đi đâu? Nương lo muốn chết!"
Phó Nhất Bác vội kéo Lâm thị ra, cười nói, "Con không sao, chỉ là... Chỉ là đi ra ngoài uống chút rượu với bằng hữu."
"Nếu Nhất Bác không sao thì chúng ta dùng cơm thôi. Nhất Bác nếu còn chưa ăn no thì cũng ăn cùng đi." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn.
Phó Nhất Bác vội gật đầu, "À, được."
Phó Nhất Bác luôn nhìn chằm chằm Lục Hà và Vương ma ma, sợ hai người họ nói cho Bắc Vũ Đường, may mà hai người không có cơ hội.
Hắn thở dài nhẹ nhõm, quyết định hôm nay phải làm nàng trở thành nữ nhân của mình.
Ngẩn người dùng bữa xong, vừa thấy Lục Hà lại gần, hắn lập tức dán lên, "Lục Hà, nơi này không có việc của ngươi, ngươi về nghỉ ngơi đi."
Lục Hà không muốn đi, muốn nói cho tiểu thư chuyện của cô gia, lại không có cơ hội.
Bắc Vũ Đường xua tay với Lục Hà, "Nghe lời cô gia, về nghỉ ngơi đi, hôm nay mọi người đều vất vả rồi.
Nói xong, nàng quay đầu nhìn Phó Nhất Bác, "Nhất Bác, lần sau đi uống rượu thì nhớ báo về một câu, đừng để ta và bà bà đợi lâu, khiến chúng ta lo lắng."
Phó Nhất Bác rất ngoan ngoãn đáp, "Nương tử dạy phải, lần sau ta nhất định sẽ chú ý."
Phó Nhất Bác đi theo sau Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường dừng bước, "Đã khuya, ngươi về nghỉ ngơi đi."
Phó Nhất Bác nở nụ cười tự cho là phong lưu phóng khoáng, "Nương tử đừng giận. Chúng ta là phu thê, chúng ta vốn nên ở chung. Đêm nay để ta ở cùng nàng nhé?"
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn. Phó Nhất Bác bị nàng nhìn mà dựng hết cả lông tơ.
"Không cần." Bắc Vũ Đường từ chối.
Phó Nhất Bác theo bản năng hỏi, "Vì sao? Chúng ta là phu thê."
Bắc Vũ Đường nói rõ ràng, "Ta ngại bẩn."
Phó Nhất Bác sửng sốt, sau đó rất nhanh hiểu được ý nàng, lạnh thấu tim gan, "Nàng... Nàng......"
Hắn rõ ràng không thấy Vương ma ma và Lục Hà nói gì với nàng, sao nàng lại biết?!
Bắc Vũ Đường nhìn ra nghi hoặc của hắn, "Lần sau đi ăn vụng về thì phiền ngươi rửa sạch mùi đi trước nhé. Đừng để nó huân mũi người khác."
Nói xong, nàng mặc kệ Phó Nhất Bác vừa thẹn vừa bực phía sau, đi thẳng vào trong phòng. 'Ầm' một tiếng, cửa phòng đóng mạnh lại.
Phó Nhất Bác nhìn cánh cửa đóng chặt, không nhịn được nữa, vội vàng rời đi.
Khi đó, Phó Nhất Bác chỉ cảm thấy mình như một người trần truồng đứng trước mặt nàng, không có một bí mật nào.
Lâm thị nghe được động tĩnh, mở cửa thì thấy nhi tử xoay người rời đi, vội gọi hắn lại.
"Bác Nhi, có phải nó còn không cho con vào phòng không? Nương làm chủ cho con. Nó là thê tử của con, nào có lý nào thê tử lại nhốt tướng công ngoài cửa!" Lâm thị chống nạnh, muốn đi qua tìm Bắc Vũ Đường mắng.
Phó Nhất Bác cả kinh, vội ngăn bà ta lại, "Nương của con à, đừng gây thêm chuyện cho con nữa. Đây là chuyện giữa con và nàng ấy, nương đừng xen vào."
"Sao lại là chuyện giữa hai đứa. Nó không ở cùng phòng với con thì sao Phó gia ta có đời sau được?" Lâm thị lạnh giọng nói.
Phó Nhất Bác không thể nói chân tướng cho Lâm thị, chỉ có thể lừa gạt, "Nàng ấy còn đang giận, chờ nàng ấy hết giận là được rồi. Hơn nữa, chuyện đó vốn là chúng ta sai. Nàng ấy giận như vậy cũng là bình thường. Nương, nương thông cảm cho nàng ấy tí nhé."
Lâm thị nhìn nhi tử săn sóc Bắc Vũ Đường như vậy, vừa đau lòng nhi tử, vừa oán hận Bắc Vũ Đường không biết tốt xấu. Bắc Vũ Đường gả cho Bác Nhi nhà mình đã là phúc tu luyện mấy đời rồi đấy!
Vậy mà lại không biết quý trọng, đúng là khiến người ta đau lòng!
Lâm thị vốn không thích Bắc Vũ Đường, giờ nháo như vậy thì càng không thích, cảm thấy nhi tử mình như một đoá hoa nhài phải cắm bãi phân trâu.
Về phòng rồi, Lâm thị lập tức cân nhắc, cưới một tức phụ không biết thương nhi tử như vậy thì có hại cho Bác Nhi quá. Bà ta phải nghĩ cách đưa một nữ nhân biết nóng biết lạnh về.
Lâm thị nghĩ đến chất nữ số khổ nhà ngoại của mình, gả đi còn chưa được nửa năm thì tướng công đã chết. Bên nhà tướng công ghét bỏ chất nữ, đuổi con bé về, giờ đang đợi ở nhà.
Bà ta cần phải tìm thời gian nói cho tẩu tẩu, để tẩu ấy đưa nữ nhi qua nhà họ ở mấy ngày.
Lâm thị càng nghĩ càng thấy không tệ, hận không thể lập tức đưa người tới luôn.
Từ sau khi chuyện này lộ ra, thanh danh của Phó Nhất Bác đã thối không còn gì thối hơn. Đi đọc sách ở thư viện thì phải chịu sự lạnh nhạt trước giờ chưa từng có. Ngay cả phu tử cũng tìm riêng nói hắn tu thân nhiều hơn đi.
Phó Nhất Bác rất buồn khổ, có cảm giác thất bại vô cùng. Vì giải nỗi buồn, hắn lại đi thanh lâu, tìm nữ tử thanh lâu lần trước.
Hắn trút mọi oán giận, phẫn nộ vào việc nam nữ hoan ái.
Cách phát tiết này khiến hắn nghiện.
Có nữ nhân bên ngoài, Phó Nhất Bác về nhà cũng không cưỡng bách Bắc Vũ Đường làm việc này nữa. Lâm thị xem trong mắt, hận trong lòng.
Bắc Vũ Đường thấy chuyện đã ấp ủ đủ lâu, bắt đầu thực hiện bước thứ hai của kế hoạch.
Muốn phá đổ mẫu tử Phó gia thì rất dễ dàng, nhưng muốn tìm được người sai sử Phó Nhất Bác thì lại không dễ như vậy. Thời gian này Phó Nhất Bác luôn thất bại, nàng còn tưởng hắn sẽ nhờ quý nhân trợ giúp, nhưng âm thầm quan sát hồi lâu vẫn thấy hắn ẩn nhẫn.
Bắc Vũ Đường trước đó đã tìm trong phòng Phó Nhất Bác, muốn xem hắn và quý nhân kia có trao đổi thư từ gì không, muốn tìm ra gì đó, đáng tiếc đều không tìm được gì.
****
Roro: Từ giờ tui đăng chương tối, không đăng đêm. Không bắt các bạn iu thức đêm cùng nữa 😂