Tác giả: Vân Phi Mặc

Thống lĩnh che mặt nhìn người rơm, đôi mắt toát ra tia sáng, "Không thể nào, chúng nhất định ở quanh đây. Mọi người tách ra tìm đi."

"Rõ."

Một đám người phân tán ra, đại đa số tìm kiếm ở vùng quanh đống lửa.

Bắc Vũ Đường tránh ở chỗ tối, có một người đi về phía nàng.

Khi người nọ đến gần, Bắc Vũ Đường lập tức ra tay, bịt mũi miệng người nọ lại, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, một đao xử lý hắn.

Bắc Vũ Đường từ từ buông người nọ xuống, đôi mắt sắc bén nhìn quanh, thấy có người đi mình, lặng lẽ theo đuôi. Khi đối phương còn chưa phản ứng lại, nàng đã giết chết đối phương.

Nàng lợi dụng bóng đêm che giấu, xuyên qua rừng rậm, như một con báo đen tuỳ lúc hành động.

Từng người, từng người ngã xuống, dần dần, đối phương cũng phát hiện số lượng bên mình đã ít đi.

Thống lĩnh che mặt phản ứng nhanh nhất, "Tất cả mau tập hợp, đi theo nhóm từ ba đến năm người."

Khi hắn ra mệnh lệnh này, Bắc Vũ Đường luôn trốn trong bụi cỏ bắt đầu tấn công hắn, chỉ thấy một ngân châm rất nhỏ bắn về phía hắn.

Khi ngân châm sắp đâm trúng đích, người nọ tránh sang, vội vàng né ám khí.

Trực giác nhạy bén, thân thủ cũng nhanh nhẹn.

Bắc Vũ Đường đã dán nhãn cao thủ cho tên này.

Đối phương phái đội hình lớn như vậy, hẳn chúng muốn chắc chắn đạt được mục đích.

Nam tử che mặt quét về phía Bắc Vũ Đường, thân hình như quỷ mị hướng về phía nàng.

Bắc Vũ Đường thấy hắn động, chớp mắt đã đến trước mặt mình.

Nhanh thật!

Khi lưỡi kiếm mang theo tia sáng lạnh của hắn đâm đến trước mặt, nàng đã nhanh chóng nâng đoản kiếm trong tay lên đỡ lại. Một tiếng 'keng', tia lửa bắn ra, binh khí hai bên va chạm.

Bắc Vũ Đường bị hắn bức phải lùi về sau.

Nàng nhảy ra, tránh thoát lần tấn công thứ hai của hắn, hơn nữa còn nhảy ra rất xa.

Lúc này nàng đã bị họ bao vây.

Thống lĩnh che mặt chỉ kiếm về phía nàng, "Giao bí phương Băng Cơ Sương ra đây, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu không, ngươi và con ngươi hôm nay sẽ chết ở đây."

Bắc Vũ Đường cầm đoản kiếm, ánh mắt nghiêm nghị nhìn hắn, "Các ngươi là ai?"

"Chúng ta là ai, không quan trọng. Quan trọng là lựa chọn của ngươi. Giữ bí phương Băng Cơ Sương theo ngươi đến chết, hay chọn dùng nó để cứu mạng mình?"

"Các ngươi là người Cố thị?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Trước đó nàng đã nghi ngờ người đuổi giết họ là người của cửa hàng Lôi thị, nhưng tình hình hiện tại thì có thể loại trừ cửa hàng Lôi thị rồi.

Chỉ vì sát ý chúng tản ra. Nếu chúng thật sự là người của cửa hàng Lôi thị thì tuyệt đối không dám giết nàng, dù sao một khi nàng cắn chết không bỏ thì bọn họ không những không chiếm được bí phương mà ngay cả Băng Cơ Sương cũng sẽ không còn.

Chỉ có người Cố thị mới dám làm việc như vậy. Nếu chúng lấy được thì đương nhiên là tốt nhất. Còn nếu không, giết họ rồi, cửa hàng Lôi thị tổn thất một nguồn thu khổng lồ, lại hạ thấp được cả sức ảnh hưởng của cửa hàng Lôi thị, thấy thế nào cũng có lời.

"Phải thì sao? Không phải thì sao?" Thống lĩnh che mặt cười lạnh.

"Xem ra các ngươi chính là người Cố Thanh phái tới. Lần này hắn phái nhiều người đối phó chúng ta như vậy, đúng là khiến người ta thụ sủng nhược kinh." Bắc Vũ Đường mỉm cười, trên mặt không nhìn ra được chút nào sợ hãi.

Thống lĩnh che mặt lạnh lùng nói, "Thức thời thì giao bí phương Băng Cơ Sương ra. Ta đếm đến mười, quá thời gian, giết không tha."

Bắc Vũ Đường nhìn hắn, không nói gì.

Không khí lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, chỉ cần qua mười, những người này sẽ tấn công.

Sau khi qua ba, Bắc Vũ Đường đột nhiên nói, "Nếu ta giao cho các ngươi, các ngươi thật sự sẽ tha cho chúng ta sao?"

Thống lĩnh che mặt nghĩ nàng muốn thoả hiệp, rất tự nhiên đáp, "Đương nhiên. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra, chúng ta tất nhiên sẽ bỏ qua cho ngươi."

"Vậy được rồi."

"Suy xét kỹ chưa? Giao ra không?" Thống lĩnh che mặt hỏi.

"Đợi chút, ngươi để ta nghĩ lại." Bắc Vũ Đường rối rắm, dường như giao hay không giao là một vấn đề rất khó xử.

"Thời gian đã hết, đáp án của ngươi là gì?" Thống lĩnh che mặt lạnh giọng hỏi.

Bắc Vũ Đường dường như hạ quyết tâm, "Được. Ta giao cho ngươi. Nhưng ta muốn xác nhận lại một lần, ta giao bí phương cho các ngươi rồi, các ngươi sẽ tha cho chúng ta?"

Thống lĩnh che mặt lạnh băng nói, "Chúng ta muốn bí phương của ngươi chứ không phải tính mạng của ngươi. Lấy ra đây đi."

Bắc Vũ Đường lấy một tờ giấy vàng cũ từ trong lòng ra, "Đây."

Thống lĩnh che mặt nhìn đồ trong tay nàng, lại cảnh giác nhìn nàng, như sợ nàng sẽ giở trò.

Khi hắn nhận bí phương trong tay nàng, mở ra, trên đó dày chi chít tên vị thuốc. Xem ra đây chắc chắn là bí phương rồi.

"Giờ các ngươi có thể để ta đi chưa?" Bắc Vũ Đường yêu cầu.

Thống lĩnh che mặt cẩn thận cất bí phương vào ngực, đôi mắt u lãnh, nhìn nàng cười lạnh, "Để ngươi đi? Các ngươi vẫn nên ở lại làm bạn với núi rừng đi."

"Ngươi có ý gì?" Bắc Vũ Đường vừa kinh vừa giận.

Thống lĩnh che mặt nở nụ cười lạnh, "Giết ả! Tìm ra đứa trẻ kia, giết."

Hắn vừa ra lệnh, các hắn y nhân đều hành động, ngay khi chúng hành động, trên đầu có bột phấn màu trắng bay xuống. Những bột phấn này rơi hết lên người đám hắc y nhân.

Hắc y nhân càng ở gần Bắc Vũ Đường thì càng tiếp xúc với nhiều bột trắng. Mà khi chúng vận nội lực tấn công Bắc Vũ Đường thì cũng đã ngã xuống. Chỉ thấy tên sát thủ vọt tới trước mặt Bắc Vũ Đường vừa đến thì đã cứng đờ rồi ngã xuống đất.

Ngay sau đó tên thứ hai, tên thứ ba,......

Bọn họ ở nhìn thấy màu trắng bột phấn khi, một đám lập tức lắc mình, đáng tiếc chạy có nhanh thì vẫn không thoát kiếp.

Sắc mặt tên thống lĩnh trầm xuống, ra lệnh cho những tên còn tỉnh, "Tốc chiến tốc thắng."

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn lên cây, nhảy bật lên, hướng về phía ngọn cây. Bắc Vũ Đường thấy vậy, ngân châm trong tay bắn thẳng về phía hắn. Thống lĩnh che mặt thấy ngân châm đến gần, rút kiếm bên hông ra, chuẩn xác chặn được ngân châm.

Khi hắn ngăn cản công kích, bé con đã nhảy từ ngọn cây xuống, hội hợp với Bắc Vũ Đường.

Một lớn một nhỏ dựa sát nhau, bắt đầu ngăn cản công kích.

Chỉ cần chúng vận nội công thì độc dược sẽ phát tác nhanh hơn, khiến chúng càng nhanh ngã xuống hơn.

'Bộp, bộp, bộp'......

Một tên, hai tên, ba tên, một đám ngã xuống. Rất nhiều tên vừa ra trận đã ngã xuống.

Thống lĩnh che mặt nhìn thuộc hạ của mình đã ngã xuống hơn nửa.

Chết tiệt! Độc dược gì mà dược hiệu lại lợi hại như vậy!

Thống lĩnh che mặt tự mình ra trận, khi hắn vận nội lực lại phát hiện nội lực của mình như bị ngăn cản. Từ từ, hắn rõ ràng không bị bột phấn trắng kia dính đến, vì sao cũng xuất hiện tình huống này?

Bắc Vũ Đường nhìn thống lĩnh dừng lại, cười nói, "Tốt nhất là ngươi đừng cử động, cũng đừng vận nội lực. Nếu sử dụng nội lực, độc tố sẽ lập tức tăng tốc độ phân tán, đến khi độc lan khắp toàn thân, dù là đại la kim tiên cũng không cứu được ngươi."

Sau khi nàng nói xong, những tên sát thủ trúng độc đều cứng người, đều dừng công kích.

"Ngươi hạ độc từ lúc nào?" Thống lĩnh che mặt âm trầm nói.

Bắc Vũ Đường cười nhạt, "Ngươi đoán xem?"

Thống lĩnh che mặt rất chắc chắn, "Ngươi hạ ở bí phương?"

Bắc Vũ Đường chỉ hơi mỉm cười, không trả lời đúng hay không.

Khi hai người đối thoại, những tên sát thủ dừng tấn công đột nhiên ngã xuống tập thể.

Thống lĩnh che mặt kinh ngạc, bên tai vang lên giọng nói mềm mại trẻ con.

"Nương, những người này đúng là ngốc, bảo họ không nên dùng nội lực thì họ nghĩ độc sẽ không phát tác. Chẳng lẽ họ không biết lời của kẻ địch là không thể tin à nhỉ?"

Thống lĩnh che mặt tức giận đến mức cảm giác máu dồn lên trên, cổ họng nếm được vị tanh ngọt.

'Phụt', máu tươi nôn ra từ miệng hắn.

Bắc Vũ Đường kéo bé con tránh đi, miễn bị máu dính vào người.

Bé con ngẩng đầu, chớp đôi mắt tròn tròn to to của mình, "Nương, hắn bị lời con nói chọc tức đến hộc máu à?"

Bé không nói còn đỡ, nói xong thì thống lĩnh che mặt lập tức bật qua.

Chuyện hôm nay là chuyện nhục nhã nhất cuộc đời này của hắn!

"Ta sẽ giết chết các ngươi trước khi độc phát!"

Hắn còn chưa nói xong đã bật người tấn công mẫu tử Bắc Vũ Đường.

Một tiếng 'keng' vang lên, hoả hoa văng khắp nơi, hai người lập tức giao thủ. Bắc Vũ Đường cảm nhận được sự vội vàng của hắn, chiêu nào chiêu nấy đều là trí mệnh, mà nàng lại chẳng đối kháng chính diện với hắn, cố ý kéo dài thời gian.

Một người vội vàng đuổi đánh, một người vui vẻ thoải mái tránh né.

Bé con ngồi dưới tàng cây nhìn mẫu thân và người nọ đánh nhau, tuy bé biết người kia không phải đối thủ của mẫu thân, nhưng vẫn hơi lo lắng.

Khi hai bên tranh đấu không ngừng, trên một cái cây to có hai bóng người, một người mặc trường y màu trăng non, vạt áo bay bay, phong độ nhẹ nhàng.

Ngọc Trúc khó hiểu nhìn thiếu gia nhà mình, họ đã đứng đây lâu lắm rồi.

Thiếu gia không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng vừa đi qua nơi này, thấy người bị vây công là đôi mẫu tử kia, lại dừng bước.

Hắn cứ tưởng thiếu gia sẽ cứu người, nào ngờ thiếu gia lại đứng đây xem diễn, hoàn toàn không có ý động thủ.

Tần Vân Huyên nhìn cuộc đấu trong sân, liếc mắt đã biết ai là người cười đến cuối.

Nhìn hai mẫu tử nhẹ nhàng diệt một đội nhân mã, hắn thầm than đáng tiếc.

Nếu hai người không địch lại thì hắn có thể sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân, không chỉ khiến hai người nợ hắn một ân tình mà còn khiến họ thấy được võ công cao cường của mình, như thế thì mình có đưa ra ý muốn nhận đồ đệ cũng dễ hơn.

Tiếc quá đi!

Ngọc Trúc nương ánh trăng nhìn thấy vẻ mặt đáng tiếc của thiếu gia nhà mình, mộng bức, sau đó nhanh chóng thay bằng hưng phấn.

Có phải thiêu gia chuẩn bị tự mình động thủ, giải quyết hai mẫu tử đáng giận kia không?!

Chỉ cần thiếu gia ra tay, đôi mẫu tử kia chắc chắn phải chết!

Hừ, đám sát thủ kia ngu thật, một đôi mẫu tử cũng không giải quyết nổi.

Bắc Vũ Đường giả vờ làm một động tác, cố ý lộ ra sơ hở để dụ tên thống lĩnh. Khi hắn tưởng mình ám sát thành công, nàng xoay người, đồng thời bắn ngân châm qua.

Lần này dù có nhanh, hắn cũng không tránh được.

Ba cái ngân châm nhỏ đâm sâu vào cơ thể hắn, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Máu đã đỏ sậm, có thể thấy hắn đã trúng độc rất nặng.

Thống lĩnh che mặt giờ đã là nỏ mạnh hết đà.

"Đừng phí sức, hôm nay ngươi không giết được ta."

Thống lĩnh che mặt lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm, thoáng liếc qua Tiểu Tử Mặc ở một bên, lập tức có chủ ý.

Nếu không giết được nàng, vậy giết nhi tử của nàng, khiến nàng đau đớn muốn chết.

Hắn lại lần nữa công kích Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp, chỉ là hắn lại đột nhiên chuyển hướng về phía khác. Bắc Vũ Đường ý thức được hắn muốn làm gì, căng thẳng.

"Mặc Nhi, cẩn thận." Bắc Vũ Đường hoảng hốt hô.

Tiểu Mặc Nhi đang êm đẹp ngồi dưới tàng cây cảm nhận sát khí hướng về phía mình, người tới tốc độ rất nhanh, gần như chỉ chớp mắt đã đến trước mặt bé. Lần này Tiểu Tử Mặc ngơ ngác đứng đó, cứ như bị đòn tấn công bất ngờ này làm kinh hách.

Hai chủ tớ vẫn luôn đứng xem diễn trên ngọn cây thấy cảnh này, thần sắc khác nhau.

Ngọc Trúc vô cùng hưng phấn, gấp gáp muốn nhìn thấy Tiểu Tử Mặc chết dưới kiếm của người nọ.

Mà Tần Vũ Hiên hơi nhếch mày, với tốc độ của tên kia, đứa bé này sẽ rất khó tránh được.

Hắn khó có khi gặp được một đệ tử hợp tính, tất nhiên không muốn thấy Tiểu Tử Mặc chết như vậy.

Tần Vân Huyên nhảy người, biến mất khỏi ngọn cây, sau đó đã xuất hiện trước mặt Tiểu Tử Mặc, một chiếc quạt lông vừa mở ra đã nhẹ nhàng chắn được công kích của tên thống lĩnh. Khi hắn ngăn cản công kích, hắn cũng cảm nhận được ác phong đánh úp từ phía sau, một tia sáng trắng bạc vụt đến.

Hắn vội vàng tránh đi, mạo hiểm thoát được công kích, mà đòn tấn công kia cũng nhanh chóng rơi trên người tên thống lĩnh. Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường cũng đã tấn công tới.

Công kích một trước một sau đồng thời đánh trúng tên thống lĩnh che mặt, hắn cứng đờ người, ngã ập xuống, chết không thể chết thêm.

Giải quyết được nguy cơ, Bắc Vũ Đường nhìn Tần Vũ Hiên đột nhiên xuất hiện, hơi nhíu mày.

Tiểu Mặc Nhi đi đến bên cạnh mẫu thân, tỉ mỉ đánh giá, "Mẫu thân không bị thương chứ?"

"Không."

Bắc Vũ Đường cũng đánh giá bé con, thấy bé không bị thương thì mới an tâm.

"Thằng nhóc ngươi có ý gì! Thiếu gia nhà ta tốt bụng cứu ngươi, ngươi lại hạ độc thủ sau lưng!" Ngọc Trúc bất thiện chất vấn Tiểu Mặc Nhi.

Tiểu Mặc Nhi nghiêng đầu nhỏ nhìn qua, "Ta không cần hắn cứu, ta cũng có thể giết kẻ đó."

Tiểu Mặc Nhi nề nếp kể ra sự thật.

Ngọc Trúc nghe vậy thì không vui, "Ngươi có ý gì? Ý ngươi là thiếu gia nhà ta xen vào việc người khác?"

Tiểu Mặc Nhi không nói gì, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ mum múp thịt đã biểu đạt rõ ràng lời bé muốn nói.

Ngọc Trúc tức không chịu được, Tần Vũ Hiên còn tức hơn.

Hắn tức không phải vì Tiểu Mặc Nhi, mà là vì thị đồng ngu xuẩn bên người.

Sao trước kia hắn không phát hiện Ngọc Trúc ngu như vậy nhỉ!

"Ngươi đúng là tên vong ân phụ nghĩa......"

"Câm miệng." Tần Vũ Hiên quát lạnh, trực tiếp ngắt lời Ngọc Trúc.

Tiểu Mặc Nhi thấy hắn cuối cùng cũng không cắn người nữa, quay đầu nhìn Tần Vũ Hiên, "Tuy không có ngươi, ta cũng giải quyết được, nhưng ta vẫn phải cám ơn ngươi một tiếng. Còn đòn tấn công vừa rồi, không phải tấn công ngươi."

Tần Vũ Hiên đương nhiên biết, đòn công kích vừa rồi là hướng về tên thống lĩnh che mặt, cũng biết bé còn lợi hại hơn hắn dự đoán, hoàn toàn có thể giải quyết được phiền toái của mình.

Tần Vũ Hiên gật đầu, "Ta hiểu."

Tiểu Mặc Nhi nghe hắn nói vậy, thở dài nhẹ nhõm, bộ dáng thả lỏng đó khá khoa trương, cảm giác như đang nói, 'May mà ngươi không ngu quá, khiến ta khó xử'.

Tần Vũ Hiên cảm giác ngực mình rầu rĩ, muốn đánh người ghê!

Tiểu Mặc Nhi dường như không nhìn thấy nụ cười đã run rẩy trên mặt Tần Vũ Hiên, nề nếp và đứng đắn nói, "Ta thấy công phu của công tử lợi hại, người cũng thông minh, nhãn lực càng là lợi hại."

Tần Vũ Hiên đột nhiên nghe được bé khích lệ mình, chút buồn bực trong lòng bất giác tiêu tán. Xem ra cứu bé một lần nên hình ảnh của hắn mới được đổi mới.

Hắn vẫn còn nhớ rõ đánh giá của thằng nhóc này lúc còn ở tửu lầu đấy!

Tần Vũ Hiên rất hưởng thụ lời khen vừa rồi của Tiểu Tử Mặc, chỉ là hắn vui mừng hơi sớm.

"Nhưng mà." Tiểu Tử Mặc đôi đề tài, "Người ngươi chọn đi theo không được, đã không có nhãn lực, lại còn không thông minh. Trong mắt người thường thì đó có lẽ sẽ làm nổi bật thêm hình ảnh chủ tử thông minh, nhưng trong mắt người có thân phận, có địa vị thì chính là......"

Nói đến đây, bé dừng lại, không nói tiếp.

Tần Vũ Hiên nghe bé nói câu sau, trái tim cũng bị nhấc lên, nụ cười cũng cứng lại, đang chờ xem bé có cao kiến gì, thằng nhãi này lại không nói nữa!

Ngực Tần Vũ Hiên như bị cái gì chặn, tâm tình cũng không tốt.

Ngọc Trúc thấy bé nhận xét mình như vậy thì tức xanh mặt, đang định giáo huấn, lại bị một ánh mắt lãnh lệ của Tần Vũ Hiên ngăn lại.

"Là gì?" Tần Vũ Hiên nở nụ cười ôn tồn lễ độ.

Tiểu Tử Mặc lại lắc đầu, "Thôi ta không nói đâu. Ta sợ nói ra thì ngươi sẽ bị đả kích. Ngươi vừa cứu ta, ta không thể đả kích ngươi. Như vậy người ta sẽ nghĩ ta lấy oán trả ơn mất."

Bé không nói, Tần Vũ Hiên lại càng muốn biết.

"Haha." Tần Vũ Hiên cười tiêu sái, "Nhóc, ngươi cứ yên tâm, lớn mật nói ra. Ta không dễ bị đả kích như vậy."

Trong suy nghĩ của Tần Vũ Hiên, chắc bé định nói 'ngu xuẩn' thôi.

Bắc Vũ Đường cũng tò mò ngồi nghe, muốn biết bé sẽ nói gì.

Tiểu Tử Mặc thở dài một hơi, như bị người ta làm cho hết cách, nhưng vì thành toàn cho ngươi, ta mới cố nói.

"Đó chính là có vẻ chủ nhân ánh mắt thiển cận, lòng dạ hẹp hòi, không có tự tin nên mới để một người vụng về như vậy ở bên."

Ách......

Nụ cười của Tần Vũ Hiên cứng đời, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm Tiểu Tử Mặc.

Hắn đột nhiên muốn bóp chết thằng nhóc trước mắt ghê ấy!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play